Chương 704: Kỳ Lân cùng Athena đính hôn. (3)
Đường Gia Tam Thiểu
24/11/2013
Minh Minh cũng không chú ý tới vị trí của mình, khi nàng nhìn thấy Tề
Nhạc đã sớm quẳng Lâm Nhất Phàm lên chín tầng mây. Thấy Tề Nhạc, lại
nhìn Vũ Mâu bên người hắn, bờ môi nàng khẽ nhúc nhích truyền âm nói:
- Tề Nhạc, anh vẫn khỏe chứ?
Tề Nhạc mỉm cười, thông qua tâm linh tương thông cùng Minh Minh nói cho nàng biết:
- Anh vẫn khỏe, mới đi thăm thần miếu Pathenon một chút, em thì sao? Đã đi những nơi nào rồi?
Không đợi Minh Minh trả lời, Lâm Nhất Phàm đã ngồi xuống mỉm cười nói với Tề Nhạc:
- Tề tiên sinh, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt. Không biết ngài đối với Hy Lạp có tượng như thế nào?
Tề Nhạc mỉm cười, đáp:
- Ấn tượng rất không tồi ah! Hy Lạp là một đất nước rất mỹ lệ, đồng thời cũng có được lịch sử văn hóa lâu đời. Tôi nghĩ chuyến đi tới Hy Lạp của chúng tôi lần này vô cùng tuyệt vời.
Lâm Nhất Phàm cười nhạt một tiếng, phẩy tay, hướng bồi bàn bên cạnh gật đầu. Lập tức tiếng nhạc nhẹ trong sân ngừng lại, các nhân vật nổi tiếng xã hội Athen đang trò chuyện với nhau đều tĩnh lặng.
Lâm Nhất Phàm chậm rãi đứng lên, ưu nhã hành lễ với mọi người nơi này rồi mỉm cười lên tiếng:
- Hôm nay rất vinh hạnh có thể mời đến nhiều khách quý tới đây. Thực tế làm tôi hưng phấn là vị hôn thê của tôi từ nước cộng hòa Viêm Hoàng xa xôi đi tới Athen. Hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh vị tiểu thư xinh đẹp này.
Vừa nói, hắn vừa dẫn đầu vỗ tay.
Lâm Nhất Phàm với tư cách là con trai của tổng thống Hy Lạp, bản thân vừa có thiên phú cực cao, mới hai mươi mấy tuổi liền tiến vào chính đàn Hy Lạp, tuyệt đối là ngôi sao của ngày mai. Huống chi hôm nay tổng thống Hy Lạp tự mình đã thông báo, đề nghị của hắn lập tức được mọi người hưởng ứng nồng nhiệt.
Tề Nhạc cùng Minh Minh tự nhiên nghe không hiểu ngôn ngữ Hy Lạp, bất quá bên người Tề Nhạc còn có Vũ Mâu, trải qua Vũ Mâu phiên dịch, sắc mặt của hắn lập tức chìm xuống. Người này không ngờ trước mặt mọi người nói Minh Minh là vị hôn thê của hắn, rõ ràng không có đem mình để vào mắt ah! Bất quá, hắn cũng không phát tác, dù sao thì như Vũ Mâu đã nói. Minh Minh là đại biểu chính thức của nước cộng hòa Viêm Hoàng. Vì quan hệ của hai nước, hắn chỉ đành tạm thời ẩn nhẫn.
Minh Minh có chút mờ mịt nghe Lâm Nhất Phàm nói tiếng Hy Lạp, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên làm nàng lại càng hoảng sợ. Khi nàng chứng kiến Lâm Nhất Phàm làm thủ thế mới hiểu tiếng vỗ tay là bởi vì chính mình.
Lâm Nhất Phàm mỉm cười, nói:
- Minh Minh tiểu thư, cô không nói với chúng tôi vài lời sao?
Minh Minh nhìn hắn một cái, chậm rãi đứng lên, tuy rằng nàng mặt ngoài nhìn rất thong dong, nhưng thông qua tâm linh tương thông, Tề Nhạc lại có thể cảm giác được trong lòng Minh Minh khá khẩn trương.
- Hy Lạp là một quốc gia xinh đẹp, tôi rất hân hạnh khi được đến nơi đây làm khách. Không nghĩ tới hôm nay sẽ có nhiều người tới tham gia yến hội, thật là làm tôi có chút ngoài ý muốn. Tới Hy Lạp, tôi đã mang đến thành ý của nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng tôi đối với Hy Lạp hy vọng hai nước có thể vĩnh viễn trở thành bạn bè quốc tế, cám ơn.
Minh Minh dù sao xuất thân từ quân nhân thế gia, có người cha đường đường là thượng tướng, tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương, nhưng nàng ứng đối coi như thỏa đáng.
(Text bên nguồn bị mất một đoạn ..)
Nghe hắn nói xong, sắc mặt Tề Nhạc hơi đổi, tiểu tử này đang thị uy với mình sao? Có tiền thì rất giỏi sao? Rượu đỏ mấy trăm năm thì có gì đặc biệt hơn người. Trong lòng mặc dù có chút không cam lòng, nhưng trên mặt Tề Nhạc vẫn không biểu hiện ra ngoài. Hắn mỉm cười nói:
- Đã như vầy, quên đi, khách theo chủ. Lâm tiên sinh đã không nỡ, tôi cũng không có ý tứ uống nữa.
Minh Minh nhìn Lâm Nhất Phàm, quang mang trong mắt rõ ràng trở nên lạnh lẽo. Trên bàn này trừ họ ra thì còn bốn người chính là bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Nhất Phàm không cho Tề Nhạc mặt mũi, hiển nhiên là muốn hạ uy phong của nam nhân mình.
Mỉm cười, Minh Minh chậm rãi đứng lên, hướng Lâm Nhất Phàm cười nói:
- Lâm tiên sinh, nói như vậy anh muốn đem chai rượu đỏ này tặng cho tôi đúng không?
Lâm Nhất Phàm sửng sốt một chút. Nhìn kiều nhan của Minh Minh, trong lòng của hắn không khỏi run nhè nhẹ vài phần. Tuy rằng hôn sự với Minh Minh là chuyện chính trị, nhưng đối với mỹ nữ chỉ kém Vũ Mâu một chút này, hắn vẫn động tâm không thôi.
Lâm Nhất Phàm vô ý thức mà gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên. Tôi đem nó mang đến, vốn là đưa cho Minh Minh tiểu thư, coi như là lễ gặp mặt lần này Minh Minh tiểu thư đi tới Athen.
Minh Minh mỉm cười nói:
- Vậy cám ơn anh rồi, Lâm tiên sinh.
Vừa nói, nàng bất động thanh sắc từ trong tay Lâm Nhất Phàm nhận lấy chai rượu đỏ.
Lâm Nhất Phàm lúc này tự nhiên không thể hỏi Minh Minh vì sao cô không uống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Minh lấy rượu đỏ. Hắn ưu nhã cười nói:
- Tuy rằng Minh Minh tiểu thư không uống rượu, nhưng chai rượu vẫn còn có chút giá trị sưu tầm. Hoặc là tặng cho Cơ thượng tướng cha của Minh Minh tiểu thư cũng không tệ đấy. Tôi nghĩ, Cơ bá phụ nhất định sẽ rất thích nó.
Minh Minh lắc đầu, nói:
- Không, nếu là rượu thì phải lấy ra uống. Cất giữ thì có ý nghĩa gì? Hiện tại chai rượu đã thuộc về tôi, như vậy để cho tôi tới quyết định vận mệnh của nó a. Anh nói có phải không Lâm tiên sinh?
Lâm Nhất Phàm tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng đúng lúc này hắn cũng chỉ có thể kiên trì, gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên!
Minh Minh không cần đồ mở nắp chai rượu, tay phải nàng vẽ một vòng trên nắp bình, nút đậy lặng yên không một tiếng động bị nàng lấy ra. Từ chỗ ngồi của mình Minh Minh đi ra chậm rãi tới bên cạnh Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Tôi mời Tề tiên sinh uống chai rượu đỏ khó tìm này, nó là hảo tửu a.
Màu sắc của rượu như hoa hồng phiêu nhiên tiến vào ly thủy tinh của Tề Nhạc, rất nhanh nửa chén rượu đỏ đã xuất hiện. Minh Minh không chỉ rót rượu cho Tề Nhạc còn thuận thế đem bình rượu lưu tại bên cạnh hắn, sau đó mới trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Sắc mặt Lâm Nhất Phàm trở nên rất khó nhìn, ngay cả sắc mặt bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cũng đều rất khó coi. Đám người nói chuyện với nhau với thanh âm không lớn nhưng Minh Minh ngồi ở chủ vị, nàng đứng lên tự nhiên là hấp dẫn sự chú ý của quan khách nơi này, lại còn tự mình đem rượu đỏ rót cho Tề Nhạc khiến cho khách quý toàn trường vang lên thanh âm nghị luận.
Minh Minh dùng hành động của mình đã chứng minh tình cảm của chính mình cùng Tề Nhạc không phải Lâm Nhất Phàm có thể dao động.
Dù cho Tề Nhạc là một côn đồ, lúc này cũng trở nên phi thường ưu nhã, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý không cách nào khắc chế, trong ánh mắt nhìn Lâm Nhất Phàm tràn đầy vẻ đùa giỡn hành hạ. Đại sảnh nguyên bản ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh trở lại, mục quang của tất cả mọi người đều một mực theo sau Minh Minh từ lúc nàng rót rượu cho Tề Nhạc đến lúc nàng đem bình rượu đặt ở bên cạnh hắn rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình.
- Tề Nhạc, anh vẫn khỏe chứ?
Tề Nhạc mỉm cười, thông qua tâm linh tương thông cùng Minh Minh nói cho nàng biết:
- Anh vẫn khỏe, mới đi thăm thần miếu Pathenon một chút, em thì sao? Đã đi những nơi nào rồi?
Không đợi Minh Minh trả lời, Lâm Nhất Phàm đã ngồi xuống mỉm cười nói với Tề Nhạc:
- Tề tiên sinh, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt. Không biết ngài đối với Hy Lạp có tượng như thế nào?
Tề Nhạc mỉm cười, đáp:
- Ấn tượng rất không tồi ah! Hy Lạp là một đất nước rất mỹ lệ, đồng thời cũng có được lịch sử văn hóa lâu đời. Tôi nghĩ chuyến đi tới Hy Lạp của chúng tôi lần này vô cùng tuyệt vời.
Lâm Nhất Phàm cười nhạt một tiếng, phẩy tay, hướng bồi bàn bên cạnh gật đầu. Lập tức tiếng nhạc nhẹ trong sân ngừng lại, các nhân vật nổi tiếng xã hội Athen đang trò chuyện với nhau đều tĩnh lặng.
Lâm Nhất Phàm chậm rãi đứng lên, ưu nhã hành lễ với mọi người nơi này rồi mỉm cười lên tiếng:
- Hôm nay rất vinh hạnh có thể mời đến nhiều khách quý tới đây. Thực tế làm tôi hưng phấn là vị hôn thê của tôi từ nước cộng hòa Viêm Hoàng xa xôi đi tới Athen. Hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh vị tiểu thư xinh đẹp này.
Vừa nói, hắn vừa dẫn đầu vỗ tay.
Lâm Nhất Phàm với tư cách là con trai của tổng thống Hy Lạp, bản thân vừa có thiên phú cực cao, mới hai mươi mấy tuổi liền tiến vào chính đàn Hy Lạp, tuyệt đối là ngôi sao của ngày mai. Huống chi hôm nay tổng thống Hy Lạp tự mình đã thông báo, đề nghị của hắn lập tức được mọi người hưởng ứng nồng nhiệt.
Tề Nhạc cùng Minh Minh tự nhiên nghe không hiểu ngôn ngữ Hy Lạp, bất quá bên người Tề Nhạc còn có Vũ Mâu, trải qua Vũ Mâu phiên dịch, sắc mặt của hắn lập tức chìm xuống. Người này không ngờ trước mặt mọi người nói Minh Minh là vị hôn thê của hắn, rõ ràng không có đem mình để vào mắt ah! Bất quá, hắn cũng không phát tác, dù sao thì như Vũ Mâu đã nói. Minh Minh là đại biểu chính thức của nước cộng hòa Viêm Hoàng. Vì quan hệ của hai nước, hắn chỉ đành tạm thời ẩn nhẫn.
Minh Minh có chút mờ mịt nghe Lâm Nhất Phàm nói tiếng Hy Lạp, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên làm nàng lại càng hoảng sợ. Khi nàng chứng kiến Lâm Nhất Phàm làm thủ thế mới hiểu tiếng vỗ tay là bởi vì chính mình.
Lâm Nhất Phàm mỉm cười, nói:
- Minh Minh tiểu thư, cô không nói với chúng tôi vài lời sao?
Minh Minh nhìn hắn một cái, chậm rãi đứng lên, tuy rằng nàng mặt ngoài nhìn rất thong dong, nhưng thông qua tâm linh tương thông, Tề Nhạc lại có thể cảm giác được trong lòng Minh Minh khá khẩn trương.
- Hy Lạp là một quốc gia xinh đẹp, tôi rất hân hạnh khi được đến nơi đây làm khách. Không nghĩ tới hôm nay sẽ có nhiều người tới tham gia yến hội, thật là làm tôi có chút ngoài ý muốn. Tới Hy Lạp, tôi đã mang đến thành ý của nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng tôi đối với Hy Lạp hy vọng hai nước có thể vĩnh viễn trở thành bạn bè quốc tế, cám ơn.
Minh Minh dù sao xuất thân từ quân nhân thế gia, có người cha đường đường là thượng tướng, tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương, nhưng nàng ứng đối coi như thỏa đáng.
(Text bên nguồn bị mất một đoạn ..)
Nghe hắn nói xong, sắc mặt Tề Nhạc hơi đổi, tiểu tử này đang thị uy với mình sao? Có tiền thì rất giỏi sao? Rượu đỏ mấy trăm năm thì có gì đặc biệt hơn người. Trong lòng mặc dù có chút không cam lòng, nhưng trên mặt Tề Nhạc vẫn không biểu hiện ra ngoài. Hắn mỉm cười nói:
- Đã như vầy, quên đi, khách theo chủ. Lâm tiên sinh đã không nỡ, tôi cũng không có ý tứ uống nữa.
Minh Minh nhìn Lâm Nhất Phàm, quang mang trong mắt rõ ràng trở nên lạnh lẽo. Trên bàn này trừ họ ra thì còn bốn người chính là bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Nhất Phàm không cho Tề Nhạc mặt mũi, hiển nhiên là muốn hạ uy phong của nam nhân mình.
Mỉm cười, Minh Minh chậm rãi đứng lên, hướng Lâm Nhất Phàm cười nói:
- Lâm tiên sinh, nói như vậy anh muốn đem chai rượu đỏ này tặng cho tôi đúng không?
Lâm Nhất Phàm sửng sốt một chút. Nhìn kiều nhan của Minh Minh, trong lòng của hắn không khỏi run nhè nhẹ vài phần. Tuy rằng hôn sự với Minh Minh là chuyện chính trị, nhưng đối với mỹ nữ chỉ kém Vũ Mâu một chút này, hắn vẫn động tâm không thôi.
Lâm Nhất Phàm vô ý thức mà gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên. Tôi đem nó mang đến, vốn là đưa cho Minh Minh tiểu thư, coi như là lễ gặp mặt lần này Minh Minh tiểu thư đi tới Athen.
Minh Minh mỉm cười nói:
- Vậy cám ơn anh rồi, Lâm tiên sinh.
Vừa nói, nàng bất động thanh sắc từ trong tay Lâm Nhất Phàm nhận lấy chai rượu đỏ.
Lâm Nhất Phàm lúc này tự nhiên không thể hỏi Minh Minh vì sao cô không uống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Minh lấy rượu đỏ. Hắn ưu nhã cười nói:
- Tuy rằng Minh Minh tiểu thư không uống rượu, nhưng chai rượu vẫn còn có chút giá trị sưu tầm. Hoặc là tặng cho Cơ thượng tướng cha của Minh Minh tiểu thư cũng không tệ đấy. Tôi nghĩ, Cơ bá phụ nhất định sẽ rất thích nó.
Minh Minh lắc đầu, nói:
- Không, nếu là rượu thì phải lấy ra uống. Cất giữ thì có ý nghĩa gì? Hiện tại chai rượu đã thuộc về tôi, như vậy để cho tôi tới quyết định vận mệnh của nó a. Anh nói có phải không Lâm tiên sinh?
Lâm Nhất Phàm tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng đúng lúc này hắn cũng chỉ có thể kiên trì, gật nhẹ đầu, nói:
- Đương nhiên!
Minh Minh không cần đồ mở nắp chai rượu, tay phải nàng vẽ một vòng trên nắp bình, nút đậy lặng yên không một tiếng động bị nàng lấy ra. Từ chỗ ngồi của mình Minh Minh đi ra chậm rãi tới bên cạnh Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Tôi mời Tề tiên sinh uống chai rượu đỏ khó tìm này, nó là hảo tửu a.
Màu sắc của rượu như hoa hồng phiêu nhiên tiến vào ly thủy tinh của Tề Nhạc, rất nhanh nửa chén rượu đỏ đã xuất hiện. Minh Minh không chỉ rót rượu cho Tề Nhạc còn thuận thế đem bình rượu lưu tại bên cạnh hắn, sau đó mới trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Sắc mặt Lâm Nhất Phàm trở nên rất khó nhìn, ngay cả sắc mặt bốn gã Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cũng đều rất khó coi. Đám người nói chuyện với nhau với thanh âm không lớn nhưng Minh Minh ngồi ở chủ vị, nàng đứng lên tự nhiên là hấp dẫn sự chú ý của quan khách nơi này, lại còn tự mình đem rượu đỏ rót cho Tề Nhạc khiến cho khách quý toàn trường vang lên thanh âm nghị luận.
Minh Minh dùng hành động của mình đã chứng minh tình cảm của chính mình cùng Tề Nhạc không phải Lâm Nhất Phàm có thể dao động.
Dù cho Tề Nhạc là một côn đồ, lúc này cũng trở nên phi thường ưu nhã, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý không cách nào khắc chế, trong ánh mắt nhìn Lâm Nhất Phàm tràn đầy vẻ đùa giỡn hành hạ. Đại sảnh nguyên bản ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh trở lại, mục quang của tất cả mọi người đều một mực theo sau Minh Minh từ lúc nàng rót rượu cho Tề Nhạc đến lúc nàng đem bình rượu đặt ở bên cạnh hắn rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.