Chương 3: Vụ án tình cờ
Tư Mãn Đà La
11/11/2019
Sau khi được cứu ra ngoài, Tần Minh Hi được đưa tới bệnh viện. Rất
may cô bị thương không nặng lắm. Cộng lại cũng chỉ là vết trầy xước khi
cố gắng thoát khỏi xe, nhiều nhất ở phần đầu do va đập mạnh, hai lòng
bàn chân do đi trên đá nhọn chỗ bãi cát hoang và cùi chỏ cánh tay trái
vì cố gắng đập vỡ cửa kính xe.
Vài tiếng sau, Tần Minh Hi được sắp xếp nằm ở phòng bệnh tư nhân.
Thỉnh thoảng lại có một y tá đi vào xem tình hình của cô, đồng thời lo
lắng: "Cô Tần, cô có chắc không muốn gọi người nhà đến chứ?"
Trái lại cô chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cô ngồi tựa vào thành giường, mở điện thoại hí hoáy cả buổi, cuối cùng lặng lẽ cảm thán đưa ra kết luận: thế giới này với thế giới cô đã từng sống không hề liên quan tới nhau, tuy nhiên, xét theo bối cảnh đời sống hiện tại, thì cũng chẳng khác là bao.
Tần Minh Hi trầm mặc hồi lâu, lại bất chợt nghĩ đến lúc đó, cô cố chấp kéo Phương Tiểu Tổ, không thể tin thời điểm ấy tự dưng xúc động mãnh liệt, thậm chí tim cô còn dâng lên từng hồi co thắt đau đớn. Vậy mà tên khốn đó...
Hắn từ đầu đến cuối chỉ cười nhìn cô, tại sao ánh mắt của hắn lúc ấy lại nhu hoà tới vậy? Là vì cô đã bất chấp tất cả để cứu hắn, hay sự thanh thản khi cuối cùng cũng được rời khỏi thế gian?
Hơn thế nữa, giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn đã ôm cô, phải không?
Cảm thấy bản thân đã nghĩ ngợi quá xa, Tần Minh Hi lắc lắc đầu, trượt người xuống vùi vào trong chăn. Dù sao cô vẫn chưa chết, âu cũng là ý trời. Thế giới bên kia chẳng còn gì để cô phải lưu luyến cả, cô mồ côi cha mẹ, sống vì lí tưởng Cách Mạng. Giờ đây cô vì đất nước mà hi sinh, đó là sự hi sinh đáng tự hào. Hiện tại cô được sống lại, lần nữa trở về với cái tên Tần Minh Hi dẫu nó không thuộc về cô. Đó đã là quá đủ, một ân huệ lớn lao mà bản thân cô thiếu chút nữa đã không thể gồng gánh nổi.
Còn về danh tính của chủ thân thể này, thật không thể tin rằng chỉ tùy tiện đánh vài dòng chữ, tất cả những thông tin liên quan đến "Tần Minh Hi" đều hiện lên không xót một dòng. Và dĩ nhiên, thân thế của cô gái "Tần Minh Hi" quả thật không hề đơn giản. Cô ta là con gái độc nhất của ông trùm hãng hàng không đứng đầu Châu Đông Dương Tần Bá Hiên. Xinh đẹp, nhiều tiền, kiêu ngạo. Đặc biệt cô ta còn có vị hôn cũng nổi tiếng không kém tên Uông Đông Thành, giám đốc của ngân hàng tài chính quốc tế FPT, cũng chính là người đàn ông trong màn hình điện thoại của cô. Hiện tại, vị tiểu thư họ Tần đang giữ chức trưởng phòng tài chính ở chi nhánh thuộc tập đoàn HOLL, cơ nghiệp của ba cô ta và sống một mình trong khu biệt thự tại ngoại ô thành phố Phồn Lệ.
Thân phận này...tuyệt không còn gì tuyệt bằng.
Sáng ngày hôm sau Tần Minh Hi rời khỏi bệnh viện, liền bắt taxi về nhà. Đành chịu thôi chứ biết sao giờ, xe cô đã sớm nghỉ hưu dưới đáy biển rồi. Còn địa chỉ nhà là do cô mò mẫm trong album ảnh điện thoại mà ra, từng địa điểm đều được đánh dấu và ghi rõ ở mỗi mục ảnh. Ảnh chụp thường xuyên nhất có bối cảnh là những căn phòng trùng lặp nhiều lần, không thể chính là nhà cô.
Ngoại ô Phồn Lệ
Hầu hết lớp người khá giả bây giờ đều rất biết hưởng thụ. Họ chọn xây những căn biệt thự đắt tiền ở những nơi yên tĩnh thay vì phải chen chúc trong thành phố dù phồn hoa nhưng ồn ào. Từng lối kiến trúc được xây theo nhiều phong cách khác nhau, từ phong cách cổ điển, Gothic của Âu cho tới sự trang nhã, tiện nghi của Nhật. Tổng quan lại, chính là một nơi lí tưởng để an nhàn cả đời.
Tần Minh Hi đứng nhìn trân trối. Trước mắt cô chính là ngôi biệt thự riêng của tiểu thư nhà họ Tần. Hiện đại, trang nhã thì khỏi nói. Biệt thự hai tầng với thiết kế như trong phim, hồ bơi, vườn tược cái gì cũng có. Kêu một cảnh sát quèn lương tháng vài triệu như cô sống ở đây, thật chẳng khác nào quẳng cô lên thiên đường.
Lạy trời...
Tần Minh Hi khó khăn hít sâu một hơi. Cô đi tham quan toà nhà một vòng lại một vòng, như đang nhâm nhi một món ăn thượng hạng, đáy lòng không ngừng tấm tắc cảm thán...
Thân chủ quả nhiên tốt nghiệp xuất sắc ngành đầu thai, sinh ra đã ở vạch đích, chỉ tiếc bản thân lại yểu mệnh, dẫu sao một kiếp này của cô ta cũng quá ư là viên mãn rồi. Điều kiện tốt như thế, vậy mà lúc nào cũng sống trong tình yêu mù quáng, cả ngày chỉ biết nghĩ cách làm thế nào để đối phó với tình địch...Cô ngán ngẩm tặc lưỡi, thật giống như mấy cô nữ phụ ngu ngốc điển hình mà cô từng biết qua nhiều cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Ngắm nghía đã đủ, cô bất giác nhìn đồng hồ, cũng gần 11 giờ trưa rồi, có lẽ nên đích thân nấu cái gì đó lót dạ nhỉ?
Mang một tâm tình phơi phới mở cửa tủ lạnh, nụ cười trên mặt bạn nhỏ Tần lập tức cứng đơ. Bên trong hiu hắt một màu trắng lạnh lẽo, có chăng cũng chỉ còn mấy chai sữa tươi đang uống dở. Cô ỉu xìu đóng lại. Tiện tay mở tủ trạm bếp, lần này thì Tần Minh Hi thực sự xúc động muốn hất bàn...
Ngay-cả-một-cái-nồi-cũng-không-có!
Thôi được rồi, con nhà điều kiện mà. Muốn ăn quán tây quán ta thế nào mà chả được.
Không sao, đằng nào cô cũng muốn rẽ qua DBC* một chút, phòng bếp ở đây thiếu rất nhiều đồ, cả đồ ăn lẫn nồi niêu xoong chảo. Cũng may cô ta còn sắm thêm một chiếc xế hộp nữa, bằng không có lẽ cô buộc lòng phải đạp xe thể thao tới trung tâm thành phố rồi.
*:Trung tâm thương mại
Khu DBC cách nhà cô khá xa, hơn mười cây số.
Tần Minh Hi lượn lờ một vòng quanh khu bán thực phẩm, xách về mấy túi. Rồi lại đi một vòng qua khu đồ dùng gia dụng, làm một cuộc càn quét. Mua xong cô liền yêu cầu bên bán giao toàn bộ về tận nhà. Mấy cái lặt vặt như gia vị, dao kéo đều mua đủ không xót một thứ. Vì danh sách những thứ cần mua khá nhiều cộng thêm DBC quá rộng lớn nên cô phải mất hơn hai tiếng mới mua xong.
Chợt nhớ từ sáng tới giờ chưa đi vệ sinh lần nào, Tần Minh Hi bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm. Rõ khổ! Cái khu vệ sinh thế mà lại nằm lọt thỏm trong một lối rẽ vừa hẹp vừa khuất tầm nhìn. Và nếu như không vô tình liếc lên tấm biển treo trước lối ngoặt, thì chắc có lẽ cô đành phải bấm bụng nhịn nhục tới khi về nhà.
Trái với không khí nhộn nhịp vui vẻ bên ngoài, cô đột nhiên có cảm giác như đang đi trong một không gian khác. Hành lang trong này vắng tanh, từng cử động nhỏ cũng có thể tạo ra những tiếng vang rõ rệt. Hai khu vệ sinh dành cho nam và nữ nằm liền kề nhau, cách cánh cửa thoát hiểm cuối dãy vài mét.
Chậc, chắc cũng không mấy ai dùng nhà vệ sinh này đâu. Hiu quạnh chẳng khác nào cái hầm.
Tần Minh Hi khẽ lầu bầu. Cô vừa khệ nệ mang đồ, vừa đẩy cửa bước vào. Thế nhưng, khoảnh khắc mới bước một chân vào phòng, chân mày lá liễu lập tức cau lại. Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, mở mắt, con ngươi hổ phách loé sáng tựa như loài báo vừa bất chợt phát hiện ra mục tiêu...
Không sai, là mùi máu!
Cô lập tức để hết túi mua lên bệ rửa tay, đánh mắt bao quát. Trong đó có 4 phòng mở cửa, một phòng đóng cửa. Cô không nói không rằng, liền chạy đến căn phòng đó. Quả nhiên mùi máu tanh xộc tới, nồng đến mức gay mũi. Cô nghiêm mặt, đấm thùm thụp lên cửa gọi lớn: "Trong đó có ai không?"
"...." Im lìm.
Rầm rầm! "Có ai bên trong không!?"
"..."
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng đến mức lạnh sống lưng. Không gian yên tĩnh dường như chỉ tồn tại duy nhất tiếng thở đầy gấp gáp của cô.
Sắc mặt Tần Minh Hi càng lạnh lẽo hơn, lập tức lùi một bước, lấy đà nhảy lên bám chặt nóc cửa, rướn người nhòm vào bên trong, mắt trợn trừng trong chốc lát rồi rất nhanh trở nên thâm trầm...
Bên trong là thi thể một người phụ nữ với khuôn mặt toàn máu đang ngồi trên bệ xí. Đầu cô ta hơi ngửa, ngoẹo sang một bên. Đôi con ngươi trắng dã, dại ra, trợn ngược như lên đồng. Lòng bàn tay buông thõng cầm hờ một con dao thái. Trên cổ là một vết rạch dài, hở toác, lộ rõ cả tấc thịt đỏ lòm bên trong. Khắp người, từ mặt cho tới chân đều cùng nhuộm chung một màu đỏ gai mắt. Từng giọt máu tong tong chảy xuống tạo thành một vũng lớn, tựa như có ai đó đã lỡ tay đánh rơi cả ly rượu vang. Bốn vách tôn ngăn cách buồng vệ sinh cũng đều nở chung một loài hoa đỏ như bỉ ngạn, từng cành lớn cành bé đan xen nhau đã vô tình tạo nên một bức tranh vừa thê lương lại vừa rợn người.
Máu nhiều như thế, thảo nào khắp khu vệ sinh mùi tanh nồng nặc.
Vả lại, tư thế này...
Là cô ta tự sát sao?
Tần Minh Hi thả người xuống, nhanh chóng quay về bồn rửa lục túi lấy điện thoại...
"Alo, sở cảnh sát Phồn Lệ? Dạ vâng, có một vụ án mạng ở phòng vệ sinh nữ tầng 5 khu trung tâm thương mại Triều Bá!
Mấy anh yên tâm, tôi là người đầu tiên phát hiện, và sẽ nhanh chóng cách ly hiện trường."
Trái lại cô chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cô ngồi tựa vào thành giường, mở điện thoại hí hoáy cả buổi, cuối cùng lặng lẽ cảm thán đưa ra kết luận: thế giới này với thế giới cô đã từng sống không hề liên quan tới nhau, tuy nhiên, xét theo bối cảnh đời sống hiện tại, thì cũng chẳng khác là bao.
Tần Minh Hi trầm mặc hồi lâu, lại bất chợt nghĩ đến lúc đó, cô cố chấp kéo Phương Tiểu Tổ, không thể tin thời điểm ấy tự dưng xúc động mãnh liệt, thậm chí tim cô còn dâng lên từng hồi co thắt đau đớn. Vậy mà tên khốn đó...
Hắn từ đầu đến cuối chỉ cười nhìn cô, tại sao ánh mắt của hắn lúc ấy lại nhu hoà tới vậy? Là vì cô đã bất chấp tất cả để cứu hắn, hay sự thanh thản khi cuối cùng cũng được rời khỏi thế gian?
Hơn thế nữa, giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn đã ôm cô, phải không?
Cảm thấy bản thân đã nghĩ ngợi quá xa, Tần Minh Hi lắc lắc đầu, trượt người xuống vùi vào trong chăn. Dù sao cô vẫn chưa chết, âu cũng là ý trời. Thế giới bên kia chẳng còn gì để cô phải lưu luyến cả, cô mồ côi cha mẹ, sống vì lí tưởng Cách Mạng. Giờ đây cô vì đất nước mà hi sinh, đó là sự hi sinh đáng tự hào. Hiện tại cô được sống lại, lần nữa trở về với cái tên Tần Minh Hi dẫu nó không thuộc về cô. Đó đã là quá đủ, một ân huệ lớn lao mà bản thân cô thiếu chút nữa đã không thể gồng gánh nổi.
Còn về danh tính của chủ thân thể này, thật không thể tin rằng chỉ tùy tiện đánh vài dòng chữ, tất cả những thông tin liên quan đến "Tần Minh Hi" đều hiện lên không xót một dòng. Và dĩ nhiên, thân thế của cô gái "Tần Minh Hi" quả thật không hề đơn giản. Cô ta là con gái độc nhất của ông trùm hãng hàng không đứng đầu Châu Đông Dương Tần Bá Hiên. Xinh đẹp, nhiều tiền, kiêu ngạo. Đặc biệt cô ta còn có vị hôn cũng nổi tiếng không kém tên Uông Đông Thành, giám đốc của ngân hàng tài chính quốc tế FPT, cũng chính là người đàn ông trong màn hình điện thoại của cô. Hiện tại, vị tiểu thư họ Tần đang giữ chức trưởng phòng tài chính ở chi nhánh thuộc tập đoàn HOLL, cơ nghiệp của ba cô ta và sống một mình trong khu biệt thự tại ngoại ô thành phố Phồn Lệ.
Thân phận này...tuyệt không còn gì tuyệt bằng.
Sáng ngày hôm sau Tần Minh Hi rời khỏi bệnh viện, liền bắt taxi về nhà. Đành chịu thôi chứ biết sao giờ, xe cô đã sớm nghỉ hưu dưới đáy biển rồi. Còn địa chỉ nhà là do cô mò mẫm trong album ảnh điện thoại mà ra, từng địa điểm đều được đánh dấu và ghi rõ ở mỗi mục ảnh. Ảnh chụp thường xuyên nhất có bối cảnh là những căn phòng trùng lặp nhiều lần, không thể chính là nhà cô.
Ngoại ô Phồn Lệ
Hầu hết lớp người khá giả bây giờ đều rất biết hưởng thụ. Họ chọn xây những căn biệt thự đắt tiền ở những nơi yên tĩnh thay vì phải chen chúc trong thành phố dù phồn hoa nhưng ồn ào. Từng lối kiến trúc được xây theo nhiều phong cách khác nhau, từ phong cách cổ điển, Gothic của Âu cho tới sự trang nhã, tiện nghi của Nhật. Tổng quan lại, chính là một nơi lí tưởng để an nhàn cả đời.
Tần Minh Hi đứng nhìn trân trối. Trước mắt cô chính là ngôi biệt thự riêng của tiểu thư nhà họ Tần. Hiện đại, trang nhã thì khỏi nói. Biệt thự hai tầng với thiết kế như trong phim, hồ bơi, vườn tược cái gì cũng có. Kêu một cảnh sát quèn lương tháng vài triệu như cô sống ở đây, thật chẳng khác nào quẳng cô lên thiên đường.
Lạy trời...
Tần Minh Hi khó khăn hít sâu một hơi. Cô đi tham quan toà nhà một vòng lại một vòng, như đang nhâm nhi một món ăn thượng hạng, đáy lòng không ngừng tấm tắc cảm thán...
Thân chủ quả nhiên tốt nghiệp xuất sắc ngành đầu thai, sinh ra đã ở vạch đích, chỉ tiếc bản thân lại yểu mệnh, dẫu sao một kiếp này của cô ta cũng quá ư là viên mãn rồi. Điều kiện tốt như thế, vậy mà lúc nào cũng sống trong tình yêu mù quáng, cả ngày chỉ biết nghĩ cách làm thế nào để đối phó với tình địch...Cô ngán ngẩm tặc lưỡi, thật giống như mấy cô nữ phụ ngu ngốc điển hình mà cô từng biết qua nhiều cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Ngắm nghía đã đủ, cô bất giác nhìn đồng hồ, cũng gần 11 giờ trưa rồi, có lẽ nên đích thân nấu cái gì đó lót dạ nhỉ?
Mang một tâm tình phơi phới mở cửa tủ lạnh, nụ cười trên mặt bạn nhỏ Tần lập tức cứng đơ. Bên trong hiu hắt một màu trắng lạnh lẽo, có chăng cũng chỉ còn mấy chai sữa tươi đang uống dở. Cô ỉu xìu đóng lại. Tiện tay mở tủ trạm bếp, lần này thì Tần Minh Hi thực sự xúc động muốn hất bàn...
Ngay-cả-một-cái-nồi-cũng-không-có!
Thôi được rồi, con nhà điều kiện mà. Muốn ăn quán tây quán ta thế nào mà chả được.
Không sao, đằng nào cô cũng muốn rẽ qua DBC* một chút, phòng bếp ở đây thiếu rất nhiều đồ, cả đồ ăn lẫn nồi niêu xoong chảo. Cũng may cô ta còn sắm thêm một chiếc xế hộp nữa, bằng không có lẽ cô buộc lòng phải đạp xe thể thao tới trung tâm thành phố rồi.
*:Trung tâm thương mại
Khu DBC cách nhà cô khá xa, hơn mười cây số.
Tần Minh Hi lượn lờ một vòng quanh khu bán thực phẩm, xách về mấy túi. Rồi lại đi một vòng qua khu đồ dùng gia dụng, làm một cuộc càn quét. Mua xong cô liền yêu cầu bên bán giao toàn bộ về tận nhà. Mấy cái lặt vặt như gia vị, dao kéo đều mua đủ không xót một thứ. Vì danh sách những thứ cần mua khá nhiều cộng thêm DBC quá rộng lớn nên cô phải mất hơn hai tiếng mới mua xong.
Chợt nhớ từ sáng tới giờ chưa đi vệ sinh lần nào, Tần Minh Hi bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm. Rõ khổ! Cái khu vệ sinh thế mà lại nằm lọt thỏm trong một lối rẽ vừa hẹp vừa khuất tầm nhìn. Và nếu như không vô tình liếc lên tấm biển treo trước lối ngoặt, thì chắc có lẽ cô đành phải bấm bụng nhịn nhục tới khi về nhà.
Trái với không khí nhộn nhịp vui vẻ bên ngoài, cô đột nhiên có cảm giác như đang đi trong một không gian khác. Hành lang trong này vắng tanh, từng cử động nhỏ cũng có thể tạo ra những tiếng vang rõ rệt. Hai khu vệ sinh dành cho nam và nữ nằm liền kề nhau, cách cánh cửa thoát hiểm cuối dãy vài mét.
Chậc, chắc cũng không mấy ai dùng nhà vệ sinh này đâu. Hiu quạnh chẳng khác nào cái hầm.
Tần Minh Hi khẽ lầu bầu. Cô vừa khệ nệ mang đồ, vừa đẩy cửa bước vào. Thế nhưng, khoảnh khắc mới bước một chân vào phòng, chân mày lá liễu lập tức cau lại. Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, mở mắt, con ngươi hổ phách loé sáng tựa như loài báo vừa bất chợt phát hiện ra mục tiêu...
Không sai, là mùi máu!
Cô lập tức để hết túi mua lên bệ rửa tay, đánh mắt bao quát. Trong đó có 4 phòng mở cửa, một phòng đóng cửa. Cô không nói không rằng, liền chạy đến căn phòng đó. Quả nhiên mùi máu tanh xộc tới, nồng đến mức gay mũi. Cô nghiêm mặt, đấm thùm thụp lên cửa gọi lớn: "Trong đó có ai không?"
"...." Im lìm.
Rầm rầm! "Có ai bên trong không!?"
"..."
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng đến mức lạnh sống lưng. Không gian yên tĩnh dường như chỉ tồn tại duy nhất tiếng thở đầy gấp gáp của cô.
Sắc mặt Tần Minh Hi càng lạnh lẽo hơn, lập tức lùi một bước, lấy đà nhảy lên bám chặt nóc cửa, rướn người nhòm vào bên trong, mắt trợn trừng trong chốc lát rồi rất nhanh trở nên thâm trầm...
Bên trong là thi thể một người phụ nữ với khuôn mặt toàn máu đang ngồi trên bệ xí. Đầu cô ta hơi ngửa, ngoẹo sang một bên. Đôi con ngươi trắng dã, dại ra, trợn ngược như lên đồng. Lòng bàn tay buông thõng cầm hờ một con dao thái. Trên cổ là một vết rạch dài, hở toác, lộ rõ cả tấc thịt đỏ lòm bên trong. Khắp người, từ mặt cho tới chân đều cùng nhuộm chung một màu đỏ gai mắt. Từng giọt máu tong tong chảy xuống tạo thành một vũng lớn, tựa như có ai đó đã lỡ tay đánh rơi cả ly rượu vang. Bốn vách tôn ngăn cách buồng vệ sinh cũng đều nở chung một loài hoa đỏ như bỉ ngạn, từng cành lớn cành bé đan xen nhau đã vô tình tạo nên một bức tranh vừa thê lương lại vừa rợn người.
Máu nhiều như thế, thảo nào khắp khu vệ sinh mùi tanh nồng nặc.
Vả lại, tư thế này...
Là cô ta tự sát sao?
Tần Minh Hi thả người xuống, nhanh chóng quay về bồn rửa lục túi lấy điện thoại...
"Alo, sở cảnh sát Phồn Lệ? Dạ vâng, có một vụ án mạng ở phòng vệ sinh nữ tầng 5 khu trung tâm thương mại Triều Bá!
Mấy anh yên tâm, tôi là người đầu tiên phát hiện, và sẽ nhanh chóng cách ly hiện trường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.