Chương 672: Chiến sĩ cầm tinh ngựa, Xương Kiệt. (4)
Đường Gia Tam Thiểu
24/11/2013
Xương Kiệt nhíu mày, nói:
- Con còn không rõ sao? Nếu như vị huynh đệ này thật sự muốn gây tổn thương cho con thì căn bản không cần bất luận trò bịp bợm gì. Cho dù hắn muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cũng không cần phải bài ra nhiều trò vớ vẩn như vậy. Huống hồ cậu không tin người có lực lượng cường đại như vậy lại đi làm chuyện xấu xa.
Nghe Xương Kiệt nói vậy hào quang trong mắt Tiểu Lâu càng thêm phức tạp. Ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc rồi cúi đầu xuống.
- Thực xin lỗi.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tốt rồi, chuyện đã qua thì bỏ đi. Nhưng tôi chỉ ghét cảm giác mình bị vu oan thôi. Tiểu Lâu tiểu thư hoài nghi tôi thì tôi cũng hiểu được, dù sao người có bề ngoài như tôi làm sao xứng với Như Nguyệt được? Cô nhất định là nghĩ tôi là một công tử con nhà giàu hoặc là thái tử đảng, cho nên mới có thể lấy được tâm hồn thiếu nữ của Như Nguyệt. Cho nên tôi không trách cô.
- Nhưng mà tôi lại trách anh!
Đột nhiên Tiểu Lâu nói:
- Anh đã có thực lực mạnh như vậy vì sao không mở cửa thang máy xông ra ngoài? Vì cái gì còn...
Ách...
Chơi dại rồi, Tề Nhạc vốn nghĩ cần phải phát huy thực lực của mình để thu phục tâm của Xương Kiệt, nhưng không nghĩ tới Tiểu Lâu lại nhìn ra sơ hở trong đó, nội tâm của Tề Nhạc hiện giờ xấu hổ, nhưng dù sao hắn cũng là côn đồ trong nhiều năm nên mặt ngoài bất động thanh sắc nói:
- Trong tình huống đó cô cũng nhìn thấy rồi. Cô cho rằng rơi từ tầng hai mươi xuống đất dễ ứng phó như vậy hay sao? Khi đó tôi dùng hết toàn lực bức năng lượng ra khỏi thân thể chống đỡ thang máy mới có thể làm tôi và cô an toàn, cô không có việc gì nhưng cô có biết tôi ăn bao nhiêu chấn động không? Tôi cần thời gian khôi phục khí huyết thể lực của mình. Xem ra trong lòng của cô, tôi chỉ là lưu manh thôi. Đã như vầy, tôi đi đây, chúng ta sau này vĩnh viễn không cần gặp lại nhau.
Trong mắt xuất hiện một tia bi thương, Tề Nhạc mang theo bước chân nặng nề đi vào trong xe của mình, khí tức bi thương lan tràn qua Xương Kiệt trước rồi tới Tiểu Lâu sau, khí tức bi thương này làm cho Xương Kiệt có cảm giác đồng tình. Nếu như đây là điện ảnh thì biểu hiện của Tề Nhạc tuyệt đối có thể cạnh tranh giải Oscar nam chính xuất sắc nhất.
- Chờ một chút.
Tiểu Lâu lại chạy tới bên cạnh xe gọi Tề Nhạc.
Tề Nhạc không quay đầu lại mở cửa xe ra.
- Không cần nói cái gì nữa. Nếu như cô cảm thấy tôi chiếm tiện nghi của cô thì tôi cũng không có biện pháp. Dù sao tôi cũng không có thứ gì bồi thường cho cô cả. Nếu như cô cảm thấy không cam lòng đại khái có thể dùng biện pháp báo thù tôi. Tôi ở trong biệt thự Long Vực cách đây không xa. Xương Kiệt đại ca, tôi nghĩ anh nhất định rất khó hiểu về lực lượng của tôi. Kỳ thật hôm nay tôi đi tới trung tâm hội nghị quốc tế Lan Bảo cũng không phải đi tìm Tiểu Lâu, mà tôi đi tìm anh đấy.
- A? Tìm tôi? Nhưng chúng ta trước đó không quen nhau a.
Xương Kiệt có chút kinh ngạc nói.
Tề Nhạc quay người trở lại, nhìn cũng không nhìn Tiểu Lâu, đem ánh mắt nhìn qua người Xương Kiệt.
- Chẳng lẽ anh không có phát hiện năng lượng của anh có điểm chung với tôi sao? Đó là bởi vì anh và tôi đều thuộc về một quần thể đặc thù, mà sự xuất hiện của quần thể chúng ta chính là vì bảo vệ phương đông. Anh cho rằng lực lượng ông trời cho anh là do may mắn có sao? Không, không phải đâu, tuy lực lượng của anh là do ông trời ban cho nhưng lực lượng phải đi kèm với điều kiện, chính là gánh vách trách nhiệm nặng nề đấy.
Xương Kiệt nhíu mày nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Huynh đệ, tôi không rõ anh nói cái gì.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi sẽ làm cho anh hiểu được, ta dùng máu huyết Kỳ Lân làm dẫn, dùng danh nghĩa Kỳ Lân kêu gọi các ngươi, mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thủ hộ phương đông! Hiện ra cầm tinh của các ngươi đi.
Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên và cắn nát ngón giữa rồi vẩy nhẹ vào không trung, một giọt máu bay ra ngoài, hai tay Tề Nhạc bắt các thủ ấn kỳ dị, đột nhiên giọt máu này phiêu tán vào không khí, một tầng hào quang màu đỏ sậm hình thành một vòng tròn phạm vi mười mét, hào quang màu đỏ chậm rãi ngưng kết theo chỉ huy của Tề Nhạc, hào quang lóe lên đã bao phủ thân thể Xương Kiệt. Khí tức Kỳ Lân bành trướng phóng thẳng lên trời, Tề Nhạc hiện giờ không thể thu liễm khí tức.
Một cảm giác thân thiết xuất hiện trong nội tâm của Xương Kiệt, thân thể bởi vì tiêu hao quá độ nhưng bây giờ lại tràn ngập sức sống, năng lượng trong không khí không ngừng tiến vào thân thể của hắn, Xương Kiệt có cảm giác lực lượng đã trở về người của mình. Một đạo quang ảnh hình con ngựa màu đỏ hiện ra sau lưng của Xương Kiệt thông qua hình phản chiếu của nước hồ bơi vừa vặn hiện rõ trong mắt của hắn. Hào quang kỳ dị lóe lên làm Xương Kiệt như lạc vào trong giấc mộng. Hắn lại đưa mắt nhìn qua nhưng lại phát hiện lúc này người thanh niên trước mặt của mình cho hắn cảm giác thân thiết như anh em ruột vậy, cảm giác thân thiết này như đâm sâu vào nội tâm và khó giải thích được.
Tề Nhạc mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Anh hiểu rồi chứ?
Xương Kiệt chậm rãi gật gật đầu.
- Dường như tôi đã hiểu.
Tề Nhạc nói:
- Anh và tôi đều thuộc về thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, lực lượng chúng ta có được là vì thủ hộ phương đông mà tồn tại. Thông qua tinh thần lực chỉ dẫn để cho tôi từ trong biển người mênh mông tìm được khí tức của anh, cho nên tôi mới tìm được anh. Thời điểm tôi vừa tới Lan Bảo có phải anh vừa vặn đi vào thang máy, tôi vừa vặn đi lên tầng hai mươi sáu thì anh vào thang máy đi xuống, tôi xuống thì anh lại lên, nhưng lúc đó vừa vặn Tiểu Lâu cũng xông vào thang máy. Tiểu Lâu tiểu thư hoài nghi tôi chỉ có hai chữ tình cờ mới có khả năng hình dung được, chuyện còn lại tôi không cần nhiều lời. Xương Kiệt đại ca, tôi cần chờ anh thích ứng với thân phận này một thời gian, tôi sẽ ở biệt thự Long Vực chờ anh tới thăm, hy vọng thời gian đó không quá lâu.
Nói xong những này Tề Nhạc xoay người muốn lên xe.
- Chờ một chút.
Xương Kiệt gọi Tề Nhạc lại khiến cho hắn quay người lại.
- Còn có việc sao?
Tề Nhạc nhàn nhạt hỏi.
Xương Kiệt nhìn qua Tiểu Lâu đang xấu hổ cúi đầu, nói:
- Huynh đệ, tôi đã rõ chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm. Nhưng mà anh nói tôi là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như vậy anh là gì trong các cầm tinh đó? Tại sao anh có được lực lượng khổng lồ như vậy? Tôi cảm giác được tinh thần lực của anh mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần, nếu như không phải anh nhường tôi thì sợ rằng tôi đã bị áp lực tinh thần ép tới mức không ra tay được.
Tề Nhạc nâng hai tay lên, phân biệt cởi vạt áo sơ mi của mình xuống để lộ bộ ngực kiên cố của mình, đồ án Kỳ Lân hai màu đen bạc hiển hiện ra trên ngực của Tề Nhạc, khí tức năng lượng lưu chuyển cùng hào quang huyễn lệ của đồ án hấp dẫn ánh mắt của Xương Kiệt, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Lâu. Khí tức cuồng dã trên người của Tề Nhạc giờ này khắc này phối hợp với đồ án Kỳ Lân huyễn lệ, thân ảnh của hắn như hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Lâu nhìn chằm chằm vào.
- Con còn không rõ sao? Nếu như vị huynh đệ này thật sự muốn gây tổn thương cho con thì căn bản không cần bất luận trò bịp bợm gì. Cho dù hắn muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cũng không cần phải bài ra nhiều trò vớ vẩn như vậy. Huống hồ cậu không tin người có lực lượng cường đại như vậy lại đi làm chuyện xấu xa.
Nghe Xương Kiệt nói vậy hào quang trong mắt Tiểu Lâu càng thêm phức tạp. Ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc rồi cúi đầu xuống.
- Thực xin lỗi.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tốt rồi, chuyện đã qua thì bỏ đi. Nhưng tôi chỉ ghét cảm giác mình bị vu oan thôi. Tiểu Lâu tiểu thư hoài nghi tôi thì tôi cũng hiểu được, dù sao người có bề ngoài như tôi làm sao xứng với Như Nguyệt được? Cô nhất định là nghĩ tôi là một công tử con nhà giàu hoặc là thái tử đảng, cho nên mới có thể lấy được tâm hồn thiếu nữ của Như Nguyệt. Cho nên tôi không trách cô.
- Nhưng mà tôi lại trách anh!
Đột nhiên Tiểu Lâu nói:
- Anh đã có thực lực mạnh như vậy vì sao không mở cửa thang máy xông ra ngoài? Vì cái gì còn...
Ách...
Chơi dại rồi, Tề Nhạc vốn nghĩ cần phải phát huy thực lực của mình để thu phục tâm của Xương Kiệt, nhưng không nghĩ tới Tiểu Lâu lại nhìn ra sơ hở trong đó, nội tâm của Tề Nhạc hiện giờ xấu hổ, nhưng dù sao hắn cũng là côn đồ trong nhiều năm nên mặt ngoài bất động thanh sắc nói:
- Trong tình huống đó cô cũng nhìn thấy rồi. Cô cho rằng rơi từ tầng hai mươi xuống đất dễ ứng phó như vậy hay sao? Khi đó tôi dùng hết toàn lực bức năng lượng ra khỏi thân thể chống đỡ thang máy mới có thể làm tôi và cô an toàn, cô không có việc gì nhưng cô có biết tôi ăn bao nhiêu chấn động không? Tôi cần thời gian khôi phục khí huyết thể lực của mình. Xem ra trong lòng của cô, tôi chỉ là lưu manh thôi. Đã như vầy, tôi đi đây, chúng ta sau này vĩnh viễn không cần gặp lại nhau.
Trong mắt xuất hiện một tia bi thương, Tề Nhạc mang theo bước chân nặng nề đi vào trong xe của mình, khí tức bi thương lan tràn qua Xương Kiệt trước rồi tới Tiểu Lâu sau, khí tức bi thương này làm cho Xương Kiệt có cảm giác đồng tình. Nếu như đây là điện ảnh thì biểu hiện của Tề Nhạc tuyệt đối có thể cạnh tranh giải Oscar nam chính xuất sắc nhất.
- Chờ một chút.
Tiểu Lâu lại chạy tới bên cạnh xe gọi Tề Nhạc.
Tề Nhạc không quay đầu lại mở cửa xe ra.
- Không cần nói cái gì nữa. Nếu như cô cảm thấy tôi chiếm tiện nghi của cô thì tôi cũng không có biện pháp. Dù sao tôi cũng không có thứ gì bồi thường cho cô cả. Nếu như cô cảm thấy không cam lòng đại khái có thể dùng biện pháp báo thù tôi. Tôi ở trong biệt thự Long Vực cách đây không xa. Xương Kiệt đại ca, tôi nghĩ anh nhất định rất khó hiểu về lực lượng của tôi. Kỳ thật hôm nay tôi đi tới trung tâm hội nghị quốc tế Lan Bảo cũng không phải đi tìm Tiểu Lâu, mà tôi đi tìm anh đấy.
- A? Tìm tôi? Nhưng chúng ta trước đó không quen nhau a.
Xương Kiệt có chút kinh ngạc nói.
Tề Nhạc quay người trở lại, nhìn cũng không nhìn Tiểu Lâu, đem ánh mắt nhìn qua người Xương Kiệt.
- Chẳng lẽ anh không có phát hiện năng lượng của anh có điểm chung với tôi sao? Đó là bởi vì anh và tôi đều thuộc về một quần thể đặc thù, mà sự xuất hiện của quần thể chúng ta chính là vì bảo vệ phương đông. Anh cho rằng lực lượng ông trời cho anh là do may mắn có sao? Không, không phải đâu, tuy lực lượng của anh là do ông trời ban cho nhưng lực lượng phải đi kèm với điều kiện, chính là gánh vách trách nhiệm nặng nề đấy.
Xương Kiệt nhíu mày nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Huynh đệ, tôi không rõ anh nói cái gì.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi sẽ làm cho anh hiểu được, ta dùng máu huyết Kỳ Lân làm dẫn, dùng danh nghĩa Kỳ Lân kêu gọi các ngươi, mười hai chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thủ hộ phương đông! Hiện ra cầm tinh của các ngươi đi.
Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên và cắn nát ngón giữa rồi vẩy nhẹ vào không trung, một giọt máu bay ra ngoài, hai tay Tề Nhạc bắt các thủ ấn kỳ dị, đột nhiên giọt máu này phiêu tán vào không khí, một tầng hào quang màu đỏ sậm hình thành một vòng tròn phạm vi mười mét, hào quang màu đỏ chậm rãi ngưng kết theo chỉ huy của Tề Nhạc, hào quang lóe lên đã bao phủ thân thể Xương Kiệt. Khí tức Kỳ Lân bành trướng phóng thẳng lên trời, Tề Nhạc hiện giờ không thể thu liễm khí tức.
Một cảm giác thân thiết xuất hiện trong nội tâm của Xương Kiệt, thân thể bởi vì tiêu hao quá độ nhưng bây giờ lại tràn ngập sức sống, năng lượng trong không khí không ngừng tiến vào thân thể của hắn, Xương Kiệt có cảm giác lực lượng đã trở về người của mình. Một đạo quang ảnh hình con ngựa màu đỏ hiện ra sau lưng của Xương Kiệt thông qua hình phản chiếu của nước hồ bơi vừa vặn hiện rõ trong mắt của hắn. Hào quang kỳ dị lóe lên làm Xương Kiệt như lạc vào trong giấc mộng. Hắn lại đưa mắt nhìn qua nhưng lại phát hiện lúc này người thanh niên trước mặt của mình cho hắn cảm giác thân thiết như anh em ruột vậy, cảm giác thân thiết này như đâm sâu vào nội tâm và khó giải thích được.
Tề Nhạc mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Anh hiểu rồi chứ?
Xương Kiệt chậm rãi gật gật đầu.
- Dường như tôi đã hiểu.
Tề Nhạc nói:
- Anh và tôi đều thuộc về thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, lực lượng chúng ta có được là vì thủ hộ phương đông mà tồn tại. Thông qua tinh thần lực chỉ dẫn để cho tôi từ trong biển người mênh mông tìm được khí tức của anh, cho nên tôi mới tìm được anh. Thời điểm tôi vừa tới Lan Bảo có phải anh vừa vặn đi vào thang máy, tôi vừa vặn đi lên tầng hai mươi sáu thì anh vào thang máy đi xuống, tôi xuống thì anh lại lên, nhưng lúc đó vừa vặn Tiểu Lâu cũng xông vào thang máy. Tiểu Lâu tiểu thư hoài nghi tôi chỉ có hai chữ tình cờ mới có khả năng hình dung được, chuyện còn lại tôi không cần nhiều lời. Xương Kiệt đại ca, tôi cần chờ anh thích ứng với thân phận này một thời gian, tôi sẽ ở biệt thự Long Vực chờ anh tới thăm, hy vọng thời gian đó không quá lâu.
Nói xong những này Tề Nhạc xoay người muốn lên xe.
- Chờ một chút.
Xương Kiệt gọi Tề Nhạc lại khiến cho hắn quay người lại.
- Còn có việc sao?
Tề Nhạc nhàn nhạt hỏi.
Xương Kiệt nhìn qua Tiểu Lâu đang xấu hổ cúi đầu, nói:
- Huynh đệ, tôi đã rõ chuyện ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm. Nhưng mà anh nói tôi là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như vậy anh là gì trong các cầm tinh đó? Tại sao anh có được lực lượng khổng lồ như vậy? Tôi cảm giác được tinh thần lực của anh mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần, nếu như không phải anh nhường tôi thì sợ rằng tôi đã bị áp lực tinh thần ép tới mức không ra tay được.
Tề Nhạc nâng hai tay lên, phân biệt cởi vạt áo sơ mi của mình xuống để lộ bộ ngực kiên cố của mình, đồ án Kỳ Lân hai màu đen bạc hiển hiện ra trên ngực của Tề Nhạc, khí tức năng lượng lưu chuyển cùng hào quang huyễn lệ của đồ án hấp dẫn ánh mắt của Xương Kiệt, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Lâu. Khí tức cuồng dã trên người của Tề Nhạc giờ này khắc này phối hợp với đồ án Kỳ Lân huyễn lệ, thân ảnh của hắn như hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Lâu nhìn chằm chằm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.