Sở Thiên Ta Làm Trùm Ngày Tận Thế
Chương 24:
Sở Thượng Tuyết
28/10/2024
Gương mặt thể hiện rõ sự ghét bỏ và nghi ngờ, Sở Thiên quan sát cô gái trước mặt. Cô gái ban đầu có chút rụt rè, đôi mắt thể hiện sự lo lắng và sợ hãi. Nhưng rồi cô dường như lấy hết can đảm, tiến lại gần và ôm lấy tay anh.
"Anh ơi, ở đây đáng sợ quá, anh có thể cho em đi theo không? Em đói quá..." - Cô nói, giọng nói yếu ớt và run rẩy.
Sở Thiên rụt tay lại, ở kiếp trước, anh đã gặp quá nhiều người như vậy rồi, và hầu như khi họ nhận được lợi ích lớn hơn hoặc bị đe dọa tới tính mạng, họ sẵn sàng bán đứng anh mà không một chút tự trách.
Dù sao đều là người lạ, âu tự nhiên muốn giữ mạng cho bản thân.
Anh không muốn lặp lại sai lầm, bảo vệ cho những kẻ vô tâm này:
"Không tiện!" - Anh trả lời dứt khoát, giọng nói không chút do dự.
Cô gái khựng lại, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe.
"Nhưng...anh rất mạnh mà, em sẽ không làm vướng chân anh đâu. Nếu...nếu ở một mình, em không biết phải làm gì nữa..." - Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
Sở Thiên quay lưng lại, không muốn nhìn thấy sự yếu đuối đó. Tuy kiếp này đã quyết định hành động một mình, không quan tâm đến tính mạng người khác, nhưng bản chất hiền lành, tốt bụng của anh không thể nói bỏ là bỏ ngay. Anh cảm nhận được sự xót xa trong lòng, nhưng cố gắng giữ vững quyết định của mình:
"Tôi không có trách nhiệm phải bảo vệ cô. Tìm nơi an toàn mà trốn đi." - Anh nói, giọng cứng rắn nhưng không giấu nổi sự lưỡng lự thoáng qua.
Bước đi, lòng đầy mâu thuẫn. Lương tâm anh không ngừng nhắc nhở về sự tàn nhẫn của mình. Anh cố gắng dồn suy nghĩ vào mục tiêu trước mắt, tập trung vào nhiệm vụ và con đường phía trước. Anh cần tập trung vào việc: thu thập đủ kết tinh và tài nguyên để nâng cấp sức mạnh, chuẩn bị cho những thử thách khắc nghiệt hơn đang chờ đợi phía trước. Hiện tại chỉ có sức mạnh không gian, vốn dĩ bảo vệ bản thân đã khó, nào có sức mà lo nghĩ cho người khác cơ chứ.
Tuy nhiên, sau vài bước, anh nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp và tiếng khóc lóc của cô gái từ phía sau, cô tin rằng anh có thể đối đầu với zombie như vậy thì sẽ có khả năng bảo vệ cô và giúp cô kiếm đồ ăn. Cô không thể để vụt mất một vé bảo toàn tính mạng như vậy được, hơn nữa cô cũng nhận ra sự phân vân của anh. Cô gái chạy tới đuổi theo anh, nước mắt đầm đìa, khóc lớn:
"Em... em sẽ làm mọi thứ anh yêu cầu, làm ơn giúp em với!! Chỉ cần đưa em đi theo thôi." - Cô gái van xin, giọng nói đầy nguyện vọng và tuyệt vọng.
Sở Thiên lần này thực sự khó chịu. Anh quay lại, giọng nói sắc bén vang lên:
"Nếu cô tiếp tục khóc to như vậy thì đừng trách tôi không cảnh báo. Chỉ chút nữa thôi, zombie sẽ quây lại thành bầy lớn và tiến đến đây. Đến lúc đó, cô muốn chạy cũng không chạy được nữa."
Sở Thiên không nói thêm lời nào, anh quay lưng lại và rảo bước nhanh về phía trước. Tốc độ của anh khiến cô gái không thể nào theo kịp. Anh không muốn nhìn lại, nhưng ánh mắt cô gái vẫn in sâu vào tâm trí anh, mang theo nước mắt và nỗi lo sợ. Lặng quay đầu về sau, cô ta nước mắt và nước mũi lấm lem, nhưng có lẽ nhận ra sự thật trong lời cảnh báo của anh, nhanh chóng thu lại nước mắt và chạy đi, cố gắng tìm một chỗ an toàn để trốn.
Sở Thiên tiếp tục bước đi, lòng anh cảm thấy rối bời, Sở Thiên biết rằng mình không thể dừng lại, không thể để bất cứ điều gì làm phân tâm, những người yếu đuối sẽ chỉ làm anh chậm lại và giảm khả năng sống sót của anh. Ý chí của anh đang được thử thách mỗi giây, và anh phải giữ cho nó vững vàng.
"Anh ơi, ở đây đáng sợ quá, anh có thể cho em đi theo không? Em đói quá..." - Cô nói, giọng nói yếu ớt và run rẩy.
Sở Thiên rụt tay lại, ở kiếp trước, anh đã gặp quá nhiều người như vậy rồi, và hầu như khi họ nhận được lợi ích lớn hơn hoặc bị đe dọa tới tính mạng, họ sẵn sàng bán đứng anh mà không một chút tự trách.
Dù sao đều là người lạ, âu tự nhiên muốn giữ mạng cho bản thân.
Anh không muốn lặp lại sai lầm, bảo vệ cho những kẻ vô tâm này:
"Không tiện!" - Anh trả lời dứt khoát, giọng nói không chút do dự.
Cô gái khựng lại, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình vừa nghe.
"Nhưng...anh rất mạnh mà, em sẽ không làm vướng chân anh đâu. Nếu...nếu ở một mình, em không biết phải làm gì nữa..." - Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
Sở Thiên quay lưng lại, không muốn nhìn thấy sự yếu đuối đó. Tuy kiếp này đã quyết định hành động một mình, không quan tâm đến tính mạng người khác, nhưng bản chất hiền lành, tốt bụng của anh không thể nói bỏ là bỏ ngay. Anh cảm nhận được sự xót xa trong lòng, nhưng cố gắng giữ vững quyết định của mình:
"Tôi không có trách nhiệm phải bảo vệ cô. Tìm nơi an toàn mà trốn đi." - Anh nói, giọng cứng rắn nhưng không giấu nổi sự lưỡng lự thoáng qua.
Bước đi, lòng đầy mâu thuẫn. Lương tâm anh không ngừng nhắc nhở về sự tàn nhẫn của mình. Anh cố gắng dồn suy nghĩ vào mục tiêu trước mắt, tập trung vào nhiệm vụ và con đường phía trước. Anh cần tập trung vào việc: thu thập đủ kết tinh và tài nguyên để nâng cấp sức mạnh, chuẩn bị cho những thử thách khắc nghiệt hơn đang chờ đợi phía trước. Hiện tại chỉ có sức mạnh không gian, vốn dĩ bảo vệ bản thân đã khó, nào có sức mà lo nghĩ cho người khác cơ chứ.
Tuy nhiên, sau vài bước, anh nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp và tiếng khóc lóc của cô gái từ phía sau, cô tin rằng anh có thể đối đầu với zombie như vậy thì sẽ có khả năng bảo vệ cô và giúp cô kiếm đồ ăn. Cô không thể để vụt mất một vé bảo toàn tính mạng như vậy được, hơn nữa cô cũng nhận ra sự phân vân của anh. Cô gái chạy tới đuổi theo anh, nước mắt đầm đìa, khóc lớn:
"Em... em sẽ làm mọi thứ anh yêu cầu, làm ơn giúp em với!! Chỉ cần đưa em đi theo thôi." - Cô gái van xin, giọng nói đầy nguyện vọng và tuyệt vọng.
Sở Thiên lần này thực sự khó chịu. Anh quay lại, giọng nói sắc bén vang lên:
"Nếu cô tiếp tục khóc to như vậy thì đừng trách tôi không cảnh báo. Chỉ chút nữa thôi, zombie sẽ quây lại thành bầy lớn và tiến đến đây. Đến lúc đó, cô muốn chạy cũng không chạy được nữa."
Sở Thiên không nói thêm lời nào, anh quay lưng lại và rảo bước nhanh về phía trước. Tốc độ của anh khiến cô gái không thể nào theo kịp. Anh không muốn nhìn lại, nhưng ánh mắt cô gái vẫn in sâu vào tâm trí anh, mang theo nước mắt và nỗi lo sợ. Lặng quay đầu về sau, cô ta nước mắt và nước mũi lấm lem, nhưng có lẽ nhận ra sự thật trong lời cảnh báo của anh, nhanh chóng thu lại nước mắt và chạy đi, cố gắng tìm một chỗ an toàn để trốn.
Sở Thiên tiếp tục bước đi, lòng anh cảm thấy rối bời, Sở Thiên biết rằng mình không thể dừng lại, không thể để bất cứ điều gì làm phân tâm, những người yếu đuối sẽ chỉ làm anh chậm lại và giảm khả năng sống sót của anh. Ý chí của anh đang được thử thách mỗi giây, và anh phải giữ cho nó vững vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.