Chương 52: Thành Bình Địa
Ta Treo Thật Rồi
28/02/2020
- Đi thôi.
Sau đó, nó kéo tay của Mai rời khỏi nơi này. Không một ai dám ngăn cản bước đi của hai người. Khang cũng không có trở về tắm rửa mà cùng với Mai nhanh chóng rời khỏi thành.
Bởi vì tránh gặp phiền phức, nó sử dụng thuật ngụy trang học được từ trong huyết mạch rồi mới cùng với Mai trốn ra khỏi thành.
Không phải vì nó sợ những người ở đây hay là Quân Chủ Mạc Văn Khoa, mà đơn giản là nó không muốn gây phiền phức.
Phía cổng thành hiển nhiên đã nhận được tin tức từ phía thương hội Nam Phong cho nên đang gắt gao điều động cao thủ giữ vững cổng thành. Kiểm tra người ra vào vô cùng gắt gao. Nhưng làm sao có thể phát hiện ra Khang và Mai được. Sau khi rời khỏi cổng thành từ hướng đông, hai người theo kế hoạch tiến về khu vực rừng rậm có nhiều yêu thú.
Mai theo Khang là bởi cô cũng đã bị nhận ra, hai là cô cũng không có vướng bận gì. Ba là không hiểu sao càng ở bên Khang cô càng cảm thấy an tâm.
Ngày hôm sau đó hai người đã đi đến gần khu rừng rậm đó thì quyết định hạ trại nghỉ ngơi. Mặc dù có thể mang Mai cho vào không gian của mình cho an toàn nhưng dĩ nhiên nó không muốn bại lộ con bài tẩy của mình cho bất cứ ai. Nên sau khi dựng lên một cái lều nhỏ, hai người ngủ một đêm đến sáng hôm sau thì đi vào rừng bắt đầu săn bắt.
Buổi trưa, Mai phụ trách thu gom tinh hạch và xác yêu thú. Còn việc đánh giết dĩ nhiên do Khang đảm nhiệm. Quả đúng như Mai nói, yêu thú tụ tập ở đây rất nhiều và cũng khá mạnh. Bỏ qua yêu thú bậc D trở xuống, Khang chỉ giết yêu thú bậc C và B mà thôi. Vì ở đây cũng không có phát hiện yêu thú bậc A.
Nhờ có thiên phú nhìn xa và tốc độ của Khang mà hai người nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Dù vậy cũng tiêu tốn hai ngày mới quét ngang khu rừng rậm hơn mười nghìn kilomet vuông này.
- Bây giờ làm sao đây đại ca?
- Nghe nói đi về hướng đông là căn cứ Bình Địa, ở đó giáp với Đông Vực của thủy quái. Anh nghĩ chúng ta qua đó một chuyến xem thế nào.
- Được rồi. Đại ca đi đâu em theo đó.
Sau khi thu thập xong hết mọi thứ, Khang mang theo Mai bay về hướng đông. Trên đường gặp được khá nhiều tổ đội nhỏ đi săn bắt zombie và yêu thú cấp thấp.
Rất nhiều người gặp tình cảnh nguy hiểm đều bị Khang xem như không thấy. Nhưng mà để Mai thấy được thì cô nằng nặc xin Khang cho cô xuống cứu bọn họ.
Ánh mắt long lanh kiên định của cô cũng làm cho nó mùi lòng. Cứ mỗi lần cô dùng ánh mắt đó nhìn nó như vậy nó lại nói:
- Rồi rồi … ca hiểu.
Sau đó mang cô thả xuống gần đó để hỗ trợ cho những người gặp nạn. Cứ như vậy cả tuần sau đó hai người mới đi đến một tòa thành trì gọi là căn cứ Bình Địa.
Về phần ở thành Đại Nam, sau khi Khang rời đi, ở đây đều bị phong tỏa lại hết. Chủ yêu là lùng bắt nó và Mai để lấy lại Lục Hợp Thủy Tinh.
Mà quan trọng nó nó đánh trọng thương nhiều người như vậy, còn có cả Từ Hải Phú cho nên anh của hắn là Từ Hải Quý cũng treo lệnh truy nã Khang với giá một nghìn yêu hạch bậc C.
Ở phương bắc nơi chiến tuyến, sau khi Quân Chủ nhận được tin tức thì vô cùng tức giận ra lệnh nhất định phải bắt được hai người. Tuyết cũng nhận được tin, dù mới tiếp xúc nhưng theo nàng thấy, một kẻ sợ phiền phức như Khang ắc hẳn không thể vô duyên vô cớ đánh người cướp đi Lục Hợp Thủy Tinh được.
Nguyên lai sự thật đã bị đám người kia bóp méo đi, thông tin truyền đến chỉ là Khang vô duyên vô cớ đến gây sự đánh người, sau đó cướp đi Lục Hợp Thủy Tinh rồi tẩu thoát.
Quân Chủ quay sang nhìn mọi người nói:
- Tranh thủ xử lý xong rồi chúng ta quay trở về. Ta nhất định phải bắt giữ kẻ đó.
Tuyết do dự muốn nói lại thôi. Dù sao người cũng là nàng tự mình mang đến nên không thể không lo. Âm thầm quyết định sau khi trở về sẽ tìm cách điều tra kỹ lưỡng việc này nên cũng không nói gì mà tiếp tục công việc của mình.
Quân Chủ Mạc Văn Khoa cùng với ba bà vợ của mình và bốn vị thủ lĩnh mà anh ta tin tưởng đều có mặt ở đây. Thì ra là họ đang sử dụng chân nguyên tạo thành một trận pháp như là muốn phong ấn vật gì đó.
Tám người ngồi ở xung quanh tạo thành một trận pháp rộng cả trăm mét vuông. Vị trí của mỗi người tương ứng với bát quái trận Càn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, Chấn, Ly, Đoài.
Đây là Âm Dương Tỏa Hồn Trận mà Quân chủ Khoa có được trong truyền thừa của mình. Trận pháp đang phong ấn một con Huyết Kỳ Lân ở giữa.
Huyết Kỳ Lân không biết từ đâu xuất hiện, bị một vị thủ lĩnh phát hiện. Mặc dù Huyết Kỳ Lân đang bị thương nhưng với sức của hắn thì không tài nào làm gì được nó.
Mà Huyết Kỳ Lân cần hấp thụ máu huyết để trị thương cho mình. Nó bị thương rất nặng không biết do đâu. Cũng vì vậy mà tu vi của nó giảm từ Thần Nguyên cảnh xuống chỉ còn Tiên Nguyên cảnh cấp hai.
Sau khi biết được tin tức này thì Quân Chủ lập tức triệu tập tâm phúc của mình lại để tiến hành bắt giữ Huyết Kỳ Lân.
Anh ta dường như biết rất rõ giá trị của Huyết Kỳ Lân, nên rất bức thiết có được nó.
Dù là bị thương nhưng một đám Tinh Nguyên cảnh cũng không phải đối thủ của nó. Nhưng không biết Quân Chủ Mạc Văn Khoa từ đâu lấy được một cái lưới kim loại lớn có màu vàng sang chói. Sau khi quăng lưới ra, Huyết Kỳ Lân bị trói buộc lại ở bên trong không thể chạy khỏi.
Rồi sau đó, anh ta truyền khẩu quyết Âm Dương Tỏa Hồn Trận dành riêng cho từng phương vị cho bảy người khác. Cho nên sau đó mới có một màn trước mắt này.
Mặc cho Huyết Kỳ Lân giãy giụa nhưng không cách nào trốn khỏi tấm lưới lớn giam cầm. Mà Âm Dương Tỏa Hồn Trận thì đang trấn áp rồi từ từ giam cầm linh hồn của nó.
Quân Chủ Mạc Văn Khoa thỏa mãn nhìn mọi người nói:
- Theo tiến độ này, khoảng một tuần nữa là có thể hoàn toàn trói buộc linh hồn của Huyết Kỳ Lân vào thanh kiếm Huyết Tể này của ta rồi. Đến lúc đó ta sẽ ban thưởng lớn cho các ngươi.
Mọi người ai cũng hung phấn. Bởi vì cho dù không lấy được linh hồn Huyết Kỳ Lân nhưng xin chút máu huyết của nó ắc hẳn Quân Chủ cũng không bạc đãi bọn họ. Mọi người đồng thanh đáp
- Tạ ơn Quân Chủ.
Ở thành Bình Địa, Khang và Mai vừa bước vào trong thành rất đơn giản. Bởi vì ở đây không cần kiểm chứng lệnh bài như ở thành Đại Nam.
Bên trong cũng không có nhà ở đàng hoàng. Từ xa nhìn lại chỉ là những túp lều tạp bợ. Chỉ duy nhất có một tòa lâu đài khổng lồ xa hoa ở giữa thành. Nó cứ như là tách biệt hoàn toàn với thế giới ở bên ngoài này vậy.
Trên đường phố không có nhộn nhịp cảnh bán hàng cũng không có binh lính tuần tra mà chỉ có những người dân nghèo đói gầy trơ xương đang lây lất ở bên ngoài.
Có cả những xác chết khô vì đói mà không có ai chôn cất bốc ra mùi hôi tanh tưởi.
Mai hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt của mình. Rất nhiều người nhìn vào quần áo khá sạch sẽ của hai người bọn họ.
Biết họ từ nơi xa đến đây, có một cậu bé vì quá đói khát mà liều mạng chạy đến chặn trước mặt của hai người:
- Chị ơi, chị có đồ ăn không có thể cho em một ít không? Em và mẹ đã bốn ngày không có gì vào bụng rồi.
Mai nhìn bộ dáng ốm nhom khô khào khô khốc của nó làm cho cô thương tiếc vô cùng. Bản tính lương thiện cho nên Mai không thể không đem ra một ít thịt yêu thú mà Khang săn được hôn trước cho nó.
Thằng bé không kịp cảm ơn, vậy mà trực tiếp cầm lấy chạy thật nhanh về một góc nơi xa. Ở đó có một phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm. Người phụ nữ thấy thằng bé đem thịt về, không biết từ đâu lấy ra lực lương. Hai tay vậy mà xé miếng thịt ra làm hai. Đưa một miếng cho thằng bé, còn mình vậy mà đang ăn sống miếng thịt kia. Mai trợn tròn mắt nhìn nó, vậy mà nước mắt cô không kìm được trào ra.
Tại sao có thể thành ra cái bộ dạng này, ngay cả thịt sống cũng có thể ăn ngon lành như vậy.
So với thành Đại Nam, ở nơi này rất đúng với tên gọi của nó thành Bình Địa hoang tàn, nghèo đói.
Sau đó, nó kéo tay của Mai rời khỏi nơi này. Không một ai dám ngăn cản bước đi của hai người. Khang cũng không có trở về tắm rửa mà cùng với Mai nhanh chóng rời khỏi thành.
Bởi vì tránh gặp phiền phức, nó sử dụng thuật ngụy trang học được từ trong huyết mạch rồi mới cùng với Mai trốn ra khỏi thành.
Không phải vì nó sợ những người ở đây hay là Quân Chủ Mạc Văn Khoa, mà đơn giản là nó không muốn gây phiền phức.
Phía cổng thành hiển nhiên đã nhận được tin tức từ phía thương hội Nam Phong cho nên đang gắt gao điều động cao thủ giữ vững cổng thành. Kiểm tra người ra vào vô cùng gắt gao. Nhưng làm sao có thể phát hiện ra Khang và Mai được. Sau khi rời khỏi cổng thành từ hướng đông, hai người theo kế hoạch tiến về khu vực rừng rậm có nhiều yêu thú.
Mai theo Khang là bởi cô cũng đã bị nhận ra, hai là cô cũng không có vướng bận gì. Ba là không hiểu sao càng ở bên Khang cô càng cảm thấy an tâm.
Ngày hôm sau đó hai người đã đi đến gần khu rừng rậm đó thì quyết định hạ trại nghỉ ngơi. Mặc dù có thể mang Mai cho vào không gian của mình cho an toàn nhưng dĩ nhiên nó không muốn bại lộ con bài tẩy của mình cho bất cứ ai. Nên sau khi dựng lên một cái lều nhỏ, hai người ngủ một đêm đến sáng hôm sau thì đi vào rừng bắt đầu săn bắt.
Buổi trưa, Mai phụ trách thu gom tinh hạch và xác yêu thú. Còn việc đánh giết dĩ nhiên do Khang đảm nhiệm. Quả đúng như Mai nói, yêu thú tụ tập ở đây rất nhiều và cũng khá mạnh. Bỏ qua yêu thú bậc D trở xuống, Khang chỉ giết yêu thú bậc C và B mà thôi. Vì ở đây cũng không có phát hiện yêu thú bậc A.
Nhờ có thiên phú nhìn xa và tốc độ của Khang mà hai người nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Dù vậy cũng tiêu tốn hai ngày mới quét ngang khu rừng rậm hơn mười nghìn kilomet vuông này.
- Bây giờ làm sao đây đại ca?
- Nghe nói đi về hướng đông là căn cứ Bình Địa, ở đó giáp với Đông Vực của thủy quái. Anh nghĩ chúng ta qua đó một chuyến xem thế nào.
- Được rồi. Đại ca đi đâu em theo đó.
Sau khi thu thập xong hết mọi thứ, Khang mang theo Mai bay về hướng đông. Trên đường gặp được khá nhiều tổ đội nhỏ đi săn bắt zombie và yêu thú cấp thấp.
Rất nhiều người gặp tình cảnh nguy hiểm đều bị Khang xem như không thấy. Nhưng mà để Mai thấy được thì cô nằng nặc xin Khang cho cô xuống cứu bọn họ.
Ánh mắt long lanh kiên định của cô cũng làm cho nó mùi lòng. Cứ mỗi lần cô dùng ánh mắt đó nhìn nó như vậy nó lại nói:
- Rồi rồi … ca hiểu.
Sau đó mang cô thả xuống gần đó để hỗ trợ cho những người gặp nạn. Cứ như vậy cả tuần sau đó hai người mới đi đến một tòa thành trì gọi là căn cứ Bình Địa.
Về phần ở thành Đại Nam, sau khi Khang rời đi, ở đây đều bị phong tỏa lại hết. Chủ yêu là lùng bắt nó và Mai để lấy lại Lục Hợp Thủy Tinh.
Mà quan trọng nó nó đánh trọng thương nhiều người như vậy, còn có cả Từ Hải Phú cho nên anh của hắn là Từ Hải Quý cũng treo lệnh truy nã Khang với giá một nghìn yêu hạch bậc C.
Ở phương bắc nơi chiến tuyến, sau khi Quân Chủ nhận được tin tức thì vô cùng tức giận ra lệnh nhất định phải bắt được hai người. Tuyết cũng nhận được tin, dù mới tiếp xúc nhưng theo nàng thấy, một kẻ sợ phiền phức như Khang ắc hẳn không thể vô duyên vô cớ đánh người cướp đi Lục Hợp Thủy Tinh được.
Nguyên lai sự thật đã bị đám người kia bóp méo đi, thông tin truyền đến chỉ là Khang vô duyên vô cớ đến gây sự đánh người, sau đó cướp đi Lục Hợp Thủy Tinh rồi tẩu thoát.
Quân Chủ quay sang nhìn mọi người nói:
- Tranh thủ xử lý xong rồi chúng ta quay trở về. Ta nhất định phải bắt giữ kẻ đó.
Tuyết do dự muốn nói lại thôi. Dù sao người cũng là nàng tự mình mang đến nên không thể không lo. Âm thầm quyết định sau khi trở về sẽ tìm cách điều tra kỹ lưỡng việc này nên cũng không nói gì mà tiếp tục công việc của mình.
Quân Chủ Mạc Văn Khoa cùng với ba bà vợ của mình và bốn vị thủ lĩnh mà anh ta tin tưởng đều có mặt ở đây. Thì ra là họ đang sử dụng chân nguyên tạo thành một trận pháp như là muốn phong ấn vật gì đó.
Tám người ngồi ở xung quanh tạo thành một trận pháp rộng cả trăm mét vuông. Vị trí của mỗi người tương ứng với bát quái trận Càn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn, Chấn, Ly, Đoài.
Đây là Âm Dương Tỏa Hồn Trận mà Quân chủ Khoa có được trong truyền thừa của mình. Trận pháp đang phong ấn một con Huyết Kỳ Lân ở giữa.
Huyết Kỳ Lân không biết từ đâu xuất hiện, bị một vị thủ lĩnh phát hiện. Mặc dù Huyết Kỳ Lân đang bị thương nhưng với sức của hắn thì không tài nào làm gì được nó.
Mà Huyết Kỳ Lân cần hấp thụ máu huyết để trị thương cho mình. Nó bị thương rất nặng không biết do đâu. Cũng vì vậy mà tu vi của nó giảm từ Thần Nguyên cảnh xuống chỉ còn Tiên Nguyên cảnh cấp hai.
Sau khi biết được tin tức này thì Quân Chủ lập tức triệu tập tâm phúc của mình lại để tiến hành bắt giữ Huyết Kỳ Lân.
Anh ta dường như biết rất rõ giá trị của Huyết Kỳ Lân, nên rất bức thiết có được nó.
Dù là bị thương nhưng một đám Tinh Nguyên cảnh cũng không phải đối thủ của nó. Nhưng không biết Quân Chủ Mạc Văn Khoa từ đâu lấy được một cái lưới kim loại lớn có màu vàng sang chói. Sau khi quăng lưới ra, Huyết Kỳ Lân bị trói buộc lại ở bên trong không thể chạy khỏi.
Rồi sau đó, anh ta truyền khẩu quyết Âm Dương Tỏa Hồn Trận dành riêng cho từng phương vị cho bảy người khác. Cho nên sau đó mới có một màn trước mắt này.
Mặc cho Huyết Kỳ Lân giãy giụa nhưng không cách nào trốn khỏi tấm lưới lớn giam cầm. Mà Âm Dương Tỏa Hồn Trận thì đang trấn áp rồi từ từ giam cầm linh hồn của nó.
Quân Chủ Mạc Văn Khoa thỏa mãn nhìn mọi người nói:
- Theo tiến độ này, khoảng một tuần nữa là có thể hoàn toàn trói buộc linh hồn của Huyết Kỳ Lân vào thanh kiếm Huyết Tể này của ta rồi. Đến lúc đó ta sẽ ban thưởng lớn cho các ngươi.
Mọi người ai cũng hung phấn. Bởi vì cho dù không lấy được linh hồn Huyết Kỳ Lân nhưng xin chút máu huyết của nó ắc hẳn Quân Chủ cũng không bạc đãi bọn họ. Mọi người đồng thanh đáp
- Tạ ơn Quân Chủ.
Ở thành Bình Địa, Khang và Mai vừa bước vào trong thành rất đơn giản. Bởi vì ở đây không cần kiểm chứng lệnh bài như ở thành Đại Nam.
Bên trong cũng không có nhà ở đàng hoàng. Từ xa nhìn lại chỉ là những túp lều tạp bợ. Chỉ duy nhất có một tòa lâu đài khổng lồ xa hoa ở giữa thành. Nó cứ như là tách biệt hoàn toàn với thế giới ở bên ngoài này vậy.
Trên đường phố không có nhộn nhịp cảnh bán hàng cũng không có binh lính tuần tra mà chỉ có những người dân nghèo đói gầy trơ xương đang lây lất ở bên ngoài.
Có cả những xác chết khô vì đói mà không có ai chôn cất bốc ra mùi hôi tanh tưởi.
Mai hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt của mình. Rất nhiều người nhìn vào quần áo khá sạch sẽ của hai người bọn họ.
Biết họ từ nơi xa đến đây, có một cậu bé vì quá đói khát mà liều mạng chạy đến chặn trước mặt của hai người:
- Chị ơi, chị có đồ ăn không có thể cho em một ít không? Em và mẹ đã bốn ngày không có gì vào bụng rồi.
Mai nhìn bộ dáng ốm nhom khô khào khô khốc của nó làm cho cô thương tiếc vô cùng. Bản tính lương thiện cho nên Mai không thể không đem ra một ít thịt yêu thú mà Khang săn được hôn trước cho nó.
Thằng bé không kịp cảm ơn, vậy mà trực tiếp cầm lấy chạy thật nhanh về một góc nơi xa. Ở đó có một phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm. Người phụ nữ thấy thằng bé đem thịt về, không biết từ đâu lấy ra lực lương. Hai tay vậy mà xé miếng thịt ra làm hai. Đưa một miếng cho thằng bé, còn mình vậy mà đang ăn sống miếng thịt kia. Mai trợn tròn mắt nhìn nó, vậy mà nước mắt cô không kìm được trào ra.
Tại sao có thể thành ra cái bộ dạng này, ngay cả thịt sống cũng có thể ăn ngon lành như vậy.
So với thành Đại Nam, ở nơi này rất đúng với tên gọi của nó thành Bình Địa hoang tàn, nghèo đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.