Chương 30: Cố Ý Chọc Giận.
Tiểu Khả Liên
12/01/2021
\*\*Chương này chứa yếu tố H nhẹ, ai không đọc được xin mời click back.
\*\*Phần H phía sau nằm ở chương 35.
"Lục Trường Sinh, nếu ta nói với ngươi, Sư Ca, nhị thúc nhị thẩm của ngươi đều không phải do ta giết, ngươi có tin hay không?"
Hôm đó, hắn xác thực có dẫn binh tiến đánh Đoạn Đao môn. Thế nhưng, hắn đã đưa ra điều kiện, chỉ cần Trình Húy và Kha Nương giao ra quyền chấp chưởng Đoạn Đao môn, hắn liền sẽ tha cho phu thê bọn họ cùng với Trình Ân.
Bọn họ đồng ý.
Nhưng khi cả hai vừa ra tới cổng thành, thì ma binh dưới trướng của hắn liền giống như phát điên đồng dạng, bắt đầu công kích bọn họ. Khiến cả hai song song tử trận trước cổng thành, bị vạn tiễn xuyên tâm.
Sau đó, bản thân hắn cũng vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng điều tra chuyện này, nhưng kết quả lại chẳng tìm ra được manh mối gì.
Mặc dù biết rõ Lục Trường Sinh sẽ không tin tưởng hắn, nhưng Hàn Thiên vẫn là không nhịn được mà sinh ra hy vọng...
Chỉ là, đối mặt với hắn chỉ là tiếu thanh điên cuồng của Lục Trường Sinh, trong mắt y chỉ có chế giễu cùng khinh miệt :"Tin? Chính ngươi nói, bản thân ngươi tự mình tin được sao?"
Bản thân hắn cũng không tin được lời nói của chính mình... Bởi vì tất cả chứng cứ đều đang nhầm vào hắn.
Nhưng dù vậy, Hàn Thiên vẫn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm của mình.
Hắn lãnh đạm nhìn Lục Trường Sinh, chỉ là giọng nói có chút run rẩy, xen lẫn bi thương.
"Mười hai năm, kể từ ngày ta bái nhập dưới trướng Kiếm Thiên Tôn, ngươi vẫn luôn dùng loại ánh mắt này nhìn ta."
"Lục Trường Sinh, ngươi cho mình là gì kia chứ, ngươi lấy thân phận gì, tư cách gì đến khinh thường ta? Ngươi là thiên chi kiêu tử, vậy còn ta, ta không phải sao? Thiên phú, thân phận, thực lực, có thứ gì ta không sánh bằng ngươi kia chứ?"
"Ngày đầu tiên ta bái nhập vào, ngươi liền gọi ta là tiểu dã tử. Nói với người khác ta là kẻ bần hàn, từ trong hoang sơn dã lĩnh đi ra, chơi chung với ta sẽ chỉ hạ thấp thân phận của ngươi."
"Ngày thứ hai ta nhập môn, ngươi đưa cho ta một hộp điểm tâm tinh xảo. Ngươi có biết khi đó, ta có bao nhiêu vui sướng hay không? Chỉ là...ngay khi ta đưa tay nhận lấy, ngươi lại đem nó hất đổ, dùng chân giẫm đạp lên. Thậm chí còn để linh khuyển trong tông đến ăn..."
"Sau khi ta nổi giận bỏ đi, ngươi liền chạy đến tìm sư tôn, nói với người là ta hất đổ bánh của ngươi, khiến sư tôn phạt ta quỳ gối mấy canh giờ."
"Ngày thứ ba ta nhập tông, ngươi đem công pháp tu luyện của ta tráo thành một quyển hoàng thư\*. Khiến cho ta bị sư tôn đánh một trận, ba ngày không bước được xuống giường..."
"....................."
\( Hoàng thư : truyện se\-x \)
"Lục Trường Sinh, ngươi không phải ngang ngược càn rỡ lắm hay sao? Hôm nay rơi vào tay bổn quân rồi, ngươi nghĩ bổn quân nên làm gì ngươi đây?" Thần sắc Hàn Thiên có phần dữ tợn, cười gằn.
Không muốn nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, Lục Trường Sinh liền nhắm mắt lại :"Tùy ngươi. Dù sao ngươi cũng giết Sư Ca rồi, giết ta nữa rất khó sao?"
Thần thái cam chịu này của hắn, lại càng khiến Hàn Thiên tức giận hơn. Chỉ bởi vì Tần Lãnh đã chết, cho nên y liền mất hết khái niệm sống có đúng không?
"Tình nghĩa huynh đệ của các ngươi đúng là thâm hậu a. Hắn đều đã chết lâu như vậy, ngươi vì sao vẫn phải vì hắn hết lần này đến lần khác ám sát bổn quân kia chứ? Ngươi cho rằng bổn quân thật không dám giết ngươi có đúng không?" Bàn tay vừa chuyển, Hàn Thiên liền bóp lấy cổ Lục Trường Sinh.
Chỉ là, y vẫn không hề động đậy, tựa như con rối mất đi linh hồn, không đem sinh tử để vào mắt.
Không cam tâm, Hàn Thiên lại bắt đầu cố ý chọc giận Lục Trường Sinh. Bởi vì sự im lặng của y, tựa như con dao đang không ngừng thứa vào tâm hắn.
"Vạn Kiếm tông hiện tại đã trở thành chủ điện của Ma cung. Sư tôn ngươi cũng đã trở thành Vương hậu của bổn quân. Ngươi nói xem, nếu để hai sư đồ các ngươi cùng hầu hạ bổn quân ở ngay tại nơi này, có phải là rất kích thích hay không?"
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Hàn Thiên, Lục Trường Sinh liền 'ba' một tiếng mở mắt ra, tức giận gầm lên :"Ngươi dám!!!"
"Bổn quân sao lại không dám kia chứ? Dù gì cũng không phải lần đầu tiên làm ngươi. Đúng, có lẽ ngươi không biết, 14 năm trước, ở Huyễn hoặc bí cảnh, lúc ngươi bị tâm ma quấy phá, bổn quân liền đã làm ngươi."
"Ngươi không phải là thiên chi kiêu tử sao? Ngươi không phải luôn luôn cao ngạo, khinh thường bổn quân hay sao? Nhưng rốt cuộc, ngươi vẫn phải hầu hạ dưới thân bổn quân." Thấy chiêu này hữu dụng, Hàn Thiên liền càng thêm vui vẻ nói.
Chỉ là vừa nhắc tới đêm kiều diễm trong sơn động, một luồng tà hỏa liền bắt đầu xông thẳng đến hạ bụng của hắn.
Mà nghe lời hắn nói, hai mắt Lục Trường Sinh liền mở to, tràn đầy không thể tin. Giống như chịu đả kích quá lớn mà nổi điên :"Không...ngươi nói bậy! Ngươi lừa đảo! Ngươi đang gạt ta!!?"
"Nói bậy? Ha, bổn quân có nói bậy hay không, trong lòng ngươi có lẽ cũng có điểm số. Đúng rồi, vết bớt hình nguyệt nha trên vai phải của ngươi có còn không a? Bổn quân vẫn nhớ rõ, mỗi khi ngươi cao triều, vết bớt đó đều sẽ tỏa ra lam quang, rất có tình thú."
"Không...không phải..." Sắc mặt Lục Trường Sinh trong nháy mắt liền trắng bệch. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, con ngươi vô hồn, mất đi tiêu cự. Liên tục yếu ớt lẩm bẩm.
"Sư Tỷ~" Nhìn thấy bộ dạng giống như chịu phải đả kích trầm trọng của Lục Trường Sinh. Hàn Thiên trước hết chỉ có thể dời đi sự chú ý của y, ghé vào bên tai y, thì thào :"Nếu không hiện tại chúng ta liền ôn lại chuyện cũ đi?"
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?"
Cảm nhận được đồ vật to lớn đang chống đỡ bên đùi của mình, Lục Trường Sinh liền hoảng loạn không thôi. Vội vã giãy giụa muốn tránh né.
Chỉ là, Hàn Thiên làm sao lại để y tránh đi được chứ? Bắt lấy cẳng chân của y, hắn liền đem y kéo trở về. Chân quỳ gối, chống ở giữa hai chân y, khiến y không thể khép chân lại được.
"Ta muốn làm gì, ngươi không phải rất rõ sao?"
"Hàn Thiên!" Lục Trường Sinh vùng vẫy, đồng tử trừng to đến sắp nứt ra :"Nếu ngươi còn là nam nhân liền cho ta một đao khống khoái đi. Đừng đối xử với ta như vậy mà..."
Hàn Thiên rất không thích loại ánh mắt đe doạ, sợ hãi, đan xen thù hận này của y. Vì thế, hắn liền đem đai lưng của y kéo xuống, che mắt y lại.
"Lục Trường Sinh, kỳ thực, bổn quân rất ưa thích đôi mắt này của ngươi. Chỉ là, ta lại không thích cách ngươi dùng nó đến nhìn ta, cho nên, vẫn là che đi thì tốt hơn."
Hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai y. Bàn tay lại bắt đầu mơn trớn dọc theo cơ thể của y, đem y đương thành bánh ú, từng lớp từng lớp một mở ra, lộ ra da thịt trắng tinh bên trong.
"Hàn Thiên, ngươi có giỏi liền giết ta đi." Vô tận nhục nhã ùa tới, Lục Trường Sinh chỉ có thể vô lực mắng to, mong Hàn Thiên có thể dừng lại động tác thú tính quá độ của mình.
Chỉ là, giống như ngại y phiền, Hàn Thiên liền cúi đầu, lấp kín miệng y lại.
Theo bản tâm, Lục Trường Sinh liền muốn cắn hắn. Chỉ là vẫn còn chưa kịp cắn, thì đối phương đã phảng phất nhận ra ý đồ của y mà bóp lấy quai hàm y, khiến y không tài nào cắn được.
Lưỡi của hắn lúc này cũng thừa cơ xâm chiếm khoang miệng của y, đem mật dịch bên trong cướp đoạt.
"Ưm...ưm..." Hai mắt bị bịt kín, xúc cảm trên người y liền càng phóng đại gấp bội lần. Hai tay bị đối phương đặt lên đỉnh đầu. Bởi vì giãy giụa mà ma sát qua lại, có chút đau.
\*\*Hổm rày rất nhiều truyện đam đã bị báo \- cáo, không biết hôm nào sẽ tới phiên ta, sợ hãi.
\*\*Phần H phía sau nằm ở chương 35.
"Lục Trường Sinh, nếu ta nói với ngươi, Sư Ca, nhị thúc nhị thẩm của ngươi đều không phải do ta giết, ngươi có tin hay không?"
Hôm đó, hắn xác thực có dẫn binh tiến đánh Đoạn Đao môn. Thế nhưng, hắn đã đưa ra điều kiện, chỉ cần Trình Húy và Kha Nương giao ra quyền chấp chưởng Đoạn Đao môn, hắn liền sẽ tha cho phu thê bọn họ cùng với Trình Ân.
Bọn họ đồng ý.
Nhưng khi cả hai vừa ra tới cổng thành, thì ma binh dưới trướng của hắn liền giống như phát điên đồng dạng, bắt đầu công kích bọn họ. Khiến cả hai song song tử trận trước cổng thành, bị vạn tiễn xuyên tâm.
Sau đó, bản thân hắn cũng vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng điều tra chuyện này, nhưng kết quả lại chẳng tìm ra được manh mối gì.
Mặc dù biết rõ Lục Trường Sinh sẽ không tin tưởng hắn, nhưng Hàn Thiên vẫn là không nhịn được mà sinh ra hy vọng...
Chỉ là, đối mặt với hắn chỉ là tiếu thanh điên cuồng của Lục Trường Sinh, trong mắt y chỉ có chế giễu cùng khinh miệt :"Tin? Chính ngươi nói, bản thân ngươi tự mình tin được sao?"
Bản thân hắn cũng không tin được lời nói của chính mình... Bởi vì tất cả chứng cứ đều đang nhầm vào hắn.
Nhưng dù vậy, Hàn Thiên vẫn muốn giữ lại một chút tôn nghiêm của mình.
Hắn lãnh đạm nhìn Lục Trường Sinh, chỉ là giọng nói có chút run rẩy, xen lẫn bi thương.
"Mười hai năm, kể từ ngày ta bái nhập dưới trướng Kiếm Thiên Tôn, ngươi vẫn luôn dùng loại ánh mắt này nhìn ta."
"Lục Trường Sinh, ngươi cho mình là gì kia chứ, ngươi lấy thân phận gì, tư cách gì đến khinh thường ta? Ngươi là thiên chi kiêu tử, vậy còn ta, ta không phải sao? Thiên phú, thân phận, thực lực, có thứ gì ta không sánh bằng ngươi kia chứ?"
"Ngày đầu tiên ta bái nhập vào, ngươi liền gọi ta là tiểu dã tử. Nói với người khác ta là kẻ bần hàn, từ trong hoang sơn dã lĩnh đi ra, chơi chung với ta sẽ chỉ hạ thấp thân phận của ngươi."
"Ngày thứ hai ta nhập môn, ngươi đưa cho ta một hộp điểm tâm tinh xảo. Ngươi có biết khi đó, ta có bao nhiêu vui sướng hay không? Chỉ là...ngay khi ta đưa tay nhận lấy, ngươi lại đem nó hất đổ, dùng chân giẫm đạp lên. Thậm chí còn để linh khuyển trong tông đến ăn..."
"Sau khi ta nổi giận bỏ đi, ngươi liền chạy đến tìm sư tôn, nói với người là ta hất đổ bánh của ngươi, khiến sư tôn phạt ta quỳ gối mấy canh giờ."
"Ngày thứ ba ta nhập tông, ngươi đem công pháp tu luyện của ta tráo thành một quyển hoàng thư\*. Khiến cho ta bị sư tôn đánh một trận, ba ngày không bước được xuống giường..."
"....................."
\( Hoàng thư : truyện se\-x \)
"Lục Trường Sinh, ngươi không phải ngang ngược càn rỡ lắm hay sao? Hôm nay rơi vào tay bổn quân rồi, ngươi nghĩ bổn quân nên làm gì ngươi đây?" Thần sắc Hàn Thiên có phần dữ tợn, cười gằn.
Không muốn nhìn bộ dạng hiện tại của hắn, Lục Trường Sinh liền nhắm mắt lại :"Tùy ngươi. Dù sao ngươi cũng giết Sư Ca rồi, giết ta nữa rất khó sao?"
Thần thái cam chịu này của hắn, lại càng khiến Hàn Thiên tức giận hơn. Chỉ bởi vì Tần Lãnh đã chết, cho nên y liền mất hết khái niệm sống có đúng không?
"Tình nghĩa huynh đệ của các ngươi đúng là thâm hậu a. Hắn đều đã chết lâu như vậy, ngươi vì sao vẫn phải vì hắn hết lần này đến lần khác ám sát bổn quân kia chứ? Ngươi cho rằng bổn quân thật không dám giết ngươi có đúng không?" Bàn tay vừa chuyển, Hàn Thiên liền bóp lấy cổ Lục Trường Sinh.
Chỉ là, y vẫn không hề động đậy, tựa như con rối mất đi linh hồn, không đem sinh tử để vào mắt.
Không cam tâm, Hàn Thiên lại bắt đầu cố ý chọc giận Lục Trường Sinh. Bởi vì sự im lặng của y, tựa như con dao đang không ngừng thứa vào tâm hắn.
"Vạn Kiếm tông hiện tại đã trở thành chủ điện của Ma cung. Sư tôn ngươi cũng đã trở thành Vương hậu của bổn quân. Ngươi nói xem, nếu để hai sư đồ các ngươi cùng hầu hạ bổn quân ở ngay tại nơi này, có phải là rất kích thích hay không?"
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Hàn Thiên, Lục Trường Sinh liền 'ba' một tiếng mở mắt ra, tức giận gầm lên :"Ngươi dám!!!"
"Bổn quân sao lại không dám kia chứ? Dù gì cũng không phải lần đầu tiên làm ngươi. Đúng, có lẽ ngươi không biết, 14 năm trước, ở Huyễn hoặc bí cảnh, lúc ngươi bị tâm ma quấy phá, bổn quân liền đã làm ngươi."
"Ngươi không phải là thiên chi kiêu tử sao? Ngươi không phải luôn luôn cao ngạo, khinh thường bổn quân hay sao? Nhưng rốt cuộc, ngươi vẫn phải hầu hạ dưới thân bổn quân." Thấy chiêu này hữu dụng, Hàn Thiên liền càng thêm vui vẻ nói.
Chỉ là vừa nhắc tới đêm kiều diễm trong sơn động, một luồng tà hỏa liền bắt đầu xông thẳng đến hạ bụng của hắn.
Mà nghe lời hắn nói, hai mắt Lục Trường Sinh liền mở to, tràn đầy không thể tin. Giống như chịu đả kích quá lớn mà nổi điên :"Không...ngươi nói bậy! Ngươi lừa đảo! Ngươi đang gạt ta!!?"
"Nói bậy? Ha, bổn quân có nói bậy hay không, trong lòng ngươi có lẽ cũng có điểm số. Đúng rồi, vết bớt hình nguyệt nha trên vai phải của ngươi có còn không a? Bổn quân vẫn nhớ rõ, mỗi khi ngươi cao triều, vết bớt đó đều sẽ tỏa ra lam quang, rất có tình thú."
"Không...không phải..." Sắc mặt Lục Trường Sinh trong nháy mắt liền trắng bệch. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, con ngươi vô hồn, mất đi tiêu cự. Liên tục yếu ớt lẩm bẩm.
"Sư Tỷ~" Nhìn thấy bộ dạng giống như chịu phải đả kích trầm trọng của Lục Trường Sinh. Hàn Thiên trước hết chỉ có thể dời đi sự chú ý của y, ghé vào bên tai y, thì thào :"Nếu không hiện tại chúng ta liền ôn lại chuyện cũ đi?"
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?"
Cảm nhận được đồ vật to lớn đang chống đỡ bên đùi của mình, Lục Trường Sinh liền hoảng loạn không thôi. Vội vã giãy giụa muốn tránh né.
Chỉ là, Hàn Thiên làm sao lại để y tránh đi được chứ? Bắt lấy cẳng chân của y, hắn liền đem y kéo trở về. Chân quỳ gối, chống ở giữa hai chân y, khiến y không thể khép chân lại được.
"Ta muốn làm gì, ngươi không phải rất rõ sao?"
"Hàn Thiên!" Lục Trường Sinh vùng vẫy, đồng tử trừng to đến sắp nứt ra :"Nếu ngươi còn là nam nhân liền cho ta một đao khống khoái đi. Đừng đối xử với ta như vậy mà..."
Hàn Thiên rất không thích loại ánh mắt đe doạ, sợ hãi, đan xen thù hận này của y. Vì thế, hắn liền đem đai lưng của y kéo xuống, che mắt y lại.
"Lục Trường Sinh, kỳ thực, bổn quân rất ưa thích đôi mắt này của ngươi. Chỉ là, ta lại không thích cách ngươi dùng nó đến nhìn ta, cho nên, vẫn là che đi thì tốt hơn."
Hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai y. Bàn tay lại bắt đầu mơn trớn dọc theo cơ thể của y, đem y đương thành bánh ú, từng lớp từng lớp một mở ra, lộ ra da thịt trắng tinh bên trong.
"Hàn Thiên, ngươi có giỏi liền giết ta đi." Vô tận nhục nhã ùa tới, Lục Trường Sinh chỉ có thể vô lực mắng to, mong Hàn Thiên có thể dừng lại động tác thú tính quá độ của mình.
Chỉ là, giống như ngại y phiền, Hàn Thiên liền cúi đầu, lấp kín miệng y lại.
Theo bản tâm, Lục Trường Sinh liền muốn cắn hắn. Chỉ là vẫn còn chưa kịp cắn, thì đối phương đã phảng phất nhận ra ý đồ của y mà bóp lấy quai hàm y, khiến y không tài nào cắn được.
Lưỡi của hắn lúc này cũng thừa cơ xâm chiếm khoang miệng của y, đem mật dịch bên trong cướp đoạt.
"Ưm...ưm..." Hai mắt bị bịt kín, xúc cảm trên người y liền càng phóng đại gấp bội lần. Hai tay bị đối phương đặt lên đỉnh đầu. Bởi vì giãy giụa mà ma sát qua lại, có chút đau.
\*\*Hổm rày rất nhiều truyện đam đã bị báo \- cáo, không biết hôm nào sẽ tới phiên ta, sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.