Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh (Dịch)
Chương 42: Trúng Kế
Khả Ninh
11/11/2023
Nhà gỗ không lớn, chỉ có thể chứa được một người, ngay cả nằm cũng miễn cưỡng.
Khi Tiêu Y xông vào gian nhà gỗ không lớn này, một luồng kiếm mang lơ lửng trong phòng.
Nó cách trán nàng chưa đến nửa thước.
Kiếm ý cuồng bạo khiến cho Tiêu Y có một loại ảo giác đầu của nàng dường như đã bị xuyên thủng.
Trong lòng nàng thầm kêu không ổn.
Trúng kế rồi.
Nhị sư huynh thật sự quá hèn hạ.
Nhà an toàn? Cái này mà gọi là nhà an toàn?
Đây gọi là tự chui đầu vào lưới mới đúng.
Dựng nhà gỗ trên tàng cây, giấu thật kín để không ai nghi ngờ gian nhà gỗ có vấn đề. Cho nên, Tiêu Y không chút do dự tiến vào.
Nàng ở bên ngoài, cho dù bị kiếm ý hóa hình truy sát thì cũng không gặp nguy hiểm.
Hiện tại, nàng có muốn rút lui cũng không được vì đã bị kiếm ý khóa chặt.
Nàng tin chắc nếu mình dám cử động, ngay giây tiếp theo đầu mình sẽ lập tức thủng lỗ.
Tiêu Y chỉ có thể cứng ngắc đứng đối mặt với kiếm mang.
Kiếm mang cũng do kiếm ý cuồng bạo tạo thành, dọa cho Tiêu Y sợ đến mức không cách nào động đậy.
Đúng lúc này, nàng lại cảm thấy sau lưng truyền đến áp lực cực lớn.
Kiếm ý hóa hình đã đến bên ngoài.
Nó giống như một con chim nhỏ chân chính đậu trên nhánh cây, hướng về phía nhà gỗ mà gào thét.
Tiêu Y bị dọa đến lông tơ dựng đứng, cả người lạnh lẽo.
Nhưng nàng không dám quay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào kiếm mang trước mắt, không dám khinh thường.
Nhưng chỉ thoáng chốc sau Tiêu Y đã hoảng sợ phát hiện khoảng cách giữa kiếm mang và nàng càng lúc càng gần.
Nàng rất muốn cho rằng đó chỉ là ảo giác nhưng sau nửa canh giờ, kiếm ý hóa hình lại một lần nữa kêu lên.
Kiếm mang lại rút ngắn khoảng cách với Tiêu Y.
Lúc này, nàng có thể khẳng định, mỗi khi kiếm ý hóa hình kêu lên một tiếng, kiếm mang sẽ di chuyển một chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Tiêu Y tính toán một chút. Nếu dựa theo tốc độ nửa canh giờ di chuyển một lần, thời gian để lại cho nàng chỉ khoảng bảy tám canh giờ mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, nàng nhất định phải nghĩ cách phá giải kiếm mang trước mắt. Nếu không, đầu của nàng sẽ bị xuyên thủng.
Tiêu Y lại một lần nữa ân cần hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh trong lòng.
Nhị sư huynh thật hèn hạ.
Nhưng hiện tại, dù có thế nào thì nàng cũng phải nghĩ cách giải quyết kiếm mang trước mắt.
Tiêu Y trái lo phải nghĩ, cuối cùng phát hiện nàng dường như không có cách nào.
Pháp bảo? Không có. Hai món còn sót lại đã bị phá hư.
Về phần dùng thực lực của mình đối cứng với kiếm mang, nàng chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.
Kiếm mang trước mắt là do nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh lưu lại.
Thực lực của nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh là Kết Đan hậu kỳ, mạnh hơn Luyện Khí kỳ là nàng rất nhiều.
Lấy thực lực cảnh giới đối cứng, dù là giờ có ở trong mơ nàng cũng không dám làm.
“Bây giờ phải làm sao mới được đây?”
Tiêu Y không ngừng nghĩ cách.
Với trí thông minh của nàng, nàng biết nhị sư huynh sẽ không vô duyên vô cớ lưu một luồng kiếm mang ở đây.
Nếu đã lưu ở đây, khẳng định là vì có dụng ý gì đó.
Sau khi vắt óc suy nghĩ, Tiêu Y chỉ có thể tập trung lực chú ý vào kiếm mang trên người.
Đã qua ba canh giờ, kiếm ý hóa hình bên ngoài đã kêu sáu tiếng.
Kiếm mang cách trán nàng chỉ còn hơn ba tấc, đã rất gần rồi.
Tiêu Y dứt khoát nhắm mắt lại, dùng linh thức dò xét kiếm mang.
Sau khi linh thức tiếp xúc với kiếm mang, Tiêu Y không nhịn được kinh hô một tiếng.
Nàng có cảm giác như linh thức của mình bị rơi vào dung nham nóng chảy nghìn độ, nhanh chóng bị hòa tan, hơn nữa cơ thể cũng có cảm giác tương tự.
Nàng vội vàng thu hồi lại linh thức, mồ hôi đầm đìa, liền phát hiện linh thức của mình đã bị hao tổn, đầu cũng đau như muốn nứt ra.
“Quá biến thái rồi.”
Tiêu Y kêu thảm.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại phát hiện một tình huống ngạc nhiên khác.
Kiếm mang dường như đã suy yếu hơn một chút. Mặc dù rất nhỏ nhưng Tiêu Y vẫn có thể cảm nhận được.
“Làm như vậy là có thể loại trừ được nó sao?”
Tiêu Y vô cùng vui mừng.
Mặc dù hành động này rất thống khổ nhưng ít ra không nguy hiểm đến tính mạng.
“Đến đi.”
Nhìn kiếm mang gần trong gang tấc, Tiêu Y lại phóng ra linh thức.
Thời gian không còn nhiều, nàng không thể lãng phí.
Lần này, nàng dứt khoát triển khai toàn bộ linh thức thần của mình, bao vây kiếm mang lại.
Nàng muốn xử lý nó xong trong một lần.
Lúc này đây, kiếm mang dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó ông ông run rẩy, một cảm giác cực nóng truyền đến.
Cuồng bạo, nóng bỏng, giống như mặt trời.
Một mặt trời cuồng bạo.
Nhiệt độ cao vô tận khiến Tiêu Y rất muốn thu hồi linh thức.
Nhưng nàng biết, đây chỉ là ảo giác. Nàng không thể thu hồi.
“Ta không tin không mài chết được ngươi.”
Tiêu Y quyết tâm.
Nàng cố nén sự khó chịu, dùng linh thức bao phủ kiếm mang, không ngừng tiêu hao nó.
Kiếm mang từ từ yếu bớt dưới sự bào mòn của linh thức.
Đồng thời còn có một cảm giác thần bí ập đến trong lòng Tiêu Y.
Cuối cùng, lại mấy canh giờ trôi qua.
Đến khi một tia kiếm mang cuối cùng biến mất, Tiêu Y liền ngồi bịch xuống sàn gỗ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Nàng thở hồng hộc, linh lực trong cơ thể đã bị tiêu hao gần hết, linh thức cũng bị hao tổn nặng nề khiến đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Tiêu Y rơi nước mắt.
Lúc này đây, nàng vừa mệt vừa đau. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng khổ sở đến như vậy. Cả thân thể lẫn tinh thần đều bị đả kích. Nàng chợt nhớ đến cảm giác được mẫu thân ôm trong lòng.
Mặc dù hai mắt Tiêu Y đầy nước mắt nhưng ánh mắt của nàng lại hiện lên sự mừng rỡ.
Trong quá trình ma diệt kiếm mang vừa rồi, nàng đã tiến thêm một bước trong việc lĩnh ngộ kiếm ý.
Mặc dù cảm giác này nói không nên lời nhưng Tiêu Y có thể cảm nhận được bản thân mình đã hiểu thêm mấy phần về kiếm ý.
Tiêu Y tin rằng chỉ cần thêm vài lần nữa, có lẽ nàng sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý.
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, nàng run rẩy lấy từ trong túi trữ vật ra mấy viên đan dược dùng để khôi phục linh lực.
Sau đó, nàng lại lấy ra quyển sổ nhỏ, lật đến chỗ có viết tên Lữ Thiếu Khanh.
Tay nàng run rẩy ghi lại ngày hôm nay.
Bên trên đã viết mấy ngày.
Tiêu Y tức giận nói: “Ta sẽ ghi nhớ. Nhị sư huynh, chờ ngày sau ta sẽ báo đáp huynh.”
Sau khi nghỉ ngơi xong, Tiêu Y bước ra khỏi phòng an toàn.
Nàng làm thủ thế khiêu khích với kiếm ý hóa hình bên ngoài: “Tiểu Hồng, đến đi, xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
Kiếm ý hóa hình nhìn Tiêu Y lớn lối như vậy, nó lập tức hét ầm lên, kiếm ý trên người tăng vọt.
Tiêu Y lại lần nữa phải chật vật chạy trốn.
Khi Tiêu Y xông vào gian nhà gỗ không lớn này, một luồng kiếm mang lơ lửng trong phòng.
Nó cách trán nàng chưa đến nửa thước.
Kiếm ý cuồng bạo khiến cho Tiêu Y có một loại ảo giác đầu của nàng dường như đã bị xuyên thủng.
Trong lòng nàng thầm kêu không ổn.
Trúng kế rồi.
Nhị sư huynh thật sự quá hèn hạ.
Nhà an toàn? Cái này mà gọi là nhà an toàn?
Đây gọi là tự chui đầu vào lưới mới đúng.
Dựng nhà gỗ trên tàng cây, giấu thật kín để không ai nghi ngờ gian nhà gỗ có vấn đề. Cho nên, Tiêu Y không chút do dự tiến vào.
Nàng ở bên ngoài, cho dù bị kiếm ý hóa hình truy sát thì cũng không gặp nguy hiểm.
Hiện tại, nàng có muốn rút lui cũng không được vì đã bị kiếm ý khóa chặt.
Nàng tin chắc nếu mình dám cử động, ngay giây tiếp theo đầu mình sẽ lập tức thủng lỗ.
Tiêu Y chỉ có thể cứng ngắc đứng đối mặt với kiếm mang.
Kiếm mang cũng do kiếm ý cuồng bạo tạo thành, dọa cho Tiêu Y sợ đến mức không cách nào động đậy.
Đúng lúc này, nàng lại cảm thấy sau lưng truyền đến áp lực cực lớn.
Kiếm ý hóa hình đã đến bên ngoài.
Nó giống như một con chim nhỏ chân chính đậu trên nhánh cây, hướng về phía nhà gỗ mà gào thét.
Tiêu Y bị dọa đến lông tơ dựng đứng, cả người lạnh lẽo.
Nhưng nàng không dám quay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào kiếm mang trước mắt, không dám khinh thường.
Nhưng chỉ thoáng chốc sau Tiêu Y đã hoảng sợ phát hiện khoảng cách giữa kiếm mang và nàng càng lúc càng gần.
Nàng rất muốn cho rằng đó chỉ là ảo giác nhưng sau nửa canh giờ, kiếm ý hóa hình lại một lần nữa kêu lên.
Kiếm mang lại rút ngắn khoảng cách với Tiêu Y.
Lúc này, nàng có thể khẳng định, mỗi khi kiếm ý hóa hình kêu lên một tiếng, kiếm mang sẽ di chuyển một chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.
Tiêu Y tính toán một chút. Nếu dựa theo tốc độ nửa canh giờ di chuyển một lần, thời gian để lại cho nàng chỉ khoảng bảy tám canh giờ mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, nàng nhất định phải nghĩ cách phá giải kiếm mang trước mắt. Nếu không, đầu của nàng sẽ bị xuyên thủng.
Tiêu Y lại một lần nữa ân cần hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh trong lòng.
Nhị sư huynh thật hèn hạ.
Nhưng hiện tại, dù có thế nào thì nàng cũng phải nghĩ cách giải quyết kiếm mang trước mắt.
Tiêu Y trái lo phải nghĩ, cuối cùng phát hiện nàng dường như không có cách nào.
Pháp bảo? Không có. Hai món còn sót lại đã bị phá hư.
Về phần dùng thực lực của mình đối cứng với kiếm mang, nàng chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.
Kiếm mang trước mắt là do nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh lưu lại.
Thực lực của nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh là Kết Đan hậu kỳ, mạnh hơn Luyện Khí kỳ là nàng rất nhiều.
Lấy thực lực cảnh giới đối cứng, dù là giờ có ở trong mơ nàng cũng không dám làm.
“Bây giờ phải làm sao mới được đây?”
Tiêu Y không ngừng nghĩ cách.
Với trí thông minh của nàng, nàng biết nhị sư huynh sẽ không vô duyên vô cớ lưu một luồng kiếm mang ở đây.
Nếu đã lưu ở đây, khẳng định là vì có dụng ý gì đó.
Sau khi vắt óc suy nghĩ, Tiêu Y chỉ có thể tập trung lực chú ý vào kiếm mang trên người.
Đã qua ba canh giờ, kiếm ý hóa hình bên ngoài đã kêu sáu tiếng.
Kiếm mang cách trán nàng chỉ còn hơn ba tấc, đã rất gần rồi.
Tiêu Y dứt khoát nhắm mắt lại, dùng linh thức dò xét kiếm mang.
Sau khi linh thức tiếp xúc với kiếm mang, Tiêu Y không nhịn được kinh hô một tiếng.
Nàng có cảm giác như linh thức của mình bị rơi vào dung nham nóng chảy nghìn độ, nhanh chóng bị hòa tan, hơn nữa cơ thể cũng có cảm giác tương tự.
Nàng vội vàng thu hồi lại linh thức, mồ hôi đầm đìa, liền phát hiện linh thức của mình đã bị hao tổn, đầu cũng đau như muốn nứt ra.
“Quá biến thái rồi.”
Tiêu Y kêu thảm.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng lại phát hiện một tình huống ngạc nhiên khác.
Kiếm mang dường như đã suy yếu hơn một chút. Mặc dù rất nhỏ nhưng Tiêu Y vẫn có thể cảm nhận được.
“Làm như vậy là có thể loại trừ được nó sao?”
Tiêu Y vô cùng vui mừng.
Mặc dù hành động này rất thống khổ nhưng ít ra không nguy hiểm đến tính mạng.
“Đến đi.”
Nhìn kiếm mang gần trong gang tấc, Tiêu Y lại phóng ra linh thức.
Thời gian không còn nhiều, nàng không thể lãng phí.
Lần này, nàng dứt khoát triển khai toàn bộ linh thức thần của mình, bao vây kiếm mang lại.
Nàng muốn xử lý nó xong trong một lần.
Lúc này đây, kiếm mang dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó ông ông run rẩy, một cảm giác cực nóng truyền đến.
Cuồng bạo, nóng bỏng, giống như mặt trời.
Một mặt trời cuồng bạo.
Nhiệt độ cao vô tận khiến Tiêu Y rất muốn thu hồi linh thức.
Nhưng nàng biết, đây chỉ là ảo giác. Nàng không thể thu hồi.
“Ta không tin không mài chết được ngươi.”
Tiêu Y quyết tâm.
Nàng cố nén sự khó chịu, dùng linh thức bao phủ kiếm mang, không ngừng tiêu hao nó.
Kiếm mang từ từ yếu bớt dưới sự bào mòn của linh thức.
Đồng thời còn có một cảm giác thần bí ập đến trong lòng Tiêu Y.
Cuối cùng, lại mấy canh giờ trôi qua.
Đến khi một tia kiếm mang cuối cùng biến mất, Tiêu Y liền ngồi bịch xuống sàn gỗ, toàn thân mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.
Nàng thở hồng hộc, linh lực trong cơ thể đã bị tiêu hao gần hết, linh thức cũng bị hao tổn nặng nề khiến đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Tiêu Y rơi nước mắt.
Lúc này đây, nàng vừa mệt vừa đau. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng khổ sở đến như vậy. Cả thân thể lẫn tinh thần đều bị đả kích. Nàng chợt nhớ đến cảm giác được mẫu thân ôm trong lòng.
Mặc dù hai mắt Tiêu Y đầy nước mắt nhưng ánh mắt của nàng lại hiện lên sự mừng rỡ.
Trong quá trình ma diệt kiếm mang vừa rồi, nàng đã tiến thêm một bước trong việc lĩnh ngộ kiếm ý.
Mặc dù cảm giác này nói không nên lời nhưng Tiêu Y có thể cảm nhận được bản thân mình đã hiểu thêm mấy phần về kiếm ý.
Tiêu Y tin rằng chỉ cần thêm vài lần nữa, có lẽ nàng sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý.
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, nàng run rẩy lấy từ trong túi trữ vật ra mấy viên đan dược dùng để khôi phục linh lực.
Sau đó, nàng lại lấy ra quyển sổ nhỏ, lật đến chỗ có viết tên Lữ Thiếu Khanh.
Tay nàng run rẩy ghi lại ngày hôm nay.
Bên trên đã viết mấy ngày.
Tiêu Y tức giận nói: “Ta sẽ ghi nhớ. Nhị sư huynh, chờ ngày sau ta sẽ báo đáp huynh.”
Sau khi nghỉ ngơi xong, Tiêu Y bước ra khỏi phòng an toàn.
Nàng làm thủ thế khiêu khích với kiếm ý hóa hình bên ngoài: “Tiểu Hồng, đến đi, xem ta thu thập ngươi như thế nào.”
Kiếm ý hóa hình nhìn Tiêu Y lớn lối như vậy, nó lập tức hét ầm lên, kiếm ý trên người tăng vọt.
Tiêu Y lại lần nữa phải chật vật chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.