Chương 157: Sáng mắt
Mộng Khê Thạch
26/09/2016
Thuốc được chia làm hai loại: thuốc uống và thuốc thoa. Thuốc uống dù có đắng, Dận Tự vẫn có thể chịu được, chẳng qua là một bát thuốc mà thôi, nhưng thuốc thoa lại giống như một sự hành hạ.
Bắt đầu là cảm giác mát lạnh tê dại, dần dần trở nên sưng nóng, đến sau, biến từ ê ẩm thành đau đớn, giống như có ngàn vạn cây kim đang đâm vào mắt, đau đến độ hắn gần như thất thanh gào thét.
Dận Chân cũng từng lo lắng, nên đã sai người cầm phương thuốc này đi phân tích, nhưng toàn là dược liệu phổ thông có công dụng lọc gan sáng mắt, không có lẫn thứ gì mang tính chất độc hại, y muốn Dận Tự ngưng dùng, nhưng đối phương không chịu, cắn răng tiếp tục kiên trì.
Mỗi ngày đắp hai lần sáng tối, nói cách khác, trong một ngày phải trải nghiệm cảm giác giày vò này hai lần.
Dận Chân một bên vuốt lưng mong có thể xoa dịu hắn, một bên nhỏ nhẹ nói: “Nếu đệ không chịu được nữa, huynh có thể sai người đi tìm phương thuốc khác . . . .”
Hai mắt Dận Tự bị bịt lại bởi băng mắt, sắc mặt tái nhợt, đầu mướt mồ hôi, hiển nhiên đang cố hết sức áp chết cơn đau dằn vặt này, đến cả tiếng nói cũng như bật ra từ giữa kẽ răng: “Đừng, đã kiên trì được hơn mười ngày, hễ có một tia hy vọng, đệ không muốn dễ dàng bỏ cuộc . . . . Đại phu cũng nói rồi mà, trước đây cũng từng có người phải chịu đựng bệnh tật dày vò thế này, nhưng cuối cùng cũng khỏi hẳn . . . .”
Hắn nói chuyện một cách gắng gượng, bàn tay nắm chặt tay cầm của ghế, giống như muốn khảm cả xương cốt vào đấy, ngón tay trắng bệch, ***g ngực phập phồng không ngừng, nhưng vẫn cố khống chế không để tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng, Dận Chân nhìn hắn mà lòng đau như cắt, cũng không băn khoăn đang có mặt người ngoài, nắm lấy tay hắn.
“Nếu đau, thì hãy nắm tay huynh, đừng cố chịu . . . .”
Dận Tự muốn rút tay lại, nhưng do đối phương nắm rất chặt, cơn phỏng ở mắt làm hắn không rảnh nói thêm gì nữa, chỉ có thể vô thức nắm chặt lấy bàn tay kia.
Nửa canh giờ sau, đau đớn dần dần thối lui, cả người hắn như mất sức, ngã xụi lơ trên ghế dài, không chống lại được cơn mệt đang ùn ùn kéo đến, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mu bàn tay Dận Chân bị hắn bấu đến chảy máu mấy đường, nhưng không có lấy một tiếng phàn nàn, chỉ lấy chăn đắp lại cho hắn, rồi đứng dậy đi tìm đại phu xin ít thuốc thoa.
“Bệnh mắt của xá đệ, thật sự có thể chữa khỏi chứ?”
Lão đại phu đang ngồi bên bếp lò phe phẩy quạt trông lửa, Dận Chân đi qua mở lời hỏi.
Ông lão không ngẩng đầu dậy, chỉ lắc tay thở dài: “Bệnh mắt của lệnh đệ, không chỉ là bệnh cũ, mà còn do gút mắc trong lòng, y thuật của lão hủ có thể giúp hắn chữa lành ngoại thương, nhưng có thể khỏi hẳn hay không, còn phải xem chính hắn có giải được gút mắc trong lòng mình không.”
Sắc mặt Dận Chân tối sầm đi, mãi lát sau mới nói: “Làm phiền đại phu dốc lòng cứu chữa cho xá đệ, nếu có thể khỏi hẳn, nhất định sẽ trả công xứng đáng.”
Từ lúc Dận Tự đến đây cầu thầy, nhóm họ liền ngủ lại bệnh quán này, vốn đã trả công không ít, sống chung nhiều ngày, ông lão cũng từ ngôn từ cử chỉ của họ nhận ra đối phương phi phú tức quý, nghe vậy vội nói: “Lương y như từ mẫu, lão hủ đương nhiên phải cố hết sức.”
Dận Chân khẽ gật đầu, không nói gì, trông có vẻ chất chồng tâm sự.
Phía bên này Dận Chân đang vì bệnh tình của Dận Tự mà phiền muộn, phía bên kia, cuộc tranh chấp giữa Trương Bá Hành và Cát Lễ, đang dần có xu thế trở nên gây cấn hơn.
Trong nha môn Tuần phủ, Trương Bá Hành vùi đầu trước bàn, múa bút thành văn, soạn thảo tờ tấu chương thứ ba trong tháng.
Hai quyển trước, đều bị Hoàng đế cho qua, chỉ truyền chỉ dụ về, khiển trách ông cùng Cát Lễ, bảo hai người nên vứt bỏ hiềm khích, chăm chỉ làm việc, đừng phụ hoàng ơn. Chỉ là chuyện tới nước này, họ tuyệt đối không có khả năng hòa giải, không nói đến Cát Lễ kiêu căng coi trời bằng vung, không để Tuần phủ như ông vào mắt, thì chỉ mỗi việc các sĩ tử bị tống vào ngục ngay trước mũi ông, cũng đủ khiến ông nhất quyết phải viết tờ tấu chương này.
Về phần Cát Lễ, đương nhiên cũng sớm không vừa mắt ông, chỉ mong có thể mau mau trừ khử.
Thình lình có một tiếng cười từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là câu chào: “Trương đại nhân bận rộn như vậy, không ngại vị khách không mời này đến quấy rầy chứ.”
Trương Bá Hành bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cơn giận xông lên đầu, ngẩng phắt đầu dậy nhìn, thấy là Án sát sử Giang Tô – Tào Nhạc Hữu, không khỏi sửng sốt, đồng thời dịu đi trông thấy.
Hiện tại ông cùng Cát Lễ đang trong giai đoạn tranh chấp kịch liệt, đã đến bước như nước với lửa, tuy Tào Nhạc Hữu không tỏ rõ lập trường đứng về phía ông, nhưng danh tiếng của y trước nay không tệ, nên Trương Bá Hành không mấy ác cảm với y.
“Hóa ra là Nghiệt đài đại nhân, không đón tiếp từ xa, sao hạ nhân lại không thông báo một tiếng?”
“Kẻ tầm thường đây sao dám làm phiền Trương đại nhân đón tiếp, hạ nhân nói Trương đại nhân đang ở nha môn, nên hạ quan tự ý đi vào.” Tào Nhạc Hữu mỉm cười, đồng thời chắp tay thi lễ.
“Tào đại nhân ngồi xuống trước, đợi ta viết thêm mấy chữ nữa là xong.”
“Trương đại nhân cứ làm việc trước đi.” Tào Nhạc Hữu gật đầu, không để sự thất lễ ấy trong lòng, thong dong bước quanh trong phòng, đưa mắt nhìn bốn phía, mặt mày hớn hở như đang dạo chơi.
Bút trong tay Trương Bá Hành vẫn không ngừng, chỉ mấy giây sau tờ tấu chương buộc tối Cát Lễ đã hoàn thành, ông tập trung rà soát lại một lần, xong mới đặt bút xuống đứng dậy.
“Tào đại nhân hôm nay đến, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”
“Chuyện quan trọng thì không dám, có điều đã nghe về thanh danh của Trương đại nhân từ lâu, nhưng từ lúc nhậm chức đến nay, chưa một lần đến bái phỏng lãnh giáo, hôm nay đặc biệt đến đây xin thứ tội.”
Trương Bá Hành ngầm chau mày, ông và Tào Nhạc Hữu không quen thân nhau mấy, đối phương đột nhiên đến tận nhà tìm, không biết có mục đích gì đây.
“Tào đại nhân tuổi trẻ tài cao, lại từng là cộng sự của Liêm Thân vương, bổn quan bất tài, đâu ra hai chữ chỉ giáo?”
Tào Nhạc Hữu thấy đối phương có lòng đề phòng cao, không khỏi bật cười: “Gần đây bên ngoài có tin đồn, đến hạ quan cũng nghe thấy, nên đến báo cho đại nhân một tiếng.”
Trương Bá Hành thoáng bất ngờ. “Tin đồn gì?”
“Đồn rằng, Trương đại nhân và Cát đại nhân, có xu hướng trở thành như nước với lửa, lại nghe đồn Trương đại nhân liên tục thượng tấu, xin Thánh thượng phái khâm sai đến đây điều tra vụ án khoa thi Giang Nam, nhất quyết phải kéo Cát đại nhân xuống đài.”
Cách dùng từ của y đậm mùi thăm dò, vả lại không thể dùng hai chữ hữu nghị để hình dung, Trương Bá Hành sa sầm mặt. “Tào đại nhân có ý gì?”
Tào Nhạc Hữu vốn cho rằng tính cách của bản thân không hợp với tác phong luồn cúi chốn quan trường, tuy rằng sau mấy năm rèn luyện đã cải thiện hơn nhiều, nhưng vẫn không đến được trình độ khéo đưa khéo đẩy, lại không ngờ rằng, vị Tuần phủ đại nhân này, còn vượt trội hơn mình, thảo nào Hoàng thượng đến tận bây giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện, đoán chừng do sợ tính tình ngay thẳng lỗ mãng của Trương Bá Hành làm hỏng đại sự.
“Hạ quan nghe nói, Cát đại nhận cho tập hợp quan viên trên tam phẩm ở Giang Nam, muốn liên kết thượng tấu, buộc tội Trương Bá Hành, nên đặc biệt đến đây để báo tin cho Trương đại nhân.”
Đối phương quả nhiên đổi mặt. “Lại có việc này nữa sao?”
“Cát Lễ cũng từng sai người đến chỗ hạ quan, với danh nghĩa bày tiệc chiêu đãi, mục đích chính là muốn lôi kéo.”
Trương Bá Hành bừng tỉnh, giờ mới hiểu Tào Nhạc Hữu đến đây chuyến này, không có ý thù địch, vội chắp tay nói: “Tào đại nhân, xin mời ngồi.”
Hai người chia nhau ngồi xuống, Trương Bá Hành lại nói: “Chẳng hay hiện nay đã có bao nhiêu quan viên bị Cát Lễ lôi kéo, mong Tào đại nhân cho biết.”
Tào Nhạc Hữu lắc đầu: “Hạ quan cũng không rõ lắm, có điều thế lực của Cát Lễ hùng hậu, lại là hoàng thân quốc thích, Trương đại nhân tội gì phải ráng đối đầu với lão, không bằng lui một bước, tìm đường lùi vẫn kịp.”
Trương Bá Hành hừ một tiếng rõ to: “Vùng đất Giang Nam rộng lớn, há để mặc lão một tay che trời, quan tiền nhiệm của bổn quan và cả của Tào đại nhân năm xưa, Tuần phủ Giang Tô Vu Chuẩn – Vu đại nhân, Án sát sử Tiêu Ánh Hán – Tiêu đại nhân, cũng do sợ quyền thế của lão, mới bị lão ép sát từng bước, đến độ cuối cùng phải từ quan, tuy bổn quan thấp cổ bé họng, nhưng cũng không sợ quyền thế ngập trời của lão ta, vụ án khoa thi Giang Nam, Cát Lễ nhận hối lộ, đại sự nhầm lựa chọn nhân tài cho đất nước, lại thành quyền hành cho hắn muốn làm gì thì làm, người này một ngày không trừ, Giang Nam liệu có ngày bình yên?”
Dù Tào Nhạc Hữu cảm thấy ông quá mức cố chấp, nhưng cũng phải vì sự chấp nhất này mà lấy làm khâm phục.
Y gật đầu, bỗng đứng dậy, nghiêm trang nói: “Trương Bá Hành tiếp chỉ.”
Trương Bá Hành ngỡ ngàng, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tào Nhạc Hữu lại từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bài nhỏ, bày ra trước mặt ông, Trương Bá Hành chấn động, vội vàng đứng dậy quỳ xuống.
“Thần, Trương Bá Hành tiếp chỉ!”
“Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, ba ngày sau, nha môn Tuần phủ khai thẩm vụ án hối lộ khoa thi Giang Nam, đến lúc đó do ba người Lại bộ Thượng thư Trương Bằng Cách, Cát Lễ, Trương Bá Hành chủ thẩm, khâm thử.”
Trên mặt Trương Bá Hành hiện lên vẻ ngơ ngác, nhưng vẫn dập đầu lĩnh chỉ.
“Trương đại nhân, xin hãy đứng lên.” Tào Nhạc Hữu đưa tay dìu ông dậy.
“Tào đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trương Bá Hành ngập ngừng hỏi.
Tào Nhạc Hữu cười nói: “Trương đại nhân chỉ cần làm theo ý chỉ, phỏng chừng hai ngày nữa Lại bộ Thượng thư Trương đại nhân sẽ đến đây, hạ quan còn phải đến chỗ Cát đại nhân để tuyên đọc khẩu dụ của Hoàng thượng, không thể nán lại lâu.”
Dận Tự đã thành thói quen, dù nhắm mắt hay mở mắt đều là bóng tối, nhưng nào ngờ, lần này tỉnh dậy, lại có thể cảm giác được tia sáng lờ mờ cùng cảnh vật lắc lư trước mắt, tuy rằng vẫn không thấy rõ như trước, nhưng ít nhất, cũng có thể nhìn thấy đường nét tổng thể của nó.
Hắn cố dằn xuống cảm giác mừng rỡ trong lòng, sợ rằng bản thân còn đang chìm trong mơ, nhắm mắt, rồi lại mở mắt, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, mới có thể xác thực hai mắt của mình đã dần dần có khởi sắc.
Bản thân còn đang chìm trong niềm vui bất ngờ hòa cùng lo lắng, thì thấy có một người từ bên ngoài đẩy cửa vào, trong tay còn bưng theo thứ gì đấy.
“Lục Cửu.”
“Vâng, gia, người dậy rồi à?” Lục Cửu cũng không để ý, đặt bát thuốc lên bàn, rồi đến gần Dận Tự, giờ mới phát hiện hắn đang tập trung nhìn mình.
“Gia, người sao vậy?” Lục Cửu bị dọa nhảy dựng. “Không phải có chỗ nào khó chịu chứ?”
“Hôm nay ngươi mặc áo màu xanh biển?”
“Đúng vậy . . . .” Lục Cửu trả lời trong vô thức, bỗng sửng sốt, quan sát hắn từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa tung người nhảy cao ba thước. “Gia, người nhìn thấy?”
“Không rõ lắm, nhưng có thể thấy.” Dận Tự cong môi, biểu thị tâm trạng hắn lúc này rất tốt.
Lục Cửu mừng rỡ quá độ, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ. “Trời ạ, đây là sự thật, đúng là việc đáng mừng mà, nô tài phải đi bẩm báo cho Vạn Tuế . . . . À, nói cho Tứ gia hay!”
Đi được mấy bước, lại ngừng, vỗ đầu lẩm bẩm. “Xem, trí nhớ của nô tài thật là, Tứ gia đi vắng, vậy, vậy nô tài đi nói cho Tô quản gia biết, để ông vui lây!”
Dận Tự mỉm cười nhìn hắn chạy vòng quanh, không ngăn cản, mãi đến lúc Lục Cửu lầm bầm cho đã rồi chạy vù ra ngoài, mới đứng dậy đi đến cạnh bàn, uống một hơi cạn sạch bát thuốc.
Trong lòng đã không còn gánh nặng, đến cả thuốc đắng cũng không để trong lòng, uống xong, Dận Tự đặt bát xuống, đi ra khỏi phòng.
Hiện giờ trời vừa hừng sáng, trong sân tiếng chim hót ríu rít, tia nắng ban mai nhè nhẹ, Dận Tự nhìn tất cả mọi thứ, bỗng có cảm giác như đã qua mấy đời.
“Công tử dậy rồi?”
Trong sân có ông lão đang ngồi ôm quyển sách, và nghiền thuốc, thấy hắn đi ra, thì mỉm cười lên tiếng bắt chuyện.
Tô Bồi Thịnh vừa nghe được tin lập tức cùng Lục Cửu chạy đến, thấy Dận Tự có thể tự đi đường mà không cần người dìu, không khỏi vừa mừng vừa sợ, trong trạng thái kích động, mém tí làm lộ thân phận.
“Bát gia, người cuối cùng cũng khỏe rồi, nếu chủ tử mà hay, nhất định sẽ mừng lắm!”
Mấy ngày nay, Dận Chân để tâm đến bệnh mắt của Dận Tự thế nào, Tô Bồi Thịnh chứng kiến từ đầu tới đuôi, đối với vị thủ túc của Hoàng đế, càng không dám sơ suất.
“Mới sáng sớm chủ tử đã ra ngoài, không thì để nô tài phái người đi thông báo . . . .”
“Không cần, ta cũng sẽ không từ mà biệt, các người đứng đấy kích động làm gì, không sợ lão đại phu chê cười à.”
Lão đại phu nghe nhắc đến mình thì cười không ngớt: “Nói ra, thì họ cũng vì quan tâm công tử mà thôi, sao lão hủ lại chê cười chứ?”
Dận Tự cười cười, đuổi hết đám Tô Bồi Thịnh đi chỗ khác, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh lão đại phu, cùng ông trò chuyện một cách tự nhiên.
“Lão đại phu đúng là diệu thủ hồi xuân, Ứng Bát vô cùng cảm kích, ngài y thuật cao minh, sao không hưởng ứng lệnh triệu tập để vào cung, làm một Thái y?”
“Lão hủ nào có y thuật cao minh, có thể giúp công tử nhìn thấy lại ánh sáng, là nhờ vào phương thuốc cổ truyền của tổ tiên, nói về Thái y, tổ tiên cũng từng là Thái y của tiền triều, còn từng chẩn bệnh cho Hoàng đế Vĩnh Lạc, nhận được nhiều lời khen, chẳng qua về sau do sự cố mà bị chỉ trích, tổ tiên bị hỏi tội, tịch thu tài sản trảm nhà, vì điều đấy, Trữ gia đã lập ra tổ huấn, lệnh đời sau không được vào cung làm quan, để tránh gây họa đến con cháu.” trong khẩu âm lão đại phu mang theo hơi hướm địa phương, Dận Tự phải rất cố gắng để nghe hết, lão đại phu như nhận ra, nên cũng thả chậm nhịp điệu.
“Nhắc mới nhớ, lệnh huynh cùng công tử thủ túc tình thâm, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ, hôm qua lệnh huynh có hỏi lão hủ, ở Giang Nam chùa miếu nào linh nhất.”
Dận Tự cười đáp: “Huynh trưởng tin Phật, mỗi lần đến đâu, cũng phải đến chùa miếu linh thiên nhất để dâng hương lễ Phật.”
Lão đại phu lại nói: “Đúng là lễ Phật, nhưng lệnh huynh cũng là đi vì công tử.”
Dận Tự sửng sốt, có cảm giác không biết nên tiếp chuyện thế nào.
Trong lúc hai người trò chuyện, thì lại nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm đến gần, một người xuất hiện ngay tại cửa, lớn giọng nói: “Bao vây hết chỗ này cho ta!”
Dận Chân ra ngoài, mang theo mấy người thị vệ, chỉ còn lại bốn người bảo vệ Dận Tự, nhưng quan binh trước mắt lại có hơn trăm người, khí thế hùng hồn, người đến không có thiện ý.
Người dẫn đầu chính là tên công tử bột lần trước bị bọn Lục Cửu đánh cho một trận ở khách ***, gã nhìn người trong sân, cười gằn: “Một người cũng không tha, hôm nay gia muốn xem thử, kẻ nào dám đối nghịch với quan phủ!”
Bắt đầu là cảm giác mát lạnh tê dại, dần dần trở nên sưng nóng, đến sau, biến từ ê ẩm thành đau đớn, giống như có ngàn vạn cây kim đang đâm vào mắt, đau đến độ hắn gần như thất thanh gào thét.
Dận Chân cũng từng lo lắng, nên đã sai người cầm phương thuốc này đi phân tích, nhưng toàn là dược liệu phổ thông có công dụng lọc gan sáng mắt, không có lẫn thứ gì mang tính chất độc hại, y muốn Dận Tự ngưng dùng, nhưng đối phương không chịu, cắn răng tiếp tục kiên trì.
Mỗi ngày đắp hai lần sáng tối, nói cách khác, trong một ngày phải trải nghiệm cảm giác giày vò này hai lần.
Dận Chân một bên vuốt lưng mong có thể xoa dịu hắn, một bên nhỏ nhẹ nói: “Nếu đệ không chịu được nữa, huynh có thể sai người đi tìm phương thuốc khác . . . .”
Hai mắt Dận Tự bị bịt lại bởi băng mắt, sắc mặt tái nhợt, đầu mướt mồ hôi, hiển nhiên đang cố hết sức áp chết cơn đau dằn vặt này, đến cả tiếng nói cũng như bật ra từ giữa kẽ răng: “Đừng, đã kiên trì được hơn mười ngày, hễ có một tia hy vọng, đệ không muốn dễ dàng bỏ cuộc . . . . Đại phu cũng nói rồi mà, trước đây cũng từng có người phải chịu đựng bệnh tật dày vò thế này, nhưng cuối cùng cũng khỏi hẳn . . . .”
Hắn nói chuyện một cách gắng gượng, bàn tay nắm chặt tay cầm của ghế, giống như muốn khảm cả xương cốt vào đấy, ngón tay trắng bệch, ***g ngực phập phồng không ngừng, nhưng vẫn cố khống chế không để tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng, Dận Chân nhìn hắn mà lòng đau như cắt, cũng không băn khoăn đang có mặt người ngoài, nắm lấy tay hắn.
“Nếu đau, thì hãy nắm tay huynh, đừng cố chịu . . . .”
Dận Tự muốn rút tay lại, nhưng do đối phương nắm rất chặt, cơn phỏng ở mắt làm hắn không rảnh nói thêm gì nữa, chỉ có thể vô thức nắm chặt lấy bàn tay kia.
Nửa canh giờ sau, đau đớn dần dần thối lui, cả người hắn như mất sức, ngã xụi lơ trên ghế dài, không chống lại được cơn mệt đang ùn ùn kéo đến, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mu bàn tay Dận Chân bị hắn bấu đến chảy máu mấy đường, nhưng không có lấy một tiếng phàn nàn, chỉ lấy chăn đắp lại cho hắn, rồi đứng dậy đi tìm đại phu xin ít thuốc thoa.
“Bệnh mắt của xá đệ, thật sự có thể chữa khỏi chứ?”
Lão đại phu đang ngồi bên bếp lò phe phẩy quạt trông lửa, Dận Chân đi qua mở lời hỏi.
Ông lão không ngẩng đầu dậy, chỉ lắc tay thở dài: “Bệnh mắt của lệnh đệ, không chỉ là bệnh cũ, mà còn do gút mắc trong lòng, y thuật của lão hủ có thể giúp hắn chữa lành ngoại thương, nhưng có thể khỏi hẳn hay không, còn phải xem chính hắn có giải được gút mắc trong lòng mình không.”
Sắc mặt Dận Chân tối sầm đi, mãi lát sau mới nói: “Làm phiền đại phu dốc lòng cứu chữa cho xá đệ, nếu có thể khỏi hẳn, nhất định sẽ trả công xứng đáng.”
Từ lúc Dận Tự đến đây cầu thầy, nhóm họ liền ngủ lại bệnh quán này, vốn đã trả công không ít, sống chung nhiều ngày, ông lão cũng từ ngôn từ cử chỉ của họ nhận ra đối phương phi phú tức quý, nghe vậy vội nói: “Lương y như từ mẫu, lão hủ đương nhiên phải cố hết sức.”
Dận Chân khẽ gật đầu, không nói gì, trông có vẻ chất chồng tâm sự.
Phía bên này Dận Chân đang vì bệnh tình của Dận Tự mà phiền muộn, phía bên kia, cuộc tranh chấp giữa Trương Bá Hành và Cát Lễ, đang dần có xu thế trở nên gây cấn hơn.
Trong nha môn Tuần phủ, Trương Bá Hành vùi đầu trước bàn, múa bút thành văn, soạn thảo tờ tấu chương thứ ba trong tháng.
Hai quyển trước, đều bị Hoàng đế cho qua, chỉ truyền chỉ dụ về, khiển trách ông cùng Cát Lễ, bảo hai người nên vứt bỏ hiềm khích, chăm chỉ làm việc, đừng phụ hoàng ơn. Chỉ là chuyện tới nước này, họ tuyệt đối không có khả năng hòa giải, không nói đến Cát Lễ kiêu căng coi trời bằng vung, không để Tuần phủ như ông vào mắt, thì chỉ mỗi việc các sĩ tử bị tống vào ngục ngay trước mũi ông, cũng đủ khiến ông nhất quyết phải viết tờ tấu chương này.
Về phần Cát Lễ, đương nhiên cũng sớm không vừa mắt ông, chỉ mong có thể mau mau trừ khử.
Thình lình có một tiếng cười từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là câu chào: “Trương đại nhân bận rộn như vậy, không ngại vị khách không mời này đến quấy rầy chứ.”
Trương Bá Hành bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cơn giận xông lên đầu, ngẩng phắt đầu dậy nhìn, thấy là Án sát sử Giang Tô – Tào Nhạc Hữu, không khỏi sửng sốt, đồng thời dịu đi trông thấy.
Hiện tại ông cùng Cát Lễ đang trong giai đoạn tranh chấp kịch liệt, đã đến bước như nước với lửa, tuy Tào Nhạc Hữu không tỏ rõ lập trường đứng về phía ông, nhưng danh tiếng của y trước nay không tệ, nên Trương Bá Hành không mấy ác cảm với y.
“Hóa ra là Nghiệt đài đại nhân, không đón tiếp từ xa, sao hạ nhân lại không thông báo một tiếng?”
“Kẻ tầm thường đây sao dám làm phiền Trương đại nhân đón tiếp, hạ nhân nói Trương đại nhân đang ở nha môn, nên hạ quan tự ý đi vào.” Tào Nhạc Hữu mỉm cười, đồng thời chắp tay thi lễ.
“Tào đại nhân ngồi xuống trước, đợi ta viết thêm mấy chữ nữa là xong.”
“Trương đại nhân cứ làm việc trước đi.” Tào Nhạc Hữu gật đầu, không để sự thất lễ ấy trong lòng, thong dong bước quanh trong phòng, đưa mắt nhìn bốn phía, mặt mày hớn hở như đang dạo chơi.
Bút trong tay Trương Bá Hành vẫn không ngừng, chỉ mấy giây sau tờ tấu chương buộc tối Cát Lễ đã hoàn thành, ông tập trung rà soát lại một lần, xong mới đặt bút xuống đứng dậy.
“Tào đại nhân hôm nay đến, chẳng hay có chuyện gì quan trọng?”
“Chuyện quan trọng thì không dám, có điều đã nghe về thanh danh của Trương đại nhân từ lâu, nhưng từ lúc nhậm chức đến nay, chưa một lần đến bái phỏng lãnh giáo, hôm nay đặc biệt đến đây xin thứ tội.”
Trương Bá Hành ngầm chau mày, ông và Tào Nhạc Hữu không quen thân nhau mấy, đối phương đột nhiên đến tận nhà tìm, không biết có mục đích gì đây.
“Tào đại nhân tuổi trẻ tài cao, lại từng là cộng sự của Liêm Thân vương, bổn quan bất tài, đâu ra hai chữ chỉ giáo?”
Tào Nhạc Hữu thấy đối phương có lòng đề phòng cao, không khỏi bật cười: “Gần đây bên ngoài có tin đồn, đến hạ quan cũng nghe thấy, nên đến báo cho đại nhân một tiếng.”
Trương Bá Hành thoáng bất ngờ. “Tin đồn gì?”
“Đồn rằng, Trương đại nhân và Cát đại nhân, có xu hướng trở thành như nước với lửa, lại nghe đồn Trương đại nhân liên tục thượng tấu, xin Thánh thượng phái khâm sai đến đây điều tra vụ án khoa thi Giang Nam, nhất quyết phải kéo Cát đại nhân xuống đài.”
Cách dùng từ của y đậm mùi thăm dò, vả lại không thể dùng hai chữ hữu nghị để hình dung, Trương Bá Hành sa sầm mặt. “Tào đại nhân có ý gì?”
Tào Nhạc Hữu vốn cho rằng tính cách của bản thân không hợp với tác phong luồn cúi chốn quan trường, tuy rằng sau mấy năm rèn luyện đã cải thiện hơn nhiều, nhưng vẫn không đến được trình độ khéo đưa khéo đẩy, lại không ngờ rằng, vị Tuần phủ đại nhân này, còn vượt trội hơn mình, thảo nào Hoàng thượng đến tận bây giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện, đoán chừng do sợ tính tình ngay thẳng lỗ mãng của Trương Bá Hành làm hỏng đại sự.
“Hạ quan nghe nói, Cát đại nhận cho tập hợp quan viên trên tam phẩm ở Giang Nam, muốn liên kết thượng tấu, buộc tội Trương Bá Hành, nên đặc biệt đến đây để báo tin cho Trương đại nhân.”
Đối phương quả nhiên đổi mặt. “Lại có việc này nữa sao?”
“Cát Lễ cũng từng sai người đến chỗ hạ quan, với danh nghĩa bày tiệc chiêu đãi, mục đích chính là muốn lôi kéo.”
Trương Bá Hành bừng tỉnh, giờ mới hiểu Tào Nhạc Hữu đến đây chuyến này, không có ý thù địch, vội chắp tay nói: “Tào đại nhân, xin mời ngồi.”
Hai người chia nhau ngồi xuống, Trương Bá Hành lại nói: “Chẳng hay hiện nay đã có bao nhiêu quan viên bị Cát Lễ lôi kéo, mong Tào đại nhân cho biết.”
Tào Nhạc Hữu lắc đầu: “Hạ quan cũng không rõ lắm, có điều thế lực của Cát Lễ hùng hậu, lại là hoàng thân quốc thích, Trương đại nhân tội gì phải ráng đối đầu với lão, không bằng lui một bước, tìm đường lùi vẫn kịp.”
Trương Bá Hành hừ một tiếng rõ to: “Vùng đất Giang Nam rộng lớn, há để mặc lão một tay che trời, quan tiền nhiệm của bổn quan và cả của Tào đại nhân năm xưa, Tuần phủ Giang Tô Vu Chuẩn – Vu đại nhân, Án sát sử Tiêu Ánh Hán – Tiêu đại nhân, cũng do sợ quyền thế của lão, mới bị lão ép sát từng bước, đến độ cuối cùng phải từ quan, tuy bổn quan thấp cổ bé họng, nhưng cũng không sợ quyền thế ngập trời của lão ta, vụ án khoa thi Giang Nam, Cát Lễ nhận hối lộ, đại sự nhầm lựa chọn nhân tài cho đất nước, lại thành quyền hành cho hắn muốn làm gì thì làm, người này một ngày không trừ, Giang Nam liệu có ngày bình yên?”
Dù Tào Nhạc Hữu cảm thấy ông quá mức cố chấp, nhưng cũng phải vì sự chấp nhất này mà lấy làm khâm phục.
Y gật đầu, bỗng đứng dậy, nghiêm trang nói: “Trương Bá Hành tiếp chỉ.”
Trương Bá Hành ngỡ ngàng, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Tào Nhạc Hữu lại từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bài nhỏ, bày ra trước mặt ông, Trương Bá Hành chấn động, vội vàng đứng dậy quỳ xuống.
“Thần, Trương Bá Hành tiếp chỉ!”
“Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, ba ngày sau, nha môn Tuần phủ khai thẩm vụ án hối lộ khoa thi Giang Nam, đến lúc đó do ba người Lại bộ Thượng thư Trương Bằng Cách, Cát Lễ, Trương Bá Hành chủ thẩm, khâm thử.”
Trên mặt Trương Bá Hành hiện lên vẻ ngơ ngác, nhưng vẫn dập đầu lĩnh chỉ.
“Trương đại nhân, xin hãy đứng lên.” Tào Nhạc Hữu đưa tay dìu ông dậy.
“Tào đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trương Bá Hành ngập ngừng hỏi.
Tào Nhạc Hữu cười nói: “Trương đại nhân chỉ cần làm theo ý chỉ, phỏng chừng hai ngày nữa Lại bộ Thượng thư Trương đại nhân sẽ đến đây, hạ quan còn phải đến chỗ Cát đại nhân để tuyên đọc khẩu dụ của Hoàng thượng, không thể nán lại lâu.”
Dận Tự đã thành thói quen, dù nhắm mắt hay mở mắt đều là bóng tối, nhưng nào ngờ, lần này tỉnh dậy, lại có thể cảm giác được tia sáng lờ mờ cùng cảnh vật lắc lư trước mắt, tuy rằng vẫn không thấy rõ như trước, nhưng ít nhất, cũng có thể nhìn thấy đường nét tổng thể của nó.
Hắn cố dằn xuống cảm giác mừng rỡ trong lòng, sợ rằng bản thân còn đang chìm trong mơ, nhắm mắt, rồi lại mở mắt, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, mới có thể xác thực hai mắt của mình đã dần dần có khởi sắc.
Bản thân còn đang chìm trong niềm vui bất ngờ hòa cùng lo lắng, thì thấy có một người từ bên ngoài đẩy cửa vào, trong tay còn bưng theo thứ gì đấy.
“Lục Cửu.”
“Vâng, gia, người dậy rồi à?” Lục Cửu cũng không để ý, đặt bát thuốc lên bàn, rồi đến gần Dận Tự, giờ mới phát hiện hắn đang tập trung nhìn mình.
“Gia, người sao vậy?” Lục Cửu bị dọa nhảy dựng. “Không phải có chỗ nào khó chịu chứ?”
“Hôm nay ngươi mặc áo màu xanh biển?”
“Đúng vậy . . . .” Lục Cửu trả lời trong vô thức, bỗng sửng sốt, quan sát hắn từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa tung người nhảy cao ba thước. “Gia, người nhìn thấy?”
“Không rõ lắm, nhưng có thể thấy.” Dận Tự cong môi, biểu thị tâm trạng hắn lúc này rất tốt.
Lục Cửu mừng rỡ quá độ, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể xoay vòng vòng tại chỗ. “Trời ạ, đây là sự thật, đúng là việc đáng mừng mà, nô tài phải đi bẩm báo cho Vạn Tuế . . . . À, nói cho Tứ gia hay!”
Đi được mấy bước, lại ngừng, vỗ đầu lẩm bẩm. “Xem, trí nhớ của nô tài thật là, Tứ gia đi vắng, vậy, vậy nô tài đi nói cho Tô quản gia biết, để ông vui lây!”
Dận Tự mỉm cười nhìn hắn chạy vòng quanh, không ngăn cản, mãi đến lúc Lục Cửu lầm bầm cho đã rồi chạy vù ra ngoài, mới đứng dậy đi đến cạnh bàn, uống một hơi cạn sạch bát thuốc.
Trong lòng đã không còn gánh nặng, đến cả thuốc đắng cũng không để trong lòng, uống xong, Dận Tự đặt bát xuống, đi ra khỏi phòng.
Hiện giờ trời vừa hừng sáng, trong sân tiếng chim hót ríu rít, tia nắng ban mai nhè nhẹ, Dận Tự nhìn tất cả mọi thứ, bỗng có cảm giác như đã qua mấy đời.
“Công tử dậy rồi?”
Trong sân có ông lão đang ngồi ôm quyển sách, và nghiền thuốc, thấy hắn đi ra, thì mỉm cười lên tiếng bắt chuyện.
Tô Bồi Thịnh vừa nghe được tin lập tức cùng Lục Cửu chạy đến, thấy Dận Tự có thể tự đi đường mà không cần người dìu, không khỏi vừa mừng vừa sợ, trong trạng thái kích động, mém tí làm lộ thân phận.
“Bát gia, người cuối cùng cũng khỏe rồi, nếu chủ tử mà hay, nhất định sẽ mừng lắm!”
Mấy ngày nay, Dận Chân để tâm đến bệnh mắt của Dận Tự thế nào, Tô Bồi Thịnh chứng kiến từ đầu tới đuôi, đối với vị thủ túc của Hoàng đế, càng không dám sơ suất.
“Mới sáng sớm chủ tử đã ra ngoài, không thì để nô tài phái người đi thông báo . . . .”
“Không cần, ta cũng sẽ không từ mà biệt, các người đứng đấy kích động làm gì, không sợ lão đại phu chê cười à.”
Lão đại phu nghe nhắc đến mình thì cười không ngớt: “Nói ra, thì họ cũng vì quan tâm công tử mà thôi, sao lão hủ lại chê cười chứ?”
Dận Tự cười cười, đuổi hết đám Tô Bồi Thịnh đi chỗ khác, kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh lão đại phu, cùng ông trò chuyện một cách tự nhiên.
“Lão đại phu đúng là diệu thủ hồi xuân, Ứng Bát vô cùng cảm kích, ngài y thuật cao minh, sao không hưởng ứng lệnh triệu tập để vào cung, làm một Thái y?”
“Lão hủ nào có y thuật cao minh, có thể giúp công tử nhìn thấy lại ánh sáng, là nhờ vào phương thuốc cổ truyền của tổ tiên, nói về Thái y, tổ tiên cũng từng là Thái y của tiền triều, còn từng chẩn bệnh cho Hoàng đế Vĩnh Lạc, nhận được nhiều lời khen, chẳng qua về sau do sự cố mà bị chỉ trích, tổ tiên bị hỏi tội, tịch thu tài sản trảm nhà, vì điều đấy, Trữ gia đã lập ra tổ huấn, lệnh đời sau không được vào cung làm quan, để tránh gây họa đến con cháu.” trong khẩu âm lão đại phu mang theo hơi hướm địa phương, Dận Tự phải rất cố gắng để nghe hết, lão đại phu như nhận ra, nên cũng thả chậm nhịp điệu.
“Nhắc mới nhớ, lệnh huynh cùng công tử thủ túc tình thâm, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ, hôm qua lệnh huynh có hỏi lão hủ, ở Giang Nam chùa miếu nào linh nhất.”
Dận Tự cười đáp: “Huynh trưởng tin Phật, mỗi lần đến đâu, cũng phải đến chùa miếu linh thiên nhất để dâng hương lễ Phật.”
Lão đại phu lại nói: “Đúng là lễ Phật, nhưng lệnh huynh cũng là đi vì công tử.”
Dận Tự sửng sốt, có cảm giác không biết nên tiếp chuyện thế nào.
Trong lúc hai người trò chuyện, thì lại nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm đến gần, một người xuất hiện ngay tại cửa, lớn giọng nói: “Bao vây hết chỗ này cho ta!”
Dận Chân ra ngoài, mang theo mấy người thị vệ, chỉ còn lại bốn người bảo vệ Dận Tự, nhưng quan binh trước mắt lại có hơn trăm người, khí thế hùng hồn, người đến không có thiện ý.
Người dẫn đầu chính là tên công tử bột lần trước bị bọn Lục Cửu đánh cho một trận ở khách ***, gã nhìn người trong sân, cười gằn: “Một người cũng không tha, hôm nay gia muốn xem thử, kẻ nào dám đối nghịch với quan phủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.