Chương 540: Thất Khước Chi Trận. (4)
Đường Gia Tam Thiểu
06/11/2013
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đình Đình, có nữ nhi bảo bối của chúng ta ở nơi này. Em cũng nên cho anh chút mặt mũi chứ.
Tuyết Nữ đang trầm tĩnh ở bên cạnh buột miệng cười nói:
- Không có sao, tôi xem như chưa từng nghe thấy cái gì. Nhưng mà, cha a, tôi nghe mẹ nói, cha còn vài bạn gái đấy. Cha có thể không hoa tâm được không. Nếu anh thật sự xin lỗi mẹ, tôi mới bỏ qua cho anh.
(* Cách xưng hô cha và mẹ của Tuyết Nữ chỉ là biểu tượng, thích thì xưng con, thích thì xưng tôi chứ chẳng phải nói xàm.)
- Ồ, hai người các cô lúc nào làm lành với nhau rồi?
Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.
Văn Đình có chút đắc ý nói:
- Khi đó đương nhiên. Hai chúng ta là mẹ con đồng tâm a. Tề Nhạc, sau khi anh đạt được Hiên Viên kiếm, thực lực có tăng trưởng không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tăng trưởng cái rắm ah! Hiên Viên kiếm giống như quả đại pháo siêu cấp, mà vân lực của anh là đạn pháo, hiện tại anh không đủ lực bắn một quả đạn pháo, nó còn nói với anh. Cũng không có chỗ tốt quá lớn. Hơn nữa, bản thân Hiên Viên kiếm có linh hồn và trí tuệ. Muốn chỉ huy nó, còn phải xem lão nhân gia có cao hứng hay không. Anh thấy ý nghĩa thực tế của Hiên Viên kiếm mang tính đại biểu là chủ yếu.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Không sao cả, dù sao chúng ta cũng không phải dựa vào năng lực của nó. Nếu anh thật sự có thể sử dụng toàn lực của Hiên Viên kiếm em mới cảm thấy kỳ quái đấy. Anh không nên quên, thế giới của chúng ta là cân đối. Chẳng lẽ anh cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao? Nghĩ thật đẹp đấy. Cho dù thực lực của anh có thể phát huy toàn bộ uy lực Hiên Viên kiếm, cũng còn có Bàn Cổ Phủ khắc chế đấy.
Tề Nhạc nói:
- Anh cũng không muốn dùng Hiên Viên kiếm làm gì. Tuy anh không thể phát huy uy lực của Hiên Viên kiếm này, nhưng anh đoán chừng lấy ra dọa người cũng tốt mà. Lần trước mẹ cùng Long Giang tiền bối dùng Hiên Viên kiếm giả cũng có thể dọa Ngưu Ma Vương chạy. Hiện tại chúng ta có đồ thật, muốn dọa hắn không phải dễ sao?
Nghe Tề Nhạc nói, đột nhiên sắc mặt Văn Đình ngưng trọng lên.
- Tề Nhạc, Y Nhược tiền bối cùng Long Giang tiền bối chỉ điểm anh đạt được Hiên Viên kiếm, bọn họ có...
Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ Văn Đình là có ý gì, lắc đầu, nói:
- Chắc có lẽ không. Bọn họ đều là người mạnh nhất trong thần thú. Hơn nữa trước đó anh có bắt chuyện với bọn họ. Năng lực thực tế của Hiên Viên kiếm không phải anh có thể nắm giữ. Huống chi, bọn họ cũng hiểu anh nóng lòng muốn quay về thế giới trước kia, sẽ không lưu lại địa phương của bọn họ.
Văn Đình gật gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi, nhưng mà, dù sao Hiên Viên kiếm cũng là thánh vật trong suy nghĩ của Tộc Thổ. Mà hai vị tiến bối chỉ điểm anh có được Hiên Viên kiếm, đối với Tộc Thổ cùng thần thú anh cũng sinh ra trách nhiệm. Còn nhớ rõ Y Nhược tiền bối nói những lời thỉnh cầu kia không? Lúc ấy anh trực tiếp đáp ứng em đã cảm thấy không ổn, nếu như em đoán không sai, vậy nhất định là nhiệm vụ nguy hiểm mười phần. Em thật sự hơi sợ.
Ánh mắt Tề Nhạc hơi động, đứng người lên, đi tới kéo tay Văn Đình vào người, ngẫm lại, nói:
- Nếu anh đã đáp ứng, cho dù yêu cầu là khó anh cũng đi làm. Nhưng mà, anh cũng tin tưởng mẹ sẽ không để chúng ta mạo hiểm đâu. Dù sao anh đã nhận mẹ rồi, anh cảm giác nàng quan tâm anh từ nội tâm của mình.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Anh đấy! Anh cho rằng ai cũng hướng tới cảm tình như mình sao, vĩnh viễn đặt tình cảm ở vị trí đầu tiên? Đại sự trước mắt, có nhiều thứ là không nói chắc. Chờ xem đi, nếu như gặp chuyện thập phần nguy hiểm, anh nhất định phải từ chối cho em, được không?
Nghe Văn Đình nói, trong nội tâm Tề Nhạc cũng có chút do dự, từ chối cho ý kiến ứng một tiếng, vừa muốn nói gì đó, bên ngoài lại truyền đến âm thanh của Y Nhược.
- Tề Nhạc, con có thể đi ra một chút không?
- Mẹ, con ra ngay!
Tề Nhạc vỗ nhẹ bàn tay của Văn Đình, Văn Đình nháy mắt với hắn, Tề Nhạc lúc này mới gật đầu rồi đi ra.
Tuyết Nữ đi đến bên người Văn Đình, dùng năng lượng hóa thành âm thanh, nhìn Văn Đình nói:
- Mẹ, chẳng lẽ người cho rằng bọn họ sẽ hại chúng ta sao?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Hại thì không, nhưng mà, mẹ lo lắng Tề Nhạc bị lợi dụng, cô biết không, cha của cô có tính tình gì chứ, một khi xử trí theo cảm tính sẽ không cân nhắc hậu quả. Tuy nhiên cũng nếm qua vài lần thiệt thòi, nhưng lại không chịu sửa.
Nói tới chỗ này, nàng lại nhớ tới tình cảnh Tề Nhạc vì cứu mình xả thân sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, vành mắt lại đỏ lên.
Tuyết Nữ mỉm cười nói:
- Tuy tính tình cha hơi xử trí theo tình cảm một chút, nhưng tôi nhìn ra được, đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi thích hắn.
Văn Đình sững sờ, nhìn qua Tuyết Nữ, muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại Tuyết Nữ nói cũng không sai. Đúng a! Nếu như Tề Nhạc thật sự là người lý trí, chính mình có không oán không hối đi theo hắn không?
Tề Nhạc ra khỏi nhà gỗ, chỉ thấy Y Nhược tinh thần sáng láng đang chờ hắn ở ngoài.
Tuy sắc mặt Y Nhược tốt hơn lần đầu Tề Nhạc nhìn thấy nàng nhiều, nhưng Tề Nhạc cũng từ trong mắt của nàng nhìn ra nét do dự.
- Mẹ, ngài tìm con?
Tề Nhạc đi đến bên người Y Nhược, thân thiết kêu một tiếng.
Y Nhược nhẹ nhàng gật gật đầu, kéo tay Tề Nhạc, nói:
- Con đi theo mẹ, mẹ có việc cần nói với con.
Vừa nói nàng vừa kéo Tề Nhạc đi.
Tay Y Nhược thật ấm áp, nhưng lòng bàn tay hơi có mồ hôi ẩm ướt, dường như tâm tình rất không ổn định. Tề Nhạc bị nàng kéo tới phòng của mình, lúc này, Long Giang không ở đây, cả gian phòng chỉ có Tề Nhạc cùng Y Nhược hai người mà thôi.
Thở sâu, Y Nhược than nhẹ một tiếng, tay phải huy động, hoàng sắc quang mang hiện ra, đem toàn bộ khí tức phong tỏa vào trong, tuy Tề Nhạc tự hỏi có thể làm được, nhưng tuyệt đối không cách nào làm được nhẹ nhàng như Y Nhược cả, đối với người mẹ này, trong nội tâm vẫn có mấy phần kính nể.
- Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Nhìn qua bộ dáng của Y Nhược, Tề Nhạc đã ẩn ẩn đoán được, chỉ sợ chuyện Văn Đình mới lo lắng đã tới rồi.
Y Nhược nhìn qua Tề Nhạc, đột nhiên trong mắt xuất hiện hào quang thống khổ.
- Hài tử, mẹ do dự liên tục có nên quyết định nói với con hay không. Sau đó lại do chính con lựa chọn. Thẳng thắn mà nói, con có thể có được Hiên Viên kiếm, là mẹ cùng Long Giang không có nghĩ tới. Dù sao con không thuộc về thời đại của chúng ta. Sau khi con đạt được Hiên Viên kiếm không lâu sau lại đi tìm Côn Lôn kính, sau đó trở lại thời đại của mình, đúng không?
Tề Nhạc gật gật đầu, kiên định nói:
- Vâng, con không có khả năng ở lại chỗ này, chỉ có trở lại thời đại của mình mới là lựa chọn tốt nhất, chỗ đó mới là thế giới thuộc về con.
Y Nhược thở dài một tiếng, nói:
- Có lẽ con còn không biết, bởi vì sự xuất hiện của con đã cải biến thời đại của chúng ta.
- Đình Đình, có nữ nhi bảo bối của chúng ta ở nơi này. Em cũng nên cho anh chút mặt mũi chứ.
Tuyết Nữ đang trầm tĩnh ở bên cạnh buột miệng cười nói:
- Không có sao, tôi xem như chưa từng nghe thấy cái gì. Nhưng mà, cha a, tôi nghe mẹ nói, cha còn vài bạn gái đấy. Cha có thể không hoa tâm được không. Nếu anh thật sự xin lỗi mẹ, tôi mới bỏ qua cho anh.
(* Cách xưng hô cha và mẹ của Tuyết Nữ chỉ là biểu tượng, thích thì xưng con, thích thì xưng tôi chứ chẳng phải nói xàm.)
- Ồ, hai người các cô lúc nào làm lành với nhau rồi?
Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.
Văn Đình có chút đắc ý nói:
- Khi đó đương nhiên. Hai chúng ta là mẹ con đồng tâm a. Tề Nhạc, sau khi anh đạt được Hiên Viên kiếm, thực lực có tăng trưởng không?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tăng trưởng cái rắm ah! Hiên Viên kiếm giống như quả đại pháo siêu cấp, mà vân lực của anh là đạn pháo, hiện tại anh không đủ lực bắn một quả đạn pháo, nó còn nói với anh. Cũng không có chỗ tốt quá lớn. Hơn nữa, bản thân Hiên Viên kiếm có linh hồn và trí tuệ. Muốn chỉ huy nó, còn phải xem lão nhân gia có cao hứng hay không. Anh thấy ý nghĩa thực tế của Hiên Viên kiếm mang tính đại biểu là chủ yếu.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Không sao cả, dù sao chúng ta cũng không phải dựa vào năng lực của nó. Nếu anh thật sự có thể sử dụng toàn lực của Hiên Viên kiếm em mới cảm thấy kỳ quái đấy. Anh không nên quên, thế giới của chúng ta là cân đối. Chẳng lẽ anh cho rằng mình là thiên hạ vô địch sao? Nghĩ thật đẹp đấy. Cho dù thực lực của anh có thể phát huy toàn bộ uy lực Hiên Viên kiếm, cũng còn có Bàn Cổ Phủ khắc chế đấy.
Tề Nhạc nói:
- Anh cũng không muốn dùng Hiên Viên kiếm làm gì. Tuy anh không thể phát huy uy lực của Hiên Viên kiếm này, nhưng anh đoán chừng lấy ra dọa người cũng tốt mà. Lần trước mẹ cùng Long Giang tiền bối dùng Hiên Viên kiếm giả cũng có thể dọa Ngưu Ma Vương chạy. Hiện tại chúng ta có đồ thật, muốn dọa hắn không phải dễ sao?
Nghe Tề Nhạc nói, đột nhiên sắc mặt Văn Đình ngưng trọng lên.
- Tề Nhạc, Y Nhược tiền bối cùng Long Giang tiền bối chỉ điểm anh đạt được Hiên Viên kiếm, bọn họ có...
Đương nhiên Tề Nhạc biết rõ Văn Đình là có ý gì, lắc đầu, nói:
- Chắc có lẽ không. Bọn họ đều là người mạnh nhất trong thần thú. Hơn nữa trước đó anh có bắt chuyện với bọn họ. Năng lực thực tế của Hiên Viên kiếm không phải anh có thể nắm giữ. Huống chi, bọn họ cũng hiểu anh nóng lòng muốn quay về thế giới trước kia, sẽ không lưu lại địa phương của bọn họ.
Văn Đình gật gật đầu, nói:
- Vậy là tốt rồi, nhưng mà, dù sao Hiên Viên kiếm cũng là thánh vật trong suy nghĩ của Tộc Thổ. Mà hai vị tiến bối chỉ điểm anh có được Hiên Viên kiếm, đối với Tộc Thổ cùng thần thú anh cũng sinh ra trách nhiệm. Còn nhớ rõ Y Nhược tiền bối nói những lời thỉnh cầu kia không? Lúc ấy anh trực tiếp đáp ứng em đã cảm thấy không ổn, nếu như em đoán không sai, vậy nhất định là nhiệm vụ nguy hiểm mười phần. Em thật sự hơi sợ.
Ánh mắt Tề Nhạc hơi động, đứng người lên, đi tới kéo tay Văn Đình vào người, ngẫm lại, nói:
- Nếu anh đã đáp ứng, cho dù yêu cầu là khó anh cũng đi làm. Nhưng mà, anh cũng tin tưởng mẹ sẽ không để chúng ta mạo hiểm đâu. Dù sao anh đã nhận mẹ rồi, anh cảm giác nàng quan tâm anh từ nội tâm của mình.
Văn Đình thở dài một tiếng, nói:
- Anh đấy! Anh cho rằng ai cũng hướng tới cảm tình như mình sao, vĩnh viễn đặt tình cảm ở vị trí đầu tiên? Đại sự trước mắt, có nhiều thứ là không nói chắc. Chờ xem đi, nếu như gặp chuyện thập phần nguy hiểm, anh nhất định phải từ chối cho em, được không?
Nghe Văn Đình nói, trong nội tâm Tề Nhạc cũng có chút do dự, từ chối cho ý kiến ứng một tiếng, vừa muốn nói gì đó, bên ngoài lại truyền đến âm thanh của Y Nhược.
- Tề Nhạc, con có thể đi ra một chút không?
- Mẹ, con ra ngay!
Tề Nhạc vỗ nhẹ bàn tay của Văn Đình, Văn Đình nháy mắt với hắn, Tề Nhạc lúc này mới gật đầu rồi đi ra.
Tuyết Nữ đi đến bên người Văn Đình, dùng năng lượng hóa thành âm thanh, nhìn Văn Đình nói:
- Mẹ, chẳng lẽ người cho rằng bọn họ sẽ hại chúng ta sao?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Hại thì không, nhưng mà, mẹ lo lắng Tề Nhạc bị lợi dụng, cô biết không, cha của cô có tính tình gì chứ, một khi xử trí theo cảm tính sẽ không cân nhắc hậu quả. Tuy nhiên cũng nếm qua vài lần thiệt thòi, nhưng lại không chịu sửa.
Nói tới chỗ này, nàng lại nhớ tới tình cảnh Tề Nhạc vì cứu mình xả thân sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, vành mắt lại đỏ lên.
Tuyết Nữ mỉm cười nói:
- Tuy tính tình cha hơi xử trí theo tình cảm một chút, nhưng tôi nhìn ra được, đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi thích hắn.
Văn Đình sững sờ, nhìn qua Tuyết Nữ, muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại Tuyết Nữ nói cũng không sai. Đúng a! Nếu như Tề Nhạc thật sự là người lý trí, chính mình có không oán không hối đi theo hắn không?
Tề Nhạc ra khỏi nhà gỗ, chỉ thấy Y Nhược tinh thần sáng láng đang chờ hắn ở ngoài.
Tuy sắc mặt Y Nhược tốt hơn lần đầu Tề Nhạc nhìn thấy nàng nhiều, nhưng Tề Nhạc cũng từ trong mắt của nàng nhìn ra nét do dự.
- Mẹ, ngài tìm con?
Tề Nhạc đi đến bên người Y Nhược, thân thiết kêu một tiếng.
Y Nhược nhẹ nhàng gật gật đầu, kéo tay Tề Nhạc, nói:
- Con đi theo mẹ, mẹ có việc cần nói với con.
Vừa nói nàng vừa kéo Tề Nhạc đi.
Tay Y Nhược thật ấm áp, nhưng lòng bàn tay hơi có mồ hôi ẩm ướt, dường như tâm tình rất không ổn định. Tề Nhạc bị nàng kéo tới phòng của mình, lúc này, Long Giang không ở đây, cả gian phòng chỉ có Tề Nhạc cùng Y Nhược hai người mà thôi.
Thở sâu, Y Nhược than nhẹ một tiếng, tay phải huy động, hoàng sắc quang mang hiện ra, đem toàn bộ khí tức phong tỏa vào trong, tuy Tề Nhạc tự hỏi có thể làm được, nhưng tuyệt đối không cách nào làm được nhẹ nhàng như Y Nhược cả, đối với người mẹ này, trong nội tâm vẫn có mấy phần kính nể.
- Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Nhìn qua bộ dáng của Y Nhược, Tề Nhạc đã ẩn ẩn đoán được, chỉ sợ chuyện Văn Đình mới lo lắng đã tới rồi.
Y Nhược nhìn qua Tề Nhạc, đột nhiên trong mắt xuất hiện hào quang thống khổ.
- Hài tử, mẹ do dự liên tục có nên quyết định nói với con hay không. Sau đó lại do chính con lựa chọn. Thẳng thắn mà nói, con có thể có được Hiên Viên kiếm, là mẹ cùng Long Giang không có nghĩ tới. Dù sao con không thuộc về thời đại của chúng ta. Sau khi con đạt được Hiên Viên kiếm không lâu sau lại đi tìm Côn Lôn kính, sau đó trở lại thời đại của mình, đúng không?
Tề Nhạc gật gật đầu, kiên định nói:
- Vâng, con không có khả năng ở lại chỗ này, chỉ có trở lại thời đại của mình mới là lựa chọn tốt nhất, chỗ đó mới là thế giới thuộc về con.
Y Nhược thở dài một tiếng, nói:
- Có lẽ con còn không biết, bởi vì sự xuất hiện của con đã cải biến thời đại của chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.