Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Chương 49: Tay Nghề Của Sư Phụ Đúng Là Thiên Hạ Vô Song
Khả Ninh
12/11/2023
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lữ Thiếu Khanh ném sạch nồi, không chịu gánh cái nào.
Kế Ngôn nói: "Nguyên nhân của mọi chuyện đều nằm trên người đệ."
"Ai bảo huynh muốn tìm ta đánh nhau? Huynh không đột phá nổi liền tìm ta để làm đá mài dao sao? Huynh có xấu hổ không?"
Thấy hai người dường như lại sắp cãi nhau, Tiêu Y vội vàng ngắt lời.
"Hai sư huynh, trù nghệ của sư phụ hẳn là rất tốt đúng không? Sao hai người lại như vậy? Rất khó ăn sao?"
Kế Ngôn: "Khó ăn!"
Lữ Thiếu Khanh: "Còn khó ăn hơn cả độc dược."
"Không thể nào." Tiêu Y nhăn mũi hoài nghi: "Làm sao có thể khó ăn hơn cả độc dược được? Nhị sư huynh, huynh đang lừa ta sao? Ta không tin."
Trong suy nghĩ của Tiêu Y, cho dù trù nghệ kém cỏi thì cũng không thể tạo ra thứ gì đó độc hại, có đúng không?
Dù sao cũng không phải là đổ độc dược vào đồ ăn.
"Muội không tin?"
Tiêu Y nói: "Đương nhiên là ta không tin, chuyện này sao có thể chứ?"
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Lát nữa nhớ ăn nhiều một chút..."
Thiều Thừa bận rộn hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng mang mỹ thực đã làm xong lên. Khoảng bảy đến tám món, bày đầy trên cái bàn không được tính là lớn kia.
"Đến, nếm thử đi."
Vẻ mặt Thiều Thừa đầy tự tin: "Đây là món ăn mà ta đã nghiên cứu rất lâu."
Tiêu Y nhìn thấy một bàn một bàn, mùi thơm xông vào mũi. Nàng thốt lên: "Sư phụ, không ngờ người lại có tay nghề như vậy."
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn những món ăn này với vẻ mặt cảnh giác. Trong mắt hai người đều có sự kiêng kị sâu sắc.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào một món ăn hỏi: "Đây là món gì?"
Thiều Thừa nói: "Món này gọi là Tiên Cô Truy Nguyệt, dùng Mao Đầu linh nấm làm nguyên liệu chính và thêm một vài món phụ trợ khác."
"A, món ăn mới sao?"
Lữ Thiếu Khanh càng thêm cảnh giác, tiện thể khinh bỉ.
Thiều Thừa tự đắc nói: "Đương nhiên, ta đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu."
Vẻ mặt của Kế Ngôn không tốt: "Thực lực vẫn luôn dậm chân tại chỗ, thì ra đều dành thời gian để nghiên cứu những thứ vô nghĩa này."
Thiều Thừa gượng cười hai tiếng: "Đây chỉ là nghiên cứu lúc rảnh rỗi thôi. Ta cũng không trì hoãn tu luyện."
Tiêu Y nói: "Đại sư huynh, huynh đừng quá nghiêm khắc. Sư phụ có thứ yêu thích cũng là một chuyện tốt."
Thiều Thừa vội vàng nói: "Đừng nói gì nữa, mau đến nếm thử đi, ta chắc chắn các ngươi sẽ rất ngạc nhiên."
Có thể thấy được Thiều Thừa rất tự tin vào tay nghề của mình.
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không hề bị lay động. Sự cảnh giác trên khuôn mặt của hai người không hề biến mất.
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Kế Ngôn: "Đại sư huynh, xin mời."
Kế Ngôn khiêm tốn, "Đệ là sư đệ, đệ ăn trước."
Hai người không ai chịu ai cứ đưa đẩy, đều muốn người kia ăn trước.
Tiêu Y thấy hai sư huynh như vậy, liền nói: "Hai sư huynh, hai người sợ cái gì chứ? Mỹ vị mà sư phụ vất vất vả vả làm ra, chúng ta thân là đồ đệ không thể lãng phí tâm huyết của sư phụ được. Ngửi rất thơm mà, có vấn đề gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn nàng, nói: "Muội ăn trước đi."
Thiều Thừa tức giận nói: "Tiểu Y, đừng để ý đến hai tên hỗn trướng đó, con mau nếm thử đi."
Tiêu Y cũng không khách khí: "Vậy con không khách khí nữa."
Tiêu Y đắc ý bắt đầu ăn. Nàng duỗi đũa về phía mỹ vị trước mắt: "Con sẽ thử món ăn mới mà sư phụ nói trước, Tiên Cô Truy Nguyệt, hì hì... Thơm quá!"
Tiêu Y cảm thán một tiếng, sau đó gắp một miếng linh nấm cho vào trong miệng.
Linh nấm vừa vào trong miệng, sắc mặt Tiêu Y liền thay đổi.
Đầu tiên, vị giác nhạy cảm trên đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng. Làm cho Tiêu Y cảm thấy như trong miệng mình bị nhét vào một trăm thứ đắng chát, đắng đến mức nàng không thể diễn tả được.
Linh nấm trông ngon miệng ban đầu giờ lại giống như gỗ đã tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một vận năm ngoài tự nhiên, không có bất kỳ vị tươi ngon nào, khô khốc và cứng rắn.
Lông mày Tiêu Y nhíu lại, đây là thứ gì vậy?
Có thể ăn được sao?
Chẳng lẽ sư phụ dùng linh nấm vạn năm sắp thành củi để nấu sao?
Tiêu Y vô thức muốn nhổ ra.
Thấy vậy, Thiều Thừa vội vàng hét lên: "Đừng, nhai đi, sẽ có điều bất ngờ mà con không thể tưởng tượng được đâu."
Tiêu Y vô thức nhấm nháp một lần nữa.
Lần này, nàng phát hiện trong linh nấm khô cằn ban đầu lại có chất lỏng chảy ra.
Sư phụ muốn khổ tận cam lai sao?
Trong lòng Tiêu Y tràn đầy chờ mong.
Nhưng mà sau một khắc, một hương vị buồn nôn xuất hiện, xông thẳng vào não của Tiêu Y. Cơn buồn nôn này không chỉ đơn giản là kích thích cơ thể mà còn cả tâm hồn của nàng.
Làm cho Tiêu Y cảm thấy như trong miệng mình đã ăn phải một con chuột chết.
Thân thể Tiêu Y bắt đầu run rẩy, hai mắt trở nên trắng bệch, cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn nôn này.
Nàng chạy sang một bên và nôn ra: "Ọe..."
Tiêu Y ở trong kiếm động gần một tháng, trong thời gian đó nàng gần như chỉ dựa vào Tích Cốc Đan để lấp đầy dạ dày.
Không có nhiều thứ để nôn ra, nhưng cái loại cảm giác ghê tởm đó khiến Tiêu Y gần như nôn ra cái mật xanh mật vàng.
Sau khi nôn một lúc lâu, sắc mặt Tiêu Y tái nhợt, hai chân run rẩy. Nàng ngã quỵ.
Hơn nữa, cảm giác buồn nôn cũng không tan biến sau khi nàng nôn mửa.
Như thể nó bám vào trên linh hồn, muốn hòa làm một thể với nàng, làm nàng không thể thoát khỏi cảm giác buồn nôn này, điều này kích thích nàng thật sâu.
Tiểu Y khóc, vừa nôn vừa khóc.
Quá thảm rồi.
Sao mình lại ngốc như vậy chứ?
Tay nghề của sư phụ thực sự là thiên hạ vô song, không ai bằng.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn Tiêu Y bằng ánh mắt thương hại.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Sau này có lẽ sẽ nhớ rất lâu nhỉ?"
Kế Ngôn nói: "Vậy mà còn không nhớ nữa thì chính là đồ đần."
Lữ Thiếu Khanh ném sạch nồi, không chịu gánh cái nào.
Kế Ngôn nói: "Nguyên nhân của mọi chuyện đều nằm trên người đệ."
"Ai bảo huynh muốn tìm ta đánh nhau? Huynh không đột phá nổi liền tìm ta để làm đá mài dao sao? Huynh có xấu hổ không?"
Thấy hai người dường như lại sắp cãi nhau, Tiêu Y vội vàng ngắt lời.
"Hai sư huynh, trù nghệ của sư phụ hẳn là rất tốt đúng không? Sao hai người lại như vậy? Rất khó ăn sao?"
Kế Ngôn: "Khó ăn!"
Lữ Thiếu Khanh: "Còn khó ăn hơn cả độc dược."
"Không thể nào." Tiêu Y nhăn mũi hoài nghi: "Làm sao có thể khó ăn hơn cả độc dược được? Nhị sư huynh, huynh đang lừa ta sao? Ta không tin."
Trong suy nghĩ của Tiêu Y, cho dù trù nghệ kém cỏi thì cũng không thể tạo ra thứ gì đó độc hại, có đúng không?
Dù sao cũng không phải là đổ độc dược vào đồ ăn.
"Muội không tin?"
Tiêu Y nói: "Đương nhiên là ta không tin, chuyện này sao có thể chứ?"
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Lát nữa nhớ ăn nhiều một chút..."
Thiều Thừa bận rộn hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng mang mỹ thực đã làm xong lên. Khoảng bảy đến tám món, bày đầy trên cái bàn không được tính là lớn kia.
"Đến, nếm thử đi."
Vẻ mặt Thiều Thừa đầy tự tin: "Đây là món ăn mà ta đã nghiên cứu rất lâu."
Tiêu Y nhìn thấy một bàn một bàn, mùi thơm xông vào mũi. Nàng thốt lên: "Sư phụ, không ngờ người lại có tay nghề như vậy."
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn những món ăn này với vẻ mặt cảnh giác. Trong mắt hai người đều có sự kiêng kị sâu sắc.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào một món ăn hỏi: "Đây là món gì?"
Thiều Thừa nói: "Món này gọi là Tiên Cô Truy Nguyệt, dùng Mao Đầu linh nấm làm nguyên liệu chính và thêm một vài món phụ trợ khác."
"A, món ăn mới sao?"
Lữ Thiếu Khanh càng thêm cảnh giác, tiện thể khinh bỉ.
Thiều Thừa tự đắc nói: "Đương nhiên, ta đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu."
Vẻ mặt của Kế Ngôn không tốt: "Thực lực vẫn luôn dậm chân tại chỗ, thì ra đều dành thời gian để nghiên cứu những thứ vô nghĩa này."
Thiều Thừa gượng cười hai tiếng: "Đây chỉ là nghiên cứu lúc rảnh rỗi thôi. Ta cũng không trì hoãn tu luyện."
Tiêu Y nói: "Đại sư huynh, huynh đừng quá nghiêm khắc. Sư phụ có thứ yêu thích cũng là một chuyện tốt."
Thiều Thừa vội vàng nói: "Đừng nói gì nữa, mau đến nếm thử đi, ta chắc chắn các ngươi sẽ rất ngạc nhiên."
Có thể thấy được Thiều Thừa rất tự tin vào tay nghề của mình.
Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không hề bị lay động. Sự cảnh giác trên khuôn mặt của hai người không hề biến mất.
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Kế Ngôn: "Đại sư huynh, xin mời."
Kế Ngôn khiêm tốn, "Đệ là sư đệ, đệ ăn trước."
Hai người không ai chịu ai cứ đưa đẩy, đều muốn người kia ăn trước.
Tiêu Y thấy hai sư huynh như vậy, liền nói: "Hai sư huynh, hai người sợ cái gì chứ? Mỹ vị mà sư phụ vất vất vả vả làm ra, chúng ta thân là đồ đệ không thể lãng phí tâm huyết của sư phụ được. Ngửi rất thơm mà, có vấn đề gì sao?"
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn nàng, nói: "Muội ăn trước đi."
Thiều Thừa tức giận nói: "Tiểu Y, đừng để ý đến hai tên hỗn trướng đó, con mau nếm thử đi."
Tiêu Y cũng không khách khí: "Vậy con không khách khí nữa."
Tiêu Y đắc ý bắt đầu ăn. Nàng duỗi đũa về phía mỹ vị trước mắt: "Con sẽ thử món ăn mới mà sư phụ nói trước, Tiên Cô Truy Nguyệt, hì hì... Thơm quá!"
Tiêu Y cảm thán một tiếng, sau đó gắp một miếng linh nấm cho vào trong miệng.
Linh nấm vừa vào trong miệng, sắc mặt Tiêu Y liền thay đổi.
Đầu tiên, vị giác nhạy cảm trên đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng. Làm cho Tiêu Y cảm thấy như trong miệng mình bị nhét vào một trăm thứ đắng chát, đắng đến mức nàng không thể diễn tả được.
Linh nấm trông ngon miệng ban đầu giờ lại giống như gỗ đã tiếp xúc với ánh nắng mặt trời trong một vận năm ngoài tự nhiên, không có bất kỳ vị tươi ngon nào, khô khốc và cứng rắn.
Lông mày Tiêu Y nhíu lại, đây là thứ gì vậy?
Có thể ăn được sao?
Chẳng lẽ sư phụ dùng linh nấm vạn năm sắp thành củi để nấu sao?
Tiêu Y vô thức muốn nhổ ra.
Thấy vậy, Thiều Thừa vội vàng hét lên: "Đừng, nhai đi, sẽ có điều bất ngờ mà con không thể tưởng tượng được đâu."
Tiêu Y vô thức nhấm nháp một lần nữa.
Lần này, nàng phát hiện trong linh nấm khô cằn ban đầu lại có chất lỏng chảy ra.
Sư phụ muốn khổ tận cam lai sao?
Trong lòng Tiêu Y tràn đầy chờ mong.
Nhưng mà sau một khắc, một hương vị buồn nôn xuất hiện, xông thẳng vào não của Tiêu Y. Cơn buồn nôn này không chỉ đơn giản là kích thích cơ thể mà còn cả tâm hồn của nàng.
Làm cho Tiêu Y cảm thấy như trong miệng mình đã ăn phải một con chuột chết.
Thân thể Tiêu Y bắt đầu run rẩy, hai mắt trở nên trắng bệch, cuối cùng cũng không chịu nổi cơn buồn nôn này.
Nàng chạy sang một bên và nôn ra: "Ọe..."
Tiêu Y ở trong kiếm động gần một tháng, trong thời gian đó nàng gần như chỉ dựa vào Tích Cốc Đan để lấp đầy dạ dày.
Không có nhiều thứ để nôn ra, nhưng cái loại cảm giác ghê tởm đó khiến Tiêu Y gần như nôn ra cái mật xanh mật vàng.
Sau khi nôn một lúc lâu, sắc mặt Tiêu Y tái nhợt, hai chân run rẩy. Nàng ngã quỵ.
Hơn nữa, cảm giác buồn nôn cũng không tan biến sau khi nàng nôn mửa.
Như thể nó bám vào trên linh hồn, muốn hòa làm một thể với nàng, làm nàng không thể thoát khỏi cảm giác buồn nôn này, điều này kích thích nàng thật sâu.
Tiểu Y khóc, vừa nôn vừa khóc.
Quá thảm rồi.
Sao mình lại ngốc như vậy chứ?
Tay nghề của sư phụ thực sự là thiên hạ vô song, không ai bằng.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhìn Tiêu Y bằng ánh mắt thương hại.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Sau này có lẽ sẽ nhớ rất lâu nhỉ?"
Kế Ngôn nói: "Vậy mà còn không nhớ nữa thì chính là đồ đần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.