Chương 110: Cuộc đời tươi đẹp
Loạn
13/08/2020
Đêm dần dần sâu lắng.
Lần thứ tư Nặc Đinh Sơn đi lại chỗ chiếc gương, trên mặt chiếc gương vẫn còn lưu lại hơi nước lúc cô tắm, lại một lần nữa lau sạch hơi nước đi.
Son môi có hơi đậm không? Cởi nút váy ngủ ra có phải là giấu đầu hở đuôi không? Cô loay hoay mái tóc một hồi lâu có đạt được hiệu quả trông như biếng nhác không? Váy ngủ của cô đã rất bảo thủ rồi, căn bản không cần phải mặc thêm áo choàng bên ngoài nữa ha.
Suy nghĩ một chút Nặc Đinh Sơn cởi áo choàng ra.
Đêm nay là đêm tân hôn chân chính của ông Trình và bà Trình.
Xoa xoa mặt, để cho mặt mình nhìn có chút sắc hồng hơn, hít sâu vào một hơi, Nặc Đinh Sơn nhấc làn váy lên, đẩy cửa phòng tắm ra.
Chân đặt trên thảm trải sàn, bàn tay trống không giữ chặt vị trí trước ngực, không cho nó nhảy loạn xạ nữa, thật vất vả lắm mới đi tới được phòng ngủ, lại phát hiện...
Theo tiếng hít thở đều đều gương mặt cô nhanh chóng xụ xuống, Trình Điệp Qua lại có thể ngủ được, anh lại có thể ngủ sau khi cô đã hao tâm tổn sức trang điểm xong như vậy.
Đêm nay cô ấy vậy mà rất chờ mong, vì để cho anh một niềm vui bất ngờ mà cô đã không nói cho anh biết, sáng nay đã chuẩn bị gọn gàng đâu đấy hết rồi.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Nặc Đinh Sơn thật muốn bật cười, chẳng trách Trình Điệp Qua lại ngủ thiếp đi, thời gian cô tắm lại tốn tới hơn một tiếng đồng hồ.
Ánh đèn tỏa ra soi rõ gương mặt mệt mỏi của Trình Điệp Qua, viền mắt hiện ra quầng thâm nhàn nhạt, từ sau khi cô rời khỏi anh người đàn ông này vẫn chưa từng được nghỉ ngơi tốt.
Ngày 13 tháng 2, Nặc Đinh Sơn đã trở thành bà Trình ngày thứ 13.
Trạm thứ ba của cuộc hành trình "Trở về chốn cũ" của cô và anh là lâu đài trên biển đã từng lưu giữ lại những ký ức tốt và không tốt. Ở đó họ đã từng tranh cãi, đã từng lừa dối tình cảm, cũng đã từng trở mặt. Ở đó anh đã từng dẫn cô đi nghe tín hiệu cá voi theo đuổi tình yêu, anh đã từng cầu hôn cô.
Hôm nay tòa lâu đài trên biển kia đã trở thành một tòa thành giải trí tổng hợp, cũng được các cặp vợ chồng mới cưới, các cặp tình nhân bình chọn là phong cảnh được yêu thích nhất, nơi đó cách xa đất liền, nơi đó có một bầu trời đầy sao.
Khoảng 3 giờ chiều, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đi mua sắm ở một cửa hàng tiện lợi gần với bến cảng nhất, Trình Điệp Qua đã được nghỉ ngơi đầy đủ lộ ra tư thái mê hoặc chết người mà không cần đền mạng, càng muốn lấy mạng người ta hơn là người đàn ông này cứ cười mãi thôi. Trình Điệp Qua tươi cười sẽ tỏa ra một sự mê hoặc chết người, Trình Điệp Qua như vậy càng làm cho Nặc Đinh Sơn không thể không thấp giọng nhắc nhở "Không được cười".
"Tại Sao". Anh hỏi một câu hết sức là vô tội.
Tại Sao? Không biết là anh hồ đồ thật hay là giả vờ hồ đồ nữa? Nặc Đinh Sơn thầm oán giận trong lòng. Vì Sao? Không nhìn thấy gần bọn họ đều một là đám con gái hay sao, các cô nàng này có khi là đi theo Trình Điệp Qua tới cửa hàng tiện lợi này cũng nên, không nhìn thấy hiện tại các cô nàng ấy đang lén nhìn anh hay sao? Vào giờ phút này, nụ cười của Trình Điệp Qua mỗi giây mỗi khắc lại như truyền tới một loại thông điệp thế này: Muốn có số điện thoại cá nhân của tôi không?
Nặc Đinh Sơn dùng ánh mắt mà nhắc nhở ông xã của mình: Đã bảo anh đừng cười rồi mà.
Ai ngờ anh lại cười càng trêu tức hơn.
Ánh mắt của đám con gái lại càng táo tợn hơn.
Ánh mắt cảnh cáo lại thêm phần làm nũng: Xin anh đó, đừng cười nữa.
Anh vẫn thờ ơ không thèm đoái hoài.
Tên khốn này, lúc trước không phải đã nói cô bảo anh đi hướng đông thì anh sẽ không đi hướng tây sao? Mặt ghé sát lại gần anh, thấp giọng nhắc nhở "Trình Điệp Qua, anh mà còn cười nữa thì em sẽ chắn anh ở trên tấm ván đấy".
Ở Bắc Kinh, Trình Điệp Qua đã làm qua việc thế này, một người đàn ông chắn một cô gái ở trên cánh cửa nhất định là một chuyện tổn thương tự ái to lớn. Nặc Đinh Sơn cho là vậy.
Ai ngờ.
Người này không chỉ không thu lại nụ cười, mà nụ cười còn rạng rỡ hơn nữa, hàm răng trắng và đều tăm tắp tới chết người. Nặc Đinh Sơn vô cùng đau đầu.
Trong khi Nặc Đinh Sơn vô cùng đau đầu thì Trình Điệp Qua lại như một học sinh bướng bỉnh nhất trong lớp "Bà Trình, ông Trình cực kỳ hoanh nghênh em đem anh ấy chặn ở trên tường".
Ở cửa hàng tiện lợi có cửa sau, cửa sau là ra một con hẻm nhỏ hẹp, vào lúc này con hẻm nhỏ không một bóng người, trong thế giới ấy chỉ có cô và anh, muốn chơi đùa thế nào cũng không có liên can gì, muốn chơi trò ấu trĩ thế nào cũng không có liên can gì, ông Trình cũng rất phối hợp.
Chỉ là, chưa tới mấy lần ông Trình đã đổi khách thành chủ, từ anh bị đặt ở trên tường đã bị đổi thành cô, sau đó cũng không biết chơi đùa thế nào mà đã thăng cấp thành phiên bản người lớn. Môi dán chặt lấy nhau, bàn tay tiến vào trong quần áo của nhau, đầu ngón tay tự do thoải mái trên cơ thể nhau, cô trêu trọc nơi mẫn cảm của anh, anh đáp lại, cần mẫn không biết mệt mỏi.
Anh không ngừng thở dốc, điều hòa lại hơi thở, giọng nói trầm khàn của anh phả vào cổ cô đầy bất lực "Nặc Nặc, anh thực sự muốn em".
Sau khi cô đỏ mặt nhắc nhở anh "Sạch rồi" thì anh vội vàng kéo tay cô rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nửa tiếng sau đó họ rời khỏi bến cảng Manchester.
Lúc con tàu tới tòa thành trên biển thì sắc trời đã dần dần chìm xuống, cô theo phía sau anh đi qua đủ nơi làm người ta hoa hoa mắt, bên tai nghe thấy tiếng của rất nhiều người, những giọng nói đó đều gọi cô là "Bà Trình".
Những tiếng "bà Trình" đó đều đi sau tiếng "ông Trình", như vậy xếp chồng lên nhau thì là "Ông Trình, bà Trình". Sau khi Trình Điệp Qua làm ra sự kiện ầm ĩ như vậy, muốn người ta không biết cô và anh đã kết hôn là một chuyện rất khó khăn.
Thoạt đầu nghe từ trong miệng người khác gọi tiếng "bà Trình" này trong lòng Nặc Đinh Sơn rất hoang mang, trong lòng cô vẫn còn ám ảnh cái số hiệu "1307" kia để lại, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Lời anh nói suýt chút nữa lại làm cô rơi nước mắt.
"Nặc Nặc, là vì thời gian sau này chúng ta sẽ được ăn, được ngủ cùng nhau còn rất rất nhiều".
"Cái gì?" Lời của anh làm cho cô có chút mơ hồ không hiểu.
"Là vì cái đó nên mới cười, ngay cả anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, có thể thấy được anh vui tới cỡ nào khi em trở thành bà Trình". Dùng lại một chút: "Không, nói chính xác hơn là, là cảm kích, anh đã cưới được em thật là tốt".
Nặc Đinh Sơn quay mặt qua hướng khác, cô không dám nhìn vào ánh mắt anh, cô nghĩ khi anh nói tiếp những lời này nhất định lúc ấy ánh mắt có thể có dịu dàng cỡ nào thì dịu dàng thế ấy, cô nhất định sẽ vì ánh mắt dịu dàng ấy mà rơi lệ mất thôi, cô muốn dùng thời gian hạnh phúc dành cho nụ cười mà thôi.
Trên hành lang lộng lẫy, tay cô được anh nắm lấy, cô mỉm cười với mỗi người chào cô một tiếng "Bà Trình".
Sau khi dùng xong bữa tối tại nhà hàng họ quay lại phòng, phòng của anh vẫn giữ nguyên tình trạng như hai năm trước, vừa quay về phòng cô và anh thoáng cái trở nên mất tự nhiên, điểm mất tự nhiên này đúng là giống như là đêm tân hôn, mong chờ, bất an, bồn chồn, không biết như thế nào.
Cũng không biết sao mà ánh mắt dịu dàng của anh lại trở nên nóng rực, làm cho cô chỉ có thể tìm một chút chuyện để làm. Đúng vậy, cô phải tìm váy ngủ.
Tìm được váy ngủ, Nặc Đinh Sơn cúi đầu nói một câu "Em đi tắm".
Chân bước về phía trước, thì bị một bức tường người chắn lại.
Cô ngẩng đầu, dưới ánh mắt nóng rực ấy lắp bắp nói "Anh chắn... chắn lối của em, tránh... ra".
Như không nghe thấy lời cô, anh đứng im không nhúc nhích.
"Trình... Trình Điệp Qua".
"Nặc Nặc" Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ trên mặt cô: "Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em có công nhận cách nói này không?"
Cô nuốt nước bọt, không nói lời nào.
"Ngoan". Anh tựa như khen ngợi đứa trẻ, môi lại tiến gần mặt cô thêm chút nữa, thì thầm: "Nặc Nặc".
Cô cà lăm "Ừm".
"Sạch rồi?" Anh hỏi cô.
Cái gì sạch rồi? Sau khi nghĩ rõ ràng mặt Nặc Đinh Sơn nóng bừng. Tên khốn này rõ ràng là cố ý, không phải đã nói cho anh rồi sao? Cô mở miệng muốn mắng anh, nhưng miệng lại lắp bắp bật ra "Sạch rồi".
"Ngoan".
Tiếng "ngoan" ấy nghe ra cực kỳ hài lòng, sau đó Trình Điệp Qua tránh người ra, Nặc Đinh Sơn siết tay nắm chặt váy ngủ chạy thẳng tới phòng tắm, sau lưng truyền tới tiếng cười khanh khách của anh.
Tiếng cười sau lưng làm cho Nặc Đinh Sơn dừng bước lại, tối nay lúc Trình Điệp Qua order bữa tối trong đầu cô vô cùng rõ ràng, rõ ràng tới mức Nặc Đinh Sơn thầm kêu to không ổn.
Cô quay đầu lại lắp bắp "Anh không phải là sẽ thực sự..."
Câu "một đêm bảy lần" còn kẹt cứng ở trong miệng.
"Thực sự cái gì?" Người hỏi câu này nhất định là cố ý làm khó cô.
Tiếng chuông cửa vang lên.
***
Ngày 14 tháng 2, ngày thứ 14 Nặc Đinh Sơn trở thành bà Trình.
Họ rời Manchester tới London, dọc đường đi Trình Điệp Qua rất ít nói. Rất rõ ràng, tối qua tình hình đột nhiên phát sinh làm cho ông Trình rất không vui, du lịch tân hôn của bà Trình và ông Trình có chút giống với kịch bản của một bộ phim điện ảnh hài, mỗi lần tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đều sẽ bị tình hình khóc giở mếu giở cắt ngang.
Tối qua, một chàng trai vừa mới chia tay với bạn gái của mình sau khi uống rượu say đã đi nhầm phòng, bất luận Trình Điệp Qua và nhân viên phục vụ đuổi thế nào thì con sâu rượu này cũng cứ ì ra không đi, thậm chí anh ta còn nhận nhầm Nặc Đính Sơn thành bạn gái của anh ta. Đem hết nước mắt nước mũi ra kể lể, còn tuyên bố nếu như cô mà rời khỏi anh ta thì anh ta sẽ tự sát, Nặc Đinh Sơn bất đắc chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm vai trò bạn gái của chàng trai, trong lúc cô đảm nhiêm bạn gái của anh ta, gương mặt của ông Trình từ đầu tới cuối đều đem thui.
Thế là đêm tân hôn của bà Trình và ông Trình cứ thế lại một lần nữa đi toang.
Ngày 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân của Phương Tây, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hoa tươi cùng với những cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn các tủ kính trong cửa hàng bày đủ các loại quà được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ. Tất cả đều chứng minh đây là một ngày lễ màu hồng.
Cho dù Nặc Đinh Sơn đã vắt hết óc để suy nghĩ ra một số đề tài thú vị, nhưng Trình Điệp Qua từ đầu tới cuối vẫn bày ra bộ mặt lạnh như tiền.
Làm vẻ mặt vui thích, Nặc Đinh Sơn dựa cả người vào người Trình Điệp Qua, giọng bẽn lẽn: "Ông Trình mua hoa cho bà Trình đi".
Hoa tới tay của cô, sau khi trả tiền xong Trình Điệp Qua vẫn một gương mặt thối hoắc như thế, dường như đối với sự lạnh nhạt của cô tối qua với anh là một chuyện không thể tha thứ.
Được rồi, tối qua là cô có hơi quá đáng, chàng trai tối qua răng trắng môi hồng, chàng trai như vậy khi khóc rất dễ gợi lên tình cảm tràn trề của người mẹ của các cô gái.
Lúc vừa mua hoa, chủ cửa hàng hoa còn kín đáo đưa cho Nặc Đinh Sơn một tấm danh thiếp, đây là địa chỉ còn có số điện thoại của một của hàng bán đồ người lớn.
Trên chuyến bay từ Manchester tới London, Nặc Đinh Sơn đã nghe qua mấy phụ nữ tụ tập một chỗ thì thầm bàn tán, các cô ấy nhỏ giọng chia sẽ đêm nay sẽ cho bạn trai, chồng của mình một "niền vui bất ngờ", trong đó có một người nhắc tới tên của cửa hàng bàng đồ người lớn mà Nặc Đinh Sơn cầm trong tay.
Hông nay đúng là lễ tình nhân, người đàn ông này rốt cuộc là muốn giận tới khi nào đây, cơ mà lễ tình nhân sắp trôi qua một nửa thời gian rồi.
Cô lén đưa tấm danh thiếp cho Trình Điệp Qua, không cho anh có cơ hội ném đi, thấp giọng hỏi: "Anh muốn tối nay em mặc trang phục như thế nào?"
Anh nhăn mày. Nặc Đinh Sơn bất chấp khó khăn, dâng tặng sự hiểu biết có hạn trên phương diện nào đó: "Huỳnh quang? Trang phục ngọt ngào? Bọt Champagne? Vải bó sát? Đồng phục học sinh? Đồng phục y tá? Đồng phục hầu gái?"
Chân mày anh càng nhăn tợn hơn, dường như cô đã chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Quả nhiên biểu cảm mặt lạnh như tiền lộ ra tức giận: "Nặc Đinh Sơn, những cái này em đã học ở đâu ra? Không đúng. là ai đã dạy em".
Người đàn ông này, vẻ mặt này, khẩu khí này giống như cô vừa khoe khoang sự hiểu biết là tội ác tày trời vậy, giọng điệu lại càng côi cô như là học sinh cấp hai chưa va chạm sự đời. Được thôi, thích đóng thành kiểu tiểu bạch thỏ cũng không phải là không được.
"Vừa rồi trên chuyến bay em có vô tình nghe được". Trong giọng điệu chân thành của Nặc Đinh Sơn còn mang theo một chút ngượng ngùng.
Sắc mặt Trình Điệp Qua tốt hơn một chút.
Sau khi biết mình đã chữa lợn lành thành lợn què Nặc Đinh Sơn muốn lấy lại tờ danh thiếp mà cô đã nhét vào trong tay Trình Điệp Qua, ai dè Trình Điệp Qua không mảy may muốn trả lại tờ danh thiếp lại cho cô.
Nâng bó hồng lên, Nặc Đinh Sơn buồn bực đi theo phía sau Trình Điệp Qua đi tới bãi đậu xe.
Thắt xong dây an toàn, Nặc Đinh Sơn nghe được lần đầu tiền Trình Điệp Qua chủ động mở miệng nói với cô một câu từ tối qua tới giờ "Cái cuối cùng".
Cái gì là cái cuối cùng?
"Anh chọn cái cuối cùng". Giọng điệu của anh nghe có chút thiếu kiên nhẫn.
"Cái cuối cùng là cái cuối cùng nào?" Không dễ dàng mà đợi được Trình Điệp Qua chủ động mở miệng ra với cô, Nặc Đinh Sơn dè dặt hỏi.
"Trang phục hầu gái!" Anh không kiên nhẫn mà nâng giọng lên.
Há...
"Đừng nói với anh là em đổi ý rồi chứ?"
"Không có". Nặc Đinh Sơn vội vàng nhấn mạnh.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, rẽ lái. Nặc Đinh Sơn nghe thấy lời ấu trĩ của Trình Điệp Qua khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười nhưng không khỏi đáng yêu.
"Không cảm thấy lúc chúng ta mới bắt đầu sống chung rất giống như kiểu chủ nhân và hầu gái thời trung cổ sao? em làm việc cho anh, anh trả lương cho em".
Há...
"Không thấy sao?" Anh cao giọng.
Cô cuống quýt gật đầu.
Hành trình "Trở về chốn cũ" của Ông Trình và Bà Trình là Hyde Park, khi đó là lần đầu tiên cô tới London tìm anh, lấy thân phận là bạn gái, nhưng căn phòng chói lọi này làm cho cô tuyệt vọng, làm cho cô có ý nghĩ muốn chia tay với anh, có điều bây giờ đã qua hết cả rồi.
Vào khoảnh khắc hoàng hôn, chiếc xe lái vào Hyde Park, họ nhận được chiếc hộp được gói tinh xảo.
Lần nữa đẩy cửa căn phòng kia ra, thân phận của cô từ bạn gái của anh đã trở thành bà xã của anh.
Chiếc ly chạm vào nhau trong tiếng nhạc du dương, ánh sáng mờ ảo mơ màng, hoa hồng, ánh nến, hương rượu.
"Vì Trình Điệp Qua có thể lấy được Nặc Đinh Sơn".
"Vì Nặc Đinh Sơn có thể gả cho Trình Điệp Qua".
"Vì đêm tân hôn".
"Vì đêm tâm hôn".
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần chìm xuống, anh không vội, cô cũng không vội, giống như thời khắc này của cô và anh vậy, chân trần chậm rãi chuyển động theo điệu nhạc.
Đêm, Ánh mắt theo chất rượu từ từ chuyển sang nồng cháy, nhu cầu của người trưởng thành vào thời khắc này không cần phải nói thành lời.
"Biết mặc không?" Anh khẽ hỏi.
Dùng giọng nói thấp không thể thấp hơn "Chờ em".
Sau câu "chờ em" đó Nặc Đinh Sơn cầm chiếc hộp đi về phía căn phòng, đóng cửa phòng lại, mở chiếc hộp ra, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng...
Mặt đỏ tới tận mang tai, cô rón rén bước từng bước một, Trình Điệp Qua không có trong phòng khách, cửa của thư phòng mở một nửa để lộ ra chút ánh sáng.
Nặc Đinh Sơn lấy hết can đảm đẩy cửa thư phòng ra.
Trình Điệp Qua đang nhận điện thoại, Nặc Đinh Sơn đóng cửa lại cũng không dám nhúc nhích nữa, cứ thế đứng ở đó đợi Trình Điệp Qua tiếp điện thoại. Trình Điệp Qua vừa tiếp điện thoại vừa nhìn cô, ánh mắt của anh sau khi dừng lại ở ngực cô thì rơi vào vị trí trên đùi cô.
Chiếc váy rất ngắn, chiếc vớ ren rất dễ dàng khiến người ta có suy nghĩ không trong sáng, những cái này cô vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận được, khiến cô khó mà chấp nhận được chính là thiết kế ở phía sau.
Sau khi nhận điện thoại xong Trình Điệp Qua trực tiếp ngắt điện thoại ở ngay trước mặt cô, đứng nguyên tại chỗ: "Nặc Nặc, qua đây".
Làm sao đây, cô đã bắt đầu hối hận khi đã mặc thành ra thế này rồi.
"Trình Điệp Qua, em không có nuốt lời, em đã mặc rồi". Cô lí nhí nói, ý trong lời nói rất rõ ràng, em đã mặc rồi anh cũng đã nhìn rồi, vậy là được rồi.
Anh lắc đầu: "Phía sau vẫn chưa nhìn mà".
Sau khi nghe rõ lời của Trình Điệp Qua hai má của Nặc Đinh Sơn nhanh chóng nóng bừng lên.
"Anh rất tò mò thiết kế ở phía sau". Giọng anh tỏ ra rất tò mò.
"Thiết kế phía sau nhìn.. nhìn có gì đẹp đâu, cũng... cũng thế thôi". Giọng cô lí nha lí nhí. Đúng là tồi tệ mà, cô lại cà lăm rồi.
"Chỉ thế nào?"
"Không có... cái gì đáng xem cả".
"Thật sao?"
Cô ra sứ gật đầu.
Trình Điệp Qua vượt qua chiếc bàn, đi về phía cô.
Mà lưng của cô thì cố sống cố chết dán chặt vào cánh cửa.
"Nặc Nặc, em đang đỏ mặt kìa".
"Không... em không có đỏ mặt".
Anh đứng cách cô khoảng ba bước chân.
"Nặc Nặc, xoay người lại nào".
"Không"
"Nặc Nặc, anh muốn xem".
"Không, đừng..."
"Cho anh nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một cái, sau khi nhìn xong anh sẽ lập tức nhắm mắt lại liền".
"Thật là chỉ nhìn một cái thôi?"
"Thật chỉ nhìn một cái, anh thề".
Nhìn một cái cũng không có gì, không phải sao? Anh nói nhìn một cái rồi sẽ lập tức nhắm mắt lại. Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Trình Điệp Qua, trong ánh mắt của anh là một mảng bình lặng.
Nhìn một cái thì không sao.
Thế là...
Cô từ từ xoay người lại.
"Shit!" Từ sau lưng truyền tới một câu như vậy.
Tiếp đó là họ đã trải qua trong căn phòng đó một ngày hai đêm.
***
Ngày 16 tháng 2, Nặc Đinh Sơn trở thành bà Trình ngày thứ 16. Họ rời khỏi Hyde Park, chiếc xe chạy theo hướng Tây London, trạm cuối cùng của hành trình "Trở về chốn cũ" của ông Trình và bà Trình là Notting Hill, nơi anh và cô lần đầu quen nhau.
Notting Hill được thượng đế ưu ái ánh mặt trời luôn chói trang trên phố.
Chỉ là ngày hôm nay bầu trời mây giăng kín lối, Trình Điệp Qua lái xe, Nặc Đinh Sơn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, chiếc xe dừng ở giao lộ đèn đỏ, một tay để trống của anh nắm chặt lấy tay cô.
Sau đó, có một vài thứ mờ ám tỏa ra trong buồng xe không nói rõ được thành lời, hai má cô hơi ửng đỏ, anh nhìn ánh mắt của cô có chút không tự nhiên.
Trải qua một ngày hai đêm có bao nhiêu điên cuồng, vào giờ phút này Nặc Đinh Sơn đã không còn dũng khí để nghi lại nữa, cô chỉ biết vào sáng sớm hôm nay tỉnh lại, phòng tắm, phòng khách, phòng ngủ, ban công, thư phòng khắp nơi đều có thể nhìn thấy được dấu vết họ để lại trong lúc nồng nhiệt, cô tỉnh lại trên ghế salon, lúc tỉnh lại anh vẫn còn đang chôn vùi bên trong cô.
Thời gian giữa trưa họ đã tới Notting Hill, vẫn quen thuộc với Nặc Đinh Sơn như vậy, bất luận thế giới bên ngoài có thay đổi từng ngày thế nào đi chăng nữa nhưng người dân Notting Hill vẫn không hề thay đổi, họ bằng lòng với hiện tại, đường phố yên tĩnh, khóa của thùng thư hỏng cũng lười thay lại. Lớp sơn trên khung cửa sổ đã phai màu, cỏ dại trong vườn và loại hoa quý cũng thân thiết nằm cùng với nhau chẳng có việc gì. Cư dân ở gần quảng trường ngay cửa có thể tùy tiện đặt chiếc bàn và hai cái ghế để bình cà phê lên là có thể làm thành quán cà phê rồi. Khách du lịch ngồi trên ghế gọi cả buổi cũng không có người ra bắt chuyện, nhân viên giao hàng giao món ăn lái chiếc xe gắn máy gào rú đi trên đường, nhà nhà trên bệ cửa sổ đều đặt đầy hoa tươi.
Nhìn tất cả mọi thứ làm viền mắt của Nặc Đinh Sơn ngấn lệ, xung quanh không có người, cô đứng bên đường chờ Trình Điệp Qua, chồng của cô.
Một bà lão khoảng 50 tuổi đi về phía cô, sau khi bà ấy biết cô biết nói tiếng Đức thì liền nhờ cô giúp đỡ.
Nặc Đinh Sơn theo sau bà lão đi tới từng con phố, cô giúp bà lão ấy tìm chú cún của bà ấy, có mấy người nhận ra cô, họ thân thiết gọi tên cô, họ đã biết tin tức cô đã kết hôn với Trình Điệp Qua, bỏ bày tỏ lời chúc phúc với cô.
"Cinderella cuối cùng cũng tìm được tình yêu chân chính của hoàng tử của cô ấy rồi".
Sau khi lễ phép nói cảm ơn xong với hàng xóm ngày xưa tới chúc phúc cho cô Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra, bà lão nói tiếng Đức cũng không biết đã biến mất từ khi nào.
Cả con đường không một bóng người, phía trước con đường cô đang đứng có một con dốc nhỏ, mặt đường màu xám, không biết từ khi nào ánh nắng đã xuyên thủng tầng mây rải rác màu xám trên mặt đường, màu trắng di động trên mặt đường là màu sắc của ánh mặt trời chiếu xuống, màu đỏ, màu lục, màu tím, giống như cầu vồng.
Qua ánh mặt trời rực rỡ lững lờ, cô nhìn thấy rất rõ ràng kiến trúc ở hai bên đường, đây là con đường lâu đời nhất ở Notting Hill, con đường này có một cái chợ nhỏ, mọi người ở nơi này gọi là khu số 7, chỗ chân cô đang đứng là khu nhà trọ kiểu cũ, cô đã từng thuê nhà ở nơi này, chủ nhà của cô là một bà lão tên là Diana, mà vào lúc này đây vị trí cô đang đứng là ở gần chỗ cổng sắt.
Tất cả vẫn giữ lại diện mạo như khi cô rời đi, màu sắc của bức tường, cửa sổ, ban công, khóa điện tử của xe đạp, kể cả màu sơn của cái cổng này, thậm chí là tới cả cái khóa cổng, cái khóa này vẫn là hình dáng vừa thô kệch vừa cũ.
Nhưng vào lúc này, khóa cũng không khóa lại, không biết khách trọ nào sơ ý lơ là đã quên khóa cổng lại, nếu như gặp phải trộm thì sao? Đã quên là mỗi lần quên khóa cửa thì bà chủ nhà chìa ra hóa đơn phạt là 50 bảng Anh rồi sao?
Sau khi chắc chắn cô đã khóa kỹ cửa rồi, Nặc Đinh Sơn quay đầu lại.
Ngày 16 tháng 2 năm 2015, 2 giờ 10 phút chiều, sau khi Nặc Đinh Sơn khóa xong cửa đã đụng phải một người, một người đàn ông trẻ, mặc áo sơ mi màu lam nhạt, trong lòng ôm một xấp tài liệu, trong tay cầm một ly cà phê.
Anh đứng ở ngược sáng, áo sơ mi màu lam nhạt tỏa sáng dưới ánh mặt trời buổi chiều lúc 2 giờ 10 phút, thứ duy nhất không giống như khi ấy là trên cổ anh còn có thêm một chiếc khăn quàng cổ màu lam đậm.
"Anh thích màu nào?"
"Anh cũng không rõ nữa".
"Màu lam gần giống với cây oải hương được không".
"Cái gì?"
"Em đan cho anh chiếc khăn màu giống như vậy, mùa đông thích hợp với màu sắc hơi đậm một chút".
"Được".
Đi một vòng, chiếc khăn cô đan cho anh cuối cùng đã tìm được chủ nhân của nó, không có gì hạnh phúc hơn so với thời khắc này, không phải sao?
Nhưng dường như người này còn chê cô chưa đủ hạnh phút á.
"Nặc Nặc, anh nhớ dáng vẻ khi đó của em". Ngón tay của anh chậm rãi đặt lên trán cô, khi đó trên trá em dán miếng băng dính, miếng băng dính là hình ngôi sao màu lam nhạt, miếng băng dính bị cắt thành 1 phần 2".
Nước mắt nói tới là tới, dọc theo hai bên khóe mắt cô chảy xuống. Yên lặng, đúng vậy, lúc đó đúng là trán cô có dán miếng băng dính màu xanh lam, ngôi sao màu lam là Klein dán lên cho cô, thuộc về riêng Nặc Nặc.
Vào giờ phút này, Klein, em có nhìn thấy không? Nặc Nặc rất hạnh phúc.
"Lúc đó em có đẹp không?"
"Cực kỳ xinh đẹp, đẹp tới nỗi anh không nỡ rời mắt đi".
"Anh cũng là nhất kiến chung tình với em sao?"
"Đúng vậy, anh cũng đối với em là nhất kiến chung tình".
"Như vậy, không phải là nhà anh cách nơi này chỉ có 18 số thôi sao? có phải nhà của anh cũng có cánh cổng màu xanh lam?"
"Đúng vậy, nhà anh cách nơi này chỉ có 18 số, cổng nhà anh cũng được sơn màu xanh lam".
"Anh có tiện sách lữ hành không?"
"Đúng vậy, anh có một tiệm sách lữ hành, trên kệ sách chỉ đặt vài cuốn sách rất ít được chú ý".
Khoảnh khắc đó giống như là kỳ tích, họ dọc theo quỹ đạo ngày xưa để tìm về thời gian lúc ban đầu.
Tháng 4 năm 2010, 2 giờ 10 phút ở trên góc đường đó, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đã nhất kiến chung tình lẫn nhau.
Đôi nam nữ ấy đứng bên đường, Buổi chiều bình yên này, họ chìm trong thế giới của nhau, ở con phố đối diện cách đôi nam nữ ấy khoảng 18 số, màu sơn của cánh cổng của gia đình kia được sơn màu xanh lam.
Có cánh cổng màu xanh lam tất nhiên sẽ có tiệm sách lữ hành.
MM
~Hết~
Lần thứ tư Nặc Đinh Sơn đi lại chỗ chiếc gương, trên mặt chiếc gương vẫn còn lưu lại hơi nước lúc cô tắm, lại một lần nữa lau sạch hơi nước đi.
Son môi có hơi đậm không? Cởi nút váy ngủ ra có phải là giấu đầu hở đuôi không? Cô loay hoay mái tóc một hồi lâu có đạt được hiệu quả trông như biếng nhác không? Váy ngủ của cô đã rất bảo thủ rồi, căn bản không cần phải mặc thêm áo choàng bên ngoài nữa ha.
Suy nghĩ một chút Nặc Đinh Sơn cởi áo choàng ra.
Đêm nay là đêm tân hôn chân chính của ông Trình và bà Trình.
Xoa xoa mặt, để cho mặt mình nhìn có chút sắc hồng hơn, hít sâu vào một hơi, Nặc Đinh Sơn nhấc làn váy lên, đẩy cửa phòng tắm ra.
Chân đặt trên thảm trải sàn, bàn tay trống không giữ chặt vị trí trước ngực, không cho nó nhảy loạn xạ nữa, thật vất vả lắm mới đi tới được phòng ngủ, lại phát hiện...
Theo tiếng hít thở đều đều gương mặt cô nhanh chóng xụ xuống, Trình Điệp Qua lại có thể ngủ được, anh lại có thể ngủ sau khi cô đã hao tâm tổn sức trang điểm xong như vậy.
Đêm nay cô ấy vậy mà rất chờ mong, vì để cho anh một niềm vui bất ngờ mà cô đã không nói cho anh biết, sáng nay đã chuẩn bị gọn gàng đâu đấy hết rồi.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Nặc Đinh Sơn thật muốn bật cười, chẳng trách Trình Điệp Qua lại ngủ thiếp đi, thời gian cô tắm lại tốn tới hơn một tiếng đồng hồ.
Ánh đèn tỏa ra soi rõ gương mặt mệt mỏi của Trình Điệp Qua, viền mắt hiện ra quầng thâm nhàn nhạt, từ sau khi cô rời khỏi anh người đàn ông này vẫn chưa từng được nghỉ ngơi tốt.
Ngày 13 tháng 2, Nặc Đinh Sơn đã trở thành bà Trình ngày thứ 13.
Trạm thứ ba của cuộc hành trình "Trở về chốn cũ" của cô và anh là lâu đài trên biển đã từng lưu giữ lại những ký ức tốt và không tốt. Ở đó họ đã từng tranh cãi, đã từng lừa dối tình cảm, cũng đã từng trở mặt. Ở đó anh đã từng dẫn cô đi nghe tín hiệu cá voi theo đuổi tình yêu, anh đã từng cầu hôn cô.
Hôm nay tòa lâu đài trên biển kia đã trở thành một tòa thành giải trí tổng hợp, cũng được các cặp vợ chồng mới cưới, các cặp tình nhân bình chọn là phong cảnh được yêu thích nhất, nơi đó cách xa đất liền, nơi đó có một bầu trời đầy sao.
Khoảng 3 giờ chiều, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đi mua sắm ở một cửa hàng tiện lợi gần với bến cảng nhất, Trình Điệp Qua đã được nghỉ ngơi đầy đủ lộ ra tư thái mê hoặc chết người mà không cần đền mạng, càng muốn lấy mạng người ta hơn là người đàn ông này cứ cười mãi thôi. Trình Điệp Qua tươi cười sẽ tỏa ra một sự mê hoặc chết người, Trình Điệp Qua như vậy càng làm cho Nặc Đinh Sơn không thể không thấp giọng nhắc nhở "Không được cười".
"Tại Sao". Anh hỏi một câu hết sức là vô tội.
Tại Sao? Không biết là anh hồ đồ thật hay là giả vờ hồ đồ nữa? Nặc Đinh Sơn thầm oán giận trong lòng. Vì Sao? Không nhìn thấy gần bọn họ đều một là đám con gái hay sao, các cô nàng này có khi là đi theo Trình Điệp Qua tới cửa hàng tiện lợi này cũng nên, không nhìn thấy hiện tại các cô nàng ấy đang lén nhìn anh hay sao? Vào giờ phút này, nụ cười của Trình Điệp Qua mỗi giây mỗi khắc lại như truyền tới một loại thông điệp thế này: Muốn có số điện thoại cá nhân của tôi không?
Nặc Đinh Sơn dùng ánh mắt mà nhắc nhở ông xã của mình: Đã bảo anh đừng cười rồi mà.
Ai ngờ anh lại cười càng trêu tức hơn.
Ánh mắt của đám con gái lại càng táo tợn hơn.
Ánh mắt cảnh cáo lại thêm phần làm nũng: Xin anh đó, đừng cười nữa.
Anh vẫn thờ ơ không thèm đoái hoài.
Tên khốn này, lúc trước không phải đã nói cô bảo anh đi hướng đông thì anh sẽ không đi hướng tây sao? Mặt ghé sát lại gần anh, thấp giọng nhắc nhở "Trình Điệp Qua, anh mà còn cười nữa thì em sẽ chắn anh ở trên tấm ván đấy".
Ở Bắc Kinh, Trình Điệp Qua đã làm qua việc thế này, một người đàn ông chắn một cô gái ở trên cánh cửa nhất định là một chuyện tổn thương tự ái to lớn. Nặc Đinh Sơn cho là vậy.
Ai ngờ.
Người này không chỉ không thu lại nụ cười, mà nụ cười còn rạng rỡ hơn nữa, hàm răng trắng và đều tăm tắp tới chết người. Nặc Đinh Sơn vô cùng đau đầu.
Trong khi Nặc Đinh Sơn vô cùng đau đầu thì Trình Điệp Qua lại như một học sinh bướng bỉnh nhất trong lớp "Bà Trình, ông Trình cực kỳ hoanh nghênh em đem anh ấy chặn ở trên tường".
Ở cửa hàng tiện lợi có cửa sau, cửa sau là ra một con hẻm nhỏ hẹp, vào lúc này con hẻm nhỏ không một bóng người, trong thế giới ấy chỉ có cô và anh, muốn chơi đùa thế nào cũng không có liên can gì, muốn chơi trò ấu trĩ thế nào cũng không có liên can gì, ông Trình cũng rất phối hợp.
Chỉ là, chưa tới mấy lần ông Trình đã đổi khách thành chủ, từ anh bị đặt ở trên tường đã bị đổi thành cô, sau đó cũng không biết chơi đùa thế nào mà đã thăng cấp thành phiên bản người lớn. Môi dán chặt lấy nhau, bàn tay tiến vào trong quần áo của nhau, đầu ngón tay tự do thoải mái trên cơ thể nhau, cô trêu trọc nơi mẫn cảm của anh, anh đáp lại, cần mẫn không biết mệt mỏi.
Anh không ngừng thở dốc, điều hòa lại hơi thở, giọng nói trầm khàn của anh phả vào cổ cô đầy bất lực "Nặc Nặc, anh thực sự muốn em".
Sau khi cô đỏ mặt nhắc nhở anh "Sạch rồi" thì anh vội vàng kéo tay cô rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nửa tiếng sau đó họ rời khỏi bến cảng Manchester.
Lúc con tàu tới tòa thành trên biển thì sắc trời đã dần dần chìm xuống, cô theo phía sau anh đi qua đủ nơi làm người ta hoa hoa mắt, bên tai nghe thấy tiếng của rất nhiều người, những giọng nói đó đều gọi cô là "Bà Trình".
Những tiếng "bà Trình" đó đều đi sau tiếng "ông Trình", như vậy xếp chồng lên nhau thì là "Ông Trình, bà Trình". Sau khi Trình Điệp Qua làm ra sự kiện ầm ĩ như vậy, muốn người ta không biết cô và anh đã kết hôn là một chuyện rất khó khăn.
Thoạt đầu nghe từ trong miệng người khác gọi tiếng "bà Trình" này trong lòng Nặc Đinh Sơn rất hoang mang, trong lòng cô vẫn còn ám ảnh cái số hiệu "1307" kia để lại, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.
Lời anh nói suýt chút nữa lại làm cô rơi nước mắt.
"Nặc Nặc, là vì thời gian sau này chúng ta sẽ được ăn, được ngủ cùng nhau còn rất rất nhiều".
"Cái gì?" Lời của anh làm cho cô có chút mơ hồ không hiểu.
"Là vì cái đó nên mới cười, ngay cả anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, có thể thấy được anh vui tới cỡ nào khi em trở thành bà Trình". Dùng lại một chút: "Không, nói chính xác hơn là, là cảm kích, anh đã cưới được em thật là tốt".
Nặc Đinh Sơn quay mặt qua hướng khác, cô không dám nhìn vào ánh mắt anh, cô nghĩ khi anh nói tiếp những lời này nhất định lúc ấy ánh mắt có thể có dịu dàng cỡ nào thì dịu dàng thế ấy, cô nhất định sẽ vì ánh mắt dịu dàng ấy mà rơi lệ mất thôi, cô muốn dùng thời gian hạnh phúc dành cho nụ cười mà thôi.
Trên hành lang lộng lẫy, tay cô được anh nắm lấy, cô mỉm cười với mỗi người chào cô một tiếng "Bà Trình".
Sau khi dùng xong bữa tối tại nhà hàng họ quay lại phòng, phòng của anh vẫn giữ nguyên tình trạng như hai năm trước, vừa quay về phòng cô và anh thoáng cái trở nên mất tự nhiên, điểm mất tự nhiên này đúng là giống như là đêm tân hôn, mong chờ, bất an, bồn chồn, không biết như thế nào.
Cũng không biết sao mà ánh mắt dịu dàng của anh lại trở nên nóng rực, làm cho cô chỉ có thể tìm một chút chuyện để làm. Đúng vậy, cô phải tìm váy ngủ.
Tìm được váy ngủ, Nặc Đinh Sơn cúi đầu nói một câu "Em đi tắm".
Chân bước về phía trước, thì bị một bức tường người chắn lại.
Cô ngẩng đầu, dưới ánh mắt nóng rực ấy lắp bắp nói "Anh chắn... chắn lối của em, tránh... ra".
Như không nghe thấy lời cô, anh đứng im không nhúc nhích.
"Trình... Trình Điệp Qua".
"Nặc Nặc" Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ trên mặt cô: "Đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em có công nhận cách nói này không?"
Cô nuốt nước bọt, không nói lời nào.
"Ngoan". Anh tựa như khen ngợi đứa trẻ, môi lại tiến gần mặt cô thêm chút nữa, thì thầm: "Nặc Nặc".
Cô cà lăm "Ừm".
"Sạch rồi?" Anh hỏi cô.
Cái gì sạch rồi? Sau khi nghĩ rõ ràng mặt Nặc Đinh Sơn nóng bừng. Tên khốn này rõ ràng là cố ý, không phải đã nói cho anh rồi sao? Cô mở miệng muốn mắng anh, nhưng miệng lại lắp bắp bật ra "Sạch rồi".
"Ngoan".
Tiếng "ngoan" ấy nghe ra cực kỳ hài lòng, sau đó Trình Điệp Qua tránh người ra, Nặc Đinh Sơn siết tay nắm chặt váy ngủ chạy thẳng tới phòng tắm, sau lưng truyền tới tiếng cười khanh khách của anh.
Tiếng cười sau lưng làm cho Nặc Đinh Sơn dừng bước lại, tối nay lúc Trình Điệp Qua order bữa tối trong đầu cô vô cùng rõ ràng, rõ ràng tới mức Nặc Đinh Sơn thầm kêu to không ổn.
Cô quay đầu lại lắp bắp "Anh không phải là sẽ thực sự..."
Câu "một đêm bảy lần" còn kẹt cứng ở trong miệng.
"Thực sự cái gì?" Người hỏi câu này nhất định là cố ý làm khó cô.
Tiếng chuông cửa vang lên.
***
Ngày 14 tháng 2, ngày thứ 14 Nặc Đinh Sơn trở thành bà Trình.
Họ rời Manchester tới London, dọc đường đi Trình Điệp Qua rất ít nói. Rất rõ ràng, tối qua tình hình đột nhiên phát sinh làm cho ông Trình rất không vui, du lịch tân hôn của bà Trình và ông Trình có chút giống với kịch bản của một bộ phim điện ảnh hài, mỗi lần tới thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đều sẽ bị tình hình khóc giở mếu giở cắt ngang.
Tối qua, một chàng trai vừa mới chia tay với bạn gái của mình sau khi uống rượu say đã đi nhầm phòng, bất luận Trình Điệp Qua và nhân viên phục vụ đuổi thế nào thì con sâu rượu này cũng cứ ì ra không đi, thậm chí anh ta còn nhận nhầm Nặc Đính Sơn thành bạn gái của anh ta. Đem hết nước mắt nước mũi ra kể lể, còn tuyên bố nếu như cô mà rời khỏi anh ta thì anh ta sẽ tự sát, Nặc Đinh Sơn bất đắc chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm vai trò bạn gái của chàng trai, trong lúc cô đảm nhiêm bạn gái của anh ta, gương mặt của ông Trình từ đầu tới cuối đều đem thui.
Thế là đêm tân hôn của bà Trình và ông Trình cứ thế lại một lần nữa đi toang.
Ngày 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân của Phương Tây, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hoa tươi cùng với những cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn các tủ kính trong cửa hàng bày đủ các loại quà được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ. Tất cả đều chứng minh đây là một ngày lễ màu hồng.
Cho dù Nặc Đinh Sơn đã vắt hết óc để suy nghĩ ra một số đề tài thú vị, nhưng Trình Điệp Qua từ đầu tới cuối vẫn bày ra bộ mặt lạnh như tiền.
Làm vẻ mặt vui thích, Nặc Đinh Sơn dựa cả người vào người Trình Điệp Qua, giọng bẽn lẽn: "Ông Trình mua hoa cho bà Trình đi".
Hoa tới tay của cô, sau khi trả tiền xong Trình Điệp Qua vẫn một gương mặt thối hoắc như thế, dường như đối với sự lạnh nhạt của cô tối qua với anh là một chuyện không thể tha thứ.
Được rồi, tối qua là cô có hơi quá đáng, chàng trai tối qua răng trắng môi hồng, chàng trai như vậy khi khóc rất dễ gợi lên tình cảm tràn trề của người mẹ của các cô gái.
Lúc vừa mua hoa, chủ cửa hàng hoa còn kín đáo đưa cho Nặc Đinh Sơn một tấm danh thiếp, đây là địa chỉ còn có số điện thoại của một của hàng bán đồ người lớn.
Trên chuyến bay từ Manchester tới London, Nặc Đinh Sơn đã nghe qua mấy phụ nữ tụ tập một chỗ thì thầm bàn tán, các cô ấy nhỏ giọng chia sẽ đêm nay sẽ cho bạn trai, chồng của mình một "niền vui bất ngờ", trong đó có một người nhắc tới tên của cửa hàng bàng đồ người lớn mà Nặc Đinh Sơn cầm trong tay.
Hông nay đúng là lễ tình nhân, người đàn ông này rốt cuộc là muốn giận tới khi nào đây, cơ mà lễ tình nhân sắp trôi qua một nửa thời gian rồi.
Cô lén đưa tấm danh thiếp cho Trình Điệp Qua, không cho anh có cơ hội ném đi, thấp giọng hỏi: "Anh muốn tối nay em mặc trang phục như thế nào?"
Anh nhăn mày. Nặc Đinh Sơn bất chấp khó khăn, dâng tặng sự hiểu biết có hạn trên phương diện nào đó: "Huỳnh quang? Trang phục ngọt ngào? Bọt Champagne? Vải bó sát? Đồng phục học sinh? Đồng phục y tá? Đồng phục hầu gái?"
Chân mày anh càng nhăn tợn hơn, dường như cô đã chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Quả nhiên biểu cảm mặt lạnh như tiền lộ ra tức giận: "Nặc Đinh Sơn, những cái này em đã học ở đâu ra? Không đúng. là ai đã dạy em".
Người đàn ông này, vẻ mặt này, khẩu khí này giống như cô vừa khoe khoang sự hiểu biết là tội ác tày trời vậy, giọng điệu lại càng côi cô như là học sinh cấp hai chưa va chạm sự đời. Được thôi, thích đóng thành kiểu tiểu bạch thỏ cũng không phải là không được.
"Vừa rồi trên chuyến bay em có vô tình nghe được". Trong giọng điệu chân thành của Nặc Đinh Sơn còn mang theo một chút ngượng ngùng.
Sắc mặt Trình Điệp Qua tốt hơn một chút.
Sau khi biết mình đã chữa lợn lành thành lợn què Nặc Đinh Sơn muốn lấy lại tờ danh thiếp mà cô đã nhét vào trong tay Trình Điệp Qua, ai dè Trình Điệp Qua không mảy may muốn trả lại tờ danh thiếp lại cho cô.
Nâng bó hồng lên, Nặc Đinh Sơn buồn bực đi theo phía sau Trình Điệp Qua đi tới bãi đậu xe.
Thắt xong dây an toàn, Nặc Đinh Sơn nghe được lần đầu tiền Trình Điệp Qua chủ động mở miệng nói với cô một câu từ tối qua tới giờ "Cái cuối cùng".
Cái gì là cái cuối cùng?
"Anh chọn cái cuối cùng". Giọng điệu của anh nghe có chút thiếu kiên nhẫn.
"Cái cuối cùng là cái cuối cùng nào?" Không dễ dàng mà đợi được Trình Điệp Qua chủ động mở miệng ra với cô, Nặc Đinh Sơn dè dặt hỏi.
"Trang phục hầu gái!" Anh không kiên nhẫn mà nâng giọng lên.
Há...
"Đừng nói với anh là em đổi ý rồi chứ?"
"Không có". Nặc Đinh Sơn vội vàng nhấn mạnh.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, rẽ lái. Nặc Đinh Sơn nghe thấy lời ấu trĩ của Trình Điệp Qua khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười nhưng không khỏi đáng yêu.
"Không cảm thấy lúc chúng ta mới bắt đầu sống chung rất giống như kiểu chủ nhân và hầu gái thời trung cổ sao? em làm việc cho anh, anh trả lương cho em".
Há...
"Không thấy sao?" Anh cao giọng.
Cô cuống quýt gật đầu.
Hành trình "Trở về chốn cũ" của Ông Trình và Bà Trình là Hyde Park, khi đó là lần đầu tiên cô tới London tìm anh, lấy thân phận là bạn gái, nhưng căn phòng chói lọi này làm cho cô tuyệt vọng, làm cho cô có ý nghĩ muốn chia tay với anh, có điều bây giờ đã qua hết cả rồi.
Vào khoảnh khắc hoàng hôn, chiếc xe lái vào Hyde Park, họ nhận được chiếc hộp được gói tinh xảo.
Lần nữa đẩy cửa căn phòng kia ra, thân phận của cô từ bạn gái của anh đã trở thành bà xã của anh.
Chiếc ly chạm vào nhau trong tiếng nhạc du dương, ánh sáng mờ ảo mơ màng, hoa hồng, ánh nến, hương rượu.
"Vì Trình Điệp Qua có thể lấy được Nặc Đinh Sơn".
"Vì Nặc Đinh Sơn có thể gả cho Trình Điệp Qua".
"Vì đêm tân hôn".
"Vì đêm tâm hôn".
Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần chìm xuống, anh không vội, cô cũng không vội, giống như thời khắc này của cô và anh vậy, chân trần chậm rãi chuyển động theo điệu nhạc.
Đêm, Ánh mắt theo chất rượu từ từ chuyển sang nồng cháy, nhu cầu của người trưởng thành vào thời khắc này không cần phải nói thành lời.
"Biết mặc không?" Anh khẽ hỏi.
Dùng giọng nói thấp không thể thấp hơn "Chờ em".
Sau câu "chờ em" đó Nặc Đinh Sơn cầm chiếc hộp đi về phía căn phòng, đóng cửa phòng lại, mở chiếc hộp ra, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng...
Mặt đỏ tới tận mang tai, cô rón rén bước từng bước một, Trình Điệp Qua không có trong phòng khách, cửa của thư phòng mở một nửa để lộ ra chút ánh sáng.
Nặc Đinh Sơn lấy hết can đảm đẩy cửa thư phòng ra.
Trình Điệp Qua đang nhận điện thoại, Nặc Đinh Sơn đóng cửa lại cũng không dám nhúc nhích nữa, cứ thế đứng ở đó đợi Trình Điệp Qua tiếp điện thoại. Trình Điệp Qua vừa tiếp điện thoại vừa nhìn cô, ánh mắt của anh sau khi dừng lại ở ngực cô thì rơi vào vị trí trên đùi cô.
Chiếc váy rất ngắn, chiếc vớ ren rất dễ dàng khiến người ta có suy nghĩ không trong sáng, những cái này cô vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận được, khiến cô khó mà chấp nhận được chính là thiết kế ở phía sau.
Sau khi nhận điện thoại xong Trình Điệp Qua trực tiếp ngắt điện thoại ở ngay trước mặt cô, đứng nguyên tại chỗ: "Nặc Nặc, qua đây".
Làm sao đây, cô đã bắt đầu hối hận khi đã mặc thành ra thế này rồi.
"Trình Điệp Qua, em không có nuốt lời, em đã mặc rồi". Cô lí nhí nói, ý trong lời nói rất rõ ràng, em đã mặc rồi anh cũng đã nhìn rồi, vậy là được rồi.
Anh lắc đầu: "Phía sau vẫn chưa nhìn mà".
Sau khi nghe rõ lời của Trình Điệp Qua hai má của Nặc Đinh Sơn nhanh chóng nóng bừng lên.
"Anh rất tò mò thiết kế ở phía sau". Giọng anh tỏ ra rất tò mò.
"Thiết kế phía sau nhìn.. nhìn có gì đẹp đâu, cũng... cũng thế thôi". Giọng cô lí nha lí nhí. Đúng là tồi tệ mà, cô lại cà lăm rồi.
"Chỉ thế nào?"
"Không có... cái gì đáng xem cả".
"Thật sao?"
Cô ra sứ gật đầu.
Trình Điệp Qua vượt qua chiếc bàn, đi về phía cô.
Mà lưng của cô thì cố sống cố chết dán chặt vào cánh cửa.
"Nặc Nặc, em đang đỏ mặt kìa".
"Không... em không có đỏ mặt".
Anh đứng cách cô khoảng ba bước chân.
"Nặc Nặc, xoay người lại nào".
"Không"
"Nặc Nặc, anh muốn xem".
"Không, đừng..."
"Cho anh nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một cái, sau khi nhìn xong anh sẽ lập tức nhắm mắt lại liền".
"Thật là chỉ nhìn một cái thôi?"
"Thật chỉ nhìn một cái, anh thề".
Nhìn một cái cũng không có gì, không phải sao? Anh nói nhìn một cái rồi sẽ lập tức nhắm mắt lại. Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Trình Điệp Qua, trong ánh mắt của anh là một mảng bình lặng.
Nhìn một cái thì không sao.
Thế là...
Cô từ từ xoay người lại.
"Shit!" Từ sau lưng truyền tới một câu như vậy.
Tiếp đó là họ đã trải qua trong căn phòng đó một ngày hai đêm.
***
Ngày 16 tháng 2, Nặc Đinh Sơn trở thành bà Trình ngày thứ 16. Họ rời khỏi Hyde Park, chiếc xe chạy theo hướng Tây London, trạm cuối cùng của hành trình "Trở về chốn cũ" của ông Trình và bà Trình là Notting Hill, nơi anh và cô lần đầu quen nhau.
Notting Hill được thượng đế ưu ái ánh mặt trời luôn chói trang trên phố.
Chỉ là ngày hôm nay bầu trời mây giăng kín lối, Trình Điệp Qua lái xe, Nặc Đinh Sơn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, chiếc xe dừng ở giao lộ đèn đỏ, một tay để trống của anh nắm chặt lấy tay cô.
Sau đó, có một vài thứ mờ ám tỏa ra trong buồng xe không nói rõ được thành lời, hai má cô hơi ửng đỏ, anh nhìn ánh mắt của cô có chút không tự nhiên.
Trải qua một ngày hai đêm có bao nhiêu điên cuồng, vào giờ phút này Nặc Đinh Sơn đã không còn dũng khí để nghi lại nữa, cô chỉ biết vào sáng sớm hôm nay tỉnh lại, phòng tắm, phòng khách, phòng ngủ, ban công, thư phòng khắp nơi đều có thể nhìn thấy được dấu vết họ để lại trong lúc nồng nhiệt, cô tỉnh lại trên ghế salon, lúc tỉnh lại anh vẫn còn đang chôn vùi bên trong cô.
Thời gian giữa trưa họ đã tới Notting Hill, vẫn quen thuộc với Nặc Đinh Sơn như vậy, bất luận thế giới bên ngoài có thay đổi từng ngày thế nào đi chăng nữa nhưng người dân Notting Hill vẫn không hề thay đổi, họ bằng lòng với hiện tại, đường phố yên tĩnh, khóa của thùng thư hỏng cũng lười thay lại. Lớp sơn trên khung cửa sổ đã phai màu, cỏ dại trong vườn và loại hoa quý cũng thân thiết nằm cùng với nhau chẳng có việc gì. Cư dân ở gần quảng trường ngay cửa có thể tùy tiện đặt chiếc bàn và hai cái ghế để bình cà phê lên là có thể làm thành quán cà phê rồi. Khách du lịch ngồi trên ghế gọi cả buổi cũng không có người ra bắt chuyện, nhân viên giao hàng giao món ăn lái chiếc xe gắn máy gào rú đi trên đường, nhà nhà trên bệ cửa sổ đều đặt đầy hoa tươi.
Nhìn tất cả mọi thứ làm viền mắt của Nặc Đinh Sơn ngấn lệ, xung quanh không có người, cô đứng bên đường chờ Trình Điệp Qua, chồng của cô.
Một bà lão khoảng 50 tuổi đi về phía cô, sau khi bà ấy biết cô biết nói tiếng Đức thì liền nhờ cô giúp đỡ.
Nặc Đinh Sơn theo sau bà lão đi tới từng con phố, cô giúp bà lão ấy tìm chú cún của bà ấy, có mấy người nhận ra cô, họ thân thiết gọi tên cô, họ đã biết tin tức cô đã kết hôn với Trình Điệp Qua, bỏ bày tỏ lời chúc phúc với cô.
"Cinderella cuối cùng cũng tìm được tình yêu chân chính của hoàng tử của cô ấy rồi".
Sau khi lễ phép nói cảm ơn xong với hàng xóm ngày xưa tới chúc phúc cho cô Nặc Đinh Sơn mới phát hiện ra, bà lão nói tiếng Đức cũng không biết đã biến mất từ khi nào.
Cả con đường không một bóng người, phía trước con đường cô đang đứng có một con dốc nhỏ, mặt đường màu xám, không biết từ khi nào ánh nắng đã xuyên thủng tầng mây rải rác màu xám trên mặt đường, màu trắng di động trên mặt đường là màu sắc của ánh mặt trời chiếu xuống, màu đỏ, màu lục, màu tím, giống như cầu vồng.
Qua ánh mặt trời rực rỡ lững lờ, cô nhìn thấy rất rõ ràng kiến trúc ở hai bên đường, đây là con đường lâu đời nhất ở Notting Hill, con đường này có một cái chợ nhỏ, mọi người ở nơi này gọi là khu số 7, chỗ chân cô đang đứng là khu nhà trọ kiểu cũ, cô đã từng thuê nhà ở nơi này, chủ nhà của cô là một bà lão tên là Diana, mà vào lúc này đây vị trí cô đang đứng là ở gần chỗ cổng sắt.
Tất cả vẫn giữ lại diện mạo như khi cô rời đi, màu sắc của bức tường, cửa sổ, ban công, khóa điện tử của xe đạp, kể cả màu sơn của cái cổng này, thậm chí là tới cả cái khóa cổng, cái khóa này vẫn là hình dáng vừa thô kệch vừa cũ.
Nhưng vào lúc này, khóa cũng không khóa lại, không biết khách trọ nào sơ ý lơ là đã quên khóa cổng lại, nếu như gặp phải trộm thì sao? Đã quên là mỗi lần quên khóa cửa thì bà chủ nhà chìa ra hóa đơn phạt là 50 bảng Anh rồi sao?
Sau khi chắc chắn cô đã khóa kỹ cửa rồi, Nặc Đinh Sơn quay đầu lại.
Ngày 16 tháng 2 năm 2015, 2 giờ 10 phút chiều, sau khi Nặc Đinh Sơn khóa xong cửa đã đụng phải một người, một người đàn ông trẻ, mặc áo sơ mi màu lam nhạt, trong lòng ôm một xấp tài liệu, trong tay cầm một ly cà phê.
Anh đứng ở ngược sáng, áo sơ mi màu lam nhạt tỏa sáng dưới ánh mặt trời buổi chiều lúc 2 giờ 10 phút, thứ duy nhất không giống như khi ấy là trên cổ anh còn có thêm một chiếc khăn quàng cổ màu lam đậm.
"Anh thích màu nào?"
"Anh cũng không rõ nữa".
"Màu lam gần giống với cây oải hương được không".
"Cái gì?"
"Em đan cho anh chiếc khăn màu giống như vậy, mùa đông thích hợp với màu sắc hơi đậm một chút".
"Được".
Đi một vòng, chiếc khăn cô đan cho anh cuối cùng đã tìm được chủ nhân của nó, không có gì hạnh phúc hơn so với thời khắc này, không phải sao?
Nhưng dường như người này còn chê cô chưa đủ hạnh phút á.
"Nặc Nặc, anh nhớ dáng vẻ khi đó của em". Ngón tay của anh chậm rãi đặt lên trán cô, khi đó trên trá em dán miếng băng dính, miếng băng dính là hình ngôi sao màu lam nhạt, miếng băng dính bị cắt thành 1 phần 2".
Nước mắt nói tới là tới, dọc theo hai bên khóe mắt cô chảy xuống. Yên lặng, đúng vậy, lúc đó đúng là trán cô có dán miếng băng dính màu xanh lam, ngôi sao màu lam là Klein dán lên cho cô, thuộc về riêng Nặc Nặc.
Vào giờ phút này, Klein, em có nhìn thấy không? Nặc Nặc rất hạnh phúc.
"Lúc đó em có đẹp không?"
"Cực kỳ xinh đẹp, đẹp tới nỗi anh không nỡ rời mắt đi".
"Anh cũng là nhất kiến chung tình với em sao?"
"Đúng vậy, anh cũng đối với em là nhất kiến chung tình".
"Như vậy, không phải là nhà anh cách nơi này chỉ có 18 số thôi sao? có phải nhà của anh cũng có cánh cổng màu xanh lam?"
"Đúng vậy, nhà anh cách nơi này chỉ có 18 số, cổng nhà anh cũng được sơn màu xanh lam".
"Anh có tiện sách lữ hành không?"
"Đúng vậy, anh có một tiệm sách lữ hành, trên kệ sách chỉ đặt vài cuốn sách rất ít được chú ý".
Khoảnh khắc đó giống như là kỳ tích, họ dọc theo quỹ đạo ngày xưa để tìm về thời gian lúc ban đầu.
Tháng 4 năm 2010, 2 giờ 10 phút ở trên góc đường đó, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đã nhất kiến chung tình lẫn nhau.
Đôi nam nữ ấy đứng bên đường, Buổi chiều bình yên này, họ chìm trong thế giới của nhau, ở con phố đối diện cách đôi nam nữ ấy khoảng 18 số, màu sơn của cánh cổng của gia đình kia được sơn màu xanh lam.
Có cánh cổng màu xanh lam tất nhiên sẽ có tiệm sách lữ hành.
MM
~Hết~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.