Sinh Mệnh Cấm Khu - Hành Trình Bất Tử
Chương 2: Lần Đầu Tử Vong
Storm Azard
26/09/2022
Khung cảnh nơi đây thật rộng rãi, không khí buổi tối cũng thật dễ chịu. Từng đợt gió nhẹ thổi qua không còn mang theo hơi nóng như trên sa mạc Endless mà tràn đầy sự tươi mới và mát mẻ khiến người ta không ngừng muốn hít sâu hơn, tận hưởng những mùi hương của cỏ, gỗ và bùn đất. Nơi đây dường như tách biệt hoàn toàn với sa mạc, một vài con côn trùng nhỏ nhảy qua nhảy lại trong bụi cỏ, đã nhiều ngày rồi bốn người chỉ đối diện với những cồn cát mênh mông vô tận, sự tĩnh lặng đến chết người của màn đêm trong sa mạc. Họ nương tựa vào nhau, cùng nhau chiến đấu với vô số những loài sinh vật nguy hiểm, gớm ghiếc để tới được đây, trở về nơi quê cha đất tổ.
Ngôi làng xa xa như một nơi chào đón họ tới với vùng đất này. Những ngôi nhà chủ yếu làm bằng đất xây dựng dựa theo những thân cây to lớn. Cây, rất nhiều cây, thứ mà dường như vô cùng quý hiếm và ít ỏi với họ ở đây lại mọc thành cả một cánh rừng to lớn. Ngôi làng như một con mắt của rừng xanh, chào đón những vị khách từ phương xa đến với nó, cũng canh chừng những kẻ mang mưu đồ bất thiện.
Ai ai trong bốn người bọn họ cũng mừng rỡ, ước mơ bấy lâu nay của họ cũng sắp thành hiện thực, nó đã hiện ra trước mắt, chỉ cần bước những bước cuối cùng này nữa thôi là kết thúc một hành trình mĩ mãn. Không một ai nói với ai câu nào mà chỉ lặng lẽ bước tiếp, có lẽ họ đang tận hưởng những điều tuyệt vời trên vùng đất này mà trước giờ họ chưa có được. Dù chỉ là chút sương đọng trên cây cỏ, dù chỉ là những bông hoa dại ven đường hay một chú thỏ vô tình chạy ngang qua.
Bỗng dưng Nick dừng lại, ra hiệu cho mọi người cẩn thận rồi đứng yên tại chỗ cẩn thận lắng nghe. Anh thà tin rằng mình nghe lầm còn hơn là phải chấp nhận một sự thật rằng Xerok có tồn tại ở đây.
Mặt đất bỗng dưng nứt ra rồi sụp đổ, một con quái vật gớm ghiếc trồi lên hất văng tất cả mọi người ra xung quanh. Nó to lớn, hai chân trước to khỏe với móng vuốt sắc bén và dài. Sau lưng nó mọc đầy những chiếc gai nhọn to lớn xuôi theo sống lưng kéo dài đến tận đuôi. Tiếng thét của con quái vật như đâm xuyên màng nhĩ, nhân lúc những người xung quanh còn đang choáng váng, nó quét đuôi một vòng rồi há chiếc miệng rộng hết cỡ cùng với hàm răng dài và sắc bén.
“Xerok, Xerok, mẹ nó Xerok nào to như vậy, mẹ của Xerok”. Rocky la hét ầm ĩ, hắn đặt Sarah ra sau lưng mình rồi đưa tay lấy tạm hòn đá bên cạnh xông về phía con quái vật.
“Mẹ nó ông đây giết những loại như mi không tám trăm thì cũng một ngàn, tới đây đi”.
“Cẩn thận” Luna hốt hoảng kêu lên. Từ lúc bước vào vùng đất này cô đã có một dự cảm không ổn, không ngờ lại gặp được Xerok ở nơi đây, không phải loại sinh vật này chỉ có ở sa mạc Endless thôi hay sao? Quả là kỳ lạ. Hơn nữa nó còn to lớn và mạnh mẽ hơn bình thường.
Nick cũng không nói nhiều mà lao tới con quái vật gớm ghiếc kia. Với một chiến binh dày dạn kinh nghiệm như anh thì việc muốn khống chế một con Xerok trước tiên là phải cầm đuôi nó lại. Xerok tuy không có thị lực tốt nhưng chúng lại cảm nhận địa chấn rất giỏi, chúng sẽ bất ngờ từ phía dưới đường hầm trồi lên để làm con mồi bất ngờ, sau đó là vô số Xerok từ bốn phương tám hướng tấn công, ngươi sẽ tuyệt vọng trước số lượng của chúng, con này tấn công con kia rút lui, từ từ xâu xé con mồi của chúng đến khi kiệt sức. Những kẻ bỏ chạy sẽ càng khiến bản thân mình kiệt sức và tuyệt vọng hơn. Nên là giết được bao nhiêu thì cứ giết, chỉ cần tổn thất một số lượng nhất định, bầy Xerok sẽ tự rút lui.
Đôi tay chắc khoẻ và chiếc móng vuốt kia chủ yếu để đào đường hầm, đây là một con Xerok thợ, không phải loại do thám và cũng may là không phải loại chiến binh. Nhưng nó đã kêu gọi đồng loại đến rồi, sớm thôi chúng ta sẽ phải đối mặt với toàn bộ số quái vật gớm ghiếc đó. Đáng chết, tại sao nơi này lại tồn tại Xerok, mà tại sao chúng lại mạnh mẽ như vậy? Chắc hẳn điều gì đó đã khiến một loài quái vật nhỏ bé trong sa mạc tiến hoá trở nên đáng sợ. Trước hết cứ trừ khử từng con một đã. “Mẹ kiếp, không biết vũ khí của chúng ta đã đi nơi đâu” Nick thầm nhủ.
Bốn người phối hợp chiến đấu với nhau không phải là lần đầu, qua sự chỉ huy của Nick, dù không có vũ khí nhưng họ vẫn từng chút từng chút một hạ gục Xerok. Nhưng dường như có điều gì đó không đúng. Một đàn Xerok đâu có nhiều tới vậy, càng giết chúng kéo tới càng đông, không có dấu hiệu sợ hãi, cũng không thấy chúng rút lui, tất cả chỉ có giết chóc, cuồng bạo, và tử vong. Không khí ngày càng trở nên nặng nề, chẳng lẽ hành trình của chúng ta phải kết thúc ở đây hay sao? Chúng ta đã đến gần, rất gần đích đến. Không khí tuyệt vọng dần bao trùm, dù là người luôn lạc quan vui vẻ như Sarah lúc này cũng không cười nổi.
Mệt mỏi, không cam lòng, uất ức, cả một hành trình cố gắng họ chịu đựng đã đủ. Tiếng quái vật rít lên trong đêm, mỗi một lần tấn công họ đều gào thét cùng quái vật giống như giải phóng hết tất cả bản năng nguyên thuỷ của con người.
“Khônggggggg!!!!”
Sarah cảm nhận từng chiếc răng cắm sâu vào trong cơ thể mình, máu tươi ồ ồ chảy ra. Cô càng cố gắng hít thở để giữ bình tĩnh cố gắng thoát khỏi con quái vật thì vết thương càng chảy máu. Mọi thứ như chậm lại, cô nhìn thấy ánh mắt tức giận của Luna, cô nhìn thấy Nick đang lao về phía cô với khoé mắt đã ửng đỏ và đẫm lệ. Rocky thì đang quay người về phía cô mặc kệ cho ba con quái vật cào rách phía sau lưng. Cô không còn cảm thấy đau mà giống như mình là một khán giả đang đứng xem, không vui không buồn, rồi từng đợt từng đợt ký ức hiện về cực nhanh, từ khi cô sinh ra trong sa mạc, lớn lên, cùng đám bạn vui đùa, nghe kể về một vùng đất của tổ tiên, một nơi tràn đầy cây cối, một nơi nước có ở khắp mọi nơi, vô vàn những loài động vật nhỏ đáng yêu. Rồi tới khi cô gặp được mọi người, gặp được Nick, gặp được Luna, Rocky , cùng nhau trải qua bao khó khăn nguy hiểm, cả những phút giây cười đùa vui vẻ. Có lẽ tất cả mọi thứ đã kết thúc thật rồi.
“Tạm biệt mọi người”
Ngôi làng xa xa như một nơi chào đón họ tới với vùng đất này. Những ngôi nhà chủ yếu làm bằng đất xây dựng dựa theo những thân cây to lớn. Cây, rất nhiều cây, thứ mà dường như vô cùng quý hiếm và ít ỏi với họ ở đây lại mọc thành cả một cánh rừng to lớn. Ngôi làng như một con mắt của rừng xanh, chào đón những vị khách từ phương xa đến với nó, cũng canh chừng những kẻ mang mưu đồ bất thiện.
Ai ai trong bốn người bọn họ cũng mừng rỡ, ước mơ bấy lâu nay của họ cũng sắp thành hiện thực, nó đã hiện ra trước mắt, chỉ cần bước những bước cuối cùng này nữa thôi là kết thúc một hành trình mĩ mãn. Không một ai nói với ai câu nào mà chỉ lặng lẽ bước tiếp, có lẽ họ đang tận hưởng những điều tuyệt vời trên vùng đất này mà trước giờ họ chưa có được. Dù chỉ là chút sương đọng trên cây cỏ, dù chỉ là những bông hoa dại ven đường hay một chú thỏ vô tình chạy ngang qua.
Bỗng dưng Nick dừng lại, ra hiệu cho mọi người cẩn thận rồi đứng yên tại chỗ cẩn thận lắng nghe. Anh thà tin rằng mình nghe lầm còn hơn là phải chấp nhận một sự thật rằng Xerok có tồn tại ở đây.
Mặt đất bỗng dưng nứt ra rồi sụp đổ, một con quái vật gớm ghiếc trồi lên hất văng tất cả mọi người ra xung quanh. Nó to lớn, hai chân trước to khỏe với móng vuốt sắc bén và dài. Sau lưng nó mọc đầy những chiếc gai nhọn to lớn xuôi theo sống lưng kéo dài đến tận đuôi. Tiếng thét của con quái vật như đâm xuyên màng nhĩ, nhân lúc những người xung quanh còn đang choáng váng, nó quét đuôi một vòng rồi há chiếc miệng rộng hết cỡ cùng với hàm răng dài và sắc bén.
“Xerok, Xerok, mẹ nó Xerok nào to như vậy, mẹ của Xerok”. Rocky la hét ầm ĩ, hắn đặt Sarah ra sau lưng mình rồi đưa tay lấy tạm hòn đá bên cạnh xông về phía con quái vật.
“Mẹ nó ông đây giết những loại như mi không tám trăm thì cũng một ngàn, tới đây đi”.
“Cẩn thận” Luna hốt hoảng kêu lên. Từ lúc bước vào vùng đất này cô đã có một dự cảm không ổn, không ngờ lại gặp được Xerok ở nơi đây, không phải loại sinh vật này chỉ có ở sa mạc Endless thôi hay sao? Quả là kỳ lạ. Hơn nữa nó còn to lớn và mạnh mẽ hơn bình thường.
Nick cũng không nói nhiều mà lao tới con quái vật gớm ghiếc kia. Với một chiến binh dày dạn kinh nghiệm như anh thì việc muốn khống chế một con Xerok trước tiên là phải cầm đuôi nó lại. Xerok tuy không có thị lực tốt nhưng chúng lại cảm nhận địa chấn rất giỏi, chúng sẽ bất ngờ từ phía dưới đường hầm trồi lên để làm con mồi bất ngờ, sau đó là vô số Xerok từ bốn phương tám hướng tấn công, ngươi sẽ tuyệt vọng trước số lượng của chúng, con này tấn công con kia rút lui, từ từ xâu xé con mồi của chúng đến khi kiệt sức. Những kẻ bỏ chạy sẽ càng khiến bản thân mình kiệt sức và tuyệt vọng hơn. Nên là giết được bao nhiêu thì cứ giết, chỉ cần tổn thất một số lượng nhất định, bầy Xerok sẽ tự rút lui.
Đôi tay chắc khoẻ và chiếc móng vuốt kia chủ yếu để đào đường hầm, đây là một con Xerok thợ, không phải loại do thám và cũng may là không phải loại chiến binh. Nhưng nó đã kêu gọi đồng loại đến rồi, sớm thôi chúng ta sẽ phải đối mặt với toàn bộ số quái vật gớm ghiếc đó. Đáng chết, tại sao nơi này lại tồn tại Xerok, mà tại sao chúng lại mạnh mẽ như vậy? Chắc hẳn điều gì đó đã khiến một loài quái vật nhỏ bé trong sa mạc tiến hoá trở nên đáng sợ. Trước hết cứ trừ khử từng con một đã. “Mẹ kiếp, không biết vũ khí của chúng ta đã đi nơi đâu” Nick thầm nhủ.
Bốn người phối hợp chiến đấu với nhau không phải là lần đầu, qua sự chỉ huy của Nick, dù không có vũ khí nhưng họ vẫn từng chút từng chút một hạ gục Xerok. Nhưng dường như có điều gì đó không đúng. Một đàn Xerok đâu có nhiều tới vậy, càng giết chúng kéo tới càng đông, không có dấu hiệu sợ hãi, cũng không thấy chúng rút lui, tất cả chỉ có giết chóc, cuồng bạo, và tử vong. Không khí ngày càng trở nên nặng nề, chẳng lẽ hành trình của chúng ta phải kết thúc ở đây hay sao? Chúng ta đã đến gần, rất gần đích đến. Không khí tuyệt vọng dần bao trùm, dù là người luôn lạc quan vui vẻ như Sarah lúc này cũng không cười nổi.
Mệt mỏi, không cam lòng, uất ức, cả một hành trình cố gắng họ chịu đựng đã đủ. Tiếng quái vật rít lên trong đêm, mỗi một lần tấn công họ đều gào thét cùng quái vật giống như giải phóng hết tất cả bản năng nguyên thuỷ của con người.
“Khônggggggg!!!!”
Sarah cảm nhận từng chiếc răng cắm sâu vào trong cơ thể mình, máu tươi ồ ồ chảy ra. Cô càng cố gắng hít thở để giữ bình tĩnh cố gắng thoát khỏi con quái vật thì vết thương càng chảy máu. Mọi thứ như chậm lại, cô nhìn thấy ánh mắt tức giận của Luna, cô nhìn thấy Nick đang lao về phía cô với khoé mắt đã ửng đỏ và đẫm lệ. Rocky thì đang quay người về phía cô mặc kệ cho ba con quái vật cào rách phía sau lưng. Cô không còn cảm thấy đau mà giống như mình là một khán giả đang đứng xem, không vui không buồn, rồi từng đợt từng đợt ký ức hiện về cực nhanh, từ khi cô sinh ra trong sa mạc, lớn lên, cùng đám bạn vui đùa, nghe kể về một vùng đất của tổ tiên, một nơi tràn đầy cây cối, một nơi nước có ở khắp mọi nơi, vô vàn những loài động vật nhỏ đáng yêu. Rồi tới khi cô gặp được mọi người, gặp được Nick, gặp được Luna, Rocky , cùng nhau trải qua bao khó khăn nguy hiểm, cả những phút giây cười đùa vui vẻ. Có lẽ tất cả mọi thứ đã kết thúc thật rồi.
“Tạm biệt mọi người”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.