Sốc Tận Óc! Phu Nhân Nghén Sau Ly Hôn Làm Dậy Sóng Mạng Xã Hội
Chương 3:
Cố Tử Thành
04/10/2024
Cô cắn chặt móng tay vào đùi, tự nhiên nhớ đến câu chuyện nàng tiên cá.
Không phải hoàng tử yêu người khác thì nàng tiên cá sẽ tan thành bọt biển sao?
Chẳng lẽ mình cũng sẽ như vậy hả?
“Ừm.”
Cô gật đầu rồi hỏi: “Ký bây giờ luôn à?”
Thấy cô chấp nhận quá dễ dàng, Diệp Mạc Nhiên càng chắc chắn rằng cô chẳng hề có tình cảm với anh.
Nhưng sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
“Tuỳ em.”
Anh ném lại một câu rồi đứng dậy đi lên lầu, rõ ràng là đang dỗi.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần, Mạc Bạch bỗng thấy khó hiểu.
Ủa, sao anh ta lại giận chứ? Rõ ràng cô làm theo ý anh mà.
Đến khi anh đi khuất hẳn, cô mới thu lại ánh mắt và nhìn vào tờ đơn ly hôn trên bàn.
Mặc dù không quan tâm lắm nội dung là gì nhưng cô biết chỉ cần ký tên và lấy giấy ly hôn, giữa họ sẽ chẳng còn gì nữa.
Nhìn chằm chằm vào tờ giấy, cô vô thức bấm chặt ngón tay vào đùi mình đến khi nhận ra thì chân đã đỏ ửng, đau rát.
Hình như... cô không muốn rời xa anh lắm.
Có lẽ vì không gian quá yên tĩnh, cô nghe thấy cả tiếng tim mình đập “thình thịch”.
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, khuôn mặt cô tái nhợt.
Bỗng dưng cô bật dậy, chạy thẳng lên lầu.
Người ta nói, khi thích ai đó, tim sẽ đập nhanh hơn lo lắng sợ mình không đủ hoàn hảo trước mặt họ và đôi khi sẽ ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Cô nghĩ... có lẽ mình thích Diệp Mạc Nhiên thật rồi.
Cô thích nhìn thấy anh, thích nhìn anh cười, thích cả những lúc anh dịu dàng, thích... tất cả mọi thứ về anh.
Phòng ngủ không khóa, Mạc Bạch lao vào thở hổn hển vội vàng nắm lấy tay anh:
“Chúng ta có thể đừng ly hôn được không?”
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Diệp Mạc Nhiên cau mày nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và khó chịu làm cô rùng mình.
Cô vội buông tay ra, cảm giác như vừa bị anh dội cả xô nước lạnh vào người.
Không cần anh nói, cô cũng đã hiểu.
Cô cúi đầu, lùi lại vài bước, giữ khoảng cách:
“Không sao... em chỉ hỏi thử thôi mà.”
Sách còn nói rằng, không phải tình yêu nào cũng được đáp lại.
Có thể người bạn yêu sẽ không yêu bạn.
Giống như nàng tiên cá yêu hoàng tử, nhưng cuối cùng hoàng tử lại yêu người khác và nàng chỉ có thể tan thành bọt biển.
Nhưng mà... đó chỉ là cổ tích thôi, đúng không?
Có những lời, một khi đã thốt ra, sẽ khiến người nghe đau thấu tim gan.
Anh nói:
"Tốt nhất em đừng nảy sinh những suy nghĩ không nên có.”
“Con người không nên tham lam quá mức, vị trí bà Diệp vốn dĩ không thuộc về em."
Mạc Bạch cảm thấy một thứ cảm xúc kỳ lạ chưa từng có dâng lên trong lòng, chua xót đến khó chịu như có một thứ gì đó sắp trào ra khỏi mắt.
Không phải hoàng tử yêu người khác thì nàng tiên cá sẽ tan thành bọt biển sao?
Chẳng lẽ mình cũng sẽ như vậy hả?
“Ừm.”
Cô gật đầu rồi hỏi: “Ký bây giờ luôn à?”
Thấy cô chấp nhận quá dễ dàng, Diệp Mạc Nhiên càng chắc chắn rằng cô chẳng hề có tình cảm với anh.
Nhưng sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
“Tuỳ em.”
Anh ném lại một câu rồi đứng dậy đi lên lầu, rõ ràng là đang dỗi.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần, Mạc Bạch bỗng thấy khó hiểu.
Ủa, sao anh ta lại giận chứ? Rõ ràng cô làm theo ý anh mà.
Đến khi anh đi khuất hẳn, cô mới thu lại ánh mắt và nhìn vào tờ đơn ly hôn trên bàn.
Mặc dù không quan tâm lắm nội dung là gì nhưng cô biết chỉ cần ký tên và lấy giấy ly hôn, giữa họ sẽ chẳng còn gì nữa.
Nhìn chằm chằm vào tờ giấy, cô vô thức bấm chặt ngón tay vào đùi mình đến khi nhận ra thì chân đã đỏ ửng, đau rát.
Hình như... cô không muốn rời xa anh lắm.
Có lẽ vì không gian quá yên tĩnh, cô nghe thấy cả tiếng tim mình đập “thình thịch”.
Hơi thở dần trở nên gấp gáp, khuôn mặt cô tái nhợt.
Bỗng dưng cô bật dậy, chạy thẳng lên lầu.
Người ta nói, khi thích ai đó, tim sẽ đập nhanh hơn lo lắng sợ mình không đủ hoàn hảo trước mặt họ và đôi khi sẽ ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Cô nghĩ... có lẽ mình thích Diệp Mạc Nhiên thật rồi.
Cô thích nhìn thấy anh, thích nhìn anh cười, thích cả những lúc anh dịu dàng, thích... tất cả mọi thứ về anh.
Phòng ngủ không khóa, Mạc Bạch lao vào thở hổn hển vội vàng nắm lấy tay anh:
“Chúng ta có thể đừng ly hôn được không?”
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Diệp Mạc Nhiên cau mày nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và khó chịu làm cô rùng mình.
Cô vội buông tay ra, cảm giác như vừa bị anh dội cả xô nước lạnh vào người.
Không cần anh nói, cô cũng đã hiểu.
Cô cúi đầu, lùi lại vài bước, giữ khoảng cách:
“Không sao... em chỉ hỏi thử thôi mà.”
Sách còn nói rằng, không phải tình yêu nào cũng được đáp lại.
Có thể người bạn yêu sẽ không yêu bạn.
Giống như nàng tiên cá yêu hoàng tử, nhưng cuối cùng hoàng tử lại yêu người khác và nàng chỉ có thể tan thành bọt biển.
Nhưng mà... đó chỉ là cổ tích thôi, đúng không?
Có những lời, một khi đã thốt ra, sẽ khiến người nghe đau thấu tim gan.
Anh nói:
"Tốt nhất em đừng nảy sinh những suy nghĩ không nên có.”
“Con người không nên tham lam quá mức, vị trí bà Diệp vốn dĩ không thuộc về em."
Mạc Bạch cảm thấy một thứ cảm xúc kỳ lạ chưa từng có dâng lên trong lòng, chua xót đến khó chịu như có một thứ gì đó sắp trào ra khỏi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.