Chương 27
Nguyệt Hi
18/06/2022
Huyết Xà cảm nhận được linh khí mạnh mẽ phát ra từ phía Liễu Như Tuyết cùng Ngọc Y Thần, nó hung hăng đuổi theo muốn hút hết bọn họ linh khí.
Bọn họ lần theo bản đồ mà Lâm Minh Nguyệt đã vẽ, nhanh chóng đến được mật thất. Huyết Xà theo ở phía sau, thấy các nàng tiến vào mật thất cũng là đi theo vào.
Vừa vào đến liền đạp trúng cơ quan, tất cả cơ quan bí mật được kích hoạt, đem Huyết Xà trở thành đối tượng tiêu diệt.
Huyết Xà bị trúng kế rống giận mà vùng vẫy tránh thoát, ánh mắt dáo diết tìm kiếm thân ảnh hai người Ngọc Y Thần và Liễu Như Tuyết. Hai người các nàng núp vào một góc quan sát.
" Đồ đệ của ngươi quả thật thông minh " Liễu Như Tuyết thực thưởng thức Lâm Minh Nguyệt, giữa tình huống nguy hiểm như vậy vẫn có thể bình tĩnh phân tích tìm cách đưa mọi người thoát ra.
Nếu Lâm Minh Nguyệt là Ám Nguyệt môn đệ tử thì chức tông chủ nàng nhất định sẽ truyền lại cho Lâm Minh Nguyệt.
" Đa tạ Liễu tông chủ khen tặng "
Liễu Như Tuyết không nghĩ Ngọc Y Thần sẽ đáp lời nàng, dù sao từ lúc gặp mặt đến nay các nàng qua lại cũng bất quá là vài câu nói.
Lúc này từ ngoài cửa mật thất Lâm Minh Nguyệt cũng xuất hiện. Ngọc Y Thần nhìn thấy nàng tới liền đi ra. Lâm Minh Nguyệt tìm được hai người các nàng, dặn dò bọn họ nhanh chóng ra ngoài.
" Sư phụ, Liễu tông chủ chuyện ở đây liền giao cho ta. Hai vị mau chóng ra ngoài hội họp cùng mọi người "
" Ngươi không đi cùng? " Ngọc Y Thần nghe nàng ở lại mày liền căng chặt.
" Ta còn phải kích hoạt cơ quan cuối cùng. Sư phụ người yên tâm việc này không nguy hiểm " Lâm Minh Nguyệt muốn trấn an Ngọc Y Thần, nàng biết Ngọc Y Thần không đồng ý chuyện nàng ở lại một mình thực hiện kế hoạch.
" Không được. Nếu muốn ở lại ta cùng với ngươi " Ngọc Y Thần kiên quyết không đi, nàng sao có thể bỏ mặt Lâm Minh Nguyệt ở lại nơi này mà ra ngoài trước.
" Sư phụ, người nghe ta trước hết cùng mọi người trở ra. Bọn họ muốn thoát ra còn phải có sự giúp đỡ của người đâu " Lâm Minh Nguyệt giọng ôn nhu mà hống Ngọc Y Thần.
Liễu Như Tuyết từ đầu đến cuối nghe hai nàng đối thoại cảm thấy có gì đó không đúng. Lâm Minh Nguyệt lúc nào cũng như ở hống người, còn Ngọc Y Thần cũng không có như đối người khác lạnh lùng nói chuyện.
Nàng ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn các nàng, không biết ở suy nghĩ điều gì.
" Ta không đi "
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng cứng đầu như vậy đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Liễu Như Tuyết. Bắt được nàng tín hiệu cầu cứu, Liễu Như Tuyết đành ra tay giúp đỡ.
" Ngươi nên tin tưởng ngươi đệ tử. Vả lại nếu còn không đi Huyết Xà còn muốn thoát ra đâu " Nàng chỉ về phái Huyết Xà, nó đang tìm cách trốn thoát. Nếu các nàng còn dây dưa ở đây liền không thể ra ngoài.
Ngọc Y Thần còn muốn nói, Huyết Xà từ phía xa liền gầm lên, sắp thoát khỏi. Lâm Minh Nguyệt thấy tình hình không tốt, nàng nắm lấy tay Ngọc Y Thần đưa cho nàng một cái ngọc bội, nói.
" Này là ngọc bội của ta, ta đưa ngươi thay ta cất giữ. Ta nếu gặp nguy hiểm ngọc bội tức khắc sẽ phát sáng, nhưng ta nhất định sẽ không có chuyện gì. Hãy tin ta "
Ánh mắt chân thành của Lâm Minh Nguyệt làm nàng mềm lòng. Ngọc Y Thần nắm chặt trong tay ngọc bội, ngước nhìn Lâm Minh Nguyệt.
" Ngươi nếu không quay lại ta liền không tha thứ cho ngươi "
" Hảo "
Liễu Như Tuyết không đợi lâu, nàng nhìn Lâm Minh Nguyệt gật đầu sau đó kéo Ngọc Y Thần nhanh chóng rời đi. Lâm Minh Nguyệt nhìn các nàng đã đi khỏi, lúc này mới lộ ra nàng chân thật tu vi.
" Ngươi đáng ra nên cùng này bí cảnh hủy diệt nhưng ta cảm thấy ngươi khá thú vị, đem ngươi về Thần giới canh giữ bí bảo đi "
Lâm Minh Nguyệt lộ ra tu vi làm cho Huyết Xà sợ hãi. Nó cảm nhận được người trước mặt nó không hề tầm thường, nó phải tìm cách chạy thoát nếu không nó liền bị người này bắt lại.
Lâm Minh Nguyệt thấy Huyết Xà muốn chạy, nàng triệu hồi can tương mạt tà, bọn chúng nghe nàng khẩu lệnh, đem Huyết Xà vây lại. Lâm Minh Nguyệt thấy nó không có cách thoát liền cười một cái.
" Trói buộc " dưới thân Huyết Xà mọc lên rất nhiều dây leo đem nó quấn chặt. Huyết Xà đưa miệng cắn đứt dây leo nhưng rất nhanh chúng đều mọc trở lại quấn chặt lấy nó.
Cứ như vậy một thượng cổ yêu thú dễ dàng bị Lâm Minh Nguyệt thu thập. Đợi đến khi Huyết Xà hoàn toàn bị bao bọc lại, Bích Dao liền xuất hiện bên cạnh Lâm Minh Nguyệt.
" Điện hạ "
" Huyết xà giao cho ngươi. Đem nó đưa đến chỗ bảo khố để nó ở đó canh giữ đi "
" Đã rõ " Bích Dao nhận lệnh, đem theo Huyết Xà trở về Thần giới.
Lâm Minh Nguyệt kích hoạt cơ quan cuối cùng, bí cảnh liền rung chấn, sắp sửa sụp đổ. Nàng nhìn một lượt nơi đây sau đó tiến gần đến bức tượng được đặt sâu bên trong căn phòng.
Bức tượng điêu khắc một nữ nhân đang cầm trường kiếm, oai phong nhưng lại thanh lãnh thoát tục. Có lẽ nàng chính là người tạo nên bí cảnh này.
" Thật xin lỗi vì phải phá đi nơi này nhưng bí mật ở đây không thể tiết lộ ra ngoài "
Vốn dĩ nàng không có ý định đem tòa bí cảnh này hủy đi nhưng Lâm Minh Nguyệt phát hiện được một nơi ẩn chứa rất nhiều bí pháp của một môn phái cổ xưa.
Ngọc Hoa cung.
Phụ thần ngày trước có ghi chép lại. Ngọc Hoa cung là một môn phái ẩn danh không mang thế sự, nơi này cũng có thể được coi là tiên cảnh. Ngọc Hoa cung chỉ nhận nữ nhân, đối nam nhân là vô cùng hận.
Các nàng công pháp là chính là dùng dương khí của nam nhân mà tu luyện. Bọn họ lợi dụng nam nhân, để họ giúp các nàng tu luyện. Tới khi đã đến được tu vi cần thiết thì nam nhân đó cũng đã suy kiệt.
Có thể nói bọn họ tà đạo công pháp như vậy vốn không nên tồn tại.
Hơn nữa ghi chép còn nói, có một nam nhân từng muốn tu luyện này công pháp đã tự biến bản thân trở thành nữ nhân. Sau đó đem thứ võ công này lạm sát vô số người.
Lâm Minh Nguyệt không muốn để công pháp này được tìm thấy, nếu không sẽ lại xảy ra nhiều bi kịch.
Nàng khởi động cơ quan, bí cảnh bắt đầu rung chuyển. Lâm Minh Nguyệt nhìn đến bức tượng, cung kính cúi đầu, sau đó cũng nhanh rời đi.
Ngọc Y Thần nhóm người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, đồng loạt nhìn lại thì thấy bí cảnh bắt đầu sụp đổ. Bọn họ nhanh chóng lui ra xa hơn, còn Ngọc Y Thần nhìn cảnh tượng đó liền hoảng loạn.
Lâm Minh Nguyệt còn chưa ra đến.
Ngọc Y Thần muốn quay trở lại bên trong nhưng đã bị Cố Thanh Ngọc ngăn lại.
" Ngươi quay lại đó làm gì "
" Ta phải vào tìm Lâm Minh Nguyệt "
" Nàng chưa ra ngoài? " Cố Thanh Ngọc ngạc nhiên, nàng kiểm tra lại nhóm đệ tử mới phát hiện Lâm Minh Nguyệt không có ở đây.
" Có lẽ trong lúc chạy thoát đã bị lạc. Nhưng bí cảnh đã sụp đổ như vậy e rằng nàng không thoát được rồi" Lệ Dao nói ra câu này làm cho Ngọc Y Thần tâm càng thêm hoảng sợ.
Lâm Minh Nguyệt đã hứa với nàng nhất định sẽ an toàn ra ngoài, nàng ngọc bội còn ở trong tay nàng, Lâm Minh Nguyệt sao có thể bỏ được đâu.
Nhưng nếu thật sự như Lệ Dao nói, nàng chẳng may không thoát ra được, thì bây giờ Lâm Minh Nguyệt đang chôn mình cùng bí cảnh.
Không được! Nàng phải đi tìm Lâm Minh Nguyệt.
Lý Minh Thành thấy Ngọc Y Thần liền tiến lên can ngăn. Hắn nắm lấy cánh tay của nàng, không cho nàng quay trở lại.
" Buông tay " Ngọc Y Thần mắt lạnh mà trừng hắn. Nàng ghét nhất người khác chạm vào nàng, bây giờ tình hình lại cấp bách như vậy, nàng không thể chậm trễ.
" Bí cảnh đã sụp đổ, ngươi vào đó sẽ rất nguy hiểm "
" Chuyện của ta không cần Lý tông chủ quan tâm " nàng tránh thoát khỏi tay hắn, muốn nhanh chóng chạy đi tìm Lâm Minh Nguyệt, nàng mặc kệ nguy hiểm chưa tìm thấy Lâm Minh Nguyệt nàng liền không an tâm.
............
Lâm Minh Nguyệt sau khi khởi động cơ quan tự hủy liền men theo mật đạo mà rời khỏi, này mật đạo chính dẫn đến cửa Nam của bí cảnh mà nhóm người Ngọc Y Thần lại tập hợp ở cửa Tây. Vừa ra khỏi bí cảnh đã là trời sáng. Nàng phải nhanh chóng trở lại bên cạnh Ngọc Y Thần, nếu không Ngọc Y Thần sẽ càng thêm lo lắng.
Quãng đường đến đó không xa cho nên rất nhanh Lâm Minh Nguyệt đã đến chỗ mọi người nhưng không khí ở đó không được đúng cho lắm, cảm giác như vừa xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên ngồi ở một góc tránh xa này không khí lãnh đạm, nói nàng lo lắng cho tỷ tỷ cũng chỉ là một chút, nàng tin tưởng những chuyện nhỏ như vậy không làm khó được tỷ tỷ của nàng. Nàng tình cờ đưa mắt nhìn xa xăm lại thấy được Lâm Minh Nguyệt ở trước mắt.
" Là tỷ tỷ " Lâm Nhược Vũ mừng rỡ lôi kéo Chu Tử Yên cùng nhau chạy đến.
" Tỷ tỷ ngươi quay lại rồi "
" Ân. Có chuyện gì xảy ra sao? " Lâm Minh Nguyệt rất muốn biết nàng không có ở đây thì chuyện gì đã xảy ra.
" Ngọc sư thúc vì lo lắng cho ngươi muốn quay lại bí cảnh nhưng bị Lý Minh Thành ngăn cản làm cho không khí ở đây thật khó chịu. Ta còn phải mang Tử Yên đến đây lánh nạn. " Lâm Nhược Vũ vừa kể vừa cười khổ, rõ ràng ngồi xem diễn biến cũng bị không khí làm ảnh hưởng đến.
" Ngươi mau đến gặp người " Chu Tử Yên không muốn tiếp tục như vậy, nàng hối thúc Lâm Minh Nguyệt mau chóng đến gặp Ngọc sư thúc, có như vậy mọi chuyện mới được giải quyết.
Ngọc Y Thần bị Lý Minh Thành ngăn lại thật sự tức giận, muốn cùng hắn đánh lên tới nhưng nhìn đến người nàng chờ mong khi liền không quản hắn mà chỉ biết đứng đó nhìn chăm chú Lâm Minh Nguyệt.
" Sư phụ " Lâm Minh Nguyệt từ phía xa mỉm cười triều nàng đi tới.
Ngọc Y Thần vẫn cứ như vậy đứng yên, đến khi xác định rõ Lâm Minh Nguyệt an toàn đứng trước mặt nàng mới nở nụ cười.
" Bình an là tốt "
Cố Thanh Ngọc thấy Lâm Minh Nguyệt không có gì thương tổn cũng là thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi đến chỗ Lâm Minh Nguyệt, gõ vào đầu nàng mà trách.
" Ngươi không cẩn thận đi lạc hại chúng ta một phen sợ hãi. Sư phụ của ngươi xém chút còn muốn đánh nhau "
" Lần sau lại nhiều chú ý " Tống Tử Ngôn chỉ dặn dò không hề mang theo trách cứ.
" Ta đã biết "
Lý Minh Thành chú ý đến Lâm Minh Nguyệt. Từ lúc nàng ta trở lại Ngọc Y Thần ánh mắt lúc nào cũng chỉ tập trung ở trên người nàng ta. Lý Minh Thành thật không hiểu Lâm Minh Nguyệt là ai mà có thể có được Ngọc Y Thần ánh mắt.
Hắn một cái tông chủ vạn người kính ngưỡng cũng chưa hề có được nàng một ánh nhìn.
" Ngươi thân là đệ tử lại làm cho sư phụ của ngươi lo lắng đến như vậy, thật đáng thất vọng "
Lâm Minh Nguyệt không bị lời nói này của Lý Minh Thành làm cho tức giận, nàng biết rõ bản thân đang làm gì. Nhưng Ngọc Y Thần không giống nàng, vừa nghe Lý Minh Thành nói, chân mày của Ngọc Y Thần đã nhíu chặt, vẻ mặt toát ra hàn khí.
" Nàng là ta đệ tử, có làm ta lo lắng hay thất vọng cũng không cùng Lý tông chủ quan hệ "
" Ta chưa từng đắc tội với ngươi nhưng ngươi lại đối ta không có thiện cảm. Này là vì sao? " Lý Minh Thành không hiểu, hắn đã làm gì sai.
" Ta trước nay chưa từng đối người khác có thiện cảm. Không chỉ riêng Lý tông chủ "
Một câu nói này của Ngọc Y Thần cũng là cảnh tỉnh người khác, đừng ai đánh chủ ý lên người nàng, bởi vì nàng đời này chỉ nhận định một người là Lâm Minh Nguyệt mà thôi.
Không khí bây giờ so với lúc trước còn căng thẳng hơn rất nhiều. Mọi người cũng không dám xen vào chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn hai người tranh cãi.
Lý Minh Thành cũng là bị câu nói của Ngọc Y Thần làm cho hoảng hốt một phần. Hắn trước nay bởi vì nhan sắc lẫn thành tựu mà không thiếu nữ tử yêu thích, vậy mà Ngọc Y Thần lại không hề để ý đến hắn.
Hắn có lẽ là lần đầu bị như vậy nên không biết nói gì.
Lệ Dao nhìn người gặp nàng liền cười hả hê. Hắn ghét nhất là loại nam tử hoa tâm mà Lý Minh Thành có thể coi là người như vậy, hắn đối nữ tử đều chân thành nhiệt tình làm cho các nàng rơi vào hắn bẫy tình.
Bị như vậy liền đáng đời hắn.
" Chuyện ở bí cảnh cũng xem như kết thúc. Như vậy cũng nên cáo biệt tại đây " Bí cảnh cũng không còn, đại hội cũng là hủy bỏ, bây giờ chỉ có thể trở về.
" Lần đại hội tiếp theo tái kiến " Lệ Dao cáo biệt, dẫn đệ tử xuống núi.
" Chúng ta cũng cáo biệt " Lã Tu Kiệt cũng nhanh rời đi, ở đây đã hết việc của hắn.
Liễu Như Tuyết trước khi đi, có cùng Lâm Minh Nguyệt đề nghị qua một chuyện.
" Ngươi có hay không muốn gia nhập Ám Nguyệt môn "
" Tạ Liễu tông chủ để ý nhưng ta thật thích Thiên Quang môn " Lâm Minh Nguyệt từ chối nàng lời mời, Ám Nguyệt rất tốt nhưng nơi này còn có Ngọc Y Thần và nhóm người Cố Thanh Ngọc đâu.
" Tô Ngọc Vân đúng là chôm được bảo " nàng nhìn lướt qua Lâm Minh Nguyệt cùng Ngọc Y Thần, đưa cho các nàng một cái lệnh bài rồi rời đi.
Lâm Minh Nguyệt chộp được lệnh bài, trên đó có khắc hai chữ Ám Nguyệt. Này còn không phải lệnh bài của môn phái.
" Có lệnh bài này các ngươi có thể đến tìm chúng ta, sẽ không bị ngăn cản " một cái đệ tử đi đến giải thích thay cho Liễu Như Tuyết.
" Đa tạ "
Nói như vậy Liễu Như Tuyết cũng có thiện cảm với các nàng. Như vậy thật tốt nếu cần giúp đỡ liền có thể trực tiếp cầu nàng.
" Chúng ta cũng nên trở về thôi, nhóm đại sư huynh còn ở Chu gia "
…………
Trở lại Chu gia, Cố Thanh Ngọc không kể lại chuyện ở bí cảnh cho Bạch Phong chỉ cùng hắn giản qua các nàng lấy được đồ vật.
Hắn biết các nàng là ở giấu hắn, tuy tức giận nhưng cũng chỉ im lặng. Hắn bây giờ còn đang phải chịu trách nhiệm về việc đệ tử của hắn gây chuyện.
" Chuẩn bị đồ đạc xuống núi thôi. Lần này trở về tông môn, các ngươi phải hảo hảo luyện tập, lần đại hội kế tiếp không được làm Thiên Quang mất mặt "
" Đã rõ "
" Chu trưởng lão, chúng ta liền cáo từ " Cố Thanh Ngọc cùng hắn cáo biệt, lần này đến đây quả thật gây ra quá nhiều chuyện cho hắn, các nàng cũng là áy náy.
" Hảo, tái kiến "
Rời khỏi Côn Lôn các nàng liên tục ngự kiếm trở về Thiên Quang, không hề một giây dừng lại nghỉ ngơi. Về đến tông môn cũng là năm ngày sau.
" Đuổi liên tục năm ngày đường cũng là mệt mỏi, cho các ngươi một ngày nghỉ ngơi."
" Đa tạ sư thúc " nhóm đệ tử mừng rỡ trở về nơi ở của mình.
Lâm Minh Nguyệt, Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên bị Hàn Thiên Hạo giữ lại. Ba người các nàng khó hiểu nhìn hắn.
" Ta biết các ngươi mệt nhọc nhưng là có chuyện cần bàn "
" Hàn sư thúc có gì dặn dò? "
" Lần rời khỏi bí cảnh ta nhận được tin tức gửi đến từ hoàng cung "
" Chúng ta cùng hoàng cung có qua lại? " Chu Tử Yên ngạc nhiên, nàng còn không có nghe qua tu chân người cùng phàm nhân có quan hệ.
" Thiên Quang môn từ khi các ngươi sư tổ cai quản có cùng hoàng thượng quan hệ qua lại, nói tốt chính là bằng hữu "
" Bình gốm sứ mà Lâm Nhược Vũ làm bể cũng là vật hoàng thượng kiếm về cho ta đâu " Cố Thanh Ngọc nói đến đây trừng mắt nhìn Lâm Nhược Vũ. Nhờ phúc của đệ tử nàng mà bình gốm sứ đã không cánh mà bay.
" Nói vậy lần này muốn chúng ta đến hoàng cung một chuyến? "
" Phải, hoàng thượng muốn các ngươi đến làm thầy cho hắn tứ hoàng tử cùng cửu công chúa " Hàn Thiên Hạo lúc đầu nhận được tin này liền lấy làm lạ, nếu muốn có thể đưa bọn họ đến đây dạy dỗ cần gì bọn hắn phải đích thân đến đó.
Nhưng khi đọc đến lá thư thứ hai hắn mới hiểu rõ. Hoàng cung là đang xảy ra chuyện.
" Sao không đưa bọn họ đến đây? Vả lại chúng ta cũng chỉ là đệ tử mới nhập môn, giao việc này cho các sư huynh sư tỷ không phải là phù hợp hơn sao?"
" Hoàng thượng muốn công chúa hoàng tử được chỉ dạy nhưng lại không muốn ai phát hiện, nếu đưa đến đây chắc chắn sẽ lan tin khắp hoàng cung " Hàn Thiên Hạo giảng giải từng chút một cho các nàng.
" Hơn nữa lại giao cho các ngươi việc này là vì ta tin tu vi của các ngươi so với sư huynh sư tỷ của các ngươi lợi hại hơn rất nhiều "
Điểm này hắn rất tin tưởng bởi năng lực của các nàng qua lần đại hội cũng như trong bí cảnh hắn đều đã nhìn thấy. Đặc biệt là Lâm Minh Nguyệt, nàng tu vi đã đến Nguyên Anh hậu kỳ.
" Nhiệm vụ lần này không khó nhưng yêu cầu chính là thời gian " Lưu Nhã nói đến đây cũng có chút ngập ngừng. Chu Tử Yên thấy sư phụ ngập ngừng như vậy liền cảm thấy bất an.
" Ý sư phụ là? "
" Hoàng thượng muốn các ngươi ở lại trong cung đến khi tứ hoàng tử cùng cửu công chúa tròn mười lăm tuổi "
" Năm nay bọn họ bao nhiêu tuổi? "
" Cả hai là long phượng thai, vừa tròn năm tuổi "
Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên trợn mắt nhìn nhau. Vừa tròn năm tuổi? Nói vậy bọn họ liền phải ở đó đến mười năm?
Tuy đối với tu chân người mà nói mười năm cũng chỉ là cái nhắm mắt nhưng các nàng không nghĩ sẽ ở đó lâu đến như vậy. Cũng chỉ là dạy dỗ cần thiết phải ở bên cạnh lâu như vậy sao?
" Vì cái gì lâu như vậy? "
" Là vì tránh nguy cơ tứ hoàng tử cùng cửu công chúa bị hãm hại " lời này được nói ra từ chính Lâm Minh Nguyệt. Nàng khi nghe đến đó đã phần nào đoán được hoàng thượng vì cái gì muốn làm như vậy.
" Không hổ là Ngọc Y Thần đệ tử, rất thông minh " Tống Tử Ngôn gật gù hài lòng, đầu óc của nàng xác thật vô cùng nhạy bén linh hoạt.
" Đúng như Lâm Minh Nguyệt nói, cho nên lần này các ngươi nhiệm vụ cần phải thực hiện thật tốt. Chúng ta chờ các ngươi trở về " Cố Thanh Ngọc đi đến vỗ vỗ nhẹ vào đầu của Lâm Nhược Vũ như muốn nói nàng tin tưởng Lâm Nhược Vũ có thể làm đến xuất sắc.
" Được rồi, các nàng chắc hẳn đã mệt, nên để các nàng về nghỉ ngơi đi " Lưu Nhã muốn các nàng nghỉ ngơi tốt cho nên cũng tìm cách kết thúc đề tài ở đây. Nàng dẫn Cố Thanh Ngọc hồi Ưng Hòa điện. Tống Tử Ngôn cùng Hàn Thiên Hạo cũng là về lại điện của mình.
Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên từ biệt với Lâm Minh Nguyệt sau cũng theo sư phụ các nàng trở về. Còn lại Lâm Minh Nguyệt cùng Ngọc Y Thần đứng nhìn nhau.
" Trở về? " Lâm Minh Nguyệt nghiêng nghiêng đâu hỏi ý Ngọc Y Thần.
" Hảo "
Cả hai nắm tay nhau cùng nhau ngự kiếm, trở lại Thanh Trì điện.
Bọn họ lần theo bản đồ mà Lâm Minh Nguyệt đã vẽ, nhanh chóng đến được mật thất. Huyết Xà theo ở phía sau, thấy các nàng tiến vào mật thất cũng là đi theo vào.
Vừa vào đến liền đạp trúng cơ quan, tất cả cơ quan bí mật được kích hoạt, đem Huyết Xà trở thành đối tượng tiêu diệt.
Huyết Xà bị trúng kế rống giận mà vùng vẫy tránh thoát, ánh mắt dáo diết tìm kiếm thân ảnh hai người Ngọc Y Thần và Liễu Như Tuyết. Hai người các nàng núp vào một góc quan sát.
" Đồ đệ của ngươi quả thật thông minh " Liễu Như Tuyết thực thưởng thức Lâm Minh Nguyệt, giữa tình huống nguy hiểm như vậy vẫn có thể bình tĩnh phân tích tìm cách đưa mọi người thoát ra.
Nếu Lâm Minh Nguyệt là Ám Nguyệt môn đệ tử thì chức tông chủ nàng nhất định sẽ truyền lại cho Lâm Minh Nguyệt.
" Đa tạ Liễu tông chủ khen tặng "
Liễu Như Tuyết không nghĩ Ngọc Y Thần sẽ đáp lời nàng, dù sao từ lúc gặp mặt đến nay các nàng qua lại cũng bất quá là vài câu nói.
Lúc này từ ngoài cửa mật thất Lâm Minh Nguyệt cũng xuất hiện. Ngọc Y Thần nhìn thấy nàng tới liền đi ra. Lâm Minh Nguyệt tìm được hai người các nàng, dặn dò bọn họ nhanh chóng ra ngoài.
" Sư phụ, Liễu tông chủ chuyện ở đây liền giao cho ta. Hai vị mau chóng ra ngoài hội họp cùng mọi người "
" Ngươi không đi cùng? " Ngọc Y Thần nghe nàng ở lại mày liền căng chặt.
" Ta còn phải kích hoạt cơ quan cuối cùng. Sư phụ người yên tâm việc này không nguy hiểm " Lâm Minh Nguyệt muốn trấn an Ngọc Y Thần, nàng biết Ngọc Y Thần không đồng ý chuyện nàng ở lại một mình thực hiện kế hoạch.
" Không được. Nếu muốn ở lại ta cùng với ngươi " Ngọc Y Thần kiên quyết không đi, nàng sao có thể bỏ mặt Lâm Minh Nguyệt ở lại nơi này mà ra ngoài trước.
" Sư phụ, người nghe ta trước hết cùng mọi người trở ra. Bọn họ muốn thoát ra còn phải có sự giúp đỡ của người đâu " Lâm Minh Nguyệt giọng ôn nhu mà hống Ngọc Y Thần.
Liễu Như Tuyết từ đầu đến cuối nghe hai nàng đối thoại cảm thấy có gì đó không đúng. Lâm Minh Nguyệt lúc nào cũng như ở hống người, còn Ngọc Y Thần cũng không có như đối người khác lạnh lùng nói chuyện.
Nàng ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn các nàng, không biết ở suy nghĩ điều gì.
" Ta không đi "
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng cứng đầu như vậy đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Liễu Như Tuyết. Bắt được nàng tín hiệu cầu cứu, Liễu Như Tuyết đành ra tay giúp đỡ.
" Ngươi nên tin tưởng ngươi đệ tử. Vả lại nếu còn không đi Huyết Xà còn muốn thoát ra đâu " Nàng chỉ về phái Huyết Xà, nó đang tìm cách trốn thoát. Nếu các nàng còn dây dưa ở đây liền không thể ra ngoài.
Ngọc Y Thần còn muốn nói, Huyết Xà từ phía xa liền gầm lên, sắp thoát khỏi. Lâm Minh Nguyệt thấy tình hình không tốt, nàng nắm lấy tay Ngọc Y Thần đưa cho nàng một cái ngọc bội, nói.
" Này là ngọc bội của ta, ta đưa ngươi thay ta cất giữ. Ta nếu gặp nguy hiểm ngọc bội tức khắc sẽ phát sáng, nhưng ta nhất định sẽ không có chuyện gì. Hãy tin ta "
Ánh mắt chân thành của Lâm Minh Nguyệt làm nàng mềm lòng. Ngọc Y Thần nắm chặt trong tay ngọc bội, ngước nhìn Lâm Minh Nguyệt.
" Ngươi nếu không quay lại ta liền không tha thứ cho ngươi "
" Hảo "
Liễu Như Tuyết không đợi lâu, nàng nhìn Lâm Minh Nguyệt gật đầu sau đó kéo Ngọc Y Thần nhanh chóng rời đi. Lâm Minh Nguyệt nhìn các nàng đã đi khỏi, lúc này mới lộ ra nàng chân thật tu vi.
" Ngươi đáng ra nên cùng này bí cảnh hủy diệt nhưng ta cảm thấy ngươi khá thú vị, đem ngươi về Thần giới canh giữ bí bảo đi "
Lâm Minh Nguyệt lộ ra tu vi làm cho Huyết Xà sợ hãi. Nó cảm nhận được người trước mặt nó không hề tầm thường, nó phải tìm cách chạy thoát nếu không nó liền bị người này bắt lại.
Lâm Minh Nguyệt thấy Huyết Xà muốn chạy, nàng triệu hồi can tương mạt tà, bọn chúng nghe nàng khẩu lệnh, đem Huyết Xà vây lại. Lâm Minh Nguyệt thấy nó không có cách thoát liền cười một cái.
" Trói buộc " dưới thân Huyết Xà mọc lên rất nhiều dây leo đem nó quấn chặt. Huyết Xà đưa miệng cắn đứt dây leo nhưng rất nhanh chúng đều mọc trở lại quấn chặt lấy nó.
Cứ như vậy một thượng cổ yêu thú dễ dàng bị Lâm Minh Nguyệt thu thập. Đợi đến khi Huyết Xà hoàn toàn bị bao bọc lại, Bích Dao liền xuất hiện bên cạnh Lâm Minh Nguyệt.
" Điện hạ "
" Huyết xà giao cho ngươi. Đem nó đưa đến chỗ bảo khố để nó ở đó canh giữ đi "
" Đã rõ " Bích Dao nhận lệnh, đem theo Huyết Xà trở về Thần giới.
Lâm Minh Nguyệt kích hoạt cơ quan cuối cùng, bí cảnh liền rung chấn, sắp sửa sụp đổ. Nàng nhìn một lượt nơi đây sau đó tiến gần đến bức tượng được đặt sâu bên trong căn phòng.
Bức tượng điêu khắc một nữ nhân đang cầm trường kiếm, oai phong nhưng lại thanh lãnh thoát tục. Có lẽ nàng chính là người tạo nên bí cảnh này.
" Thật xin lỗi vì phải phá đi nơi này nhưng bí mật ở đây không thể tiết lộ ra ngoài "
Vốn dĩ nàng không có ý định đem tòa bí cảnh này hủy đi nhưng Lâm Minh Nguyệt phát hiện được một nơi ẩn chứa rất nhiều bí pháp của một môn phái cổ xưa.
Ngọc Hoa cung.
Phụ thần ngày trước có ghi chép lại. Ngọc Hoa cung là một môn phái ẩn danh không mang thế sự, nơi này cũng có thể được coi là tiên cảnh. Ngọc Hoa cung chỉ nhận nữ nhân, đối nam nhân là vô cùng hận.
Các nàng công pháp là chính là dùng dương khí của nam nhân mà tu luyện. Bọn họ lợi dụng nam nhân, để họ giúp các nàng tu luyện. Tới khi đã đến được tu vi cần thiết thì nam nhân đó cũng đã suy kiệt.
Có thể nói bọn họ tà đạo công pháp như vậy vốn không nên tồn tại.
Hơn nữa ghi chép còn nói, có một nam nhân từng muốn tu luyện này công pháp đã tự biến bản thân trở thành nữ nhân. Sau đó đem thứ võ công này lạm sát vô số người.
Lâm Minh Nguyệt không muốn để công pháp này được tìm thấy, nếu không sẽ lại xảy ra nhiều bi kịch.
Nàng khởi động cơ quan, bí cảnh bắt đầu rung chuyển. Lâm Minh Nguyệt nhìn đến bức tượng, cung kính cúi đầu, sau đó cũng nhanh rời đi.
Ngọc Y Thần nhóm người ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn, đồng loạt nhìn lại thì thấy bí cảnh bắt đầu sụp đổ. Bọn họ nhanh chóng lui ra xa hơn, còn Ngọc Y Thần nhìn cảnh tượng đó liền hoảng loạn.
Lâm Minh Nguyệt còn chưa ra đến.
Ngọc Y Thần muốn quay trở lại bên trong nhưng đã bị Cố Thanh Ngọc ngăn lại.
" Ngươi quay lại đó làm gì "
" Ta phải vào tìm Lâm Minh Nguyệt "
" Nàng chưa ra ngoài? " Cố Thanh Ngọc ngạc nhiên, nàng kiểm tra lại nhóm đệ tử mới phát hiện Lâm Minh Nguyệt không có ở đây.
" Có lẽ trong lúc chạy thoát đã bị lạc. Nhưng bí cảnh đã sụp đổ như vậy e rằng nàng không thoát được rồi" Lệ Dao nói ra câu này làm cho Ngọc Y Thần tâm càng thêm hoảng sợ.
Lâm Minh Nguyệt đã hứa với nàng nhất định sẽ an toàn ra ngoài, nàng ngọc bội còn ở trong tay nàng, Lâm Minh Nguyệt sao có thể bỏ được đâu.
Nhưng nếu thật sự như Lệ Dao nói, nàng chẳng may không thoát ra được, thì bây giờ Lâm Minh Nguyệt đang chôn mình cùng bí cảnh.
Không được! Nàng phải đi tìm Lâm Minh Nguyệt.
Lý Minh Thành thấy Ngọc Y Thần liền tiến lên can ngăn. Hắn nắm lấy cánh tay của nàng, không cho nàng quay trở lại.
" Buông tay " Ngọc Y Thần mắt lạnh mà trừng hắn. Nàng ghét nhất người khác chạm vào nàng, bây giờ tình hình lại cấp bách như vậy, nàng không thể chậm trễ.
" Bí cảnh đã sụp đổ, ngươi vào đó sẽ rất nguy hiểm "
" Chuyện của ta không cần Lý tông chủ quan tâm " nàng tránh thoát khỏi tay hắn, muốn nhanh chóng chạy đi tìm Lâm Minh Nguyệt, nàng mặc kệ nguy hiểm chưa tìm thấy Lâm Minh Nguyệt nàng liền không an tâm.
............
Lâm Minh Nguyệt sau khi khởi động cơ quan tự hủy liền men theo mật đạo mà rời khỏi, này mật đạo chính dẫn đến cửa Nam của bí cảnh mà nhóm người Ngọc Y Thần lại tập hợp ở cửa Tây. Vừa ra khỏi bí cảnh đã là trời sáng. Nàng phải nhanh chóng trở lại bên cạnh Ngọc Y Thần, nếu không Ngọc Y Thần sẽ càng thêm lo lắng.
Quãng đường đến đó không xa cho nên rất nhanh Lâm Minh Nguyệt đã đến chỗ mọi người nhưng không khí ở đó không được đúng cho lắm, cảm giác như vừa xảy ra chuyện gì đó.
Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên ngồi ở một góc tránh xa này không khí lãnh đạm, nói nàng lo lắng cho tỷ tỷ cũng chỉ là một chút, nàng tin tưởng những chuyện nhỏ như vậy không làm khó được tỷ tỷ của nàng. Nàng tình cờ đưa mắt nhìn xa xăm lại thấy được Lâm Minh Nguyệt ở trước mắt.
" Là tỷ tỷ " Lâm Nhược Vũ mừng rỡ lôi kéo Chu Tử Yên cùng nhau chạy đến.
" Tỷ tỷ ngươi quay lại rồi "
" Ân. Có chuyện gì xảy ra sao? " Lâm Minh Nguyệt rất muốn biết nàng không có ở đây thì chuyện gì đã xảy ra.
" Ngọc sư thúc vì lo lắng cho ngươi muốn quay lại bí cảnh nhưng bị Lý Minh Thành ngăn cản làm cho không khí ở đây thật khó chịu. Ta còn phải mang Tử Yên đến đây lánh nạn. " Lâm Nhược Vũ vừa kể vừa cười khổ, rõ ràng ngồi xem diễn biến cũng bị không khí làm ảnh hưởng đến.
" Ngươi mau đến gặp người " Chu Tử Yên không muốn tiếp tục như vậy, nàng hối thúc Lâm Minh Nguyệt mau chóng đến gặp Ngọc sư thúc, có như vậy mọi chuyện mới được giải quyết.
Ngọc Y Thần bị Lý Minh Thành ngăn lại thật sự tức giận, muốn cùng hắn đánh lên tới nhưng nhìn đến người nàng chờ mong khi liền không quản hắn mà chỉ biết đứng đó nhìn chăm chú Lâm Minh Nguyệt.
" Sư phụ " Lâm Minh Nguyệt từ phía xa mỉm cười triều nàng đi tới.
Ngọc Y Thần vẫn cứ như vậy đứng yên, đến khi xác định rõ Lâm Minh Nguyệt an toàn đứng trước mặt nàng mới nở nụ cười.
" Bình an là tốt "
Cố Thanh Ngọc thấy Lâm Minh Nguyệt không có gì thương tổn cũng là thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi đến chỗ Lâm Minh Nguyệt, gõ vào đầu nàng mà trách.
" Ngươi không cẩn thận đi lạc hại chúng ta một phen sợ hãi. Sư phụ của ngươi xém chút còn muốn đánh nhau "
" Lần sau lại nhiều chú ý " Tống Tử Ngôn chỉ dặn dò không hề mang theo trách cứ.
" Ta đã biết "
Lý Minh Thành chú ý đến Lâm Minh Nguyệt. Từ lúc nàng ta trở lại Ngọc Y Thần ánh mắt lúc nào cũng chỉ tập trung ở trên người nàng ta. Lý Minh Thành thật không hiểu Lâm Minh Nguyệt là ai mà có thể có được Ngọc Y Thần ánh mắt.
Hắn một cái tông chủ vạn người kính ngưỡng cũng chưa hề có được nàng một ánh nhìn.
" Ngươi thân là đệ tử lại làm cho sư phụ của ngươi lo lắng đến như vậy, thật đáng thất vọng "
Lâm Minh Nguyệt không bị lời nói này của Lý Minh Thành làm cho tức giận, nàng biết rõ bản thân đang làm gì. Nhưng Ngọc Y Thần không giống nàng, vừa nghe Lý Minh Thành nói, chân mày của Ngọc Y Thần đã nhíu chặt, vẻ mặt toát ra hàn khí.
" Nàng là ta đệ tử, có làm ta lo lắng hay thất vọng cũng không cùng Lý tông chủ quan hệ "
" Ta chưa từng đắc tội với ngươi nhưng ngươi lại đối ta không có thiện cảm. Này là vì sao? " Lý Minh Thành không hiểu, hắn đã làm gì sai.
" Ta trước nay chưa từng đối người khác có thiện cảm. Không chỉ riêng Lý tông chủ "
Một câu nói này của Ngọc Y Thần cũng là cảnh tỉnh người khác, đừng ai đánh chủ ý lên người nàng, bởi vì nàng đời này chỉ nhận định một người là Lâm Minh Nguyệt mà thôi.
Không khí bây giờ so với lúc trước còn căng thẳng hơn rất nhiều. Mọi người cũng không dám xen vào chỉ có thể đứng ngoài mà nhìn hai người tranh cãi.
Lý Minh Thành cũng là bị câu nói của Ngọc Y Thần làm cho hoảng hốt một phần. Hắn trước nay bởi vì nhan sắc lẫn thành tựu mà không thiếu nữ tử yêu thích, vậy mà Ngọc Y Thần lại không hề để ý đến hắn.
Hắn có lẽ là lần đầu bị như vậy nên không biết nói gì.
Lệ Dao nhìn người gặp nàng liền cười hả hê. Hắn ghét nhất là loại nam tử hoa tâm mà Lý Minh Thành có thể coi là người như vậy, hắn đối nữ tử đều chân thành nhiệt tình làm cho các nàng rơi vào hắn bẫy tình.
Bị như vậy liền đáng đời hắn.
" Chuyện ở bí cảnh cũng xem như kết thúc. Như vậy cũng nên cáo biệt tại đây " Bí cảnh cũng không còn, đại hội cũng là hủy bỏ, bây giờ chỉ có thể trở về.
" Lần đại hội tiếp theo tái kiến " Lệ Dao cáo biệt, dẫn đệ tử xuống núi.
" Chúng ta cũng cáo biệt " Lã Tu Kiệt cũng nhanh rời đi, ở đây đã hết việc của hắn.
Liễu Như Tuyết trước khi đi, có cùng Lâm Minh Nguyệt đề nghị qua một chuyện.
" Ngươi có hay không muốn gia nhập Ám Nguyệt môn "
" Tạ Liễu tông chủ để ý nhưng ta thật thích Thiên Quang môn " Lâm Minh Nguyệt từ chối nàng lời mời, Ám Nguyệt rất tốt nhưng nơi này còn có Ngọc Y Thần và nhóm người Cố Thanh Ngọc đâu.
" Tô Ngọc Vân đúng là chôm được bảo " nàng nhìn lướt qua Lâm Minh Nguyệt cùng Ngọc Y Thần, đưa cho các nàng một cái lệnh bài rồi rời đi.
Lâm Minh Nguyệt chộp được lệnh bài, trên đó có khắc hai chữ Ám Nguyệt. Này còn không phải lệnh bài của môn phái.
" Có lệnh bài này các ngươi có thể đến tìm chúng ta, sẽ không bị ngăn cản " một cái đệ tử đi đến giải thích thay cho Liễu Như Tuyết.
" Đa tạ "
Nói như vậy Liễu Như Tuyết cũng có thiện cảm với các nàng. Như vậy thật tốt nếu cần giúp đỡ liền có thể trực tiếp cầu nàng.
" Chúng ta cũng nên trở về thôi, nhóm đại sư huynh còn ở Chu gia "
…………
Trở lại Chu gia, Cố Thanh Ngọc không kể lại chuyện ở bí cảnh cho Bạch Phong chỉ cùng hắn giản qua các nàng lấy được đồ vật.
Hắn biết các nàng là ở giấu hắn, tuy tức giận nhưng cũng chỉ im lặng. Hắn bây giờ còn đang phải chịu trách nhiệm về việc đệ tử của hắn gây chuyện.
" Chuẩn bị đồ đạc xuống núi thôi. Lần này trở về tông môn, các ngươi phải hảo hảo luyện tập, lần đại hội kế tiếp không được làm Thiên Quang mất mặt "
" Đã rõ "
" Chu trưởng lão, chúng ta liền cáo từ " Cố Thanh Ngọc cùng hắn cáo biệt, lần này đến đây quả thật gây ra quá nhiều chuyện cho hắn, các nàng cũng là áy náy.
" Hảo, tái kiến "
Rời khỏi Côn Lôn các nàng liên tục ngự kiếm trở về Thiên Quang, không hề một giây dừng lại nghỉ ngơi. Về đến tông môn cũng là năm ngày sau.
" Đuổi liên tục năm ngày đường cũng là mệt mỏi, cho các ngươi một ngày nghỉ ngơi."
" Đa tạ sư thúc " nhóm đệ tử mừng rỡ trở về nơi ở của mình.
Lâm Minh Nguyệt, Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên bị Hàn Thiên Hạo giữ lại. Ba người các nàng khó hiểu nhìn hắn.
" Ta biết các ngươi mệt nhọc nhưng là có chuyện cần bàn "
" Hàn sư thúc có gì dặn dò? "
" Lần rời khỏi bí cảnh ta nhận được tin tức gửi đến từ hoàng cung "
" Chúng ta cùng hoàng cung có qua lại? " Chu Tử Yên ngạc nhiên, nàng còn không có nghe qua tu chân người cùng phàm nhân có quan hệ.
" Thiên Quang môn từ khi các ngươi sư tổ cai quản có cùng hoàng thượng quan hệ qua lại, nói tốt chính là bằng hữu "
" Bình gốm sứ mà Lâm Nhược Vũ làm bể cũng là vật hoàng thượng kiếm về cho ta đâu " Cố Thanh Ngọc nói đến đây trừng mắt nhìn Lâm Nhược Vũ. Nhờ phúc của đệ tử nàng mà bình gốm sứ đã không cánh mà bay.
" Nói vậy lần này muốn chúng ta đến hoàng cung một chuyến? "
" Phải, hoàng thượng muốn các ngươi đến làm thầy cho hắn tứ hoàng tử cùng cửu công chúa " Hàn Thiên Hạo lúc đầu nhận được tin này liền lấy làm lạ, nếu muốn có thể đưa bọn họ đến đây dạy dỗ cần gì bọn hắn phải đích thân đến đó.
Nhưng khi đọc đến lá thư thứ hai hắn mới hiểu rõ. Hoàng cung là đang xảy ra chuyện.
" Sao không đưa bọn họ đến đây? Vả lại chúng ta cũng chỉ là đệ tử mới nhập môn, giao việc này cho các sư huynh sư tỷ không phải là phù hợp hơn sao?"
" Hoàng thượng muốn công chúa hoàng tử được chỉ dạy nhưng lại không muốn ai phát hiện, nếu đưa đến đây chắc chắn sẽ lan tin khắp hoàng cung " Hàn Thiên Hạo giảng giải từng chút một cho các nàng.
" Hơn nữa lại giao cho các ngươi việc này là vì ta tin tu vi của các ngươi so với sư huynh sư tỷ của các ngươi lợi hại hơn rất nhiều "
Điểm này hắn rất tin tưởng bởi năng lực của các nàng qua lần đại hội cũng như trong bí cảnh hắn đều đã nhìn thấy. Đặc biệt là Lâm Minh Nguyệt, nàng tu vi đã đến Nguyên Anh hậu kỳ.
" Nhiệm vụ lần này không khó nhưng yêu cầu chính là thời gian " Lưu Nhã nói đến đây cũng có chút ngập ngừng. Chu Tử Yên thấy sư phụ ngập ngừng như vậy liền cảm thấy bất an.
" Ý sư phụ là? "
" Hoàng thượng muốn các ngươi ở lại trong cung đến khi tứ hoàng tử cùng cửu công chúa tròn mười lăm tuổi "
" Năm nay bọn họ bao nhiêu tuổi? "
" Cả hai là long phượng thai, vừa tròn năm tuổi "
Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên trợn mắt nhìn nhau. Vừa tròn năm tuổi? Nói vậy bọn họ liền phải ở đó đến mười năm?
Tuy đối với tu chân người mà nói mười năm cũng chỉ là cái nhắm mắt nhưng các nàng không nghĩ sẽ ở đó lâu đến như vậy. Cũng chỉ là dạy dỗ cần thiết phải ở bên cạnh lâu như vậy sao?
" Vì cái gì lâu như vậy? "
" Là vì tránh nguy cơ tứ hoàng tử cùng cửu công chúa bị hãm hại " lời này được nói ra từ chính Lâm Minh Nguyệt. Nàng khi nghe đến đó đã phần nào đoán được hoàng thượng vì cái gì muốn làm như vậy.
" Không hổ là Ngọc Y Thần đệ tử, rất thông minh " Tống Tử Ngôn gật gù hài lòng, đầu óc của nàng xác thật vô cùng nhạy bén linh hoạt.
" Đúng như Lâm Minh Nguyệt nói, cho nên lần này các ngươi nhiệm vụ cần phải thực hiện thật tốt. Chúng ta chờ các ngươi trở về " Cố Thanh Ngọc đi đến vỗ vỗ nhẹ vào đầu của Lâm Nhược Vũ như muốn nói nàng tin tưởng Lâm Nhược Vũ có thể làm đến xuất sắc.
" Được rồi, các nàng chắc hẳn đã mệt, nên để các nàng về nghỉ ngơi đi " Lưu Nhã muốn các nàng nghỉ ngơi tốt cho nên cũng tìm cách kết thúc đề tài ở đây. Nàng dẫn Cố Thanh Ngọc hồi Ưng Hòa điện. Tống Tử Ngôn cùng Hàn Thiên Hạo cũng là về lại điện của mình.
Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên từ biệt với Lâm Minh Nguyệt sau cũng theo sư phụ các nàng trở về. Còn lại Lâm Minh Nguyệt cùng Ngọc Y Thần đứng nhìn nhau.
" Trở về? " Lâm Minh Nguyệt nghiêng nghiêng đâu hỏi ý Ngọc Y Thần.
" Hảo "
Cả hai nắm tay nhau cùng nhau ngự kiếm, trở lại Thanh Trì điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.