Chương 879: Gặp lại Y Nhược. (4)
Đường Gia Tam Thiểu
05/02/2014
Chỉ có điều dáng người thật sự quá nóng bỏng, quần áo dùng nhánh cây chế tạo lộ ra da thịt khỏe mạnh mà tràn ngập co dãn, nhất là cặp đùi
thon dài càng dễ dàng làm cho người mơ màng. Khá tốt là hiện tại mắt của Tề Nhạc không nhìn thấy, nếu không cho dù sớm có quan hệ đặc thù với
nàng, nhưng hắn sẽ vẫn không nhịn được.
Những ngày này trong quá trình tập huấn, xấu hổ lúc trước cùng Tuyết Nữ phát sinh quan hệ cũng giảm bớt rất nhiều, Tuyết Nữ thật biết nghĩ không tới tìm Tề Nhạc, vẫn giống như trước gọi Tề Nhạc là cha. Như Nguyệt cùng Tề Nhạc ở cùng nhau trong thời gian dài nhất, nhưng sau khi hai người thân mật qua mấy lần, Như Nguyệt cũng đã có chút ăn không tiêu. Nàng đã từng lặng lẽ ra hiệu Minh Minh, bất quá, Minh Minh biểu hiện ra tuy rằng hoạt bát sáng sủa, nhưng mà ở phương diện này lại bảo thủ vô cùng, thủy chung ngượng ngùng không dám cùng Tề Nhạc vượt qua phòng tuyến này. Vì thế, Như Nguyệt đành tìm đến Thương Băng. . .
- Thương Băng, em không cùng mọi người huấn luyện
sao?
Tề Nhạc cảm thụ được tim của Thương Băng có chút đập nhanh hơn thì không khỏi kinh ngạc mà hỏi.
Khuôn mặt của Thương Băng đỏ lên nói:
- Không có gì, tất cả mọi người đang tập luyện. Tuy rằng hiện tại anh không có dặn dò nhiệm vụ, bất quá mỗi người đều rất khắc khổ. Có thể là gần đây đã tạo nên thói quen huấn luyện a.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Không sợ bọn họ không chịu tu luyện, hiện tại trên người tất cả các đội viên đều đã có Kim Sí Đại Bằng Điêu hạn chế, ai không muốn sớm ngày có thực lục mạnh hơn Kim Sí Đại Bằng Điêu, có được Cự Thú đồng bọn chính thức của mình? Thương Băng, em tới tìm anh có chuyện gì?
Thương Băng u oán nhìn hắn một cái rồi nói:
- Nhất định phải có việc mới có thể tìm anh sao? Lúc trước không phải anh luôn muốn em trở lại sao?
Nghe nàng nói, Tề Nhạc không khỏi áy náy lên tiếng:
- Thực xin lỗi, em cũng thấy đấy, những ngày này chuyện của anh thật sự là quá nhiều, không có thời gian lo lắng cho em.
Thương Băng tiến lên một bước, hai tay chủ động ôm lấy hông của Tề Nhạc, hơi sẵng giọng:
- Vậy bây giờ anh đền bù tổn thất cho em là được rồi, dù sao cũng không có việc gì, em cố ý tới để nói chuyện với anh.
Cảm thụ được nhiệt lực từ trên người Thương Băng truyền tới, trái tim của Tề Nhạc không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp, hắn nói:
- Ai nói không có việc gì? Buổi tối hôm nay chúng ta phải xuất phát. Sắp triển khai tập huấn mới, chẳng lẽ điều này không quan trọng sao? Trừ phi em không muốn tham gia, bằng không thì trở về hảo hảo chuẩn bị đi. Đồng thời, em cũng đi thông tri mọi người, huấn luyện đối kháng xế chiều hôm nay hủy bỏ. Buổi tối có hành động.
Tình ý của Thương Băng vừa dâng lên trong lòng thì bị những lời này của Tề Nhạc làm tiêu tán mà thay vào đó là hưng phấn, nàng dù sao cũng xuất thân từ Hắc Ám Quốc Hội, thực chất luôn phi thường hiếu chiến:
- Tề Nhạc, chúng ta muốn đi đánh Tộc Cửu Lê rồi sao?
Tề Nhạc mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy, buổi tối hôm nay chúng ta vừa trinh sát cũng vừa là đi đánh lén, chỉ cần có kế hoạch kỹ càng, nhất định có thể sinh ra đả kích không nhỏ đối với Tộc Cửu Lê. Em có muốn đi không?
Thương Băng nói:
- Đương nhiên muốn, anh không mang em đi cũng không được. Được rồi, bây giờ em đi báo cho mọi người biết ngay.
Nói xong, nàng lập tức hưng phấn đi tìm những người khác.
Cảm thụ được cảm xúc hưng phấn của Thương Băng, Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia mỉm cười hiểu ý, Tộc Cửu Lê, ta tới rồi. Xi Vưu, ngươi thật sự đã sống lại sao? Nếu là như vậy thì hôm nay ta phải "chăm sóc" vị ma thần ngươi một phen.
Chạng vạng tối, đơn giản ăn uống một chút hoa quả, Tề Nhạc liền mang theo tất cả các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu lặng lẽ xuất phát.
Vì có thể tiết kiệm thể lực, đồng thời cũng tăng thêm tốc độ, Tề Nhạc mệnh lệnh tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu triệu hồi ra Cự Thú đồng bọn của mình.
Bọn họ rời khỏi nơi trú quân, bay qua một ngọn núi sau đó mới phóng xuất ra Cự Thú đồng bọn. Trong lúc nhất thời, nguyên bản bầu trời bao la đang ảm đạm, lập tức như bị một đám mây đen bao phủ. 120 đầu Kim Sí Đại Bằng Điêu không có phát ra bất kỳ thanh âm gì lặng lẽ xuất hiện ở trên không trung. Bởi vì các chiến sĩ Sinh Tiếu khác cùng Cơ Đức, Tuyết Nữ không phi hành tọa kỵ, vì thế Tề Nhạc thu họ vào trong không gian Kỳ Lân Châu của mình, sau đó mệnh lệnh các đội viên tiểu đội Sinh Tiếu thúc dục Kim Sí Đại Bằng Điêu bắt đầu bay đi.
Vì không muốn để Tộc Cửu Lê phát hiện, đám người cố ý lựa chọn bay ở nơi cách mặt đất chừng mười mét. Khoảng cách trăm dặm đối với Kim Sí Đại Bằng Điêu mà nói, chẳng qua là một cái gang tay mà thôi. Thời gian không dài, đám người cũng đã tới lặng lẽ đến phụ cận sơn cốc theo lời của Y Nhược. Lần thứ nhất được cưỡi đồng bọn Cự Thú Kim Sí Đại Bằng Điêu của mình, tâm tình các đội viên tiểu đội Sinh Tiếu đều có một loại trạng thái hưng phấn đặc thù, nguyên một đám xoa tay múa chân hận không thể lập tức đại chiến với Tộc Cửu Lê một hồi.
Tề Nhạc lệnh mọi người thu hồi Kim Sí Đại Bằng Điêu, cũng đem chiến sĩ Sinh Tiếu từ trong cơ thể phóng ra ngoài. Bởi vì lần này tập kích, hắn không mang theo Hắc Bạch song long có thân hình cực lớn tới.
Mọi người vây quanh ở bên cạnh Tề Nhạc, lẳng lặng cùng đợi mệnh lệnh của hắn.
Tề Nhạc nói:
- Trước kia tôi cũng không có chính thức chiến đấu cùng Tộc Cửu Lê, mặc dù có tiếp xúc, nhưng hiểu biết chưa nhiều đối với bọn họ. Theo mẹ nói, lần này quân đội Tộc Cửu Lê đến đây công kích là tinh nhuệ của Tộc Cửu Lê, thực lực chiến đấu rất mạnh, nhất là lực công kích cường hãn phi thường cường đại. Thủ lĩnh Na Thôn cùng tù trưởng Na Lê, cụ thể mạnh cỡ bao nhiêu, còn rất khó nói. Vì thế, lần này mọi người tuyệt đối không thể có chút chủ quan. Bằng không chúng ta liền rất khó toàn thân trở ra. Chúng ta lập tức chuẩn bị hành động, Tuyết Nữ, Thương Băng, Cơ Đức, Thực Vật Hồn, các người ở lại chỗ này. Chiến sĩ Sinh Tiếu: Hồ Quang, Dịch An, Minh Minh, Từ Đông theo tôi đi dò xét phương hướng của Tộc Cửu Lê. Những còn lại cũng ở tại chỗ này, thống nhất nghe theo Như Nguyệt chỉ huy. Như Nguyệt theo tín hiệu của anh, anh sẽ dùng tinh thần lực tùy thời thông tri mọi người. Đến lúc đó, em dẫn mọi người, trực tiếp sát nhập nội địa Tộc Cửu Lê, nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi hoặc là sinh tử tồn vong trước mắt không được cho họ sử dụng Cự Thú đồng bọn. Dù sao, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ có là giết địch, đồng thời cũng huấn luyện đối với bản thân các đội viên tiểu đội Sinh Tiếu, Kim Sí Đại Bằng Điêu mặc dù tốt, nhưng tuyệt đối không thể sinh ra ỷ lại. Bằng không tập huấn của chúng ta đã uổng phí.
Đơn giản dặn dò mấy câu, Tề Nhạc mang theo Hồ Quang, Dịch An, Minh Minh cùng Từ Đông bốn người lặng lẽ hướng sơn cốc nơi Tộc Cửu Lê đóng quân đi tới. Hắn sở dĩ mang bốn người này đến tự nhiên là có mục đích, Minh Minh cùng Từ Đông đều có thể phi hành, đương nhiên, Minh Minh muốn phi hành tương đối khó khăn một ít, nhưng thực lực bây giờ của nàng cũng đã đạt đến cảnh giới bảy vân tiếp cận tám vân, thi triển tiểu phụng hoàng biến đã nhẹ nhàng hơn so trước kia.
Những ngày này trong quá trình tập huấn, xấu hổ lúc trước cùng Tuyết Nữ phát sinh quan hệ cũng giảm bớt rất nhiều, Tuyết Nữ thật biết nghĩ không tới tìm Tề Nhạc, vẫn giống như trước gọi Tề Nhạc là cha. Như Nguyệt cùng Tề Nhạc ở cùng nhau trong thời gian dài nhất, nhưng sau khi hai người thân mật qua mấy lần, Như Nguyệt cũng đã có chút ăn không tiêu. Nàng đã từng lặng lẽ ra hiệu Minh Minh, bất quá, Minh Minh biểu hiện ra tuy rằng hoạt bát sáng sủa, nhưng mà ở phương diện này lại bảo thủ vô cùng, thủy chung ngượng ngùng không dám cùng Tề Nhạc vượt qua phòng tuyến này. Vì thế, Như Nguyệt đành tìm đến Thương Băng. . .
- Thương Băng, em không cùng mọi người huấn luyện
sao?
Tề Nhạc cảm thụ được tim của Thương Băng có chút đập nhanh hơn thì không khỏi kinh ngạc mà hỏi.
Khuôn mặt của Thương Băng đỏ lên nói:
- Không có gì, tất cả mọi người đang tập luyện. Tuy rằng hiện tại anh không có dặn dò nhiệm vụ, bất quá mỗi người đều rất khắc khổ. Có thể là gần đây đã tạo nên thói quen huấn luyện a.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Không sợ bọn họ không chịu tu luyện, hiện tại trên người tất cả các đội viên đều đã có Kim Sí Đại Bằng Điêu hạn chế, ai không muốn sớm ngày có thực lục mạnh hơn Kim Sí Đại Bằng Điêu, có được Cự Thú đồng bọn chính thức của mình? Thương Băng, em tới tìm anh có chuyện gì?
Thương Băng u oán nhìn hắn một cái rồi nói:
- Nhất định phải có việc mới có thể tìm anh sao? Lúc trước không phải anh luôn muốn em trở lại sao?
Nghe nàng nói, Tề Nhạc không khỏi áy náy lên tiếng:
- Thực xin lỗi, em cũng thấy đấy, những ngày này chuyện của anh thật sự là quá nhiều, không có thời gian lo lắng cho em.
Thương Băng tiến lên một bước, hai tay chủ động ôm lấy hông của Tề Nhạc, hơi sẵng giọng:
- Vậy bây giờ anh đền bù tổn thất cho em là được rồi, dù sao cũng không có việc gì, em cố ý tới để nói chuyện với anh.
Cảm thụ được nhiệt lực từ trên người Thương Băng truyền tới, trái tim của Tề Nhạc không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp, hắn nói:
- Ai nói không có việc gì? Buổi tối hôm nay chúng ta phải xuất phát. Sắp triển khai tập huấn mới, chẳng lẽ điều này không quan trọng sao? Trừ phi em không muốn tham gia, bằng không thì trở về hảo hảo chuẩn bị đi. Đồng thời, em cũng đi thông tri mọi người, huấn luyện đối kháng xế chiều hôm nay hủy bỏ. Buổi tối có hành động.
Tình ý của Thương Băng vừa dâng lên trong lòng thì bị những lời này của Tề Nhạc làm tiêu tán mà thay vào đó là hưng phấn, nàng dù sao cũng xuất thân từ Hắc Ám Quốc Hội, thực chất luôn phi thường hiếu chiến:
- Tề Nhạc, chúng ta muốn đi đánh Tộc Cửu Lê rồi sao?
Tề Nhạc mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy, buổi tối hôm nay chúng ta vừa trinh sát cũng vừa là đi đánh lén, chỉ cần có kế hoạch kỹ càng, nhất định có thể sinh ra đả kích không nhỏ đối với Tộc Cửu Lê. Em có muốn đi không?
Thương Băng nói:
- Đương nhiên muốn, anh không mang em đi cũng không được. Được rồi, bây giờ em đi báo cho mọi người biết ngay.
Nói xong, nàng lập tức hưng phấn đi tìm những người khác.
Cảm thụ được cảm xúc hưng phấn của Thương Băng, Tề Nhạc không khỏi toát ra một tia mỉm cười hiểu ý, Tộc Cửu Lê, ta tới rồi. Xi Vưu, ngươi thật sự đã sống lại sao? Nếu là như vậy thì hôm nay ta phải "chăm sóc" vị ma thần ngươi một phen.
Chạng vạng tối, đơn giản ăn uống một chút hoa quả, Tề Nhạc liền mang theo tất cả các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu lặng lẽ xuất phát.
Vì có thể tiết kiệm thể lực, đồng thời cũng tăng thêm tốc độ, Tề Nhạc mệnh lệnh tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu triệu hồi ra Cự Thú đồng bọn của mình.
Bọn họ rời khỏi nơi trú quân, bay qua một ngọn núi sau đó mới phóng xuất ra Cự Thú đồng bọn. Trong lúc nhất thời, nguyên bản bầu trời bao la đang ảm đạm, lập tức như bị một đám mây đen bao phủ. 120 đầu Kim Sí Đại Bằng Điêu không có phát ra bất kỳ thanh âm gì lặng lẽ xuất hiện ở trên không trung. Bởi vì các chiến sĩ Sinh Tiếu khác cùng Cơ Đức, Tuyết Nữ không phi hành tọa kỵ, vì thế Tề Nhạc thu họ vào trong không gian Kỳ Lân Châu của mình, sau đó mệnh lệnh các đội viên tiểu đội Sinh Tiếu thúc dục Kim Sí Đại Bằng Điêu bắt đầu bay đi.
Vì không muốn để Tộc Cửu Lê phát hiện, đám người cố ý lựa chọn bay ở nơi cách mặt đất chừng mười mét. Khoảng cách trăm dặm đối với Kim Sí Đại Bằng Điêu mà nói, chẳng qua là một cái gang tay mà thôi. Thời gian không dài, đám người cũng đã tới lặng lẽ đến phụ cận sơn cốc theo lời của Y Nhược. Lần thứ nhất được cưỡi đồng bọn Cự Thú Kim Sí Đại Bằng Điêu của mình, tâm tình các đội viên tiểu đội Sinh Tiếu đều có một loại trạng thái hưng phấn đặc thù, nguyên một đám xoa tay múa chân hận không thể lập tức đại chiến với Tộc Cửu Lê một hồi.
Tề Nhạc lệnh mọi người thu hồi Kim Sí Đại Bằng Điêu, cũng đem chiến sĩ Sinh Tiếu từ trong cơ thể phóng ra ngoài. Bởi vì lần này tập kích, hắn không mang theo Hắc Bạch song long có thân hình cực lớn tới.
Mọi người vây quanh ở bên cạnh Tề Nhạc, lẳng lặng cùng đợi mệnh lệnh của hắn.
Tề Nhạc nói:
- Trước kia tôi cũng không có chính thức chiến đấu cùng Tộc Cửu Lê, mặc dù có tiếp xúc, nhưng hiểu biết chưa nhiều đối với bọn họ. Theo mẹ nói, lần này quân đội Tộc Cửu Lê đến đây công kích là tinh nhuệ của Tộc Cửu Lê, thực lực chiến đấu rất mạnh, nhất là lực công kích cường hãn phi thường cường đại. Thủ lĩnh Na Thôn cùng tù trưởng Na Lê, cụ thể mạnh cỡ bao nhiêu, còn rất khó nói. Vì thế, lần này mọi người tuyệt đối không thể có chút chủ quan. Bằng không chúng ta liền rất khó toàn thân trở ra. Chúng ta lập tức chuẩn bị hành động, Tuyết Nữ, Thương Băng, Cơ Đức, Thực Vật Hồn, các người ở lại chỗ này. Chiến sĩ Sinh Tiếu: Hồ Quang, Dịch An, Minh Minh, Từ Đông theo tôi đi dò xét phương hướng của Tộc Cửu Lê. Những còn lại cũng ở tại chỗ này, thống nhất nghe theo Như Nguyệt chỉ huy. Như Nguyệt theo tín hiệu của anh, anh sẽ dùng tinh thần lực tùy thời thông tri mọi người. Đến lúc đó, em dẫn mọi người, trực tiếp sát nhập nội địa Tộc Cửu Lê, nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi hoặc là sinh tử tồn vong trước mắt không được cho họ sử dụng Cự Thú đồng bọn. Dù sao, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ có là giết địch, đồng thời cũng huấn luyện đối với bản thân các đội viên tiểu đội Sinh Tiếu, Kim Sí Đại Bằng Điêu mặc dù tốt, nhưng tuyệt đối không thể sinh ra ỷ lại. Bằng không tập huấn của chúng ta đã uổng phí.
Đơn giản dặn dò mấy câu, Tề Nhạc mang theo Hồ Quang, Dịch An, Minh Minh cùng Từ Đông bốn người lặng lẽ hướng sơn cốc nơi Tộc Cửu Lê đóng quân đi tới. Hắn sở dĩ mang bốn người này đến tự nhiên là có mục đích, Minh Minh cùng Từ Đông đều có thể phi hành, đương nhiên, Minh Minh muốn phi hành tương đối khó khăn một ít, nhưng thực lực bây giờ của nàng cũng đã đạt đến cảnh giới bảy vân tiếp cận tám vân, thi triển tiểu phụng hoàng biến đã nhẹ nhàng hơn so trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.