Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Chương 41: Nàng Là Một Cơ Hội
Kỉ Nhàn
17/08/2024
Cùng lúc đó, ở sâu trong núi.
Lộ Chi Ngư nhận được câu trả lời khiến nàng không thể tin nổi.
"Đúng vậy, chính ta vàTriệu Hách cùng nhau giết nàng, Yên Tuyết Hành không hề hay biết. Có lẽ bây giờ hắn ta vẫn đang tìm kiếm, tìm kiếm tân nương đáng thương của mình."
Người điên bình tĩnh nhìn Triệu Thanh.
Trong đôi mắt đen láy ấy, Lộ Chi Ngư nhìn thấy nhiều thứ mà nàng không thể hiểu nổi, có hoài niệm, có oán hận, có bất bình, thậm chí còn có cả sự hối tiếc.
Những năm qua, ông ta luôn chìm đắm trong quá khứ, điên điên khùng khùng như một kẻ mất hồn, ông ta không dám tỉnh táo lại, cũng không dám đối mặt với những người mà ông ta đã hại chết.
...
Qua lời kể của Vương Cư An, câu chuyện của Triệu Gia thôn dần dần rõ ràng trong đầu Lộ Chi Ngư.
Vài trăm năm trước, một đội quân nhỏ vì phạm tội ăn thịt người mà bị đại quân truy sát, đã trốn chạy đến nơi này.
Đây là một sơn cốc đầy sương mù, sâu trong sơn cốc tràn ngập côn trùng rắn rết, cỏ độc mọc um tùm, tiểu đội ấy đã phải tiêu hao một nửa sinh mạng mới vượt qua được sơn cốc, chen chúc vào sâu trong sơn cốc.
Tại đây, họ gặp một nhóm thôn dân chất phác lương thiện.
Họ tiếp nhận đội quân từ nơi khác đến, còn tận tình cung cấp chỗ ở cho họ. Nhưng ai ngờ, những người mà họ cho là quân đội bảo vệ dân chúng lại là những kẻ ác độc đã phạm tội ăn thịt người trốn chạy đến đây.
Không bao lâu sau, trong quân có người tái phát cơn nghiện.
Hắn ta thèm muốn thịt người.
Nghe tin, vị tướng lĩnh liền rút đao chém chết tên lính đó, đồng thời tuyên bố với toàn quân, nếu ai tái phạm sẽ bị trừng phạt tương tự.
Sau đó, quân đội yên ổn hơn nhiều, mọi người đều ngoan ngoãn sinh sống tại đây. Nhưng không ngờ, một khi đã nếm thử thịt người, hương vị ấy đã không thể nào quên.
Dù quân lệnh nghiêm khắc cũng không thể ngăn cản lòng tham đối với thịt người của họ.
Bản thân vị tướng lĩnh cũng không ngoại lệ.
Hắn ta cho rằng đó là lời nguyền.
Là sự trừng phạt mà trời cao giáng xuống.
Việc ăn thịt người không phải là bản tính của họ, tất cả là do trời xui đất khiến, muốn sống sót thì phải phá vỡ lời nguyền!
Nhưng lời nguyền này quá độc ác, dù họ đã thử mọi cách cũng không thể hóa giải. Vì vậy, họ muốn rời khỏi sơn cốc, đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm cách giải quyết, nhưng chưa kịp đến cửa sơn cốc đã bị côn trùng rắn rết ngăn cản đành phải quay lại, vị tướng lĩnh đành phải tìm cách giải quyết trong sơn cốc.
Sau đó, một vị trưởng lão trong sơn cốc phát hiện ra bí mật mà họ giấu kín bấy lâu, nói với họ: "Muốn hóa giải lời nguyền thì phải trường sinh bất tử."
Từ đó, họ định cư tại đây, cam tâm tình nguyện ở lại, thành thân sinh con với người dân địa phương, đời đời kiếp kiếp không có ý định quay về Trung Nguyên.
Vài trăm năm sau, hậu duệ của họ vẫn say mê nghiên cứu phương pháp này, lời nguyền lan rộng đến cả họ.
Phần còn lại của câu chuyện cũng tương tự như những gì Lộ Chi Ngư đã suy đoán.
Trong quá trình thời gian trôi qua, những người nghiên cứu phương pháp trường sinh bất tử đã chia thành hai phe. Một phe do trưởng thôn đứng đầu, theo đuổi phương pháp Hạn Bạt (*), phe còn lại do Triệu Thư đứng đầu, sáng tạo ra phương pháp thân người đuôi rắn dựa trên truyền thuyết về Nữ Oa.
(*) Hạn Bạt: là một nữ thần trong truyền thuyết Trung Hoa, đặc biệt liên quan đến lĩnh vực về hạn hán.
Họ luôn tin vào quan niệm của tổ tiên, chỉ có trường sinh bất tử mới có thể hóa giải lời nguyền.
Lộ Chi Ngư thực sự muốn mắng họ vài câu, nghiên cứu những thứ thần thần bí bí này làm gì? Có thời gian rảnh rỗi thì hãy bước ra khỏi sơn cốc này mở rộng tầm mắt, biết đâu có vị tiên nhân nào thấy họ có tư chất tốt, quyết định truyền thụ cho họ phép tu tiên thì sao.
Họ đã bị ma ám rồi.
Nếu nói trong câu chuyện này còn có người tỉnh táo thì chỉ có thể là người điên và tiểu nữ nhi của ông ta là Tiểu Vu.
Tên thật của người điên là Vương Cư An, chính là thương nhân buôn cổ vật đã mang bí thuật Hạn Bạt đến Triệu Gia thôn hai mươi năm trước.
Hồi đó, chính ông ta cùng với trưởng thônTriệu Hách cùng nhau nghiên cứu bí quyết trường sinh bất tử.
Theo ghi chép trong sách cổ, trước tiên họ phải chọn ra người phù hợp nhất để làm cương thi đời đầu.
Vậy người phù hợp là ai? Đó phải là người sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, chết oan uổng không nhắm mắt. Mà Triệu Thanh chính là người duy nhất trong thôn sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm. Cô nương hoạt bát, lương thiện không biết gì về mọi chuyện cứ thế bị chính tay cha mình tàn sát, chết không nhắm mắt, oán khí ngập trời.
Sau đó, họ chôn nàng vào nơi nuôi dưỡng cương thi âm khí nặng nhất, để nàng hấp thụ tinh hoa của ánh trăng, tám mươi mốt ngày sau, họ đào nàng lên. Lúc này, Triệu Thanh toàn thân cứng đờ, móng tay đen nhọn, có răng nanh sắc bén, sợ ánh nắng mặt trời, sức lực lại lớn vô cùng, khi nhảy về phía trước hai tay đưa ra trước, nàng đã trở thành cương thi.
Họ tiến hành một loạt thí nghiệm trên nàng, phát hiện ra rằng ngoài việc sợ ánh nắng và lửa, nàng còn bất khả chiến bại, thân thể không bị hư hỏng. Vương Cư An cho rằng đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng chưa đạt đến mức bất tử như ghi trong sách cổ, để tăng cường sức mạnh cho Triệu Thanh, Vương Cư An và trưởng thôn bàn bạc quyết định để Triệu Thanh đi hút máu.
Không ngờ sau khi hút máu,Triệu Thanh quả thật trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng những thôn dân bị hút máu cũng biến thành những cương thi mất hết thần trí.
Lúc này, Vương Cư An và trưởng thôn bắt đầu có những ý kiến khác nhau.
Vương Cư An đột nhiên nhận ra việc luyện cương thi có thể tạo ra quái vật, loại quái vật này bất khả chiến bại, nhưng trưởng thôn lại có ý kiến trái ngược, ông ta cho rằng đây là một bước tiến lớn trong bí quyết trường sinh bất tử, ông ta thậm chí còn rất hài lòng đối với những thôn dân bị biến đổi.
Vương Cư An cảm thấy trưởng thôn quá đáng sợ, lúc này muốn rút lui cũng không còn cơ hội nữa.
Ông ta mệt mỏi trở về nhà, nhưng phát hiện cửa nhà đã mở toang, thê tử của mình nằm trong vũng máu, còn tiểu nữ nhi Tiểu Vu đang trốn trong chum nước không dám phát ra tiếng động.
Vương Cư An hoàn toàn sụp đổ, ôm thi thể của thê tử mà khóc nức nở, vừa khóc vừa nhận ra người trong lòng phải sớm hỏa táng, nếu không sẽ bị đồng hóa thành cương thi. Đêm đó, nhà Vương Cư An bùng cháy một ngọn lửa lớn, thôn dân vội vã đến cứu hỏa, khi lửa tắt chỉ còn lại thi thể gần như bị thiêu thành tro của Vương phu nhân và tiểu nữ nhi Tiểu Vu chỉ mới tí tuổi.
Để bảo toàn tính mạng, Vương Cư An đành phải giả điên, may mắn là họ vẫn còn e ngại nửa cuốn sách cổ trên người ông nên không dám giết ông.
Ngay khi biết tin Lộ Chi Ngư và những người khác xuất hiện ở ngoài thôn, Vương Cư An và Tiểu Vu đã nảy ra ý định cứu người.
"Thôn này không thể chết thêm người nào nữa."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có ngày càng nhiều người chết."
Nhưng vì thế lực của họ quá yếu, thôn dân luôn giám sát họ từng khoảnh khắc, việc gửi tín hiệu là vô cùng khó khăn, vì vậy hai người chỉ có thể lén lút đưa ra một số gợi ý hy vọng họ sớm rời đi.
Đôi đũa và cháo của Tiểu Vu là gợi ý đầu tiên mà họ đưa ra.
Mọi người đều cho rằng đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, Tiểu Vu có chút thất vọng, biết rằng cách này không hiệu quả, tuy nhiên Lộ cô nương dường như đã để ý đến điều đó.
Đêm thứ hai, Viên Tuấn chết.
Mọi người đều cho rằng hắn ta bị cương thi giết chết, nhưng thực tế không phải vậy.
Tiểu Vu biết Viên Tuấn chết dưới tay Triệu Thư.
Để nghiên cứu thí nghiệm kết hợp người và rắn, Triệu Thư đã chọn Viên Tuấn, người có thể chất tốt nhất trong số những người ngoại lai.
Hắn ta siết cổ Viên Tuấn đến chết rồi sai người đưa Viên Tuấn đến đường hầm bí mật ở sau núi. Trong quá trình vận chuyển, động tĩnh của họ bị vị hòa thượng có pháp lực cao cường phát hiện nên vội vàng ngụy trang hiện trường thành vụ tấn công của cương thi, để ngăn chặn việc kiểm tra thi thể, Triệu Thư đặc biệt dẫn theo một nhóm người định mang Viên Tuấn đi thiêu hủy.
Mọi người đều tin lời Triệu Thư, chỉ có Lộ cô nương chăm chú nhìn thi thể của Viên Tuấn mà suy tư.
Tiểu Vu đột nhiên cảm thấy, Lộ cô nương dường như là một cơ hội tốt.
Vì vậy, những ngày sau đó, nàng ấy cố ý để lại những manh mối cho Lộ Chi Ngư.
Khi biết họ sẽ đến nhà trưởng thôn, Tiểu Vu nghĩ đây là thời cơ tốt để dẫn họ đến sau núi liền mạnh dạn để lại dấu vết, hướng họ về phía nơi Viên Tuấn bị giấu xác.
Đi đến sau núi, Tiểu Vu chợt thấy trưởng thôn và Triệu Thư quỳ trước một nam tử nghe theo lệnh của hắn.
Nam tử đó dáng người cao lớn, tóc xõa ra, có một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Nơi hắn đứng tựa như bước vào địa ngục trần gian, hỏa ngục cháy không ngừng, bóng tối nuốt chửng ánh sáng.
Đó là ai? Vì sao trưởng thôn và Triệu Thư lại quỳ trước hắn?
Tiểu Vu cảm thấy có điều không ổn liền vội vàng dẫn họ quay về, nào ngờ, Triệu Thư đã phát hiện ra dấu vết của nàng ấy.
Lộ Chi Ngư nhận được câu trả lời khiến nàng không thể tin nổi.
"Đúng vậy, chính ta vàTriệu Hách cùng nhau giết nàng, Yên Tuyết Hành không hề hay biết. Có lẽ bây giờ hắn ta vẫn đang tìm kiếm, tìm kiếm tân nương đáng thương của mình."
Người điên bình tĩnh nhìn Triệu Thanh.
Trong đôi mắt đen láy ấy, Lộ Chi Ngư nhìn thấy nhiều thứ mà nàng không thể hiểu nổi, có hoài niệm, có oán hận, có bất bình, thậm chí còn có cả sự hối tiếc.
Những năm qua, ông ta luôn chìm đắm trong quá khứ, điên điên khùng khùng như một kẻ mất hồn, ông ta không dám tỉnh táo lại, cũng không dám đối mặt với những người mà ông ta đã hại chết.
...
Qua lời kể của Vương Cư An, câu chuyện của Triệu Gia thôn dần dần rõ ràng trong đầu Lộ Chi Ngư.
Vài trăm năm trước, một đội quân nhỏ vì phạm tội ăn thịt người mà bị đại quân truy sát, đã trốn chạy đến nơi này.
Đây là một sơn cốc đầy sương mù, sâu trong sơn cốc tràn ngập côn trùng rắn rết, cỏ độc mọc um tùm, tiểu đội ấy đã phải tiêu hao một nửa sinh mạng mới vượt qua được sơn cốc, chen chúc vào sâu trong sơn cốc.
Tại đây, họ gặp một nhóm thôn dân chất phác lương thiện.
Họ tiếp nhận đội quân từ nơi khác đến, còn tận tình cung cấp chỗ ở cho họ. Nhưng ai ngờ, những người mà họ cho là quân đội bảo vệ dân chúng lại là những kẻ ác độc đã phạm tội ăn thịt người trốn chạy đến đây.
Không bao lâu sau, trong quân có người tái phát cơn nghiện.
Hắn ta thèm muốn thịt người.
Nghe tin, vị tướng lĩnh liền rút đao chém chết tên lính đó, đồng thời tuyên bố với toàn quân, nếu ai tái phạm sẽ bị trừng phạt tương tự.
Sau đó, quân đội yên ổn hơn nhiều, mọi người đều ngoan ngoãn sinh sống tại đây. Nhưng không ngờ, một khi đã nếm thử thịt người, hương vị ấy đã không thể nào quên.
Dù quân lệnh nghiêm khắc cũng không thể ngăn cản lòng tham đối với thịt người của họ.
Bản thân vị tướng lĩnh cũng không ngoại lệ.
Hắn ta cho rằng đó là lời nguyền.
Là sự trừng phạt mà trời cao giáng xuống.
Việc ăn thịt người không phải là bản tính của họ, tất cả là do trời xui đất khiến, muốn sống sót thì phải phá vỡ lời nguyền!
Nhưng lời nguyền này quá độc ác, dù họ đã thử mọi cách cũng không thể hóa giải. Vì vậy, họ muốn rời khỏi sơn cốc, đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm cách giải quyết, nhưng chưa kịp đến cửa sơn cốc đã bị côn trùng rắn rết ngăn cản đành phải quay lại, vị tướng lĩnh đành phải tìm cách giải quyết trong sơn cốc.
Sau đó, một vị trưởng lão trong sơn cốc phát hiện ra bí mật mà họ giấu kín bấy lâu, nói với họ: "Muốn hóa giải lời nguyền thì phải trường sinh bất tử."
Từ đó, họ định cư tại đây, cam tâm tình nguyện ở lại, thành thân sinh con với người dân địa phương, đời đời kiếp kiếp không có ý định quay về Trung Nguyên.
Vài trăm năm sau, hậu duệ của họ vẫn say mê nghiên cứu phương pháp này, lời nguyền lan rộng đến cả họ.
Phần còn lại của câu chuyện cũng tương tự như những gì Lộ Chi Ngư đã suy đoán.
Trong quá trình thời gian trôi qua, những người nghiên cứu phương pháp trường sinh bất tử đã chia thành hai phe. Một phe do trưởng thôn đứng đầu, theo đuổi phương pháp Hạn Bạt (*), phe còn lại do Triệu Thư đứng đầu, sáng tạo ra phương pháp thân người đuôi rắn dựa trên truyền thuyết về Nữ Oa.
(*) Hạn Bạt: là một nữ thần trong truyền thuyết Trung Hoa, đặc biệt liên quan đến lĩnh vực về hạn hán.
Họ luôn tin vào quan niệm của tổ tiên, chỉ có trường sinh bất tử mới có thể hóa giải lời nguyền.
Lộ Chi Ngư thực sự muốn mắng họ vài câu, nghiên cứu những thứ thần thần bí bí này làm gì? Có thời gian rảnh rỗi thì hãy bước ra khỏi sơn cốc này mở rộng tầm mắt, biết đâu có vị tiên nhân nào thấy họ có tư chất tốt, quyết định truyền thụ cho họ phép tu tiên thì sao.
Họ đã bị ma ám rồi.
Nếu nói trong câu chuyện này còn có người tỉnh táo thì chỉ có thể là người điên và tiểu nữ nhi của ông ta là Tiểu Vu.
Tên thật của người điên là Vương Cư An, chính là thương nhân buôn cổ vật đã mang bí thuật Hạn Bạt đến Triệu Gia thôn hai mươi năm trước.
Hồi đó, chính ông ta cùng với trưởng thônTriệu Hách cùng nhau nghiên cứu bí quyết trường sinh bất tử.
Theo ghi chép trong sách cổ, trước tiên họ phải chọn ra người phù hợp nhất để làm cương thi đời đầu.
Vậy người phù hợp là ai? Đó phải là người sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, chết oan uổng không nhắm mắt. Mà Triệu Thanh chính là người duy nhất trong thôn sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm. Cô nương hoạt bát, lương thiện không biết gì về mọi chuyện cứ thế bị chính tay cha mình tàn sát, chết không nhắm mắt, oán khí ngập trời.
Sau đó, họ chôn nàng vào nơi nuôi dưỡng cương thi âm khí nặng nhất, để nàng hấp thụ tinh hoa của ánh trăng, tám mươi mốt ngày sau, họ đào nàng lên. Lúc này, Triệu Thanh toàn thân cứng đờ, móng tay đen nhọn, có răng nanh sắc bén, sợ ánh nắng mặt trời, sức lực lại lớn vô cùng, khi nhảy về phía trước hai tay đưa ra trước, nàng đã trở thành cương thi.
Họ tiến hành một loạt thí nghiệm trên nàng, phát hiện ra rằng ngoài việc sợ ánh nắng và lửa, nàng còn bất khả chiến bại, thân thể không bị hư hỏng. Vương Cư An cho rằng đây mới chỉ là khởi đầu, nhưng chưa đạt đến mức bất tử như ghi trong sách cổ, để tăng cường sức mạnh cho Triệu Thanh, Vương Cư An và trưởng thôn bàn bạc quyết định để Triệu Thanh đi hút máu.
Không ngờ sau khi hút máu,Triệu Thanh quả thật trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng những thôn dân bị hút máu cũng biến thành những cương thi mất hết thần trí.
Lúc này, Vương Cư An và trưởng thôn bắt đầu có những ý kiến khác nhau.
Vương Cư An đột nhiên nhận ra việc luyện cương thi có thể tạo ra quái vật, loại quái vật này bất khả chiến bại, nhưng trưởng thôn lại có ý kiến trái ngược, ông ta cho rằng đây là một bước tiến lớn trong bí quyết trường sinh bất tử, ông ta thậm chí còn rất hài lòng đối với những thôn dân bị biến đổi.
Vương Cư An cảm thấy trưởng thôn quá đáng sợ, lúc này muốn rút lui cũng không còn cơ hội nữa.
Ông ta mệt mỏi trở về nhà, nhưng phát hiện cửa nhà đã mở toang, thê tử của mình nằm trong vũng máu, còn tiểu nữ nhi Tiểu Vu đang trốn trong chum nước không dám phát ra tiếng động.
Vương Cư An hoàn toàn sụp đổ, ôm thi thể của thê tử mà khóc nức nở, vừa khóc vừa nhận ra người trong lòng phải sớm hỏa táng, nếu không sẽ bị đồng hóa thành cương thi. Đêm đó, nhà Vương Cư An bùng cháy một ngọn lửa lớn, thôn dân vội vã đến cứu hỏa, khi lửa tắt chỉ còn lại thi thể gần như bị thiêu thành tro của Vương phu nhân và tiểu nữ nhi Tiểu Vu chỉ mới tí tuổi.
Để bảo toàn tính mạng, Vương Cư An đành phải giả điên, may mắn là họ vẫn còn e ngại nửa cuốn sách cổ trên người ông nên không dám giết ông.
Ngay khi biết tin Lộ Chi Ngư và những người khác xuất hiện ở ngoài thôn, Vương Cư An và Tiểu Vu đã nảy ra ý định cứu người.
"Thôn này không thể chết thêm người nào nữa."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ có ngày càng nhiều người chết."
Nhưng vì thế lực của họ quá yếu, thôn dân luôn giám sát họ từng khoảnh khắc, việc gửi tín hiệu là vô cùng khó khăn, vì vậy hai người chỉ có thể lén lút đưa ra một số gợi ý hy vọng họ sớm rời đi.
Đôi đũa và cháo của Tiểu Vu là gợi ý đầu tiên mà họ đưa ra.
Mọi người đều cho rằng đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, Tiểu Vu có chút thất vọng, biết rằng cách này không hiệu quả, tuy nhiên Lộ cô nương dường như đã để ý đến điều đó.
Đêm thứ hai, Viên Tuấn chết.
Mọi người đều cho rằng hắn ta bị cương thi giết chết, nhưng thực tế không phải vậy.
Tiểu Vu biết Viên Tuấn chết dưới tay Triệu Thư.
Để nghiên cứu thí nghiệm kết hợp người và rắn, Triệu Thư đã chọn Viên Tuấn, người có thể chất tốt nhất trong số những người ngoại lai.
Hắn ta siết cổ Viên Tuấn đến chết rồi sai người đưa Viên Tuấn đến đường hầm bí mật ở sau núi. Trong quá trình vận chuyển, động tĩnh của họ bị vị hòa thượng có pháp lực cao cường phát hiện nên vội vàng ngụy trang hiện trường thành vụ tấn công của cương thi, để ngăn chặn việc kiểm tra thi thể, Triệu Thư đặc biệt dẫn theo một nhóm người định mang Viên Tuấn đi thiêu hủy.
Mọi người đều tin lời Triệu Thư, chỉ có Lộ cô nương chăm chú nhìn thi thể của Viên Tuấn mà suy tư.
Tiểu Vu đột nhiên cảm thấy, Lộ cô nương dường như là một cơ hội tốt.
Vì vậy, những ngày sau đó, nàng ấy cố ý để lại những manh mối cho Lộ Chi Ngư.
Khi biết họ sẽ đến nhà trưởng thôn, Tiểu Vu nghĩ đây là thời cơ tốt để dẫn họ đến sau núi liền mạnh dạn để lại dấu vết, hướng họ về phía nơi Viên Tuấn bị giấu xác.
Đi đến sau núi, Tiểu Vu chợt thấy trưởng thôn và Triệu Thư quỳ trước một nam tử nghe theo lệnh của hắn.
Nam tử đó dáng người cao lớn, tóc xõa ra, có một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Nơi hắn đứng tựa như bước vào địa ngục trần gian, hỏa ngục cháy không ngừng, bóng tối nuốt chửng ánh sáng.
Đó là ai? Vì sao trưởng thôn và Triệu Thư lại quỳ trước hắn?
Tiểu Vu cảm thấy có điều không ổn liền vội vàng dẫn họ quay về, nào ngờ, Triệu Thư đã phát hiện ra dấu vết của nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.