Sinh Tồn Trong Phó Bản Ma Quái
Chương 12:
Đại Phi
14/05/2024
Nỗi sợ hãi không thể nói nên lời chấn áp trong lòng của mỗi người, tiếng thét chói tai tiếng khóc lóc nức nở đã phá vỡ sự tĩnh mịch như ác mộng này, Tào Sĩ Kiệt bị treo cổ rõ ràng cách mọi người rất xa, trong ánh sáng âm u như vậy, mọi người vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của hắn bị bóp nghẹt đến mức gãy xương cổ ngửa đầu ra sau, là đang cười... Sau đó, cái lưỡi thật dài của hắn rơi ra tới.
"Ah!!!"
m thanh kêu gào của Đào Tuyết so với bất luận kẻ nào cũng đều sắc bén, nhưng trong nháy mắt liền không còn âm thanh nữa, cơ hồ ngay lúc cô ấy kêu lên tiếng, cô ấy liền thống khổ không chịu nổi sờ sờ cái cổ của chính mình, đôi mắt hạnh vốn xinh đẹp trừng trắng trợn hai mắt, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận.
Máu đen dày đặc, từ bên trong miệng của cô ấy không ngừng phun ra, cô lảo đảo ngã nhào trên bãi cỏ, ý đồ lấy tay che đi vết máu ghê rợn kia, nhưng căn bản là không che được, càng ngày càng nhiều máu không thể tưởng tượng được phun ra từ trong miệng của cô ấy.
Váy dài màu trắng bị nhuộm đỏ, đến cuối cùng làn váy đỏ thẫm chuyển thành tối tăm, rơi đầy những cục máu đông phun ra từ miệng của cô ấy...
Trong không khí đều lan tràn một mùi máu tươi khó ngửi, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn, giống như cả người bị rút sạch mất đi linh hồn, quên mất đây là nơi nào, quên phải làm cái gì, ngay cả nói chuyện khóc như thế nào cũng quên mất.
Sau một lúc rất lâu, Đào Tuyết ngã xuống.
Nhưng trước khi ngã xuống, cô ấy lại run rẩy duỗi ra bàn tay đẫm máu ra, chỉ về phía Khương Ly đang cứng đờ tại chỗ.
Đến chết cô ấy cũng không thể nói ra một từ, cũng giống như là nhiệm vụ của cô ấy [Suỵt, không thể nói chuyện nha].
"Nôn!"
Là học sinh cách Đào Tuyết gần nhất, hai chân của Triệu Phù Quân sớm đã mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất nôn mửa không ngừng, vài phần bồng bột phấn chấn lúc trước bị thay thế bằng bộ dáng trắng bệch như tờ được viết ngay trên mặt.
Đôi tình nhân kia cũng không dám nhìn nữa, ôm chặt lấy nhau ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.
Ngược lại Chương Hằng và Chu Phù Sinh dường như đã thấy nhiều không trách, hai người ngoại trừ sắc mặt khó coi một chút, cũng coi như là chịu đựng được.
"Ah!!!"
m thanh kêu gào của Đào Tuyết so với bất luận kẻ nào cũng đều sắc bén, nhưng trong nháy mắt liền không còn âm thanh nữa, cơ hồ ngay lúc cô ấy kêu lên tiếng, cô ấy liền thống khổ không chịu nổi sờ sờ cái cổ của chính mình, đôi mắt hạnh vốn xinh đẹp trừng trắng trợn hai mắt, tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận.
Máu đen dày đặc, từ bên trong miệng của cô ấy không ngừng phun ra, cô lảo đảo ngã nhào trên bãi cỏ, ý đồ lấy tay che đi vết máu ghê rợn kia, nhưng căn bản là không che được, càng ngày càng nhiều máu không thể tưởng tượng được phun ra từ trong miệng của cô ấy.
Váy dài màu trắng bị nhuộm đỏ, đến cuối cùng làn váy đỏ thẫm chuyển thành tối tăm, rơi đầy những cục máu đông phun ra từ miệng của cô ấy...
Trong không khí đều lan tràn một mùi máu tươi khó ngửi, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn, giống như cả người bị rút sạch mất đi linh hồn, quên mất đây là nơi nào, quên phải làm cái gì, ngay cả nói chuyện khóc như thế nào cũng quên mất.
Sau một lúc rất lâu, Đào Tuyết ngã xuống.
Nhưng trước khi ngã xuống, cô ấy lại run rẩy duỗi ra bàn tay đẫm máu ra, chỉ về phía Khương Ly đang cứng đờ tại chỗ.
Đến chết cô ấy cũng không thể nói ra một từ, cũng giống như là nhiệm vụ của cô ấy [Suỵt, không thể nói chuyện nha].
"Nôn!"
Là học sinh cách Đào Tuyết gần nhất, hai chân của Triệu Phù Quân sớm đã mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất nôn mửa không ngừng, vài phần bồng bột phấn chấn lúc trước bị thay thế bằng bộ dáng trắng bệch như tờ được viết ngay trên mặt.
Đôi tình nhân kia cũng không dám nhìn nữa, ôm chặt lấy nhau ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.
Ngược lại Chương Hằng và Chu Phù Sinh dường như đã thấy nhiều không trách, hai người ngoại trừ sắc mặt khó coi một chút, cũng coi như là chịu đựng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.