Sinh Như Nghịch Lữ
Đánh giá: 5.8/10 từ 4 lượt
Bạn đang đọc truyện Sinh Như Nghịch Lữ của tác giả Tửu Noãn Xuân Thâm. Nhân sinh không khác gì một quán trọ, chúng ta chính là người qua đường, lưu lại một thời gian mà thôi.
Sinh mệnh của chúng ta luôn sẽ có trắc trở, tràn đầy là khe hở, chỉ có như thế, ánh sáng mới chiếu rọi, cuộc sống này mới càng thêm rực rỡ và nhiều màu sắc.
- ------Tô Đông Pha có một câu thơ nói rằng: "Nhân sinh như nghịch lữ, Ngã diệc thị hành nhân", nghĩa là "Đời người như quán trọ, ta chỉ là khách qua đường".
Đời người vốn là một hành trình đầy gian nan thử thách, bạn và tôi đều là những vị khách qua đường vội vã, đừng tiếc thương vì quá khứ. Bởi lẽ chúng ta đang sống trong hiện tại, cần hành sự một cách khoáng đạt, chứ không phải chuốc thêm phiền não cho bản thân.
Người trưởng thành thực sự sẽ không để ngày hôm qua lấn quá nhiều vào ngày hôm nay. Dẫu quá khứ khó khăn thế nào thì cũng đều là dĩ vãng, chi bằng đặt chân nơi hiện tại, buông bỏ những chấp niệm, sống thật tốt từng phút từng giây.
Trong quá khứ bạn có thể có rất nhiều chuyện thương tâm. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều đã qua, dẫu bạn bận tâm thế nào thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi. Chi bằng để mình tiêu diêu dưới ánh mặt trời, dành thời gian cho những người xứng đáng.
Kỳ thực, nhiều thứ chỉ cần bạn muốn buông bỏ, là có thể buông bỏ được, chỉ khi buông xuống khổ đau mới có thể nắm giữ hạnh phúc.
Hãy học cách bao dung chính mình. Đừng khóc lóc vì chiếc bánh đã rơi xuống mặt đất, đừng tự dày vò bản thân vì những người và những việc không đáng. Những người đã bước đi hãy để họ rời xa, những gì không thuộc về bạn cũng đừng níu kéo. Tiêu diêu tự tại mới là cách biết yêu thương mình nhất.
Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư của cùng tác giả.
Sinh mệnh của chúng ta luôn sẽ có trắc trở, tràn đầy là khe hở, chỉ có như thế, ánh sáng mới chiếu rọi, cuộc sống này mới càng thêm rực rỡ và nhiều màu sắc.
- ------Tô Đông Pha có một câu thơ nói rằng: "Nhân sinh như nghịch lữ, Ngã diệc thị hành nhân", nghĩa là "Đời người như quán trọ, ta chỉ là khách qua đường".
Đời người vốn là một hành trình đầy gian nan thử thách, bạn và tôi đều là những vị khách qua đường vội vã, đừng tiếc thương vì quá khứ. Bởi lẽ chúng ta đang sống trong hiện tại, cần hành sự một cách khoáng đạt, chứ không phải chuốc thêm phiền não cho bản thân.
Người trưởng thành thực sự sẽ không để ngày hôm qua lấn quá nhiều vào ngày hôm nay. Dẫu quá khứ khó khăn thế nào thì cũng đều là dĩ vãng, chi bằng đặt chân nơi hiện tại, buông bỏ những chấp niệm, sống thật tốt từng phút từng giây.
Trong quá khứ bạn có thể có rất nhiều chuyện thương tâm. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều đã qua, dẫu bạn bận tâm thế nào thì mọi chuyện cũng chẳng thể thay đổi. Chi bằng để mình tiêu diêu dưới ánh mặt trời, dành thời gian cho những người xứng đáng.
Kỳ thực, nhiều thứ chỉ cần bạn muốn buông bỏ, là có thể buông bỏ được, chỉ khi buông xuống khổ đau mới có thể nắm giữ hạnh phúc.
Hãy học cách bao dung chính mình. Đừng khóc lóc vì chiếc bánh đã rơi xuống mặt đất, đừng tự dày vò bản thân vì những người và những việc không đáng. Những người đã bước đi hãy để họ rời xa, những gì không thuộc về bạn cũng đừng níu kéo. Tiêu diêu tự tại mới là cách biết yêu thương mình nhất.
Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư của cùng tác giả.
5 chương mới nhất truyện Sinh Như Nghịch Lữ
Danh sách chương truyện Sinh Như Nghịch Lữ
- Chương 1 - Phần mở đầu
- Chương 2 - Vu Quy
- Chương 3 - Lính mới
- Chương 4 - Giao hàng
- Chương 5 - Huấn luyện viên
- Chương 6 - Cấy ghép
- Chương 7 - Thai phụ
- Chương 8 - Lựa chọn
- Chương 9 - Tuyệt vọng
- Chương 10 - Xung đột
- Chương 11 - Tranh tài
- Chương 12 - Tri Hữu
- Chương 13 - Phản kháng
- Chương 14 - Ký ức
- Chương 15 - Đàn ông cặn bã
- Chương 16 - Phẫu thuật
- Chương 17 - Bị thương
- Chương 18 - Phân tích
- Chương 19 - Mang thai
- Chương 20 - Trêu chọc
- Chương 21 - Hiện trường
- Chương 22 - Cứu người
- Chương 23 - Giãy giụa
- Chương 24 - Vụ nổ
- Chương 25 - Vết đạn
- Chương 26 - Y nháo
- Chương 27 - Quá khứ
- Chương 28 - Khó chịu
- Chương 29 - Tỉnh lại
- Chương 30 - Bệnh nhân