Chương 562: Vũ khí hiện đại đến Viễn Cổ cùng Thú Vương truyền kỹ. (2)
Đường Gia Tam Thiểu
11/11/2013
-
Dù sao, chúng ta cùng hung thú cũng phòng bị lẫn nhau, lợi dụng nhân
loại các tộc hoặc là Tộc Cửu Lê chế tạo bẫy rập đánh đối phương. Vì thế, thời đại này chúng ta có hai tầng diện, một cái là chúng ta cùng hung
thú, cái khác thì là nhân loại các tộc cùng Tộc Cửu Lê.
- Kỳ thật, ta nghĩ cho con lưu lại, nguyên nhân chủ yếu là muốn cho con đi lãnh đạo nhân loại. Tuy rằng hiện tại nhân loại các tộc cộng lại không ít hơn Tộc Cửu Lê, nhưng mà con cũng đã thấy thân thể của Tộc Cửu Lê Nhân cường hãn đến cỡ nào. Một Tộc Cửu Lê nhân bình thường thậm chí có thể giết chết mười hoặc mười mấy nhân loại bình thường.
- Nếu như chiến tranh thật sự bạo phát, ta thấy tương lai nhân tộc rất u ám. Dù sao cũng không có người có bản lĩnh như Hoàng Đế. Con có trí tuệ hơn xa thời đại này, nếu có con lãnh đạo, không chỉ có thể bằng vào Hiên Viên Kiếm làm cho nhân loại quy tâm.. Đồng thời cũng có thể chống lại Tộc Cửu Lê.
Bởi vì vui sướng trước đó nói chuyện là trong đầu Tề Nhạc bắt đầu lung lay, trong đầu hắn linh quang đột nhiên lóe lên, trong lòng bay lên một cách nghĩ vô cùng lớn mật:
- Mặc Hỏa tiền bối. Lãnh đạo cố nhiên trọng yếu, nhưng mà, nếu như nhân loại có thể có được một ít vũ khí vượt xa quá thời đại này. Như vậy, ưu thế tại thân thể của Cửu Lê Tộc Nhân có lẽ có thể bị triệt tiêu đi.
Mặc Hỏa kinh ngạc nói:
- Ngươi là nói, chuẩn bị đem vũ khí thời đại kia của ngươi tới thời đại này sao?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Ta đúng là có ý nghĩ này, bất quá, điều này cũng phải chờ điều kiện tiên quyết là ta có thể có được Côn Lôn Kính phản hồi thời đại kia của chúng ta.
Con mắt cực lớn của Mặc Hỏa chớp chớp, không cho là đúng mà nói:
- Chỉ có vũ khí chỉ sợ không được a. Hiện tại nhân loại cùng thân thể Cửu Lê Tộc Nhân kém thật sự quá xa, chỉ sợ không phải vũ khí có khả năng đền bù đấy.
Trong mắt Tề Nhạc lóe ra quang mang tự tin nói:
- Vậy cũng phải nhìn xem đó là vũ khí cấp bậc nào. Nói mà không có bằng chứng cũng không được, như vậy đi, Mặc Hỏa tiền bối, chúng ta đi ra bên ngoài. Ta để cho ngài xem vũ khí thời đại kia của chúng ta có uy lực ra sao để ngài hiểu rõ ý của ta.
Hắn biết rõ, thân ở tại thời đại này các thần thú bọn họ đối với khái niệm vũ khí vẫn chỉ là cực hạn tại vũ khí lạnh mà thôi. Có lẽ, vũ khí lạnh trừ phi là thần binh lợi khí, nếu không xác thực không cách nào cải biến tuyệt đối hoàn cảnh xấu trên phương diện thân thể.
Nhưng mà chính mình muốn biểu hiện ra trước mặt Mặc Hỏa chỉ là vũ khí lạnh đơn giản như vậy sao?
Đương nhiên không. Lúc trước, chiến một trận trong nhà kho. Hắc Ám Quốc Hội bị chính mình tiêu diệt. Mà súng ống đạn được của đám người hồ ly Thánh Hỏa Giáo vẫn nằm trong Kỳ Lân Châu của chính mình. Mặc dù trong nội tâm, hắn vẫn còn có chút lo lắng việc mình có quá sớm đem vũ khí nóng vào thời đại này có ảnh hưởng gì hay không.
Nhưng mà trải qua cẩn thận suy nghĩ thì Tề Nhạc nghĩ đến, tuy rằng vũ khí nóng uy lực mạnh hơn vũ khí lạnh không biết bao nhiêu, nhưng mà, chính mình cung cấp chỉ là phương pháp sử dụng vũ khí mà không có phương pháp chế tạo. Ở bên trong thời đại này, muốn tạo ra vũ khí nóng mà nói dễ dàng sao? Chỉ cần có thể làm cho nhân loại đối với Cửu Lê Tộc sinh ra áp chế nhất định được, như vậy đủ rồi, có lẽ cũng không ảnh hưởng tới sự cân đối của thời đại này.
Nhìn tự tin trong mắt của Tề Nhạc, Mặc Hỏa hứng thú lên tiếng:
- Tốt, ta đây với con đi ra ngoài xem.
Hồng sắc quang mang nhàn nhạt lập tức từ trên người Mặc Hỏa hướng ra phía ngoài khuếch trương, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt. Mới hoa mắt một cái, không gian chung quanh đã sáng lên, hắn giật mình phát hiện, mình đã bị Mặc Hỏa mang ra khỏi huyệt động đi vào bên trên bình nguyên trống trải dưới chân núi Thương Sơn.
Thân thể cự đại của Mặc Hỏa bên người Tề Nhạc không thấy đâu nữa mà chỉ còn một trung niên nhân tầm năm mươi tuổi. Một thân trường bào màu đen tràn đầy khí tức năng lượng bành trướng, hiển nhiên là dùng năng lượng hình thành. Khuôn mặt cương nghị mà anh tuấn, mái tóc hơi dài rối tung trên bờ vai, khí tức năng lượng hỏa thuộc tính bản thân tự nhiên thu liễm, tuy rằng huyễn hóa thành hình người, nhưng vô luận như thế nào bản thân vẫn thấy Mặc Hỏa là một cao thủ thâm bất khả trắc, hắn giơ tay nhấc chân cũng tự nhiên phát ra khí tức đủ để người ta chú ý.
Mặc Hỏa nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tề Nhạc thì mỉm cười, nói:
- Đây là ta lĩnh vực sau khi ta đạt tới cửu vân sinh ra. Thuấn gian di động lĩnh vực. Với tư cách Hắc Kỳ Lân, lĩnh vực của ta tương đối đặc thù. Cũng không cần sử dụng vân lực để duy trì, lĩnh vực từ khi xuất hiện cũng không biến mất. Dùng thân thể của ta làm trung tâm, trong phạm vi đường kính 1000m ta có thể tùy ý di động đến mỗi một cái góc nhỏ, cũng có thể mang theo vật thể vào trong phạm vi ta cho phép. . Ước chừng một ngọn núi nhỏ cũng có thể.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Mặc Hỏa, theo hắn nói như vậy, chẳng phải là đã có năng lực di sơn đảo hải sao?
Mặc Hỏa nhìn bộ dáng giật mình của Tề Nhạc không khỏi cười một tiếng, nói:
- Đợi con đến cảnh giới cửu vân đồng dạng cũng sẽ có được bổn mạng lĩnh vực của mình, con là Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân, ta nghĩ bổn mạng lĩnh vực của con cường đại hơn của ta rất nhiều a. Tốt rồi, để cho ta biết một chút về vũ khí như lời con nói đi. Bất quá, có một chút việc ta muốn nhắc nhở con trước. Cho dù vũ khí như lời con nói thật sự rất cường đại, nhưng là phải là có thể rộng khắp ở nhân loại ứng dụng đấy, bằng không mà nói chút ít vũ khí cũng không có ý nghĩa gì.
Tề Nhạc phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, tay phải ở trước ngực Kỳ Lân Châu khua một vòng, trong quang mang lóe ra, một cái rương lớn dài ba thước, rộng ba mét, cao 1m5 xuất hiện tại trước mặt hắn. Từ khi đem những súng ống đạn được này thu nhập bên trong Kỳ Lân Châu, đây là lần đầu tiên hắn lấy ra. Lúc trước vốn muốn trả lại cho Hồ Quang cùng Dịch An, nhưng về sau liên tục có chuyện phát sinh, hắn quên mất đi chuyện này, hiện tại vừa vặn lấy ra mượn hoa hiến phật.
Một cước đá văng ra nắp hòm ra, lập tức lộ ra đồ vật bên trong. Một rương súng ống đạn được người của Hắc Ám Quốc Hội đặt hàng đều là vũ khí uy lực rất lớn, Tề Nhạc đã từng xem qua, bên trong có mười khẩu súng ngắn, còn lại đều là súng máy hạng nặng.
Hắn đối với quân giới cũng không hiểu rõ lắm, cũng không biết là loại gì. Số còn lại đều là đạn dược, thậm chí còn có lựu đạn to bằng nắm tay. Những vũ khí này Thánh Hỏa Giáo bảo dưỡng tốt vô cùng, bên trên bôi dầu khiến bề mặt đen nhánh của nó lộ ra vài phần lành lạnh.
Mà nhìn một cái rương súng ống đạn dược, Mặc Hỏa hiếu kỳ hướng Tề Nhạc nói:
- Cái này là vũ khí như lời ngươi nói sao? Những vật này dùng như thế nào?
- Kỳ thật, ta nghĩ cho con lưu lại, nguyên nhân chủ yếu là muốn cho con đi lãnh đạo nhân loại. Tuy rằng hiện tại nhân loại các tộc cộng lại không ít hơn Tộc Cửu Lê, nhưng mà con cũng đã thấy thân thể của Tộc Cửu Lê Nhân cường hãn đến cỡ nào. Một Tộc Cửu Lê nhân bình thường thậm chí có thể giết chết mười hoặc mười mấy nhân loại bình thường.
- Nếu như chiến tranh thật sự bạo phát, ta thấy tương lai nhân tộc rất u ám. Dù sao cũng không có người có bản lĩnh như Hoàng Đế. Con có trí tuệ hơn xa thời đại này, nếu có con lãnh đạo, không chỉ có thể bằng vào Hiên Viên Kiếm làm cho nhân loại quy tâm.. Đồng thời cũng có thể chống lại Tộc Cửu Lê.
Bởi vì vui sướng trước đó nói chuyện là trong đầu Tề Nhạc bắt đầu lung lay, trong đầu hắn linh quang đột nhiên lóe lên, trong lòng bay lên một cách nghĩ vô cùng lớn mật:
- Mặc Hỏa tiền bối. Lãnh đạo cố nhiên trọng yếu, nhưng mà, nếu như nhân loại có thể có được một ít vũ khí vượt xa quá thời đại này. Như vậy, ưu thế tại thân thể của Cửu Lê Tộc Nhân có lẽ có thể bị triệt tiêu đi.
Mặc Hỏa kinh ngạc nói:
- Ngươi là nói, chuẩn bị đem vũ khí thời đại kia của ngươi tới thời đại này sao?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Ta đúng là có ý nghĩ này, bất quá, điều này cũng phải chờ điều kiện tiên quyết là ta có thể có được Côn Lôn Kính phản hồi thời đại kia của chúng ta.
Con mắt cực lớn của Mặc Hỏa chớp chớp, không cho là đúng mà nói:
- Chỉ có vũ khí chỉ sợ không được a. Hiện tại nhân loại cùng thân thể Cửu Lê Tộc Nhân kém thật sự quá xa, chỉ sợ không phải vũ khí có khả năng đền bù đấy.
Trong mắt Tề Nhạc lóe ra quang mang tự tin nói:
- Vậy cũng phải nhìn xem đó là vũ khí cấp bậc nào. Nói mà không có bằng chứng cũng không được, như vậy đi, Mặc Hỏa tiền bối, chúng ta đi ra bên ngoài. Ta để cho ngài xem vũ khí thời đại kia của chúng ta có uy lực ra sao để ngài hiểu rõ ý của ta.
Hắn biết rõ, thân ở tại thời đại này các thần thú bọn họ đối với khái niệm vũ khí vẫn chỉ là cực hạn tại vũ khí lạnh mà thôi. Có lẽ, vũ khí lạnh trừ phi là thần binh lợi khí, nếu không xác thực không cách nào cải biến tuyệt đối hoàn cảnh xấu trên phương diện thân thể.
Nhưng mà chính mình muốn biểu hiện ra trước mặt Mặc Hỏa chỉ là vũ khí lạnh đơn giản như vậy sao?
Đương nhiên không. Lúc trước, chiến một trận trong nhà kho. Hắc Ám Quốc Hội bị chính mình tiêu diệt. Mà súng ống đạn được của đám người hồ ly Thánh Hỏa Giáo vẫn nằm trong Kỳ Lân Châu của chính mình. Mặc dù trong nội tâm, hắn vẫn còn có chút lo lắng việc mình có quá sớm đem vũ khí nóng vào thời đại này có ảnh hưởng gì hay không.
Nhưng mà trải qua cẩn thận suy nghĩ thì Tề Nhạc nghĩ đến, tuy rằng vũ khí nóng uy lực mạnh hơn vũ khí lạnh không biết bao nhiêu, nhưng mà, chính mình cung cấp chỉ là phương pháp sử dụng vũ khí mà không có phương pháp chế tạo. Ở bên trong thời đại này, muốn tạo ra vũ khí nóng mà nói dễ dàng sao? Chỉ cần có thể làm cho nhân loại đối với Cửu Lê Tộc sinh ra áp chế nhất định được, như vậy đủ rồi, có lẽ cũng không ảnh hưởng tới sự cân đối của thời đại này.
Nhìn tự tin trong mắt của Tề Nhạc, Mặc Hỏa hứng thú lên tiếng:
- Tốt, ta đây với con đi ra ngoài xem.
Hồng sắc quang mang nhàn nhạt lập tức từ trên người Mặc Hỏa hướng ra phía ngoài khuếch trương, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân xiết chặt. Mới hoa mắt một cái, không gian chung quanh đã sáng lên, hắn giật mình phát hiện, mình đã bị Mặc Hỏa mang ra khỏi huyệt động đi vào bên trên bình nguyên trống trải dưới chân núi Thương Sơn.
Thân thể cự đại của Mặc Hỏa bên người Tề Nhạc không thấy đâu nữa mà chỉ còn một trung niên nhân tầm năm mươi tuổi. Một thân trường bào màu đen tràn đầy khí tức năng lượng bành trướng, hiển nhiên là dùng năng lượng hình thành. Khuôn mặt cương nghị mà anh tuấn, mái tóc hơi dài rối tung trên bờ vai, khí tức năng lượng hỏa thuộc tính bản thân tự nhiên thu liễm, tuy rằng huyễn hóa thành hình người, nhưng vô luận như thế nào bản thân vẫn thấy Mặc Hỏa là một cao thủ thâm bất khả trắc, hắn giơ tay nhấc chân cũng tự nhiên phát ra khí tức đủ để người ta chú ý.
Mặc Hỏa nhìn ra kinh ngạc trong mắt Tề Nhạc thì mỉm cười, nói:
- Đây là ta lĩnh vực sau khi ta đạt tới cửu vân sinh ra. Thuấn gian di động lĩnh vực. Với tư cách Hắc Kỳ Lân, lĩnh vực của ta tương đối đặc thù. Cũng không cần sử dụng vân lực để duy trì, lĩnh vực từ khi xuất hiện cũng không biến mất. Dùng thân thể của ta làm trung tâm, trong phạm vi đường kính 1000m ta có thể tùy ý di động đến mỗi một cái góc nhỏ, cũng có thể mang theo vật thể vào trong phạm vi ta cho phép. . Ước chừng một ngọn núi nhỏ cũng có thể.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Mặc Hỏa, theo hắn nói như vậy, chẳng phải là đã có năng lực di sơn đảo hải sao?
Mặc Hỏa nhìn bộ dáng giật mình của Tề Nhạc không khỏi cười một tiếng, nói:
- Đợi con đến cảnh giới cửu vân đồng dạng cũng sẽ có được bổn mạng lĩnh vực của mình, con là Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân, ta nghĩ bổn mạng lĩnh vực của con cường đại hơn của ta rất nhiều a. Tốt rồi, để cho ta biết một chút về vũ khí như lời con nói đi. Bất quá, có một chút việc ta muốn nhắc nhở con trước. Cho dù vũ khí như lời con nói thật sự rất cường đại, nhưng là phải là có thể rộng khắp ở nhân loại ứng dụng đấy, bằng không mà nói chút ít vũ khí cũng không có ý nghĩa gì.
Tề Nhạc phục hồi tinh thần lại, mỉm cười, tay phải ở trước ngực Kỳ Lân Châu khua một vòng, trong quang mang lóe ra, một cái rương lớn dài ba thước, rộng ba mét, cao 1m5 xuất hiện tại trước mặt hắn. Từ khi đem những súng ống đạn được này thu nhập bên trong Kỳ Lân Châu, đây là lần đầu tiên hắn lấy ra. Lúc trước vốn muốn trả lại cho Hồ Quang cùng Dịch An, nhưng về sau liên tục có chuyện phát sinh, hắn quên mất đi chuyện này, hiện tại vừa vặn lấy ra mượn hoa hiến phật.
Một cước đá văng ra nắp hòm ra, lập tức lộ ra đồ vật bên trong. Một rương súng ống đạn được người của Hắc Ám Quốc Hội đặt hàng đều là vũ khí uy lực rất lớn, Tề Nhạc đã từng xem qua, bên trong có mười khẩu súng ngắn, còn lại đều là súng máy hạng nặng.
Hắn đối với quân giới cũng không hiểu rõ lắm, cũng không biết là loại gì. Số còn lại đều là đạn dược, thậm chí còn có lựu đạn to bằng nắm tay. Những vũ khí này Thánh Hỏa Giáo bảo dưỡng tốt vô cùng, bên trên bôi dầu khiến bề mặt đen nhánh của nó lộ ra vài phần lành lạnh.
Mà nhìn một cái rương súng ống đạn dược, Mặc Hỏa hiếu kỳ hướng Tề Nhạc nói:
- Cái này là vũ khí như lời ngươi nói sao? Những vật này dùng như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.