Chương 96: Buổi chiếu ra mắt. Thành danh
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
14/11/2017
Buổi chiếu ra mắt phim Ngàn năm đã khai mạc, lần này Đan Á Đồng không phải nhờ vào Tiếu Kỳ Thậm để được ngồi vào vị trí dễ thấy mà đó vốn là nơi thuộc về cậu.
Mặc trang phục do nhà thiết kế nổi tiếng may riêng cho, Đan Á Đồng nhìn những người thuộc mọi tầng lớp ở đây, đột nhiên nghĩ đến bản thân kiếp trước cũng đi tuyên truyền một bộ phim điện ảnh. Khi đó, cậu ngồi cạnh đạo diễn, đón nhận mọi ánh mắt dò xét đến từ bốn phía, tuy bên ngoài vẫn tỏ ra nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là nỗi bàng hoàng bất an không ai có thể hiểu được. Bây giờ, dù trong lòng cậu thật sự thấy vô cùng thoải mái, nhưng thỉnh thoảng lại phải tỏ ra vẻ lo lắng của một tân binh mới vào nghề.
Tiếu Kỳ Thậm ngồi bên cạnh Đan Á Đồng. Hắn đến khá trễ, khi người chủ trì đã đứng trên sân khấu giới thiệu dàn diễn viên trong phim, hắn mới vội vàng tới.
Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn gương mặt Tiếu Kỳ Thậm lộ ra vẻ mệt mỏi, nhíu mày “Gần đây nhiều việc lắm hả?” Mà ngay cả buổi tối hắn cũng về rất trễ, hắn và Tiếu Trình Ngự đã đấu đến nước này rồi sao?
“Không có việc gì.” Tiếu Kỳ Thậm nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Đan Á Đồng, ánh mắt vốn đang mệt mỏi liền sáng lên, cười nói “Sau này sợ không thể thường xuyên đóng phim hay ra album nữa.” Tuy hắn không thích những thứ kia trong gia tộc, nhưng bây giờ hắn không chỉ có một mình nữa, không thể cứ tiếp tục sống một cách tùy tiện, mà ít nhất phải làm gì đó để có thể bảo vệ người yêu của mình.
Đan Á Đồng hơi sững sờ. Cậu hiểu được ý của Tiếu Kỳ Thậm. Nếu như tranh được vị trí kia, người bên cạnh cậu không thể là một Tiếu Thiên vương phóng khoáng của giới giải trí nữa, mà là cậu hai Tiếu gia người đã tốt nghiệp đại học Tài chính chuyên nghiệp hàng đầu nước Mỹ.
Thấy trên sân khấu đang phát ca khúc chủ đề trong Ngàn năm do chính mình, Tiếu Kỳ Thậm, và Lạc Viêm Kiềm hát chung, Đan Á Đồng mở miệng nói “Chỉ cần anh thấy việc đó là cần làm, thì cứ làm đi.” Ánh đèn trên sân khấu tối đi, trên màn hình chỉ còn những cánh hoa đào phiêu tán, trên dãy hàng lang màu đỏ có một thiếu niên áo trắng đứng đó. Trong bóng tối, Đan Á Đồng nở nụ cười “Là Tiếu Tử Mặc hay Tiếu Kỳ Thậm, chẳng phải đều là anh sao?”
Giánh nặng trong lòng Tiếu Kỳ Thậm liền được giải tỏa, cố kỵ duy nhất trong lòng cũng được đánh tan, được người này tin tưởng mình, có thể chấp nhận sự lựa chọn của mình thì hắn đã có thể chính thức đi đến được bước cuối, đi chiến đấu, đi đấu tranh.
Cầm lấy bàn tay ấm áp, giống như là cầm được tất cả, hắn mỉm cười nhìn thiếu niên “Đúng rồi, thì là anh thôi, trước mặt em điều này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
Anh là của em, em là của anh, điểm ấy anh mãi mãi sẽ không bao giờ để nó thay đổi.
“Phồn hoa ngàn năm, bồi hồi trước Vong Xuyên kiều, đợi lâu mãi chẳng gặp gỡ.”
Trên màn hình lớn thiếu niên đã thay sang bộ đồ màu đỏ, y đứng trên mặt hồ sen nở rộ, ngọn gió trong lành thổi nhè nhẹ, trên mặt lộ ra nét cười quyến rũ.
Một bạch y nam tử đứng trên lá sen, cười ôn hòa với thiếu niên bên cạnh. Còn thiếu niên lục y đứng bên bờ hồ, dưới tán cành lá liễu, nhẹ nhàng vuốt khẽ ống sáo bằng ngọc giống như khẽ vuốt người yêu của chính mình.
“Mỗi năm qua đi, thủy giống như năm xưa, chỉ đợi trước cửa Hoàng Tuyền.”
Trong Ngàn năm đan xen đoạn hòa tấu nhạc khí truyền thống, ba người biểu diễn kỹ xảo, diễn tả rất tốt tình cảm cùng ý nhị của bản nhạc. Chỉ một khúc nhạc xen vào giữa nhưng lại khiến tất cả khán giả ở hội trường đều dồn chú ý lên sân khấu, sau đó người chủ trì đúng lúc giới thiệu ba diễn viên chính lên trước, sau đó mời đạo diễn, biên kịch và người làm phim lên sân khấu.
Khi có một người hỏi Lý Nam vì sao lại quyết định chỉ đạo đề tài này, đáp án của Lý Nam làm cho mọi người tại đây không khỏi suy nghĩ sâu xa.
“Loại đề tài này?” Lý Nam cười cười “Trong mắt tôi, nó chính một bộ phim đan xen tình yêu, sự tự do, tình người, trách nhiệm và những câu chuyện xưa cũ mà thôi, còn nhìn chung thì so với những phim tôi thực hiện lúc trước thì không khác biệt gì.”
Người bên dưới hội trường đều sững sờ, rồi bừng tỉnh, ngay cả những người luôn công bố tán thành tình yêu đồng tính cũng phải xấu hổ. Phim này là câu chuyện về một tình yêu, còn chuyện tình yêu đồng tính, tình yêu dị tính thì liên quan gì?
Tình yêu chính là tình yêu, chẳng lẽ còn phải phân biệt rạch ròi giữa đồng tính luyến ái và dị tính luyến ái sao?
“Chà, không ngờ lão này cũng có thể nói ra lời như vậy.” Đan Á Đồng ngón tay xẹt qua môi “Ngược lại còn khiến em có chút bất ngờ.”
Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, từ chối cho ý kiến “Chúng ta chuẩn bị lên sân khấu, đi thôi.” Hắn đứng dậy, phát hiện ra Lạc Viêm Kiềm ngồi cách đó hai ghế đang nhìn về hướng này, tầm mắt hai người chạm nhau, một người thì cười xì một tiếng rồi rời mắt đi, còn kẻ kia thì giả bộ như không nhìn thấy nhanh chóng quay đầu đi. Bởi vậy chứng tỏ một điều, tình địch mãi mãi không thể trở thành bạn bè, trừ phi một trong hai người là thánh mẫu. Đáng tiếc, hai cậu ấm này đều là người cực kỳ kiêu ngạo, về phần hai chữ “thánh mẫu”, bọn họ có nghe nói cơ mà lại không biết viết như thế nào.
Lạc Viêm Kiềm thấy Tiếu Kỳ Thậm tự nhiên để Đan Á Đồng đi bên cạnh mình, là muốn người ấy cùng mình sánh vai mà không phải là cùng đi phía sau mình sao? Cha này cũng không hẳn là quá đáng ghét, nhưng sao mà vẫn thấy chướng mắt quá.
“Viêm Kiềm, cậu chuẩn bị lên sâu khấu kìa.” Hạ Tây Xuyên không biết Lạc Viêm Kiềm đang suy nghĩ gì, thấy hai diễn viên chính cũng đã đến hậu trường, là một trợ lý hắn chỉ có thể theo trách nhiệm mà nhắc nhở cu cậu. Tuy rằng qua đêm nay, hắn cũng không phải là người đại diện của cậu nhóc này nữa.
“Cho mời vị tiên quân si tình cả ngàn năm, Thiên Trần do Tiếu Kỳ Thậm thủ vai!” Lời người chủ trì còn chưa dứt, hội trường liền vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay như sấm dậy, cái bầu không khí nóng hừng hừng này làm cho vị đạo diễn lớn họ Lý ngồi cạnh đó cảm khái “Đạo diễn là tôi đây đi ra, mà đám người kia chẳng vỗ tay mấy, thật là phân biệt đối xử quá đi.”
Liêu Nhiễm ngồi bên cạnh hắn tức giận nói “Nói nhảm, anh có đẹp trai như Tiếu Thiên vương không? Anh có khí chất giống Tiếu Thiên vương không? Nếu không có, thì cũng đừng oán trách làm gì.”
Bị Liêu Nhiễm không chút khách khí nói như vậy làm bị nghẹn, đồng chí đạo diễn quốc tế lập tức nói không ra lời, chỉ có thể dựng đứng cái đầu nhìn nhân vật Thiên vương sáng long lanh bước lên sân khấu.
“Tiếu Thiên vương, nghe nói trong phim này anh sẽ đóng vai một thần tiên cực kỳ si tình. Anh có suy nghĩ gì đối với nhân vật này?”
“Anh ta là một người may mắn.” Tiếu Kỳ Thậm cười, đáp “Anh ta đã chiếm được trái tim của người yêu, với tôi đó là điều may mắn không gì sánh bằng.”
“Cho dù anh ta mất đi thân phận tôn quý, mất đi pháp lực cao thâm sao?”
“Trước mặt tình yêu đích thực thì những vật đó có là gì.”
Không ai cho rằng Tiếu Kỳ Thậm đang nói thật, bởi đã có quá nhiều nghệ sĩ khen ngợi nhân vật mình đóng có những điểm hay nào, mà Tiếu Kỳ Thậm chẳng qua cũng lại sử dụng chiêu bài cũ kỹ mà thôi. Mãi về sau này, khi một diễn viên chính khác trong phim đã trở thành siêu sao quốc tế, mà đứng bên cạnh người đó chính người chủ của Tiếu gia thì bọn họ mới hiểu được, khi đó những lời kia của Tiếu Thiên vương không phải nói cho giới truyền thông nghe, mà là nói cho người yêu của hắn nghe.
Vào thời điểm đó, tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin những lời đó là có liên quan đến Đan Á Đồng, bởi lúc Đan Á Đồng còn là một nghệ sĩ mới nổi tiếng, đã có một siêu sao Thiên vương vì cậu mà nói một câu: “Trước mặt tình yêu đích thực thì những vật đó có là gì.”
Lúc Đan Á Đồng ra sân khấu, trong hội trường lại vang lên từng đợt thét chói tai, người chủ trì cũng hỏi cậu một vài vấn đề trong phim. Khi người chủ trì hỏi điểm tương đồng của cậu và nhân vật Phong Vô, Đan Á Đồng khẳng định.
“Sự tự do cũng không phải thứ tôi theo đuổi.” Cậu nghiêng đầu, giống như một hoàng tử nhỏ rơi vào trầm tư “Tôi chỉ là một người bình thường, nên tôi sẽ phải cân nhắc nhiều thứ trong cuộc sống này. Tôi không phải Phong Vô, Phong Vô chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của chị Liêu, tôi không làm được như vậy, mà thật ra cũng không muốn trở thành người như anh ta.”
Con người sống trong xã hội này, ai có thể tự do? Huống chi cậu còn là một nghệ sĩ, cái gọi là tự do như cơn gió chẳng qua chỉ là chủ đề nghệ thuật tuyệt vời trong những cuốn sách. Mà cũng vì thực tế không tồn tại, nên con người ta mới cảm thấy tốt đẹp và trân quý, rồi bị vô số con người theo đuổi, ca ngợi, nhưng khi nó đã trở nên quen thuộc liệu còn ai nguyện ý đón nhìn.
Sau khi Lạc Viêm Kiềm lên sân khấu, cậu đối diện với tất cả mọi người nói ra quyết định bản thân muốn rời khỏi ngành giải trí khiến ai nấy đều vô cùng khiếp sợ. Một ít người biết rõ thân phận của Lạc Viêm Kiềm thì cũng hiểu phần nào quyết định của cậu, dù sao đối với một cậu ấm mà nói, giới giải trí chẳng qua chỉ là vui đùa, chơi đủ, bay nhảy đủ rồi thì phải ngoan ngoãn về nhà tiếp quản sự nghiệp của gia đình.
Trong suốt buổi lễ ra mắt phim, đã có những lúc kinh ngạc, lại có những lúc vui mừng, trong chốc lát thì buổi lễ kết thúc, sau đó là phần chiếu phim chính thức.
Xuất hiện trên màn hình lớn không phải tên tuổi của đạo diễn nào, tên của công ty điện ảnh nào, mà là một mặt nước tĩnh lặng, sau đó một đóa đào rơi xuống mặt nước, mặt nước liền nổi lên những gợn sóng nhỏ. Ngay khi mọi người bị hình ảnh tao nhã này làm cho giật mình thì một bàn tay trắng muốt đột nhiên chạm xuống mặt nước, nhặt lên đóa hoa đào màu đỏ, gió nổi lên, hoa đào lần nữa bay từ cánh tay rơi xuống mặt nước, tiếng sáo du dương cùng tiếng đàn tranh hợp tấu cổ phong vang lên.
Dù ở phương diện nào, bộ phim này đều để lộ ra một cảm giác thần bí, duyên dáng. Theo tiến triển của nội dung, mọi người bất giác đều hòa vào trong khung cảnh trong phim.
Mãi cho đến khi bộ phim chấm dứt, rất nhiều người còn chưa thoát khỏi các tình tiết cảm động trên màn hình kia. Rõ ràng bộ phim có rất nhiều tình tiết không tính là mới lạ, nhưng vai diễn của ba người đó lại làm cho khán giả đặc biệt dễ dàng cảm động. Dường như ba nhân vật ấy thật sự tồn tại khiến khán giả cảm thấy nếu coi đó chỉ là nhân vật trong phim thôi thì thật tàn nhẫn.
Phim rất thành công, thành công đến độ khiến cả đoàn làm phim đều cảm thấy bất ngờ. Các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước đều khen ngợi, từ diễn xuất, nội dung phim, cảnh quay, hay khâu chế tác hậu kỳ. Thậm chí rất nhiều người cho rằng bộ phim này đã vượt qua tiến bộ của thời đại, nói không khoa trương thì ngay cả nha đầu bên cạnh nam chính Phong Vô dù chỉ xuất hiện vài cảnh cũng nổi lên ở trong nước, lời mời tham gia phim truyền hình không ngừng được gửi tới.
Đan Á Đồng được báo chí nước ngoài ca ngợi là công tử đào hoa, vô hình chung nhất trí với nhận định của các phương tiện trong nước, hơn nữa đã có đạo diễn nước ngoài thích diễn xuất của Đan Á Đồng, liền liên hệ với Lộ Phàm.
Sự nổi tiếng của Đan Á Đồng khiến nhiều đồng nghiệp khác đỏ mắt đố kỵ, mà quyết định rời giới giải trí của Lạc Viêm Kiềm cũng làm cho rất nhiều fan đau lòng, giới giải trí trong khoảng thời gian này náo nhiệt đến kỳ lạ.
Không đến một tuần, doanh thu phòng vé của Ngàn năm riêng tại trong nước đã vượt mức 300 triệu USD, đây là chuyện mà quá khứ không bao giờ dám tưởng tượng đến. Như dự đoán ban đầu, lúc đầu tư coi như tốn gần 100 triệu USD, thì tổng doanh thu phòng vé cũng sẽ không thể vượt qua được con số 200 triệu. Bởi vậy việc tiêu thụ vé Ngàn năm tốt đến nỗi các phương tiện truyền thông trong nước đều tán dương trắng trợn, bởi phim không chỉ rất thành công về mặt thương mại mà nó còn là đại diện tham gia tranh giải ở một liên hoan phim quốc tế, mang quang vinh cho nước nhà.
Chuyện phim đang giúp đất nước giành vinh quang nên gần đây giới truyền thông không keo kiệt lời khen ngợi, thế là các báo đài ríu rít vỗ tay tán thưởng, phim cũng thu hút được nhiều khán giả. Nếu có một đơn vị truyền thông nào phê bình Ngàn năm thì sẽ bị một người khác khiển trách, còn nếu có ai ở diễn đàn nói Ngàn năm không hay, thì thế nào cũng bị một đám người khác phỉ nhổ.
Dường như chỉ trong vòng một đêm, Đan Á Đồng liền biến thành diễn viên nổi tiếng nhất ở thị trường nước ngoài, địa vị ở trong nước cũng dần được cải biến.
Ở thời điểm danh tiếng của Ngàn năm lên đến đỉnh điểm, bữa tiệc đính hôn của tổng giám đốc của Thiên Quan, Đường Nguyễn Khanh cùng cô ba của Cảnh gia thu hút nhiều sự chú ý của giới truyền thông, sắp rầm rộ cử hành.
Mặc trang phục do nhà thiết kế nổi tiếng may riêng cho, Đan Á Đồng nhìn những người thuộc mọi tầng lớp ở đây, đột nhiên nghĩ đến bản thân kiếp trước cũng đi tuyên truyền một bộ phim điện ảnh. Khi đó, cậu ngồi cạnh đạo diễn, đón nhận mọi ánh mắt dò xét đến từ bốn phía, tuy bên ngoài vẫn tỏ ra nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại là nỗi bàng hoàng bất an không ai có thể hiểu được. Bây giờ, dù trong lòng cậu thật sự thấy vô cùng thoải mái, nhưng thỉnh thoảng lại phải tỏ ra vẻ lo lắng của một tân binh mới vào nghề.
Tiếu Kỳ Thậm ngồi bên cạnh Đan Á Đồng. Hắn đến khá trễ, khi người chủ trì đã đứng trên sân khấu giới thiệu dàn diễn viên trong phim, hắn mới vội vàng tới.
Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn gương mặt Tiếu Kỳ Thậm lộ ra vẻ mệt mỏi, nhíu mày “Gần đây nhiều việc lắm hả?” Mà ngay cả buổi tối hắn cũng về rất trễ, hắn và Tiếu Trình Ngự đã đấu đến nước này rồi sao?
“Không có việc gì.” Tiếu Kỳ Thậm nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Đan Á Đồng, ánh mắt vốn đang mệt mỏi liền sáng lên, cười nói “Sau này sợ không thể thường xuyên đóng phim hay ra album nữa.” Tuy hắn không thích những thứ kia trong gia tộc, nhưng bây giờ hắn không chỉ có một mình nữa, không thể cứ tiếp tục sống một cách tùy tiện, mà ít nhất phải làm gì đó để có thể bảo vệ người yêu của mình.
Đan Á Đồng hơi sững sờ. Cậu hiểu được ý của Tiếu Kỳ Thậm. Nếu như tranh được vị trí kia, người bên cạnh cậu không thể là một Tiếu Thiên vương phóng khoáng của giới giải trí nữa, mà là cậu hai Tiếu gia người đã tốt nghiệp đại học Tài chính chuyên nghiệp hàng đầu nước Mỹ.
Thấy trên sân khấu đang phát ca khúc chủ đề trong Ngàn năm do chính mình, Tiếu Kỳ Thậm, và Lạc Viêm Kiềm hát chung, Đan Á Đồng mở miệng nói “Chỉ cần anh thấy việc đó là cần làm, thì cứ làm đi.” Ánh đèn trên sân khấu tối đi, trên màn hình chỉ còn những cánh hoa đào phiêu tán, trên dãy hàng lang màu đỏ có một thiếu niên áo trắng đứng đó. Trong bóng tối, Đan Á Đồng nở nụ cười “Là Tiếu Tử Mặc hay Tiếu Kỳ Thậm, chẳng phải đều là anh sao?”
Giánh nặng trong lòng Tiếu Kỳ Thậm liền được giải tỏa, cố kỵ duy nhất trong lòng cũng được đánh tan, được người này tin tưởng mình, có thể chấp nhận sự lựa chọn của mình thì hắn đã có thể chính thức đi đến được bước cuối, đi chiến đấu, đi đấu tranh.
Cầm lấy bàn tay ấm áp, giống như là cầm được tất cả, hắn mỉm cười nhìn thiếu niên “Đúng rồi, thì là anh thôi, trước mặt em điều này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
Anh là của em, em là của anh, điểm ấy anh mãi mãi sẽ không bao giờ để nó thay đổi.
“Phồn hoa ngàn năm, bồi hồi trước Vong Xuyên kiều, đợi lâu mãi chẳng gặp gỡ.”
Trên màn hình lớn thiếu niên đã thay sang bộ đồ màu đỏ, y đứng trên mặt hồ sen nở rộ, ngọn gió trong lành thổi nhè nhẹ, trên mặt lộ ra nét cười quyến rũ.
Một bạch y nam tử đứng trên lá sen, cười ôn hòa với thiếu niên bên cạnh. Còn thiếu niên lục y đứng bên bờ hồ, dưới tán cành lá liễu, nhẹ nhàng vuốt khẽ ống sáo bằng ngọc giống như khẽ vuốt người yêu của chính mình.
“Mỗi năm qua đi, thủy giống như năm xưa, chỉ đợi trước cửa Hoàng Tuyền.”
Trong Ngàn năm đan xen đoạn hòa tấu nhạc khí truyền thống, ba người biểu diễn kỹ xảo, diễn tả rất tốt tình cảm cùng ý nhị của bản nhạc. Chỉ một khúc nhạc xen vào giữa nhưng lại khiến tất cả khán giả ở hội trường đều dồn chú ý lên sân khấu, sau đó người chủ trì đúng lúc giới thiệu ba diễn viên chính lên trước, sau đó mời đạo diễn, biên kịch và người làm phim lên sân khấu.
Khi có một người hỏi Lý Nam vì sao lại quyết định chỉ đạo đề tài này, đáp án của Lý Nam làm cho mọi người tại đây không khỏi suy nghĩ sâu xa.
“Loại đề tài này?” Lý Nam cười cười “Trong mắt tôi, nó chính một bộ phim đan xen tình yêu, sự tự do, tình người, trách nhiệm và những câu chuyện xưa cũ mà thôi, còn nhìn chung thì so với những phim tôi thực hiện lúc trước thì không khác biệt gì.”
Người bên dưới hội trường đều sững sờ, rồi bừng tỉnh, ngay cả những người luôn công bố tán thành tình yêu đồng tính cũng phải xấu hổ. Phim này là câu chuyện về một tình yêu, còn chuyện tình yêu đồng tính, tình yêu dị tính thì liên quan gì?
Tình yêu chính là tình yêu, chẳng lẽ còn phải phân biệt rạch ròi giữa đồng tính luyến ái và dị tính luyến ái sao?
“Chà, không ngờ lão này cũng có thể nói ra lời như vậy.” Đan Á Đồng ngón tay xẹt qua môi “Ngược lại còn khiến em có chút bất ngờ.”
Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, từ chối cho ý kiến “Chúng ta chuẩn bị lên sân khấu, đi thôi.” Hắn đứng dậy, phát hiện ra Lạc Viêm Kiềm ngồi cách đó hai ghế đang nhìn về hướng này, tầm mắt hai người chạm nhau, một người thì cười xì một tiếng rồi rời mắt đi, còn kẻ kia thì giả bộ như không nhìn thấy nhanh chóng quay đầu đi. Bởi vậy chứng tỏ một điều, tình địch mãi mãi không thể trở thành bạn bè, trừ phi một trong hai người là thánh mẫu. Đáng tiếc, hai cậu ấm này đều là người cực kỳ kiêu ngạo, về phần hai chữ “thánh mẫu”, bọn họ có nghe nói cơ mà lại không biết viết như thế nào.
Lạc Viêm Kiềm thấy Tiếu Kỳ Thậm tự nhiên để Đan Á Đồng đi bên cạnh mình, là muốn người ấy cùng mình sánh vai mà không phải là cùng đi phía sau mình sao? Cha này cũng không hẳn là quá đáng ghét, nhưng sao mà vẫn thấy chướng mắt quá.
“Viêm Kiềm, cậu chuẩn bị lên sâu khấu kìa.” Hạ Tây Xuyên không biết Lạc Viêm Kiềm đang suy nghĩ gì, thấy hai diễn viên chính cũng đã đến hậu trường, là một trợ lý hắn chỉ có thể theo trách nhiệm mà nhắc nhở cu cậu. Tuy rằng qua đêm nay, hắn cũng không phải là người đại diện của cậu nhóc này nữa.
“Cho mời vị tiên quân si tình cả ngàn năm, Thiên Trần do Tiếu Kỳ Thậm thủ vai!” Lời người chủ trì còn chưa dứt, hội trường liền vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay như sấm dậy, cái bầu không khí nóng hừng hừng này làm cho vị đạo diễn lớn họ Lý ngồi cạnh đó cảm khái “Đạo diễn là tôi đây đi ra, mà đám người kia chẳng vỗ tay mấy, thật là phân biệt đối xử quá đi.”
Liêu Nhiễm ngồi bên cạnh hắn tức giận nói “Nói nhảm, anh có đẹp trai như Tiếu Thiên vương không? Anh có khí chất giống Tiếu Thiên vương không? Nếu không có, thì cũng đừng oán trách làm gì.”
Bị Liêu Nhiễm không chút khách khí nói như vậy làm bị nghẹn, đồng chí đạo diễn quốc tế lập tức nói không ra lời, chỉ có thể dựng đứng cái đầu nhìn nhân vật Thiên vương sáng long lanh bước lên sân khấu.
“Tiếu Thiên vương, nghe nói trong phim này anh sẽ đóng vai một thần tiên cực kỳ si tình. Anh có suy nghĩ gì đối với nhân vật này?”
“Anh ta là một người may mắn.” Tiếu Kỳ Thậm cười, đáp “Anh ta đã chiếm được trái tim của người yêu, với tôi đó là điều may mắn không gì sánh bằng.”
“Cho dù anh ta mất đi thân phận tôn quý, mất đi pháp lực cao thâm sao?”
“Trước mặt tình yêu đích thực thì những vật đó có là gì.”
Không ai cho rằng Tiếu Kỳ Thậm đang nói thật, bởi đã có quá nhiều nghệ sĩ khen ngợi nhân vật mình đóng có những điểm hay nào, mà Tiếu Kỳ Thậm chẳng qua cũng lại sử dụng chiêu bài cũ kỹ mà thôi. Mãi về sau này, khi một diễn viên chính khác trong phim đã trở thành siêu sao quốc tế, mà đứng bên cạnh người đó chính người chủ của Tiếu gia thì bọn họ mới hiểu được, khi đó những lời kia của Tiếu Thiên vương không phải nói cho giới truyền thông nghe, mà là nói cho người yêu của hắn nghe.
Vào thời điểm đó, tất cả các phương tiện truyền thông đều đưa tin những lời đó là có liên quan đến Đan Á Đồng, bởi lúc Đan Á Đồng còn là một nghệ sĩ mới nổi tiếng, đã có một siêu sao Thiên vương vì cậu mà nói một câu: “Trước mặt tình yêu đích thực thì những vật đó có là gì.”
Lúc Đan Á Đồng ra sân khấu, trong hội trường lại vang lên từng đợt thét chói tai, người chủ trì cũng hỏi cậu một vài vấn đề trong phim. Khi người chủ trì hỏi điểm tương đồng của cậu và nhân vật Phong Vô, Đan Á Đồng khẳng định.
“Sự tự do cũng không phải thứ tôi theo đuổi.” Cậu nghiêng đầu, giống như một hoàng tử nhỏ rơi vào trầm tư “Tôi chỉ là một người bình thường, nên tôi sẽ phải cân nhắc nhiều thứ trong cuộc sống này. Tôi không phải Phong Vô, Phong Vô chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của chị Liêu, tôi không làm được như vậy, mà thật ra cũng không muốn trở thành người như anh ta.”
Con người sống trong xã hội này, ai có thể tự do? Huống chi cậu còn là một nghệ sĩ, cái gọi là tự do như cơn gió chẳng qua chỉ là chủ đề nghệ thuật tuyệt vời trong những cuốn sách. Mà cũng vì thực tế không tồn tại, nên con người ta mới cảm thấy tốt đẹp và trân quý, rồi bị vô số con người theo đuổi, ca ngợi, nhưng khi nó đã trở nên quen thuộc liệu còn ai nguyện ý đón nhìn.
Sau khi Lạc Viêm Kiềm lên sân khấu, cậu đối diện với tất cả mọi người nói ra quyết định bản thân muốn rời khỏi ngành giải trí khiến ai nấy đều vô cùng khiếp sợ. Một ít người biết rõ thân phận của Lạc Viêm Kiềm thì cũng hiểu phần nào quyết định của cậu, dù sao đối với một cậu ấm mà nói, giới giải trí chẳng qua chỉ là vui đùa, chơi đủ, bay nhảy đủ rồi thì phải ngoan ngoãn về nhà tiếp quản sự nghiệp của gia đình.
Trong suốt buổi lễ ra mắt phim, đã có những lúc kinh ngạc, lại có những lúc vui mừng, trong chốc lát thì buổi lễ kết thúc, sau đó là phần chiếu phim chính thức.
Xuất hiện trên màn hình lớn không phải tên tuổi của đạo diễn nào, tên của công ty điện ảnh nào, mà là một mặt nước tĩnh lặng, sau đó một đóa đào rơi xuống mặt nước, mặt nước liền nổi lên những gợn sóng nhỏ. Ngay khi mọi người bị hình ảnh tao nhã này làm cho giật mình thì một bàn tay trắng muốt đột nhiên chạm xuống mặt nước, nhặt lên đóa hoa đào màu đỏ, gió nổi lên, hoa đào lần nữa bay từ cánh tay rơi xuống mặt nước, tiếng sáo du dương cùng tiếng đàn tranh hợp tấu cổ phong vang lên.
Dù ở phương diện nào, bộ phim này đều để lộ ra một cảm giác thần bí, duyên dáng. Theo tiến triển của nội dung, mọi người bất giác đều hòa vào trong khung cảnh trong phim.
Mãi cho đến khi bộ phim chấm dứt, rất nhiều người còn chưa thoát khỏi các tình tiết cảm động trên màn hình kia. Rõ ràng bộ phim có rất nhiều tình tiết không tính là mới lạ, nhưng vai diễn của ba người đó lại làm cho khán giả đặc biệt dễ dàng cảm động. Dường như ba nhân vật ấy thật sự tồn tại khiến khán giả cảm thấy nếu coi đó chỉ là nhân vật trong phim thôi thì thật tàn nhẫn.
Phim rất thành công, thành công đến độ khiến cả đoàn làm phim đều cảm thấy bất ngờ. Các phương tiện truyền thông trong và ngoài nước đều khen ngợi, từ diễn xuất, nội dung phim, cảnh quay, hay khâu chế tác hậu kỳ. Thậm chí rất nhiều người cho rằng bộ phim này đã vượt qua tiến bộ của thời đại, nói không khoa trương thì ngay cả nha đầu bên cạnh nam chính Phong Vô dù chỉ xuất hiện vài cảnh cũng nổi lên ở trong nước, lời mời tham gia phim truyền hình không ngừng được gửi tới.
Đan Á Đồng được báo chí nước ngoài ca ngợi là công tử đào hoa, vô hình chung nhất trí với nhận định của các phương tiện trong nước, hơn nữa đã có đạo diễn nước ngoài thích diễn xuất của Đan Á Đồng, liền liên hệ với Lộ Phàm.
Sự nổi tiếng của Đan Á Đồng khiến nhiều đồng nghiệp khác đỏ mắt đố kỵ, mà quyết định rời giới giải trí của Lạc Viêm Kiềm cũng làm cho rất nhiều fan đau lòng, giới giải trí trong khoảng thời gian này náo nhiệt đến kỳ lạ.
Không đến một tuần, doanh thu phòng vé của Ngàn năm riêng tại trong nước đã vượt mức 300 triệu USD, đây là chuyện mà quá khứ không bao giờ dám tưởng tượng đến. Như dự đoán ban đầu, lúc đầu tư coi như tốn gần 100 triệu USD, thì tổng doanh thu phòng vé cũng sẽ không thể vượt qua được con số 200 triệu. Bởi vậy việc tiêu thụ vé Ngàn năm tốt đến nỗi các phương tiện truyền thông trong nước đều tán dương trắng trợn, bởi phim không chỉ rất thành công về mặt thương mại mà nó còn là đại diện tham gia tranh giải ở một liên hoan phim quốc tế, mang quang vinh cho nước nhà.
Chuyện phim đang giúp đất nước giành vinh quang nên gần đây giới truyền thông không keo kiệt lời khen ngợi, thế là các báo đài ríu rít vỗ tay tán thưởng, phim cũng thu hút được nhiều khán giả. Nếu có một đơn vị truyền thông nào phê bình Ngàn năm thì sẽ bị một người khác khiển trách, còn nếu có ai ở diễn đàn nói Ngàn năm không hay, thì thế nào cũng bị một đám người khác phỉ nhổ.
Dường như chỉ trong vòng một đêm, Đan Á Đồng liền biến thành diễn viên nổi tiếng nhất ở thị trường nước ngoài, địa vị ở trong nước cũng dần được cải biến.
Ở thời điểm danh tiếng của Ngàn năm lên đến đỉnh điểm, bữa tiệc đính hôn của tổng giám đốc của Thiên Quan, Đường Nguyễn Khanh cùng cô ba của Cảnh gia thu hút nhiều sự chú ý của giới truyền thông, sắp rầm rộ cử hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.