Chương 7:
Vương Toàn Cơ w
02/07/2023
Còn may gia đình nhà hắn còn dư nhiều lương thực mới không đến mức bị đói, trong thôn có khá nhiều nhà bây giờ đã chịu cảnh một ngày chỉ có một bữa rồi.
Lương thực vẫn còn hơn một tháng nữa mới cần phải thu hoạch, trong khoảng thời gian này không cho phép có bất cứ bất trắc nào.
Đến chiều, đến cả Chu thị cũng đi phụ giúp.
Mộc Cẩn bên này thì vừa chăm sóc hai đứa con, vừa giúp Vương Lý thị làm bữa tối.
“Nương, nương nói xem khi nào thì trời mới có thể có mưa?”
So với xa lạ với hai huynh đệ Sùng Văn, Sùng Võ thì Mộc Cẩn có cảm giác gần gũi tự nhiên với Vương Bảo Sơn và Vương Lý thị có chút tương đồng với cha mẹ thời hiện đại của nàng hơn.
Vương Lý thị lau mồ hôi nói: “Nương sống đến từng này tuổi rồi, vẫn là lần đầu tiên bắt gặp hạn hán lớn như vậy, thôn Lý gia năm trước đã có người đói chết, thôn chúng ta dựa vào Thần sông ban cho cái ăn mới tốt hơn bọn họ một chút.”
Mộc Cẩn nghe xong thì hồi hộp trong lòng, dự đoán trong lòng cuối cùng đã thành sự thật.
Từ trong một tháng nàng quan sát cho thấy, tuy rằng triều đại mà nàng xuyên không qua không có thật trong lịch sử Trung Quốc, nhưng không cần biết là tình hình phát triển lực lượng sản xuất hay là bối cảnh lớn của xã hội, đều giống thời kỳ cuối của nhà Minh.
Mà ai ai cũng biết rằng, nguyên nhân của mưởi mấy năm hỗn loạn ở thời kỳ cuối đời nhà Minh chính là tình trạng thời tiết tồi tệ: Hạn hán, lũ lụt, giá rét….
Trong khoảng thời gian mười mấy năm, các loại tai họa thời tiết dường như đã sắp xếp tốt việc xảy ra xen kẽ nhau, giữa chừng còn kèm theo dịch bệnh và ngoại tộc xâm lược, có thể nói là dân chúng lầm than.
Người chết đói, chết cóng và chết trong chiến tranh nhiều vô số kể.
Tuy rằng ở phương Nam cũng có tai ương, nhưng không giống phần lớn khu vực của phương Bắc, cho nên cơ hội sống sót hơi lớn hơn một chút.
Mà thôn Vương gia lại ở vùng Tây bắc, chính là nơi bị các loại tai họa tai ương nặng nhất.
Tối đến nhà Kim Bảo lại đến cho con bú xong, Mộc Cẩn mới khóa cửa đi ngủ.
Trước khi ngủ, nàng lấy đèn pin trong không gian ra, từ từ quan sát từng góc một trong nhà này.
Vừa bắt đầu nhìn thấy trong bếp chỉ còn lại một nửa bao gạo và một bao lương thực phụ, nàng còn đoán có phải sẽ có hầm trú cất lương thực không, kết quả quan sát nhiều lần đều không có gì cả.
Cuối cùng Mộc Cẩn đã chấp nhận sự thật là trong nhà không có trữ lương thực.
Nhưng mà cũng không quá bất ngờ, dù sao Hứa gia cũng không có đất, thu nhập chính trong nhà đều đến từ cha chồng giúp đỡ kiểm tra sổ sách cho nhà giàu ở huyện thành hoặc là trong trường tư thục của Hứa Thiên Tứ.
Trong không gian tuy có rất nhiều thứ, nhưng lương thực có thể lấy ra thì lại ít, Mộc Cẩn chuẩn bị tìm một cơ hội vào trong thành mua một ít lương thực.
Lương thực vẫn còn hơn một tháng nữa mới cần phải thu hoạch, trong khoảng thời gian này không cho phép có bất cứ bất trắc nào.
Đến chiều, đến cả Chu thị cũng đi phụ giúp.
Mộc Cẩn bên này thì vừa chăm sóc hai đứa con, vừa giúp Vương Lý thị làm bữa tối.
“Nương, nương nói xem khi nào thì trời mới có thể có mưa?”
So với xa lạ với hai huynh đệ Sùng Văn, Sùng Võ thì Mộc Cẩn có cảm giác gần gũi tự nhiên với Vương Bảo Sơn và Vương Lý thị có chút tương đồng với cha mẹ thời hiện đại của nàng hơn.
Vương Lý thị lau mồ hôi nói: “Nương sống đến từng này tuổi rồi, vẫn là lần đầu tiên bắt gặp hạn hán lớn như vậy, thôn Lý gia năm trước đã có người đói chết, thôn chúng ta dựa vào Thần sông ban cho cái ăn mới tốt hơn bọn họ một chút.”
Mộc Cẩn nghe xong thì hồi hộp trong lòng, dự đoán trong lòng cuối cùng đã thành sự thật.
Từ trong một tháng nàng quan sát cho thấy, tuy rằng triều đại mà nàng xuyên không qua không có thật trong lịch sử Trung Quốc, nhưng không cần biết là tình hình phát triển lực lượng sản xuất hay là bối cảnh lớn của xã hội, đều giống thời kỳ cuối của nhà Minh.
Mà ai ai cũng biết rằng, nguyên nhân của mưởi mấy năm hỗn loạn ở thời kỳ cuối đời nhà Minh chính là tình trạng thời tiết tồi tệ: Hạn hán, lũ lụt, giá rét….
Trong khoảng thời gian mười mấy năm, các loại tai họa thời tiết dường như đã sắp xếp tốt việc xảy ra xen kẽ nhau, giữa chừng còn kèm theo dịch bệnh và ngoại tộc xâm lược, có thể nói là dân chúng lầm than.
Người chết đói, chết cóng và chết trong chiến tranh nhiều vô số kể.
Tuy rằng ở phương Nam cũng có tai ương, nhưng không giống phần lớn khu vực của phương Bắc, cho nên cơ hội sống sót hơi lớn hơn một chút.
Mà thôn Vương gia lại ở vùng Tây bắc, chính là nơi bị các loại tai họa tai ương nặng nhất.
Tối đến nhà Kim Bảo lại đến cho con bú xong, Mộc Cẩn mới khóa cửa đi ngủ.
Trước khi ngủ, nàng lấy đèn pin trong không gian ra, từ từ quan sát từng góc một trong nhà này.
Vừa bắt đầu nhìn thấy trong bếp chỉ còn lại một nửa bao gạo và một bao lương thực phụ, nàng còn đoán có phải sẽ có hầm trú cất lương thực không, kết quả quan sát nhiều lần đều không có gì cả.
Cuối cùng Mộc Cẩn đã chấp nhận sự thật là trong nhà không có trữ lương thực.
Nhưng mà cũng không quá bất ngờ, dù sao Hứa gia cũng không có đất, thu nhập chính trong nhà đều đến từ cha chồng giúp đỡ kiểm tra sổ sách cho nhà giàu ở huyện thành hoặc là trong trường tư thục của Hứa Thiên Tứ.
Trong không gian tuy có rất nhiều thứ, nhưng lương thực có thể lấy ra thì lại ít, Mộc Cẩn chuẩn bị tìm một cơ hội vào trong thành mua một ít lương thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.