Chương 22: Quay phim (2)- cứ sai sai
Tiểu Thảo Mộc
23/10/2024
Buổi quay hôm nay rất thuận lợi, Lâm Hiểu Huỳnh nhanh chóng trở về nhà.Cảnh quay của cô không nhiều, mỗi ngày hai ba phân cảnh rải đều một tháng.
Vì cô tiếp thu và thấu hiểu nhân vật mình diễn nhanh chóng cho nên quay thuận lợi.
Hôm qua cha mẹ chồng cô cũng đã về quê, sau hai ngày ở chung.Lâm Hiểu Huỳnh mừng vì họ không phản đối một cô con dâu theo nghề diễn như cô.
Một người yêu đời, đang vui vẻ mở cửa vào nhà liền nghe một trận tiếng cãi nhau.Hai người Sở Trí Tu cùng Sở Thiên lại bất hòa ý kiến.
" ba nói rồi, đá bóng chỉ là chơi vui, không phải để cho con theo đuổi nó " Sở Trí Tu lạnh lùng nói.
nhưng con yêu thích bóng đá, tại sao ba không hiểu.Từ nhỏ tới lớn, con luôn làm theo lời mọi người, học và học " Sở Thiên không sợ hãi mà đáp lại, cậu đã chịu đựng đủ lâu rồi.
Lâm Hiểu Huỳnh nhìn hai cha con cãi nhau qua lại đến mức mà cô trở về cũng không hay.
" Sở Thiên, ba nói lại lần cuối, con cần phải nổ lực để trở thành người thừa kế của Sở gia " Sở Trí Tu không nhịn được mà giọng nói lớn hơn.
Hai cha con cãi vã càng lớn hơn, cũng chẳng nhận ra Lâm Hiểu Huỳnh đã trở về nhà.
có phải vì con không phải con ruột của ba nên mới không thương con thật sự không hả?!" Sở Thiên nói ra điều mà mình luôn giữ trong lòng, hôm nay cũng đã có thể nói ra.
Trong lòng có điểm nhẹ nhõm và thả lỏng lại càng làm cho thằng bé thêm dũng khí để theo đuổi ước mơ.
Trong nháy mắt hai người Lâm Hiểu Huỳnh cùng Sở Trí Tu ngây dại, hắn cảm thấy giật mình cùng kinh ngạc làm sao thằng bé biết.
Còn Lâm Hiểu Huỳnh lại lâm vào trầm tư.
" cho dù ba nói thế nào, con vẫn sẽ theo đuổi bóng đá, cho dù không thể làm người thừa kế
' lớn rồi đủ lông đủ cánh phải không? còn dám trả lời lại ba mình " Sở Trí Tu lại bị con trai làm cho tức giận đến mức thoát ra khỏi suy nghĩ.
" có phải đã lâu không ăn đòn nên ngứa rồi không hả?" Sở Trí Tu không phải là người cha bạo lực, nhưng khi nhỏ Sở Thiên ương bướng nghịch ngợm đã ăn đòn hai lần.
Cơn tức giận của một người làm cha rất đáng sợ trong lúc hai cha con giằng co với nhau, đến lúc Sở Trí Tu sắp nhịn không nổi nữa mà dùng quy tắc bàn tay phải,thì Lâm Hiểu Huỳnh mới bừng tình mà lao vào.
'Sở Trí Tu anh định đánh con tui à?" Lâm Hiểu Huỳnh đứng chắn trước mặt của Sở Thiên.
" hai cha con bình tĩnh rồi chứ? từng người nói cho bà đây biết có chuyện gì xảy ra " Lâm Hiểu Huỳnh thật sự tức giận, cô không muốn người một nhà lại cãi nhau.
Sâu trong tiềm thức của Lâm Hiểu Huỳnh cô có một nổi sợ, đó chính là một ngày nào đó người thân thiết nhất lại thành người xa lạ và cô lại cô đơn như trước kia.
Quá khứ cô từng là một cô gái cảm thấy mình hạnh phúc nhất trên đời, nhưng rồi gia đình rạn nứt, người cô yêu lại quay lưng đi.
Sau đó Lâm Hiểu Huỳnh vẫn là cô gái rạng rỡ vui vẻ không thay đổi, nhưng sâu bên trong lại là cô gái có nhiều vết thương.
Những việc nhỏ nhỏ cộng dồn lại khiến trái tim cô đầy vết xước.
Cho nên Lâm Hiểu Huỳnh tức giận vì hai người họ không chịu lắng nghe đối phương, chỉ muốn cố chấp với quan điểm của mình.
con muốn vào đội tuyển thanh thiếu niên " Sở Thiên lo lắng nhìn Lâm Hiểu Huỳnh, thằng bé còn bối rối hơn cả khi đối mặt với Sở Trí Tu.
mẹ hiểu rồi " Lâm Hiểu Huỳnh xoa đầu thằng bé.
có phải là con muốn theo đuổi bóng đá nên muốn tham gia đợt tuyển chọn của thanh thiếu niên, mà con nói với cha thì chú ấy không đồng ý không?"
" ừm ừm, đúng vậy, từ nhỏ tới lớn con chưa bao giờ được làm điều mình muốn, chỉ có thích mỗi bóng đá thôi " Sở Thiên cậy thế bây giờ có mẹ bên cạnh liền ra sức tỏ vẻ đáng thương.
Sở Trí Tu cảm thấy được rồi vai ác hẳn đóng, trong căn nhà này địa vị xuống dốc phong phanh là hắn đó.
' đang trong giai đoạn quan trọng của thi cử, hơn nữa thằng bé còn có trọng trách khác " Sở Trí Tu nhìn cô giọng nói nhẹ nhàng hơn nói.
chú, em hiểu chú lo chuyện gì, nhưng em vẫn muốn Tiểu Thiên theo đuổi giấc mơ của mình, thằng bé còn nhỏ, tương lai còn dài " Lâm Hiểu Huỳnh nhẹ nhàng nắm tay hắn nói.
Trước kia cô cũng có một ước mơ, cô muốn học đàn tranh rồi làm một giáo viên.Chỉ là sau này cô lại không theo đuổi được, nhưng Sở Thiên lại khác, thằng bé có điều kiện có thiên phú.
Lấy một nghề khác để nuôi ước mơ có phải tốt hơn không.
không thì như vậy đi, Sở Thiên sẽ tự do theo đuổi ước mơ bóng đá của mình, nhưng đến hai mươi ba tuổi sẽ phải nghiêm túc nghe theo lời chú "
mà ở trường Tiểu Thiên luôn đứng đầu trường, thành tích rất tốt, chỉ cần không ảnh hưởng việc học là được " Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy đây là giải pháp tốt nhất.
Nhưng nói một hồi cô lại cảm thấy sai sai, không phải Sở Trí Tu bảo nhà bán tạp hóa mà.Vậy thì cần gì thừa kế sản nghiệp nữa.
Nói chuyện một hồi cô cũng bị ngốc theo luôn.
" mà khoan, chú bảo nhà bán tạp hóa thì kế thừa cái gì? cửa hàng tạp hóa dưới quê hả?" Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy có mùiii.
Vì cô tiếp thu và thấu hiểu nhân vật mình diễn nhanh chóng cho nên quay thuận lợi.
Hôm qua cha mẹ chồng cô cũng đã về quê, sau hai ngày ở chung.Lâm Hiểu Huỳnh mừng vì họ không phản đối một cô con dâu theo nghề diễn như cô.
Một người yêu đời, đang vui vẻ mở cửa vào nhà liền nghe một trận tiếng cãi nhau.Hai người Sở Trí Tu cùng Sở Thiên lại bất hòa ý kiến.
" ba nói rồi, đá bóng chỉ là chơi vui, không phải để cho con theo đuổi nó " Sở Trí Tu lạnh lùng nói.
nhưng con yêu thích bóng đá, tại sao ba không hiểu.Từ nhỏ tới lớn, con luôn làm theo lời mọi người, học và học " Sở Thiên không sợ hãi mà đáp lại, cậu đã chịu đựng đủ lâu rồi.
Lâm Hiểu Huỳnh nhìn hai cha con cãi nhau qua lại đến mức mà cô trở về cũng không hay.
" Sở Thiên, ba nói lại lần cuối, con cần phải nổ lực để trở thành người thừa kế của Sở gia " Sở Trí Tu không nhịn được mà giọng nói lớn hơn.
Hai cha con cãi vã càng lớn hơn, cũng chẳng nhận ra Lâm Hiểu Huỳnh đã trở về nhà.
có phải vì con không phải con ruột của ba nên mới không thương con thật sự không hả?!" Sở Thiên nói ra điều mà mình luôn giữ trong lòng, hôm nay cũng đã có thể nói ra.
Trong lòng có điểm nhẹ nhõm và thả lỏng lại càng làm cho thằng bé thêm dũng khí để theo đuổi ước mơ.
Trong nháy mắt hai người Lâm Hiểu Huỳnh cùng Sở Trí Tu ngây dại, hắn cảm thấy giật mình cùng kinh ngạc làm sao thằng bé biết.
Còn Lâm Hiểu Huỳnh lại lâm vào trầm tư.
" cho dù ba nói thế nào, con vẫn sẽ theo đuổi bóng đá, cho dù không thể làm người thừa kế
' lớn rồi đủ lông đủ cánh phải không? còn dám trả lời lại ba mình " Sở Trí Tu lại bị con trai làm cho tức giận đến mức thoát ra khỏi suy nghĩ.
" có phải đã lâu không ăn đòn nên ngứa rồi không hả?" Sở Trí Tu không phải là người cha bạo lực, nhưng khi nhỏ Sở Thiên ương bướng nghịch ngợm đã ăn đòn hai lần.
Cơn tức giận của một người làm cha rất đáng sợ trong lúc hai cha con giằng co với nhau, đến lúc Sở Trí Tu sắp nhịn không nổi nữa mà dùng quy tắc bàn tay phải,thì Lâm Hiểu Huỳnh mới bừng tình mà lao vào.
'Sở Trí Tu anh định đánh con tui à?" Lâm Hiểu Huỳnh đứng chắn trước mặt của Sở Thiên.
" hai cha con bình tĩnh rồi chứ? từng người nói cho bà đây biết có chuyện gì xảy ra " Lâm Hiểu Huỳnh thật sự tức giận, cô không muốn người một nhà lại cãi nhau.
Sâu trong tiềm thức của Lâm Hiểu Huỳnh cô có một nổi sợ, đó chính là một ngày nào đó người thân thiết nhất lại thành người xa lạ và cô lại cô đơn như trước kia.
Quá khứ cô từng là một cô gái cảm thấy mình hạnh phúc nhất trên đời, nhưng rồi gia đình rạn nứt, người cô yêu lại quay lưng đi.
Sau đó Lâm Hiểu Huỳnh vẫn là cô gái rạng rỡ vui vẻ không thay đổi, nhưng sâu bên trong lại là cô gái có nhiều vết thương.
Những việc nhỏ nhỏ cộng dồn lại khiến trái tim cô đầy vết xước.
Cho nên Lâm Hiểu Huỳnh tức giận vì hai người họ không chịu lắng nghe đối phương, chỉ muốn cố chấp với quan điểm của mình.
con muốn vào đội tuyển thanh thiếu niên " Sở Thiên lo lắng nhìn Lâm Hiểu Huỳnh, thằng bé còn bối rối hơn cả khi đối mặt với Sở Trí Tu.
mẹ hiểu rồi " Lâm Hiểu Huỳnh xoa đầu thằng bé.
có phải là con muốn theo đuổi bóng đá nên muốn tham gia đợt tuyển chọn của thanh thiếu niên, mà con nói với cha thì chú ấy không đồng ý không?"
" ừm ừm, đúng vậy, từ nhỏ tới lớn con chưa bao giờ được làm điều mình muốn, chỉ có thích mỗi bóng đá thôi " Sở Thiên cậy thế bây giờ có mẹ bên cạnh liền ra sức tỏ vẻ đáng thương.
Sở Trí Tu cảm thấy được rồi vai ác hẳn đóng, trong căn nhà này địa vị xuống dốc phong phanh là hắn đó.
' đang trong giai đoạn quan trọng của thi cử, hơn nữa thằng bé còn có trọng trách khác " Sở Trí Tu nhìn cô giọng nói nhẹ nhàng hơn nói.
chú, em hiểu chú lo chuyện gì, nhưng em vẫn muốn Tiểu Thiên theo đuổi giấc mơ của mình, thằng bé còn nhỏ, tương lai còn dài " Lâm Hiểu Huỳnh nhẹ nhàng nắm tay hắn nói.
Trước kia cô cũng có một ước mơ, cô muốn học đàn tranh rồi làm một giáo viên.Chỉ là sau này cô lại không theo đuổi được, nhưng Sở Thiên lại khác, thằng bé có điều kiện có thiên phú.
Lấy một nghề khác để nuôi ước mơ có phải tốt hơn không.
không thì như vậy đi, Sở Thiên sẽ tự do theo đuổi ước mơ bóng đá của mình, nhưng đến hai mươi ba tuổi sẽ phải nghiêm túc nghe theo lời chú "
mà ở trường Tiểu Thiên luôn đứng đầu trường, thành tích rất tốt, chỉ cần không ảnh hưởng việc học là được " Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy đây là giải pháp tốt nhất.
Nhưng nói một hồi cô lại cảm thấy sai sai, không phải Sở Trí Tu bảo nhà bán tạp hóa mà.Vậy thì cần gì thừa kế sản nghiệp nữa.
Nói chuyện một hồi cô cũng bị ngốc theo luôn.
" mà khoan, chú bảo nhà bán tạp hóa thì kế thừa cái gì? cửa hàng tạp hóa dưới quê hả?" Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy có mùiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.