Chương 4: Ẩn sâu trong nội tâm mỗi người
Phong Trần Lãng Tử
20/02/2019
Con người luôn là động vật đa cảm, nhất là trẻ con. Tâm hồn của chúng thật mong manh và dễ vỡ, bởi vậy, con nít thường gửi gắm tâm tình của mình thông qua những dòng chữ giản dị, những câu chuyện được kể bởi riêng tụi nó.
Tập sách để mở, trang sổ khép lại vài dòng viết tay!
{Hôm nay chú Shigeo lại đến, mình cảm thấy vui quá đi! Nhưng mỗi tuần chú ấy chỉ đến một lần, ai cũng muốn được thăm nhiều hơn mà chả biết nói gì - Ngày 6/7}
{Chủ nhật tuần rồi, cả bọn lại được chú Shigeo dẫn đi công viên chơi, lần đầu tiên trong đời mình biết được nhiều điều thú vị như vậy. Thật nhớ lúc cưỡi ngựa gỗ, đi tàu trượt, chơi đu quay quá, mong sao chú ấy lại dẫn bọn này đi chơi mấy lần nữa thì tốt quá – Ngày 20/8}
{Thứ Sáu vừa rồi, 23/9, con gái chú ấy lại tới đây tổ chức sinh nhật. Lần đầu tiên mình gặp một bạn nữ đáng yêu hơn cả mình(^.^). Tên của bạn ấy còn rất dễ thương nữa chứ, Yaoyorozu Momo. Mấy thằng con trai cứ như dính phải nhựa, trừ Hitomi ra ai cũng sáp vào, phải la mãi tụi nó mới thôi. Cơ mà Yao Momo- chan năng nổ nhiệt tình, mặc dù đôi lúc cậu ấy hơi ngốc nhưng ai cũng quý mến cả. Sơ Manila còn tặng mấy con thú nhồi bông nữa cơ!}
{Mình cùng với Lily đã tặng bạn ấy hai hình gốm chú vịt con, không biết bạn ấy có thích không nhỉ? Sắp tới chú Shigeo hứa là sẽ dẫn cả bọn cùng sơ đến nhà của chú chơi. Mình hồi hộp quá đi! Nhưng mà hình như gần trễ giờ rồi, chắc phải ngủ thôi, nếu bị sơ bắt được sẽ không hay đâu.}
(Minami nhật kí – Ngày 30/9!)
……..
[Trời đất bao la, ăn quan trọng nhất!
Ngọc rồng hiện ra năm điều ước:
1. Tiền = mua đồ ăn
2. Nhiều tiền hơn nữa = xây lại một căn nhà thật to cho sơ và mấy bạn.
3. Sở hữu siêu năng lực chỉ cần ăn = mạnh lên.
4. Kiếm được bạn gái có chung sở thích.
5. Trở thành một siêu anh hùng giống All Might.]
- ----God Eater& Rikido---- (Nhật kí ngày 20/9)
Nhật kí chỉ là tâm sự, nhưng giấc mơ chính là mộng tưởng.
Mơ!
Là hết thảy hiện hữu, là hết thảy xinh đẹp cùng kinh khủng.
Là nơi mỗi con người trút bỏ bầu tâm sự, là nơi mà ngay cả những dòng chữ cũng không thể nào với tới được.
Là thiên đường hoặc ác mộng của từng người, là trong bản thân ẩn giấu bí mật không thể cho người khác biết tới.
Mà ở trong giấc mơ, lại đem thổ lộ hết thảy!
Hitomi cũng không cho rằng điều đó hoàn toàn đúng nhưng cậu không phủ định điều này. Mơ mộng, liền cần thực tế gánh vác. Muốn đạt được ước muốn của chính mình, vậy thì hành động đi! Dùng sức mạnh của bản thân hướng thế giới, hướng bạn bè, thầy cô và gia đình cho thấy sự quyết tâm của ngươi.
Nói suông thôi không bao giờ đủ!
Năm đó bốn tuổi, Hitomi không có năng lực chuyện tình bị tiết lộ. Bạn bè dè bỉu chê bai, thầy cô không ai đoái hoài, chí có viện mồ côi là nhà, chỉ có sơ cùng mọi người ở đây là thương xót cho nó. Nhưng như vậy, không làm cậu tuyệt vọng.
Nói không khổ sở, đó là giả dối!
Nói không cam tâm, là lừa gạt chính mình!
Cho dù không có năng lực thì sao, anh hùng thân thể vẫn ít ỏi ư? Không có sức mạnh đặc biệt liền rèn luyện cơ thể. Rèn luyện đến khi nào cứng cỏi, có thể dùng nó cứu người, giúp đỡ viện mồ côi, liền là trong lòng anh hùng sức mạnh.
Bởi vậy, Hitomi biết luyện tập chăm chỉ, liền mỗi ngày hít đất một trăm cái, chạy bộ năm cây số, nhảy cóc một trăm cái, gập người một trăm cái. Từ năm bốn tuổi đến giờ, cậu chưa một lần từ bỏ. Ý chí của cậu, cứng rắn như sắt thép bền vững tựa núi cao, dẫu muôn vàn mệt nhọc cũng không gì lay chuyển nổi.
Đương anh hùng, nhất định anh hùng. Làm đàn ông, quyết không nuốt lời!
Mà thân thể trưởng thành cần năng lượng cực kì to lớn. Nguyên bản viện mồ côi kinh tế không hề tốt đẹp, Hitomi dù cố ăn nhịn, nhưng so với bạn đồng lứa vẫn hơn xa quá nhiều. Áp lực tài chính lên vai sơ Manila không thể nói là nhỏ. Nhưng ông Yaoroyoru bí ẩn quyên góp tiền có thể gọi đưa than trong ngày tuyết rơi, sưởi ấm tâm hồn rét lạnh bọn nhỏ.
Có điều, Hitomi đã nghĩ không thể gây ra thêm khó khăn cho sơ nữa, và bản thân của cậu cũng yêu cầu nhiều dinh dưỡng hơn. Bởi vì, trong lòng cậu ẩn giấu một bí mật.
Cậu không phải là kẻ vô năng! Siêu năng lực vẫn tồn tại trong bản thân cậu!
Nhưng tiếc thay, dường như nó quá gân gà, không biểu hiện ra ngoài, mãi đến năm bảy tuổi, Kizari mới vô tình phát hiện được chính xác khả năng này.
Tại ý thức của Hitomi có một mảnh đá vỡ màu đen nhánh, mà nằm dưới đó là một khung bảng giống bảng thuộc tính của nhân vật trong trò chơi vậy.
Tên: Kizari Hitomi
Lv: 1 (+5)
*Skills
1. Rokushiki (Lục thức)
+) Tekkai: Lv 1 (50 %)
+) Rankyaku: Lv 1 (20%)
+) Shigan: Lv1 (15 %)
+) Soru: Lv1 (10%)
Energy: 50
Vốn dĩ tất cả những chiêu thức này, chỉ có trong truyện tranh cùng phim hoạt hình, nhưng năm đó, Hitomi vô tình nhận ra rằng, cậu có thể học tập được chúng.
Tuy nhiên, năng lực của cậu vẫn còn vô cùng hạn chế. Với các kĩ thuật sử dụng huyệt đạo ẩn giấu bên trong cơ thể, hay vận dụng các loại năng lượng như khí hay ma pháp, cậu không thể học tập được. Chỉ có thuần thể thuật, thuần tay chân vận dụng, cơ thể của Hitomi mới tiếp nhận và rèn luyện được.
Và tất cả các nguyên lý hay kĩ năng trên, đều dựa vào năng lượng chống đỡ. Giống như coi truyện tranh hay xem hoạt hình chỉ tương đương với mở ra một cánh cửa, cho phép cậu tiếp xúc với một thế giới mới. Tuy nhiên, để đứng vững ở đó, cậu cần năng lượng để khởi động.
Mà năng lượng, chỉ có thể từ ăn, uống, vận động kích thích bản thân thu vào. Ít nhất là đến hiện tại, Hitomi vẫn chưa phát hiện ra biện pháp nào khả thi hơn. May mắn một điều rằng, Hitomi nhận ra bản thân có thể hấp thu ánh nắng mắt trời để hồi phục mỗi khi tập mệt, đồng thời nó coi như nhiên liệu của cơ thể.
Nhưng là, khả năng bị động này phụ thuộc quá lớn vào tình trạng thân thể của Hitomi, nên cậu cũng chẳng trông mong quá lớn vào “thu nhập” ở công việc này.
Chính vì lẽ đó mà năm năm qua đi, dù cho hết mình nỗ lực, kĩ năng của cậu vẫn chưa có điểm nào hoàn thiện. Dĩ nhiên, nếu so với người bình thường hay những bạn cùng lứa, Hitomi sức chiến đấu đã vượt xa quá nhiều. Những đứa nhóc đó cao nhất cũng chỉ tới Lv1 mà thôi. Thậm chí những siêu nhân sở hữu dị năng, sức mạnh cậu còn có phần nhỉnh hơn chút đỉnh.
Điều này là động lực, là niềm tin của Hitomi suốt những năm tháng miệt mài rèn luyện. Nhưng muốn phát triển càng nhanh hơn yêu cầu huấn luyện cường độ cao và lượng thức ăn đầy đủ. Cậu nhất định phải rời viện mồ côi, không chỉ vì sơ và các bạn, mà còn phải bảo vệ bí mật bản thân.
[Cơ hội đó, đang mở rộng ngay trước mắt! Nhưng, có nắm chắc được nó hay không, là tùy thuộc ở mình]
……………..
Thời gian qua, lại một tháng nữa trôi đi.
20/11, ngày lễ đặc biệt để tri ân!
Hôm ấy nhằm vào thứ bảy, buổi sáng đầy nắng ấm áp, chính là một ngày đẹp trời, vừa kịp lúc bọn trẻ không bận học hành mà ở nhà nghỉ ngơi. Sơ Manila gọi toàn bộ mấy đứa nhỏ ở viện mồ côi tập trung lại một chỗ phòng khách.
Ở nơi đó, ông và bà Yaoyorozu đã ngồi sẵn chờ tụi nó.
Ngay khoảnh khắc bước vào phòng, tiếng hò reo của lũ trẻ đã vang lên không dứt.
“Tụi con chào cô chú!”
Minami: “A, chú Shigeo! Sao hôm nay chú đến sớm vậy?”
Rikido: “Cô chú có mang gì tới đây không?”
Lily: “Momo – chan không đến chơi sao? Cháu không thấy bạn ấy!”
“….”
“Mấy đứa im lặng nào! Để từ từ rồi cô chú mới trả lời từng người một.”
Sơ Manila thấy vợ chồng ông Yaoroyoru dường như không chống đỡ nổi thế “tiến công” dồn dập của tụi nhỏ, vội vàng giải vây.
“Dạ vâng!”
“Ách!”
Căn phòng đột ngột tiến vào trạng thái im ắng tuyệt đối, làm ông Yaoroyoru sững sờ mấy giây rồi…
“E hèm …hmmmm!”
“Hôm nay, cô chú có một tin vui thông báo đến mấy đứa!”
“Cô chú sẽ nhận nuôi từ 1-5 nhóc ở đây cho đến khi nào mấy đứa đủ 18 tuổi trưởng thành, và tự lo cho mình được.”
Hai ông bà nhìn quanh, họ cứ tưởng rằng lũ trẻ sẽ reo hò khi nghe quyết định này.
Thế nhưng mà…
“Cháu không muốn rời đi!”
“Nhà của cô chú có thật nhiều ăn ngon…” – Ryoko chặp chặp hai đầu ngón tay lại, “Nhưng cháu vẫn thích ở lại cùng với sơ và mọi người.”
“Được rồi, bình tĩnh nào mấy đứa! Chú có nói là sẽ không quay lại đây đâu!”
“Chúng ta vẫn đi thăm các bạn ở đây thường xuyên, sơ cũng sẽ qua nhà cô chú để thăm các cháu!”
“Vấn đề này là do sơ cùng chú đã bàn bạc rất kĩ lưỡng!”
“Viện mồ côi quá nhỏ, mà các cháu cũng đã lớn rồi, cần một không gian riêng tư cho bản thân. Nếu các cháu đã trưởng thành thì các cháu phải tự cố gắng lao động kiếm tiền trang trải cuộc sống. Nhưng bây giờ, cứ coi như chú là nhà đầu tư cho mấy đứa ăn học.”
“Nhiệm vụ duy nhất của những bạn theo chú là học giỏi, đạt được ước mơ của mình. Sau đó giúp đỡ chú! Như vậy là được rồi!”
“Đây là quyết định của sơ chứ không phải của chú! Nên mấy đứa cân nhắc kĩ nhé!”
Ông Shigeo nói xong liền ngồi xuống, thở dài một hơi.
[Mệt quá!]
Giảng giải cho tụi nhỏ hiểu mà còn mệt hơn so với đi đôi co với đối tác. Ông Shigeo bỗng tự thấy khâm phục khả năng miệng lưỡi của bản thân.
Nói đi cũng phải nói lại, xách ra sơ Manila đã là biện pháp tối ưu nhất rồi. Bởi vì bọn nhỏ vừa nghe vậy đã im lặng, vẻ trầm tư và suy nghĩ.
Cuối cùng, tụi nhóc cũng gật đầu đồng ý, ông Yaoroyoru thở phào nhẹ nhõm. Gấu con nhóm không dễ chiều, nhưng đại chiêu đã tung ra thì nhất định phải thắng.
Thật lòng, nếu không phải vì cảm tình với viện mồ côi và lòng yêu thích đối với lũ trẻ ở đây, ông đã không cần tốn công tốn sức giảng giải như vầy để mời tụi nó về nhà mình!
Tập sách để mở, trang sổ khép lại vài dòng viết tay!
{Hôm nay chú Shigeo lại đến, mình cảm thấy vui quá đi! Nhưng mỗi tuần chú ấy chỉ đến một lần, ai cũng muốn được thăm nhiều hơn mà chả biết nói gì - Ngày 6/7}
{Chủ nhật tuần rồi, cả bọn lại được chú Shigeo dẫn đi công viên chơi, lần đầu tiên trong đời mình biết được nhiều điều thú vị như vậy. Thật nhớ lúc cưỡi ngựa gỗ, đi tàu trượt, chơi đu quay quá, mong sao chú ấy lại dẫn bọn này đi chơi mấy lần nữa thì tốt quá – Ngày 20/8}
{Thứ Sáu vừa rồi, 23/9, con gái chú ấy lại tới đây tổ chức sinh nhật. Lần đầu tiên mình gặp một bạn nữ đáng yêu hơn cả mình(^.^). Tên của bạn ấy còn rất dễ thương nữa chứ, Yaoyorozu Momo. Mấy thằng con trai cứ như dính phải nhựa, trừ Hitomi ra ai cũng sáp vào, phải la mãi tụi nó mới thôi. Cơ mà Yao Momo- chan năng nổ nhiệt tình, mặc dù đôi lúc cậu ấy hơi ngốc nhưng ai cũng quý mến cả. Sơ Manila còn tặng mấy con thú nhồi bông nữa cơ!}
{Mình cùng với Lily đã tặng bạn ấy hai hình gốm chú vịt con, không biết bạn ấy có thích không nhỉ? Sắp tới chú Shigeo hứa là sẽ dẫn cả bọn cùng sơ đến nhà của chú chơi. Mình hồi hộp quá đi! Nhưng mà hình như gần trễ giờ rồi, chắc phải ngủ thôi, nếu bị sơ bắt được sẽ không hay đâu.}
(Minami nhật kí – Ngày 30/9!)
……..
[Trời đất bao la, ăn quan trọng nhất!
Ngọc rồng hiện ra năm điều ước:
1. Tiền = mua đồ ăn
2. Nhiều tiền hơn nữa = xây lại một căn nhà thật to cho sơ và mấy bạn.
3. Sở hữu siêu năng lực chỉ cần ăn = mạnh lên.
4. Kiếm được bạn gái có chung sở thích.
5. Trở thành một siêu anh hùng giống All Might.]
- ----God Eater& Rikido---- (Nhật kí ngày 20/9)
Nhật kí chỉ là tâm sự, nhưng giấc mơ chính là mộng tưởng.
Mơ!
Là hết thảy hiện hữu, là hết thảy xinh đẹp cùng kinh khủng.
Là nơi mỗi con người trút bỏ bầu tâm sự, là nơi mà ngay cả những dòng chữ cũng không thể nào với tới được.
Là thiên đường hoặc ác mộng của từng người, là trong bản thân ẩn giấu bí mật không thể cho người khác biết tới.
Mà ở trong giấc mơ, lại đem thổ lộ hết thảy!
Hitomi cũng không cho rằng điều đó hoàn toàn đúng nhưng cậu không phủ định điều này. Mơ mộng, liền cần thực tế gánh vác. Muốn đạt được ước muốn của chính mình, vậy thì hành động đi! Dùng sức mạnh của bản thân hướng thế giới, hướng bạn bè, thầy cô và gia đình cho thấy sự quyết tâm của ngươi.
Nói suông thôi không bao giờ đủ!
Năm đó bốn tuổi, Hitomi không có năng lực chuyện tình bị tiết lộ. Bạn bè dè bỉu chê bai, thầy cô không ai đoái hoài, chí có viện mồ côi là nhà, chỉ có sơ cùng mọi người ở đây là thương xót cho nó. Nhưng như vậy, không làm cậu tuyệt vọng.
Nói không khổ sở, đó là giả dối!
Nói không cam tâm, là lừa gạt chính mình!
Cho dù không có năng lực thì sao, anh hùng thân thể vẫn ít ỏi ư? Không có sức mạnh đặc biệt liền rèn luyện cơ thể. Rèn luyện đến khi nào cứng cỏi, có thể dùng nó cứu người, giúp đỡ viện mồ côi, liền là trong lòng anh hùng sức mạnh.
Bởi vậy, Hitomi biết luyện tập chăm chỉ, liền mỗi ngày hít đất một trăm cái, chạy bộ năm cây số, nhảy cóc một trăm cái, gập người một trăm cái. Từ năm bốn tuổi đến giờ, cậu chưa một lần từ bỏ. Ý chí của cậu, cứng rắn như sắt thép bền vững tựa núi cao, dẫu muôn vàn mệt nhọc cũng không gì lay chuyển nổi.
Đương anh hùng, nhất định anh hùng. Làm đàn ông, quyết không nuốt lời!
Mà thân thể trưởng thành cần năng lượng cực kì to lớn. Nguyên bản viện mồ côi kinh tế không hề tốt đẹp, Hitomi dù cố ăn nhịn, nhưng so với bạn đồng lứa vẫn hơn xa quá nhiều. Áp lực tài chính lên vai sơ Manila không thể nói là nhỏ. Nhưng ông Yaoroyoru bí ẩn quyên góp tiền có thể gọi đưa than trong ngày tuyết rơi, sưởi ấm tâm hồn rét lạnh bọn nhỏ.
Có điều, Hitomi đã nghĩ không thể gây ra thêm khó khăn cho sơ nữa, và bản thân của cậu cũng yêu cầu nhiều dinh dưỡng hơn. Bởi vì, trong lòng cậu ẩn giấu một bí mật.
Cậu không phải là kẻ vô năng! Siêu năng lực vẫn tồn tại trong bản thân cậu!
Nhưng tiếc thay, dường như nó quá gân gà, không biểu hiện ra ngoài, mãi đến năm bảy tuổi, Kizari mới vô tình phát hiện được chính xác khả năng này.
Tại ý thức của Hitomi có một mảnh đá vỡ màu đen nhánh, mà nằm dưới đó là một khung bảng giống bảng thuộc tính của nhân vật trong trò chơi vậy.
Tên: Kizari Hitomi
Lv: 1 (+5)
*Skills
1. Rokushiki (Lục thức)
+) Tekkai: Lv 1 (50 %)
+) Rankyaku: Lv 1 (20%)
+) Shigan: Lv1 (15 %)
+) Soru: Lv1 (10%)
Energy: 50
Vốn dĩ tất cả những chiêu thức này, chỉ có trong truyện tranh cùng phim hoạt hình, nhưng năm đó, Hitomi vô tình nhận ra rằng, cậu có thể học tập được chúng.
Tuy nhiên, năng lực của cậu vẫn còn vô cùng hạn chế. Với các kĩ thuật sử dụng huyệt đạo ẩn giấu bên trong cơ thể, hay vận dụng các loại năng lượng như khí hay ma pháp, cậu không thể học tập được. Chỉ có thuần thể thuật, thuần tay chân vận dụng, cơ thể của Hitomi mới tiếp nhận và rèn luyện được.
Và tất cả các nguyên lý hay kĩ năng trên, đều dựa vào năng lượng chống đỡ. Giống như coi truyện tranh hay xem hoạt hình chỉ tương đương với mở ra một cánh cửa, cho phép cậu tiếp xúc với một thế giới mới. Tuy nhiên, để đứng vững ở đó, cậu cần năng lượng để khởi động.
Mà năng lượng, chỉ có thể từ ăn, uống, vận động kích thích bản thân thu vào. Ít nhất là đến hiện tại, Hitomi vẫn chưa phát hiện ra biện pháp nào khả thi hơn. May mắn một điều rằng, Hitomi nhận ra bản thân có thể hấp thu ánh nắng mắt trời để hồi phục mỗi khi tập mệt, đồng thời nó coi như nhiên liệu của cơ thể.
Nhưng là, khả năng bị động này phụ thuộc quá lớn vào tình trạng thân thể của Hitomi, nên cậu cũng chẳng trông mong quá lớn vào “thu nhập” ở công việc này.
Chính vì lẽ đó mà năm năm qua đi, dù cho hết mình nỗ lực, kĩ năng của cậu vẫn chưa có điểm nào hoàn thiện. Dĩ nhiên, nếu so với người bình thường hay những bạn cùng lứa, Hitomi sức chiến đấu đã vượt xa quá nhiều. Những đứa nhóc đó cao nhất cũng chỉ tới Lv1 mà thôi. Thậm chí những siêu nhân sở hữu dị năng, sức mạnh cậu còn có phần nhỉnh hơn chút đỉnh.
Điều này là động lực, là niềm tin của Hitomi suốt những năm tháng miệt mài rèn luyện. Nhưng muốn phát triển càng nhanh hơn yêu cầu huấn luyện cường độ cao và lượng thức ăn đầy đủ. Cậu nhất định phải rời viện mồ côi, không chỉ vì sơ và các bạn, mà còn phải bảo vệ bí mật bản thân.
[Cơ hội đó, đang mở rộng ngay trước mắt! Nhưng, có nắm chắc được nó hay không, là tùy thuộc ở mình]
……………..
Thời gian qua, lại một tháng nữa trôi đi.
20/11, ngày lễ đặc biệt để tri ân!
Hôm ấy nhằm vào thứ bảy, buổi sáng đầy nắng ấm áp, chính là một ngày đẹp trời, vừa kịp lúc bọn trẻ không bận học hành mà ở nhà nghỉ ngơi. Sơ Manila gọi toàn bộ mấy đứa nhỏ ở viện mồ côi tập trung lại một chỗ phòng khách.
Ở nơi đó, ông và bà Yaoyorozu đã ngồi sẵn chờ tụi nó.
Ngay khoảnh khắc bước vào phòng, tiếng hò reo của lũ trẻ đã vang lên không dứt.
“Tụi con chào cô chú!”
Minami: “A, chú Shigeo! Sao hôm nay chú đến sớm vậy?”
Rikido: “Cô chú có mang gì tới đây không?”
Lily: “Momo – chan không đến chơi sao? Cháu không thấy bạn ấy!”
“….”
“Mấy đứa im lặng nào! Để từ từ rồi cô chú mới trả lời từng người một.”
Sơ Manila thấy vợ chồng ông Yaoroyoru dường như không chống đỡ nổi thế “tiến công” dồn dập của tụi nhỏ, vội vàng giải vây.
“Dạ vâng!”
“Ách!”
Căn phòng đột ngột tiến vào trạng thái im ắng tuyệt đối, làm ông Yaoroyoru sững sờ mấy giây rồi…
“E hèm …hmmmm!”
“Hôm nay, cô chú có một tin vui thông báo đến mấy đứa!”
“Cô chú sẽ nhận nuôi từ 1-5 nhóc ở đây cho đến khi nào mấy đứa đủ 18 tuổi trưởng thành, và tự lo cho mình được.”
Hai ông bà nhìn quanh, họ cứ tưởng rằng lũ trẻ sẽ reo hò khi nghe quyết định này.
Thế nhưng mà…
“Cháu không muốn rời đi!”
“Nhà của cô chú có thật nhiều ăn ngon…” – Ryoko chặp chặp hai đầu ngón tay lại, “Nhưng cháu vẫn thích ở lại cùng với sơ và mọi người.”
“Được rồi, bình tĩnh nào mấy đứa! Chú có nói là sẽ không quay lại đây đâu!”
“Chúng ta vẫn đi thăm các bạn ở đây thường xuyên, sơ cũng sẽ qua nhà cô chú để thăm các cháu!”
“Vấn đề này là do sơ cùng chú đã bàn bạc rất kĩ lưỡng!”
“Viện mồ côi quá nhỏ, mà các cháu cũng đã lớn rồi, cần một không gian riêng tư cho bản thân. Nếu các cháu đã trưởng thành thì các cháu phải tự cố gắng lao động kiếm tiền trang trải cuộc sống. Nhưng bây giờ, cứ coi như chú là nhà đầu tư cho mấy đứa ăn học.”
“Nhiệm vụ duy nhất của những bạn theo chú là học giỏi, đạt được ước mơ của mình. Sau đó giúp đỡ chú! Như vậy là được rồi!”
“Đây là quyết định của sơ chứ không phải của chú! Nên mấy đứa cân nhắc kĩ nhé!”
Ông Shigeo nói xong liền ngồi xuống, thở dài một hơi.
[Mệt quá!]
Giảng giải cho tụi nhỏ hiểu mà còn mệt hơn so với đi đôi co với đối tác. Ông Shigeo bỗng tự thấy khâm phục khả năng miệng lưỡi của bản thân.
Nói đi cũng phải nói lại, xách ra sơ Manila đã là biện pháp tối ưu nhất rồi. Bởi vì bọn nhỏ vừa nghe vậy đã im lặng, vẻ trầm tư và suy nghĩ.
Cuối cùng, tụi nhóc cũng gật đầu đồng ý, ông Yaoroyoru thở phào nhẹ nhõm. Gấu con nhóm không dễ chiều, nhưng đại chiêu đã tung ra thì nhất định phải thắng.
Thật lòng, nếu không phải vì cảm tình với viện mồ côi và lòng yêu thích đối với lũ trẻ ở đây, ông đã không cần tốn công tốn sức giảng giải như vầy để mời tụi nó về nhà mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.