Chương 3
Đinh Mặc
30/07/2017
Chỉ là hôm nay đã xảy ra chuyện vô cùng cẩu huyết.
Trần Uyển bị người ta chòng ghẹo.
Quán net vốn là nơi vàng thau lẫn lộn, ở trong thị trấn nhỏ, hỗn tạp đủ mọi loại thành phần. Trần Uyển là một người phụ nữ, đã hút thuốc lại còn có hình xăm, dáng vẻ cũng kiêu ngạo, quả thật hơi bắt mắt. Khi cô chuẩn bị chạy, mấy người đàn ông đột nhiên nhoài người về trước máy tính của cô: “Này, người đẹp, kết bạn nhé?” “Em tên gì thế?”
Trong quán net có rất nhiều người nhìn qua. Tên cầm đầu vốn chỉ đến bắt chuyện, nhưng ánh mắt không tự chủ được bị cô hấp dẫn, không nhịn được biến thành khiêu khích. Đã thế Trần Uyên vốn không phải là người cam chịu, lạnh lùng đáp: “Không có hứng thú.”
“Aiz ui…” Có người đàn ông cao giọng, “Kiêu cái gì mà kiêu, biết nói chuyện với ai không?”
Có người nhỏ giọng: ” F*cking bitch!”
Mấy người đàn ông cười ha ha. Những người khác trong quán net cũng không dám lên tiếng.
Trần Uyển không sợ bọn họ, cực kì chán ghét, nhưng sợ gặp phải những tên liều mạng, lúc này ánh mắt cô dừng trên người Minh Đạm. Anh vốn đang tập trung chơi game, hiện tại lại ngừng, Trần Uyển không hiểu hình ảnh trên màn hình, chỉ nhìn thấy anh ngồi yên hút thuốc.
Trần Uyển xoay người, đi đến sau lưng, vỗ vai anh: “Đi thôi.” Minh Thụy ở bên cạnh kinh ngạc nhìn anh, nhưng điều khiến Minh Thụy ngạc nhiên hơn là em họ anh ta lại đứng lên. Anh vừa đứng lên, lập tức cao hơn mấy tên kia đến cả cái đầu. Trần Uyển không biết mấy tên kia có quen anh không, nhưng đám người đó cũng lập tức im bặt.
Minh Đạm đặt tay lên vai Trần Uyển, “Đi thôi.”
Mấy chàng trai đang chơi game ở phía sau Minh Đạm đều đứng lên, cười nói: “Anh Minh, đi thong thả.”
Trần Uyển đi theo Minh Đạm rời khỏi quán net, sau đó không còn chút sóng gió nào. Ngoài cửa là đường cái, cũng có bậc thang đi thông ra bờ sông, Minh Đạm ôm lấy cô, đi về phía bậc thang. Lúc này là chạng vạng, ánh sáng mờ chiếu vào núi đối diện, cũng dừng trên con dường này. Bên kia đường là bức tường rêu phong của ngôi chùa cũ. Đi được một đoạn, cho tới khi tiệm net đã khuất, Minh Đạm buông tay ra.
Chỉ là Trần Uyển không muốn để cho anh buông ra. Cô bắt lấy cánh tay anh, nhìn thấy sự kinh ngạc hiện lên trong mắt anh. Cô kiễng chân, hôn một cái lên miệng anh. Cảm giác kia khiến cô run rẩy. Ai ngờ cô bị anh đẩy ra, không chỉ vậy mà còn bị ép lên tường, anh hỏi: “Em có ý gì?”
Trần Uyển mỉm cười đáp: “Anh có ý gì? Đi theo em ra đây lại còn mang em đi vào con đường nhỏ?”
Vì thế Minh Đạm hiểu ra cô gái trước mắt này giống như lưới đánh cá dễ dàng quấn quanh, còn anh là cuộn chỉ ở giữa kia, không thể dễ dàng biện bạch quan hệ với cô. Hơn nữa anh cũng không có cách nào giải thích được là tại vì mình quen đi ra sông, chứ không phải cố ý mang cô đến nơi hẻo lánh.
Thấy dáng vẻ im lặng của anh, Trần Uyển lại cảm thấy hơi đáng yêu, dịch về trước mấy bước, khẽ nói: “Ngây người ra đó làm gì, còn muốn hôn nữa à?”
Mặt trời xuống núi, con đường nhỏ trở nên âm u. Minh Đạm thả tay xuống, Trần Uyên tự giễu cười, “Tạm biệt, hôm nay cám ơn anh. Vừa rồi… chỉ là đùa thôi, đừng để ở trong lòng.” Cô xoay người vòng về đường cũ. Đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy anh hỏi: “Này, em tên gì thế?”
Trần Uyển xoay người, nhìn xuống từ trên cao, cười nói với anh: “Trần Uyển, Trần trong nhĩ đông trần, Uyển trong từ đầu của cụm tựa như, còn anh?”
“Minh Đạm.”
Trần Uyển: “Lần sau sẽ tìm anh mua cá, cá mua hôm qua ăn cực kì ngon.”
Minh Đạm lại nói: “Không cần.”
Trần Uyển sửng sốt, anh đã xoay người đi về phía sông.
Trần Uyển về đến nhà, mẹ đã nấu xong cơm tối. Có lẽ hôm nay đánh bài thắng được chút tiền, thoạt nhìn mẹ cô khá vui, vẻ mặt cũng dễ coi hơn với Trần Uyển. Cô ăn nốt canh cá còn thừa tối qua, mẹ cô nấu ăn vô cùng ngon, canh cá nấu nhừ sền sệt, cực kì thơm. Trần Uyển cảm nhận được hương vị quấn quanh môi với răng, đột nhiên nhớ tới nụ hôn vừa rồi, tim đập thình thịch.
Tuy nhiên cô cũng sớm ném ra sau đầu, dù sao cô và Minh Đạm cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, khó mà có thể gặp lại lần nữa, đúng không? Cô và anh hoàn toàn không có cái gọi là sau đó. Hơn nữa, anh đã nói không cần cô mua cá nữa mà. Có lẽ là ghim thù nên sẽ nhớ kĩ tên cô. Nghĩ vậy, trong lòng Trần Uyển đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cô không thể nhịn được nhớ tới lời nói ban ngày của giám đốc. Bọn họ cũng không ép cô, chỉ là dùng tâm tư lăn lộn hơn mười năm trong thương trường cám dỗ cô, nói bóng gió cho cô, hơn nữa làm như thể không hề uy hiếp cô.
Bây giờ cô vẫn còn thuê một căn phòng đơn giản, không có hộ khẩu Bắc Kinh không mua được xe, cho dù có mua được thì lại phải chịu thêm gánh nặng chi phí sử dụng. Cô không biết đến lúc nào mới mua được nhà, cô cũng không muốn vay tiền để rồi phải gánh theo món nợ trên lưng ba mươi năm trời. Cô còn muốn học hỏi thêm, cô còn muốn thăng chức, hơn nữa muốn đạt thêm nhiều thành tích trong công việc.
Nếu cô chịu được khổ, có lẽ còn phải lăn lộn thêm mười năm, hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm mới có thể thực hiện được giấc mộng. Hoặc là hiện tại nền kinh tế suy thoái, cả ngành đều lao đao lan đến cả cô, không có gì là không thể hết.
Song chỉ cần cô gật đầu, tất cả sẽ thuộc về cô, thậm chí còn vượt xa hơn rất nhiều.
Giám đốc không hề nói dối. Ông chủ cô quả thực là nhân tài kiệt xuất trong ngành. Người nọ phán đoán chuẩn xác xu thế ngành, cho dù là tốt hay xấu, ông ta đều dẫn dắt mọi người kiếm được chén cơm. Xuất thân của ông ta sâu không thấy đáy, làm việc luôn quả quyết. Ông ta luôn giữ mình trong sạch, không nói đến mỹ nữ như mây trong công ty, thì cũng đầy các cô gái hoàn phì yến gầy, xinh đẹp trẻ trung, song ông ta chưa từng lôi kéo quan hệ với bất cứ nhân viên nữ nào. Năm nay ông ta đã ngoài bốn mươi, con gái du học ở Mỹ, vợ hiếm khi xuất hiện ở công ty. Tất cả các nhân viên nữ đều nói ông ta là người đàn ông tốt có thể gặp gỡ nhưng không thể cầu được, lấy được ông ta là đã tu luyện được mấy đời.
Trước đó khi Trần Uyển chịu trách nhiệm hạng mục từng báo cáo cho ông ta mấy lần, cũng được chỉ bảo lỗi sai, nên càng thêm sùng bái. Ông ta cũng dịu dàng âm thầm như một người anh lớn. Ai mà nghĩ được ông ta lại có ý nghĩ với cô chứ?
Ý nghĩ gì của ông ta thì cũng đều là chuyện lớn hết. Tất cả thứ gì ông ta muốn luôn đạt được.
Trần Uyển không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ việc, chỉ là có thể chạy đi đâu đây? Gần như tất cả nhân tài trong ngành đều làm việc dưới trướng của ông ta. Hơn nữa nghe nói mấy ông chủ của các công ty lớn đều có quan hệ với ông ta. Tuy Trần Uyển cảm thấy ông ta không phải là người đê tiện, nhưng cô thực sự hiểu được ông ta sao? Nếu có người thổi tiếng gió cho mấy bộ phận nhân sự của các công ty khác, liệu Trần Uyển cô còn sống được không? Đổi ngành ư? Cô đã làm ba năm rồi, khó lắm mới có chút thành tích, nói thì dễ hơn làm.
Thời đại thái bình, công việc quản lý thăng tiến, ai mà biết được có cạm bẫy rình rập không?
Quan trọng hơn là đối với Trần Uyển đây có thực sự là một cái bẫy không?
Chỉ là tốn mấy năm, đời này có thể muốn sống như thế nào thì sống như thế ấy, trong bao nhiêu người mới có một người thực hiện được như vậy. Đó còn không phải là một người đàn ông đáng ghét, thậm chí là người vô cùng hấp dẫn, là thần tượng của cô.
Lẽ nào cô không hề có chút động lòng sao?
Suốt đêm đó Trần Uyển mang theo tâm trạng rối bời chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mẹ đã ra ngoài mua đồ ăn. Hôm nay cô thay bộ quần áo thể thao, tính ra ngoài ăn sáng.
Cô thấy Minh Đạm đứng bên khu xanh hóa, vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, rất tuấn tú. Anh gọi: “Trần Uyển.”
Trần Uyển đi qua, hỏi: “Anh làm gì ở đây thế?”
Anh nhìn cô mấy giây, mới đáp: “Anh đợi em.”
Trần Uyển hỏi: “Tại sao?”
Dáng vẻ của cô thoạt nhìn hơi lãnh đạm, so với hôm qua như thể hai người. Minh Đạm cầm lấy cánh tay cô, giống như hôm qua cô làm vậy với anh, “Thế nào? Em cho rằng anh là người đàn ông muốn hôn là hôn được sao?”
——————————————————————————
Lời tác giả: Chồng Lão Mặc khuyên đi Tây Tạng, Vĩ Ngư khuyến khích đi Uganda, Ngự Tỉnh Phanh Hương khuyến khích đi Nam Cực. Tôi đều nghiêm túc từ chối bọn họ. Thân là một trạch nữ, tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của trạch nữ, kiến quyết không đi đến những nơi kì quái.
Lời người dịch: Đọc cái PS này mới biết ngoài Tùy Hầu Châu là người bạn thân Lão Mặc thường xuyên tương tác trên weibo từ hồi còn ở Tấn Giang, giờ biết thêm Lão Mặc có quan hệ tốt với cả Vĩ Ngu và cả Ngự Tỉnh Phanh Hương, thảo nào đợt đó Lão Mặc có phát weibo ủng hộ khi cuốn sách “Chuyện tháng tư” của Vĩ Ngư xuất bản ^^ Đăng bởi: admin
Trần Uyển bị người ta chòng ghẹo.
Quán net vốn là nơi vàng thau lẫn lộn, ở trong thị trấn nhỏ, hỗn tạp đủ mọi loại thành phần. Trần Uyển là một người phụ nữ, đã hút thuốc lại còn có hình xăm, dáng vẻ cũng kiêu ngạo, quả thật hơi bắt mắt. Khi cô chuẩn bị chạy, mấy người đàn ông đột nhiên nhoài người về trước máy tính của cô: “Này, người đẹp, kết bạn nhé?” “Em tên gì thế?”
Trong quán net có rất nhiều người nhìn qua. Tên cầm đầu vốn chỉ đến bắt chuyện, nhưng ánh mắt không tự chủ được bị cô hấp dẫn, không nhịn được biến thành khiêu khích. Đã thế Trần Uyên vốn không phải là người cam chịu, lạnh lùng đáp: “Không có hứng thú.”
“Aiz ui…” Có người đàn ông cao giọng, “Kiêu cái gì mà kiêu, biết nói chuyện với ai không?”
Có người nhỏ giọng: ” F*cking bitch!”
Mấy người đàn ông cười ha ha. Những người khác trong quán net cũng không dám lên tiếng.
Trần Uyển không sợ bọn họ, cực kì chán ghét, nhưng sợ gặp phải những tên liều mạng, lúc này ánh mắt cô dừng trên người Minh Đạm. Anh vốn đang tập trung chơi game, hiện tại lại ngừng, Trần Uyển không hiểu hình ảnh trên màn hình, chỉ nhìn thấy anh ngồi yên hút thuốc.
Trần Uyển xoay người, đi đến sau lưng, vỗ vai anh: “Đi thôi.” Minh Thụy ở bên cạnh kinh ngạc nhìn anh, nhưng điều khiến Minh Thụy ngạc nhiên hơn là em họ anh ta lại đứng lên. Anh vừa đứng lên, lập tức cao hơn mấy tên kia đến cả cái đầu. Trần Uyển không biết mấy tên kia có quen anh không, nhưng đám người đó cũng lập tức im bặt.
Minh Đạm đặt tay lên vai Trần Uyển, “Đi thôi.”
Mấy chàng trai đang chơi game ở phía sau Minh Đạm đều đứng lên, cười nói: “Anh Minh, đi thong thả.”
Trần Uyển đi theo Minh Đạm rời khỏi quán net, sau đó không còn chút sóng gió nào. Ngoài cửa là đường cái, cũng có bậc thang đi thông ra bờ sông, Minh Đạm ôm lấy cô, đi về phía bậc thang. Lúc này là chạng vạng, ánh sáng mờ chiếu vào núi đối diện, cũng dừng trên con dường này. Bên kia đường là bức tường rêu phong của ngôi chùa cũ. Đi được một đoạn, cho tới khi tiệm net đã khuất, Minh Đạm buông tay ra.
Chỉ là Trần Uyển không muốn để cho anh buông ra. Cô bắt lấy cánh tay anh, nhìn thấy sự kinh ngạc hiện lên trong mắt anh. Cô kiễng chân, hôn một cái lên miệng anh. Cảm giác kia khiến cô run rẩy. Ai ngờ cô bị anh đẩy ra, không chỉ vậy mà còn bị ép lên tường, anh hỏi: “Em có ý gì?”
Trần Uyển mỉm cười đáp: “Anh có ý gì? Đi theo em ra đây lại còn mang em đi vào con đường nhỏ?”
Vì thế Minh Đạm hiểu ra cô gái trước mắt này giống như lưới đánh cá dễ dàng quấn quanh, còn anh là cuộn chỉ ở giữa kia, không thể dễ dàng biện bạch quan hệ với cô. Hơn nữa anh cũng không có cách nào giải thích được là tại vì mình quen đi ra sông, chứ không phải cố ý mang cô đến nơi hẻo lánh.
Thấy dáng vẻ im lặng của anh, Trần Uyển lại cảm thấy hơi đáng yêu, dịch về trước mấy bước, khẽ nói: “Ngây người ra đó làm gì, còn muốn hôn nữa à?”
Mặt trời xuống núi, con đường nhỏ trở nên âm u. Minh Đạm thả tay xuống, Trần Uyên tự giễu cười, “Tạm biệt, hôm nay cám ơn anh. Vừa rồi… chỉ là đùa thôi, đừng để ở trong lòng.” Cô xoay người vòng về đường cũ. Đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy anh hỏi: “Này, em tên gì thế?”
Trần Uyển xoay người, nhìn xuống từ trên cao, cười nói với anh: “Trần Uyển, Trần trong nhĩ đông trần, Uyển trong từ đầu của cụm tựa như, còn anh?”
“Minh Đạm.”
Trần Uyển: “Lần sau sẽ tìm anh mua cá, cá mua hôm qua ăn cực kì ngon.”
Minh Đạm lại nói: “Không cần.”
Trần Uyển sửng sốt, anh đã xoay người đi về phía sông.
Trần Uyển về đến nhà, mẹ đã nấu xong cơm tối. Có lẽ hôm nay đánh bài thắng được chút tiền, thoạt nhìn mẹ cô khá vui, vẻ mặt cũng dễ coi hơn với Trần Uyển. Cô ăn nốt canh cá còn thừa tối qua, mẹ cô nấu ăn vô cùng ngon, canh cá nấu nhừ sền sệt, cực kì thơm. Trần Uyển cảm nhận được hương vị quấn quanh môi với răng, đột nhiên nhớ tới nụ hôn vừa rồi, tim đập thình thịch.
Tuy nhiên cô cũng sớm ném ra sau đầu, dù sao cô và Minh Đạm cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, khó mà có thể gặp lại lần nữa, đúng không? Cô và anh hoàn toàn không có cái gọi là sau đó. Hơn nữa, anh đã nói không cần cô mua cá nữa mà. Có lẽ là ghim thù nên sẽ nhớ kĩ tên cô. Nghĩ vậy, trong lòng Trần Uyển đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Cô không thể nhịn được nhớ tới lời nói ban ngày của giám đốc. Bọn họ cũng không ép cô, chỉ là dùng tâm tư lăn lộn hơn mười năm trong thương trường cám dỗ cô, nói bóng gió cho cô, hơn nữa làm như thể không hề uy hiếp cô.
Bây giờ cô vẫn còn thuê một căn phòng đơn giản, không có hộ khẩu Bắc Kinh không mua được xe, cho dù có mua được thì lại phải chịu thêm gánh nặng chi phí sử dụng. Cô không biết đến lúc nào mới mua được nhà, cô cũng không muốn vay tiền để rồi phải gánh theo món nợ trên lưng ba mươi năm trời. Cô còn muốn học hỏi thêm, cô còn muốn thăng chức, hơn nữa muốn đạt thêm nhiều thành tích trong công việc.
Nếu cô chịu được khổ, có lẽ còn phải lăn lộn thêm mười năm, hai mươi năm, thậm chí là ba mươi năm mới có thể thực hiện được giấc mộng. Hoặc là hiện tại nền kinh tế suy thoái, cả ngành đều lao đao lan đến cả cô, không có gì là không thể hết.
Song chỉ cần cô gật đầu, tất cả sẽ thuộc về cô, thậm chí còn vượt xa hơn rất nhiều.
Giám đốc không hề nói dối. Ông chủ cô quả thực là nhân tài kiệt xuất trong ngành. Người nọ phán đoán chuẩn xác xu thế ngành, cho dù là tốt hay xấu, ông ta đều dẫn dắt mọi người kiếm được chén cơm. Xuất thân của ông ta sâu không thấy đáy, làm việc luôn quả quyết. Ông ta luôn giữ mình trong sạch, không nói đến mỹ nữ như mây trong công ty, thì cũng đầy các cô gái hoàn phì yến gầy, xinh đẹp trẻ trung, song ông ta chưa từng lôi kéo quan hệ với bất cứ nhân viên nữ nào. Năm nay ông ta đã ngoài bốn mươi, con gái du học ở Mỹ, vợ hiếm khi xuất hiện ở công ty. Tất cả các nhân viên nữ đều nói ông ta là người đàn ông tốt có thể gặp gỡ nhưng không thể cầu được, lấy được ông ta là đã tu luyện được mấy đời.
Trước đó khi Trần Uyển chịu trách nhiệm hạng mục từng báo cáo cho ông ta mấy lần, cũng được chỉ bảo lỗi sai, nên càng thêm sùng bái. Ông ta cũng dịu dàng âm thầm như một người anh lớn. Ai mà nghĩ được ông ta lại có ý nghĩ với cô chứ?
Ý nghĩ gì của ông ta thì cũng đều là chuyện lớn hết. Tất cả thứ gì ông ta muốn luôn đạt được.
Trần Uyển không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện nghỉ việc, chỉ là có thể chạy đi đâu đây? Gần như tất cả nhân tài trong ngành đều làm việc dưới trướng của ông ta. Hơn nữa nghe nói mấy ông chủ của các công ty lớn đều có quan hệ với ông ta. Tuy Trần Uyển cảm thấy ông ta không phải là người đê tiện, nhưng cô thực sự hiểu được ông ta sao? Nếu có người thổi tiếng gió cho mấy bộ phận nhân sự của các công ty khác, liệu Trần Uyển cô còn sống được không? Đổi ngành ư? Cô đã làm ba năm rồi, khó lắm mới có chút thành tích, nói thì dễ hơn làm.
Thời đại thái bình, công việc quản lý thăng tiến, ai mà biết được có cạm bẫy rình rập không?
Quan trọng hơn là đối với Trần Uyển đây có thực sự là một cái bẫy không?
Chỉ là tốn mấy năm, đời này có thể muốn sống như thế nào thì sống như thế ấy, trong bao nhiêu người mới có một người thực hiện được như vậy. Đó còn không phải là một người đàn ông đáng ghét, thậm chí là người vô cùng hấp dẫn, là thần tượng của cô.
Lẽ nào cô không hề có chút động lòng sao?
Suốt đêm đó Trần Uyển mang theo tâm trạng rối bời chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mẹ đã ra ngoài mua đồ ăn. Hôm nay cô thay bộ quần áo thể thao, tính ra ngoài ăn sáng.
Cô thấy Minh Đạm đứng bên khu xanh hóa, vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, rất tuấn tú. Anh gọi: “Trần Uyển.”
Trần Uyển đi qua, hỏi: “Anh làm gì ở đây thế?”
Anh nhìn cô mấy giây, mới đáp: “Anh đợi em.”
Trần Uyển hỏi: “Tại sao?”
Dáng vẻ của cô thoạt nhìn hơi lãnh đạm, so với hôm qua như thể hai người. Minh Đạm cầm lấy cánh tay cô, giống như hôm qua cô làm vậy với anh, “Thế nào? Em cho rằng anh là người đàn ông muốn hôn là hôn được sao?”
——————————————————————————
Lời tác giả: Chồng Lão Mặc khuyên đi Tây Tạng, Vĩ Ngư khuyến khích đi Uganda, Ngự Tỉnh Phanh Hương khuyến khích đi Nam Cực. Tôi đều nghiêm túc từ chối bọn họ. Thân là một trạch nữ, tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của trạch nữ, kiến quyết không đi đến những nơi kì quái.
Lời người dịch: Đọc cái PS này mới biết ngoài Tùy Hầu Châu là người bạn thân Lão Mặc thường xuyên tương tác trên weibo từ hồi còn ở Tấn Giang, giờ biết thêm Lão Mặc có quan hệ tốt với cả Vĩ Ngu và cả Ngự Tỉnh Phanh Hương, thảo nào đợt đó Lão Mặc có phát weibo ủng hộ khi cuốn sách “Chuyện tháng tư” của Vĩ Ngư xuất bản ^^ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.