Sốc Tận Óc! Phu Nhân Nghén Sau Ly Hôn Làm Dậy Sóng Mạng Xã Hội
Chương 1: Có Thể Đừng Ly Hôn Không?
Cố Tử Thành
04/10/2024
Phòng tắm rộng rãi, bồn tắm thì to như bể bơi mini.
Mạc Bạch nằm ườn trên mép bồn, mắt nhắm hờ, miệng khe khẽ hát như thể đang biểu diễn karaoke trong giấc mơ.
Đây chắc chắn là khoảnh khắc bình yên nhất trong ngày của cô rồi.
Nước vỗ nhẹ vào đuôi cá, khiến bọt nước ngày càng nhiều, sắp trào ra ngập cả bồn, tưởng chừng như cô sắp bị chìm trong đống bọt ấy luôn.
Đang mơ màng, cô đột nhiên ngừng vẫy đuôi, bật dậy, ôm lấy chiếc đuôi vàng óng ánh của mình.
Dưới ánh đèn, cái đuôi vàng pha chút đỏ lấp lánh trông chẳng khác nào món đồ trang sức đắt tiền.
Cô đưa tay nhẹ nhàng lướt qua lớp vảy cắn răng đau đớn rồi nạy một miếng ra.
Vảy cá vàng rơi xuống tay cô như một món quà trời cho... À mà không, tự cô bẻ ra đấy.
Mạc Bạch cau mày, bặm môi.
Nhìn mặt cô lúc này chẳng khác nào nhân vật chính trong phim tình cảm đau khổ sau khi nhận tin động trời.
Từ lâu cô đã biết mình không phải người bình thường.
Nói thẳng ra, cô chính là một nàng tiên cá!
À không, không phải kiểu mỹ nhân ngư như trong mấy bộ phim hoạt hình dễ thương đâu. Là tiên cá nhưng phải giấu giếm thân phận khắp nơi.
Đôi khi chỉ cần ở gần nước, chân cô tự động biến thành đuôi cá.
Khổ lắm trời ơi, làm người thường mà có đuôi cá thì khác gì con cá mắc cạn đâu cơ chứ.
Gần đây, cơ thể cô bắt đầu có những triệu chứng lạ lùng: Cô buồn ngủ liên miên cứ thấy mệt mỏi rồi còn buồn nôn, chẳng thèm ăn cơm mà chỉ muốn ngâm mình trong nước cả ngày.
Đôi chân đau nhức như bị khóa lại, chỉ khi biến thành đuôi cá mới cảm thấy dễ chịu được đôi chút.
Đang tận hưởng sự yên bình trong bồn nước cô bất chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đuôi cá lập tức biến mất thay vào đó là một đôi chân thon dài trắng nõn như thạch cao.
Mạc Bạch ngơ ngác quay lại hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Giọng cô ngọt ngào như kẹo bông gòn khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải mềm lòng.
Người giúp việc bên ngoài nhẹ nhàng đáp:
“Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi. Ngài muốn cô xuống phòng khách.”
“Ừ, tôi xuống ngay.”
Ngay cả với người hầu, Mạc Bạch cũng luôn giữ thái độ lễ phép, lịch sự.
Cô đúng chuẩn là “dâu hiền vợ thảo” trong mắt gia đình họ Diệp, khiến ai cũng vừa lòng không thể chê trách được tiếng nào.
Mạc Bạch nhanh chóng thay đồ rồi xuống lầu.
Diệp Mạc Nhiên đã ngồi sẵn trên sofa, chân dài gác lên nhau như thể cái ghế này không đủ rộng cho anh ta ngồi vậy.
Anh hơi ngả người, mắt khép hờ, dáng vẻ vừa lười biếng vừa sang chảnh, hệt như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích – chỉ thiếu mỗi con ngựa trắng thôi.
Bộ vest đen may đo chuẩn đến từng chi tiết, khiến anh trông càng thêm lịch lãm.
Mạc Bạch nằm ườn trên mép bồn, mắt nhắm hờ, miệng khe khẽ hát như thể đang biểu diễn karaoke trong giấc mơ.
Đây chắc chắn là khoảnh khắc bình yên nhất trong ngày của cô rồi.
Nước vỗ nhẹ vào đuôi cá, khiến bọt nước ngày càng nhiều, sắp trào ra ngập cả bồn, tưởng chừng như cô sắp bị chìm trong đống bọt ấy luôn.
Đang mơ màng, cô đột nhiên ngừng vẫy đuôi, bật dậy, ôm lấy chiếc đuôi vàng óng ánh của mình.
Dưới ánh đèn, cái đuôi vàng pha chút đỏ lấp lánh trông chẳng khác nào món đồ trang sức đắt tiền.
Cô đưa tay nhẹ nhàng lướt qua lớp vảy cắn răng đau đớn rồi nạy một miếng ra.
Vảy cá vàng rơi xuống tay cô như một món quà trời cho... À mà không, tự cô bẻ ra đấy.
Mạc Bạch cau mày, bặm môi.
Nhìn mặt cô lúc này chẳng khác nào nhân vật chính trong phim tình cảm đau khổ sau khi nhận tin động trời.
Từ lâu cô đã biết mình không phải người bình thường.
Nói thẳng ra, cô chính là một nàng tiên cá!
À không, không phải kiểu mỹ nhân ngư như trong mấy bộ phim hoạt hình dễ thương đâu. Là tiên cá nhưng phải giấu giếm thân phận khắp nơi.
Đôi khi chỉ cần ở gần nước, chân cô tự động biến thành đuôi cá.
Khổ lắm trời ơi, làm người thường mà có đuôi cá thì khác gì con cá mắc cạn đâu cơ chứ.
Gần đây, cơ thể cô bắt đầu có những triệu chứng lạ lùng: Cô buồn ngủ liên miên cứ thấy mệt mỏi rồi còn buồn nôn, chẳng thèm ăn cơm mà chỉ muốn ngâm mình trong nước cả ngày.
Đôi chân đau nhức như bị khóa lại, chỉ khi biến thành đuôi cá mới cảm thấy dễ chịu được đôi chút.
Đang tận hưởng sự yên bình trong bồn nước cô bất chợt giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đuôi cá lập tức biến mất thay vào đó là một đôi chân thon dài trắng nõn như thạch cao.
Mạc Bạch ngơ ngác quay lại hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Giọng cô ngọt ngào như kẹo bông gòn khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải mềm lòng.
Người giúp việc bên ngoài nhẹ nhàng đáp:
“Thiếu phu nhân, thiếu gia về rồi. Ngài muốn cô xuống phòng khách.”
“Ừ, tôi xuống ngay.”
Ngay cả với người hầu, Mạc Bạch cũng luôn giữ thái độ lễ phép, lịch sự.
Cô đúng chuẩn là “dâu hiền vợ thảo” trong mắt gia đình họ Diệp, khiến ai cũng vừa lòng không thể chê trách được tiếng nào.
Mạc Bạch nhanh chóng thay đồ rồi xuống lầu.
Diệp Mạc Nhiên đã ngồi sẵn trên sofa, chân dài gác lên nhau như thể cái ghế này không đủ rộng cho anh ta ngồi vậy.
Anh hơi ngả người, mắt khép hờ, dáng vẻ vừa lười biếng vừa sang chảnh, hệt như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích – chỉ thiếu mỗi con ngựa trắng thôi.
Bộ vest đen may đo chuẩn đến từng chi tiết, khiến anh trông càng thêm lịch lãm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.