Chương 12:
Vương Toàn Cơ w
06/07/2023
Nhưng con gái nói là do Thiên Tứ nói lại, bọn họ liền tin thêm năm sáu phần, con rể là người có học thức, nhất định là có cái nhìn xa hơn họ, hơn nữa con gái họ từ nhỏ là người tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện không đáng.
Vương Bảo Sơn với Vương Lý thị nhìn nhau, ngược lại không tiếp tục trách mắng nàng nữa.
Mộc Cẩn muốn để lương thực ở Vương gia.
Nàng bây giờ cơm trưa với cơm tối đều ăn ở Vương gia, để lại lương thực cũng là nên làm, chỉ mang về một ít hạt kê là được rồi.
Nhưng vợ chồng Vương Bảo Sơn sống chết không muốn lương thực của nàng: “Cha nương con bây giờ vẫn nuôi nổi con.”
Cuối cùng Mộc Cẩn thành thật buộc đồ lên xe đi về nhà.
Có điều những lời mà Mộc Cẩn nói, họ thật sự nghe vào.
Khi Lang Đầu và Hữu Lương rời đi, Mộc Cẩn nhét cho họ mỗi người hai quả trứng gà.
Hai người họ trời vừa sáng đã cùng nàng xuất phát, đến trưa Mộc Cẩn đi tiệm cầm đồ bận bịu quên cả ăn, hai người họ chắc cũng chưa ăn gì.
“Hai người cùng ta chuyển đồ cả ngày, trong nhà cũng không có đồ ăn gì khác, nên ăn trứng gà để đỡ đói.”
Nhưng rốt cuộc hai người cũng không ăn, cẩn thận cất vào trong túi.
Con của Hữu Lương mới năm tuổi, hắn ta định để lại trứng gà cho đứa bé. Còn Lang Đầu giữ lại để mang về cho cha nương ăn.
Mộc Cẩn cả người đổ mồ hôi, chắc là vì cơ thể vừa mới sinh con xong, Mộc Cẩn luôn cảm thấy cơ thể này có hơi yếu ớt.
Hai đứa nhỏ để Vương Lý thị chăm sóc giúp, nàng nhân lúc vẫn còn thời gian, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc.
Không gian của nàng chỉ có một trăm mét vuông, kệ hàng chiếm hầu hết, tận dụng hết có thể chỉ có khe hở hành lang giữa trước sân và kệ hàng.
Mộc Cẩn đổi chỗ tất cả kệ hàng sang một bên, rồi đặt vào phần lớn lương thực đã thu vào không gian lúc trước.
Tuy rằng kích thước không thay đổi, nhưng nhìn rộng rãi hơn nhiều.
Theo tình hình này, sau này e rằng còn sẽ thiếu nước.
Đến lúc đó không chỉ là vụ mùa thiếu nước đơn giản như vậy, nước dùng để uống không chắc có thể được bảo đảm.
Vương gia thôn chỉ có một cái giếng ở đầu thôn, người dùng nước trong thôn phải tự mình đến đầu thôn gánh về nhà.
Vừa nãy trước khi đi Lang Đầu với Hữu Lương đã thay Mộc Cẩn đi gánh hai chậu nước đầy.
Mộc Cẩn lần nữa cọ rửa cái chảo trong nhà, bắt đầu từng chảo từng chảo đun nước.
Thân là người đọc sách, Hứa Thiên Tứ rất yêu thích sự sạch sẽ, trong nhà không chỉ có thùng tắm, mà còn có ở phòng hắn thuê, hôm nay Mộc Cẩn cũng mang nó về.
Vả lại cái thùng tắm này là mới vừa đặt thợ thủ công làm xong, đoán chừng còn dùng được mấy lần, Hứa Thiên Tứ đã đi rồi.
Mộc Cẩn lấy thùng tắm chà qua vài lần mới đun sôi nước nóng đổ vào đó.
Thùng tắm quá lớn, nàng đun khoảng chừng 6-7 vò nước mới làm cho nó đầy lên được, đợi nước nóng trong đó dần dần tiêu tán trở thành nước ấm mới thu vào không gian.
Mới vừa rồi có hai người Hữu Lang, Lang Đầu giúp đỡ gánh một chậu nước lớn, lúc này cũng đã cạn đáy.
Mộc Cẩn chuẩn bị đợi trời tối, sau khi hai người đó trở về nhà lại gọi Sùng Võ lại để lấy nước.
Vương Bảo Sơn với Vương Lý thị nhìn nhau, ngược lại không tiếp tục trách mắng nàng nữa.
Mộc Cẩn muốn để lương thực ở Vương gia.
Nàng bây giờ cơm trưa với cơm tối đều ăn ở Vương gia, để lại lương thực cũng là nên làm, chỉ mang về một ít hạt kê là được rồi.
Nhưng vợ chồng Vương Bảo Sơn sống chết không muốn lương thực của nàng: “Cha nương con bây giờ vẫn nuôi nổi con.”
Cuối cùng Mộc Cẩn thành thật buộc đồ lên xe đi về nhà.
Có điều những lời mà Mộc Cẩn nói, họ thật sự nghe vào.
Khi Lang Đầu và Hữu Lương rời đi, Mộc Cẩn nhét cho họ mỗi người hai quả trứng gà.
Hai người họ trời vừa sáng đã cùng nàng xuất phát, đến trưa Mộc Cẩn đi tiệm cầm đồ bận bịu quên cả ăn, hai người họ chắc cũng chưa ăn gì.
“Hai người cùng ta chuyển đồ cả ngày, trong nhà cũng không có đồ ăn gì khác, nên ăn trứng gà để đỡ đói.”
Nhưng rốt cuộc hai người cũng không ăn, cẩn thận cất vào trong túi.
Con của Hữu Lương mới năm tuổi, hắn ta định để lại trứng gà cho đứa bé. Còn Lang Đầu giữ lại để mang về cho cha nương ăn.
Mộc Cẩn cả người đổ mồ hôi, chắc là vì cơ thể vừa mới sinh con xong, Mộc Cẩn luôn cảm thấy cơ thể này có hơi yếu ớt.
Hai đứa nhỏ để Vương Lý thị chăm sóc giúp, nàng nhân lúc vẫn còn thời gian, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc.
Không gian của nàng chỉ có một trăm mét vuông, kệ hàng chiếm hầu hết, tận dụng hết có thể chỉ có khe hở hành lang giữa trước sân và kệ hàng.
Mộc Cẩn đổi chỗ tất cả kệ hàng sang một bên, rồi đặt vào phần lớn lương thực đã thu vào không gian lúc trước.
Tuy rằng kích thước không thay đổi, nhưng nhìn rộng rãi hơn nhiều.
Theo tình hình này, sau này e rằng còn sẽ thiếu nước.
Đến lúc đó không chỉ là vụ mùa thiếu nước đơn giản như vậy, nước dùng để uống không chắc có thể được bảo đảm.
Vương gia thôn chỉ có một cái giếng ở đầu thôn, người dùng nước trong thôn phải tự mình đến đầu thôn gánh về nhà.
Vừa nãy trước khi đi Lang Đầu với Hữu Lương đã thay Mộc Cẩn đi gánh hai chậu nước đầy.
Mộc Cẩn lần nữa cọ rửa cái chảo trong nhà, bắt đầu từng chảo từng chảo đun nước.
Thân là người đọc sách, Hứa Thiên Tứ rất yêu thích sự sạch sẽ, trong nhà không chỉ có thùng tắm, mà còn có ở phòng hắn thuê, hôm nay Mộc Cẩn cũng mang nó về.
Vả lại cái thùng tắm này là mới vừa đặt thợ thủ công làm xong, đoán chừng còn dùng được mấy lần, Hứa Thiên Tứ đã đi rồi.
Mộc Cẩn lấy thùng tắm chà qua vài lần mới đun sôi nước nóng đổ vào đó.
Thùng tắm quá lớn, nàng đun khoảng chừng 6-7 vò nước mới làm cho nó đầy lên được, đợi nước nóng trong đó dần dần tiêu tán trở thành nước ấm mới thu vào không gian.
Mới vừa rồi có hai người Hữu Lang, Lang Đầu giúp đỡ gánh một chậu nước lớn, lúc này cũng đã cạn đáy.
Mộc Cẩn chuẩn bị đợi trời tối, sau khi hai người đó trở về nhà lại gọi Sùng Võ lại để lấy nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.