Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 131

Đồ Mi Phu Nhân

28/12/2020

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Trạm Vân Tiêu không dám tin tưởng hướng Vân Sơ xác định lại: "Nàng muốn cùng ta cùng trở về?".

Mặc dù hắn đến đây lần này có suy nghĩ về việc liệu mình có thể ở lại thời hiện đại không, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng Vân Sơ có thể theo hắn trở về. Không có lo lắng gì khác, chỉ là lần trước nàng mới từ chỗ Lỗ Bằng Thiên trở về và chỉ mới ở hiện đại có mười ngày. Hiện giờ lại nói muốn đi theo hắn tới cổ đại, vậy chuyện trong siêu thị thật sự không có vấn đề sao?

Vân Sơ xua tay mở miệng nói: "Không có việc gì. Hiện tại em gọi điện thoại nói một tiếng với Dương Vi, nhân tiện gửi tiền lương tháng này cho cô ấy trước. Tới lúc đó em gửi nhiều thêm một chút coi như tiền thưởng đền bù cho cô ấy".

Hiện tại mới mười giờ rưỡi, Dương Vi hẳn còn chưa đi ngủ. Lúc Vân Sơ gọi điện thoại cho cô ấy, quả nhiên Dương Vi đã bắt máy ngay khi cô vừa gọi qua. Con trai Dương Vi có lẽ đã ngủ say, nên khi nói chuyện cô ấy cố nén giọng nói của mình rất thấp. Gần như nói thành giọng gió: "Bà chủ, có chuyện gì vậy?”.

Vân Sơ qua điện thoại nói rõ chuyện mình lại muốn rời đi một thời gian, nghe vậy, Dương Vi không hề tỏ ra bất bình chút nào. Thật ra Dương Vi cảm thấy không có Vân Sơ ở đây, một mình cô ấy trông tiệm còn nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy giờ tan làm có muộn, nhưng cô có thể nhờ chị gái bán quần áo trẻ em ngay bên cạnh trông giúp siêu thị một lúc khi đứa trẻ tan học vào buổi chiều. Đứa nhỏ đón về tiệm có thể ghé vào quầy thu ngân làm bài tập, mà cô ấy sẽ tranh thủ lúc đó đi nấu cơm. Đợi tới chín giờ tối đóng cửa lại về nhà, cô chỉ cần đưa con đi tắm rửa là có thể trực tiếp lên giường đi ngủ, hoàn toàn không có bất tiện gì cả.

Nghe Vân Sơ nói đã trả lương trước cho mình, Dương Vi vội vàng bấm vào WeChat của chính mình để kiểm tra. Khi thấy số tiền được gửi vào Wechat, Dương Vi sửng sốt một lát rồi lại có chút do dự mà hỏi: "Bà chủ, có phải chị gửi nhầm rồi không? Tại sao lại chuyển ba ngàn tệ cho em?".

"Không chuyển nhầm đâu". Sợ đánh thức con trai đang ngủ của Dương Vi, giọng của Vân Sơ cũng bị đè nén rất thấp: "Nhiều thêm là tiền thưởng. Thời gian qua em đã vất vả rồi, thời gian tới chuyện trong tiệm đành làm phiền em nhiều hơn".

Dương Vi cảm thấy mình chỉ là làm chuyện trong bổn phận mà thôi. Nhưng giờ nghe Vân Sơ tự thưởng cho mình thêm nửa tháng lương, cô lập tức thụ sủng nhược kinh và không quên hướng Vân Sơ cam đoan nói: "Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc cửa hàng trong vài ngày tới thật tốt. Tuyệt đối sẽ không để chị thất vọng".

Dương Vi cảm thấy mình như một tướng quân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Dưới sự dụ hoặc tiền tài của lão bản mình, hận không thể vắt kiệt mọi thời gian trừ lúc ngủ để thể hiện lòng trung thành của bản thân.

Vân Sơ bị nhiệt huyết đột nhiên xuất hiện của Dương Vi làm cho không hiểu mô tê gì cả, cô ngơ ngác gật đầu nghe điện thoại. Nhưng rồi nhận ra đối phương không thể nhìn thấy động tác của mình, nên nói: "Được rồi, sáng ngày mai chị sẽ rời đi rồi, em cứ như thường ngày tới mở cửa đi làm là được".

Giao phó xong chuyện trong tiệm, Vân Sơ liền cùng Trạm Vân Tiêu thu dọn những thứ mà họ định mang theo về thời cổ đại. Lần này, Vân Sơ không có bất kỳ hộp gỗ lớn nào để đựng số mỹ phẩm dưỡng da, nên chỉ có thể đi lên tầng ba tìm một vài chiếc túi dệt trống. Cô tháo rời tất cả hộp bọc chuyển phát nhanh bên ngoài mỹ phẩm dưỡng da ra và ném chúng vào túi dệt. Lại từ Trạm Vân Tiêu xách hai túi một chuyến, hai túi một chuyến chuyển dời tới chỗ cửa gỗ.

Vì chỗ Vân Sơ không có nhiều túi trống, nên sau khi Trạm Vân Tiêu chuyển đồ trong túi đến phòng mình và đổ ra ngoài, hắn lại cầm túi quay trở lại hiện đại tiếp tục gói đồ. Điều này cũng khiến hắn gặp không ít rắc rối. Nhìn trên trán hắn ra mồ hôi nóng, Vân Sơ vội vàng đi tới tủ đá lấy một chai Coca lạnh.

Trạm Vân Tiêu đặc biệt thích Coca, nhưng trước khi họ ở bên nhau Vân Sơ đã nói với hắn rằng Coca chứa quá nhiều đường, nếu uống quá nhiều sẽ có hại cho sức khỏe của hắn. Sau hắn liền dần dần giảm bớt số lần uống Coca. Khoảng thời gian trước khi hắn học được lướt web trên điện thoại, không biết mình đã thấy tin tức Coca giết tinh trùng ở đâu. Nói chung, từ đó hắn càng thêm không động vào chai Coca nữa. Mỹ phẩm dưỡng da không tính nặng, chỉ là vì nó được gói trong hộp nên rất chiếm không gian, bởi vậy Trạm Vân Tiêu không cảm thấy vất vả khi bước đi với hai túi lớn cùng một lúc.

Tuy nhiên, động cơ chính của máy phát điện năng lượng mặt trời thì lại cực kỳ nặng. Bởi vì kích thước của nó, với một mình Trạm Vân Tiêu là không dễ dàng để di chuyển nó. Vân Sơ khi nãy cũng đã xắn tay áo muốn cùng Trạm Vân Tiêu cùng khiêng, nhưng ngay khi tay cô chạm vào vỏ ngoài của máy phát điện thì chuông gió lại vang lên.

Tiếp đó, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng bước tới và kéo tay áo đã bị Vân Sơ kéo lên xuống, sau mới quay người cười tủm tỉm với Lỗ Bằng Thiên: "Lỗ đại ca tới vừa lúc, mau tới đây giúp ta phụ một tay".

Tiết Xuân Đào đứng ở sau lưng Lỗ Bằng Thiên, thấy hắn ngẩn người liền nhanh chóng vươn tay đẩy hắn. Bị Tiết Xuân Đào đẩy như thế, Lỗ Bằng Thiên cuối cùng cũng bình phục khỏi hoảng hốt.

Không phải hắn muốn sững sờ. Chỉ là hắn cùng Trạm Vân Tiêu ở chung đã lâu, hai người còn ngủ chung một phòng bếp nhưng đây thật sự là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu đối với hắn nhiệt tình như vậy. Cũng không phải nói trước kia Trạm Vân Tiêu không nhiệt tình, chỉ là trên người hắn ít nhiều gì vẫn có chút vấn vương của bệnh công tử. Mặc kệ trong lòng hắn nghĩ thế nào thì trên mặt luôn đối với khách nhân trong tiệm đạm mạc lại xa cách.

Tuy nhiên, hiện tại tình huống này không cho phép Lỗ Bằng Thiên suy nghĩ nhiều. Trạm Vân Tiêu đã tiến lên mở ra cửa gỗ, sau lại quay trở lại chỗ máy phát điện năng lượng mặt trời đứng ngay ngắn. Lỗ Bằng Thiên cùng Trạm Vân Tiêu hợp lực nâng thân máy lên và từng bước tiến vào cửa gỗ.

Còn Vân Sơ ở lại siêu thị thì bát quái đưa tay thọc Tiết Xuân Đào đang phát ngốc nhìn cửa gỗ. Vừa rồi lúc cả hai bước ra khỏi cánh cửa gỗ, khi Lỗ Bằng Thiên sửng sốt ngây người là Vân Sơ có nhìn thấy Tiết Xuân Đào đưa tay đẩy anh một cái. Kiểu tiếp xúc thân thể này hoàn toàn không bình thường giữa nam và nữ chưa kết hôn trong thời cổ đại. Cộng thêm sau khi Lỗ Bằng Thiên đi theo Trạm Vân Tiêu rời đi, thần sắc Tiết Xuân Đào lập tức trở nên khẩn trương. Cái dáng vẻ này nếu nói không có chuyện gì, đánh chết Vân Sơ cũng không tin.

Vân Sơ biết Tiết Xuân Đào là người có da mặt mỏng, cho nên mới tranh thủ thời gian thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của mình thừa dịp hai người đàn ông đều không có ở đây. Gặp Tiết Xuân Đào bày ra dáng vẻ muốn giả ngu đến cùng, Vân Sơ kéo dài âm điệu hỏi: "Tình huống giữa em và Lỗ đại ca là như thế nào vậy?".

Nghĩ đến mình cùng Thiên ca, Tiết Xuân Đào vừa nhìn vào ánh mắt thăm dò của Vân Sơ, hai má nàng lập tức đỏ bừng lên.

"Ấy, chị hiểu, chị hiểu". Thấy cô ấy như vậy, Vân Sơ còn gì mà không biết đây chứ.

Biết quan hệ của hai người đã xác định, Vân Sơ cũng yên lòng. Vốn cô còn lo lắng một bé gái mồ côi như Tiết Xuân Đào sẽ không dễ sống tại cổ đại, nhưng giờ có một đại nam nhân như Lỗ Bằng Thiên chiếu cố cô ấy, vậy cô hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể yên tâm một chút.



Nhưng cho dù Vân Sơ không quan tâm mối quan hệ của hai người họ nữa, thì vẫn phải quan tâm đến một số chuyện khác: "Vậy hai người giờ tính sao? Phòng ở còn tiếp tục xây không? Đất đai còn trồng không? Lỗ đại ca còn đi vào núi săn thú nữa không?".

"Phòng ở vẫn cần phải xây. Nhưng Thiên ca nói hắn sẽ xuất tiền xây một căn nhà lớn năm gian ngay tại trên khối đất ta mua trước đó".

"Đất cũng vẫn để trồng trọt. Chỉ là hai mẫu đất, một mình ta là có thể tự trồng tự chăm sóc rồi. Thiên ca nói hắn vẫn muốn vào núi săn thú để phụ cấp gia dụng".

Thực ra, Lỗ Bằng Thiên sau khi trở về đã cùng Tiết Xuân Đào nói rõ cõi lòng. Tiết Xuân Đào khi đó tuy trong lòng đã sớm ẩn ẩn đoán được một chút, nhưng khi chuyện thật sự phát sinh trước mắt, nàng thật sự không biết phải xử lý như thế nào cho tốt. Nhưng Lỗ Bằng Thiên cũng là một quân tử bằng phẳng, gặp Tiết Xuân Đào khó xử hắn liền vội vàng nói mình không có ý miễn cưỡng Tiết Xuân Đào. Nếu nàng hiện tại chưa suy nghĩ rõ vậy có thể từ từ nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói cho hắn biết đáp án là được.

Sợ Tiết Xuân Đào vì cố kỵ sẽ làm hay nói ra chuyện trái với lòng, Lỗ Bằng Thiên còn bảo nàng không nên lo lắng quá. Mặc kệ hai người bọn hắn có đến được với nhau hay không thì hắn đã đáp ứng Vân Sơ, dù có thất bại thì sau này khi nàng sinh sống trong thôn hắn vẫn sẽ chiếu cố nàng,

Nói xong những lời này, Lỗ Bằng Thiên sợ Tiết Xuân Đào ngượng nghịu liền tự mình đi đến nhà bếp nghỉ ngơi. Tiết Xuân Đào vẫn ngủ trên giường trong phòng chính, còn hắn tự nguyện ngủ trong nhà bếp sát vách.

Hai ngày đầu, Tiết Xuân Đào còn khá lo lắng, mỗi tối khi đi ngủ nàng đều cẩn thận chuyển cái bàn trong phòng ra cửa để chặn lại. Nhưng sau hai ngày đó liền từ bỏ, vì Lỗ Bằng Thiên xác thực chưa từng có ngôn hành cử chỉ gì vượt quá lễ nghi. Xoắn xuýt suốt bảy tám ngày, Tiết Xuân Đào mới xem như nghĩ thông suốt. Nàng tìm tới trước mặt Lỗ Bằng Thiên nói chỉ cần hắn không chê nàng từng gả cho người, vậy hai người họ sau này có thể sống chung với nhau.

Lỗ Bằng Thiên tự nhiên sẽ không chê nàng. Những năm qua, hắn cũng đã gặp qua rất nhiều nữ nhân hoặc xinh đẹp hoặc hiền lành, những nữ nhân kia hoặc ít hoặc nhiều cũng có để lại dấu ấn trong lòng hắn. Chẳng qua hiện nay hắn ở trên người Tiết Xuân Đào tìm được loại xúc động muốn cùng nàng qua một đời mà trước kia chưa bao giờ có.

Có thể là hắn đã thật sự lớn tuổi rồi, lại thêm ở chỗ Vân Sơ trải nghiệm được cảm giác náo nhiệt khi ở chung cùng mọi người. Làm hắn hơi sợ rằng quãng đời còn lại của mình sẽ chỉ cô độc trong túp lều tranh trên sườn núi, chính vì thế mới cấp thiết muốn cùng Tiết Xuân Đào bắt đầu một gia đình. Nếu trong mấy năm tới nàng ấy có thể lại sinh cho hắn hai đứa bé, vậy cuộc sống như thế này thật an ổn và thoải mái dễ chịu phải không?

Vân Sơ thật tâm thay hai người họ cảm thấy vui vẻ, nên mới thuận mồm hỏi: "Vậy hai người đã chính thức ở bên nhau rồi sao?”

Nhấc lên chuyện này, trên mặt Tiết Xuân Đào lập tức đỏ lựng. Nhưng cũng không giấu được thần sắc hạnh phúc: "Chưa có. Thiên ca nói mặc dù hai người chúng ta đều không còn trưởng bối thân nhân nào, nhưng hắn vẫn định đợi cày bừa vụ xuân hết bận rộn sẽ mở mấy bàn tiệc mời người trong thôn qua ăn bữa cơm. Chúng ta mới xem như chính thức bái đường thành thân".

Vân Sơ nghe nàng nói mà gật đầu. Lỗ Bằng Thiên mấy năm trước cũng dành dụm được không ít tiền, xử lý mấy bàn tiệc vẫn là nhẹ nhõm.

"Thật ra cũng không nhất thiết phải tốn số tiền này. Vốn ta còn tính tùy tiện mua hai cân đường mạch nha mời người trong thôn ăn một ít coi như chào hỏi, sau tới chỗ lý chính ghi chép lại là được. Chứ mở mấy bàn tiệc cũng tốn không ít bạc, với số bạc đó đủ để mua được một mẫu ruộng hạ đẳng rồi".

Vân Sơ nói đùa: "Được rồi, Lỗ đại ca là thật tâm coi trọng em nên mới an bài như vậy. Em đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ".

Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời của phụ nữ, nhất là thời cổ đại. Cả một đời cũng chỉ có một lần duy nhất, cho nên Lỗ Bằng Thiên muốn xử lý long trọng chút cũng là hợp tình lý.

Cô lại khuyên: "Em cũng đừng có đau lòng tiền. Điều quan trọng nhất của con gái chúng ta khi lấy chồng là cảm giác nghi thức. Hai người bây giờ vẫn còn trẻ, sau này còn có rất nhiều thời gian để kiếm tiền. Nói ra, chị thấy em vẫn nên khuyên Lỗ đại ca đừng có lại lên núi đi săn nữa, chuyện này vẫn có rủi ro và nguy hiểm nhất định. Nếu có tiền thì mua nhiều vài mẫu đất mà trồng trọt, chị sẽ mua cho hai người một ít hạt giống rau, đó đều là chủng loại bên chỗ các em không có. Đợi khi trồng ra được, hai người dựa vào những đồ ăn này cũng có thể kiếm được tiền".

Nghe Vân Sơ cân nhắc cho bản thân mình như vậy, Tiết Xuân Đào lập tức quỳ xuống và trịnh trọng hành lễ: "Vân cô nương, thật sự rất cảm tạ ngươi".

Vân Sơ vội vàng đưa tay đem người kéo lên: "Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là mấy gói hạt giống rau thôi và cũng không đáng bao nhiêu tiền. Đây xem như quà tân hôn chị đưa trước cho hai người".

Hạt giống rau, Vân Sơ quả thực mua không đắt. Nhưng hai người Tiết Xuân Đào nếu lấy chúng về vậy giá trị của những hạt giống rau đó trong nháy mắt lập tức sẽ chênh lệch. Ban đầu, cô còn băn khoăn không biết phải thu bao nhiêu tiền, nhưng giờ biết tin hai người Lỗ Bằng Thiên sắp thành hôn vậy những hạt giống rau này coi như đưa cho hai người họ làm quà, cũng coi như là chút tâm ý của cô.

Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên rất nhanh đã cất kỹ máy phát điện rồi trở lại. Nhưng vì Lỗ Bằng Thiên đã giúp một lần, nên hắn liền xung phong giúp di chuyển bảng điện và hoa quả. Điều đáng nói là sau khi chuyển xong tất cả mọi thứ, lúc Lỗ Bằng Thiên trở lại lần nữa trong tay còn nhiều thêm một bộ đồ trang điểm.

Nhìn thứ trong tay Lỗ Bằng Thiên, Tiết Xuân Đào lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Thiên ca, đây là gì thế?".

Lỗ Bằng Thiên nhét hộp quà vào tay Tiết Xuân Đào, sau mới giải thích: "Thứ này là dành cho nữ nhân các nàng hay dùng bôi trên mặt. Ta nghĩ tới chúng ta sắp thành thân rồi mà ta chưa mua cho nàng lễ vật gì, nên mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho nàng dùng".

Tiết Xuân Đào cầm được đồ không mất nhiều thời gian để nhìn đã biết thứ này không phải là thứ một nông gia nữ như nàng dùng được. Nàng cẩn thận đặt hộp quà lên quầy thu ngân, sau vội vàng nói: "Ta không muốn. Thứ này vừa nhìn là biết nó rất đắt. Ngày thường ta chỉ dùng nước suối rửa mặt là được rồi, chứ dùng cái này quả thực quá chà đạp bạc".

Vật như vậy, nên là quý nhân trong nhà phú hào hay đại quan mới có tư cách dùng. Mà Tiết Xuân Đào, vừa nghĩ tới mình sẽ bôi dùng mấy thứ này lên trên mặt của mình, lòng nàng lập tức cảm thấy run lên.

Nàng sao có thể sử dụng thứ như này được.



Lỗ Bằng Thiên không cho cự tuyệt từ trong ngực móc ra một thỏi vàng năm lượng, sau đó quay đầu nói với nàng: "Ta nói mua là mua, ngươi cầm về chỉ cần nhớ mỗi ngày đều phải dùng là được. Ta là rất cao hứng mua cho ngươi, nên ngươi không cần phải lo lắng".

Nhìn thấy thỏi vàng lớn như vậy cứ thế bị hắn cho ra đi, Tiết Xuân Đào chỉ cảm thấy mình sắp thở không nổi: Thỏi vàng lớn như vậy, nếu dùng mua bảy tám mẫu ruộng tốt cũng còn dư sức. Như vậy, chẳng những sau này không thiếu cơm ăn áo mặc, mà hậu thế cũng có thể hưởng thụ được. Làm gì lại tiêu dùng vào những thứ không thể ăn không thể uống cơ chứ.

Thấy hai người một người muốn mua, một người chết cũng không muốn. Mắt thấy bầu không khí sắp rơi vào giằng co, Vân Sơ nhanh chóng cầm lấy thỏi vàng trên bàn nhét vào tay Tiết Xuân Đào: "Được rồi, hai người đừng có tranh cãi nhau. Thứ này ở chỗ chị cũng không phải thứ gì hiếm có, Lỗ đại ca muốn mua tặng cho em cũng là tấm lòng thành của anh ấy, em cứ việc nhận là được rồi".

Gặp Tiết Xuân Đào vẫn là dáng vẻ chưa kịp phản ứng, Vân Sơ vội vàng kéo cô ấy sang một bên và cằn nhằn: "Xuân Đào à, tuổi em còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ. Tuổi của chị lớn hơn em nên có thể tính là chị của em, bởi vậy chị muốn khuyên em một câu, em không thể cứ mãi như thế này trong tương lai. Một người phụ nữ thông minh là không thể vì không nỡ tiêu chút tiền bạc mà chà đạp tấm lòng thành của chồng dành cho mình. Tựa như vừa rồi, Lỗ đại ca cũng đã quyết định muốn mua, nếu em cứ mãi khước từ như vậy vậy sẽ khiến anh ấy mất hết mặt mũi trước mặt người ngoài. Số lần càng nhiều sẽ càng khiến anh ấy buồn lòng, như vậy sau này anh ấy sẽ không còn tâm tư muốn nghĩ đến em ở khắp nơi nữa".

Đạo lý này là Vân Sơ học được từ một người dì, bạn của mẹ trước kia. Người dì đó chính là không nỡ tiêu tiền, nói thực ra thì tình huống trong nhà dì ấy không hề kém nhưng mỗi khi chồng dì ấy tặng quà hay dẫn dì ấy ra ngoài dạo phố, dì ấy luôn luôn không nỡ tiêu tiền. Thậm chí còn lén chồng mình trả lại quần áo túi xách mà chồng mình đã mua. Do không nỡ tiêu tiền ăn mặc nên dì ấy đã khiến chồng mình thất vọng hết lần này đến lần khác, cuối cùng, chồng dì ấy mất hứng mà bị những người phụ nữ ăn mặc hở hang bên ngoài quyến rũ đi. Đến cuối, dì ấy nói cái gì cũng không chịu ly hôn và còn biến bản thân trở thành oán phụ cả ngày chỉ biết cằn nhằn, đẩy chồng con mỗi ngày ra xa hơn.

Vân Sơ cũng biết cuộc sống trước kia của Tiết Xuân Đào quá khổ, do đó quan niệm nhất thời còn chưa điều chỉnh được. Nhưng hôm nay cô ấy đã phàn nàn Lỗ Bằng Thiên không nên tiêu nhiều tiền vào việc xử lý tiệc rượu, sau lại không nguyện ý muốn Lỗ Bằng Thiên tiêu tiền mua quà cho cô ấy. Thói quen này của cô ấy nếu còn không thay đổi, vậy về sau khẳng định sẽ phải hối hận. Không nói tới Lỗ Bằng Thiên có thay lòng đổi dạ hay không, chỉ nói hắn vốn có ý tốt nhưng sau nhiều lần bị Tiết Xuân Đào từ chối làm cho mũi dính đầy tro, vậy sau này nhất định sẽ không còn nguyện ý mua lễ vật tặng Tiết Xuân Đào nữa.

Cũng như hiện tại, Vân Sơ không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ở chỗ cô vì một bộ mỹ phẩm dưỡng da mà náo ra mâu thuẫn. Dưới cái nhìn của cô, Lỗ Bằng Thiên cũng xem như là người biết cân nhắc. Anh không có chọn mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, mà lại chọn một bộ mỹ phẩm dưỡng da bình dân rẻ nhất trong số các mỹ phẩm dưỡng da. Bộ này là Vân Sơ đặt mua từ cửa hàng trực tuyến chỉ tốn có một trăn năm mươi tám tệ.

Với mức giá nhỏ như vậy, Vân Sơ nói đưa là đưa, căn bản sẽ không cảm thấy đau lòng gì.

Nhưng vì cô biết vấn đề giữa Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào không chỉ nằm ở một bộ mỹ phẩm dưỡng da này, cho nên cô vừa rồi mới có thể kéo cô ấy sang một bên và nói rất nhiều điều. Chỉ mong Tiết Xuân Đào có thể đem lời mình nói ghi ở trong lòng, đợi lúc trở về lại suy nghĩ thấu đáo hơn, sau này đừng làm những chuyện ngớ ngẩn như vậy nữa. Bởi vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy sẽ khiến Lỗ Bằng Thiên không vui, cũng không đáng giá.

Nhìn thấy thỏi vàng mình mang đến nằm trong tay Tiết Xuân Đào, Lỗ Bằng Thiên nhất thời không biết có nên tiến lên cầm lấy và đưa cho Vân Sơ hay không. Nếu hắn lấy thỏi vàng trở về, vậy Xuân Đào có thể sẽ cảm thấy thật mất mặt không?

Thấy Lỗ Bằng Thiên sắc mặt do dự, Vân Sơ bước tới và lơ đễnh vỗ vai anh nói: "Lỗ đại ca đừng sầu mi khổ kiếm nữa. Tôi nói tặng là tặng, Xuân Đào, em cứ yên tâm mà cầm về dùng đi. Thứ này không phải thứ gì quá giá trị".

Sợ mình lát nữa sẽ quên mất, Vân Sơ vội vàng kéo ngăn kéo quầy thu ngân lấy ra bảy tám túi hạt giống rau mà cô đã mua trước đó. Sau khi mua hạt giống rau về, cô vì sợ mình tiện tay nhét loạn vậy sau này sẽ tìm không thấy nên đã trực tiếp bỏ nó vào trong ngăn kéo. Ngăn kéo này thường chứa sổ sách và danh sách giao hàng từ một số nhà cung cấp hàng, thỉnh thoảng Vân Sơ cũng hay mở ngăn kéo ra xem thử, nên cũng coi như là nơi thích hợp.

Trước đó Dương Vi thấy mấy gói hạt giống rau còn từng hỏi Vân Sơ có phải muốn trồng rau trên tầng ba không. Đợi sau này Dương Vi lại hỏi lại chuyện hạt giống rau, Vân Sơ cũng chỉ đành nói dối vì mình không có kinh nghiệm nên chưa tính trồng mấy gói hạt giống rau đó. Cũng không biết cô ấy có tin hay không nữa.

Vân Sơ lại đại khái giới thiệu cho họ về thời vụ thích hợp trồng các loại rau này và một số cách trồng chung. Có hai người cùng nhau ghi nhớ nên cô không sợ họ sẽ không nhớ được. Thực tế, khi trồng rau chỉ cần chỉ cần chú ý đến thời vụ, còn cách trồng đều giống nhau cả. Nhưng có một số loại rau cần được tưới nước thường xuyên trước khi trưởng thành, lại có một số khác không cần tưới nhiều.

Nhận lấy những hạt giống rau Vân Sơ cho, Tiết Xuân Đào mới ngượng ngùng nói lần này bọn hắn tới là muốn mua một ít đồ gia vị và muối đường cho trong nhà. Nếu có thể, nàng ấy cũng muốn mua một ít hủ tiếu. Mỗi lần Lỗ Bằng Thiên tới chỗ Vân Sơ mua đồ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn mua những vật này. Cho nên trong nhà tranh của hắn mặc dù không thiếu rượu cùng đồ nhắm, nhưng những thứ như muối đường hay hủ tiếu lại ít đến đáng thương.

Lúc mua lương thực, Tiết Xuân Đào không hề có thái độ không nỡ tiêu tiền. Nàng lấy ra thỏi vàng mà Vân Sơ vừa đưa ban nãy, ngượng ngùng nói: "Hai chúng ta đã được cô nương trợ giúp rất nhiều, bộ mỹ phẩm dưỡng da kia nói gì chúng ta cũng không thể lấy không. Thỏi vàng này ngươi cứ nhận đi".

Dứt lời, không đợi Vân Sơ có phản ứng đã lấy ra một thanh bạc vụn từ trong ngực, và nói với vẻ thiếu tự tin: "Đây là tiền mua lương thực của ta, Vân cô nương xem chỗ tiền này có thể mua được bao nhiêu thứ?".

Vân Sơ chưa từng tiêu dùng bằng bạc bao giờ nên cũng không biết thanh bạc vụn này nặng bao nhiêu. Nhưng nghĩ đến thỏi vàng hai người đưa lại cho cô, cô liền phất tay bảo Lỗ Bằng Thiên tới tầng ba chuyển ba trăm cân gạo. Lại tại tầng một chuyển hai trăm cân bột mì, cuối cùng là đưa cho họ một thùng muối ăn, một thùng đường cát, hai thùng dầu ngô và bảy tám chai tương dấm.

Mặc dù đã nói với Lỗ Bằng Thiên từ trước, nhưng Vân Sơ vẫn không nhịn được nói lại lần nữa: "Trở về nhớ đừng quên tìm thứ để bỏ những thứ này ra, rồi chôn hoặc đốt tất cả những túi và chai này đi".

Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào liên tục gật đầu nói bọn hắn đã nhớ kỹ. Trở về, bọn hắn sẽ vào trong huyện để mua thêm bình và lọ về đựng chúng.

Thật ra không cần Vân Sơ nói thì Lỗ Bằng Thiên cũng sẽ không đem những thứ này đi ra ngoài gặp người. Hắn không phải nông phu bình thường cả đời chỉ ở trong thôn nên biết rất rõ lợi hại trong đó. Đối với quan lại quyền quý có quyền thế, một người bình thường như hắn nếu dám lấy những thứ này ra, vậy tuyệt đối sẽ là thất phu vô tội hoài bích có tội. Ngay cả những bình rượu hắn lấy về lúc trước cũng dùng vò rượu để đựng, còn mấy chai rượu kia đã bị hắn mang tới sau núi đập nát rồi chôn xuống hố sâu.

Hơn nữa, hắn bây giờ còn có thê tử mà hắn vừa ý, sau này nói không chừng còn có thêm em bé nữa. Cho nên, hắn so với ai khác càng muốn chú ý cẩn thận hơn để duy trì cuộc sống hiện tại.

Tiết Xuân Đào là lần đầu tiên nghe được quy định này. Nhìn những cái bình và túi xách xinh đẹp này, dù cho nội tâm nàng có không nỡ thì cũng biết mình cùng Thiên ca không thể giữ những thứ này lại. Hủy cũng tốt, hủy rồi sẽ được sống yên ổn.

Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào sau khi rời đi, Vân Sơ cùng Trạm Vân Tiêu ở lại siêu thị đến năm giờ rưỡi sáng cũng không thấy bóng dáng Quý Hòa. Cô đứng dậy nắm lấy tay anh nói: "Chúng ta đi thôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook