Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Chương 50: Nhị Sư Huynh, Huynh Làm Người Ta Lớn Bụng À?
Khả Ninh
12/11/2023
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh nói: "Huynh không ăn sao?"
Kế Ngôn nói: "Đệ muốn ăn sao?"
Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười: "Không cần ăn."
Có một tiểu sư muội làm tiên phong cũng đủ để chứng minh rằng món ăn này không ăn được.
Sư phụ không có lý do gì để ép họ ăn nữa.
Thiều Thừa thì trợn mắt há hốc mồm, nhìn tiểu đồ đệ với vẻ khó có thể tin.
Thủ nghệ của mình thật sự kém như vậy sao?
Thiều Thừa run rẩy, cầm đĩa đũa lên nếm thử một miếng.
Ông không nôn mửa, nhưng là do ông tự bế lại. Ông đang bị mắc kẹt trong sự nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Tiêu Y hỏi: "Muội có muốn thử món khác không?"
Tiêu Y oa oa khóc: "Hu hu, ọe, ọe, Nhị sư huynh, huynh đừng cười ta..."
Nàng hối hận rồi.
Tại sao lại không nghe lời hai sư huynh chứ?
Phản ứng của hai sư huynh rõ ràng đã thể hiện rất nhiều vấn đề, nhưng nàng chính là một kẻ ngốc.
"Ta không cười muội..." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Hay là muội lại nếm thử món khác đi, mùi rất thơm mà, làm sao có thể có vấn đề chứ?"
"Huhu..."
Tiêu Y càng khóc thương tâm hơn, nước mắt chảy ròng.
"Nhị sư huynh, huynh, huynh đang, ọe, đang cười nhạo ta..."
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Hậu quả của việc không tin sư huynh đó, biết chưa?"
Tiêu Y liên tục gật đầu: "Biết, biết, ọe..."
"Nếu biết rồi thì ăn hết món trên bàn đi."
"Huhu..."
Tiêu Y khóc càng lợi hại.
Nước mắt chảy dài ba ngàn thước.
Kế Ngôn tát Lữ Thiếu Khanh sang một bên và nói với Tiêu Y: "Được rồi, đừng khóc, không phải bây giờ muội đã không muốn nôn nữa rồi đúng không?"
Tiêu Y sững sờ một lát, a, mặc dù cảm giác buồn nôn vẫn còn đó, nhưng cảm giác muốn nôn đã biến mất.
Tiêu Y liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Không khóc nữa sao?"
Chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh cố ý làm cho nàng khóc như vậy để khiến nàng cảm thấy tốt hơn sao?
Tâm trạng của Tiêu Y rất phức tạp, Nhị sư huynh này thật sự khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Kế Ngôn nói: "Di chứng từ các món mà sư phụ làm sẽ kéo dài một hoặc hai ngày, cho nên muội cứ từ từ chịu đựng đi."
Tiêu Y nghe xong, lại muốn khóc.
Cảm giác buồn nôn này sẽ kéo dài thêm một hai ngày nữa sao?
Tại sao mình lại phạm tiện (1) như vậy chứ?
(1) Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.
Tiêu Y khóc không ra nước mắt, rất muốn quay ngược thời gian cho bản thân mình của vừa nãy một cái bạt tai thật mạnh.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
"Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc cầu kiến!"
"Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc?"
Cả bốn người ở đây đều ngạc nhiên.
Tiêu Y cũng tạm thời quên đi cảm giác buồn nôn, hét lớn: "Là Đại sư tỷ của Song Nguyệt Cốc."
Nói xong, ánh mắt lại rơi vào trên người Kế Ngôn.
Đại sư huynh của mình chính là Đại sư huynh của Lăng Tiêu Phái. Hạ Ngữ đến đây, ngoại trừ đi tìm Kế Ngôn, hẳn là cũng không tìm đến ai đâu nhỉ?
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn, vẻ mặt bát quái tiến lại gần: "Huynh làm cho người ta lớn bụng sao? Đúng là nhìn không ra đấy, nhân mô cẩu dạng, mùa xuân đến rồi sao? Hai người cấu kết với nhau từ khi nào vậy? Hay là huynh không muốn chịu trách nhiệm, cho nên người ta mới tìm tới cửa? Không ngờ mà, huynh thật sự là cặn bã đấy..."
Kế Ngôn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt không mấy tốt đẹp: "Nếu như đệ còn nói thêm một câu nào nữa, đệ có tin là hôm nay ta sẽ trừng trị đệ hay không?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng: "Đúng rồi, Hạ Ngữ sư tỷ đến đây, hẳn là có chuyện gì quan trọng đúng không? Sao huynh không đi ra ngoài xem thử xem? Khách quý đến cửa, thân là Đại sư huynh sao còn không mau ra ngoài nghênh đón đi?"
Kế Ngôn liếc mắt nhìn hắn: "Ta không có hứng thú. Ta muốn đi tu luyện."
Lữ Thiếu Khanh tiến lại gần hai bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn.
Kế Ngôn mặt không thay đổi nhìn hắn.
Một lúc sau, Kế Ngôn lạnh lùng nói: "Đệ muốn làm gì?"
"Huynh đang chột dạ." Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta nhìn thấy được sự chột dạ trong mắt huynh. Huynh có chắc là huynh thật sự không bắt nạt người ta không?"
"Keng!"
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Tiêu Y vội vàng nói: "Đại sư huynh, hay là huynh cứ ra ngoài xem thử đi. Huynh cũng đâu thể để sư phụ ra ngoài được?"
Hạ Ngữ là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, thân phận của nàng còn kém Thiều Thừa nhiều. Không thể để Thiều Thừa đi ra ngoài đi nghênh đón tiểu bối được.
Người thích hợp duy nhất là Kế Ngôn, đại đệ tử của Lăng Tiêu Phái.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đệ đi đi."
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp vứt cho Kế Ngôn một cái gáy, nằm lại trên băng ghế.
"Trông ta giống như bị bệnh sao? Bảo ta ra ngoài nghênh đón, cũng đâu phải là ta làm lớn..."
"Keng!"
Trường kiếm lại lộ ra một đoạn thân kiếm.
Tiêu Y nói: "Đại sư huynh, huynh cũng đâu thể bảo ta đi được đúng không?"
Kế Ngôn liếc qua mấy người ở đây, sư phụ vẫn còn đang nghi ngờ bản thân sâu sắc, nhất thời không thể phục hồi ngay được. Về phần Lữ Thiếu Khanh, không thể trông cậy vào tên này được.
Trong khi người ta đang nói chuyện thì hắn đã nằm trên băng ghế như con cá muối.
Nếu nói muốn đi, cũng chỉ có mình là thích hợp.
Kế Ngôn không có cách nào, chỉ có thể đi ra ngoài.
Tiêu Y giống như một bảo bảo tò mò đi ra cùng hắn ta.
Chưa đầy một lúc sau, Tiêu Y đã nhảy chân sáo đi vào: "Nhị sư huynh, Hạ Ngữ sư tỷ đến đây tìm huynh."
"Tìm ta?"
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.
"Tìm ta làm gì? Ta không biết nàng."
Lữ Thiếu Khanh chỉ từng được nghe nói Hạ Ngữ là mỹ nhân đệ nhất ở Tề Châu.
Nhưng hắn còn chưa từng gặp nàng.
Hắn tự nhận mình không có bất kỳ giao tình gì với Hạ Ngữ, tại sao Hạ Ngữ lại tìm đến hắn?
Tâm hồn bát quái của Tiêu Y bùng cháy: "Nhị sư huynh, chẳng lẽ giữa huynh và Hạ Ngữ sư tỷ có chuyện gì đó sao? Có phải huynh muốn trở mặt không quen biết không?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Huynh không ăn sao?"
Kế Ngôn nói: "Đệ muốn ăn sao?"
Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười: "Không cần ăn."
Có một tiểu sư muội làm tiên phong cũng đủ để chứng minh rằng món ăn này không ăn được.
Sư phụ không có lý do gì để ép họ ăn nữa.
Thiều Thừa thì trợn mắt há hốc mồm, nhìn tiểu đồ đệ với vẻ khó có thể tin.
Thủ nghệ của mình thật sự kém như vậy sao?
Thiều Thừa run rẩy, cầm đĩa đũa lên nếm thử một miếng.
Ông không nôn mửa, nhưng là do ông tự bế lại. Ông đang bị mắc kẹt trong sự nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh Tiêu Y hỏi: "Muội có muốn thử món khác không?"
Tiêu Y oa oa khóc: "Hu hu, ọe, ọe, Nhị sư huynh, huynh đừng cười ta..."
Nàng hối hận rồi.
Tại sao lại không nghe lời hai sư huynh chứ?
Phản ứng của hai sư huynh rõ ràng đã thể hiện rất nhiều vấn đề, nhưng nàng chính là một kẻ ngốc.
"Ta không cười muội..." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Hay là muội lại nếm thử món khác đi, mùi rất thơm mà, làm sao có thể có vấn đề chứ?"
"Huhu..."
Tiêu Y càng khóc thương tâm hơn, nước mắt chảy ròng.
"Nhị sư huynh, huynh, huynh đang, ọe, đang cười nhạo ta..."
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Hậu quả của việc không tin sư huynh đó, biết chưa?"
Tiêu Y liên tục gật đầu: "Biết, biết, ọe..."
"Nếu biết rồi thì ăn hết món trên bàn đi."
"Huhu..."
Tiêu Y khóc càng lợi hại.
Nước mắt chảy dài ba ngàn thước.
Kế Ngôn tát Lữ Thiếu Khanh sang một bên và nói với Tiêu Y: "Được rồi, đừng khóc, không phải bây giờ muội đã không muốn nôn nữa rồi đúng không?"
Tiêu Y sững sờ một lát, a, mặc dù cảm giác buồn nôn vẫn còn đó, nhưng cảm giác muốn nôn đã biến mất.
Tiêu Y liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Không khóc nữa sao?"
Chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh cố ý làm cho nàng khóc như vậy để khiến nàng cảm thấy tốt hơn sao?
Tâm trạng của Tiêu Y rất phức tạp, Nhị sư huynh này thật sự khiến người ta vừa yêu vừa ghét.
Kế Ngôn nói: "Di chứng từ các món mà sư phụ làm sẽ kéo dài một hoặc hai ngày, cho nên muội cứ từ từ chịu đựng đi."
Tiêu Y nghe xong, lại muốn khóc.
Cảm giác buồn nôn này sẽ kéo dài thêm một hai ngày nữa sao?
Tại sao mình lại phạm tiện (1) như vậy chứ?
(1) Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.
Tiêu Y khóc không ra nước mắt, rất muốn quay ngược thời gian cho bản thân mình của vừa nãy một cái bạt tai thật mạnh.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
"Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc cầu kiến!"
"Hạ Ngữ của Song Nguyệt Cốc?"
Cả bốn người ở đây đều ngạc nhiên.
Tiêu Y cũng tạm thời quên đi cảm giác buồn nôn, hét lớn: "Là Đại sư tỷ của Song Nguyệt Cốc."
Nói xong, ánh mắt lại rơi vào trên người Kế Ngôn.
Đại sư huynh của mình chính là Đại sư huynh của Lăng Tiêu Phái. Hạ Ngữ đến đây, ngoại trừ đi tìm Kế Ngôn, hẳn là cũng không tìm đến ai đâu nhỉ?
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn, vẻ mặt bát quái tiến lại gần: "Huynh làm cho người ta lớn bụng sao? Đúng là nhìn không ra đấy, nhân mô cẩu dạng, mùa xuân đến rồi sao? Hai người cấu kết với nhau từ khi nào vậy? Hay là huynh không muốn chịu trách nhiệm, cho nên người ta mới tìm tới cửa? Không ngờ mà, huynh thật sự là cặn bã đấy..."
Kế Ngôn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt không mấy tốt đẹp: "Nếu như đệ còn nói thêm một câu nào nữa, đệ có tin là hôm nay ta sẽ trừng trị đệ hay không?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức đổi giọng: "Đúng rồi, Hạ Ngữ sư tỷ đến đây, hẳn là có chuyện gì quan trọng đúng không? Sao huynh không đi ra ngoài xem thử xem? Khách quý đến cửa, thân là Đại sư huynh sao còn không mau ra ngoài nghênh đón đi?"
Kế Ngôn liếc mắt nhìn hắn: "Ta không có hứng thú. Ta muốn đi tu luyện."
Lữ Thiếu Khanh tiến lại gần hai bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn.
Kế Ngôn mặt không thay đổi nhìn hắn.
Một lúc sau, Kế Ngôn lạnh lùng nói: "Đệ muốn làm gì?"
"Huynh đang chột dạ." Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta nhìn thấy được sự chột dạ trong mắt huynh. Huynh có chắc là huynh thật sự không bắt nạt người ta không?"
"Keng!"
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Tiêu Y vội vàng nói: "Đại sư huynh, hay là huynh cứ ra ngoài xem thử đi. Huynh cũng đâu thể để sư phụ ra ngoài được?"
Hạ Ngữ là đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, thân phận của nàng còn kém Thiều Thừa nhiều. Không thể để Thiều Thừa đi ra ngoài đi nghênh đón tiểu bối được.
Người thích hợp duy nhất là Kế Ngôn, đại đệ tử của Lăng Tiêu Phái.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đệ đi đi."
Lữ Thiếu Khanh trực tiếp vứt cho Kế Ngôn một cái gáy, nằm lại trên băng ghế.
"Trông ta giống như bị bệnh sao? Bảo ta ra ngoài nghênh đón, cũng đâu phải là ta làm lớn..."
"Keng!"
Trường kiếm lại lộ ra một đoạn thân kiếm.
Tiêu Y nói: "Đại sư huynh, huynh cũng đâu thể bảo ta đi được đúng không?"
Kế Ngôn liếc qua mấy người ở đây, sư phụ vẫn còn đang nghi ngờ bản thân sâu sắc, nhất thời không thể phục hồi ngay được. Về phần Lữ Thiếu Khanh, không thể trông cậy vào tên này được.
Trong khi người ta đang nói chuyện thì hắn đã nằm trên băng ghế như con cá muối.
Nếu nói muốn đi, cũng chỉ có mình là thích hợp.
Kế Ngôn không có cách nào, chỉ có thể đi ra ngoài.
Tiêu Y giống như một bảo bảo tò mò đi ra cùng hắn ta.
Chưa đầy một lúc sau, Tiêu Y đã nhảy chân sáo đi vào: "Nhị sư huynh, Hạ Ngữ sư tỷ đến đây tìm huynh."
"Tìm ta?"
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.
"Tìm ta làm gì? Ta không biết nàng."
Lữ Thiếu Khanh chỉ từng được nghe nói Hạ Ngữ là mỹ nhân đệ nhất ở Tề Châu.
Nhưng hắn còn chưa từng gặp nàng.
Hắn tự nhận mình không có bất kỳ giao tình gì với Hạ Ngữ, tại sao Hạ Ngữ lại tìm đến hắn?
Tâm hồn bát quái của Tiêu Y bùng cháy: "Nhị sư huynh, chẳng lẽ giữa huynh và Hạ Ngữ sư tỷ có chuyện gì đó sao? Có phải huynh muốn trở mặt không quen biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.