Chương 456: Thân thể mới có thể loại bỏ và chiết xuất năng lượng. (4)
Đường Gia Tam Thiểu
02/11/2013
- Đình Đình, hai ngày nay anh luôn suy nghĩ, không biết hiện tại anh đã khôi phục cánh tay, như vậy, chúng ta còn có thể hợp thể hay không?
Tề Nhạc vừa suy tư vừa nói.
Văn Đình sững sờ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu. Nói:
- Chỉ sợ không được a. Dù sao, chúng ta hợp thể thành lập trên cơ sở Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Nhưng là bây giờ...
Nàng vừa nói đến đây, đột nhiên, ánh mắt mấy người nhìn qua bên cạnh, một bóng đen nhanh như thiểm điện xuyên qua đồi núi, vùi đầu vào trong rừng rậm. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng thị giác của ba người rất nhạy cảm, bọn họ biết rõ mình nhìn thấy cái gì, đó là thân ảnh của một nhân loại.
Ba người liếc nhau, nhìn ra cảnh giác trong mắt đối phương.
Chỉ có Thâm Hải Minh Xà rất buông lỏng:
- Không cần khẩn trương như vậy a, chẳng lẽ các người cho rằng hung thú hình người và thần thú hình người không đáng tiền như vậy? Cho dù là thời kỳ viễn cổ cự thú, loại hung thú và thần thú đỉnh cao này rất hiếm thấy. Chúng ta không nên lo lắng quá nhiều.
Không đợi Tề Nhạc nói chuyện, bóng đen kia từ trong núi rừng ló đầu qua, ánh mắt lập loè nhìn bọn người Tề Nhạc, đó là một thanh niên mười mấy tuổi. Mặc trên người bộ y phục dùng lá bện thành, ánh mắt của hắn nhìn mọi người có chút sợ hãi, phi thường cảnh giác nhìn qua người của Thâm Hải Minh Xà ở bên cạnh.
Tề Nhạc nói:
- Tiểu huynh đệ, anh khỏe chứ. Chúng tôi không có ác ý.
Nhìn thấy đồng loại xuất hiện, trong nội tâm Tề Nhạc có chút hưng phấn.
Vẻ mặt thiếu niên mờ mịt nhìn qua Tề Nhạc, hiển nhiên không nghe hiểu lời của hắn. Huyên thuyên nói vài lời cái gì đó. Đương nhiên bọn người Tề Nhạc nghe không hiểu.
Không rõ hắn nói cái gì. Ngôn ngữ không thông, vậy trao đổi như thế nào?
Có lẽ vấn đề này sẽ làm khó đối phương, nhưng mà, đối với Tề Nhạc mà nói lại không thành vấn đề. Đồng tử màu đen trở nên thâm thúy, tinh thần lực lập tức tràn ngập bao phủ phương viên một trăm cây số vuông, vài ngày qua, quá trình khống chế tinh thần lực của Tề Nhạc có tiến bộ nhảy vọt, mục đích của hắn rất đơn giản, nương tựa vào năng lực Tự Nhiên Chi Nguyên, cùng với năng lực câu thông với thực vật. Những thực vật này cũng không biết sinh tồn trong rừng bao nhiêu năm. Đối với nhân loại cũng có nhận thức, thông qua bọn chúng. Đương nhiên cũng nghe hiểu lời của đối phương.
Thời điểm Tề Nhạc sử dụng tinh thần lực, hắn cũng chỉ phán đoán trên lý luận mà thôi, sau khi câu thông với thực vật hắn cũng nghe hiểu thanh niên kia nói gì, trong nội tâm rất vui vẻ. Thiếu niên nói với bọn họ là, các người là ai, từ đâu tới đây, đến nơi đây làm gì?
Tinh thần lực đầy đủ, khiến Tề Nhạc dùng tin tức ngôn ngữ người này lưu trong tin tức của thực vật khắc sâu vào trong đầu của mình. Mặc dù nói chuyện không được thành thục, nhưng đã có thể trao đổi đơn giản với thanh niên trước mặt.
Thanh niên này nhìn Tề Nhạc không có động tĩnh gì, không khỏi vô ý thức lui ra phía sau vài bước, lách mình đi ra sau một cây đại thụ, động tác của hắn phi thường thoăn thoắt, so với người thời đại như Tề Nhạc còn nhanh hơn nhiều.
- Tiểu huynh đệ, anh đừng sợ, tôi nói là, chúng ta không có ác ý.
Tề Nhạc dùng ngôn ngữ vừa học hỏi thăm dò đối phương một chút. Văn Đình cùng Tuyết Nữ nghe Tề Nhạc nói ngôn ngữ của đối phương, trong đôi mắt dịu dàng tràn ngập hào quang kinh ngạc.
Thiếu niên nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt nhu hòa hơn một chút, hỏi dò:
- Các người thật sự không có ác ý? Vậy con rắn lớn bên cạnh các người là gì? Có phải nó đi cùng các người không?
Tề Nhạc nói:
- Anh bạn, anh có hiểu không? Con rắn lớn này là bạn của chúng tôi, nó rất ngoan ngoãn, sẽ không làm hại ai.
Hiển nhiên lá gan của thanh niên này không nhỏ, nghe Tề Nhạc nói, hắn không chút hoài nghi lựa chọn tin tưởng, chậm chạp từ sau cây đại thụ đi ra, nói:
- Các người không có ác ý, chúng ta có thể trở thành bạn của nhau không? Quần áo của các người thật kỳ quái.
Vừa nói, hiển nhiên hắn hiếu kỳ đánh giá bọn người Tề Nhạc.
Lợi dụng khoảng thời gian ngắn thiếu niên đi tới, Tề Nhạc dùng tinh thần lực của mình tương liên với Văn Đình, đem lạc ấn ngôn ngữ truyền qua cho nàng. Khiến cho Văn Đình nghe hiểu đoạn đối thoại của hai người. Về phần Tuyết Nữ thì không có biện pháp. Dù sao, nàng không có huyết mạch tương thông với Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng không dám tùy tiện dùng tinh thần lực xâm nhập vào não của nàng, dù sao, Tuyết Nữ có cảnh giác rất sâu với bọn họ.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Chúng ta đi vào trong rừng, bị lạc đường, cho nên mò mẫn đi ra được nơi đây. Anh là người thế nào? Ở gần đây có bạn của anh không?
Thanh niên đi tới bên người Tề Nhạc, nhìn kỹ Thâm Hải Minh Xà, hắn vẫn còn có chút sợ hãi, không dám tới gần. Tề Nhạc thông qua tinh thần lực dặn dò Thâm Hải Minh Xà, thân thể của nó hiện giờ thu lại, chín đầu to thu vào giữa, tận lực giữ mười tám con mắt của mình nhu hòa hơn một ít.
Thiếu niên nói:
- Phiên Sơn Đô này là lãnh địa của nhân tộc. Các vị là dân tộc nào? Từ chỗ nào đến?
Tề Nhạc trong nội tâm khẽ động, nói:
- Chúng tôi từ phía tây tới, là dân tộc Khựa. Vậy anh ở đâu?
Trên mặt thanh niên tươi cười, làn da ngăm đen thuần phác.
- Tôi là dân tộc Thổ. Hoan nghênh anh, khách nhân phương xa.
Vừa nói, hắn lại làm động tác quái dị với Tề Nhạc, Tề Nhạc thông qua tinh thần lực tìm hiểu thực vật chung quanh, biết được đây là động tác hữu hảo.
Đã có được năng lực ngôn ngữ của đối phương, hắn ẩn ẩn đoán được, chính mình đến thời kỳ viễn cổ cự thú này, ít nhất đã là trung kỳ. Nhân loại phát triển cần quá trình lâu dài, nhất là xã hội nguyên thuỷ, trải qua thời gian cực lâu. Hắn từ chỗ Giải Trĩ hiểu được rất nhiều điều, xã hội nguyên thủy của nhân loại giao hòa với thời kỳ viễn cổ cự thú, đại khái vào thời kỳ viễn cổ cự thú ban đầu, nhân loại cũng có trí khôn nhất định, cộng thêm năng lực ngôn ngữ.
Tề Nhạc học theo bộ dáng của đối phương, cũng làm ra một tác hữu hảo.
- Tiểu huynh đệ, có thể mang chúng tôi đi gặp tộc nhân của anh không?
Thanh niên gật gật đầu, nói:
- Vậy các vị đi theo tôi. Nhưng mà, con rắn này không đi có được không, tôi sợ nó hù sợ tộc nhân của tôi. Tôi cần phải thông qua đồng ý của tộc trưởng, mới có thể dẫn nó đi qua.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đương nhiên có thể. Ah, đúng rồi, còn chưa biết tên anh là gì. Tôi là Tề Nhạc, hai vị này là bạn của tôi, nàng là Văn Đình, vị này chính là Tuyết Nữ.
Thiếu niên nhìn qua Văn Đình cùng Tuyết Nữ, tự đáy lòng nói:
- Hai vị tỷ tỷ thật xinh đẹp ah! Đệ nhất mỹ nhân của tộc tôi không đẹp bằng hai vị này.
Nghe hắn ca ngợi, Tề Nhạc có chút đắc ý, mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh khích lệ, vậy chúng ta đi thôi.
Thanh niên người Thổ gật đầu, thân hình chuyển động, quay người hướng Thánh Sơn mà đi.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng lên, thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà vào lúc thanh niên này đưa lưng lại đã thu nhỏ lại và tiến vào người của Tề Nhạc. Chuyện này có rất nhiều thuận tiện, chỉ cần Kỳ Lân nguyện ý, tùy thời có thể phóng xuất hay thu hồi sai khiến.
Tề Nhạc vừa suy tư vừa nói.
Văn Đình sững sờ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu. Nói:
- Chỉ sợ không được a. Dù sao, chúng ta hợp thể thành lập trên cơ sở Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Nhưng là bây giờ...
Nàng vừa nói đến đây, đột nhiên, ánh mắt mấy người nhìn qua bên cạnh, một bóng đen nhanh như thiểm điện xuyên qua đồi núi, vùi đầu vào trong rừng rậm. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng thị giác của ba người rất nhạy cảm, bọn họ biết rõ mình nhìn thấy cái gì, đó là thân ảnh của một nhân loại.
Ba người liếc nhau, nhìn ra cảnh giác trong mắt đối phương.
Chỉ có Thâm Hải Minh Xà rất buông lỏng:
- Không cần khẩn trương như vậy a, chẳng lẽ các người cho rằng hung thú hình người và thần thú hình người không đáng tiền như vậy? Cho dù là thời kỳ viễn cổ cự thú, loại hung thú và thần thú đỉnh cao này rất hiếm thấy. Chúng ta không nên lo lắng quá nhiều.
Không đợi Tề Nhạc nói chuyện, bóng đen kia từ trong núi rừng ló đầu qua, ánh mắt lập loè nhìn bọn người Tề Nhạc, đó là một thanh niên mười mấy tuổi. Mặc trên người bộ y phục dùng lá bện thành, ánh mắt của hắn nhìn mọi người có chút sợ hãi, phi thường cảnh giác nhìn qua người của Thâm Hải Minh Xà ở bên cạnh.
Tề Nhạc nói:
- Tiểu huynh đệ, anh khỏe chứ. Chúng tôi không có ác ý.
Nhìn thấy đồng loại xuất hiện, trong nội tâm Tề Nhạc có chút hưng phấn.
Vẻ mặt thiếu niên mờ mịt nhìn qua Tề Nhạc, hiển nhiên không nghe hiểu lời của hắn. Huyên thuyên nói vài lời cái gì đó. Đương nhiên bọn người Tề Nhạc nghe không hiểu.
Không rõ hắn nói cái gì. Ngôn ngữ không thông, vậy trao đổi như thế nào?
Có lẽ vấn đề này sẽ làm khó đối phương, nhưng mà, đối với Tề Nhạc mà nói lại không thành vấn đề. Đồng tử màu đen trở nên thâm thúy, tinh thần lực lập tức tràn ngập bao phủ phương viên một trăm cây số vuông, vài ngày qua, quá trình khống chế tinh thần lực của Tề Nhạc có tiến bộ nhảy vọt, mục đích của hắn rất đơn giản, nương tựa vào năng lực Tự Nhiên Chi Nguyên, cùng với năng lực câu thông với thực vật. Những thực vật này cũng không biết sinh tồn trong rừng bao nhiêu năm. Đối với nhân loại cũng có nhận thức, thông qua bọn chúng. Đương nhiên cũng nghe hiểu lời của đối phương.
Thời điểm Tề Nhạc sử dụng tinh thần lực, hắn cũng chỉ phán đoán trên lý luận mà thôi, sau khi câu thông với thực vật hắn cũng nghe hiểu thanh niên kia nói gì, trong nội tâm rất vui vẻ. Thiếu niên nói với bọn họ là, các người là ai, từ đâu tới đây, đến nơi đây làm gì?
Tinh thần lực đầy đủ, khiến Tề Nhạc dùng tin tức ngôn ngữ người này lưu trong tin tức của thực vật khắc sâu vào trong đầu của mình. Mặc dù nói chuyện không được thành thục, nhưng đã có thể trao đổi đơn giản với thanh niên trước mặt.
Thanh niên này nhìn Tề Nhạc không có động tĩnh gì, không khỏi vô ý thức lui ra phía sau vài bước, lách mình đi ra sau một cây đại thụ, động tác của hắn phi thường thoăn thoắt, so với người thời đại như Tề Nhạc còn nhanh hơn nhiều.
- Tiểu huynh đệ, anh đừng sợ, tôi nói là, chúng ta không có ác ý.
Tề Nhạc dùng ngôn ngữ vừa học hỏi thăm dò đối phương một chút. Văn Đình cùng Tuyết Nữ nghe Tề Nhạc nói ngôn ngữ của đối phương, trong đôi mắt dịu dàng tràn ngập hào quang kinh ngạc.
Thiếu niên nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt nhu hòa hơn một chút, hỏi dò:
- Các người thật sự không có ác ý? Vậy con rắn lớn bên cạnh các người là gì? Có phải nó đi cùng các người không?
Tề Nhạc nói:
- Anh bạn, anh có hiểu không? Con rắn lớn này là bạn của chúng tôi, nó rất ngoan ngoãn, sẽ không làm hại ai.
Hiển nhiên lá gan của thanh niên này không nhỏ, nghe Tề Nhạc nói, hắn không chút hoài nghi lựa chọn tin tưởng, chậm chạp từ sau cây đại thụ đi ra, nói:
- Các người không có ác ý, chúng ta có thể trở thành bạn của nhau không? Quần áo của các người thật kỳ quái.
Vừa nói, hiển nhiên hắn hiếu kỳ đánh giá bọn người Tề Nhạc.
Lợi dụng khoảng thời gian ngắn thiếu niên đi tới, Tề Nhạc dùng tinh thần lực của mình tương liên với Văn Đình, đem lạc ấn ngôn ngữ truyền qua cho nàng. Khiến cho Văn Đình nghe hiểu đoạn đối thoại của hai người. Về phần Tuyết Nữ thì không có biện pháp. Dù sao, nàng không có huyết mạch tương thông với Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng không dám tùy tiện dùng tinh thần lực xâm nhập vào não của nàng, dù sao, Tuyết Nữ có cảnh giác rất sâu với bọn họ.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Chúng ta đi vào trong rừng, bị lạc đường, cho nên mò mẫn đi ra được nơi đây. Anh là người thế nào? Ở gần đây có bạn của anh không?
Thanh niên đi tới bên người Tề Nhạc, nhìn kỹ Thâm Hải Minh Xà, hắn vẫn còn có chút sợ hãi, không dám tới gần. Tề Nhạc thông qua tinh thần lực dặn dò Thâm Hải Minh Xà, thân thể của nó hiện giờ thu lại, chín đầu to thu vào giữa, tận lực giữ mười tám con mắt của mình nhu hòa hơn một ít.
Thiếu niên nói:
- Phiên Sơn Đô này là lãnh địa của nhân tộc. Các vị là dân tộc nào? Từ chỗ nào đến?
Tề Nhạc trong nội tâm khẽ động, nói:
- Chúng tôi từ phía tây tới, là dân tộc Khựa. Vậy anh ở đâu?
Trên mặt thanh niên tươi cười, làn da ngăm đen thuần phác.
- Tôi là dân tộc Thổ. Hoan nghênh anh, khách nhân phương xa.
Vừa nói, hắn lại làm động tác quái dị với Tề Nhạc, Tề Nhạc thông qua tinh thần lực tìm hiểu thực vật chung quanh, biết được đây là động tác hữu hảo.
Đã có được năng lực ngôn ngữ của đối phương, hắn ẩn ẩn đoán được, chính mình đến thời kỳ viễn cổ cự thú này, ít nhất đã là trung kỳ. Nhân loại phát triển cần quá trình lâu dài, nhất là xã hội nguyên thuỷ, trải qua thời gian cực lâu. Hắn từ chỗ Giải Trĩ hiểu được rất nhiều điều, xã hội nguyên thủy của nhân loại giao hòa với thời kỳ viễn cổ cự thú, đại khái vào thời kỳ viễn cổ cự thú ban đầu, nhân loại cũng có trí khôn nhất định, cộng thêm năng lực ngôn ngữ.
Tề Nhạc học theo bộ dáng của đối phương, cũng làm ra một tác hữu hảo.
- Tiểu huynh đệ, có thể mang chúng tôi đi gặp tộc nhân của anh không?
Thanh niên gật gật đầu, nói:
- Vậy các vị đi theo tôi. Nhưng mà, con rắn này không đi có được không, tôi sợ nó hù sợ tộc nhân của tôi. Tôi cần phải thông qua đồng ý của tộc trưởng, mới có thể dẫn nó đi qua.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Đương nhiên có thể. Ah, đúng rồi, còn chưa biết tên anh là gì. Tôi là Tề Nhạc, hai vị này là bạn của tôi, nàng là Văn Đình, vị này chính là Tuyết Nữ.
Thiếu niên nhìn qua Văn Đình cùng Tuyết Nữ, tự đáy lòng nói:
- Hai vị tỷ tỷ thật xinh đẹp ah! Đệ nhất mỹ nhân của tộc tôi không đẹp bằng hai vị này.
Nghe hắn ca ngợi, Tề Nhạc có chút đắc ý, mỉm cười nói:
- Cảm ơn anh khích lệ, vậy chúng ta đi thôi.
Thanh niên người Thổ gật đầu, thân hình chuyển động, quay người hướng Thánh Sơn mà đi.
Hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng lên, thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà vào lúc thanh niên này đưa lưng lại đã thu nhỏ lại và tiến vào người của Tề Nhạc. Chuyện này có rất nhiều thuận tiện, chỉ cần Kỳ Lân nguyện ý, tùy thời có thể phóng xuất hay thu hồi sai khiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.