Chương 75: Giáo sư Văn Vi (3)
Đường Gia Tam Thiểu
19/09/2013
Ba vị mỹ nữ, sáu đối mắt sáng ngời mở to nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Tề Nhạc, màn thầu của trường lớn bao nhiêu các nàng biết rõ, đây la bánh bao lớn nặng nửa cân, mười bốn cái là bảy cân, một người ăn bảy cân màn thầu, đây là người sao?
Tề Nhạc vẻ mặt đau khổ, nói:
- Các cô không nên nhìn tôi, tôi không biết vì cái gì, lượng cơm ăn rất nhiều, so với trước kia còn nhiều hơn. Chẳng lẽ ăn nhiều cũng có tội?
Ánh mắt Hứa Tình chuyển qua Minh Minh, nói:
- Một cái thùng cơm ăn một lần bảy cân màn thầu, cô nói anh ta có bệnh tim bẩm sinh sao?
Minh Minh có chút lúng túng nói:
- Ăn cơm không liên quan gì tới bệnh tim cả! Huống chi, tôi cũng không biết anh ta tham ăn như thế. Có lẽ, ăn nhiều chính là một loại tật xấu.
Vừa nói, nàng vội vàng nháy mắt với Tề Nhạc, làm cho hắn nhanh chóng chạy về phòng.
Nhưng tâm thần của Tề Nhạc hiện giờ đang đắm chìm vào trong bảy cân màn thầu bị mất, cũng không có chú ý tới ánh mắt Minh Minh, cười khổ nói:
- Xong, xong, tiền cứu tế của mình không đủ ăn cơm rồi.
- Tiền cứu tế? Cái gì tiền cứu tế?
Trầm Vân ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Không có gì, tôi về phòng đây.
Đi trở về phòng, đóng cửa lại, vấn đề ăn cơm đúng là không có chút biện pháp nào, nhưng hắn cũng không muốn Trầm Vân cùng Hứa Tình biết rõ mình lĩnh tiền cứu tế của quốc gia sống qua ngày.
Nhìn thấy cửa đóng lại, ánh mắt Trầm Vân cùng Hứa Tình hiếu kỳ nhìn qua Minh Minh, trong nội tâm Minh Minh khẽ động, đột nhiên nghĩ ra cách ứng phó, nói:
- Anh tôi đúng là lãnh tiền cứu tế sống qua ngày. Từ khi anh ta còn rất bé, cha mẹ mất sớm, phải nhờ vào tiền cứu tế của quốc gia sống qua ngày. Chúng tôi vốn muốn trợ giúp anh ấy, nhưng tính tình anh ấy rất cường ngạnh, trừ trợ cấp quốc gia ra, cũng không có nhận bất cứ trợ giúp nào khác, cho nên, tự nhiên anh ta không có tiền. Ăn cơm trong căn tin trường học, tự nhiên cũng chỉ ăn nhiều món chính, trong bụng không có chất béo gì, món chính ăn nhiều cũng là bình thường.
Hứa Tình ngây ngốc một chút.
- Trách không được, trách không được anh ta không ăn trong ký túc xá. Tôi còn cho rằng Vân tỷ nấu ăn không có lực hấp dẫn với anh ta chứ, thì ra là như vậy. Anh ta thật đáng thương! Tại sao ngày hôm qua tôi lại nói với anh ấy như vậy?
Trầm Vân nói:
- Tình Nhi, hôm qua cô nói với anh ta cái gì?
Hứa Tình cười khổ nói:
- Hôm qua tôi nói anh ta phải gánh vác tiền thuê phòng, sau đó phải giao phí nấu ăn một tháng năm trăm nguyên. Về sau anh ta đáp ứng giao tiền thuê phòng, nhưng lại cự tuyệt ăn cơm chung với chúng ta. Thì ra anh ta thật sự khó khăn a! Tôi còn cho rằng anh ta là anh của Minh Minh, trong nhà phải có tiền. Hơn nữa, y phục của anh ta toàn hàng hiệu.
Sắc mặt Minh Minh trầm xuống, nói:
- Quần áo của anh ta là do một người chị mua tặng, nếu như cô nhìn thấy quần áo anh ta mặc lúc trước, e rằng sẽ không nói vậy.
Nghe Minh Minh nói như thế, trước mắt Hứa Tình hiện ra bộ dáng một người cùng khổ chăm chỉ học hành, thi đậu vào đại học danh tiếng, cúi đầu, nói:
- Thực xin lỗi, Minh Minh, tôi không biết.
Minh Minh nhíu mày, nói:
- Tình Nhi, cô có biết tiền cứu tế một tháng của anh ta bao nhiêu không? Tôi từng nghe anh ấy nói qua, chính là sáu trăm nguyên. Sau khi trả tiền thuê nhà, chỉ sợ còn dư không bao nhiêu, huống chi anh ta còn hút thuốc, trước kia anh ấy nói với tôi, có đôi khi hắn hắc lương còn không bỏ phí đấy.
- Đương nhiên, cùng phòng với chúng ta, anh ấy phải bỏ phí nấu ăn. Nhưng một tháng chúng ta ăn bao nhiêu? Ba người chúng ta cộng lại chỉ tốn khoảng một ngàn là đủ, thậm chí còn không dùng hết, cô bảo anh ấy đưa năm trăm nguyên, đương nhiên anh ta không đáp ứng rồi, bởi vì anh ấy không có tiền trả nổi.
(* Hắc lương: loại thực phẩm kém chất lượng, giống như bánh mì đen thời đói khổ, rất cứng)
Nói đến đây, cảm xúc Minh Minh có chút kích động,
- Về sau anh ấy ăn cơm ở ký túc xá, phí ăn của anh ấy tôi giao.
- Minh Minh, cô đừng giận, kỳ thật Tình Nhi cũng chỉ nói giỡn mà thôi. Cô chưa từng nói, chúng tôi cũng không biết anh ấy có bao nhiêu khó khăn a!
Trầm Vân thấy hào khí không đúng, vội vàng giảng hòa.
Hào khí của ba nữ nhân ngưng trọng, nhưng Tề Nhạc ở trong phòng tươi cười, đương nhiên hắn không vì Minh Minh nói muốn trả phí nấu ăn cho hắn mà tươi cười, mà là vì ba nữ nhân hiểu lầm hắn, xem ra, Trầm Vân cùng Hứa Tình đã xem mình là phần tử đáng thương, đánh bài bi thương quả nhiên trúng tủ, về sau muốn tiếp cận các nàng cũng dễ dàng hơn.
Vừa tưởng tượng cảnh hai nữ nhân này đã làm ngày hôm qua, Tề Nhạc hít vào thật sâu, có chút lâng lâng.
Rút một điếu thuốc, âm thanh bên ngoài biến mất, lúc này Tề Nhạc mới nhớ tới mình nên tu luyện, kéo bức màn lên, khoanh chân ngồi trên giường. Buổi trưa hôm nay hắn đã ngủ thật đủ, cho nên tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, dựa theo trí nhớ của mình, lục lọi bắt đầu tu luyện phương pháp Kỳ Lân lần đầu.
Năng lượng chấn động dần dần hiện ra trên người Tề Nhạc, ngày hôm qua hắn miễn cưỡng lắm mới nhớ được lộ tuyến của Kỳ Lân, hắn chọn kỹ năng Kỳ Lân tu luyện trước, bởi vì đây là lần đầu tiên tu luyện, mà mỗi kỹ năng vốn có của Kỳ Lân, đều không phải dùng vân lực khai mở, vân lực là trụ cột, mà không phải phương pháp sử dụng kỹ năng. Bởi vậy, cho dù như thế nào, hắn đều phải tu luyện Thăng Lân Quyết, mà phương pháp khiến pháp lực và huyết mạch Kỳ Lân dung hợp, khiến phương pháp tu luyện của hắn và lịch đại Kỳ Lân khác có chút không giống.
Chính thức bắt đầu tu luyện, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, tu luyện không có buồn tẻ như trong tưởng tượng lúc trước của hắn, trong quá trình tu luyện, nhận thức khí tức và huyết mạch của bản thân không ngừng biến hóa, cộng thêm cảm giác thoải mái dễ chịu của thân thể, hắn cảm thấy thống khoái.
Hơn nữa, trong quá trình tu luyện, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức Kỳ Lân vốn có của mình cường đại hơn, chỉ khi đem những khí tức này tiến vào huyết mạch Kỳ Lân, dẫn động khí tức này hiện ra ngoài, hơn nữa hoàn toàn sử dụng, không ngừng tu luyện, từng chút một dung hợp vân lực và huyết mạch Kỳ Lân, chỉ có như vậy, mới có thể chính thức nắm giữ áo nghĩa Kỳ Lân.
Một chuyện khác làm Tề Nhạc cảm thấy hưng phấn chính là, trong quá trình hắn tu luyện Thăng Lân Quyết, cảm giác với ngoại giới biến mất, ý thức đắm chìm trong không gian đặc thù, thân thể đang tiến hành tu luyện Thăng Lân Quyết, mà ý thức thì suy nghĩ phương pháp tu luyện, cùng với những đặc tính kỹ năng của Kỳ Lân.
Hắn hỏi Giải Trĩ tại sao phải xuất hiện tình huống như vậy, Giải Trĩ trả lời rất đơn giản, đó cũng không phải bản lĩnh nhất tâm nhị dụng của hắn, mà thân thể sau khi tiến vào trạng thái tu luyện chính xác, tâm thần sẽ giải phóng tất cả, thân thể ở trong bạn thái bán ngủ say, mà tinh thần tắc thì không cần, tinh thần thanh tỉnh nhưng thân thể ngủ say thì tiến vào trạng thái thức hải, suy nghĩ trong trạng thái này, không chịu ngoại giới quấy nhiễu, thường thường có hiệu suất tốt hơn cách bình thường.
Tề Nhạc vẻ mặt đau khổ, nói:
- Các cô không nên nhìn tôi, tôi không biết vì cái gì, lượng cơm ăn rất nhiều, so với trước kia còn nhiều hơn. Chẳng lẽ ăn nhiều cũng có tội?
Ánh mắt Hứa Tình chuyển qua Minh Minh, nói:
- Một cái thùng cơm ăn một lần bảy cân màn thầu, cô nói anh ta có bệnh tim bẩm sinh sao?
Minh Minh có chút lúng túng nói:
- Ăn cơm không liên quan gì tới bệnh tim cả! Huống chi, tôi cũng không biết anh ta tham ăn như thế. Có lẽ, ăn nhiều chính là một loại tật xấu.
Vừa nói, nàng vội vàng nháy mắt với Tề Nhạc, làm cho hắn nhanh chóng chạy về phòng.
Nhưng tâm thần của Tề Nhạc hiện giờ đang đắm chìm vào trong bảy cân màn thầu bị mất, cũng không có chú ý tới ánh mắt Minh Minh, cười khổ nói:
- Xong, xong, tiền cứu tế của mình không đủ ăn cơm rồi.
- Tiền cứu tế? Cái gì tiền cứu tế?
Trầm Vân ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
Tề Nhạc ngẩn người, nói:
- Không có gì, tôi về phòng đây.
Đi trở về phòng, đóng cửa lại, vấn đề ăn cơm đúng là không có chút biện pháp nào, nhưng hắn cũng không muốn Trầm Vân cùng Hứa Tình biết rõ mình lĩnh tiền cứu tế của quốc gia sống qua ngày.
Nhìn thấy cửa đóng lại, ánh mắt Trầm Vân cùng Hứa Tình hiếu kỳ nhìn qua Minh Minh, trong nội tâm Minh Minh khẽ động, đột nhiên nghĩ ra cách ứng phó, nói:
- Anh tôi đúng là lãnh tiền cứu tế sống qua ngày. Từ khi anh ta còn rất bé, cha mẹ mất sớm, phải nhờ vào tiền cứu tế của quốc gia sống qua ngày. Chúng tôi vốn muốn trợ giúp anh ấy, nhưng tính tình anh ấy rất cường ngạnh, trừ trợ cấp quốc gia ra, cũng không có nhận bất cứ trợ giúp nào khác, cho nên, tự nhiên anh ta không có tiền. Ăn cơm trong căn tin trường học, tự nhiên cũng chỉ ăn nhiều món chính, trong bụng không có chất béo gì, món chính ăn nhiều cũng là bình thường.
Hứa Tình ngây ngốc một chút.
- Trách không được, trách không được anh ta không ăn trong ký túc xá. Tôi còn cho rằng Vân tỷ nấu ăn không có lực hấp dẫn với anh ta chứ, thì ra là như vậy. Anh ta thật đáng thương! Tại sao ngày hôm qua tôi lại nói với anh ấy như vậy?
Trầm Vân nói:
- Tình Nhi, hôm qua cô nói với anh ta cái gì?
Hứa Tình cười khổ nói:
- Hôm qua tôi nói anh ta phải gánh vác tiền thuê phòng, sau đó phải giao phí nấu ăn một tháng năm trăm nguyên. Về sau anh ta đáp ứng giao tiền thuê phòng, nhưng lại cự tuyệt ăn cơm chung với chúng ta. Thì ra anh ta thật sự khó khăn a! Tôi còn cho rằng anh ta là anh của Minh Minh, trong nhà phải có tiền. Hơn nữa, y phục của anh ta toàn hàng hiệu.
Sắc mặt Minh Minh trầm xuống, nói:
- Quần áo của anh ta là do một người chị mua tặng, nếu như cô nhìn thấy quần áo anh ta mặc lúc trước, e rằng sẽ không nói vậy.
Nghe Minh Minh nói như thế, trước mắt Hứa Tình hiện ra bộ dáng một người cùng khổ chăm chỉ học hành, thi đậu vào đại học danh tiếng, cúi đầu, nói:
- Thực xin lỗi, Minh Minh, tôi không biết.
Minh Minh nhíu mày, nói:
- Tình Nhi, cô có biết tiền cứu tế một tháng của anh ta bao nhiêu không? Tôi từng nghe anh ấy nói qua, chính là sáu trăm nguyên. Sau khi trả tiền thuê nhà, chỉ sợ còn dư không bao nhiêu, huống chi anh ta còn hút thuốc, trước kia anh ấy nói với tôi, có đôi khi hắn hắc lương còn không bỏ phí đấy.
- Đương nhiên, cùng phòng với chúng ta, anh ấy phải bỏ phí nấu ăn. Nhưng một tháng chúng ta ăn bao nhiêu? Ba người chúng ta cộng lại chỉ tốn khoảng một ngàn là đủ, thậm chí còn không dùng hết, cô bảo anh ấy đưa năm trăm nguyên, đương nhiên anh ta không đáp ứng rồi, bởi vì anh ấy không có tiền trả nổi.
(* Hắc lương: loại thực phẩm kém chất lượng, giống như bánh mì đen thời đói khổ, rất cứng)
Nói đến đây, cảm xúc Minh Minh có chút kích động,
- Về sau anh ấy ăn cơm ở ký túc xá, phí ăn của anh ấy tôi giao.
- Minh Minh, cô đừng giận, kỳ thật Tình Nhi cũng chỉ nói giỡn mà thôi. Cô chưa từng nói, chúng tôi cũng không biết anh ấy có bao nhiêu khó khăn a!
Trầm Vân thấy hào khí không đúng, vội vàng giảng hòa.
Hào khí của ba nữ nhân ngưng trọng, nhưng Tề Nhạc ở trong phòng tươi cười, đương nhiên hắn không vì Minh Minh nói muốn trả phí nấu ăn cho hắn mà tươi cười, mà là vì ba nữ nhân hiểu lầm hắn, xem ra, Trầm Vân cùng Hứa Tình đã xem mình là phần tử đáng thương, đánh bài bi thương quả nhiên trúng tủ, về sau muốn tiếp cận các nàng cũng dễ dàng hơn.
Vừa tưởng tượng cảnh hai nữ nhân này đã làm ngày hôm qua, Tề Nhạc hít vào thật sâu, có chút lâng lâng.
Rút một điếu thuốc, âm thanh bên ngoài biến mất, lúc này Tề Nhạc mới nhớ tới mình nên tu luyện, kéo bức màn lên, khoanh chân ngồi trên giường. Buổi trưa hôm nay hắn đã ngủ thật đủ, cho nên tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, dựa theo trí nhớ của mình, lục lọi bắt đầu tu luyện phương pháp Kỳ Lân lần đầu.
Năng lượng chấn động dần dần hiện ra trên người Tề Nhạc, ngày hôm qua hắn miễn cưỡng lắm mới nhớ được lộ tuyến của Kỳ Lân, hắn chọn kỹ năng Kỳ Lân tu luyện trước, bởi vì đây là lần đầu tiên tu luyện, mà mỗi kỹ năng vốn có của Kỳ Lân, đều không phải dùng vân lực khai mở, vân lực là trụ cột, mà không phải phương pháp sử dụng kỹ năng. Bởi vậy, cho dù như thế nào, hắn đều phải tu luyện Thăng Lân Quyết, mà phương pháp khiến pháp lực và huyết mạch Kỳ Lân dung hợp, khiến phương pháp tu luyện của hắn và lịch đại Kỳ Lân khác có chút không giống.
Chính thức bắt đầu tu luyện, Tề Nhạc kinh ngạc phát hiện, tu luyện không có buồn tẻ như trong tưởng tượng lúc trước của hắn, trong quá trình tu luyện, nhận thức khí tức và huyết mạch của bản thân không ngừng biến hóa, cộng thêm cảm giác thoải mái dễ chịu của thân thể, hắn cảm thấy thống khoái.
Hơn nữa, trong quá trình tu luyện, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được khí tức Kỳ Lân vốn có của mình cường đại hơn, chỉ khi đem những khí tức này tiến vào huyết mạch Kỳ Lân, dẫn động khí tức này hiện ra ngoài, hơn nữa hoàn toàn sử dụng, không ngừng tu luyện, từng chút một dung hợp vân lực và huyết mạch Kỳ Lân, chỉ có như vậy, mới có thể chính thức nắm giữ áo nghĩa Kỳ Lân.
Một chuyện khác làm Tề Nhạc cảm thấy hưng phấn chính là, trong quá trình hắn tu luyện Thăng Lân Quyết, cảm giác với ngoại giới biến mất, ý thức đắm chìm trong không gian đặc thù, thân thể đang tiến hành tu luyện Thăng Lân Quyết, mà ý thức thì suy nghĩ phương pháp tu luyện, cùng với những đặc tính kỹ năng của Kỳ Lân.
Hắn hỏi Giải Trĩ tại sao phải xuất hiện tình huống như vậy, Giải Trĩ trả lời rất đơn giản, đó cũng không phải bản lĩnh nhất tâm nhị dụng của hắn, mà thân thể sau khi tiến vào trạng thái tu luyện chính xác, tâm thần sẽ giải phóng tất cả, thân thể ở trong bạn thái bán ngủ say, mà tinh thần tắc thì không cần, tinh thần thanh tỉnh nhưng thân thể ngủ say thì tiến vào trạng thái thức hải, suy nghĩ trong trạng thái này, không chịu ngoại giới quấy nhiễu, thường thường có hiệu suất tốt hơn cách bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.