Chương 53
Ta Treo Thật Rồi
29/02/2020
- Này! Sao cô lại ăn sống như vậy. Sẽ bị đau bụng đó.
Mai chạy theo thằng bé mà đến. Thấy vậy liền nói như vậy. Mà những người khác thấy Mai cho thằng bé thịt yêu thú thì cũng không nhịn được, cả một đoàn người chạy đến quỳ gối trước mặt cô cầu xin thức ăn.
Mai thật sự không biết phải làm sao, nước mắt cô vẫn đang rơi như mưa.
Thấy Mai khóc họ cũng không dám làm gì quá đáng chỉ biết quỳ ở đó chờ đợi. Có người thấy kì lạ nên hỏi:
- Cô nương tại sao lại khóc.
Mai nhẹ nhàng trả lời họ rồi nhìn về phía Khang. Không cần mở miệng hỏi nó cũng biết là ý của nàng nên cười cười nói:
- Em đem thịt đi luột rồi phát cho mỗi người một ít đi. Đây là thịt yêu thú bậc C, bọn họ cơ thể yếu ớt ăn nhiều cũng không tốt.
Nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn nó cứ như là người nhận thịt không phải đám người này mà chính là nàng.
Mấy ngày ở chung với nhau cũng làm cho Khang có suy nghĩ khác về nàng. Nàng tuy cố chấp và có chút yếu nhược nhưng làm người có tình có nghĩa là người đáng tin cậy.
Còn Mai thì đã tin tưởng Khang hoàn toàn rồi. Cảm giác dựa dẫm người khác đôi khi cũng rất thoải mái, nên nàng không phải cố tỏ ra mạnh mẽ như trước nữa.
Khang có chút hiếu kì, vì sao đám người ở đây lại yếu đến như vậy? Toàn bộ mấy chục người trước mặt đều là cấp F cao nhất cũng chỉ là cấp E. Mà toàn là dị năng giả chứ không ai tu luyện chân nguyên cả.
- Ở đây không có ai dạy cho mọi người tu luyện chân nguyên à?
Một ông lão có vẻ là người lớn tuổi nhất ở đây đi đến trước mặt Khang, sau đó cung kính trả lời nó.
- Chân nguyên là thứ gì vậy ân nhân? Có phải là nguyên khí phóng ra ngoài giống như mấy vị đại nhân ở lâu đài không?
Sau khi trò chuyện với họ, nó mới biết được là đám người bên trong lâu đài có tu luyện chân nguyên. Nhưng đám người đó hoàn toàn không có dạy lại cho những người khác.
Tên thủ lĩnh ở đây là một tên béo tên là Phan Gia Phúc. Hơn một năm trước được Quân Chủ phái đến đây xây dựng căn cứ và cứu trợ những người ở xung quanh.
Ban đầu tên này làm việc rất đàng hoàn, tập hợp mọi người xây dựng căn cứ. Rồi đi giúp đỡ hướng dẫn cho những người khác đến căn cứ sinh sống.
Nhưng không hiểu sao, một thời gian sau. Hắn bắt mọi người làm khổ sai đi xây dựng tòa lâu đài xa hoa cho hắn. Tất cả đàn ông và phụ nữ xinh đẹp đều bị bắt đi vào lâu đài sau đó không có một ai trở ra.
Bên ngoài chỉ còn người già và trẻ em, lại không được dạy tu luyện chân nguyên cho nên họ không có khả năng ra ngoài săn yêu thú làm thức ăn. Chỉ biết hái trái cây và rau cỏ để ăn. Nhưng mà yêu thú và zombie ở ngoài thành nhiều làm cho bọn họ cũng không dám ra ngoài nhiều.
Dần dần sức khỏe họ lại yếu đi càng không thể ra ngoài tìm thức ăn được nữa.
Cho nên mới có tình cảnh như trước mắt.
Nghe xong mọi người kể lại, Khang còn bình tĩnh được, nhưng Mai thì vô cùng tức giận mắng.
- Cái tên khốn Phan Gia Phúc này thật là đáng chết mà.
Khang quay đầu nhìn về hướng lâu đài. Mặc dù có thể nhìn rõ kiến trúc bên ngoài nhưng bên trong hoàn toàn kín kẽ không thể nhìn xuyên vào được.
- Em ở đây với mọi người. Đại ca đi vào đó xem thử rồi về ngay.
Mọi người vừa nghe xong hết câu nói thì đã không còn thấy bóng dáng của Khang đâu nữa. Nó cứ như là biến mất trước mặt mọi người, chỉ có Mai là thấy được mơ hồ bóng dáng của nó rời đi.
Đến gần lâu đài thì Khang hóa thành bọ ngựa, nó ẩn mình sau đó bay lên không trung rồi lẻn vào lâu đài.
Lúc này bên trong lâu đài, có một tên trung niên mập mạp như một con heo đang nằm trên một cái giường to lớn. Vậy mà bên cạnh hắn nằm bảy tám cô gái vô cùng xinh đẹp dáng người hoàn mỹ. Tất cả đều không mảnh vải che thân không còn chút sức lực nằm ở đó. Tên mập đang nằm thở dốc còn có một cô còn đang thượng trên thân của hắn. Phải nói là cảnh tượng vô cùng không hợp thói thường.
Sau khi tiến vào lâu đài, Khang đi hết căn phòng này đến căn phòng khác để thăm dò nhưng lại không phát hiện ai ngoại trừ mấy tên lính với gương mặt cứng đờ không có chút sức sống.
Những tên lính gác này cứ như là người chết hay giống như là zombie vậy. Trên người chúng không có khí tức của zombie nhưng tim vẫn còn đập chứng tỏ chúng vẫn còn là người sống.
Sau hai mươi phút tìm kiếm, cuối cùng Khang phát hiện một căn phòng giam. Bên trong lâu đài vậy mà có khu nhà giam, bên trong giam giữ mấy chục nghìn người tất cả đều là đàn ông.
Họ bị chia nhau ra giam giữ theo từng xà lim bằng sắt thép cứng rắn. Mỗi xà lim có khoảng mười đến hai mươi người ở bên trong. Ai cũng có tinh thần uể oải, mệt mỏi, ánh mắt vô thần. Và có lính cầm theo súng canh phòng ở bên ngoài xà lim.
Đám tù nhân này cũng không có một ai tu luyện chân nguyên. Toàn bộ đều là người bình thường hoặc dị năng cấp thấp, không có một ai đạt đến bậc D cả.
Mà phía cuối hành lang của những xà lim này lại là một cảnh tượng kinh hoàng hơn.
Ba căn phòng được che đậy kín đáo nằm ở cuối hành lang, bên trong khung cảnh chỉ có một màu đỏ làm chủ đạo.
Căn phòng vốn dĩ được sơn trắng, nhưng bây giờ chỉ toàn là màu đỏ của máu tươi tưới lên. Đây rõ ràng là một lò sát sinh, mà đối tượng không phải heo cũng chẳng phải chó mà chính là những tù nhân ở ngoài kia.
Bên trong một căn phòng giam, có mười người đàn ông đang bàn chuyện gì đó. Bọn họ tuy rằng rất mệt mỏi nhưng ánh mắt lại có thần không giống với những kẻ khác.
Vừa hay Khang đang ẩn thân đi qua nơi này nên nghe được đối thoại của bọn họ.
Một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại có vẻ ổn trọng và cơ trí là chỉ huy của nhóm người này.
- Chúng ta bị nhốt ở trong này cũng đã bốn tháng rồi. Theo như tôi quan sát được thì số lượng người ở trong nhà giam này đang giảm dần. Mà thức ăn bọn họ cung cấp cho tụi mình chỉ là thịt luột. Theo như dự đoán của tôi thì thịt này phải là thịt của những người đã bị đưa đi.
- Cái gì? Cậu nói thịt chúng ta ăn hàng ngày đều là thịt người.
Mọi người kinh hãi. Bọn họ cũng có cái nghi ngờ này nhưng không ai dám nói ra. Giờ nghe chỉ huy nói thì họ cũng thấy có chút sợ hãi rồi.
- Mọi người ăn tâm. Theo như chu kỳ thì còn hai tháng nữa mới đến lượt chúng ta bị đưa đi. Cho nên phải tìm cách trốn đi trước lúc đó.
- Nhưng mà chúng ta còn k có được ra ngoài lần nào kể từ lúc bị giam ở đây thì làm sao mà trốn đi.
- Chẳng phải hôm trước có một xà lim vì bị hư ống nước nên đã được đưa đi ra ngoài để tắm rửa vệ sinh. Sau khi sửa xong đường ống mới trở về hay sao. Chúng ta làm hư đường ống rồi tìm cách chạy. Dù sao cũng là chết, liều một lần có khi lại trốn đi được không chừng.
Nhiều người có vẻ không dám thử, dù sao đây cũng là chuyện sống còn không phải ai cũng có khả năng nhanh chóng quyết định.
Nhưng mà giờ phút này, một âm thanh truyền vào trong tai của họ.
- Muốn đi ra ngoài không? Ta có thể cứu các ngươi. Nhưng cần đám người các ngươi phối hợp một chút.
Đám người ngơ ngác nhìn quanh nhưng lại không thấy ai ở gần. Bọn họ còn tưởng là mình nghe lầm.
- Mấy anh có nghe có người nói có thể thả chúng ta ra ngoài không?
- anh cũng nghe được à đội trưởng. Tôi còn tưởng mình bị ảo giác đây. Nhưng ở đây chỉ có chúng ta chứ còn ai khác đâu.
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh trong trẻo từ âu lưng họ truyền đến.
- Ta đang ở đây.
Thì ra Khang đã hóa lại hình người và Dịch Chuyển Hư Không đến bên trong căn phòng giam này ngay sau lưng của họ.
Đám người hoảng hồn quay lại. Ai cũng vô cùng kinh ngạc. Một người hét lớn:
- Tại sao ngươi ....
Nhưng chưa nói hết câu đã bị thanh niên đội trưởng bịt miệng lại. Hắn hiểu rõ nếu như bây giờ để đám lính phát hiện thì sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn tin không phải vô duyên vô cớ mà một đứa bé có thể từ trong hư không xuất hiện ở sau lưng mình. Một là dị năng của nó có thể dịch chuyển, hai là có người đưa nó vào. Dù là cái nào thì mấu chốt rời khỏi đây của bọn họ cũng nằm trên người thằng bé này.
Mai chạy theo thằng bé mà đến. Thấy vậy liền nói như vậy. Mà những người khác thấy Mai cho thằng bé thịt yêu thú thì cũng không nhịn được, cả một đoàn người chạy đến quỳ gối trước mặt cô cầu xin thức ăn.
Mai thật sự không biết phải làm sao, nước mắt cô vẫn đang rơi như mưa.
Thấy Mai khóc họ cũng không dám làm gì quá đáng chỉ biết quỳ ở đó chờ đợi. Có người thấy kì lạ nên hỏi:
- Cô nương tại sao lại khóc.
Mai nhẹ nhàng trả lời họ rồi nhìn về phía Khang. Không cần mở miệng hỏi nó cũng biết là ý của nàng nên cười cười nói:
- Em đem thịt đi luột rồi phát cho mỗi người một ít đi. Đây là thịt yêu thú bậc C, bọn họ cơ thể yếu ớt ăn nhiều cũng không tốt.
Nàng dùng ánh mắt cảm kích nhìn nó cứ như là người nhận thịt không phải đám người này mà chính là nàng.
Mấy ngày ở chung với nhau cũng làm cho Khang có suy nghĩ khác về nàng. Nàng tuy cố chấp và có chút yếu nhược nhưng làm người có tình có nghĩa là người đáng tin cậy.
Còn Mai thì đã tin tưởng Khang hoàn toàn rồi. Cảm giác dựa dẫm người khác đôi khi cũng rất thoải mái, nên nàng không phải cố tỏ ra mạnh mẽ như trước nữa.
Khang có chút hiếu kì, vì sao đám người ở đây lại yếu đến như vậy? Toàn bộ mấy chục người trước mặt đều là cấp F cao nhất cũng chỉ là cấp E. Mà toàn là dị năng giả chứ không ai tu luyện chân nguyên cả.
- Ở đây không có ai dạy cho mọi người tu luyện chân nguyên à?
Một ông lão có vẻ là người lớn tuổi nhất ở đây đi đến trước mặt Khang, sau đó cung kính trả lời nó.
- Chân nguyên là thứ gì vậy ân nhân? Có phải là nguyên khí phóng ra ngoài giống như mấy vị đại nhân ở lâu đài không?
Sau khi trò chuyện với họ, nó mới biết được là đám người bên trong lâu đài có tu luyện chân nguyên. Nhưng đám người đó hoàn toàn không có dạy lại cho những người khác.
Tên thủ lĩnh ở đây là một tên béo tên là Phan Gia Phúc. Hơn một năm trước được Quân Chủ phái đến đây xây dựng căn cứ và cứu trợ những người ở xung quanh.
Ban đầu tên này làm việc rất đàng hoàn, tập hợp mọi người xây dựng căn cứ. Rồi đi giúp đỡ hướng dẫn cho những người khác đến căn cứ sinh sống.
Nhưng không hiểu sao, một thời gian sau. Hắn bắt mọi người làm khổ sai đi xây dựng tòa lâu đài xa hoa cho hắn. Tất cả đàn ông và phụ nữ xinh đẹp đều bị bắt đi vào lâu đài sau đó không có một ai trở ra.
Bên ngoài chỉ còn người già và trẻ em, lại không được dạy tu luyện chân nguyên cho nên họ không có khả năng ra ngoài săn yêu thú làm thức ăn. Chỉ biết hái trái cây và rau cỏ để ăn. Nhưng mà yêu thú và zombie ở ngoài thành nhiều làm cho bọn họ cũng không dám ra ngoài nhiều.
Dần dần sức khỏe họ lại yếu đi càng không thể ra ngoài tìm thức ăn được nữa.
Cho nên mới có tình cảnh như trước mắt.
Nghe xong mọi người kể lại, Khang còn bình tĩnh được, nhưng Mai thì vô cùng tức giận mắng.
- Cái tên khốn Phan Gia Phúc này thật là đáng chết mà.
Khang quay đầu nhìn về hướng lâu đài. Mặc dù có thể nhìn rõ kiến trúc bên ngoài nhưng bên trong hoàn toàn kín kẽ không thể nhìn xuyên vào được.
- Em ở đây với mọi người. Đại ca đi vào đó xem thử rồi về ngay.
Mọi người vừa nghe xong hết câu nói thì đã không còn thấy bóng dáng của Khang đâu nữa. Nó cứ như là biến mất trước mặt mọi người, chỉ có Mai là thấy được mơ hồ bóng dáng của nó rời đi.
Đến gần lâu đài thì Khang hóa thành bọ ngựa, nó ẩn mình sau đó bay lên không trung rồi lẻn vào lâu đài.
Lúc này bên trong lâu đài, có một tên trung niên mập mạp như một con heo đang nằm trên một cái giường to lớn. Vậy mà bên cạnh hắn nằm bảy tám cô gái vô cùng xinh đẹp dáng người hoàn mỹ. Tất cả đều không mảnh vải che thân không còn chút sức lực nằm ở đó. Tên mập đang nằm thở dốc còn có một cô còn đang thượng trên thân của hắn. Phải nói là cảnh tượng vô cùng không hợp thói thường.
Sau khi tiến vào lâu đài, Khang đi hết căn phòng này đến căn phòng khác để thăm dò nhưng lại không phát hiện ai ngoại trừ mấy tên lính với gương mặt cứng đờ không có chút sức sống.
Những tên lính gác này cứ như là người chết hay giống như là zombie vậy. Trên người chúng không có khí tức của zombie nhưng tim vẫn còn đập chứng tỏ chúng vẫn còn là người sống.
Sau hai mươi phút tìm kiếm, cuối cùng Khang phát hiện một căn phòng giam. Bên trong lâu đài vậy mà có khu nhà giam, bên trong giam giữ mấy chục nghìn người tất cả đều là đàn ông.
Họ bị chia nhau ra giam giữ theo từng xà lim bằng sắt thép cứng rắn. Mỗi xà lim có khoảng mười đến hai mươi người ở bên trong. Ai cũng có tinh thần uể oải, mệt mỏi, ánh mắt vô thần. Và có lính cầm theo súng canh phòng ở bên ngoài xà lim.
Đám tù nhân này cũng không có một ai tu luyện chân nguyên. Toàn bộ đều là người bình thường hoặc dị năng cấp thấp, không có một ai đạt đến bậc D cả.
Mà phía cuối hành lang của những xà lim này lại là một cảnh tượng kinh hoàng hơn.
Ba căn phòng được che đậy kín đáo nằm ở cuối hành lang, bên trong khung cảnh chỉ có một màu đỏ làm chủ đạo.
Căn phòng vốn dĩ được sơn trắng, nhưng bây giờ chỉ toàn là màu đỏ của máu tươi tưới lên. Đây rõ ràng là một lò sát sinh, mà đối tượng không phải heo cũng chẳng phải chó mà chính là những tù nhân ở ngoài kia.
Bên trong một căn phòng giam, có mười người đàn ông đang bàn chuyện gì đó. Bọn họ tuy rằng rất mệt mỏi nhưng ánh mắt lại có thần không giống với những kẻ khác.
Vừa hay Khang đang ẩn thân đi qua nơi này nên nghe được đối thoại của bọn họ.
Một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại có vẻ ổn trọng và cơ trí là chỉ huy của nhóm người này.
- Chúng ta bị nhốt ở trong này cũng đã bốn tháng rồi. Theo như tôi quan sát được thì số lượng người ở trong nhà giam này đang giảm dần. Mà thức ăn bọn họ cung cấp cho tụi mình chỉ là thịt luột. Theo như dự đoán của tôi thì thịt này phải là thịt của những người đã bị đưa đi.
- Cái gì? Cậu nói thịt chúng ta ăn hàng ngày đều là thịt người.
Mọi người kinh hãi. Bọn họ cũng có cái nghi ngờ này nhưng không ai dám nói ra. Giờ nghe chỉ huy nói thì họ cũng thấy có chút sợ hãi rồi.
- Mọi người ăn tâm. Theo như chu kỳ thì còn hai tháng nữa mới đến lượt chúng ta bị đưa đi. Cho nên phải tìm cách trốn đi trước lúc đó.
- Nhưng mà chúng ta còn k có được ra ngoài lần nào kể từ lúc bị giam ở đây thì làm sao mà trốn đi.
- Chẳng phải hôm trước có một xà lim vì bị hư ống nước nên đã được đưa đi ra ngoài để tắm rửa vệ sinh. Sau khi sửa xong đường ống mới trở về hay sao. Chúng ta làm hư đường ống rồi tìm cách chạy. Dù sao cũng là chết, liều một lần có khi lại trốn đi được không chừng.
Nhiều người có vẻ không dám thử, dù sao đây cũng là chuyện sống còn không phải ai cũng có khả năng nhanh chóng quyết định.
Nhưng mà giờ phút này, một âm thanh truyền vào trong tai của họ.
- Muốn đi ra ngoài không? Ta có thể cứu các ngươi. Nhưng cần đám người các ngươi phối hợp một chút.
Đám người ngơ ngác nhìn quanh nhưng lại không thấy ai ở gần. Bọn họ còn tưởng là mình nghe lầm.
- Mấy anh có nghe có người nói có thể thả chúng ta ra ngoài không?
- anh cũng nghe được à đội trưởng. Tôi còn tưởng mình bị ảo giác đây. Nhưng ở đây chỉ có chúng ta chứ còn ai khác đâu.
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh trong trẻo từ âu lưng họ truyền đến.
- Ta đang ở đây.
Thì ra Khang đã hóa lại hình người và Dịch Chuyển Hư Không đến bên trong căn phòng giam này ngay sau lưng của họ.
Đám người hoảng hồn quay lại. Ai cũng vô cùng kinh ngạc. Một người hét lớn:
- Tại sao ngươi ....
Nhưng chưa nói hết câu đã bị thanh niên đội trưởng bịt miệng lại. Hắn hiểu rõ nếu như bây giờ để đám lính phát hiện thì sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn tin không phải vô duyên vô cớ mà một đứa bé có thể từ trong hư không xuất hiện ở sau lưng mình. Một là dị năng của nó có thể dịch chuyển, hai là có người đưa nó vào. Dù là cái nào thì mấu chốt rời khỏi đây của bọn họ cũng nằm trên người thằng bé này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.