Chương 29: Nghỉ mát (2)
Tiểu Thảo Mộc
30/10/2024
" để con phụ dì " Tô Đình Phong xung phong đi vào giúp một tay, nhưng tính tình lại ngốc có việc đem đồ ăn ra cũng bị phỏng.
"aaa" Cầm tô canh nóng trên tay, không vững liền bị rơi xuống đất, miễn sành sứ văng khắp nơi.Nước canh cũng bắn lên chân và tay của Tô Đình Phong, nhìn thấy cảnh này cậu hơi bối rối.
" con...không có ý.."
" con đừng động để dì nói người dọn chỗ này, xem thử người có bị làm sao không đã " Lâm Hiểu Huỳnh cũng bị giựt mình, cô định đi lại nhìn xem có bị thương ở đâu không, thì có người đã nhanh hơn cô.
" sao ngốc dữ vậy?!" Sở Thiên đang đi xuống lầu, liền thấy cảnh này, chưa kịp suy nghĩ đã chạy lại nắm lấy tay của Tô Đình Phong đến vòi nước.
" mày ăn gì mà ngu vậy? sao không lấy bao tay, mà cầm lên rồi? không biết nóng à?" Sở Thiên tức giận mắng không thương tiếc, nhưng động tác nhanh nhẹ lại nhẹ nhàng.
" nhẹ tay, đau quá " Tô Đình Phong bàn tay rác đến lợi hại nói.
" cho chừa, ngu như chó vậy " Sở Thiên miệng vẫn mắng, mắt lại chú ý đến chân của y.
Sao khi để tay ở vòi nước, cơn nóng rác cũng đã giảm Sở Thiên liền kéo Tô Đình Phong đến bên sofa, lại chạy đi tìm thuốc mở bôi vào. Q
" đưa tay ra đây" Sở Thiên mở hộp thuốc nói.
" để tao tự làm được rồi " Tô Đình Phong hơi ngại nói.
" hừm?" cái liếc mắt của Sở Thiên làm cho cậu không dám nói gì nữa, liền im lặng để người khác phục vụ thoa thuốc cho mình.Nhưng đến bàn chân bị thương, thì có chút kì lạ, chỉ là Tô Đình Phong biết nếu mà còn ho he liền bị ăn đập đó!.
Chân của cậu đang được để lên trên đùi của Sở Thiên, nhìn kìa Tô Đình Phong không thể không thừa nhận, tên này đẹp trai không góc chết luôn. Sao mà ghen tị quá trời luôn á, miệng thì cọc cằn nhưng mà động tác nhẹ nhàng không tệ, không tệ!.
" nhìn đủ chưa? ghen tị vì tao đẹp hơn mày à?" Sở Thiên chọc ghẹo nói.
"xì, làm thấy ghê "
Lâm Hiểu Huỳnh bên đây dựa vào cửa phòng bếp, âm thầm đánh giá, kì lạ lắm à nha.Có gì đó không đúng, theo kinh nghiệm của dân đọc truyện hơn chục năm và thân là tác giả, cô cảm thấy có mùi.
Nhưng tâm tư này nhanh chóng bị một chuyện khác hấp dẫn đi.
"trời mọe, có phải là nữ diễn viên Lâm Hiểu Huỳnh không?!" Một nhân vật nữ duy nhất trong đội bóng cũng như là bạn gái của huấn luyện viên, Thái Tiểu Vy.
" ha ha ha " Lâm Hiểu Huỳnh gãi má cười gượng, bộ cô nổi tiếng như vậy luôn hả?.Thật ngại quá đi mất!
" ha ha " Huấn luyện viên chỉ biết cười trừ mà thôi.
Các thành viên đội bóng tuổi từ mười bốn đến mười sáu tuổi.Lưu Nghĩa là đội trưởng của đội bóng mười sáu tuổi, thấy thành viên của đội mình xôn xao về việc mẹ của Sở Thiên trẻ và đẹp như vậy.
Anh thấy việc này không lịch sự lắm, liền lên tiếng nhắc nhở " được rồi đừng có bàn tán nữa, muốn chạy bộ luyện thể lực không?"
Thành viên đội bóng nghe vậy liền im lặng, không dám nói nữa.Mà Sở Thiên nghe cũng không vui, mày nhíu lại sắp thành một đường rồi.
" mày nhăn mày làm gì, xấu chết đi được "Tô Đình Phong lấy tay xoa đôi mày đang nhăn của thằng bạn mình.
Lúc này bên ngoài có tiếng hô lớn " ông chủ"
Lâm Hiểu Huỳnh cùng Sở Thiên liền giật mình, ây chết sao mà tìm được nhanh vậy!.
" ha ha chú đến nhanh vậy?" cô cười gượng ra hiệu cho con trai.
" hai mẹ con giỏi quá ha, không nói gì liền đi rồi " Sở Trí Tu thong thả đi vào.
" đông đủ quá ha " Hắn cười khẩy một cái.
"chú uống miếng nước, đừng tức giận, mình cũng có tuổi rồi á " Lâm Hiểu Huỳnh bưng ly cà phê vừa pha, chân chó đưa cho lão chồng.
Đám người nhìn cảnh thấy thật sự rất buồn cười, Sở Thiên cũng lắc đầu đỡ trán, chỉ có mẹ mới ăn nói với cha như vậy.
"em giỡn mặt với tui hả?" Sở Trí Tu trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nói, tay vẫn cầm ly cà phê uống.
" hỏng dám, em cũng chỉ là đi hóng mát thôi mà" Lâm Hiểu Huỳnh tỏ vẻ đáng thương.
Hai vợ chồng ngươi một câu, ta một câu, chim chuột với nhau, cho đám người ăn bơ cùng cơm chó.
Có lẽ tụi nhỏ không hiểu biết quá nhiều về người này, nhưng huấn luyện Trần dù sao cũng là người có thâm niên.Mấy buổi tiệc xả giao trong giới thượng lưu, ông cũng có đi đôi ba lần, người này nếu ông nhớ không sai là chủ nhân của Sở thị.
Vậy mà ông trùm giới kinh tế, thông tin về người này rất ít, cũng sống khép kín.Chỉ biết là người lạnh nhạt, chỉ có một đứa con, vợ thì không rõ, tính tình quyết đoán, ra tay trên thương trường rất sát phạt.
Bây giờ chứng kiến lại khác xa lời đồn, nhưng huấn luyện Trần đâu thể biết được, đây là Sở Trí Tu trước mặt Lâm Hiểu Huỳnh chứ.
"aaa" Cầm tô canh nóng trên tay, không vững liền bị rơi xuống đất, miễn sành sứ văng khắp nơi.Nước canh cũng bắn lên chân và tay của Tô Đình Phong, nhìn thấy cảnh này cậu hơi bối rối.
" con...không có ý.."
" con đừng động để dì nói người dọn chỗ này, xem thử người có bị làm sao không đã " Lâm Hiểu Huỳnh cũng bị giựt mình, cô định đi lại nhìn xem có bị thương ở đâu không, thì có người đã nhanh hơn cô.
" sao ngốc dữ vậy?!" Sở Thiên đang đi xuống lầu, liền thấy cảnh này, chưa kịp suy nghĩ đã chạy lại nắm lấy tay của Tô Đình Phong đến vòi nước.
" mày ăn gì mà ngu vậy? sao không lấy bao tay, mà cầm lên rồi? không biết nóng à?" Sở Thiên tức giận mắng không thương tiếc, nhưng động tác nhanh nhẹ lại nhẹ nhàng.
" nhẹ tay, đau quá " Tô Đình Phong bàn tay rác đến lợi hại nói.
" cho chừa, ngu như chó vậy " Sở Thiên miệng vẫn mắng, mắt lại chú ý đến chân của y.
Sao khi để tay ở vòi nước, cơn nóng rác cũng đã giảm Sở Thiên liền kéo Tô Đình Phong đến bên sofa, lại chạy đi tìm thuốc mở bôi vào. Q
" đưa tay ra đây" Sở Thiên mở hộp thuốc nói.
" để tao tự làm được rồi " Tô Đình Phong hơi ngại nói.
" hừm?" cái liếc mắt của Sở Thiên làm cho cậu không dám nói gì nữa, liền im lặng để người khác phục vụ thoa thuốc cho mình.Nhưng đến bàn chân bị thương, thì có chút kì lạ, chỉ là Tô Đình Phong biết nếu mà còn ho he liền bị ăn đập đó!.
Chân của cậu đang được để lên trên đùi của Sở Thiên, nhìn kìa Tô Đình Phong không thể không thừa nhận, tên này đẹp trai không góc chết luôn. Sao mà ghen tị quá trời luôn á, miệng thì cọc cằn nhưng mà động tác nhẹ nhàng không tệ, không tệ!.
" nhìn đủ chưa? ghen tị vì tao đẹp hơn mày à?" Sở Thiên chọc ghẹo nói.
"xì, làm thấy ghê "
Lâm Hiểu Huỳnh bên đây dựa vào cửa phòng bếp, âm thầm đánh giá, kì lạ lắm à nha.Có gì đó không đúng, theo kinh nghiệm của dân đọc truyện hơn chục năm và thân là tác giả, cô cảm thấy có mùi.
Nhưng tâm tư này nhanh chóng bị một chuyện khác hấp dẫn đi.
"trời mọe, có phải là nữ diễn viên Lâm Hiểu Huỳnh không?!" Một nhân vật nữ duy nhất trong đội bóng cũng như là bạn gái của huấn luyện viên, Thái Tiểu Vy.
" ha ha ha " Lâm Hiểu Huỳnh gãi má cười gượng, bộ cô nổi tiếng như vậy luôn hả?.Thật ngại quá đi mất!
" ha ha " Huấn luyện viên chỉ biết cười trừ mà thôi.
Các thành viên đội bóng tuổi từ mười bốn đến mười sáu tuổi.Lưu Nghĩa là đội trưởng của đội bóng mười sáu tuổi, thấy thành viên của đội mình xôn xao về việc mẹ của Sở Thiên trẻ và đẹp như vậy.
Anh thấy việc này không lịch sự lắm, liền lên tiếng nhắc nhở " được rồi đừng có bàn tán nữa, muốn chạy bộ luyện thể lực không?"
Thành viên đội bóng nghe vậy liền im lặng, không dám nói nữa.Mà Sở Thiên nghe cũng không vui, mày nhíu lại sắp thành một đường rồi.
" mày nhăn mày làm gì, xấu chết đi được "Tô Đình Phong lấy tay xoa đôi mày đang nhăn của thằng bạn mình.
Lúc này bên ngoài có tiếng hô lớn " ông chủ"
Lâm Hiểu Huỳnh cùng Sở Thiên liền giật mình, ây chết sao mà tìm được nhanh vậy!.
" ha ha chú đến nhanh vậy?" cô cười gượng ra hiệu cho con trai.
" hai mẹ con giỏi quá ha, không nói gì liền đi rồi " Sở Trí Tu thong thả đi vào.
" đông đủ quá ha " Hắn cười khẩy một cái.
"chú uống miếng nước, đừng tức giận, mình cũng có tuổi rồi á " Lâm Hiểu Huỳnh bưng ly cà phê vừa pha, chân chó đưa cho lão chồng.
Đám người nhìn cảnh thấy thật sự rất buồn cười, Sở Thiên cũng lắc đầu đỡ trán, chỉ có mẹ mới ăn nói với cha như vậy.
"em giỡn mặt với tui hả?" Sở Trí Tu trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nói, tay vẫn cầm ly cà phê uống.
" hỏng dám, em cũng chỉ là đi hóng mát thôi mà" Lâm Hiểu Huỳnh tỏ vẻ đáng thương.
Hai vợ chồng ngươi một câu, ta một câu, chim chuột với nhau, cho đám người ăn bơ cùng cơm chó.
Có lẽ tụi nhỏ không hiểu biết quá nhiều về người này, nhưng huấn luyện Trần dù sao cũng là người có thâm niên.Mấy buổi tiệc xả giao trong giới thượng lưu, ông cũng có đi đôi ba lần, người này nếu ông nhớ không sai là chủ nhân của Sở thị.
Vậy mà ông trùm giới kinh tế, thông tin về người này rất ít, cũng sống khép kín.Chỉ biết là người lạnh nhạt, chỉ có một đứa con, vợ thì không rõ, tính tình quyết đoán, ra tay trên thương trường rất sát phạt.
Bây giờ chứng kiến lại khác xa lời đồn, nhưng huấn luyện Trần đâu thể biết được, đây là Sở Trí Tu trước mặt Lâm Hiểu Huỳnh chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.