Song Bảo Trăm Tỷ : Mommy, Tới Đánh Call !
Chương 164: Có muốn thở một hơi cho cô không ?
Minh Nguyệt Khuynh Thành
29/09/2019
“……” Cảnh báo trong đầu Hạ Tiểu Nịnh trong đầu
vang lên một lần lại một lần, ở trên đầu vai anh liều mạng giãy giụa,
“Anh thả tôi ra a!”
Giống như bao cát bị ném lên vậy, lại bị buông thõng như vậy, cô hiện tại đã không dám ngẩng đầu nhìn những đám người hầu sắc mặt vi diệu kia!
Cô không cần mặt mũi sao ?
Khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên vì dùng sức cùng với máu nghẽn lại, cô đánh không được, đơn giản ở trên da eo anh dùng sức mà véo ——
…… Cứng quá! Véo đến đầu ngón tay cô đau quá!
Nhanh chóng lắc lắc thu tay lại. Người đàn ông này như thế nào cả người nhiều cơ bắp như vậy, dường như không có điểm yếu!
Xong rồi, bây giờ cô không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt "Quan tâm" đến từ bốn phương tám hướng, đoán chừng từ giờ trở đi, trong căn nhà này nhân vật chính mới của bát quái tuyệt đối là cô!
Bởi vì những người này không dám thảo luận Phong Thanh Ngạn a!
Uhuhuhu……
Rầm một tiếng, cửa bị mở ra, lại bị đóng lại!
Bên ngoài thế giới hoàn toàn cùng cô nói bye bye !
Cô còn không kịp tìm điểm công kích lại, đã bị anh từ trên vai ném xuống dưới, cả người bị ấn xuống sô pha nhỏ trong phòng, cuộn tròn giống như một con gà con, không hề có sức phản kháng.
Phong Thanh Ngạn cúi người xuống, một tay chế trụ hai cổ tay cô kéo cao đến đỉnh đầu cô, một tay khác chống ở bên cạnh người cô, hơi thở tiếp cận, “Bên ngoài quá nhiều người, cô có thể không nhớ được hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ở chỗ này ít người, cô nhớ lại cho tốt một chút, sau đó lại nói cho tôi biết.”
Trên thực tế, lúc buổi chiều anh còn đang họp, liền nhận được cuộc gọi tới của Phong Thanh Tầm.
Nghe xong Hạ Tiểu Nịnh lại có thể dám đánh bạo giả mạo mẹ bọn nhỏ đi đến trường học, lại giúp đỡ Phong Tu Viễn can thiệp vào chuyện của nó, lúc sau anh bình tĩnh mà kết thúc hội nghị, bình tĩnh mà đứng dậy, bình tĩnh xuống cầu thang, bình tĩnh mà đi đến trường học.
Ngay cả Tề Hàng, người theo anh lâu như vậy, cũng không nhìn ra anh khi đó nhìn như bình tĩnh, trong lòng kỳ thật sớm đã tức giận cuồn cuộn ——
Giận, cô có việc không chịu nói với anh, mà là tự mình một người chạy đến giải quyết.
Giận, cô thậm chí đối với phụ huynh đối phương mấy cân mấy lượng cũng không biết, liền dám đi lấy trứng gà chọi vào cục đá.
Càng tức, dưới loại tình huống này lại có thể sẽ đi nghĩ ——
Cô lúc ở trường học lẽ thẳng khí hùng mà nói ra bản thân là mẹ hai đứa nó, trong lòng có cho dù là một lát nho nhỏ hay không…… Sẽ nghĩ đến anh?
Hạ Tiểu Nịnh ủy khuất mà nhếch môi, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là lực chênh lệch giữa nam và nữ lực.
Bị anh áp chế như vậy, cô căn bản ngay cả một tia phản kháng, khả năng cũng đều không có, chỉ có thể cuộn tròn như vậy, nhìn trên đỉnh đầu anh, “Anh buông tôi ra trước, tôi không thể thở được —— a ——”
Thái sơn áp đỉnh cũng không thảm như vậy a?
Mới vừa nói xong, Phong Thanh Ngạn bàn tay to oằn xuống, trực tiếp đem cô bế lên, sau đó chính anh ngồi ở trên sô pha.
Hạ Tiểu Nịnh còn không có phục hồi tinh thần lại, đã bị anh ấn ngồi ở…… Trên đùi anh.
Giống như con ếch xanh nhỏ ghé vào trên lá sen, chẳng qua là ếch xanh người ta là tự nguyện và "happy" mà phơi nắng, cô là bị ép buộc hơn nữa cũng sắp bị thiêu chết!
Giờ phút này, như là biết cô giống như sẽ giãy giụa trốn thoát, tay anh còn xuyên qua sợi tóc cô, đem cả người cô mạnh mẽ ấn nằm trên ngực của mình.
“……” Hạ Tiểu Nịnh đứng hình hai giây, lần thứ hai từ bên ngoài chân cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, đã sắp xấu hổ, “Anh……”
“Có dễ thở hơn một chút? Có muốn tôi thở một hơi cho cô không?” Anh nhìn chằm chằm cánh môi màu hồng của cô, nghiêm túc hỏi.
Giống như bao cát bị ném lên vậy, lại bị buông thõng như vậy, cô hiện tại đã không dám ngẩng đầu nhìn những đám người hầu sắc mặt vi diệu kia!
Cô không cần mặt mũi sao ?
Khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên vì dùng sức cùng với máu nghẽn lại, cô đánh không được, đơn giản ở trên da eo anh dùng sức mà véo ——
…… Cứng quá! Véo đến đầu ngón tay cô đau quá!
Nhanh chóng lắc lắc thu tay lại. Người đàn ông này như thế nào cả người nhiều cơ bắp như vậy, dường như không có điểm yếu!
Xong rồi, bây giờ cô không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt "Quan tâm" đến từ bốn phương tám hướng, đoán chừng từ giờ trở đi, trong căn nhà này nhân vật chính mới của bát quái tuyệt đối là cô!
Bởi vì những người này không dám thảo luận Phong Thanh Ngạn a!
Uhuhuhu……
Rầm một tiếng, cửa bị mở ra, lại bị đóng lại!
Bên ngoài thế giới hoàn toàn cùng cô nói bye bye !
Cô còn không kịp tìm điểm công kích lại, đã bị anh từ trên vai ném xuống dưới, cả người bị ấn xuống sô pha nhỏ trong phòng, cuộn tròn giống như một con gà con, không hề có sức phản kháng.
Phong Thanh Ngạn cúi người xuống, một tay chế trụ hai cổ tay cô kéo cao đến đỉnh đầu cô, một tay khác chống ở bên cạnh người cô, hơi thở tiếp cận, “Bên ngoài quá nhiều người, cô có thể không nhớ được hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ở chỗ này ít người, cô nhớ lại cho tốt một chút, sau đó lại nói cho tôi biết.”
Trên thực tế, lúc buổi chiều anh còn đang họp, liền nhận được cuộc gọi tới của Phong Thanh Tầm.
Nghe xong Hạ Tiểu Nịnh lại có thể dám đánh bạo giả mạo mẹ bọn nhỏ đi đến trường học, lại giúp đỡ Phong Tu Viễn can thiệp vào chuyện của nó, lúc sau anh bình tĩnh mà kết thúc hội nghị, bình tĩnh mà đứng dậy, bình tĩnh xuống cầu thang, bình tĩnh mà đi đến trường học.
Ngay cả Tề Hàng, người theo anh lâu như vậy, cũng không nhìn ra anh khi đó nhìn như bình tĩnh, trong lòng kỳ thật sớm đã tức giận cuồn cuộn ——
Giận, cô có việc không chịu nói với anh, mà là tự mình một người chạy đến giải quyết.
Giận, cô thậm chí đối với phụ huynh đối phương mấy cân mấy lượng cũng không biết, liền dám đi lấy trứng gà chọi vào cục đá.
Càng tức, dưới loại tình huống này lại có thể sẽ đi nghĩ ——
Cô lúc ở trường học lẽ thẳng khí hùng mà nói ra bản thân là mẹ hai đứa nó, trong lòng có cho dù là một lát nho nhỏ hay không…… Sẽ nghĩ đến anh?
Hạ Tiểu Nịnh ủy khuất mà nhếch môi, rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là lực chênh lệch giữa nam và nữ lực.
Bị anh áp chế như vậy, cô căn bản ngay cả một tia phản kháng, khả năng cũng đều không có, chỉ có thể cuộn tròn như vậy, nhìn trên đỉnh đầu anh, “Anh buông tôi ra trước, tôi không thể thở được —— a ——”
Thái sơn áp đỉnh cũng không thảm như vậy a?
Mới vừa nói xong, Phong Thanh Ngạn bàn tay to oằn xuống, trực tiếp đem cô bế lên, sau đó chính anh ngồi ở trên sô pha.
Hạ Tiểu Nịnh còn không có phục hồi tinh thần lại, đã bị anh ấn ngồi ở…… Trên đùi anh.
Giống như con ếch xanh nhỏ ghé vào trên lá sen, chẳng qua là ếch xanh người ta là tự nguyện và "happy" mà phơi nắng, cô là bị ép buộc hơn nữa cũng sắp bị thiêu chết!
Giờ phút này, như là biết cô giống như sẽ giãy giụa trốn thoát, tay anh còn xuyên qua sợi tóc cô, đem cả người cô mạnh mẽ ấn nằm trên ngực của mình.
“……” Hạ Tiểu Nịnh đứng hình hai giây, lần thứ hai từ bên ngoài chân cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh, đã sắp xấu hổ, “Anh……”
“Có dễ thở hơn một chút? Có muốn tôi thở một hơi cho cô không?” Anh nhìn chằm chằm cánh môi màu hồng của cô, nghiêm túc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.