Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 11:
Đại Phi
14/05/2024
Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều bị bộ dáng vặn vẹo đến điên cuồng của Tào Sĩ Kiệt dọa đến mức không nhẹ, trong rừng rậm âm u mỗi gốc cây đều cao lớn quỷ dị, cây cành tán lá đung đưa quấn chặt vào nhau, chặt chẽ không một kẽ hở, căn bản là không thể xác định cao thấp.
Nhưng Tào Sĩ Kiệt hết lần này tới lần khác nhận định hai cây kia mới là cao nhất, bởi vì rối rắm thật lâu, hắn đã đem toàn bộ da đầu của mình cào rách.
Khoảng cách từ mọi người đến chỗ hắn đứng cũng không xa, thế nhưng có thể nhìn thấy bộ dáng khủng bố da thịt bong tróc của hắn, hắn hồn nhiên như không hề cảm giác được hai tay của chính mình đã dính đầy máu tươi, cuối cùng hạ quyết tâm ôm lấy một cây đại thụ bên trái.
"Là cái này, khẳng định là cái này!"
Ai cũng không dám mở miệng, chỉ nhìn hắn nhe răng trợn mắt cười to đến mức không bình thường, máu đỏ tươi tràn ra tới cũng sắp làm mơ hồ cả khuôn mặt của hắn.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một dây leo quỷ dị từ phía sau lưng hắn thò ra, sau đó rất nhanh quấn lấy cổ của hắn, một giây trước hắn còn đang cười, một giây sau đã bị cuốn bay lên trời!
Hắn há to miệng muốn hô cái gì, nhưng lại bị kéo lên càng ngày càng cao, mặc cho hắn liều mạng kéo dây leo trên cổ cũng không kéo ra nổi, hai chân ở trên không trung ra sức gấp gáp giãy dụa.
"Ah."
"Làm sao bây giờ! Mau cứu người đi!"
Cảnh tượng này thật sự khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, bất quá ngắn ngủn mấy chục giây, người vừa rồi còn vui mừng cười to đã không còn tiếng động, bị dây leo treo trên cành cây cao lớn, thân thể mềm nhũn tay chân buông xuống, chậm rãi đung đưa theo gió ở giữa không trung âm trầm.
Từng giọt máu rơi xuống, vẫn không một tiếng động.
Khương Ly ngay cả nhắm mắt lại cũng đã quên mất, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn về cảnh phía trước, thân thể không khống chế được không ngừng phát run.
Tất cả mọi người đều bị bộ dáng vặn vẹo đến điên cuồng của Tào Sĩ Kiệt dọa đến mức không nhẹ, trong rừng rậm âm u mỗi gốc cây đều cao lớn quỷ dị, cây cành tán lá đung đưa quấn chặt vào nhau, chặt chẽ không một kẽ hở, căn bản là không thể xác định cao thấp.
Nhưng Tào Sĩ Kiệt hết lần này tới lần khác nhận định hai cây kia mới là cao nhất, bởi vì rối rắm thật lâu, hắn đã đem toàn bộ da đầu của mình cào rách.
Khoảng cách từ mọi người đến chỗ hắn đứng cũng không xa, thế nhưng có thể nhìn thấy bộ dáng khủng bố da thịt bong tróc của hắn, hắn hồn nhiên như không hề cảm giác được hai tay của chính mình đã dính đầy máu tươi, cuối cùng hạ quyết tâm ôm lấy một cây đại thụ bên trái.
"Là cái này, khẳng định là cái này!"
Ai cũng không dám mở miệng, chỉ nhìn hắn nhe răng trợn mắt cười to đến mức không bình thường, máu đỏ tươi tràn ra tới cũng sắp làm mơ hồ cả khuôn mặt của hắn.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một dây leo quỷ dị từ phía sau lưng hắn thò ra, sau đó rất nhanh quấn lấy cổ của hắn, một giây trước hắn còn đang cười, một giây sau đã bị cuốn bay lên trời!
Hắn há to miệng muốn hô cái gì, nhưng lại bị kéo lên càng ngày càng cao, mặc cho hắn liều mạng kéo dây leo trên cổ cũng không kéo ra nổi, hai chân ở trên không trung ra sức gấp gáp giãy dụa.
"Ah."
"Làm sao bây giờ! Mau cứu người đi!"
Cảnh tượng này thật sự khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, bất quá ngắn ngủn mấy chục giây, người vừa rồi còn vui mừng cười to đã không còn tiếng động, bị dây leo treo trên cành cây cao lớn, thân thể mềm nhũn tay chân buông xuống, chậm rãi đung đưa theo gió ở giữa không trung âm trầm.
Từng giọt máu rơi xuống, vẫn không một tiếng động.
Khương Ly ngay cả nhắm mắt lại cũng đã quên mất, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn về cảnh phía trước, thân thể không khống chế được không ngừng phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.