Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Chương 19: Là Người
Kỉ Nhàn
16/08/2024
Thực ra điều này cũng giống như chơi game, thôn dân giống như NPC trong game, ở một cảnh nhất định sẽ kích hoạt nhiệm vụ, muốn qua ải thì phải hoàn thành nhiệm vụ nhất định, bây giờ xem ra giúp cô nương thoát khỏi khó khăn chính là việc nàng cần làm đầu tiên.
Nghe vậy, Triệu Tử Minh sảng khoái cho Lộ Chi Ngư mượn bạc rồi chen lấn đám đông đi lên trước: "Tránh ra.”
Viên Tuấn quay đầu lại, vẻ mặt bất thiện, nói: “Ngươi, tên nhóc lông còn chưa đủ cứng này cũng muốn đến làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Người này quả nhiên có tài năng chọc tức người khác.
Thấy Triệu Tử Minh sắp nổi giận, Lộ Chi Ngư vội kéo theo Triệu Ngôn chen vào đám đông, mở miệng nói: “Vị huynh đài này, ta vừa nghe lỏm một chút đại khái hiểu được nguyên nhân của chuyện này là do cô nương làm bẩn y phục của huynh, nên huynh tức giận phải không?”
Viên Tuấn không vui chỉ vào y phục của mình: "Đúng! Biết không, bộ y phục này của ta đắt giá lắm đấy!”
Mặc dù giọng điệu vẫn rất khó nghe, nhưng may mắn là tình hình không trở nên căng thẳng hơn.
Lộ Chi Ngư thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Cô nương có xin lỗi huynh chưa?”
Viên Tuấn nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc, ‘hừ’ một tiếng nói: “Các ngươi muốn cầu xin ta tha thứ cho nàng ư? Mơ đi!”
“Huynh đài hiểu lầm rồi.” Lộ Chi Ngư cong mắt cười lộ ra tám chiếc răng trắng, nói: “Chuyện là thế này, trời cũng đã muộn, mặc bộ y phục dơ dáy như vậy rất khó chịu, chúng ta đền cho huynh một số bạc huynh mau chóng đến cửa hàng mua một bộ y phục mới thay vào đi, huynh cũng không muốn mãi mặc bộ y phục dơ này đâu đúng không?”
Viên Tuấn do dự.
Thấy vậy, Lộ Chi Ngư tiếp tục dùng lời lẽ ngọt ngào.
“Huynh đài trông rất hào phóng, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà chấp nhất đâu nhỉ…”
Có thể dùng đầu óc thì tại sao phải dùng vũ lực?
Nàng đã từng thấy quá nhiều tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân như vậy.
Mọi câu chuyện đều bắt đầu từ hình ảnh một thiếu niên anh hùng chứng kiến một cô nương bị ức hiếp, lòng tràn đầy thương xót không ngần ngại lao vào cuộc ẩu đả với đám người kia. Thực ra, chuyện vốn nhỏ nhặt, một lời xin lỗi có lẽ đã xong nhưng đám đông luôn đứng về phía kẻ yếu, dùng lời lẽ cay nghiệt để tấn công người kia.
Lộ Chi Ngư thử tưởng tượng nếu nàng là kẻ đối địch trong câu chuyện này.
Chẳng hạn: "Này! Ngươi thật quá đáng! Nàng ấy đã xin lỗi ngươi rồi, còn hứa bồi thường cho ngươi nữa, ngươi còn dây dưa làm gì nữa?"
Ừm, nếu là nàng thì chắc chắn đã tức giận lắm rồi.
Vì vậy, nàng đã dùng một cách khác.
Quả nhiên, Viên Tuấn nghe thấy những lời khen ngợi như mưa như gió ấy thì sung sướng đến nỗi sắp bay lên, cầm lấy túi bạc cân nhắc rồi quay sang cô nương áo hồng nói: "Lần này coi như ngươi may mắn, lần sau..."
Lộ Chi Ngư mỉm cười: "Đại ca quả là khoan hồng độ lượng, là người nho nhã hiền lành."
Viên Tuấn - một hán tử cao lớn vạm vỡ - lập tức ưỡn ngực, dịu dàng nói: "... Lần sau cẩn thận một chút."
Khi Viên Tuấn cầm túi bạc rời đi và đám đông tan rã, cô nương áo hồng khẽ cúi đầu hành lễ với Lộ Chi Ngư: "Cảm ơn cô nương."
Lộ Chi Ngư gật đầu đáp lễ, mỉm cười: "Không cần khách sáo."
"Ta tên là Tiểu Vu." Nàng ta kéo nam nhân mặc xiêm y rách rưới phía sau ra: "Đây là phụ thân của ta."
"Chào các vị, ta tên là Lộ Chi Ngư, đây là sư đệ Triệu Tử Minh của ta."
Triệu Tử Minh ôm bao gạo cười hì hì.
Tiểu Vu nhìn nàng: "Đã nghe qua danh tiếng.”
Lộ Chi Ngư chớp mắt: “Ngươi biết chúng ta à?”
Tiểu Vu gật đầu nhưng không nói thêm gì, ánh mắt lướt qua nam nhân điên dại rồi mới nhìn về phía Lộ Chi Ngư, mới nói: “Lộ cô nương, ta sẽ sớm trả lại bạc cho các ngươi, hôm nay đã muộn, ta phải về nhà sắc thuốc cho phụ thân rồi.”
“Được.”
Chia tay Tiểu Vu, mấy người cũng vội vã trở về nhà của Triệu Ngôn. Khi về đến nhà, mặt trời đã lặn bóng tối bao trùm, đã đến giờ xế chiều.
Lộ Chi Ngư vừa về đến nhà đã giao thuốc cho các đệ tử còn lại bảo họ sắc thuốc, còn mình thì ngồi bên cạnh học. Ngồi ngắm nhìn một lúc lâu, nàng cảm thấy quá nhàm chán liền chạy đến xem Triệu Tử Minh dùng gạo nếp chữa thương cho Mộ Thiên Lý.
Người kia rõ ràng đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng lại cắn chặt răng không hề kêu lên một tiếng nào, còn rảnh rỗi mà cười với nàng.
“Sư tỷ, không đau đâu.”
… Nàng tin mới lạ.
Lộ Chi Ngư đứng thẳng dậy lại đi ra ngoài cửa. Một số đệ tử đang theo lệnh của nàng rắc gạo nếp quanh nhà ba lớp trong ba lớp ngoài để trừ tà. Sau khi họ đi, lũ trẻ đầy sức sống này còn tranh thủ luyện võ xong thì sửa sang lại nhà của Triệu Ngôn.
Lộ Chi Ngư thậm chí còn muốn đứng lên vỗ tay cho chúng.
Trong cái nắng vàng nhạt nhàn nhạt ấy, màn đêm cuối cùng cũng đến.
Dưới màn đêm sâu thẳm, mọi thứ trong rừng đều im lặng đến lạ thường, không có tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái, ngay cả những chú chim trên cành cây cũng im lặng co ro trong tổ.
“Gù gù…” Bỗng nhiên có tiếng động lạ vang lên bên ngoài.
Lộ Chi Ngư ngồi trên bàn trúc, chống tay ra sau ung dung đu đưa chân.
Hai bên nàng, các đệ tử lặng lẽ giơ kiếm lên sẵn sàng. Bọn họ liên tục nuốt nước miếng, vừa hồi hộp vừa phấn khích, ai nấy đều nắm chặt kiếm chờ đợi trận chiến.
Đêm khuya, không khí trở nên lạnh lẽo, gió lớn thổi qua, rồi “đùng đùng” hai tiếng có vật gì đó gõ cửa hai cái.
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt rút kiếm ra.
“Đùng đùng…”
Triệu Tử Minh nắm chặt chuôi kiếm, mắt dán chặt vào cửa thì thầm: “Sư tỷ, mở cửa sao ạ?”
“Chờ chút nữa.” Lộ Chi Ngư khoanh tay, nhíu mày.
Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần.
Lộ Chi Ngư nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cửa một lúc lâu rồi lớn tiếng: “Mở cửa đi.”
Nghe vậy, Triệu Tử Minh và Trần Thiếu Thiên liếc mắt nhìn nhau, gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng chiến đấu. Hắn nhẹ nhàng bước tới rồi đột ngột mở cửa, vung kiếm chém tới!
Vị hòa thượng bên ngoài cửa bình tĩnh nhấc mắt lên.
“Sư tỷ, là một người!”
Triệu Tử Minh kịp thời dừng kiếm lại giữa không trung, lưỡi kiếm cách đỉnh đầu vị hòa thượng chỉ trong gang tấc.
Lộ Chi Ngư “ừm” một tiếng, nghiêng người nhìn ra.
Nàng khẽ nheo đôi mắt mèo lại.
Nghe vậy, Triệu Tử Minh sảng khoái cho Lộ Chi Ngư mượn bạc rồi chen lấn đám đông đi lên trước: "Tránh ra.”
Viên Tuấn quay đầu lại, vẻ mặt bất thiện, nói: “Ngươi, tên nhóc lông còn chưa đủ cứng này cũng muốn đến làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Người này quả nhiên có tài năng chọc tức người khác.
Thấy Triệu Tử Minh sắp nổi giận, Lộ Chi Ngư vội kéo theo Triệu Ngôn chen vào đám đông, mở miệng nói: “Vị huynh đài này, ta vừa nghe lỏm một chút đại khái hiểu được nguyên nhân của chuyện này là do cô nương làm bẩn y phục của huynh, nên huynh tức giận phải không?”
Viên Tuấn không vui chỉ vào y phục của mình: "Đúng! Biết không, bộ y phục này của ta đắt giá lắm đấy!”
Mặc dù giọng điệu vẫn rất khó nghe, nhưng may mắn là tình hình không trở nên căng thẳng hơn.
Lộ Chi Ngư thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Cô nương có xin lỗi huynh chưa?”
Viên Tuấn nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc, ‘hừ’ một tiếng nói: “Các ngươi muốn cầu xin ta tha thứ cho nàng ư? Mơ đi!”
“Huynh đài hiểu lầm rồi.” Lộ Chi Ngư cong mắt cười lộ ra tám chiếc răng trắng, nói: “Chuyện là thế này, trời cũng đã muộn, mặc bộ y phục dơ dáy như vậy rất khó chịu, chúng ta đền cho huynh một số bạc huynh mau chóng đến cửa hàng mua một bộ y phục mới thay vào đi, huynh cũng không muốn mãi mặc bộ y phục dơ này đâu đúng không?”
Viên Tuấn do dự.
Thấy vậy, Lộ Chi Ngư tiếp tục dùng lời lẽ ngọt ngào.
“Huynh đài trông rất hào phóng, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà chấp nhất đâu nhỉ…”
Có thể dùng đầu óc thì tại sao phải dùng vũ lực?
Nàng đã từng thấy quá nhiều tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân như vậy.
Mọi câu chuyện đều bắt đầu từ hình ảnh một thiếu niên anh hùng chứng kiến một cô nương bị ức hiếp, lòng tràn đầy thương xót không ngần ngại lao vào cuộc ẩu đả với đám người kia. Thực ra, chuyện vốn nhỏ nhặt, một lời xin lỗi có lẽ đã xong nhưng đám đông luôn đứng về phía kẻ yếu, dùng lời lẽ cay nghiệt để tấn công người kia.
Lộ Chi Ngư thử tưởng tượng nếu nàng là kẻ đối địch trong câu chuyện này.
Chẳng hạn: "Này! Ngươi thật quá đáng! Nàng ấy đã xin lỗi ngươi rồi, còn hứa bồi thường cho ngươi nữa, ngươi còn dây dưa làm gì nữa?"
Ừm, nếu là nàng thì chắc chắn đã tức giận lắm rồi.
Vì vậy, nàng đã dùng một cách khác.
Quả nhiên, Viên Tuấn nghe thấy những lời khen ngợi như mưa như gió ấy thì sung sướng đến nỗi sắp bay lên, cầm lấy túi bạc cân nhắc rồi quay sang cô nương áo hồng nói: "Lần này coi như ngươi may mắn, lần sau..."
Lộ Chi Ngư mỉm cười: "Đại ca quả là khoan hồng độ lượng, là người nho nhã hiền lành."
Viên Tuấn - một hán tử cao lớn vạm vỡ - lập tức ưỡn ngực, dịu dàng nói: "... Lần sau cẩn thận một chút."
Khi Viên Tuấn cầm túi bạc rời đi và đám đông tan rã, cô nương áo hồng khẽ cúi đầu hành lễ với Lộ Chi Ngư: "Cảm ơn cô nương."
Lộ Chi Ngư gật đầu đáp lễ, mỉm cười: "Không cần khách sáo."
"Ta tên là Tiểu Vu." Nàng ta kéo nam nhân mặc xiêm y rách rưới phía sau ra: "Đây là phụ thân của ta."
"Chào các vị, ta tên là Lộ Chi Ngư, đây là sư đệ Triệu Tử Minh của ta."
Triệu Tử Minh ôm bao gạo cười hì hì.
Tiểu Vu nhìn nàng: "Đã nghe qua danh tiếng.”
Lộ Chi Ngư chớp mắt: “Ngươi biết chúng ta à?”
Tiểu Vu gật đầu nhưng không nói thêm gì, ánh mắt lướt qua nam nhân điên dại rồi mới nhìn về phía Lộ Chi Ngư, mới nói: “Lộ cô nương, ta sẽ sớm trả lại bạc cho các ngươi, hôm nay đã muộn, ta phải về nhà sắc thuốc cho phụ thân rồi.”
“Được.”
Chia tay Tiểu Vu, mấy người cũng vội vã trở về nhà của Triệu Ngôn. Khi về đến nhà, mặt trời đã lặn bóng tối bao trùm, đã đến giờ xế chiều.
Lộ Chi Ngư vừa về đến nhà đã giao thuốc cho các đệ tử còn lại bảo họ sắc thuốc, còn mình thì ngồi bên cạnh học. Ngồi ngắm nhìn một lúc lâu, nàng cảm thấy quá nhàm chán liền chạy đến xem Triệu Tử Minh dùng gạo nếp chữa thương cho Mộ Thiên Lý.
Người kia rõ ràng đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng lại cắn chặt răng không hề kêu lên một tiếng nào, còn rảnh rỗi mà cười với nàng.
“Sư tỷ, không đau đâu.”
… Nàng tin mới lạ.
Lộ Chi Ngư đứng thẳng dậy lại đi ra ngoài cửa. Một số đệ tử đang theo lệnh của nàng rắc gạo nếp quanh nhà ba lớp trong ba lớp ngoài để trừ tà. Sau khi họ đi, lũ trẻ đầy sức sống này còn tranh thủ luyện võ xong thì sửa sang lại nhà của Triệu Ngôn.
Lộ Chi Ngư thậm chí còn muốn đứng lên vỗ tay cho chúng.
Trong cái nắng vàng nhạt nhàn nhạt ấy, màn đêm cuối cùng cũng đến.
Dưới màn đêm sâu thẳm, mọi thứ trong rừng đều im lặng đến lạ thường, không có tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái, ngay cả những chú chim trên cành cây cũng im lặng co ro trong tổ.
“Gù gù…” Bỗng nhiên có tiếng động lạ vang lên bên ngoài.
Lộ Chi Ngư ngồi trên bàn trúc, chống tay ra sau ung dung đu đưa chân.
Hai bên nàng, các đệ tử lặng lẽ giơ kiếm lên sẵn sàng. Bọn họ liên tục nuốt nước miếng, vừa hồi hộp vừa phấn khích, ai nấy đều nắm chặt kiếm chờ đợi trận chiến.
Đêm khuya, không khí trở nên lạnh lẽo, gió lớn thổi qua, rồi “đùng đùng” hai tiếng có vật gì đó gõ cửa hai cái.
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt rút kiếm ra.
“Đùng đùng…”
Triệu Tử Minh nắm chặt chuôi kiếm, mắt dán chặt vào cửa thì thầm: “Sư tỷ, mở cửa sao ạ?”
“Chờ chút nữa.” Lộ Chi Ngư khoanh tay, nhíu mày.
Một lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần.
Lộ Chi Ngư nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cửa một lúc lâu rồi lớn tiếng: “Mở cửa đi.”
Nghe vậy, Triệu Tử Minh và Trần Thiếu Thiên liếc mắt nhìn nhau, gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng chiến đấu. Hắn nhẹ nhàng bước tới rồi đột ngột mở cửa, vung kiếm chém tới!
Vị hòa thượng bên ngoài cửa bình tĩnh nhấc mắt lên.
“Sư tỷ, là một người!”
Triệu Tử Minh kịp thời dừng kiếm lại giữa không trung, lưỡi kiếm cách đỉnh đầu vị hòa thượng chỉ trong gang tấc.
Lộ Chi Ngư “ừm” một tiếng, nghiêng người nhìn ra.
Nàng khẽ nheo đôi mắt mèo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.