Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Chương 33: Các Ngươi Bị Ai Làm Gì Sao?
Khả Ninh
11/11/2023
Tính ra, lần này Lữ Thiếu Khanh gần như đã thu hoạch được khoảng hai ngàn viên linh thạch hạ phẩm.
"Quả nhiên vẫn là cướp bóc nhanh hơn. Có nên xuống núi làm một đợt không nhỉ?"
Lữ Thiếu Khanh lấy quyển sổ nhỏ của Tiêu Y ra.
Phía trên Tiêu Y đã ghi lại chi tiết tin tức của những người từng đùa giỡn nàng ở Tụ Tiên Lâu.
Lữ Thiếu Khanh lật vài trang, chậc chậc lắc đầu: "Nha đầu này đúng là nhỏ mọn. Không phải chỉ là mở miệng nói một câu này thôi sao? Vậy mà cũng ghi nhớ."
Lữ Thiếu Khanh đếm, phía trên có ghi hơn hai mươi người.
"A, sư huynh đồng môn cũng có vài người, những tên này, xem ra phải tìm cơ hội thu thập bọn họ một trận. Có năm người đang sống ở thành Lăng Tiêu, ngược lại có thể xuống tay. Hắc hắc..."
Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến đây, liền bắt đầu hành động.
Hắn nắm lấy Tiểu Hồng trên đầu, nói với nó: "Chim ngốc, ngươi ở chỗ này nhìn đi. Có chuyện gì đi gọi sư phụ hoặc là Đại sư huynh, ta đi làm việc tí."
Lữ Thiếu Khanh rất lười biếng, không muốn nhúc nhích.
Nhưng bây giờ hắn rất cần tiền.
Kế Ngôn đột phá trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ, nói hắn không quan tâm đó là giả.
Hắn không muốn mình bị tụt lại phía sau Kế Ngôn quá nhiều.
Chiếc nhẫn đã tốt, nhưng mà linh thạch của hắn vẫn còn thiếu chút nữa. Nên hắn chỉ đành xuống núi làm tiền thôi.
"Giới tu luyện cá lớn nuốt cá bé, nếu không làm cho mình trở nên mạnh mẽ, ngày sau ngay cả lười biếng cũng không có tư cách."
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên xuống núi....
Tiêu Quần bên này đã nổi giận đùng đùng tìm đến Tiêu Sấm.
Tiêu Sấm còn đang mang theo đại biểu mà đệ đệ mình phái tới đi gặp Thiều Thừa.
Tiêu Sấm là người của Lăng Tiêu Phái, nhưng cũng là người của Tiêu gia. Lần này ông làm người trung gian, mang người của gia tộc đến chúc mừng Kế Ngôn. Không ngờ đám người Tiêu Quần lại quần áo không chỉnh tề xông vào.
Tiêu Sấm mộng bức, Thiều Thừa cũng mộng bức.
Các ngươi bị ai làm gì vậy?
Hay là nói các ngươi làm cái việc đấy với ai vậy.
Thấy mấy người Tiêu Quần không hiểu lễ nghĩa, Tiêu Sấm vô cùng bất mãn.
"Muốn làm gì?" Ông quát: "Nơi này là Thiên Ngự Phong, không phải nhà các ngươi, đi ra ngoài cho ta."
Còn chưa nói nơi này là Thiên Ngự Phong, Thiều Thừa là chủ nhân nơi này.
Chỉ riêng việc hai đại năng Nguyên Anh kỳ là bọn họ còn đang nói chuyện ở chỗ này. Tiêu Quần lại trực tiếp xông vào, đây không phải là không để hai Nguyên Anh kỳ này vào mắt sao?
Tiêu Quần ngây ngẩn cả người, sao lại hô to gọi nhỏ với mình vậy? Ông ta là người bên nào vậy?
"Tiêu Sấm thúc thúc, con..."
Tiêu Quần bĩu môi, chuẩn bị nói ra sự oan ức của nàng ta.
Thấy Tiêu Quần vậy mà lại không biết tiến lùi, Tiêu Sấm giận dữ vung tay về phía đám người Tiêu Quần, quát lớn: "Cút ra ngoài."
Đám người Tiêu Quần như bị chịu đòn lớn, nhao nhao bay ra ngoài, ngã ở bên ngoài.
Sắc mặt Tiêu Sấm khó coi nói với Thiều Thừa: "Sư đệ, không biết cách quản giáo người trong tộc, làm cho đệ chê cười rồi."
Thiều Thừa lại không để ý, ông nói: "Không sao, nhìn bộ dáng các nàng hẳn là có chuyện gì đặc biệt. Không cần hà khắc với tiểu bối như vậy đâu."
Tiêu Sấm nhịn không được chửi bới: "Đệ cũng quá dung túng đồ đệ của mình rồi."
Nói đến đồ đệ của mình, mặt mũi Thiều Thừa tràn đầy kiêu ngạo.
"Ha ha, huynh cảm thấy bọn chúng không tốt sao?"
Tiêu Sấm nghẹn lời.
Kế Ngôn đều trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ, có cảnh giới không khác biệt lắm so với ông.
Có thể nói là không tốt được sao? Chuyện này chửi bới cũng không được.
Cháu gái ruột của mình lại là đệ tử thân truyền của Thiều Thừa. Không tốt để chửi bới.
Ừm, chỉ có tên tiểu hỗn đản Lữ Thiếu Khanh kia mới có thể chửi bới.
Tiêu Sấm lập tức nhắm mục tiêu vào Lữ Thiếu Khanh: "Đệ nhìn nhị đồ đệ của đệ xem, đều bị đệ dạy thành bộ dáng gì rồi?"
Nói đến nhị đồ đệ của mình, Thiều Thừa cũng cảm thấy rất nghẹn lòng.
Thực lực của nhị đồ đệ cũng không có thấp kém như vậy, nhưng biểu hiện bình thường thật sự là làm cho người ta nhìn không vừa mắt.
Nhìn thấy biểu tình táo bón của Thiều Thừa, Tiêu Sấm lại nói: "Loại người lười biếng như hắn, hẳn là phải mạnh mẽ giáo huấn hắn một trận. Không thể bắt hắn siêng năng như Kế Ngôn sư điệt, nhưng cũng không thể quá lười biếng. Sư đệ, ta phải cảnh cáo đệ một tiếng, đệ cũng đừng để nha đầu Tiêu Y kia học theo hắn. Ta để cho nàng đến bái đệ làm sư phụ, chủ yếu là đi theo các đệ tu hành, không phải đi theo tiểu hỗn đản Lữ Thiếu Khanh kia học xấu."
Thiều Thừa không muốn nói đến hai đồ đệ của mình, ông thuần thục chuyển đề tài nói: "Huynh cứ hỏi tiểu bối của huynh đi, xem các nàng có chuyện gì quan trọng hay không."
Tiêu Sấm nói với Tiêu Bác Viễn bên cạnh: "Bác Viễn, đi hỏi các nàng xem có chuyện gì đi. Nếu không có việc gì liền trở về, đừng tự làm mình mất mặt ở đây."
Gia chủ Tiêu gia và Đại trưởng lão không hợp nhau làm, ông là đệ đệ ruột của gia chủ Tiêu gia, tự nhiên cũng không hợp với Đại trưởng lão.
Lần này, Đại trưởng lão ra lệnh cho Tiêu Quần đi theo, trong lòng Tiêu Sấm cũng không vui.
Rất nhanh, Tiêu Bác Viễn quay lại nói: "Phó gia chủ, tiểu thư Tiểu Quần nói bọn họ bị cướp."
"Bị cướp?"
Tiêu Sấm sững sờ, sau đó tức giận nói: "Càn quấy, nơi này là nơi nào chứ? Làm gì có ai cướp bóc nàng? Vớ vẩn."
Nhưng hắn thấy sắc mặt Thiều Thừa thay đổi, liền phản ứng lại.
Đúng vậy, nơi này là Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái, sẽ không có ai cướp, ngoại trừ một người.
"Xảy ra chuyện gì, ai cướp của ngươi?"
Tiêu Sấm gọi mấy người Tiêu Quần tới, khó chịu hỏi.
"Ra đây, đã bảo các ngươi đừng làm loạn gây chuyện rồi, nhưng mà không ai nghe."
Tiêu Quần nói: "Tiêu Sấm thúc thúc, không phải chúng ta gây chuyện, là, là người kia cố ý."
"Là ai?"
Tiêu Quần đột nhiên nghẹn lời, nàng ta không biết tên của Lữ Thiếu Khanh.
Nàng nói: "Hắn nói hắn là Nhị sư huynh của Thiên Ngự Phong, Tiêu Y còn đi cùng hắn."
"Cái gì? Tiêu Y đi cùng hắn?"
Tiêu Sấm rõ ràng trở nên lo lắng.
Tiêu Sấm nhìn Thiều Thừa: "Sư đệ, đây là chuyện gì vậy?"
Ta, ta để cháu ruột của ta tới đây, cũng không phải là muốn để nàng đi theo Lữ Thiếu Khanh.
Ta mang nàng tới đây để nàng đi theo Kế Ngôn, học tập Kế Ngôn.
Dầu gì thì đệ cũng phải mang nó theo bên mình chứ?
Để cháu gái ta đi theo Lữ Thiếu Khanh, sẽ trở thành phế vật đấy.
Thiều Thừa ho khan, tên hỗn trướng này lại gây rắc rối gì cho ta vậy?
Ông nói với Tiêu Quần: "Điệt nữ hiền lành, đừng tức giận, từ từ nói, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."
Tiêu Quần kể hết mọi chuyện, đương nhiên, lời từ trong miệng nàng ta, chính là Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y cố ý gây sự, cố ý trêu chọc bọn họ.
Cuối cùng, còn cướp sạch đồ đạc của bọn họ.
Sau khi nói xong, Tiêu Quần nói với Thiều Thừa: "Phong chủ Thiều Thừa, ngài phải cho chúng ta một lời giải thích. Nếu không, ta nhất định sẽ báo cho gia gia của ta, để gia gia chủ trì công đạo cho ta..."
"Quả nhiên vẫn là cướp bóc nhanh hơn. Có nên xuống núi làm một đợt không nhỉ?"
Lữ Thiếu Khanh lấy quyển sổ nhỏ của Tiêu Y ra.
Phía trên Tiêu Y đã ghi lại chi tiết tin tức của những người từng đùa giỡn nàng ở Tụ Tiên Lâu.
Lữ Thiếu Khanh lật vài trang, chậc chậc lắc đầu: "Nha đầu này đúng là nhỏ mọn. Không phải chỉ là mở miệng nói một câu này thôi sao? Vậy mà cũng ghi nhớ."
Lữ Thiếu Khanh đếm, phía trên có ghi hơn hai mươi người.
"A, sư huynh đồng môn cũng có vài người, những tên này, xem ra phải tìm cơ hội thu thập bọn họ một trận. Có năm người đang sống ở thành Lăng Tiêu, ngược lại có thể xuống tay. Hắc hắc..."
Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến đây, liền bắt đầu hành động.
Hắn nắm lấy Tiểu Hồng trên đầu, nói với nó: "Chim ngốc, ngươi ở chỗ này nhìn đi. Có chuyện gì đi gọi sư phụ hoặc là Đại sư huynh, ta đi làm việc tí."
Lữ Thiếu Khanh rất lười biếng, không muốn nhúc nhích.
Nhưng bây giờ hắn rất cần tiền.
Kế Ngôn đột phá trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ, nói hắn không quan tâm đó là giả.
Hắn không muốn mình bị tụt lại phía sau Kế Ngôn quá nhiều.
Chiếc nhẫn đã tốt, nhưng mà linh thạch của hắn vẫn còn thiếu chút nữa. Nên hắn chỉ đành xuống núi làm tiền thôi.
"Giới tu luyện cá lớn nuốt cá bé, nếu không làm cho mình trở nên mạnh mẽ, ngày sau ngay cả lười biếng cũng không có tư cách."
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên xuống núi....
Tiêu Quần bên này đã nổi giận đùng đùng tìm đến Tiêu Sấm.
Tiêu Sấm còn đang mang theo đại biểu mà đệ đệ mình phái tới đi gặp Thiều Thừa.
Tiêu Sấm là người của Lăng Tiêu Phái, nhưng cũng là người của Tiêu gia. Lần này ông làm người trung gian, mang người của gia tộc đến chúc mừng Kế Ngôn. Không ngờ đám người Tiêu Quần lại quần áo không chỉnh tề xông vào.
Tiêu Sấm mộng bức, Thiều Thừa cũng mộng bức.
Các ngươi bị ai làm gì vậy?
Hay là nói các ngươi làm cái việc đấy với ai vậy.
Thấy mấy người Tiêu Quần không hiểu lễ nghĩa, Tiêu Sấm vô cùng bất mãn.
"Muốn làm gì?" Ông quát: "Nơi này là Thiên Ngự Phong, không phải nhà các ngươi, đi ra ngoài cho ta."
Còn chưa nói nơi này là Thiên Ngự Phong, Thiều Thừa là chủ nhân nơi này.
Chỉ riêng việc hai đại năng Nguyên Anh kỳ là bọn họ còn đang nói chuyện ở chỗ này. Tiêu Quần lại trực tiếp xông vào, đây không phải là không để hai Nguyên Anh kỳ này vào mắt sao?
Tiêu Quần ngây ngẩn cả người, sao lại hô to gọi nhỏ với mình vậy? Ông ta là người bên nào vậy?
"Tiêu Sấm thúc thúc, con..."
Tiêu Quần bĩu môi, chuẩn bị nói ra sự oan ức của nàng ta.
Thấy Tiêu Quần vậy mà lại không biết tiến lùi, Tiêu Sấm giận dữ vung tay về phía đám người Tiêu Quần, quát lớn: "Cút ra ngoài."
Đám người Tiêu Quần như bị chịu đòn lớn, nhao nhao bay ra ngoài, ngã ở bên ngoài.
Sắc mặt Tiêu Sấm khó coi nói với Thiều Thừa: "Sư đệ, không biết cách quản giáo người trong tộc, làm cho đệ chê cười rồi."
Thiều Thừa lại không để ý, ông nói: "Không sao, nhìn bộ dáng các nàng hẳn là có chuyện gì đặc biệt. Không cần hà khắc với tiểu bối như vậy đâu."
Tiêu Sấm nhịn không được chửi bới: "Đệ cũng quá dung túng đồ đệ của mình rồi."
Nói đến đồ đệ của mình, mặt mũi Thiều Thừa tràn đầy kiêu ngạo.
"Ha ha, huynh cảm thấy bọn chúng không tốt sao?"
Tiêu Sấm nghẹn lời.
Kế Ngôn đều trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ, có cảnh giới không khác biệt lắm so với ông.
Có thể nói là không tốt được sao? Chuyện này chửi bới cũng không được.
Cháu gái ruột của mình lại là đệ tử thân truyền của Thiều Thừa. Không tốt để chửi bới.
Ừm, chỉ có tên tiểu hỗn đản Lữ Thiếu Khanh kia mới có thể chửi bới.
Tiêu Sấm lập tức nhắm mục tiêu vào Lữ Thiếu Khanh: "Đệ nhìn nhị đồ đệ của đệ xem, đều bị đệ dạy thành bộ dáng gì rồi?"
Nói đến nhị đồ đệ của mình, Thiều Thừa cũng cảm thấy rất nghẹn lòng.
Thực lực của nhị đồ đệ cũng không có thấp kém như vậy, nhưng biểu hiện bình thường thật sự là làm cho người ta nhìn không vừa mắt.
Nhìn thấy biểu tình táo bón của Thiều Thừa, Tiêu Sấm lại nói: "Loại người lười biếng như hắn, hẳn là phải mạnh mẽ giáo huấn hắn một trận. Không thể bắt hắn siêng năng như Kế Ngôn sư điệt, nhưng cũng không thể quá lười biếng. Sư đệ, ta phải cảnh cáo đệ một tiếng, đệ cũng đừng để nha đầu Tiêu Y kia học theo hắn. Ta để cho nàng đến bái đệ làm sư phụ, chủ yếu là đi theo các đệ tu hành, không phải đi theo tiểu hỗn đản Lữ Thiếu Khanh kia học xấu."
Thiều Thừa không muốn nói đến hai đồ đệ của mình, ông thuần thục chuyển đề tài nói: "Huynh cứ hỏi tiểu bối của huynh đi, xem các nàng có chuyện gì quan trọng hay không."
Tiêu Sấm nói với Tiêu Bác Viễn bên cạnh: "Bác Viễn, đi hỏi các nàng xem có chuyện gì đi. Nếu không có việc gì liền trở về, đừng tự làm mình mất mặt ở đây."
Gia chủ Tiêu gia và Đại trưởng lão không hợp nhau làm, ông là đệ đệ ruột của gia chủ Tiêu gia, tự nhiên cũng không hợp với Đại trưởng lão.
Lần này, Đại trưởng lão ra lệnh cho Tiêu Quần đi theo, trong lòng Tiêu Sấm cũng không vui.
Rất nhanh, Tiêu Bác Viễn quay lại nói: "Phó gia chủ, tiểu thư Tiểu Quần nói bọn họ bị cướp."
"Bị cướp?"
Tiêu Sấm sững sờ, sau đó tức giận nói: "Càn quấy, nơi này là nơi nào chứ? Làm gì có ai cướp bóc nàng? Vớ vẩn."
Nhưng hắn thấy sắc mặt Thiều Thừa thay đổi, liền phản ứng lại.
Đúng vậy, nơi này là Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái, sẽ không có ai cướp, ngoại trừ một người.
"Xảy ra chuyện gì, ai cướp của ngươi?"
Tiêu Sấm gọi mấy người Tiêu Quần tới, khó chịu hỏi.
"Ra đây, đã bảo các ngươi đừng làm loạn gây chuyện rồi, nhưng mà không ai nghe."
Tiêu Quần nói: "Tiêu Sấm thúc thúc, không phải chúng ta gây chuyện, là, là người kia cố ý."
"Là ai?"
Tiêu Quần đột nhiên nghẹn lời, nàng ta không biết tên của Lữ Thiếu Khanh.
Nàng nói: "Hắn nói hắn là Nhị sư huynh của Thiên Ngự Phong, Tiêu Y còn đi cùng hắn."
"Cái gì? Tiêu Y đi cùng hắn?"
Tiêu Sấm rõ ràng trở nên lo lắng.
Tiêu Sấm nhìn Thiều Thừa: "Sư đệ, đây là chuyện gì vậy?"
Ta, ta để cháu ruột của ta tới đây, cũng không phải là muốn để nàng đi theo Lữ Thiếu Khanh.
Ta mang nàng tới đây để nàng đi theo Kế Ngôn, học tập Kế Ngôn.
Dầu gì thì đệ cũng phải mang nó theo bên mình chứ?
Để cháu gái ta đi theo Lữ Thiếu Khanh, sẽ trở thành phế vật đấy.
Thiều Thừa ho khan, tên hỗn trướng này lại gây rắc rối gì cho ta vậy?
Ông nói với Tiêu Quần: "Điệt nữ hiền lành, đừng tức giận, từ từ nói, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."
Tiêu Quần kể hết mọi chuyện, đương nhiên, lời từ trong miệng nàng ta, chính là Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y cố ý gây sự, cố ý trêu chọc bọn họ.
Cuối cùng, còn cướp sạch đồ đạc của bọn họ.
Sau khi nói xong, Tiêu Quần nói với Thiều Thừa: "Phong chủ Thiều Thừa, ngài phải cho chúng ta một lời giải thích. Nếu không, ta nhất định sẽ báo cho gia gia của ta, để gia gia chủ trì công đạo cho ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.