Sốc Tận Óc! Phu Nhân Nghén Sau Ly Hôn Làm Dậy Sóng Mạng Xã Hội
Chương 6:
Cố Tử Thành
04/10/2024
Hơn nữa, tất cả người lớn trong nhà đều rất quý mến cô.
Mạc Bạch lắc đầu, ánh mắt thoáng chút bối rối khi nhìn anh.
Anh ấy… đang lo lắng cho mình sao?
Nhưng rồi cô nhanh chóng phủ nhận.
Cũng dễ hiểu thôi, sống chung một nhà dù là người xa lạ cũng sẽ quan tâm đôi chút cho có lệ mà thôi.
Cô lắc đầu lần nữa, khẽ đáp:
“Em không sao, cảm ơn anh đã quan tâm. Chỉ là em thích ngâm mình trong nước thôi.”
Đây vốn chẳng phải điều gì bí mật.
Ai trong nhà này cũng biết, thiếu phu nhân rất thích ngâm mình trong bồn tắm.
Diệp Mạc Nhiên gật đầu, buông tay cô ra:
“Ừ, ngủ đi.”
Nói xong anh bước vào phòng tắm, tiếng nước lại vang lên.
Mạc Bạch nhìn chiếc giường đôi rộng hai mét, chìm vào suy tư.
Cô và anh ấy sắp ly hôn rồi, có lẽ cô nên dọn sang phòng khác ngủ.
Quyết định xong, cô ôm chú thỏ bông đi thẳng vào phòng khách.
Đó là con thỏ bông Diệp Mạc Nhiên đã mua cho cô, dù rằng anh bị ép phải mua khi đi dạo cùng người lớn trong gia đình.
Dù thế nào, đó vẫn là món đồ cô yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên và chỉ có anh nhận ra điều đó.
Ba năm trôi qua, chú thỏ bông vẫn luôn bên cạnh cô.
Cô vốn không sợ cô đơn nhưng lại không thể rời xa chú thỏ này.
Diệp Mạc Nhiên ra khỏi phòng tắm, phát hiện cả người và chú thỏ đều không thấy đâu.
Anh lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Anh bước tới bên giường, ngồi xuống, những giọt nước còn đọng trên tóc nhỏ xuống.
Không còn ai cẩn thận lau khô cho anh nữa.
Thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức anh cảm thấy khó chịu.
Không còn những âm thanh quen thuộc, không còn giai điệu mà nàng thường ngân nga mỗi ngày.
Phải rồi, cô ấy từng kể rằng mình là phát thanh viên của trường đại học.
Mạc Bạch đang ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm giác chăn bị lật tung lên.
Có người nhanh chóng chui vào giường nhưng cô lại chẳng ngạc nhiên, cứ như đã quen lắm rồi.
Trong giấc mơ, cô tự động dịch sang một bên nhường chỗ cho kẻ "xâm nhập" vô phép đó.
Diệp Mạc Nhiên thoải mái nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô.
Như mọi lần, cô lúc nào cũng lạnh lẽo, dù đã nằm trong chăn cả buổi.
Ngay cả khi bật điều hòa, tay chân của cô cũng chẳng bao giờ ấm lên nổi.
“Em ngủ rồi à?” Anh thì thầm.
Người bên cạnh khẽ cựa mình, nhưng không trả lời, chỉ có tiếng thở đều đều vang lên.
“Quay lại đây, đừng quay lưng lại với anh.”
Anh nói nhỏ như sợ cô thức giấc nhưng người "ngủ sâu" chẳng có phản ứng gì.
Diệp Mạc Nhiên nhắm mắt, nhưng không tài nào ngủ được.
Anh cứ nằm đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một hồi lâu.
Mạc Bạch lắc đầu, ánh mắt thoáng chút bối rối khi nhìn anh.
Anh ấy… đang lo lắng cho mình sao?
Nhưng rồi cô nhanh chóng phủ nhận.
Cũng dễ hiểu thôi, sống chung một nhà dù là người xa lạ cũng sẽ quan tâm đôi chút cho có lệ mà thôi.
Cô lắc đầu lần nữa, khẽ đáp:
“Em không sao, cảm ơn anh đã quan tâm. Chỉ là em thích ngâm mình trong nước thôi.”
Đây vốn chẳng phải điều gì bí mật.
Ai trong nhà này cũng biết, thiếu phu nhân rất thích ngâm mình trong bồn tắm.
Diệp Mạc Nhiên gật đầu, buông tay cô ra:
“Ừ, ngủ đi.”
Nói xong anh bước vào phòng tắm, tiếng nước lại vang lên.
Mạc Bạch nhìn chiếc giường đôi rộng hai mét, chìm vào suy tư.
Cô và anh ấy sắp ly hôn rồi, có lẽ cô nên dọn sang phòng khác ngủ.
Quyết định xong, cô ôm chú thỏ bông đi thẳng vào phòng khách.
Đó là con thỏ bông Diệp Mạc Nhiên đã mua cho cô, dù rằng anh bị ép phải mua khi đi dạo cùng người lớn trong gia đình.
Dù thế nào, đó vẫn là món đồ cô yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên và chỉ có anh nhận ra điều đó.
Ba năm trôi qua, chú thỏ bông vẫn luôn bên cạnh cô.
Cô vốn không sợ cô đơn nhưng lại không thể rời xa chú thỏ này.
Diệp Mạc Nhiên ra khỏi phòng tắm, phát hiện cả người và chú thỏ đều không thấy đâu.
Anh lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Anh bước tới bên giường, ngồi xuống, những giọt nước còn đọng trên tóc nhỏ xuống.
Không còn ai cẩn thận lau khô cho anh nữa.
Thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức anh cảm thấy khó chịu.
Không còn những âm thanh quen thuộc, không còn giai điệu mà nàng thường ngân nga mỗi ngày.
Phải rồi, cô ấy từng kể rằng mình là phát thanh viên của trường đại học.
Mạc Bạch đang ngủ mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm giác chăn bị lật tung lên.
Có người nhanh chóng chui vào giường nhưng cô lại chẳng ngạc nhiên, cứ như đã quen lắm rồi.
Trong giấc mơ, cô tự động dịch sang một bên nhường chỗ cho kẻ "xâm nhập" vô phép đó.
Diệp Mạc Nhiên thoải mái nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô.
Như mọi lần, cô lúc nào cũng lạnh lẽo, dù đã nằm trong chăn cả buổi.
Ngay cả khi bật điều hòa, tay chân của cô cũng chẳng bao giờ ấm lên nổi.
“Em ngủ rồi à?” Anh thì thầm.
Người bên cạnh khẽ cựa mình, nhưng không trả lời, chỉ có tiếng thở đều đều vang lên.
“Quay lại đây, đừng quay lưng lại với anh.”
Anh nói nhỏ như sợ cô thức giấc nhưng người "ngủ sâu" chẳng có phản ứng gì.
Diệp Mạc Nhiên nhắm mắt, nhưng không tài nào ngủ được.
Anh cứ nằm đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.