Sổ Tay Yêu Đương Cùng Phi Nhân Loại
Chương 8
Hòe Điểu
15/03/2022
Editor: Lemon
Nhiếp Hà cảm giác chính mình giống như đang nằm mơ.
Giống như khi còn nhỏ cô cũng từng mơ, cô mơ thấy chính mình thành một con sứa, ở trong biển tự do bơi qua bơi lại.
Biển rất lớn rất lớn, chỉ có một con sứa là cô.
Hiện tại cô cũng bị một đồ vật mềm mại giống như nước bao bọc lấy, nhẹ nhàng nổi trong không trung, tùy ý nó mang mình di chuyển.
Toàn thân cô đều thả lỏng lại, quên mất mới vừa rồi còn đang đấu tranh giành sự sống mãnh liệt, hiện tại cô chỉ muốn tiếp tục thả lỏng.
Không biết trôi nổi bao lâu, ngực Nhiếp Hà bị đau nhức bừng tỉnh.
Cô ôm ngực, mở mắt ra phát hiện mình bị bao bọc trong một quả cầu màu tím trong suốt, ánh sáng trên quả cầu lúc này đang chậm rãi trầm xuống, nơi xa là một mảnh đen nhánh, chỉ có nơi gần quả cầu mới được chiếu sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy cá du màu đỏ.
Ngực đau đớn làm Nhiếp Hà nhịn không được khóe mắt ứa nước mắt, cô một tay đỡ quả cầu, một tay bắt lấy quần áo của mình, đau đến sắp ngất.
Nhiếp Hà không biết bản thân giây tiếp theo có phải hay không lại muốn ngất xỉu đi, nhưng cũng may cơn đau đớn chỉ giằng co trong chốc lát liền như nước biển thuỷ triều xuống dần dần giảm bớt.
Nhiếp Hà thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh giữa trán, lúc này mới có sức lực chú ý tới tình cảnh hiện tại của mình.
Ánh sáng quả cầu không ngừng yếu đi, Nhiếp Hà không biết phía dưới có mặt đất không, ngẩng đầu nhìn vẫn là bóng tối vô tận.
Nhiếp Hà không biết cô đã rơi xuống độ sâu bao nhiêu.
Nhưng chuyện tốt duy nhất chính là người đàn ông kia hẳn là không tìm thấy cô.
Ánh sáng quả cầu ấm áp, Nhiếp Hà ở bên trong không hề cảm nhận được rét lạnh, cô dùng tay dán lên quả cầu, cảm giác quen thuộc mà lại ôn hòa.
Cô thử nghiêng người, quả cầu quả nhiên dừng lại, hướng tới chỗ Nhiếp Hà nghiêng.
Kế tiếp chính là lang thang trôi nổi không có mục tiêu, Nhiếp Hà vẫn luôn cau mày, cô vội vàng muốn biết rốt cuộc mình đang ở đâu, người đàn ông kia không biết có thể làm chuyện gì bất lợi với Khổng Hợp hay không, cũng không biết đường hầm Khổng Hợp đi hướng tới nơi nào, nhưng tóm lại là ý thức muốn sống của cô.
Cô chỉ nhớ rõ mình lúc ấy chạy vài bước, chân dẫm hư không té trong nước, chẳng lẽ nơi này là hồ ngầm ……
Nhưng rất nhanh Nhiếp Hà liền phủ định phỏng đoán này, bởi vì từ nơi xa dần dần bay tới một đốm sáng màu hồng nhạt, chờ đốm sáng tới gần Nhiếp Hà mới phát hiện đốm sáng màu hồng nhạt đó lại là một con sứa.
Vậy ra… hiện tại cô đang ở trong biển sao.
Sứa hồng nhạt cũng chú ý tới Nhiếp Hà, nó vòng quanh quả cầu một vòng, sau đó xúc tu thon dài linh động giống như bị gió thổi bay lên, như dải lụa rực rỡ chỉ tới một phương hướng.
Nhiếp Hà theo bản năng nhìn qua, phát hiện phương hướng này giống như có một chút ánh sáng trắng không rõ ràng.
Lại lần nữa quay đầu lại, con sứa hồng nhạt đã không thấy đâu, Nhiếp Hà chớp chớp mắt, không biết có phải là do bản thân xuất hiện ảo giác hay không.
Vì thế cô điều khiển quả cầu, hướng tới chỗ ánh sáng thật nhỏ.
Nhưng cho dù cô đi bao lâu điểm sáng nhỏ vẫn như cũ không thay đổi, nếu không phải dự cảm phương hướng nói cho Nhiếp Hà cô không có đi sai, Nhiếp Hà đều phải hoài nghi có phải mình đang xoay quanh tại chỗ hay không.
Không biết đi bao lâu, mãi đến lúc Nhiếp Hà sắp từ bỏ, điểm sáng nhỏ mới dần dần lớn hơn, cuối cùng hoàn toàn hiện ra trước mặt Nhiếp Hà.
Nhưng Nhiếp Hà giống như đã tới đáy biển, nương ánh sáng quả cầu Nhiếp Hà nhìn thấy được dưới chân, là mặt đất dưới biển.
Nhiếp Hà thu hồi mắt, đi đến điểm sáng, càng đến gần, Nhiếp Hà càng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, giống như trước mặt có một người bạn cũ đang chờ tiếp đón cô.
Phía trước là một cột đá hình hộp chữ nhật, cũng không cao, chỉ tới bên hông Nhiếp Hà, đỉnh cột đá có một khe lõm hình tròn, bên trong có thứ gì đó như cục đá.
Hình dạng thoạt nhìn rất giống một đóa hoa ——
Một đóa hoa hồng.
Nhiếp Hà xem đến mê mẩn, thình lình vươn tay muốn đụng vào, cô lấy lại tinh thần ý thức được mình còn ở trong quả cầu, nhưng chưa kịp rụt lại tay đã xuyên qua vách quả cầu.
Nhiếp Hà kinh ngạc nhướng mày, trái tim đập nhanh thình thịch.
Nhưng lúc tay cô xuyên qua quả cầu cũng không cảm nhận được cảm giác không thoải mái, vì thế Nhiếp Hà to gan hơn, lập tức sờ lên cục đá hình bông hoa kia, vừa bắt được Nhiếp Hà liền nhanh chóng rụt tay lại.
Cầm cục đá hình hoa ở trong tay rất nhẹ, hoàn toàn không phải trọng lượng cục đá bình thường.
Lúc Nhiếp Hà nghĩ trăm lần cũng không ra, cục đá vốn đang yên lành đột nhiên nứt ra một khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, một tầng đá vụn bong ra từng mảng, lộ ra màu đỏ tươi đẹp bên trong.
Nhiếp Hà nuốt nước bọt, dùng tay phủi mảnh vụn trên cánh hoa, không chớp mắt nhìn chằm chằm đóa hoa hồng trong tay.
Nó cùng hoa hồng Nhiếp Hà ngày thường nhìn thấy không có gì khác nhau, đều là màu đỏ tươi mỹ lệ.
Duy nhất bất đồng chính là, nó cho Nhiếp Hà một loại cảm giác thân thiết ấm áp.
Giống như một sinh mệnh, giờ phút này đang nói với Nhiếp Hà “Đã lâu không thấy”.
Nhiếp Hà cứng đờ một chút, cô giống như thật sự có thể nghe thấy được có người đang nói chuyện với cô.
Còn là giọng nữ, giọng rất hay.
“Đã lâu không gặp.”
??
Nhiếp Hà nhìn hoa hồng trong lòng bàn tay, giọng nói mang theo một chút không thể tin được hỏi: “Là cậu đang nói chuyện sao?”
“Đúng vậy.”
Nhiếp Hà hít hà một hơi, tận lực làm cho giọng nói của mình không lộ ra khiếp sợ, “Sao cậu…sao cậu có thể nói chuyện được?”
“Vì sao tớ không thể nói chuyện được?”
“Cậu không phải là một đóa hoa sao?”
“Đúng vậy, nhưng tại sao hoa không thể nói chuyện được?”
“Hả???”
Nhiếp Hà còn chưa kịp từ trong khiếp sợ đặt câu hỏi, liền cảm giác trước mắt một trận trời đất quay cuồng.
Lại lần nữa đứng vững, Nhiếp Hà chậm rãi mở mắt ra, phát hiện chính mình đứng ở phía trên tầng mây.
Dưới chân là một vật thể màu đen hình vuông, chờ Nhiếp Hà chăm chú nhìn lại, mới phát hiện đây là một ngọn tháp.
Mà hiện tại cô đang đứng trên đỉnh ngọn tháp.
Bên cạnh cô mây như có như không trôi qua, mãi đến một trận khí lạnh thổi tới Nhiếp Hà mới ý thức được quả cầu ánh sáng đã không thấy đâu.
“Đây là đâu?”
“Nhà của chúng ta.”
“…… Nhưng nhà của tôi không có cao như vậy.”
“Không phải cậu không tin sao, trái tim của cậu nói nơi này chính là nhà của chúng ta.”
Nhiếp Hà hít một hơi thật sâu, không biết mạch não của mình sao lại bị một đóa tự xưng là chính mình dẫn dắt như vậy.
Rõ ràng một giây trước còn ở trong biển, giây tiếp theo lại xuất hiện trên đỉnh tháp.
Cô cẩn thận nhìn xuống dưới, phát hiện căn bản không thể nhìn thấy mặt đất, Nhiếp Hà từ bỏ suy nghĩ muốn nhảy xuống kết thúc giấc mơ quỷ dị này.
“Cho dù cậu nhảy xuống cũng sẽ không chết đâu, hơn nữa đây không phải là mơ!”
Tiểu hoa hồng giống như bởi vì Nhiếp Hà bỏ qua nó mà cảm thấy tức giận.
Nó tủi thân, nó không rõ vì sao mình đã thực hiện nguyện vọng của Nhiếp Hà, Nhiếp Hà vẫn không tin đây đều là sự thật.
“Không phải cậu muốn về nhà à, chúng ta không phải đã trở về rồi sao?”
Nhiếp Hà không hề cảm tình mà cười một chút, “Hiện tại tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Ồ! Phải chi cậu nói sớm hơn!”
Nó bừng tỉnh đại ngộ trả lời một câu, sau đó lại là một trận trời đất quay cuồng, chờ hoàn cảnh bốn phía lại lần nữa ổn định lại, Nhiếp Hà phát hiện mình đang ở một nơi bốn phía toàn là màu trắng.
Bốn phía ngoại trừ màu trắng không còn bất cứ màu sắc nào khác, thậm chí cửa ra vào cũng không có.
“Cậu lại đưa tôi tới đâu nữa vậy?”
“Phòng nghĩ thông suốt đó nha, đây là phòng nghĩ thông suốt của nhà chúng ta.”
“Đây là nhà cậu, không phải nhà tôi.”
Tiểu hoa hồng giống như bị giọng nói lạnh băng của Nhiếp Hà tổn thương, cánh hoa đều rũ xuống, “Đây là nhà của chúng ta mà, sao cậu lại không tin tôi, có phải cậu đã quên tôi rồi không…… hức hức hức……”
Nói rồi nó thật sự khóc lên, cánh hoa giật giật.
Nhiếp Hà nhắm mắt, muốn bình tĩnh lại.
Cô cũng không muốn dùng giọng điệu lãnh đạm xa cách như vậy, bởi vì tiểu hoa hồng thật sự đã cho cô cảm giác quen thuộc xưa nay chưa từng có, quen thuộc đến nỗi Nhiếp Hà thậm chí có thể cảm nhận được lúc này nó đang thật sự khó chịu.
Nhưng cô thật sự không thể tiếp thu được loại chuyện ma huyễn này, còn có cảnh tượng đột nhiên thay đổi, nói thật, nếu không phải vừa rồi cô nhéo mình một cái, loại cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, Nhiếp Hà thật sự muốn hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
“Cậu đừng khóc……” Nhiếp Hà xoa xoa giữa mày, tiếng khóc của tiểu hoa hồng cứ lập đi lập lại trong đầu, chọc đến cô đau đầu, cô chưa từng có lúc nào chân tay luống cuống như vậy.
Cô vừa nói như vậy, nó thật sự ngừng khóc, sau đó chân giống như dài ra, tung ta tung tăng đi lại, dùng hai mảnh lá cây còn sót lại bíu chặt chân Nhiếp Hà.
“Bạn của tôi……cậu biết cô ấy đang ở đâu không?”
Nhiếp Hà bình tĩnh lại, vấn đề đầu tiên liền nghĩ tới Khổng Hợp.
Cô không biết mình ở trong biển bao lâu, người đàn ông kia có thể trở về bắt Khổng Hợp hay không.
“Bạn, cậu nói tới nhân loại vô dụng kia sao?” Tiểu hoa hồng cực lực đem đóa hoa đối diện tầm mắt Nhiếp Hà, “Cậu ta còn đang ở chỗ hoa đều không muốn mọc. Cậu lo lắng cho cậu ta sao, hiện tại cậu ta không có nguy hiểm gì cả.”
Nhiếp Hà:……
“Mang tôi trở về.”
Tiểu hoa hồng dừng một chút, “Tại, tôi cảm nhận được cậu không thích nơi đó, cậu thật vất vả mới đánh thức được tôi, tôi đưa cậu tới đây, tại sao cậu còn muốn trở về, ở với tôi không tốt sao? Hay là cậu thích nhân loại vô dụng kia, còn thích cô ta hơn cả tôi?”
Nhiếp Hà:……
Nếu có thể, cô thật sự không muốn cùng một đóa hoa giảng đạo lý, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy, tính xấu Nhiếp Hà thật vất vả mới sửa lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Cô nói với bản thân phải bình tĩnh, trước mắt không có biện pháp khác, “Tôi đã hứa sẽ đưa cậu ấy ra ngoài.”
“Được rồi…… lời hứa đúng là thứ rất quan trọng.” Nói rồi nó buông Nhiếp Hà ra, “Nhưng cậu cũng từng hứa với tôi, sao lúc trước cậu không thực hiện lời hứa……”
Nhiếp Hà cứng đờ, “Tôi hứa với cậu cái gì?”
“Cậu đã quên hết tất cả rồi……”
“Có ý gì?”
“Tôi không thể nói cho cậu, nếu cậu muốn biết thì phải tự mình đi tìm đáp án.”
Tiểu hoa hồng hờn dỗi, cũng mặc kệ Nhiếp Hà có phản ứng gì, nháy mắt tiếp theo lại đưa Nhiếp Hà tới đường hầm.
Nhiếp Hà nhớ đường, vững vàng đi từng bước, nhấp miệng liếc nhìn tiểu hoa hồng một cái.
Tiểu hoa hồng đưa cô đến ngã ba đường hầm, Nhiếp Hà không chút do dự, trực tiếp chạy vào đường hầm Khổng Hợp đi.
Khác với con đường của Nhiếp Hà, bên trong trống trải khô ráo, không có một giọt nước nào, lại còn có vô cùng yên tĩnh.
Không biết đi mất bao lâu, Nhiếp Hà nghe được tiếng sột sột soạt soạt.
Vì thế cô thử hô một câu: “Khổng Hợp?”
Một lát sau, một thanh âm trả lời: “Nhiếp Hà?!”
“Là tôi.”
Nhiếp Hà nói xong, thấy từ trong bóng tối có một bóng người lao tới, sau đó ôm chặt lấy cô.
Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Hà liền cảm giác được bả vai mình tẩm ướt.
Khổng Hợp khóc đến khóc không thành tiếng, ôm chặt Nhiếp Hà, “Tôi còn tưởng rằng cậu đã chết rồi, tôi lại không dám đi ra ngoài……”
“Không sao không sao, đã không còn nguy hiểm nữa rồi.”
Nhiếp Hà trấn an vỗ bả vai cô ấy, sau đó nghe được giọng tiểu hoa hồng, nó không biết khi nào cũng theo tới đây, đứng bên chân Nhiếp Hà, rầu rĩ không vui nói: “Ôm một chút là đủ rồi, còn muốn ôm bao lâu nữa.”
Tốt xấu gì cũng là ân hoa cứu mạng, Nhiếp Hà không thể làm lơ, hơn nữa Khổng Hợp đúng là ôm rất chặt, vì thế cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Khổng Hợp, ý bảo cô ấy buông ra.
Khổng Hợp khóc nức nở, lại ôm chặt thêm một chút.
“Này!” Một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, tách cô ấy khỏi người Nhiếp Hà “Đủ rồi đủ rồi, đừng ôm cậu ấy nữa.”
Nhiếp Hà cảm giác chính mình giống như đang nằm mơ.
Giống như khi còn nhỏ cô cũng từng mơ, cô mơ thấy chính mình thành một con sứa, ở trong biển tự do bơi qua bơi lại.
Biển rất lớn rất lớn, chỉ có một con sứa là cô.
Hiện tại cô cũng bị một đồ vật mềm mại giống như nước bao bọc lấy, nhẹ nhàng nổi trong không trung, tùy ý nó mang mình di chuyển.
Toàn thân cô đều thả lỏng lại, quên mất mới vừa rồi còn đang đấu tranh giành sự sống mãnh liệt, hiện tại cô chỉ muốn tiếp tục thả lỏng.
Không biết trôi nổi bao lâu, ngực Nhiếp Hà bị đau nhức bừng tỉnh.
Cô ôm ngực, mở mắt ra phát hiện mình bị bao bọc trong một quả cầu màu tím trong suốt, ánh sáng trên quả cầu lúc này đang chậm rãi trầm xuống, nơi xa là một mảnh đen nhánh, chỉ có nơi gần quả cầu mới được chiếu sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy cá du màu đỏ.
Ngực đau đớn làm Nhiếp Hà nhịn không được khóe mắt ứa nước mắt, cô một tay đỡ quả cầu, một tay bắt lấy quần áo của mình, đau đến sắp ngất.
Nhiếp Hà không biết bản thân giây tiếp theo có phải hay không lại muốn ngất xỉu đi, nhưng cũng may cơn đau đớn chỉ giằng co trong chốc lát liền như nước biển thuỷ triều xuống dần dần giảm bớt.
Nhiếp Hà thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh giữa trán, lúc này mới có sức lực chú ý tới tình cảnh hiện tại của mình.
Ánh sáng quả cầu không ngừng yếu đi, Nhiếp Hà không biết phía dưới có mặt đất không, ngẩng đầu nhìn vẫn là bóng tối vô tận.
Nhiếp Hà không biết cô đã rơi xuống độ sâu bao nhiêu.
Nhưng chuyện tốt duy nhất chính là người đàn ông kia hẳn là không tìm thấy cô.
Ánh sáng quả cầu ấm áp, Nhiếp Hà ở bên trong không hề cảm nhận được rét lạnh, cô dùng tay dán lên quả cầu, cảm giác quen thuộc mà lại ôn hòa.
Cô thử nghiêng người, quả cầu quả nhiên dừng lại, hướng tới chỗ Nhiếp Hà nghiêng.
Kế tiếp chính là lang thang trôi nổi không có mục tiêu, Nhiếp Hà vẫn luôn cau mày, cô vội vàng muốn biết rốt cuộc mình đang ở đâu, người đàn ông kia không biết có thể làm chuyện gì bất lợi với Khổng Hợp hay không, cũng không biết đường hầm Khổng Hợp đi hướng tới nơi nào, nhưng tóm lại là ý thức muốn sống của cô.
Cô chỉ nhớ rõ mình lúc ấy chạy vài bước, chân dẫm hư không té trong nước, chẳng lẽ nơi này là hồ ngầm ……
Nhưng rất nhanh Nhiếp Hà liền phủ định phỏng đoán này, bởi vì từ nơi xa dần dần bay tới một đốm sáng màu hồng nhạt, chờ đốm sáng tới gần Nhiếp Hà mới phát hiện đốm sáng màu hồng nhạt đó lại là một con sứa.
Vậy ra… hiện tại cô đang ở trong biển sao.
Sứa hồng nhạt cũng chú ý tới Nhiếp Hà, nó vòng quanh quả cầu một vòng, sau đó xúc tu thon dài linh động giống như bị gió thổi bay lên, như dải lụa rực rỡ chỉ tới một phương hướng.
Nhiếp Hà theo bản năng nhìn qua, phát hiện phương hướng này giống như có một chút ánh sáng trắng không rõ ràng.
Lại lần nữa quay đầu lại, con sứa hồng nhạt đã không thấy đâu, Nhiếp Hà chớp chớp mắt, không biết có phải là do bản thân xuất hiện ảo giác hay không.
Vì thế cô điều khiển quả cầu, hướng tới chỗ ánh sáng thật nhỏ.
Nhưng cho dù cô đi bao lâu điểm sáng nhỏ vẫn như cũ không thay đổi, nếu không phải dự cảm phương hướng nói cho Nhiếp Hà cô không có đi sai, Nhiếp Hà đều phải hoài nghi có phải mình đang xoay quanh tại chỗ hay không.
Không biết đi bao lâu, mãi đến lúc Nhiếp Hà sắp từ bỏ, điểm sáng nhỏ mới dần dần lớn hơn, cuối cùng hoàn toàn hiện ra trước mặt Nhiếp Hà.
Nhưng Nhiếp Hà giống như đã tới đáy biển, nương ánh sáng quả cầu Nhiếp Hà nhìn thấy được dưới chân, là mặt đất dưới biển.
Nhiếp Hà thu hồi mắt, đi đến điểm sáng, càng đến gần, Nhiếp Hà càng sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, giống như trước mặt có một người bạn cũ đang chờ tiếp đón cô.
Phía trước là một cột đá hình hộp chữ nhật, cũng không cao, chỉ tới bên hông Nhiếp Hà, đỉnh cột đá có một khe lõm hình tròn, bên trong có thứ gì đó như cục đá.
Hình dạng thoạt nhìn rất giống một đóa hoa ——
Một đóa hoa hồng.
Nhiếp Hà xem đến mê mẩn, thình lình vươn tay muốn đụng vào, cô lấy lại tinh thần ý thức được mình còn ở trong quả cầu, nhưng chưa kịp rụt lại tay đã xuyên qua vách quả cầu.
Nhiếp Hà kinh ngạc nhướng mày, trái tim đập nhanh thình thịch.
Nhưng lúc tay cô xuyên qua quả cầu cũng không cảm nhận được cảm giác không thoải mái, vì thế Nhiếp Hà to gan hơn, lập tức sờ lên cục đá hình bông hoa kia, vừa bắt được Nhiếp Hà liền nhanh chóng rụt tay lại.
Cầm cục đá hình hoa ở trong tay rất nhẹ, hoàn toàn không phải trọng lượng cục đá bình thường.
Lúc Nhiếp Hà nghĩ trăm lần cũng không ra, cục đá vốn đang yên lành đột nhiên nứt ra một khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, một tầng đá vụn bong ra từng mảng, lộ ra màu đỏ tươi đẹp bên trong.
Nhiếp Hà nuốt nước bọt, dùng tay phủi mảnh vụn trên cánh hoa, không chớp mắt nhìn chằm chằm đóa hoa hồng trong tay.
Nó cùng hoa hồng Nhiếp Hà ngày thường nhìn thấy không có gì khác nhau, đều là màu đỏ tươi mỹ lệ.
Duy nhất bất đồng chính là, nó cho Nhiếp Hà một loại cảm giác thân thiết ấm áp.
Giống như một sinh mệnh, giờ phút này đang nói với Nhiếp Hà “Đã lâu không thấy”.
Nhiếp Hà cứng đờ một chút, cô giống như thật sự có thể nghe thấy được có người đang nói chuyện với cô.
Còn là giọng nữ, giọng rất hay.
“Đã lâu không gặp.”
??
Nhiếp Hà nhìn hoa hồng trong lòng bàn tay, giọng nói mang theo một chút không thể tin được hỏi: “Là cậu đang nói chuyện sao?”
“Đúng vậy.”
Nhiếp Hà hít hà một hơi, tận lực làm cho giọng nói của mình không lộ ra khiếp sợ, “Sao cậu…sao cậu có thể nói chuyện được?”
“Vì sao tớ không thể nói chuyện được?”
“Cậu không phải là một đóa hoa sao?”
“Đúng vậy, nhưng tại sao hoa không thể nói chuyện được?”
“Hả???”
Nhiếp Hà còn chưa kịp từ trong khiếp sợ đặt câu hỏi, liền cảm giác trước mắt một trận trời đất quay cuồng.
Lại lần nữa đứng vững, Nhiếp Hà chậm rãi mở mắt ra, phát hiện chính mình đứng ở phía trên tầng mây.
Dưới chân là một vật thể màu đen hình vuông, chờ Nhiếp Hà chăm chú nhìn lại, mới phát hiện đây là một ngọn tháp.
Mà hiện tại cô đang đứng trên đỉnh ngọn tháp.
Bên cạnh cô mây như có như không trôi qua, mãi đến một trận khí lạnh thổi tới Nhiếp Hà mới ý thức được quả cầu ánh sáng đã không thấy đâu.
“Đây là đâu?”
“Nhà của chúng ta.”
“…… Nhưng nhà của tôi không có cao như vậy.”
“Không phải cậu không tin sao, trái tim của cậu nói nơi này chính là nhà của chúng ta.”
Nhiếp Hà hít một hơi thật sâu, không biết mạch não của mình sao lại bị một đóa tự xưng là chính mình dẫn dắt như vậy.
Rõ ràng một giây trước còn ở trong biển, giây tiếp theo lại xuất hiện trên đỉnh tháp.
Cô cẩn thận nhìn xuống dưới, phát hiện căn bản không thể nhìn thấy mặt đất, Nhiếp Hà từ bỏ suy nghĩ muốn nhảy xuống kết thúc giấc mơ quỷ dị này.
“Cho dù cậu nhảy xuống cũng sẽ không chết đâu, hơn nữa đây không phải là mơ!”
Tiểu hoa hồng giống như bởi vì Nhiếp Hà bỏ qua nó mà cảm thấy tức giận.
Nó tủi thân, nó không rõ vì sao mình đã thực hiện nguyện vọng của Nhiếp Hà, Nhiếp Hà vẫn không tin đây đều là sự thật.
“Không phải cậu muốn về nhà à, chúng ta không phải đã trở về rồi sao?”
Nhiếp Hà không hề cảm tình mà cười một chút, “Hiện tại tôi muốn yên tĩnh một mình.”
“Ồ! Phải chi cậu nói sớm hơn!”
Nó bừng tỉnh đại ngộ trả lời một câu, sau đó lại là một trận trời đất quay cuồng, chờ hoàn cảnh bốn phía lại lần nữa ổn định lại, Nhiếp Hà phát hiện mình đang ở một nơi bốn phía toàn là màu trắng.
Bốn phía ngoại trừ màu trắng không còn bất cứ màu sắc nào khác, thậm chí cửa ra vào cũng không có.
“Cậu lại đưa tôi tới đâu nữa vậy?”
“Phòng nghĩ thông suốt đó nha, đây là phòng nghĩ thông suốt của nhà chúng ta.”
“Đây là nhà cậu, không phải nhà tôi.”
Tiểu hoa hồng giống như bị giọng nói lạnh băng của Nhiếp Hà tổn thương, cánh hoa đều rũ xuống, “Đây là nhà của chúng ta mà, sao cậu lại không tin tôi, có phải cậu đã quên tôi rồi không…… hức hức hức……”
Nói rồi nó thật sự khóc lên, cánh hoa giật giật.
Nhiếp Hà nhắm mắt, muốn bình tĩnh lại.
Cô cũng không muốn dùng giọng điệu lãnh đạm xa cách như vậy, bởi vì tiểu hoa hồng thật sự đã cho cô cảm giác quen thuộc xưa nay chưa từng có, quen thuộc đến nỗi Nhiếp Hà thậm chí có thể cảm nhận được lúc này nó đang thật sự khó chịu.
Nhưng cô thật sự không thể tiếp thu được loại chuyện ma huyễn này, còn có cảnh tượng đột nhiên thay đổi, nói thật, nếu không phải vừa rồi cô nhéo mình một cái, loại cảm giác đau đớn vô cùng chân thật, Nhiếp Hà thật sự muốn hoài nghi bản thân đang nằm mơ.
“Cậu đừng khóc……” Nhiếp Hà xoa xoa giữa mày, tiếng khóc của tiểu hoa hồng cứ lập đi lập lại trong đầu, chọc đến cô đau đầu, cô chưa từng có lúc nào chân tay luống cuống như vậy.
Cô vừa nói như vậy, nó thật sự ngừng khóc, sau đó chân giống như dài ra, tung ta tung tăng đi lại, dùng hai mảnh lá cây còn sót lại bíu chặt chân Nhiếp Hà.
“Bạn của tôi……cậu biết cô ấy đang ở đâu không?”
Nhiếp Hà bình tĩnh lại, vấn đề đầu tiên liền nghĩ tới Khổng Hợp.
Cô không biết mình ở trong biển bao lâu, người đàn ông kia có thể trở về bắt Khổng Hợp hay không.
“Bạn, cậu nói tới nhân loại vô dụng kia sao?” Tiểu hoa hồng cực lực đem đóa hoa đối diện tầm mắt Nhiếp Hà, “Cậu ta còn đang ở chỗ hoa đều không muốn mọc. Cậu lo lắng cho cậu ta sao, hiện tại cậu ta không có nguy hiểm gì cả.”
Nhiếp Hà:……
“Mang tôi trở về.”
Tiểu hoa hồng dừng một chút, “Tại, tôi cảm nhận được cậu không thích nơi đó, cậu thật vất vả mới đánh thức được tôi, tôi đưa cậu tới đây, tại sao cậu còn muốn trở về, ở với tôi không tốt sao? Hay là cậu thích nhân loại vô dụng kia, còn thích cô ta hơn cả tôi?”
Nhiếp Hà:……
Nếu có thể, cô thật sự không muốn cùng một đóa hoa giảng đạo lý, hơn nữa cứ tiếp tục như vậy, tính xấu Nhiếp Hà thật vất vả mới sửa lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Cô nói với bản thân phải bình tĩnh, trước mắt không có biện pháp khác, “Tôi đã hứa sẽ đưa cậu ấy ra ngoài.”
“Được rồi…… lời hứa đúng là thứ rất quan trọng.” Nói rồi nó buông Nhiếp Hà ra, “Nhưng cậu cũng từng hứa với tôi, sao lúc trước cậu không thực hiện lời hứa……”
Nhiếp Hà cứng đờ, “Tôi hứa với cậu cái gì?”
“Cậu đã quên hết tất cả rồi……”
“Có ý gì?”
“Tôi không thể nói cho cậu, nếu cậu muốn biết thì phải tự mình đi tìm đáp án.”
Tiểu hoa hồng hờn dỗi, cũng mặc kệ Nhiếp Hà có phản ứng gì, nháy mắt tiếp theo lại đưa Nhiếp Hà tới đường hầm.
Nhiếp Hà nhớ đường, vững vàng đi từng bước, nhấp miệng liếc nhìn tiểu hoa hồng một cái.
Tiểu hoa hồng đưa cô đến ngã ba đường hầm, Nhiếp Hà không chút do dự, trực tiếp chạy vào đường hầm Khổng Hợp đi.
Khác với con đường của Nhiếp Hà, bên trong trống trải khô ráo, không có một giọt nước nào, lại còn có vô cùng yên tĩnh.
Không biết đi mất bao lâu, Nhiếp Hà nghe được tiếng sột sột soạt soạt.
Vì thế cô thử hô một câu: “Khổng Hợp?”
Một lát sau, một thanh âm trả lời: “Nhiếp Hà?!”
“Là tôi.”
Nhiếp Hà nói xong, thấy từ trong bóng tối có một bóng người lao tới, sau đó ôm chặt lấy cô.
Lời còn chưa nói hết, Nhiếp Hà liền cảm giác được bả vai mình tẩm ướt.
Khổng Hợp khóc đến khóc không thành tiếng, ôm chặt Nhiếp Hà, “Tôi còn tưởng rằng cậu đã chết rồi, tôi lại không dám đi ra ngoài……”
“Không sao không sao, đã không còn nguy hiểm nữa rồi.”
Nhiếp Hà trấn an vỗ bả vai cô ấy, sau đó nghe được giọng tiểu hoa hồng, nó không biết khi nào cũng theo tới đây, đứng bên chân Nhiếp Hà, rầu rĩ không vui nói: “Ôm một chút là đủ rồi, còn muốn ôm bao lâu nữa.”
Tốt xấu gì cũng là ân hoa cứu mạng, Nhiếp Hà không thể làm lơ, hơn nữa Khổng Hợp đúng là ôm rất chặt, vì thế cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Khổng Hợp, ý bảo cô ấy buông ra.
Khổng Hợp khóc nức nở, lại ôm chặt thêm một chút.
“Này!” Một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, tách cô ấy khỏi người Nhiếp Hà “Đủ rồi đủ rồi, đừng ôm cậu ấy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.