Ngôn TìnhTiểu thuyếtTrọng SinhTruyện SủngCung ĐấuNữ CườngGia ĐấuCổ Đại
Dịch giả: Cung Trường Xuân
0
Đang cập nhật
10:36:04 03/06/2023
Song Trọng Sinh: Quân Chúa Theo Đuổi Phu Quân Bất Chấp
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Gương vỡ lại lành , Cung đình hầu tước , Nhẹ nhàng , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Song trọng sinh , Thị giác nữ chủ
Cường đại vô hạn tiểu quận chúa x ôn nhu thâm tình thế tử gia.
“Truy phu hỏa táng tràng × gương vỡ lại lành”
Trước khi trọng sinh Khước Liên Y vô cùng với lạnh nhạt với phu quân rẻ tiền Thẩm Mính Ân.
Cho dù Thẩm Mính Ân có mang trang sức châu báu quý giá nhất thiên hạ tới, nàng vẫn một lòng hướng về bạch nguyệt quang.
Nhưng tim đặt sai người, nàng ngã dưới mũi tên bắn lén của bạch nguyệt nguyệt quang.
Lúc hấp hối, nàng nghe tiếng nam nhân đáng ghét kia khóc lóc gọi nhũ danh của nàng: “Tuế Tuế, ta chỉ có nàng, đừng đi có được không…”
Mở mắt ra lần nữa, Khước Liên Y phát hiện mình quay về bốn năm trước.
Lúc này nàng vẫn còn ở nhờ ở Thẩm gia, còn chưa yêu bạch nguyệt quang lòng lang dạ sói, nàng có thể làm lại từ đầu.
Để bù đắp sai lầm. Khước Liên Y vạch ra hàng loạt kế hoạch “Để Thẩm Mính Ân một lần yêu nàng một lần nữa”, nhưng kế hoạch không chỉ thất bại toàn bộ, còn trời xui đất khiến được thêm cái danh “Thích xấu mặt”.
Cho đến một ngày, nàng muốn thừa dịp vị thế tử gia này đang ngủ trưa mà vẽ rùa đen lên mặt hắn, lại nghe thấy nam nhân nói mớ trong mộng.”
“Tuế Tuế, đừng bỏ lại ta.”
Bàn tay nhỏ bé khựng lại trong không trung, mực đen nhỏ xuống đầu bút làm nhòe những đóa sen mỏng manh trên làn váy.
Nhũ danh này, rõ ràng kiếp trước sau khi hai người thành thân mới có.
Lại về sau, Tề Vân Hầu phủ có thêm một cây bút lông sói bị cắt thành mấy chục mảnh, khuôn mặt anh tuấn của Thế tử gia cũng có thể một nắm đấm tím đen.
【 Tiểu kịch trường 】
Trong nhà Thẩm Mính Ân có thêm một tiểu cô nương thanh tú, nũng nịu.
Tiểu cô nương này rất kỳ lạ, mỗi đêm đều trèo tường ra ngoài, sau đó hắn tò mò đi theo , phát hiện nàng chỉ muốn đi mua đùi gà?
Trên đường bị tiểu cô nương phát hiện, Thẩm Mính Ân lại không sợ gì cả, thậm chí còn tuyến bố sẽ nói cho cha nàng biết.
Tận cho đến khi tận mắt nhìn viên gạch mới tinh bị tay không chặt thành hai nửa, thâm chí còn vỡ thành bột.
Thẩm gia thế tử không sợ trời không sợ đất rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là sợ hãi.