Chương 7
Elijah Tr.
02/07/2022
Bởi vì Dương Nhã Yên và Mặc Tâm trở về nhà nên bà Dương Nhã Anh rất vui mừng, bà xuống bếp tự tay làm một bàn lớn thức ăn.
Nhìn các món ăn bày khắp cả bàn, Mặc Tâm cảm thấy hơi choáng váng. Ba người họ có thể ăn hết bao nhiêu đây thức ăn sao? Nàng liếc nhìn Dương Nhã Yên, thấy nàng ta chỉ cười khổ.
"Các con phải ăn hết đó biết chưa!" Bà Dương cười rất vui vẻ, gắp thức ăn bỏ đầy vào chén hai người Dương Nhã Yên và Mặc Tâm.
Mặc Tâm trước đây được chính bà Dương đưa về nhà cho nên bà rất yêu thương nàng, bà xem Mặc Tâm giống như con cái trong nhà, cái tên "Tâm" của nàng cũng chính là do bà đặt cho.
Nhìn thấy Nhã Yên và Mặc Tâm ăn vô cùng ngon miệng, bà rất hài lòng, "Ở đó thức ăn có hợp khẩu vị các con không?"
"Dạ, ban đầu thì không nhưng dần dần cũng quen." Mặc Tâm cười, "Thức ăn bà chủ nấu vẫn là ngon nhất!"
Lúc trước, khi mới về nhà họ Dương, Mặc Tâm rất ít nói. Dù bây giờ đối với bà Dương Nhã Anh, nàng đã nói nhiều hơn, cũng mạnh dạng thể hiện cảm xúc hơn, nhưng đối những người khác thì nàng vẫn kiệm lời, kể cả với Dương Nhã Yên.
Bình thường Dương Nhã Yên ăn không nhiều nhưng thức ăn bà Dương làm rất hợp khẩu vị nên nàng đã ăn nhiều hơn. Mặc Tâm cũng như vậy. Trông thấy hai người họ ăn ngon miệng như thế, bà Dương mỉm cười tỏ ý rất hài lòng.
Suốt bữa ăn, bà Dương hỏi han rất nhiều, tuy vậy nhưng bà luôn tránh nhắc đến ông Ninh Hải. Cho dù là muốn biết rất nhiều chuyện, nhưng vì Nhã Yên không thích, cho nên bà cũng sẽ không hỏi. Mặc dù thế, bà cũng vẫn mong chờ Nhã Yên sẽ nói gì đó có nhắc đến nhà họ Ninh.
Dương Nhã Yên phát hiện bà Dương chốc chốc lại liếc nhìn nàng, ánh mắt rất kỳ lạ. Nàng đương nhiên là nhìn ra được tâm tư của mẫu thân nhưng vẫn tuyệt đối không nói nửa lời về nhà họ Ninh. Bà Dương lại càng thất vọng.
"Ăn xong bọn con lại phải đi ngay."
Nghe Mặc Tâm nói thế, bà Dương liền quay sang Dương Nhã Yên, hỏi, "Sao vậy? Mới về có một lát lại phải đi rồi à?"
"Bọn con chỉ ở đây hai ngày thôi, không có nhiều thời gian. Còn nhiều việc lắm mẹ ạ." Dương Nhã Yên nói.
Bà Dương buồn rầu. Trước đây là bà năn nỉ Dương Nhã Yên đến nhà họ Ninh theo sự nhờ vả của ông Ninh Hải. Cho nên bây giờ, khi Nhã Yên nhắc đến công việc thì bà liền cảm thấy có lỗi. Con gái của bà ở nhà họ Ninh chắc là chịu rất nhiều cực khổ.
"Tối nay xong việc con lại về mà."
Chỉ khi Dương Nhã Yên nói thế, bà mới tươi cười trở lại.
Ông Ninh Hải đột ngột xảy ra chuyện, mọi việc trong xưởng dệt lập tức đổ hết lên người Dương Nhã Yên, vì thế mà nàng chẳng thể sắp xếp thời gian để trở về thăm nhà được. Đã gần nửa năm hai mẹ con mới được gặp lại, chẳng trách mẫu thân nàng mong muốn họ được ở bên nhau nhiều hơn.
Dương Nhã Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay mẫu thân. Bà Dương cũng đặt bàn tay còn lại lên trên, siết chặt. Bà nhìn nàng, mỉm cười rất dịu dàng.
***
Sau khi quản gia mở cửa nói rằng nhị tiểu thư đang đợi, Dương Nhã Yên và Mặc Tâm đi đến phòng của Ninh Trúc Nhi.
Cửa phòng không đóng, Dương Nhã Yên trực tiếp đi vào.
Thấy đại tiểu thư đến, Tiểu Ái kéo ghế cho nàng ta, "Đại tiểu thư đến rồi. Nhị tiểu thư đang trông ngóng người lắm đó." Nàng vừa nói vừa rót trà cho Dương Nhã Yên.
"Ta đang mong nhanh chóng được đến vườn dâu tằm thôi!" Ninh Trúc Nhi nãy giờ im lặng quan sát từ lúc Dương Nhã Yên bước vào, nghe Tiểu Ái nói vậy, nàng lập tức lên tiếng.
"Dạ." Tiểu Ái kéo dài giọng, cười cười. Lúc nãy là ai đi tới đi lui hỏi, "Người kia đến chưa?", "Sao Dương Nhã Yên chưa tới nữa?" vậy?
Mặc Tâm lẳng lặng nhìn Ninh Trúc Nhi. Không biết có phải nhầm lẫn hay không, nhưng hình như nàng trông thấy gương mặt của nàng ta đã đỏ lên một chút.
Dương Nhã Yên nâng ly trà mà Tiểu Ái vừa rót lên nhấp một ngụm, Ninh Trúc Nhi dõi mắt theo động tác của nàng ta.
"Mấy hôm trước bà con xa của mẫu thân ở Kinh Thành có gửi về một loại trà mới. Ngươi có muốn dùng thử không?"
Có lẽ vì bất ngờ trước câu nói của Ninh Trúc Nhi, Dương Nhã Yên chỉ biết trân trân nhìn nàng, nhất thời không kịp phản ứng.
Ninh Trúc Nhi nói tiếp, "Lần trước ngươi nói muốn thử trà của ta pha," Nàng nghiêng đầu, "Sau khi về Vũ Giang, chúng ta có thể cùng nhau thưởng trà."
Mấy từ "chúng ta", "cùng nhau" mà Ninh Trúc Nhi nói ra, Dương Nhã Yên cảm thấy có chút xa lạ, nhưng đồng thời cũng khiến cho tâm tình nàng trở nên vui vẻ.
"Được." Dương Nhã Yên mỉm cười.
Nhìn Ninh Trúc Nhi và Dương Nhã Yên nói chuyện với nhau có phần thoái mái hơn một chút, Tiểu Ái cũng cảm thấy yên tâm. Nàng không muốn tiểu thư cứ mang trong lòng những phiền muộn.
Tiểu Ái nhìn ra ngoài trời, thời tiết hôm nay rất đẹp.
Trong tất cả các vườn dâu mà Ninh gia sở hữu thì vườn dâu ở trấn Thanh Hoa là lớn nhất. Hiện tại đang là mùa dâu tằm, Ninh Trúc Nhi rất mong chờ được hái quả dâu chín mọng bỏ vào miệng. Tưởng tượng đến vị ngọt lịm của dâu tằm thôi đã khiến cho nàng vô cùng hào hứng rồi. Mục đích nàng tới đây chính là muốn được vào thăm vườn dâu.
Nhưng Dương Nhã Yên không dẫn Ninh Trúc Nhi đến vườn dâu, mà dẫn vào xưởng nuôi tằm trước. Nàng cảm thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn phải đi theo nàng ta.
Lúc trước, mỗi khi đến đây cùng phụ thân, Ninh Trúc Nhi chỉ chạy loanh quanh ngoài vườn dâu chứ chẳng bao giờ đi vào xưởng nuôi tằm. Nàng sợ tằm, vì hình dáng của nó nhìn giống y như con sâu vậy.
"Thấy không, bây giờ con tằm đang ở giai đoạn kén."
Ninh Trúc Nhi nhìn theo ngón trỏ của Dương Nhã Yên, nghe nàng ta nói về vòng đời của tằm. Vì đang ở giai đoạn kén nên trông con tằm không đáng sợ lắm.
"Hai ngày nữa bên trong kén tằm sẽ hóa nhộng, lúc đó sẽ thu hoạch kén, giàn đều lên nong rồi phân loại tốt, xấu."
"Tốt giữ lại, xấu bỏ đi?" Nghĩ đến vải Ninh gia toàn bộ đều là hàng thượng hạng với chất lượng tốt nhất, Ninh Trúc Nhi hỏi.
"Tốt giữ lại, xấu cũng để lại."
Nói rồi Dương Nhã Yên bước đi, không biết nàng ta đi đâu, nhưng Ninh Trúc Nhi cũng bước theo sau.
"Nuôi tằm là công việc khó, lại vô cùng vất vả. Phải tận dụng hết mọi thứ thu hoạch được. Mỗi loại đều có mục đích sử dụng riêng."
Dương Nhã Yên nói rất nhiều về quá trình nuôi tằm cho Ninh Trúc Nhi nghe. Nào là kỹ thuật ấp trứng, băng tằm, nuôi tằm con, nuôi tằm lớn,... Nàng trước giờ không biết rằng nuôi tằm lại vất vả như vậy. Ngay cả việc cho tằm ăn thôi mà một ngày phải làm bốn, năm lần và còn phải cực kì tỉ mỉ nữa. Lúc tằm ngủ người nuôi cũng không được yên, luôn luôn phải giữ yên tĩnh và khô ráo cho tằm, đợi khi tằm thức dậy thì rắc thuốc phòng bệnh.
"Cho tầm ăn cũng không phải việc đơn giản. Ta cần hết sức cẩn thận khi lựa chọn lá dâu. Lá phải mềm, đủ nước, hái lá xong phải lập tức giữ ẩm cho lá bằng khăn ướt. Lúc cho tằm ăn thì lá dâu thường được thái sợi..."
Ninh Trúc Nhi chăm chú nghe Dương Nhã Yên nói. Đôi lần Dương Nhã Yên xoay mặt sang một bên cho nên Ninh Trúc Nhi đi phía sau thỉnh thoảng lại nhìn thấy góc nghiêng gương mặt nàng ta.
Tại sao Dương Nhã Yên lại biết nhiều thứ như vậy? Ninh Trúc Nhi đang nghi ngờ, có đúng là nàng ta chỉ lớn hơn nàng ba tuổi hay không, sao nàng lại cảm thấy như bọn họ cách nhau rất xa. Lần nữa liếc nhìn Dương Nhã Yên, nàng ta đi đằng trước xoay nhẹ qua nên Ninh Trúc Nhi chỉ thấy được một bên sườn mặt. Xinh đẹp trẻ trung như vậy, không thể nào lớn hơn nàng nhiều tuổi được!
Còn trẻ như vậy sao lại tài giỏi thế? Ninh Trúc Nhi nghĩ, rốt cuộc là do Dương Nhã Yên tài giỏi hay là do nàng kém cỏi vậy?
Ninh Trúc Nhi chọn đáp án thứ ba! Không phải nàng kém cỏi, mà là do Dương Nhã Yên quá tài giỏi. Suy nghĩ này khiến cho Ninh Trúc Nhi càng thêm lo lắng nhưng cũng có phần cảm thấy ngưỡng mộ nàng ta. Nàng mong rằng bản thân đi theo Dương Nhã Yên học hỏi cũng sẽ có ngày tiến bộ.
"Ra vườn dâu ta sẽ nói cho ngươi nghe về kỹ thuật trồng và thu hoạch lá."
Vì Mặc Tâm không đi cùng bọn họ nữa nên khi ra đến vườn dâu tằm, Tiểu Ái mở cái ô đã chuẩn bị từ trước đưa cho Dương Nhã Yên tự cầm, rồi mở cái thứ hai che nắng cho Ninh Trúc Nhi.
Khu vườn rộng bao la một xanh mơn mởn. Một luồng gió thổi qua làm cho cả vườn dâu lung lay tạo ra tiếng kêu xào xạc. Ninh Trúc Nhi ngắm nhìn cảnh tượng ấy, nàng cảm thấy trong lòng rất đỗi yên bình. Chính là cảm giác này, trước dây nàng đã cùng phụ thân đi loanh quanh hái dâu tằm, tận hưởng khoảng không gian rộng lớn thoáng đãng.
Dương Nhã Yên từ nhỏ đã thân thuộc với nơi này. Tuy rằng vườn dâu rất lớn, nhìn vào chỉ thấy một màu xanh thâm thẳm, nhưng mọi đường đi nước bước trong vườn, nàng đều biết rõ như nắm trong lòng bàn tay. Từ năm mười tuổi nàng đã được phụ thân đưa tới đây. Kể từ lần đầu tiên tới đây nàng đã thấy rất thích, nên sau đó trong một khoảng thời gian dài, hầu như mỗi ngày nàng đều ghé đến.
Dương Nhã Yên vừa đi vừa nói, Ninh Trúc Nhi cũng rất chăm chú lắng nghe trong khi Tiểu Ái lại cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nhìn hai người họ một hồi, Tiểu Ái lại chợt nhận ra, tiểu thư của nàng tuy rằng không ưa thích đại tiểu thư, nhưng mỗi khi đại tiểu thư chỉ dạy cái gì, tiểu thư đều lắng nghe rất nghiêm túc. Nếu chỉ trông thấy bộ dạng và ánh mắt của Ninh Trúc Nhi nhìn Dương Nhã Yên lúc này, chắc hẳn sẽ không một ai tin rằng Ninh Trúc Nhi ghét Dương Nhã Yên.
Mà Ninh Trúc Nhi có thật sự ghét Dương Nhã Yên hay không, Tiểu Ái cũng không chắc. Nhưng nàng dám chắc là Dương Nhã Yên thì không hề ghét bỏ Ninh Trúc Nhi. Nàng thấy đại tiểu thư thậm chí còn rất thương yêu tiểu muội của mình.
Thoát khỏi những suy nghĩ miên man, ngước mắt nhìn lên đã trông thấy Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi đứng cách nàng một đoạn khá xa. Tiểu Ái vội đi đến để che ô cho tiểu thư, nhưng mới đi được vài bước nàng liền dừng lại bởi vì cảnh tượng trước mắt...
Ninh Trúc Nhi đã nép mình dưới ô của Dương Nhã Yên từ bao giờ, mà Dương Nhã Yên cũng rất tự nhiên cầm ô che cho cả hai người. Ninh Trúc Nhi đang cúi người nhìn lá dâu tằm trên tay Dương Nhã Yên. Bọn họ mặt đối mặt nói gì đó mà Tiểu Ái không nghe thấy. Rồi nàng thấy Dương Nhã Yên hái một quả dâu tằm đưa đến trước mặt Ninh Trúc Nhi. Bỗng nhiên Tiểu Ái cảm thấy hốt hoảng, nàng chạy ngay đến chỗ bọn họ, giật lấy quả dâu trên tay Dương Nhã Yên.
Vì hành động đột ngột của Tiểu Ái mà Ninh Trúc Nhi bị hất mạnh môt cái, xém tí nữa là té ngã, nhưng may mắn được Dương Nhã Yên đỡ lấy. Tiểu Ái cũng nhanh tay túm lấy Ninh Trúc Nhi, miệng không ngừng nói xin lỗi.
Hai người họ khó hiểu nhìn Tiểu Ái. Ninh Trúc Nhi lên tiếng hỏi, "Ngươi sao vậy?"
"Cái, cái này chưa rửa, không ăn được đâu!" Tiểu Ái ấp úng, cũng không hiểu mình bị làm sao nên nói đại cho qua chuyện.
"Dâu tằm ở đây trồng rất sạch." Dương Nhã Yên nói, rồi cúi người nhặt chiếc ô đang nằm dưới đất lên.
Tiểu Ái cúi đầu ái ngại ngước nhìn Dương Nhã Yên, trông thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình có phần khác lạ, hình như còn mang theo cả sự khó chịu, nàng nhỏ giọng "dạ" một tiếng.
"Lần sau đừng có làm cho người ta hoảng sợ nữa, biết chưa?" Ninh Trúc Nhi nhíu mày nhìn Tiểu Ái.
"Tiểu thư có bị làm sao không?"
Ninh Trúc Nhi thở dài, "Ta không sao."
Ninh Trúc Nhi tự hái lấy một quả dâu tằm bỏ vào miệng. Rất ngọt. Dâu tằm ở đây trồng chủ yếu để thu hoạch lá, kỹ thuật trồng cũng chỉ chú trọng vào lá nên quả dâu nhỏ xíu nhìn rất dễ thương. Tuy là nhỏ bé nhưng quả dâu đỏ mọng và có vị rất ngọt.
Ninh Trúc Nhi hái thêm hai quả nữa, chia cho Dương Nhã Yên và Tiểu Ái mỗi người một quả.
***
Mặc Tâm về đến nhà thì thấy bà Dương Nhã Anh đang thêu thùa cái gì đó.
"Nhã Yên đâu con?"
"Dạ, tiểu thư còn bận một số việc nên sẽ về sau."
Trong lòng bà Dương cảm thấy có chút may mắn. Bà nhìn vào mắt Mặc Tâm, thái độ vô cùng nghiêm túc, "Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Mặc Tâm gật đầu. Bà Dương kéo nàng ngồi xuống cạnh mình.
"Ông ấy, thế nào rồi?"
Đúng như nàng dự đoán. Dương Nhã Yên không bao giờ muốn nhắc đến ông Ninh Hải, bà Dương đương nhiên biết nên cũng không bao giờ ở trước mặt nàng ta mà nói đến ông ấy. Vậy cho nên bà muốn biết chuyện gì về nhà họ Ninh thì cũng chỉ có thể hỏi Mặc Tâm nàng mà thôi.
Hôm nay Dương Nhã Yên đột nhiên cho nàng về sớm cũng không phải không có lý do. Dương Nhã Yên không muốn nhắc đến chuyện nhà họ Ninh nhưng cũng không muốn mẫu thân cứ canh cánh trong lòng, cho nên mới "mượn" Mặc Tâm "trả lời" giúp mình. Vì biết chắc bà Dương sẽ hỏi Mặc Tâm nên Dương Nhã Yên mới tạo cơ hội thuận lợi cho bà.
Đúng là đứa con hiếu thảo! Mặc Tâm phiền muộn thở dài.
***
Chạng vạng tối, trời cũng bắt đầu lạnh hơn.
Dương Nhã Yên hỏi Ninh Trúc Nhi có muốn ăn hoành thánh không, Ninh Trúc Nhi liền gật đầu đồng ý.
"Quán mì này ta thấy rất ngon, nhưng không biết có hợp khẩu vị hai người không."
Dương Nhã Yên nói sau khi ba người đã ngồi xuống bàn. Mỗi nơi mỗi khẩu vị. Khi mới đến trấn Vũ Giang, nàng cũng ăn không quen vị thức ăn nơi đó, phải mất hơn một tháng nàng mới có thể quen được.
Ninh Trúc Nhi nhìn xung quanh, không gian quán khá là rộng rãi.
"Nhã Yên!"
Nghe thấy tiếng gọi, ba người cùng lúc nhìn sang hướng phát ra âm thanh đó.
Một cô nương đang bước nhanh đến chỗ bọn họ, vẻ mặt hớn hở. Ninh Trúc Nhi nhìn cung cách của nàng ta, tuy bước chân vội vàng gấp gáp nhưng vẫn toát ra được khí chất của tiểu thư danh giá.
"Linh nhi?" Dương Nhã Yên đứng dậy.
Cô nương kia đến bên cạnh níu lấy cánh tay Dương Nhã Yên, định nói gì đó nhưng ánh mắt chạm phải Ninh Trúc Nhi, nàng ta dừng lại, nhíu mày dò xét.
Dương Nhã Yên hiểu ý, nàng kéo cô nương kia đến gần mình hơn, bắt đầu giới thiệu, "Đây là Thiên Linh, Hạ Thiên Linh."
Ninh Trúc Nhi im lặng nhìn hai người họ, nàng không nói gì.
"Còn đây là Ninh Trúc Nhi, Tiểu Ái." Dương Nhã Yên quay sang nhìn Hạ Thiên Linh, nói.
Hạ Thiên Linh cười, "Chào Ninh tiểu thư."
"Chào Hạ tiểu thư." Ninh Trúc Nhi không đứng dậy, cứ ngồi yên như vậy.
Hạ Thiên Linh quan sát Ninh Trúc Nhi. Khá xinh đẹp, nhưng có vẻ khó gần. Nàng biết chuyện của Dương Nhã Yên, cũng biết rằng Dương Nhã Yên hiện tại đang ở nhà họ Ninh. Hôm nay gặp lại Dương Nhã Yên sau nửa năm xa cách, lại còn được diện kiến cả muội muội của nàng ta. Nhìn thấy hai người họ ở trong quán mì, Hạ Thiên Linh có chút bất ngờ, nàng chưa từng nghĩ Dương Nhã Yên sẽ thân thiết với Ninh Trúc Nhi, muội muội cùng cha khác mẹ như vậy. Mà dù sao chuyện này cũng không có ý nghĩa gì đối với nàng, quan trọng là, bây giờ nàng đã được gặp lại Dương Nhã Yên.
"Đi lâu như vậy mà chẳng có gửi thư gì về cho muội cả, hôm nay về cũng không báo cho muội biết," Hạ Thiên Linh phụng phịu, "Tỷ chẳng nhớ gì tới muội hết!"
Dương Nhã Yên kéo Hạ Thiên Linh ngồi xuống, "Do ta bận quá."
"Làm người ta nhớ nhung, còn bản thân thì chẳng mảy may nghĩ đến người ta!"
Dương Nhã Yên thở dài, "Ta nhớ, ta nhớ. Định là ngày mai sẽ đến gặp muội, ai ngờ lại gặp ở đây."
"Thật không?"
"Thật!" Dương Nhã Yên nói, "Muội muốn ăn cái gì?"
Hạ Thiên Linh cười cười, nghiêng đầu, "Ừm... Mì bò đi."
Dương Nhã Yên gọi món cho Hạ Thiên Linh. Có lẽ vì lâu ngày không gặp nên hai người họ có rất nhiều chuyện để nói. Lâu lâu Hạ Thiên Linh sẽ hỏi Ninh Trúc Nhi một vài chuyện để cho có lệ, sau đó lại tiếp tục tán gẫu với Dương Nhã Yên.
Ninh Trúc Nhi không biết mối hệ giữa hai người họ là gì, nàng cũng không muốn để ý, chỉ quay sang Tiểu Ái trò chuyện, lâu lâu thì trả lời những câu hỏi xã giao của Hạ Thiên Linh.
Tiểu nhị mang thức ăn lên, Hạ Thiên Linh lại nói muốn ăn hoành thánh. Dương Nhã Yên không chần chừ, lập tức đổi vị trí bát mì bò và hoành thánh của hai người.
"Trúc Nhi ăn thử đi." Dương Nhã Yên nói.
Ninh Trúc Nhi ngước nhìn Dương Nhã Yên và Hạ Thiên Linh, phát hiện ánh mắt Hạ Thiên Linh nhìn mình chằm chằm. Nàng vờ như không để ý đến ánh nhìn của nàng ta, cầm lấy đôi đũa và cái muỗng lên bắt đầu thử món mì hoành thánh trước mặt. Nàng thử nước dùng trước tiên, cảm thấy rất vừa vị, sau đó cắn một miếng hoành thánh, vỏ rất mềm, bên trong có thịt bằm và tôm, vị ngọt tự nhiên từ thịt túa ra trong khoang miệng, làm nàng cảm thấy dù có ăn nhiều cũng sẽ không bị ngấy.
"Ngon quá." Ninh Trúc Nhi nói, "Tiểu Ái, ngươi thấy sao?"
"Nô tì cũng thấy ngon." Tiểu Ái cười.
Dương Nhã Yên cũng cười nhìn bọn họ, "Hai người thích thì tốt. Thử sợi mì đi, cũng ngon lắm."
"Tỷ cũng ăn đi, ăn lúc còn nóng mới ngon chứ." Hạ Thiên Linh bỏ một ít giấm vào bát mì của Dương Nhã Yên, động tác vô cùng tự nhiên. Bỏ thêm ít giấm khi ăn sẽ đỡ bị ngấy hơn.
Bốn người đều ăn trong im lặng. Sau khi ăn xong, Dương Nhã Yên gọi tiểu nhị đến tính tiền, rồi gọi xe ngựa đến.
"Ngươi lên đi," Dương Nhã Yên nói với Ninh Trúc Nhi, "Về cẩn thận."
Ninh Trúc Nhi nhìn Hạ Thiên Linh ôm lấy cánh tay Dương Nhã Yên, bỗng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, "Ta chưa về bây giờ đâu, các ngươi cứ đi trước đi."
"Tối rồi còn muốn đi đâu nữa?" Dương Nhã Yên hỏi.
"Ta muốn đi tham quan nơi đây một chút." Ninh Trúc Nhi không nhìn Dương Nhã Yên, nói rồi nàng xoay người, "Tiểu Ái đi thôi."
Đi đâu là quyền của nàng. Dương Nhã Yên dựa vào đâu mà luôn thích nói chuyện như ra lệnh vậy? Ninh Trúc Nhi tức giận, chân bước nhanh hơn. Nhưng chỉ được vài bước, nàng đã bị kéo lại.
Nhìn bàn tay Dương Nhã Yên đang nắm lấy tay mình, Ninh Trúc Nhi hất ra.
Dương Nhã Yên thở dài, "Nữ nhi đi đường vào ban đêm rất nguy hiểm."
"Tỷ tỷ cô nói đúng đó." Hạ Thiên Linh cũng lên tiếng.
"Hai người không phải cũng đều là nữ nhi sao?"
Nghe Ninh Trúc Nhi nói như vậy, cả ba người còn lại bỗng nhiên đều im lặng. Ninh Trúc Nhi sầu não, đưa một tay lên day thái dương, không hiểu bản thân đang tức giận cái gì nữa.
Cuối cùng thì Dương Nhã Yên cũng không ép Ninh Trúc Nhi nữa, nàng chỉ nói hai người họ cận thận, nhớ về sớm.
Tiểu Ái đi theo Ninh Trúc Nhi một lúc lâu chỉ thấy nàng ta im lặng như đang suy nghĩ gì đó, nhịn không được lên tiếng hỏi, "Tiểu thư, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Ta không biết nữa."
"Người bị làm sao vậy?" Tiểu Ái níu lấy cánh tay Ninh Trúc Nhi.
"Ta cũng không biết." Ninh Trúc Nhi nhìn Tiểu Ái, lắc đầu.
Tiểu Ái thở dài. Ninh Trúc Nhi không thèm để ý, nàng cứ thong thả bước đi.
Tiểu Ái đi phía sau Ninh Trúc Nhi. Hai người cứ đi mãi. Một nỗi ngổn ngang xuất hiện trong tâm trí từ lúc ở vườn dâu tằm đến bây giờ vẫn chưa dứt ra được khiến cho Tiểu Ái cảm thấy rất khó chịu, trong lòng nàng mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không được đúng đắn.
"Thật sự nô tì rất mong người và đại tiểu thư có thể thân thiết với nhau hơn, nhưng lại không muốn hai người quá gần gũi..." Tiểu Ái lí nhí. Nói như sợ Ninh Trúc Nhi nghe thấy.
"Tiểu Ái, chỗ kia náo nhiệt quá!"
Có lẽ không nghe thấy Tiểu Ái nói, Ninh Trúc Nhi đột ngột reo lên chỉ tay về phía trước, ra chiều rất hào hứng. Tiểu Ái ngơ ngác nhìn theo Ninh Trúc Nhi, thấy trước mặt họ là một con đường tấp nập người qua lại.
Ninh Trúc Nhi nói muốn vào trong đó. Tiểu Ái nắm tay nàng, chen chúc vào dòng người, "Có lễ hội gì hay sao mà đông người vậy?"
"Hôm nay rằm phải không?" Ninh Trúc Nhi hỏi.
"Dạ." Tiểu Ái suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu.
"Vậy là đúng rồi!"
Tiểu Ái chưa kịp hiểu gì đã bị Ninh Trúc Nhi kéo đi.
Rằm tháng sáu hằng năm trấn Thanh Hoa đều tổ chức lễ hội thả hoa đăng. Hồi nhỏ nàng đã từng đến đây vào dịp này một lần.
Hai người đi vào con đường đông đúc, hai bên đường là các gian hàng bán đồ ăn và bày biện rất nhiều món hàng lưu niệm và trang sức trông rất bắt mắt. Đương nhiên Ninh Trúc Nhi không thể nào thoát khỏi cám dỗ, nàng mua rất nhiều thứ, từ trâm cài vòng tay đến cả các món lưu niệm. Chỉ tội cho Tiểu Ái cầm nhiều đồ đến mỏi cả tay.
Ninh Trúc Nhi nâng niu trên tay con mèo bằng gốm vừa mua được. Con mèo nhỏ xíu, chỉ bằng ngón tay cái, trông rất đáng yêu. Nàng nhớ ra Mạnh Ý Hinh rất thích mèo và còn đang nuôi một con mèo trắng. Nghĩ rằng nếu như được tặng cái này thì chắc là nàng ta sẽ vui lắm cho nên Ninh Trúc Nhi liền mua thêm một con màu trắng nữa.
"Nên mua cái gì cho Mạnh ca nhỉ?"
"Hay là mua bút lông viết thư pháp đi." Tiểu Ái nói, "Lúc nãy đi ngang quầy hàng bên kia, nô tì nhìn thấy mấy cây bút chạm khắc rất đẹp."
Ninh Trúc Nhi lựa hồi lâu rồi cũng mua được một cái ưng ý để tặng cho Mạnh Kỳ Quân. Nhưng mà, vẫn còn một người nữa... Ninh Trúc Nhi nghĩ không ra Dương Nhã Yên thích thứ gì, cuối cùng nàng chọn một cây trâm cài bằng gỗ gắn ngọc tụ nham hình hoa lục mai. Nàng để ý bình thường Dương Nhã Yên toàn mặc y phục màu xanh dương hoặc là màu lục, không thì là màu trắng. Cây trâm này có lẽ sẽ hợp với nàng ta.
Khi đi đến gian hàng bán sáo trúc, Ninh Trúc Nhi bỗng dừng lại.
"Tiểu thư muốn mua à?" Tiểu Ái chưa từng nhìn thấy Ninh Trúc Nhi thổi sáo bao giờ.
"Không có, ta không biết thổi."
Tiểu Ái không hiểu tại sao Ninh Trúc Nhi cứ đứng mãi ở chỗ này chăm chú ngắm nghía mấy cây sáo kia.
"Hay là mua một cái?"
Tiểu Ái đề nghị nhưng Ninh Trúc Nhi lắc đầu nói không cần.
Vì cầm đồ cả hai tay nên Tiểu Ái không thể nắm tay Ninh Trúc Nhi, "Tiểu thư nắm lấy khuỷu tay nô tì đi. Đông người quá, coi chừng bị lạc."
"Thôi đi, ta có phải con nít đâu!"
Mặc dù nói thế nhưng Ninh Trúc Nhi vẫn nép sát vào người Tiểu Ái.
Nhưng cuối cùng, hai người họ vẫn bị lạc nhau.
Tiểu Ái phát hiện lạc mất Ninh Trúc Nhi khi nàng đi đến chân cầu bắt ngang qua con sông. Quay qua quay lại đã không thấy tiểu thư đâu làm nàng vô cùng hốt hoảng.
Đứng trên cầu, liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Ninh Trúc Nhi. Không thấy Ninh Trúc Nhi đâu hết, Tiểu Ái thật sự cảm thấy muốn khóc, giọng nàng lạc đi, "Tiểu thư ơi, người đang ở đâu vậy?"
Bỗng nhiên một bên vai bị ai đó vỗ vỗ từ phía sau, Tiểu Ái quay ngoắt lại, định hô lên "Tiểu thư!", nhưng người đứng trước mặt nàng lại không phải là Ninh Trúc Nhi.
"Đại tiểu thư, sao người lại ở đây?" Tiểu Ái mở to mắt ngạc nhiên.
"Tiểu thư đâu?"
Lúc này mới nhớ ra, mắt Tiểu Ái ngấn nước, "Nô tì không biết. Lúc nãy chúng tôi đi cạnh nhau, nhưng vừa lên đến chân cầu thì không thấy tiểu thư đâu nữa."
"Ngươi không để ý đến tiểu thư à?"
Không để ý thì đã không phát hiện lạc mất tiểu thư rồi. Nghĩ vậy nhưng Tiểu Ái không dám nói ra.
"Là lỗi của nô tì." Nhìn thấy Dương Nhã Yên đang giận dữ, Tiểu Ái chỉ biết cúi đầu nói lí nhí.
"Ngươi ở đây đợi. Ta sẽ đi tìm."
Thấy Dương Nhã Yên quay đi, Tiểu Ái vội bước theo, "Hai người đi tìm sẽ tốt hơn."
"Ngươi không phải người ở đây, mất công lại lạc đường. Cứ ở đây chờ đi, đừng đi lung tung!"
Tiểu Ái gật đầu, đúng thật là nàng không biết đường ở đây.
***
Ninh Trúc Nhi nhìn ngó xung quanh không thấy Tiểu Ái đâu. Trước mặt nàng là một bậc thang ngắn chừng hai thước để mọi người đi xuống thả hoa đăng. Vì hiện tại đang cảm thấy lo lắng nên nàng cũng không có tâm trạng để đi xuống đó nữa.
Cầm trên tay hai đóa hoa đăng chưa được châm đèn, Ninh Trúc Nhi đứng yên tại chỗ. Nàng không dám đi đâu, sợ rằng càng đi càng xa. Trong lòng nàng bất an, cầu mong Tiểu Ái mau chóng đi tới chỗ này. Nàng biết là Tiểu Ái đang đi tìm mình.
Trái tim đập liên hồi, Ninh Trúc Nhi cảm thấy khó thở. Cảm giác này nàng đã từng trải qua rồi, lúc này, một lần nữa nó lại quay trở lại. Cả người nàng run lên, hai tay đang cầm hoa đăng bỗng nhiên mất đi sức lực. Xung quanh, mọi người vẫn đi qua đi lại đông đúc, lần lượt lướt qua người nàng.
Từ lo lắng chuyển sang sợ hãi, hoa đăng trên tay càng trở nên nặng nề. Khi Ninh Trúc Nhi tưởng như đôi tay đang run rẩy sắp buông thõng xuống thì đột nhiên cả hai cổ tay đều bị đôi bàn tay khác nắm lấy.
Nhìn thấy Dương Nhã Yên ở trước mặt, Ninh Trúc Nhi đột nhiên khóc lớn.
Dương Nhã Yên hốt hoảng ôm chặt lấy Ninh Trúc Nhi, để mặc cho nước mắt nàng ta rơi ướt đẫm trên vai áo nàng.
Một lúc lâu sau, tiếng thút thít của Ninh Trúc Nhi nhỏ dần, Dương Nhã Yên vẫn không buông tay ra, mà Ninh Trúc Nhi cũng giữ nguyên tư thế ấy hồi lâu, hai tay nàng ta cũng bám lấy tấm lưng của Dương Nhã Yên.
"Đa tạ." Ninh Trúc Nhi nói nhỏ, khẽ đẩy Dương Nhã Yên ra.
"Đã bình tĩnh chưa?"
"Ừm." Ninh Trúc Nhi gật đầu.
Hai người nhìn nhau. Ninh Trúc Nhi bỗng cảm thấy khoảnh khắc này rất quen thuộc. Thoáng trong lòng nàng một sự rung cảm nhẹ nhàng, nàng thấy cảm động. Hít thở một cái thật sâu rồi mới nói, "Hạ tiểu thư đâu? Cô ấy không đi cùng ngươi sao?"
Dương Nhã Yên thở dài, "Thiên Linh đang ở quán trà."
"Vậy sao... ngươi lại ở đây?" Hôm nay rằm, Ninh Trúc Nhi nghĩ hai người họ đến đây thả hoa đăng cùng nhau mới phải.
"Ta đi tìm ngươi."
"Tìm ta?" Ninh Trúc Nhi ngạc nhiên, nàng mím môi, "Ta với Tiểu Ái lạc nhau."
"Ta biết."
Dương Nhã Yên cúi xuống nhặt hai cái hoa đăng mà Ninh Trúc Nhi làm rơi, cẩn thận phủi đi những hạt cát dính ở trên.
"Ta cảm thấy không yên tâm nên bảo Thiên Linh chờ ở đó rồi lập tức đi tìm hai người. Lúc tìm thấy Tiểu Ái thì biết là hai người bị lạc nhau."
Ninh Trúc Nhi đặt sự chú ý vào câu "không yên tâm" và "lập tức đi tìm" của Dương Nhã Yên. Rốt cuộc, nàng đối với nàng ta có ý nghĩa gì, tại sao lại đối tốt với nàng như vậy? Nếu thật sự Dương Nhã Yên xem nàng là muội muội, có phải nàng cũng nên xem nàng ta là tỷ tỷ hay không?
Nếu như hai người hòa thuận thì có thể cùng nhau giữ vững cơ nghiệp Ninh gia. Như vậy không phải tốt hơn là cứ đấu đá nhau hay sao? Ninh Trúc Nhi nghĩ, sau đó lại cảm thấy hổ thẹn. Ninh gia chỉ cần một mình Dương Nhã Yên là đã có thể duy trì vững vàng, và, Dương Nhã Yên cũng chưa từng đấu đá gì với nàng hay tỏ ra hứng thú với việc đấu đá đó cả.
Dù sao đi nữa, bỏ qua vấn đề bọn họ cùng cha khác mẹ, thì tỷ muội hòa thuận vẫn là chuyện tốt. Nhưng Ninh Trúc Nhi biết, mẫu thân chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận để Dương Nhã Yên được phép "ngang hàng" với nàng, cũng không muốn nàng xem Dương Nhã Yên là tỷ tỷ.
"Sao ngươi biết bọn ta ở đây?"
"Hội hoa đăng náo nhiệt như vậy chắc chắn sẽ thu hút hai người đến đây." Dương Nhã Yên trả lời nhưng không nhìn Ninh Trúc Nhi.
Thấy Dương Nhã Yên loay hoay làm gì đó với hai cái hoa đăng, một lúc lâu Ninh Trúc Nhi mới tiếp tục nói, "Chúng ta đi thôi." Nàng nhớ đến Tiểu Ái, chắc hẳn là nàng ta đang lo lắng lắm.
Nhưng Dương Nhã Yên làm như không nghe thấy Ninh Trúc Nhi nói gì, nàng chỉ cười nhìn nàng ta, sau đó đi đến bên một cô bé đang cầm hoa đăng đã được châm lửa. Hiếm khi được ở riêng cùng Ninh Trúc Nhi, nàng muốn kéo dài khoảng khắc này thêm một chút.
"Cho tỷ châm lửa nhờ nhé." Dương Nhã Yên nói với cô bé.
"Dạ." Đôi mắt cô bé long lanh ngước nhìn Dương Nhã Yên.
Dương Nhã Yên châm lửa xong nhưng vẫn đứng trò chuyện cùng cô bé. Ninh Trúc Nhi nhìn bọn họ nói chuyện, nàng bất giác mỉm cười vì cô bé trông vô cùng đáng yêu, mà cả cảnh tượng hai con người một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau của bọn họ cũng rất dễ thương.
Vì cao hơn cô bé rất nhiều nên Dương Nhã Yên phải cúi người rất sâu, "Muội tên gì?"
Cô bé nói tên của mình sau đó hỏi lại Dương Nhã Yên, "Tên của tỷ là gì?"
Dương Nhã Yên cười gian xảo, "Sau này có duyên gặp lại ta sẽ nói cho muội biết!"
"Ơ..." Cô bé dậm chân, "Muội muốn biết liền kìa!"
Dương Nhã Yên cười lớn, "Vậy là muội không tin chúng ta sẽ có duyên gặp lại à?"
Cô bé nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt, cảm thấy nếu có thể gặp lại tỷ ấy thì thật tốt cho nên liền gật đầu, "Muội tin!"
Dương Nhã Yên muốn xoa đầu cô bé nhưng chợt nhận ra hai tay đã bận cầm hoa đăng rồi.
Cô bé nhìn sang Ninh Trúc Nhi rồi lại nhìn Dương Nhã Yên, "Tỷ ấy là bạn của tỷ hả?"
Thấy Ninh Trúc Nhi bước đến gần bọn họ, đột nhiên Dương Nhã Yên nổi lên một ý nghĩ xấu xa, nàng nói với cô bé, "Đó là muội muội của tỷ!"
Dương Nhã Yên cười cười nhìn Ninh Trúc Nhi, "Muội muội tới đây nhanh lên." Nàng muốn xem Ninh Trúc Nhi phản ứng ra sao, rồi lại cảm thấy thất vọng vì Ninh Trúc Nhi không tỏ rõ thái độ gì.
"Trông hai người chẳng giống nhau gì cả." Cô bé nghiêng nghiêng đầu.
Câu nói vừa dứt thì có một cậu bé chạy đến bên cạnh kéo tay áo cô bé.
"Ngươi đi đâu vậy? Làm ta tìm nãy giờ." Giọng cậu bé nghe có vẻ hờn dỗi nhưng nghe ra vẫn có chút nuông chiều trong đó, "Đi thôi." Cậu nói rồi kéo tay cô bé đi.
Cô bé bị cậu bạn kéo đi nhưng vẫn tiếc nuối quay đầu lại, "Sau này gặp lại, tỷ tỷ xinh đẹp cho muội biết cả tên của tỷ tỷ xinh đẹp kia nữa nhé." Cô bé chỉ tay vào Ninh Trúc Nhi.
Dương Nhã Yên mỉm cười nói "ừ" với cô bé.
Đợi khi hai cô cậu bé đi khuất vào dòng người, Dương Nhã Yên mới xoay qua đưa hai hoa đăng đã thắp sáng đến trước mặt Ninh Trúc Nhi, "Thả hoa đăng đi."
Ninh Trúc Nhi không trả lời, ánh mắt nàng ta nhìn Dương Nhã Yên rất chăm chú như đang nghĩ ngợi gì đó. Dương Nhã Yên nói lại lần nữa, "Chúng ta thả hoa đăng đi."
Ninh Trúc Nhi gật đầu. Nàng nhìn thấy vài người đã đã bắt đầu bước lên những chiếc thuyền nhỏ.
"Ta muốn lên thuyền." Ninh Trúc Nhi nói. Nàng cảm thấy nếu ở trên thuyền thả hoa đăng thì sẽ thú vị hơn nhiều.
"Được."
Sau khi Dương Nhã Yên trả tiền cho ông lão chèo thuyền xong, hai người họ cẩn thận bước xuống.
Ninh Trúc Nhi ngồi trên mạn thuyền, còn Dương Nhã Yên ngồi đối diện nàng. Trên tay hai người là đóa hoa đăng đã châm lửa. Lúc này gương mặt xinh đẹp của Dương Nhã Yên phát sáng lên nhờ vào ánh nến lung linh từ hoa đăng. Ninh Trúc Nhi có chút ngẩn ngơ, nàng chưa từng nhìn thấy ai khác xinh đẹp như vậy. Kỳ lạ là, đối với một người có nhan sắc hơn mình, Ninh Trúc Nhi lại không hề cảm thấy ghen tị chút nào, cho dù từ trước đến nay nàng luôn được mọi người khen ngợi là có nhan sắc mỹ miều khó ai sánh kịp.
Một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, Ninh Trúc Nhi nghĩ. Trong lòng nàng giờ đây hoàn toàn là sự ngưỡng mộ đối với Dương Nhã Yên. Nhưng Ninh Trúc Nhi không biết rằng, trong khi nàng đang ngẩn ngơ vì nhan sắc của Dương Nhã Yên, thì nàng ta cũng đang thơ thẩn vì vẻ đẹp dịu dàng của nàng.
Thuyền bọn họ ra đến giữa dòng sông thì dừng lại. Mọi người xung quanh bắt đầu cầu nguyện trước khi thả hoa đăng. Ninh Trúc Nhi cũng nhắm mắt, nàng ước rằng phụ thân sẽ sớm tỉnh lại. Nàng chỉ mong phụ thân tỉnh lại và khỏe mạnh thôi...
Khi Ninh Trúc Nhi mở mắt ra thì thấy Dương Nhã Yên đang nhìn mình, bỗng nhiên nàng tò mò muốn biết nàng ta đã cầu nguyện điều gì.
Mọi người cầu nguyện xong thì bắt đầu thả hoa đăng.
Hoa đăng mà Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi vừa thả xuống đã trôi dạt vào dòng chảy của con nước. Ánh mắt Dương Nhã Yên dõi theo hai chiếc hoa đăng, dù cho đã trôi lẫn vào những chiếc hoa đăng của người khác, nhưng nàng vẫn nhận ra đâu là của mình và Ninh Trúc Nhi. Trong mắt Dương Nhã Yên, chỉ có hoa đăng của hai người là sáng rực rỡ nhất. Dù đã trôi đi được một đoạn, nhưng đôi hoa đăng ấy vẫn như đang bám víu lấy nhau, liền kề một khối.
Ninh Trúc Nhi cũng giống như Dương Nhã Yên, nàng dõi mắt nhìn theo. Hoa đăng của họ bập bềnh trên mặt nước. Một lúc sau, khi chúng đã trôi đi khá xa, bỗng nhiên một chiếc hoa đăng khác trôi dạt vào giữa, hai chiếc hoa đăng vì thế mà tách rời ra, mỗi chiếc trôi đi theo mỗi hướng khác nhau.
Đêm nay trăng thanh gió mát, nhưng ngay lúc này trong lòng Dương Nhã Yên bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nhìn qua Ninh Trúc Nhi, lại chỉ thấy sự hờ hững trong ánh mắt của nàng ta.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, không còn ai nói với ai câu nào nữa. Con thuyền lại tiếp tục di chuyển, lênh đênh một hồi thì đã đi tới gần cây cầu bắt ngang con sông.
Hoa đăng đã thả, cầu nguyện đã xong, đêm nay sẽ qua, ngày mai lại đến. Dương Nhã Yên nhắm mắt, mong rằng mọi chuyện sẽ được như ý nguyện.
Đứng trên cầu nhìn xuống thấy Ninh Trúc Nhi và Dương Nhã Yên đang ngồi trên con thuyền nhỏ, Tiểu Ái vui mừng hớn hở, vẫy tay gọi to, "Tiểu thư! Nô tì ở đây!"
Nhìn các món ăn bày khắp cả bàn, Mặc Tâm cảm thấy hơi choáng váng. Ba người họ có thể ăn hết bao nhiêu đây thức ăn sao? Nàng liếc nhìn Dương Nhã Yên, thấy nàng ta chỉ cười khổ.
"Các con phải ăn hết đó biết chưa!" Bà Dương cười rất vui vẻ, gắp thức ăn bỏ đầy vào chén hai người Dương Nhã Yên và Mặc Tâm.
Mặc Tâm trước đây được chính bà Dương đưa về nhà cho nên bà rất yêu thương nàng, bà xem Mặc Tâm giống như con cái trong nhà, cái tên "Tâm" của nàng cũng chính là do bà đặt cho.
Nhìn thấy Nhã Yên và Mặc Tâm ăn vô cùng ngon miệng, bà rất hài lòng, "Ở đó thức ăn có hợp khẩu vị các con không?"
"Dạ, ban đầu thì không nhưng dần dần cũng quen." Mặc Tâm cười, "Thức ăn bà chủ nấu vẫn là ngon nhất!"
Lúc trước, khi mới về nhà họ Dương, Mặc Tâm rất ít nói. Dù bây giờ đối với bà Dương Nhã Anh, nàng đã nói nhiều hơn, cũng mạnh dạng thể hiện cảm xúc hơn, nhưng đối những người khác thì nàng vẫn kiệm lời, kể cả với Dương Nhã Yên.
Bình thường Dương Nhã Yên ăn không nhiều nhưng thức ăn bà Dương làm rất hợp khẩu vị nên nàng đã ăn nhiều hơn. Mặc Tâm cũng như vậy. Trông thấy hai người họ ăn ngon miệng như thế, bà Dương mỉm cười tỏ ý rất hài lòng.
Suốt bữa ăn, bà Dương hỏi han rất nhiều, tuy vậy nhưng bà luôn tránh nhắc đến ông Ninh Hải. Cho dù là muốn biết rất nhiều chuyện, nhưng vì Nhã Yên không thích, cho nên bà cũng sẽ không hỏi. Mặc dù thế, bà cũng vẫn mong chờ Nhã Yên sẽ nói gì đó có nhắc đến nhà họ Ninh.
Dương Nhã Yên phát hiện bà Dương chốc chốc lại liếc nhìn nàng, ánh mắt rất kỳ lạ. Nàng đương nhiên là nhìn ra được tâm tư của mẫu thân nhưng vẫn tuyệt đối không nói nửa lời về nhà họ Ninh. Bà Dương lại càng thất vọng.
"Ăn xong bọn con lại phải đi ngay."
Nghe Mặc Tâm nói thế, bà Dương liền quay sang Dương Nhã Yên, hỏi, "Sao vậy? Mới về có một lát lại phải đi rồi à?"
"Bọn con chỉ ở đây hai ngày thôi, không có nhiều thời gian. Còn nhiều việc lắm mẹ ạ." Dương Nhã Yên nói.
Bà Dương buồn rầu. Trước đây là bà năn nỉ Dương Nhã Yên đến nhà họ Ninh theo sự nhờ vả của ông Ninh Hải. Cho nên bây giờ, khi Nhã Yên nhắc đến công việc thì bà liền cảm thấy có lỗi. Con gái của bà ở nhà họ Ninh chắc là chịu rất nhiều cực khổ.
"Tối nay xong việc con lại về mà."
Chỉ khi Dương Nhã Yên nói thế, bà mới tươi cười trở lại.
Ông Ninh Hải đột ngột xảy ra chuyện, mọi việc trong xưởng dệt lập tức đổ hết lên người Dương Nhã Yên, vì thế mà nàng chẳng thể sắp xếp thời gian để trở về thăm nhà được. Đã gần nửa năm hai mẹ con mới được gặp lại, chẳng trách mẫu thân nàng mong muốn họ được ở bên nhau nhiều hơn.
Dương Nhã Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay mẫu thân. Bà Dương cũng đặt bàn tay còn lại lên trên, siết chặt. Bà nhìn nàng, mỉm cười rất dịu dàng.
***
Sau khi quản gia mở cửa nói rằng nhị tiểu thư đang đợi, Dương Nhã Yên và Mặc Tâm đi đến phòng của Ninh Trúc Nhi.
Cửa phòng không đóng, Dương Nhã Yên trực tiếp đi vào.
Thấy đại tiểu thư đến, Tiểu Ái kéo ghế cho nàng ta, "Đại tiểu thư đến rồi. Nhị tiểu thư đang trông ngóng người lắm đó." Nàng vừa nói vừa rót trà cho Dương Nhã Yên.
"Ta đang mong nhanh chóng được đến vườn dâu tằm thôi!" Ninh Trúc Nhi nãy giờ im lặng quan sát từ lúc Dương Nhã Yên bước vào, nghe Tiểu Ái nói vậy, nàng lập tức lên tiếng.
"Dạ." Tiểu Ái kéo dài giọng, cười cười. Lúc nãy là ai đi tới đi lui hỏi, "Người kia đến chưa?", "Sao Dương Nhã Yên chưa tới nữa?" vậy?
Mặc Tâm lẳng lặng nhìn Ninh Trúc Nhi. Không biết có phải nhầm lẫn hay không, nhưng hình như nàng trông thấy gương mặt của nàng ta đã đỏ lên một chút.
Dương Nhã Yên nâng ly trà mà Tiểu Ái vừa rót lên nhấp một ngụm, Ninh Trúc Nhi dõi mắt theo động tác của nàng ta.
"Mấy hôm trước bà con xa của mẫu thân ở Kinh Thành có gửi về một loại trà mới. Ngươi có muốn dùng thử không?"
Có lẽ vì bất ngờ trước câu nói của Ninh Trúc Nhi, Dương Nhã Yên chỉ biết trân trân nhìn nàng, nhất thời không kịp phản ứng.
Ninh Trúc Nhi nói tiếp, "Lần trước ngươi nói muốn thử trà của ta pha," Nàng nghiêng đầu, "Sau khi về Vũ Giang, chúng ta có thể cùng nhau thưởng trà."
Mấy từ "chúng ta", "cùng nhau" mà Ninh Trúc Nhi nói ra, Dương Nhã Yên cảm thấy có chút xa lạ, nhưng đồng thời cũng khiến cho tâm tình nàng trở nên vui vẻ.
"Được." Dương Nhã Yên mỉm cười.
Nhìn Ninh Trúc Nhi và Dương Nhã Yên nói chuyện với nhau có phần thoái mái hơn một chút, Tiểu Ái cũng cảm thấy yên tâm. Nàng không muốn tiểu thư cứ mang trong lòng những phiền muộn.
Tiểu Ái nhìn ra ngoài trời, thời tiết hôm nay rất đẹp.
Trong tất cả các vườn dâu mà Ninh gia sở hữu thì vườn dâu ở trấn Thanh Hoa là lớn nhất. Hiện tại đang là mùa dâu tằm, Ninh Trúc Nhi rất mong chờ được hái quả dâu chín mọng bỏ vào miệng. Tưởng tượng đến vị ngọt lịm của dâu tằm thôi đã khiến cho nàng vô cùng hào hứng rồi. Mục đích nàng tới đây chính là muốn được vào thăm vườn dâu.
Nhưng Dương Nhã Yên không dẫn Ninh Trúc Nhi đến vườn dâu, mà dẫn vào xưởng nuôi tằm trước. Nàng cảm thấy hơi hụt hẫng nhưng vẫn phải đi theo nàng ta.
Lúc trước, mỗi khi đến đây cùng phụ thân, Ninh Trúc Nhi chỉ chạy loanh quanh ngoài vườn dâu chứ chẳng bao giờ đi vào xưởng nuôi tằm. Nàng sợ tằm, vì hình dáng của nó nhìn giống y như con sâu vậy.
"Thấy không, bây giờ con tằm đang ở giai đoạn kén."
Ninh Trúc Nhi nhìn theo ngón trỏ của Dương Nhã Yên, nghe nàng ta nói về vòng đời của tằm. Vì đang ở giai đoạn kén nên trông con tằm không đáng sợ lắm.
"Hai ngày nữa bên trong kén tằm sẽ hóa nhộng, lúc đó sẽ thu hoạch kén, giàn đều lên nong rồi phân loại tốt, xấu."
"Tốt giữ lại, xấu bỏ đi?" Nghĩ đến vải Ninh gia toàn bộ đều là hàng thượng hạng với chất lượng tốt nhất, Ninh Trúc Nhi hỏi.
"Tốt giữ lại, xấu cũng để lại."
Nói rồi Dương Nhã Yên bước đi, không biết nàng ta đi đâu, nhưng Ninh Trúc Nhi cũng bước theo sau.
"Nuôi tằm là công việc khó, lại vô cùng vất vả. Phải tận dụng hết mọi thứ thu hoạch được. Mỗi loại đều có mục đích sử dụng riêng."
Dương Nhã Yên nói rất nhiều về quá trình nuôi tằm cho Ninh Trúc Nhi nghe. Nào là kỹ thuật ấp trứng, băng tằm, nuôi tằm con, nuôi tằm lớn,... Nàng trước giờ không biết rằng nuôi tằm lại vất vả như vậy. Ngay cả việc cho tằm ăn thôi mà một ngày phải làm bốn, năm lần và còn phải cực kì tỉ mỉ nữa. Lúc tằm ngủ người nuôi cũng không được yên, luôn luôn phải giữ yên tĩnh và khô ráo cho tằm, đợi khi tằm thức dậy thì rắc thuốc phòng bệnh.
"Cho tầm ăn cũng không phải việc đơn giản. Ta cần hết sức cẩn thận khi lựa chọn lá dâu. Lá phải mềm, đủ nước, hái lá xong phải lập tức giữ ẩm cho lá bằng khăn ướt. Lúc cho tằm ăn thì lá dâu thường được thái sợi..."
Ninh Trúc Nhi chăm chú nghe Dương Nhã Yên nói. Đôi lần Dương Nhã Yên xoay mặt sang một bên cho nên Ninh Trúc Nhi đi phía sau thỉnh thoảng lại nhìn thấy góc nghiêng gương mặt nàng ta.
Tại sao Dương Nhã Yên lại biết nhiều thứ như vậy? Ninh Trúc Nhi đang nghi ngờ, có đúng là nàng ta chỉ lớn hơn nàng ba tuổi hay không, sao nàng lại cảm thấy như bọn họ cách nhau rất xa. Lần nữa liếc nhìn Dương Nhã Yên, nàng ta đi đằng trước xoay nhẹ qua nên Ninh Trúc Nhi chỉ thấy được một bên sườn mặt. Xinh đẹp trẻ trung như vậy, không thể nào lớn hơn nàng nhiều tuổi được!
Còn trẻ như vậy sao lại tài giỏi thế? Ninh Trúc Nhi nghĩ, rốt cuộc là do Dương Nhã Yên tài giỏi hay là do nàng kém cỏi vậy?
Ninh Trúc Nhi chọn đáp án thứ ba! Không phải nàng kém cỏi, mà là do Dương Nhã Yên quá tài giỏi. Suy nghĩ này khiến cho Ninh Trúc Nhi càng thêm lo lắng nhưng cũng có phần cảm thấy ngưỡng mộ nàng ta. Nàng mong rằng bản thân đi theo Dương Nhã Yên học hỏi cũng sẽ có ngày tiến bộ.
"Ra vườn dâu ta sẽ nói cho ngươi nghe về kỹ thuật trồng và thu hoạch lá."
Vì Mặc Tâm không đi cùng bọn họ nữa nên khi ra đến vườn dâu tằm, Tiểu Ái mở cái ô đã chuẩn bị từ trước đưa cho Dương Nhã Yên tự cầm, rồi mở cái thứ hai che nắng cho Ninh Trúc Nhi.
Khu vườn rộng bao la một xanh mơn mởn. Một luồng gió thổi qua làm cho cả vườn dâu lung lay tạo ra tiếng kêu xào xạc. Ninh Trúc Nhi ngắm nhìn cảnh tượng ấy, nàng cảm thấy trong lòng rất đỗi yên bình. Chính là cảm giác này, trước dây nàng đã cùng phụ thân đi loanh quanh hái dâu tằm, tận hưởng khoảng không gian rộng lớn thoáng đãng.
Dương Nhã Yên từ nhỏ đã thân thuộc với nơi này. Tuy rằng vườn dâu rất lớn, nhìn vào chỉ thấy một màu xanh thâm thẳm, nhưng mọi đường đi nước bước trong vườn, nàng đều biết rõ như nắm trong lòng bàn tay. Từ năm mười tuổi nàng đã được phụ thân đưa tới đây. Kể từ lần đầu tiên tới đây nàng đã thấy rất thích, nên sau đó trong một khoảng thời gian dài, hầu như mỗi ngày nàng đều ghé đến.
Dương Nhã Yên vừa đi vừa nói, Ninh Trúc Nhi cũng rất chăm chú lắng nghe trong khi Tiểu Ái lại cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nhìn hai người họ một hồi, Tiểu Ái lại chợt nhận ra, tiểu thư của nàng tuy rằng không ưa thích đại tiểu thư, nhưng mỗi khi đại tiểu thư chỉ dạy cái gì, tiểu thư đều lắng nghe rất nghiêm túc. Nếu chỉ trông thấy bộ dạng và ánh mắt của Ninh Trúc Nhi nhìn Dương Nhã Yên lúc này, chắc hẳn sẽ không một ai tin rằng Ninh Trúc Nhi ghét Dương Nhã Yên.
Mà Ninh Trúc Nhi có thật sự ghét Dương Nhã Yên hay không, Tiểu Ái cũng không chắc. Nhưng nàng dám chắc là Dương Nhã Yên thì không hề ghét bỏ Ninh Trúc Nhi. Nàng thấy đại tiểu thư thậm chí còn rất thương yêu tiểu muội của mình.
Thoát khỏi những suy nghĩ miên man, ngước mắt nhìn lên đã trông thấy Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi đứng cách nàng một đoạn khá xa. Tiểu Ái vội đi đến để che ô cho tiểu thư, nhưng mới đi được vài bước nàng liền dừng lại bởi vì cảnh tượng trước mắt...
Ninh Trúc Nhi đã nép mình dưới ô của Dương Nhã Yên từ bao giờ, mà Dương Nhã Yên cũng rất tự nhiên cầm ô che cho cả hai người. Ninh Trúc Nhi đang cúi người nhìn lá dâu tằm trên tay Dương Nhã Yên. Bọn họ mặt đối mặt nói gì đó mà Tiểu Ái không nghe thấy. Rồi nàng thấy Dương Nhã Yên hái một quả dâu tằm đưa đến trước mặt Ninh Trúc Nhi. Bỗng nhiên Tiểu Ái cảm thấy hốt hoảng, nàng chạy ngay đến chỗ bọn họ, giật lấy quả dâu trên tay Dương Nhã Yên.
Vì hành động đột ngột của Tiểu Ái mà Ninh Trúc Nhi bị hất mạnh môt cái, xém tí nữa là té ngã, nhưng may mắn được Dương Nhã Yên đỡ lấy. Tiểu Ái cũng nhanh tay túm lấy Ninh Trúc Nhi, miệng không ngừng nói xin lỗi.
Hai người họ khó hiểu nhìn Tiểu Ái. Ninh Trúc Nhi lên tiếng hỏi, "Ngươi sao vậy?"
"Cái, cái này chưa rửa, không ăn được đâu!" Tiểu Ái ấp úng, cũng không hiểu mình bị làm sao nên nói đại cho qua chuyện.
"Dâu tằm ở đây trồng rất sạch." Dương Nhã Yên nói, rồi cúi người nhặt chiếc ô đang nằm dưới đất lên.
Tiểu Ái cúi đầu ái ngại ngước nhìn Dương Nhã Yên, trông thấy ánh mắt nàng ta nhìn mình có phần khác lạ, hình như còn mang theo cả sự khó chịu, nàng nhỏ giọng "dạ" một tiếng.
"Lần sau đừng có làm cho người ta hoảng sợ nữa, biết chưa?" Ninh Trúc Nhi nhíu mày nhìn Tiểu Ái.
"Tiểu thư có bị làm sao không?"
Ninh Trúc Nhi thở dài, "Ta không sao."
Ninh Trúc Nhi tự hái lấy một quả dâu tằm bỏ vào miệng. Rất ngọt. Dâu tằm ở đây trồng chủ yếu để thu hoạch lá, kỹ thuật trồng cũng chỉ chú trọng vào lá nên quả dâu nhỏ xíu nhìn rất dễ thương. Tuy là nhỏ bé nhưng quả dâu đỏ mọng và có vị rất ngọt.
Ninh Trúc Nhi hái thêm hai quả nữa, chia cho Dương Nhã Yên và Tiểu Ái mỗi người một quả.
***
Mặc Tâm về đến nhà thì thấy bà Dương Nhã Anh đang thêu thùa cái gì đó.
"Nhã Yên đâu con?"
"Dạ, tiểu thư còn bận một số việc nên sẽ về sau."
Trong lòng bà Dương cảm thấy có chút may mắn. Bà nhìn vào mắt Mặc Tâm, thái độ vô cùng nghiêm túc, "Chúng ta nói chuyện một chút nhé?"
Mặc Tâm gật đầu. Bà Dương kéo nàng ngồi xuống cạnh mình.
"Ông ấy, thế nào rồi?"
Đúng như nàng dự đoán. Dương Nhã Yên không bao giờ muốn nhắc đến ông Ninh Hải, bà Dương đương nhiên biết nên cũng không bao giờ ở trước mặt nàng ta mà nói đến ông ấy. Vậy cho nên bà muốn biết chuyện gì về nhà họ Ninh thì cũng chỉ có thể hỏi Mặc Tâm nàng mà thôi.
Hôm nay Dương Nhã Yên đột nhiên cho nàng về sớm cũng không phải không có lý do. Dương Nhã Yên không muốn nhắc đến chuyện nhà họ Ninh nhưng cũng không muốn mẫu thân cứ canh cánh trong lòng, cho nên mới "mượn" Mặc Tâm "trả lời" giúp mình. Vì biết chắc bà Dương sẽ hỏi Mặc Tâm nên Dương Nhã Yên mới tạo cơ hội thuận lợi cho bà.
Đúng là đứa con hiếu thảo! Mặc Tâm phiền muộn thở dài.
***
Chạng vạng tối, trời cũng bắt đầu lạnh hơn.
Dương Nhã Yên hỏi Ninh Trúc Nhi có muốn ăn hoành thánh không, Ninh Trúc Nhi liền gật đầu đồng ý.
"Quán mì này ta thấy rất ngon, nhưng không biết có hợp khẩu vị hai người không."
Dương Nhã Yên nói sau khi ba người đã ngồi xuống bàn. Mỗi nơi mỗi khẩu vị. Khi mới đến trấn Vũ Giang, nàng cũng ăn không quen vị thức ăn nơi đó, phải mất hơn một tháng nàng mới có thể quen được.
Ninh Trúc Nhi nhìn xung quanh, không gian quán khá là rộng rãi.
"Nhã Yên!"
Nghe thấy tiếng gọi, ba người cùng lúc nhìn sang hướng phát ra âm thanh đó.
Một cô nương đang bước nhanh đến chỗ bọn họ, vẻ mặt hớn hở. Ninh Trúc Nhi nhìn cung cách của nàng ta, tuy bước chân vội vàng gấp gáp nhưng vẫn toát ra được khí chất của tiểu thư danh giá.
"Linh nhi?" Dương Nhã Yên đứng dậy.
Cô nương kia đến bên cạnh níu lấy cánh tay Dương Nhã Yên, định nói gì đó nhưng ánh mắt chạm phải Ninh Trúc Nhi, nàng ta dừng lại, nhíu mày dò xét.
Dương Nhã Yên hiểu ý, nàng kéo cô nương kia đến gần mình hơn, bắt đầu giới thiệu, "Đây là Thiên Linh, Hạ Thiên Linh."
Ninh Trúc Nhi im lặng nhìn hai người họ, nàng không nói gì.
"Còn đây là Ninh Trúc Nhi, Tiểu Ái." Dương Nhã Yên quay sang nhìn Hạ Thiên Linh, nói.
Hạ Thiên Linh cười, "Chào Ninh tiểu thư."
"Chào Hạ tiểu thư." Ninh Trúc Nhi không đứng dậy, cứ ngồi yên như vậy.
Hạ Thiên Linh quan sát Ninh Trúc Nhi. Khá xinh đẹp, nhưng có vẻ khó gần. Nàng biết chuyện của Dương Nhã Yên, cũng biết rằng Dương Nhã Yên hiện tại đang ở nhà họ Ninh. Hôm nay gặp lại Dương Nhã Yên sau nửa năm xa cách, lại còn được diện kiến cả muội muội của nàng ta. Nhìn thấy hai người họ ở trong quán mì, Hạ Thiên Linh có chút bất ngờ, nàng chưa từng nghĩ Dương Nhã Yên sẽ thân thiết với Ninh Trúc Nhi, muội muội cùng cha khác mẹ như vậy. Mà dù sao chuyện này cũng không có ý nghĩa gì đối với nàng, quan trọng là, bây giờ nàng đã được gặp lại Dương Nhã Yên.
"Đi lâu như vậy mà chẳng có gửi thư gì về cho muội cả, hôm nay về cũng không báo cho muội biết," Hạ Thiên Linh phụng phịu, "Tỷ chẳng nhớ gì tới muội hết!"
Dương Nhã Yên kéo Hạ Thiên Linh ngồi xuống, "Do ta bận quá."
"Làm người ta nhớ nhung, còn bản thân thì chẳng mảy may nghĩ đến người ta!"
Dương Nhã Yên thở dài, "Ta nhớ, ta nhớ. Định là ngày mai sẽ đến gặp muội, ai ngờ lại gặp ở đây."
"Thật không?"
"Thật!" Dương Nhã Yên nói, "Muội muốn ăn cái gì?"
Hạ Thiên Linh cười cười, nghiêng đầu, "Ừm... Mì bò đi."
Dương Nhã Yên gọi món cho Hạ Thiên Linh. Có lẽ vì lâu ngày không gặp nên hai người họ có rất nhiều chuyện để nói. Lâu lâu Hạ Thiên Linh sẽ hỏi Ninh Trúc Nhi một vài chuyện để cho có lệ, sau đó lại tiếp tục tán gẫu với Dương Nhã Yên.
Ninh Trúc Nhi không biết mối hệ giữa hai người họ là gì, nàng cũng không muốn để ý, chỉ quay sang Tiểu Ái trò chuyện, lâu lâu thì trả lời những câu hỏi xã giao của Hạ Thiên Linh.
Tiểu nhị mang thức ăn lên, Hạ Thiên Linh lại nói muốn ăn hoành thánh. Dương Nhã Yên không chần chừ, lập tức đổi vị trí bát mì bò và hoành thánh của hai người.
"Trúc Nhi ăn thử đi." Dương Nhã Yên nói.
Ninh Trúc Nhi ngước nhìn Dương Nhã Yên và Hạ Thiên Linh, phát hiện ánh mắt Hạ Thiên Linh nhìn mình chằm chằm. Nàng vờ như không để ý đến ánh nhìn của nàng ta, cầm lấy đôi đũa và cái muỗng lên bắt đầu thử món mì hoành thánh trước mặt. Nàng thử nước dùng trước tiên, cảm thấy rất vừa vị, sau đó cắn một miếng hoành thánh, vỏ rất mềm, bên trong có thịt bằm và tôm, vị ngọt tự nhiên từ thịt túa ra trong khoang miệng, làm nàng cảm thấy dù có ăn nhiều cũng sẽ không bị ngấy.
"Ngon quá." Ninh Trúc Nhi nói, "Tiểu Ái, ngươi thấy sao?"
"Nô tì cũng thấy ngon." Tiểu Ái cười.
Dương Nhã Yên cũng cười nhìn bọn họ, "Hai người thích thì tốt. Thử sợi mì đi, cũng ngon lắm."
"Tỷ cũng ăn đi, ăn lúc còn nóng mới ngon chứ." Hạ Thiên Linh bỏ một ít giấm vào bát mì của Dương Nhã Yên, động tác vô cùng tự nhiên. Bỏ thêm ít giấm khi ăn sẽ đỡ bị ngấy hơn.
Bốn người đều ăn trong im lặng. Sau khi ăn xong, Dương Nhã Yên gọi tiểu nhị đến tính tiền, rồi gọi xe ngựa đến.
"Ngươi lên đi," Dương Nhã Yên nói với Ninh Trúc Nhi, "Về cẩn thận."
Ninh Trúc Nhi nhìn Hạ Thiên Linh ôm lấy cánh tay Dương Nhã Yên, bỗng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, "Ta chưa về bây giờ đâu, các ngươi cứ đi trước đi."
"Tối rồi còn muốn đi đâu nữa?" Dương Nhã Yên hỏi.
"Ta muốn đi tham quan nơi đây một chút." Ninh Trúc Nhi không nhìn Dương Nhã Yên, nói rồi nàng xoay người, "Tiểu Ái đi thôi."
Đi đâu là quyền của nàng. Dương Nhã Yên dựa vào đâu mà luôn thích nói chuyện như ra lệnh vậy? Ninh Trúc Nhi tức giận, chân bước nhanh hơn. Nhưng chỉ được vài bước, nàng đã bị kéo lại.
Nhìn bàn tay Dương Nhã Yên đang nắm lấy tay mình, Ninh Trúc Nhi hất ra.
Dương Nhã Yên thở dài, "Nữ nhi đi đường vào ban đêm rất nguy hiểm."
"Tỷ tỷ cô nói đúng đó." Hạ Thiên Linh cũng lên tiếng.
"Hai người không phải cũng đều là nữ nhi sao?"
Nghe Ninh Trúc Nhi nói như vậy, cả ba người còn lại bỗng nhiên đều im lặng. Ninh Trúc Nhi sầu não, đưa một tay lên day thái dương, không hiểu bản thân đang tức giận cái gì nữa.
Cuối cùng thì Dương Nhã Yên cũng không ép Ninh Trúc Nhi nữa, nàng chỉ nói hai người họ cận thận, nhớ về sớm.
Tiểu Ái đi theo Ninh Trúc Nhi một lúc lâu chỉ thấy nàng ta im lặng như đang suy nghĩ gì đó, nhịn không được lên tiếng hỏi, "Tiểu thư, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Ta không biết nữa."
"Người bị làm sao vậy?" Tiểu Ái níu lấy cánh tay Ninh Trúc Nhi.
"Ta cũng không biết." Ninh Trúc Nhi nhìn Tiểu Ái, lắc đầu.
Tiểu Ái thở dài. Ninh Trúc Nhi không thèm để ý, nàng cứ thong thả bước đi.
Tiểu Ái đi phía sau Ninh Trúc Nhi. Hai người cứ đi mãi. Một nỗi ngổn ngang xuất hiện trong tâm trí từ lúc ở vườn dâu tằm đến bây giờ vẫn chưa dứt ra được khiến cho Tiểu Ái cảm thấy rất khó chịu, trong lòng nàng mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không được đúng đắn.
"Thật sự nô tì rất mong người và đại tiểu thư có thể thân thiết với nhau hơn, nhưng lại không muốn hai người quá gần gũi..." Tiểu Ái lí nhí. Nói như sợ Ninh Trúc Nhi nghe thấy.
"Tiểu Ái, chỗ kia náo nhiệt quá!"
Có lẽ không nghe thấy Tiểu Ái nói, Ninh Trúc Nhi đột ngột reo lên chỉ tay về phía trước, ra chiều rất hào hứng. Tiểu Ái ngơ ngác nhìn theo Ninh Trúc Nhi, thấy trước mặt họ là một con đường tấp nập người qua lại.
Ninh Trúc Nhi nói muốn vào trong đó. Tiểu Ái nắm tay nàng, chen chúc vào dòng người, "Có lễ hội gì hay sao mà đông người vậy?"
"Hôm nay rằm phải không?" Ninh Trúc Nhi hỏi.
"Dạ." Tiểu Ái suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu.
"Vậy là đúng rồi!"
Tiểu Ái chưa kịp hiểu gì đã bị Ninh Trúc Nhi kéo đi.
Rằm tháng sáu hằng năm trấn Thanh Hoa đều tổ chức lễ hội thả hoa đăng. Hồi nhỏ nàng đã từng đến đây vào dịp này một lần.
Hai người đi vào con đường đông đúc, hai bên đường là các gian hàng bán đồ ăn và bày biện rất nhiều món hàng lưu niệm và trang sức trông rất bắt mắt. Đương nhiên Ninh Trúc Nhi không thể nào thoát khỏi cám dỗ, nàng mua rất nhiều thứ, từ trâm cài vòng tay đến cả các món lưu niệm. Chỉ tội cho Tiểu Ái cầm nhiều đồ đến mỏi cả tay.
Ninh Trúc Nhi nâng niu trên tay con mèo bằng gốm vừa mua được. Con mèo nhỏ xíu, chỉ bằng ngón tay cái, trông rất đáng yêu. Nàng nhớ ra Mạnh Ý Hinh rất thích mèo và còn đang nuôi một con mèo trắng. Nghĩ rằng nếu như được tặng cái này thì chắc là nàng ta sẽ vui lắm cho nên Ninh Trúc Nhi liền mua thêm một con màu trắng nữa.
"Nên mua cái gì cho Mạnh ca nhỉ?"
"Hay là mua bút lông viết thư pháp đi." Tiểu Ái nói, "Lúc nãy đi ngang quầy hàng bên kia, nô tì nhìn thấy mấy cây bút chạm khắc rất đẹp."
Ninh Trúc Nhi lựa hồi lâu rồi cũng mua được một cái ưng ý để tặng cho Mạnh Kỳ Quân. Nhưng mà, vẫn còn một người nữa... Ninh Trúc Nhi nghĩ không ra Dương Nhã Yên thích thứ gì, cuối cùng nàng chọn một cây trâm cài bằng gỗ gắn ngọc tụ nham hình hoa lục mai. Nàng để ý bình thường Dương Nhã Yên toàn mặc y phục màu xanh dương hoặc là màu lục, không thì là màu trắng. Cây trâm này có lẽ sẽ hợp với nàng ta.
Khi đi đến gian hàng bán sáo trúc, Ninh Trúc Nhi bỗng dừng lại.
"Tiểu thư muốn mua à?" Tiểu Ái chưa từng nhìn thấy Ninh Trúc Nhi thổi sáo bao giờ.
"Không có, ta không biết thổi."
Tiểu Ái không hiểu tại sao Ninh Trúc Nhi cứ đứng mãi ở chỗ này chăm chú ngắm nghía mấy cây sáo kia.
"Hay là mua một cái?"
Tiểu Ái đề nghị nhưng Ninh Trúc Nhi lắc đầu nói không cần.
Vì cầm đồ cả hai tay nên Tiểu Ái không thể nắm tay Ninh Trúc Nhi, "Tiểu thư nắm lấy khuỷu tay nô tì đi. Đông người quá, coi chừng bị lạc."
"Thôi đi, ta có phải con nít đâu!"
Mặc dù nói thế nhưng Ninh Trúc Nhi vẫn nép sát vào người Tiểu Ái.
Nhưng cuối cùng, hai người họ vẫn bị lạc nhau.
Tiểu Ái phát hiện lạc mất Ninh Trúc Nhi khi nàng đi đến chân cầu bắt ngang qua con sông. Quay qua quay lại đã không thấy tiểu thư đâu làm nàng vô cùng hốt hoảng.
Đứng trên cầu, liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Ninh Trúc Nhi. Không thấy Ninh Trúc Nhi đâu hết, Tiểu Ái thật sự cảm thấy muốn khóc, giọng nàng lạc đi, "Tiểu thư ơi, người đang ở đâu vậy?"
Bỗng nhiên một bên vai bị ai đó vỗ vỗ từ phía sau, Tiểu Ái quay ngoắt lại, định hô lên "Tiểu thư!", nhưng người đứng trước mặt nàng lại không phải là Ninh Trúc Nhi.
"Đại tiểu thư, sao người lại ở đây?" Tiểu Ái mở to mắt ngạc nhiên.
"Tiểu thư đâu?"
Lúc này mới nhớ ra, mắt Tiểu Ái ngấn nước, "Nô tì không biết. Lúc nãy chúng tôi đi cạnh nhau, nhưng vừa lên đến chân cầu thì không thấy tiểu thư đâu nữa."
"Ngươi không để ý đến tiểu thư à?"
Không để ý thì đã không phát hiện lạc mất tiểu thư rồi. Nghĩ vậy nhưng Tiểu Ái không dám nói ra.
"Là lỗi của nô tì." Nhìn thấy Dương Nhã Yên đang giận dữ, Tiểu Ái chỉ biết cúi đầu nói lí nhí.
"Ngươi ở đây đợi. Ta sẽ đi tìm."
Thấy Dương Nhã Yên quay đi, Tiểu Ái vội bước theo, "Hai người đi tìm sẽ tốt hơn."
"Ngươi không phải người ở đây, mất công lại lạc đường. Cứ ở đây chờ đi, đừng đi lung tung!"
Tiểu Ái gật đầu, đúng thật là nàng không biết đường ở đây.
***
Ninh Trúc Nhi nhìn ngó xung quanh không thấy Tiểu Ái đâu. Trước mặt nàng là một bậc thang ngắn chừng hai thước để mọi người đi xuống thả hoa đăng. Vì hiện tại đang cảm thấy lo lắng nên nàng cũng không có tâm trạng để đi xuống đó nữa.
Cầm trên tay hai đóa hoa đăng chưa được châm đèn, Ninh Trúc Nhi đứng yên tại chỗ. Nàng không dám đi đâu, sợ rằng càng đi càng xa. Trong lòng nàng bất an, cầu mong Tiểu Ái mau chóng đi tới chỗ này. Nàng biết là Tiểu Ái đang đi tìm mình.
Trái tim đập liên hồi, Ninh Trúc Nhi cảm thấy khó thở. Cảm giác này nàng đã từng trải qua rồi, lúc này, một lần nữa nó lại quay trở lại. Cả người nàng run lên, hai tay đang cầm hoa đăng bỗng nhiên mất đi sức lực. Xung quanh, mọi người vẫn đi qua đi lại đông đúc, lần lượt lướt qua người nàng.
Từ lo lắng chuyển sang sợ hãi, hoa đăng trên tay càng trở nên nặng nề. Khi Ninh Trúc Nhi tưởng như đôi tay đang run rẩy sắp buông thõng xuống thì đột nhiên cả hai cổ tay đều bị đôi bàn tay khác nắm lấy.
Nhìn thấy Dương Nhã Yên ở trước mặt, Ninh Trúc Nhi đột nhiên khóc lớn.
Dương Nhã Yên hốt hoảng ôm chặt lấy Ninh Trúc Nhi, để mặc cho nước mắt nàng ta rơi ướt đẫm trên vai áo nàng.
Một lúc lâu sau, tiếng thút thít của Ninh Trúc Nhi nhỏ dần, Dương Nhã Yên vẫn không buông tay ra, mà Ninh Trúc Nhi cũng giữ nguyên tư thế ấy hồi lâu, hai tay nàng ta cũng bám lấy tấm lưng của Dương Nhã Yên.
"Đa tạ." Ninh Trúc Nhi nói nhỏ, khẽ đẩy Dương Nhã Yên ra.
"Đã bình tĩnh chưa?"
"Ừm." Ninh Trúc Nhi gật đầu.
Hai người nhìn nhau. Ninh Trúc Nhi bỗng cảm thấy khoảnh khắc này rất quen thuộc. Thoáng trong lòng nàng một sự rung cảm nhẹ nhàng, nàng thấy cảm động. Hít thở một cái thật sâu rồi mới nói, "Hạ tiểu thư đâu? Cô ấy không đi cùng ngươi sao?"
Dương Nhã Yên thở dài, "Thiên Linh đang ở quán trà."
"Vậy sao... ngươi lại ở đây?" Hôm nay rằm, Ninh Trúc Nhi nghĩ hai người họ đến đây thả hoa đăng cùng nhau mới phải.
"Ta đi tìm ngươi."
"Tìm ta?" Ninh Trúc Nhi ngạc nhiên, nàng mím môi, "Ta với Tiểu Ái lạc nhau."
"Ta biết."
Dương Nhã Yên cúi xuống nhặt hai cái hoa đăng mà Ninh Trúc Nhi làm rơi, cẩn thận phủi đi những hạt cát dính ở trên.
"Ta cảm thấy không yên tâm nên bảo Thiên Linh chờ ở đó rồi lập tức đi tìm hai người. Lúc tìm thấy Tiểu Ái thì biết là hai người bị lạc nhau."
Ninh Trúc Nhi đặt sự chú ý vào câu "không yên tâm" và "lập tức đi tìm" của Dương Nhã Yên. Rốt cuộc, nàng đối với nàng ta có ý nghĩa gì, tại sao lại đối tốt với nàng như vậy? Nếu thật sự Dương Nhã Yên xem nàng là muội muội, có phải nàng cũng nên xem nàng ta là tỷ tỷ hay không?
Nếu như hai người hòa thuận thì có thể cùng nhau giữ vững cơ nghiệp Ninh gia. Như vậy không phải tốt hơn là cứ đấu đá nhau hay sao? Ninh Trúc Nhi nghĩ, sau đó lại cảm thấy hổ thẹn. Ninh gia chỉ cần một mình Dương Nhã Yên là đã có thể duy trì vững vàng, và, Dương Nhã Yên cũng chưa từng đấu đá gì với nàng hay tỏ ra hứng thú với việc đấu đá đó cả.
Dù sao đi nữa, bỏ qua vấn đề bọn họ cùng cha khác mẹ, thì tỷ muội hòa thuận vẫn là chuyện tốt. Nhưng Ninh Trúc Nhi biết, mẫu thân chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận để Dương Nhã Yên được phép "ngang hàng" với nàng, cũng không muốn nàng xem Dương Nhã Yên là tỷ tỷ.
"Sao ngươi biết bọn ta ở đây?"
"Hội hoa đăng náo nhiệt như vậy chắc chắn sẽ thu hút hai người đến đây." Dương Nhã Yên trả lời nhưng không nhìn Ninh Trúc Nhi.
Thấy Dương Nhã Yên loay hoay làm gì đó với hai cái hoa đăng, một lúc lâu Ninh Trúc Nhi mới tiếp tục nói, "Chúng ta đi thôi." Nàng nhớ đến Tiểu Ái, chắc hẳn là nàng ta đang lo lắng lắm.
Nhưng Dương Nhã Yên làm như không nghe thấy Ninh Trúc Nhi nói gì, nàng chỉ cười nhìn nàng ta, sau đó đi đến bên một cô bé đang cầm hoa đăng đã được châm lửa. Hiếm khi được ở riêng cùng Ninh Trúc Nhi, nàng muốn kéo dài khoảng khắc này thêm một chút.
"Cho tỷ châm lửa nhờ nhé." Dương Nhã Yên nói với cô bé.
"Dạ." Đôi mắt cô bé long lanh ngước nhìn Dương Nhã Yên.
Dương Nhã Yên châm lửa xong nhưng vẫn đứng trò chuyện cùng cô bé. Ninh Trúc Nhi nhìn bọn họ nói chuyện, nàng bất giác mỉm cười vì cô bé trông vô cùng đáng yêu, mà cả cảnh tượng hai con người một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau của bọn họ cũng rất dễ thương.
Vì cao hơn cô bé rất nhiều nên Dương Nhã Yên phải cúi người rất sâu, "Muội tên gì?"
Cô bé nói tên của mình sau đó hỏi lại Dương Nhã Yên, "Tên của tỷ là gì?"
Dương Nhã Yên cười gian xảo, "Sau này có duyên gặp lại ta sẽ nói cho muội biết!"
"Ơ..." Cô bé dậm chân, "Muội muốn biết liền kìa!"
Dương Nhã Yên cười lớn, "Vậy là muội không tin chúng ta sẽ có duyên gặp lại à?"
Cô bé nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt, cảm thấy nếu có thể gặp lại tỷ ấy thì thật tốt cho nên liền gật đầu, "Muội tin!"
Dương Nhã Yên muốn xoa đầu cô bé nhưng chợt nhận ra hai tay đã bận cầm hoa đăng rồi.
Cô bé nhìn sang Ninh Trúc Nhi rồi lại nhìn Dương Nhã Yên, "Tỷ ấy là bạn của tỷ hả?"
Thấy Ninh Trúc Nhi bước đến gần bọn họ, đột nhiên Dương Nhã Yên nổi lên một ý nghĩ xấu xa, nàng nói với cô bé, "Đó là muội muội của tỷ!"
Dương Nhã Yên cười cười nhìn Ninh Trúc Nhi, "Muội muội tới đây nhanh lên." Nàng muốn xem Ninh Trúc Nhi phản ứng ra sao, rồi lại cảm thấy thất vọng vì Ninh Trúc Nhi không tỏ rõ thái độ gì.
"Trông hai người chẳng giống nhau gì cả." Cô bé nghiêng nghiêng đầu.
Câu nói vừa dứt thì có một cậu bé chạy đến bên cạnh kéo tay áo cô bé.
"Ngươi đi đâu vậy? Làm ta tìm nãy giờ." Giọng cậu bé nghe có vẻ hờn dỗi nhưng nghe ra vẫn có chút nuông chiều trong đó, "Đi thôi." Cậu nói rồi kéo tay cô bé đi.
Cô bé bị cậu bạn kéo đi nhưng vẫn tiếc nuối quay đầu lại, "Sau này gặp lại, tỷ tỷ xinh đẹp cho muội biết cả tên của tỷ tỷ xinh đẹp kia nữa nhé." Cô bé chỉ tay vào Ninh Trúc Nhi.
Dương Nhã Yên mỉm cười nói "ừ" với cô bé.
Đợi khi hai cô cậu bé đi khuất vào dòng người, Dương Nhã Yên mới xoay qua đưa hai hoa đăng đã thắp sáng đến trước mặt Ninh Trúc Nhi, "Thả hoa đăng đi."
Ninh Trúc Nhi không trả lời, ánh mắt nàng ta nhìn Dương Nhã Yên rất chăm chú như đang nghĩ ngợi gì đó. Dương Nhã Yên nói lại lần nữa, "Chúng ta thả hoa đăng đi."
Ninh Trúc Nhi gật đầu. Nàng nhìn thấy vài người đã đã bắt đầu bước lên những chiếc thuyền nhỏ.
"Ta muốn lên thuyền." Ninh Trúc Nhi nói. Nàng cảm thấy nếu ở trên thuyền thả hoa đăng thì sẽ thú vị hơn nhiều.
"Được."
Sau khi Dương Nhã Yên trả tiền cho ông lão chèo thuyền xong, hai người họ cẩn thận bước xuống.
Ninh Trúc Nhi ngồi trên mạn thuyền, còn Dương Nhã Yên ngồi đối diện nàng. Trên tay hai người là đóa hoa đăng đã châm lửa. Lúc này gương mặt xinh đẹp của Dương Nhã Yên phát sáng lên nhờ vào ánh nến lung linh từ hoa đăng. Ninh Trúc Nhi có chút ngẩn ngơ, nàng chưa từng nhìn thấy ai khác xinh đẹp như vậy. Kỳ lạ là, đối với một người có nhan sắc hơn mình, Ninh Trúc Nhi lại không hề cảm thấy ghen tị chút nào, cho dù từ trước đến nay nàng luôn được mọi người khen ngợi là có nhan sắc mỹ miều khó ai sánh kịp.
Một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, Ninh Trúc Nhi nghĩ. Trong lòng nàng giờ đây hoàn toàn là sự ngưỡng mộ đối với Dương Nhã Yên. Nhưng Ninh Trúc Nhi không biết rằng, trong khi nàng đang ngẩn ngơ vì nhan sắc của Dương Nhã Yên, thì nàng ta cũng đang thơ thẩn vì vẻ đẹp dịu dàng của nàng.
Thuyền bọn họ ra đến giữa dòng sông thì dừng lại. Mọi người xung quanh bắt đầu cầu nguyện trước khi thả hoa đăng. Ninh Trúc Nhi cũng nhắm mắt, nàng ước rằng phụ thân sẽ sớm tỉnh lại. Nàng chỉ mong phụ thân tỉnh lại và khỏe mạnh thôi...
Khi Ninh Trúc Nhi mở mắt ra thì thấy Dương Nhã Yên đang nhìn mình, bỗng nhiên nàng tò mò muốn biết nàng ta đã cầu nguyện điều gì.
Mọi người cầu nguyện xong thì bắt đầu thả hoa đăng.
Hoa đăng mà Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi vừa thả xuống đã trôi dạt vào dòng chảy của con nước. Ánh mắt Dương Nhã Yên dõi theo hai chiếc hoa đăng, dù cho đã trôi lẫn vào những chiếc hoa đăng của người khác, nhưng nàng vẫn nhận ra đâu là của mình và Ninh Trúc Nhi. Trong mắt Dương Nhã Yên, chỉ có hoa đăng của hai người là sáng rực rỡ nhất. Dù đã trôi đi được một đoạn, nhưng đôi hoa đăng ấy vẫn như đang bám víu lấy nhau, liền kề một khối.
Ninh Trúc Nhi cũng giống như Dương Nhã Yên, nàng dõi mắt nhìn theo. Hoa đăng của họ bập bềnh trên mặt nước. Một lúc sau, khi chúng đã trôi đi khá xa, bỗng nhiên một chiếc hoa đăng khác trôi dạt vào giữa, hai chiếc hoa đăng vì thế mà tách rời ra, mỗi chiếc trôi đi theo mỗi hướng khác nhau.
Đêm nay trăng thanh gió mát, nhưng ngay lúc này trong lòng Dương Nhã Yên bỗng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng nhìn qua Ninh Trúc Nhi, lại chỉ thấy sự hờ hững trong ánh mắt của nàng ta.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, không còn ai nói với ai câu nào nữa. Con thuyền lại tiếp tục di chuyển, lênh đênh một hồi thì đã đi tới gần cây cầu bắt ngang con sông.
Hoa đăng đã thả, cầu nguyện đã xong, đêm nay sẽ qua, ngày mai lại đến. Dương Nhã Yên nhắm mắt, mong rằng mọi chuyện sẽ được như ý nguyện.
Đứng trên cầu nhìn xuống thấy Ninh Trúc Nhi và Dương Nhã Yên đang ngồi trên con thuyền nhỏ, Tiểu Ái vui mừng hớn hở, vẫy tay gọi to, "Tiểu thư! Nô tì ở đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.