Song Bảo Trăm Tỷ : Mommy, Tới Đánh Call !
Chương 245: Đàn ông tội gì khó xử đàn ông
Minh Nguyệt Khuynh Thành
18/11/2019
Ngày hội học sinh và phụ huynh ?
Hạ Tiểu Nịnh theo bản năng mà nhìn về phía sau bọn họ, nhưng ngoại trừ cầu thang ở đâu còn có người khác?
“Xem ra chị chờ mong ba ba em đi lên tự mình mời chị?” Phong Tu Viễn cười lạnh, “Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Chị không cần si tâm vọng tưởng!”
Vừa nói xong, sau lưng cậu bé liền vang lên tiếng bước chân trầm ổn hữu lực.
Phong Tu Viễn: “……”
Tốt xấu là cha con ruột, đàn ông tội gì khó xử đàn ông?
Hạ Tiểu Nịnh nhịn cười nhịn thật sự vất vả, phất phất tay với Phong Thanh Ngạn, “Thiếu gia, tôi đi thay quần áo liền đi ra.”
“Tốt.”
Phong Thanh Ngạn vừa đáp lời, vừa mười phần tự nhiên mà mang hai đứa nhỏ vào trong phòng.
Cái này nếu như bị ba mẹ trở về gặp được phải làm sao? Hạ Tiểu Nịnh vội vàng ngăn chặn bọn họ, “Cái kia, nhà của tôi rất nhỏ.”
“Là rất nhỏ, phòng khách thoạt nhìn còn không có lớn bằng phòng tắm của em.” Phong Tu Viễn rất đồng ý lời nói của cô.
“……Làm phiền mấy người đi xuống tầng chờ tôi đi.”
“Đi vào càng tiện hơn.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà nói.
“Không không không, nhà của chúng tôi có sói xám, sẽ ăn thịt người, NGAO ~~~~~”
Hạ Tiểu Nịnh mở hai tay ra cố ý dọa bọn họ một chút, sau đó nhanh chóng lui một bước đem cửa đóng lại.
Ngoài cửa Phong Mạn Mạn cùng Phong Tu Viễn còn không có kịp phản ứng, Phong Thanh Ngạn sắc mặt đã đen.
Người phụ nữ này, coi bọn họ là tài lang hổ báo gì sao? Bước vào cửa nhà cô đều không cho?
Tuy rằng anh không thể không thừa nhận cô vừa rồi giả bộ dáng sói xám như vậy là có một chút đáng yêu, nhưng cũng không thể tha thứ cô từ chối cho bọn họ vào, để bọn họ ngoài cửa !
……
Hạ Tiểu Nịnh nghĩ là ngày hội học sinh và phụ huynh, liền ở tủ quần áo chọn một cái thoạt nhìn tương đối trí thức, váy màu xanh ngọc ngắn tay, dài đến đầu gối, dải lụa trắng trên cổ áo bị cô tùy ý buộc thành nơ con bướm, kết hợp với đôi giày nhỏ màu trắng cùng với ba lô nhỏ, liền như vậy đi xuống tầng lên xe.
Phong Mạn Mạn trái phải đánh giá cô trong chốc lát, vừa lòng gật đầu, “Tiểu Nịnh, em cảm thấy chị hôm nay là phụ huynh xinh đẹp nhất toàn trường, so với mấy đại thẩm bôi son môi kia khẳng định đẹp hơn rất nhiều.”
“Ha ha……” Phong Tu Viễn chỉ cười không nói.
Phong Thanh Ngạn dựa vào trên ghế sau tựa hồ ở nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt có chút khó coi, từ đầu tới đuôi đều không có mở mắt liếc nhìn Hạ Tiểu Nịnh một cái.
Kiêu căng kia lại bộ dáng cao cao tại thượng, Hạ Tiểu Nịnh thấy chỉ muốn cho anh một đòn hiểm xã hội chủ nghĩa.
Thật vất vả nhịn đến cửa trường học rồi, anh lại bỗng nhiên mở mắt ra, “Mạn Mạn Tu Viễn, các con xuống trước đi.”
“Dạ!”
Hai đứa nhỏ lập tức đẩy cửa xuống xe, tay trong tay đi xa.
Hạ Tiểu Nịnh cô dần dần cảm nhận được một loạt ánh mắt nặng trĩu, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn anh, “Thiếu gia, anh còn có lời gì muốn nói sao?”
“Em cứ nói đi?” Anh không đáp hỏi lại.
“Ừ……” Hạ Tiểu Nịnh đầu nghiêng nghiêng, đau khổ suy tư.
Người đàn ông này IQ và EQ đều siêu quần, chính mình sao có khả năng vượt suy nghĩ của anh được? Nếu mà nói sai cái gì rồi chẳng phải là lại phải bị rửa sạch bị ghét bỏ bị đả kích?
Không bằng liền dứt khoát……
Cô ở trong lòng vì chính mình cơ trí chọn cái khen, sau đó mới chắc chắn mà mở miệng, “Tôi hiểu rõ tâm tình của anh, nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ ! Anh yên tâm, tôi hôm nay nhất định sẽ không làm anh thất vọng!”
“……”
Người nói không làm anh thất vọng rốt cuộc thành công đem anh tức giận đến lần thứ hai ngực ẩn ẩn phát đau, Phong Thanh Ngạn lần này liền nhìn đều lười nhìn đến cô, trực tiếp xuống xe, sau đó ở cổng trường chờ Hạ Tiểu Nịnh từ bên kia đuổi theo.
Anh giơ cánh tay lên, ném cho cô một ánh mắt.
“Cái gì?” Hạ Tiểu Nịnh không rõ ràng cho lắm.
Hạ Tiểu Nịnh theo bản năng mà nhìn về phía sau bọn họ, nhưng ngoại trừ cầu thang ở đâu còn có người khác?
“Xem ra chị chờ mong ba ba em đi lên tự mình mời chị?” Phong Tu Viễn cười lạnh, “Đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Chị không cần si tâm vọng tưởng!”
Vừa nói xong, sau lưng cậu bé liền vang lên tiếng bước chân trầm ổn hữu lực.
Phong Tu Viễn: “……”
Tốt xấu là cha con ruột, đàn ông tội gì khó xử đàn ông?
Hạ Tiểu Nịnh nhịn cười nhịn thật sự vất vả, phất phất tay với Phong Thanh Ngạn, “Thiếu gia, tôi đi thay quần áo liền đi ra.”
“Tốt.”
Phong Thanh Ngạn vừa đáp lời, vừa mười phần tự nhiên mà mang hai đứa nhỏ vào trong phòng.
Cái này nếu như bị ba mẹ trở về gặp được phải làm sao? Hạ Tiểu Nịnh vội vàng ngăn chặn bọn họ, “Cái kia, nhà của tôi rất nhỏ.”
“Là rất nhỏ, phòng khách thoạt nhìn còn không có lớn bằng phòng tắm của em.” Phong Tu Viễn rất đồng ý lời nói của cô.
“……Làm phiền mấy người đi xuống tầng chờ tôi đi.”
“Đi vào càng tiện hơn.” Phong Thanh Ngạn nhàn nhạt mà nói.
“Không không không, nhà của chúng tôi có sói xám, sẽ ăn thịt người, NGAO ~~~~~”
Hạ Tiểu Nịnh mở hai tay ra cố ý dọa bọn họ một chút, sau đó nhanh chóng lui một bước đem cửa đóng lại.
Ngoài cửa Phong Mạn Mạn cùng Phong Tu Viễn còn không có kịp phản ứng, Phong Thanh Ngạn sắc mặt đã đen.
Người phụ nữ này, coi bọn họ là tài lang hổ báo gì sao? Bước vào cửa nhà cô đều không cho?
Tuy rằng anh không thể không thừa nhận cô vừa rồi giả bộ dáng sói xám như vậy là có một chút đáng yêu, nhưng cũng không thể tha thứ cô từ chối cho bọn họ vào, để bọn họ ngoài cửa !
……
Hạ Tiểu Nịnh nghĩ là ngày hội học sinh và phụ huynh, liền ở tủ quần áo chọn một cái thoạt nhìn tương đối trí thức, váy màu xanh ngọc ngắn tay, dài đến đầu gối, dải lụa trắng trên cổ áo bị cô tùy ý buộc thành nơ con bướm, kết hợp với đôi giày nhỏ màu trắng cùng với ba lô nhỏ, liền như vậy đi xuống tầng lên xe.
Phong Mạn Mạn trái phải đánh giá cô trong chốc lát, vừa lòng gật đầu, “Tiểu Nịnh, em cảm thấy chị hôm nay là phụ huynh xinh đẹp nhất toàn trường, so với mấy đại thẩm bôi son môi kia khẳng định đẹp hơn rất nhiều.”
“Ha ha……” Phong Tu Viễn chỉ cười không nói.
Phong Thanh Ngạn dựa vào trên ghế sau tựa hồ ở nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt có chút khó coi, từ đầu tới đuôi đều không có mở mắt liếc nhìn Hạ Tiểu Nịnh một cái.
Kiêu căng kia lại bộ dáng cao cao tại thượng, Hạ Tiểu Nịnh thấy chỉ muốn cho anh một đòn hiểm xã hội chủ nghĩa.
Thật vất vả nhịn đến cửa trường học rồi, anh lại bỗng nhiên mở mắt ra, “Mạn Mạn Tu Viễn, các con xuống trước đi.”
“Dạ!”
Hai đứa nhỏ lập tức đẩy cửa xuống xe, tay trong tay đi xa.
Hạ Tiểu Nịnh cô dần dần cảm nhận được một loạt ánh mắt nặng trĩu, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn anh, “Thiếu gia, anh còn có lời gì muốn nói sao?”
“Em cứ nói đi?” Anh không đáp hỏi lại.
“Ừ……” Hạ Tiểu Nịnh đầu nghiêng nghiêng, đau khổ suy tư.
Người đàn ông này IQ và EQ đều siêu quần, chính mình sao có khả năng vượt suy nghĩ của anh được? Nếu mà nói sai cái gì rồi chẳng phải là lại phải bị rửa sạch bị ghét bỏ bị đả kích?
Không bằng liền dứt khoát……
Cô ở trong lòng vì chính mình cơ trí chọn cái khen, sau đó mới chắc chắn mà mở miệng, “Tôi hiểu rõ tâm tình của anh, nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ ! Anh yên tâm, tôi hôm nay nhất định sẽ không làm anh thất vọng!”
“……”
Người nói không làm anh thất vọng rốt cuộc thành công đem anh tức giận đến lần thứ hai ngực ẩn ẩn phát đau, Phong Thanh Ngạn lần này liền nhìn đều lười nhìn đến cô, trực tiếp xuống xe, sau đó ở cổng trường chờ Hạ Tiểu Nịnh từ bên kia đuổi theo.
Anh giơ cánh tay lên, ném cho cô một ánh mắt.
“Cái gì?” Hạ Tiểu Nịnh không rõ ràng cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.