Chương 389: Chương 389: Không thắng tôi
Diệt Thiên
15/07/2018
Thiếu Kiệt khi nghe Tăng Anh Hào nói thế không nhịn được cười. Hắn lắc đầu bây giờ hắn mới hiểu, biết bao nhiêu người Hà Thúc không chọn lại kéo tên này về Lưu Minh. Thì ra hắn tuy làm việc cho quân đội nhưng với tính cách như thế này chắc lại thường hay ra ngoài tụ tập chơi bời. Tăng Anh Hùng sợ hắn bị Ngô Gia kiếm chuyện nên điều hắn đến bảo vệ cho Thiếu Kiệt chỉ là cái cớ.
-Thì ra là thế làm khổ ông anh nhiều nhỉ! Thôi kệ muốn ở lại cũng được xem ông thân thủ ông đủ điều kiện làm vệ sĩ không đã. Nếu không đừng trách sao tôi lại trả ông anh về cho Hà Thúc lúc đó đừng nói tôi vô tình nhé. Đi thôi anh Huy lấy xe chở em đi qua chỗ này cái.
Nghe Thiếu Kiệt nói vậy Khải Huy cũng bước đi chuẩn bị xe. Còn Tăng Anh Hào. Lồm cồm đứng dậy nhìn Thiếu Kiệt nói.
-Thử thì thử vấn đề thân thủ cậu cứ yên tâm tôi đánh thua Hà Vi thật nhưng chẳng lẽ thua cậu sao. Thử thì thử ai sợ ai.
-Anh nói đấy nhé thua thì không được ở trong nhà ra ngoài ở với bảo vệ với Khải Huy ok.
Tăng Anh Hào nghe thế cũng gật đầu hắn thấy Thiếu Kiệt như thế cũng cho rằng. Nếu thân thủ của Thiếu Kiệt có giỏi thì cũng trong một mức giới hạn nhất định. Làm sao có thể bằng những người trong quân đội như hắn.
Thiếu Kiệt lúc này thì lại nghĩ khác. Hắn muốn xem Tăng Anh Hào có thể đối phó thế nào với những sự việc bất ngờ nên mới cầm điện thoại nhấn số điện thoại của cô gọi đi. Đợi cho có tín hiệu bắt máy bên kia chưa kịp trả lời nói.
-Cô về lại trung tâm đi có việc hay nhờ cô này.
Nói rồi không đợi cho Tú Trinh có dịp trêu nghẹo mình Thiếu Kiệt cúp máy làm cho bên kia điện thoại Tú Trinh bực tức giận dữ thấy rõ. Công Toại thấy thế mới hỏi cô.
-Có cái việc gì mà hầm hầm thế. Ai chọc tức thế?
-Còn ai nữa! Thiếu Kiệt hắn qua đây chưa kịp nói cái gì đã cúp máy nói chuyện với con gái mà như thế thật chả hiểu được.
Công Toại lúc này nhìn lấy Bảo Huân hai người như tán đồng với nhau một câu. Tú Trinh mà được như con gái bọn hắn phước đức bảy mươi đời. Nhưng lúc này Bảo Huân mới đưa ra suy nghĩ của mình.
-Ủa tính ra Thiếu Kiệt đang bị thương đi lại không tiện cậu ta có thể gọi mình qua mà cần gì cậu ta phải qua bên này nhỉ?
-Ừ cũng đúng có khi nào qua xem mấy người lắp ăng ten viễn thông gì trên đó sao?
Tú Trinh lúc này biểu môi một tý nhìn hai người nói.
-Ngươi ta nam nhi đại trượng phu việc chính quan trọng, chân mang vết thương đạn bắn cứu em gái còn hai người thì sao chưa biết chừng khi tui bị bắt cóc hai người biến mất dạng thì có. Như thế mới là làm việc lớn chứ.
-Thôi đi cô nương tên nào mà bắt cóc cô thì tên đó tới số trước tiên. Lúc đó tôi không lo cho cô mà lo cho tên bắt cóc kìa. Sợ chưa kịp khai thác điều gì hắn bị đánh phải nhập viện thôi.
Bảo Huân lúc này nhìn em mình lắc đầu nói ra sự xui xẻo cho tên nào bắt cóc nhắm vào Tú Trinh. Công toại một bên gật gù tán thành. Thấy thế Tú Trinh bực lên mắng.
-Hai người lo dọn dẹp hồ sơ đi một đống này nếu không dọn xong chỗ để lắp mấy cái thứ của Thiếu Kiệt thì bị la ráng chịu.
-Thì không thấy đang dọn dẹp sao. Công nhận Thiếu Kiệt nói đúng một đống giấy tờ này nếu mà cân ký chắc bán cũng được mấy triệu à. Giờ mới biết dưới này nó lộn xộn không thể tưởng được. Mà em đứng đó làm gì phụ mọi người một tay chứ làm gì mà đứng nhìn chỉ tay như bà chủ thế.
Công Toại lúc này vừa dọn dẹp vừa phải sắp xếp lại những hồ sơ cần thiết thấy Tú Trinh đứng không cũng nói cô làm thì bị đáp lại bằng cái trừng mắt.
-Người ta con gái việc nặng nhọc mấy anh đàn ông con trai gì mà tị nạnh ghê thế! Từ từ làm còn mấy ngày nữa mà. Chừng nào hai người đánh nhau thắng em thì em làm còn không thì thôi.
Bảo Huân lúc này cũng lắc đầu chịu thua em gái của mình còn Công Toại thì thở dài. Hai người thử sức biết bao nhiêu lần với cô nàng nhưng đều bị thua ở nhiều chỗ không thể lý giải được. Dường như ở đây người thắng qua cô nàng chỉ có Thiếu Kiệt. Hầu hết là bại tướng dưới tay nên cũng không biết nói gì. Tuy nói thế nhưng Tú Trinh cũng phụ giúp mọi người sắp xếp lại theo thứ tự hồ sơ. Còn việc quét dọn và khiên các đống hồ sơ cái nào không sai thì để lại cho những người khác.
Một lúc sau Thế Hải đang giám sát nhân viên lắp đặt hệ thống ăng ten viễn thông thấy Thiếu Kiệt đến cũng gật đầu. Nhìn thấy Tăng Anh Hào hắn có chút thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt lại dẫn người lạ đến trung tâm. Nhưng nếu Thiếu Kiệt có lý do của hắn thì Thế Hải cũng không hỏi nhiều.
Tăng Anh Hào qua tất cả các bố trí của đường hầm xuống võ trường huấn luyện của Vô Ảnh cũng không khỏi ngỡ ngàng một lúc mới nói với Thiếu Kiệt.
-Dữ luôn có một nơi như thế này! Hà Thúc biết không thế? Chỗ này làm quán bar thâu đêm là đảm bảo bí mật luôn.
-Đem đến đây để bảo vệ tôi mà cậu còn muốn đi bar sao cái đó còn khuya nhé. Được rồi đợi một chút sẽ có người thử sức với cậu để tôi gọi.
Thiếu Kiệt đem điện thoại nhắn tin cho Tú Trinh bảo cô nào lên võ đường tập huấn một lúc sau cả ba người đều xuất hiện trước mặt hai người và Tăng Anh Hào.
Thấy bên cạnh có người lạ ba người cũng nhìn nhau. Tú Trinh lúc này nhìn qua Tăng Anh Hào một chút mới nói.
-Ai đây? Cậu dẫn đến đây làm gì thế Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt chưa kịp trả lời Tú Trinh thì bên cạnh hắn Tăng Anh Hào đã lên tiếng bước về Tú Trinh đưa tay ra nói trước.
-Chào em! Anh là vệ sỹ đẹp trai ga lăng phong độ được mời đến để bảo vệ Thiếu Kiệt. Em gái tên gì cho anh số điện thoại kèm theo cái tên của mình được không nào.
Nghe lời của Anh Hào cả ba người đều nhìn về Thiếu Kiệt. Gật đầu một cái Thiếu Kiệt mới nói.
-Anh Hào là người của Hà Thúc đem đến bảo vệ tôi nhưng không biết võ công và phản ứng anh ta thế nào định thử sức một chút. Tú Trinh cô xem cho Anh Hào thử xem võ công mình thế nào.
Tú Trinh lúc này mắt như hai cái đèn pha nhìn lấy Anh Hào cười cười. Còn Bao Huân với Công Toại nghe thế cũng mím môi cười. Hai người lúc này biết Thiếu Kiệt đang muốn chỉnh Anh Hào nên cũng không nói gì.
-Ấy không phải cậu thử sức tôi sao? Sao lại là cô ta? Gì kỳ vậy tôi sao đánh phụ nữ được.
Ngược lại Anh Hào lúc này mới ngớ người ra nhìn Thiếu Kiệt nói. Bởi hắn thấy nếu hắn đi đánh nhau với Tú Trinh thì còn gì mặt mũi chuyện này nếu đồn ra ngoài chắc chắn hắn sẽ thành trò cười. Đàn ông đi đánh phụ nữ.
-Lúc đầu tôi có nói là tôi đánh với anh đâu? Với lại tôi hỏi anh. Anh đang làm vệ sĩ đúng không? Vậy như người khác đem nữ nhân đến ám sát tôi. Vậy anh cũng không đánh với sát thủ nữ đó à? Hay anh là người bị giết trước.
-Việc này sao đánh đồng được! Tình huống khác nhau chứ lúc đó làm sao mà để cậu bị việc gì. Với lại tôi cứ tưởng cậu đánh nhau với tôi chứ ai biết cậu lại cho tôi đánh với phụ nữ bao giờ.
Anh Hào lúc này cũng trả lời một cách gấp gáp hắn thấy việc đánh nhau với Tú Trinh chẳng có lợi gì đối với hắn. Nhiều khi con mất lòng cô gái này nữa.
-Anh đùa! Tôi còn đang bị thương do đạn bắn, mà anh nên nhớ nam hay nữ gì đối với người mình cần bảo vệ luôn là đối tượng cần phải đề phòng nếu không được thì để tôi báo lại với Hà Thúc để anh về lại quân đội như thế tốt hơn. Báo cho anh biết Tú Trinh đánh không thắng được tôi lúc tôi chưa bị thương. Anh đừng xem cô ấy là một người bình thường.
Nghe Thiếu Kiệt trách móc mình như thế. Tăng Anh Hào mặt mếu lại. Hắn biết bây giờ mà không đấu thì cũng không được. Mà nếu đấu nếu thắng cũng không vẻ vang gì. Tú Trinh lúc này mới bồi thêm vào vết thương của hắn.
-Xem ra anh sợ bị con gái đánh bại nên mới không đánh nhau với tôi chứ gì.
-Cái này! Cái này!... Được rồi đánh thì đánh ai sợ ai. Nhưng mà tôi nói trước. Nếu mà tôi thắng cậu không được báo Hà Thúc điều chuyển tôi đi. Như thế được chưa.
Gật đầu như chấp nhận điều kiện của Tăng Anh Hào. Thiếu Kiệt để cho Công Toại dẫn Anh Hào đi thay bộ võ phục cần thiết. Tú Trinh sau khi nghe được sự đồng ý của Anh Hào cũng nhanh chóng chạy đi thay võ phục trước. Bảo Huân đợi cho Anh Hào đi khỏi mới nói với Thiếu Kiêt.
-Cậu ta làm vệ sĩ cho cậu tôi thấy không an toàn hơn đấy. Nghĩ sao một tên Ngô Trực cũng vì gái mà chết giờ thêm cậu ta. Tôi chẳng hiểu nỗi bọn người Hà Thúc nghĩ gì để người này bảo vệ cậu nữa.
-Hà Vi cũng nói thân thủ cậu ta cũng không tệ những chưa biết chừng nếu mà không ổn chắc tôi cũng phải trả về với bên bọn người Hà Thúc.
Bảo Huân lúc này cũng gật đầu. Với tính tình như thế này muốn bên cạnh Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ không ổn tới việc làm của Thiếu Kiệt nên chắc chắn hắn phải nghĩ trả lại cho nhóm Hà Thúc. Thay bộ võ phục của mình xong. Anh Hào đứng trước mặt Thiếu Kiệt nói.
-Tôi nói trước nếu cô ta bị thương cái gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!
-Anh yên tâm cứ toàn lực là được! Không khéo tôi lại nghĩ anh thua cho Tú Trinh đấy. Anh nên nhớ Tú Trinh không thắng tôi. Nếu anh đánh không thắng thì sao có tư cách bảo vệ tôi. Không khéo lúc đó tôi bảo vệ anh ngược lại đấy.
Thiếu Kiệt sợ đề cập việc thắng thua nhiều quá Tú Trinh lại đợi cho hắn khỏe lại tiến hành thách đấu với mình nên hắn chỉ nói là không thắng được hắn chứ không có thua. Bởi vì từ này lập lờ có thể ngang tay hòa hoặc thắng là do ý nghĩ của mỗi người. Hai người Công Toại và Bảo Huân thì biết Thiếu Kiệt muốn né những lần thách đấu sau của Tú Trinh nên cũng gật gật đầu ra vẻ đồng ý.
-Thì ra là thế làm khổ ông anh nhiều nhỉ! Thôi kệ muốn ở lại cũng được xem ông thân thủ ông đủ điều kiện làm vệ sĩ không đã. Nếu không đừng trách sao tôi lại trả ông anh về cho Hà Thúc lúc đó đừng nói tôi vô tình nhé. Đi thôi anh Huy lấy xe chở em đi qua chỗ này cái.
Nghe Thiếu Kiệt nói vậy Khải Huy cũng bước đi chuẩn bị xe. Còn Tăng Anh Hào. Lồm cồm đứng dậy nhìn Thiếu Kiệt nói.
-Thử thì thử vấn đề thân thủ cậu cứ yên tâm tôi đánh thua Hà Vi thật nhưng chẳng lẽ thua cậu sao. Thử thì thử ai sợ ai.
-Anh nói đấy nhé thua thì không được ở trong nhà ra ngoài ở với bảo vệ với Khải Huy ok.
Tăng Anh Hào nghe thế cũng gật đầu hắn thấy Thiếu Kiệt như thế cũng cho rằng. Nếu thân thủ của Thiếu Kiệt có giỏi thì cũng trong một mức giới hạn nhất định. Làm sao có thể bằng những người trong quân đội như hắn.
Thiếu Kiệt lúc này thì lại nghĩ khác. Hắn muốn xem Tăng Anh Hào có thể đối phó thế nào với những sự việc bất ngờ nên mới cầm điện thoại nhấn số điện thoại của cô gọi đi. Đợi cho có tín hiệu bắt máy bên kia chưa kịp trả lời nói.
-Cô về lại trung tâm đi có việc hay nhờ cô này.
Nói rồi không đợi cho Tú Trinh có dịp trêu nghẹo mình Thiếu Kiệt cúp máy làm cho bên kia điện thoại Tú Trinh bực tức giận dữ thấy rõ. Công Toại thấy thế mới hỏi cô.
-Có cái việc gì mà hầm hầm thế. Ai chọc tức thế?
-Còn ai nữa! Thiếu Kiệt hắn qua đây chưa kịp nói cái gì đã cúp máy nói chuyện với con gái mà như thế thật chả hiểu được.
Công Toại lúc này nhìn lấy Bảo Huân hai người như tán đồng với nhau một câu. Tú Trinh mà được như con gái bọn hắn phước đức bảy mươi đời. Nhưng lúc này Bảo Huân mới đưa ra suy nghĩ của mình.
-Ủa tính ra Thiếu Kiệt đang bị thương đi lại không tiện cậu ta có thể gọi mình qua mà cần gì cậu ta phải qua bên này nhỉ?
-Ừ cũng đúng có khi nào qua xem mấy người lắp ăng ten viễn thông gì trên đó sao?
Tú Trinh lúc này biểu môi một tý nhìn hai người nói.
-Ngươi ta nam nhi đại trượng phu việc chính quan trọng, chân mang vết thương đạn bắn cứu em gái còn hai người thì sao chưa biết chừng khi tui bị bắt cóc hai người biến mất dạng thì có. Như thế mới là làm việc lớn chứ.
-Thôi đi cô nương tên nào mà bắt cóc cô thì tên đó tới số trước tiên. Lúc đó tôi không lo cho cô mà lo cho tên bắt cóc kìa. Sợ chưa kịp khai thác điều gì hắn bị đánh phải nhập viện thôi.
Bảo Huân lúc này nhìn em mình lắc đầu nói ra sự xui xẻo cho tên nào bắt cóc nhắm vào Tú Trinh. Công toại một bên gật gù tán thành. Thấy thế Tú Trinh bực lên mắng.
-Hai người lo dọn dẹp hồ sơ đi một đống này nếu không dọn xong chỗ để lắp mấy cái thứ của Thiếu Kiệt thì bị la ráng chịu.
-Thì không thấy đang dọn dẹp sao. Công nhận Thiếu Kiệt nói đúng một đống giấy tờ này nếu mà cân ký chắc bán cũng được mấy triệu à. Giờ mới biết dưới này nó lộn xộn không thể tưởng được. Mà em đứng đó làm gì phụ mọi người một tay chứ làm gì mà đứng nhìn chỉ tay như bà chủ thế.
Công Toại lúc này vừa dọn dẹp vừa phải sắp xếp lại những hồ sơ cần thiết thấy Tú Trinh đứng không cũng nói cô làm thì bị đáp lại bằng cái trừng mắt.
-Người ta con gái việc nặng nhọc mấy anh đàn ông con trai gì mà tị nạnh ghê thế! Từ từ làm còn mấy ngày nữa mà. Chừng nào hai người đánh nhau thắng em thì em làm còn không thì thôi.
Bảo Huân lúc này cũng lắc đầu chịu thua em gái của mình còn Công Toại thì thở dài. Hai người thử sức biết bao nhiêu lần với cô nàng nhưng đều bị thua ở nhiều chỗ không thể lý giải được. Dường như ở đây người thắng qua cô nàng chỉ có Thiếu Kiệt. Hầu hết là bại tướng dưới tay nên cũng không biết nói gì. Tuy nói thế nhưng Tú Trinh cũng phụ giúp mọi người sắp xếp lại theo thứ tự hồ sơ. Còn việc quét dọn và khiên các đống hồ sơ cái nào không sai thì để lại cho những người khác.
Một lúc sau Thế Hải đang giám sát nhân viên lắp đặt hệ thống ăng ten viễn thông thấy Thiếu Kiệt đến cũng gật đầu. Nhìn thấy Tăng Anh Hào hắn có chút thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt lại dẫn người lạ đến trung tâm. Nhưng nếu Thiếu Kiệt có lý do của hắn thì Thế Hải cũng không hỏi nhiều.
Tăng Anh Hào qua tất cả các bố trí của đường hầm xuống võ trường huấn luyện của Vô Ảnh cũng không khỏi ngỡ ngàng một lúc mới nói với Thiếu Kiệt.
-Dữ luôn có một nơi như thế này! Hà Thúc biết không thế? Chỗ này làm quán bar thâu đêm là đảm bảo bí mật luôn.
-Đem đến đây để bảo vệ tôi mà cậu còn muốn đi bar sao cái đó còn khuya nhé. Được rồi đợi một chút sẽ có người thử sức với cậu để tôi gọi.
Thiếu Kiệt đem điện thoại nhắn tin cho Tú Trinh bảo cô nào lên võ đường tập huấn một lúc sau cả ba người đều xuất hiện trước mặt hai người và Tăng Anh Hào.
Thấy bên cạnh có người lạ ba người cũng nhìn nhau. Tú Trinh lúc này nhìn qua Tăng Anh Hào một chút mới nói.
-Ai đây? Cậu dẫn đến đây làm gì thế Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt chưa kịp trả lời Tú Trinh thì bên cạnh hắn Tăng Anh Hào đã lên tiếng bước về Tú Trinh đưa tay ra nói trước.
-Chào em! Anh là vệ sỹ đẹp trai ga lăng phong độ được mời đến để bảo vệ Thiếu Kiệt. Em gái tên gì cho anh số điện thoại kèm theo cái tên của mình được không nào.
Nghe lời của Anh Hào cả ba người đều nhìn về Thiếu Kiệt. Gật đầu một cái Thiếu Kiệt mới nói.
-Anh Hào là người của Hà Thúc đem đến bảo vệ tôi nhưng không biết võ công và phản ứng anh ta thế nào định thử sức một chút. Tú Trinh cô xem cho Anh Hào thử xem võ công mình thế nào.
Tú Trinh lúc này mắt như hai cái đèn pha nhìn lấy Anh Hào cười cười. Còn Bao Huân với Công Toại nghe thế cũng mím môi cười. Hai người lúc này biết Thiếu Kiệt đang muốn chỉnh Anh Hào nên cũng không nói gì.
-Ấy không phải cậu thử sức tôi sao? Sao lại là cô ta? Gì kỳ vậy tôi sao đánh phụ nữ được.
Ngược lại Anh Hào lúc này mới ngớ người ra nhìn Thiếu Kiệt nói. Bởi hắn thấy nếu hắn đi đánh nhau với Tú Trinh thì còn gì mặt mũi chuyện này nếu đồn ra ngoài chắc chắn hắn sẽ thành trò cười. Đàn ông đi đánh phụ nữ.
-Lúc đầu tôi có nói là tôi đánh với anh đâu? Với lại tôi hỏi anh. Anh đang làm vệ sĩ đúng không? Vậy như người khác đem nữ nhân đến ám sát tôi. Vậy anh cũng không đánh với sát thủ nữ đó à? Hay anh là người bị giết trước.
-Việc này sao đánh đồng được! Tình huống khác nhau chứ lúc đó làm sao mà để cậu bị việc gì. Với lại tôi cứ tưởng cậu đánh nhau với tôi chứ ai biết cậu lại cho tôi đánh với phụ nữ bao giờ.
Anh Hào lúc này cũng trả lời một cách gấp gáp hắn thấy việc đánh nhau với Tú Trinh chẳng có lợi gì đối với hắn. Nhiều khi con mất lòng cô gái này nữa.
-Anh đùa! Tôi còn đang bị thương do đạn bắn, mà anh nên nhớ nam hay nữ gì đối với người mình cần bảo vệ luôn là đối tượng cần phải đề phòng nếu không được thì để tôi báo lại với Hà Thúc để anh về lại quân đội như thế tốt hơn. Báo cho anh biết Tú Trinh đánh không thắng được tôi lúc tôi chưa bị thương. Anh đừng xem cô ấy là một người bình thường.
Nghe Thiếu Kiệt trách móc mình như thế. Tăng Anh Hào mặt mếu lại. Hắn biết bây giờ mà không đấu thì cũng không được. Mà nếu đấu nếu thắng cũng không vẻ vang gì. Tú Trinh lúc này mới bồi thêm vào vết thương của hắn.
-Xem ra anh sợ bị con gái đánh bại nên mới không đánh nhau với tôi chứ gì.
-Cái này! Cái này!... Được rồi đánh thì đánh ai sợ ai. Nhưng mà tôi nói trước. Nếu mà tôi thắng cậu không được báo Hà Thúc điều chuyển tôi đi. Như thế được chưa.
Gật đầu như chấp nhận điều kiện của Tăng Anh Hào. Thiếu Kiệt để cho Công Toại dẫn Anh Hào đi thay bộ võ phục cần thiết. Tú Trinh sau khi nghe được sự đồng ý của Anh Hào cũng nhanh chóng chạy đi thay võ phục trước. Bảo Huân đợi cho Anh Hào đi khỏi mới nói với Thiếu Kiêt.
-Cậu ta làm vệ sĩ cho cậu tôi thấy không an toàn hơn đấy. Nghĩ sao một tên Ngô Trực cũng vì gái mà chết giờ thêm cậu ta. Tôi chẳng hiểu nỗi bọn người Hà Thúc nghĩ gì để người này bảo vệ cậu nữa.
-Hà Vi cũng nói thân thủ cậu ta cũng không tệ những chưa biết chừng nếu mà không ổn chắc tôi cũng phải trả về với bên bọn người Hà Thúc.
Bảo Huân lúc này cũng gật đầu. Với tính tình như thế này muốn bên cạnh Thiếu Kiệt chắc chắn sẽ không ổn tới việc làm của Thiếu Kiệt nên chắc chắn hắn phải nghĩ trả lại cho nhóm Hà Thúc. Thay bộ võ phục của mình xong. Anh Hào đứng trước mặt Thiếu Kiệt nói.
-Tôi nói trước nếu cô ta bị thương cái gì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!
-Anh yên tâm cứ toàn lực là được! Không khéo tôi lại nghĩ anh thua cho Tú Trinh đấy. Anh nên nhớ Tú Trinh không thắng tôi. Nếu anh đánh không thắng thì sao có tư cách bảo vệ tôi. Không khéo lúc đó tôi bảo vệ anh ngược lại đấy.
Thiếu Kiệt sợ đề cập việc thắng thua nhiều quá Tú Trinh lại đợi cho hắn khỏe lại tiến hành thách đấu với mình nên hắn chỉ nói là không thắng được hắn chứ không có thua. Bởi vì từ này lập lờ có thể ngang tay hòa hoặc thắng là do ý nghĩ của mỗi người. Hai người Công Toại và Bảo Huân thì biết Thiếu Kiệt muốn né những lần thách đấu sau của Tú Trinh nên cũng gật gật đầu ra vẻ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.