Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi

Chương 6: Đồ đệ tự tiến cử

Vưu Tiền

15/06/2018

Lúc Thẩm Huỳnh tỉnh lại, trời đã tối. Ngoài cửa không còn Thỏ nào, chỉ còn lại nam tử áo trắng người đầy máu, ngồi đối diện nặng, vẻ mặt quấn quit nhìn nàng.

Thẩm Huỳnh sửng sốt một lúc, mới nhớ người này là ai, à… Người lấp hố.

“Bầy thỏ đâu? Đi đâu rồi?” Nàng quay đầu nhìn mới phát hiện nhà đã sửa xong, hơn nữa còn vừa lớn vừa dài rộng, từ một túp lều nhỏ biến thành nhà lá loại lớn. Đúng là bầy thỏ tốt!

“Chúng nó xây xong nhà ở, sợ làm ồn ngài ngủ nên trở về hết rồi.” Nghệ Thanh giải thích, chỉ chỉ đống nguyên liệu nấu ăn trước nhà nói, “Đây là của Thỏ Vương để lại, nói là phần ăn hôm nay.”

“Ồ.” Thẩm Huỳnh gãi đầu một cái, duỗi người, đi tới trước đống nguyên liệu nấu ăn, thuận tay cầm lên một cây, nhăn mặt nói, “Tại sao lại là cà rốt? Aizz… Đúng là bầy thỏ, hôm qua là cà rốt, hôm nay thì củ cải trắng, mịa nó! Còn có cà bói, ngày mai không phải sẽ đưa cà tím chứ?”

Nghệ Thanh đi theo nhìn qua, đáy lòng lại vô cùng kích động, băng tố vạn năm, lục linh ngàn năm, đều bị đối xử như củ cà rốt, quả nhiên là cao nhân lánh đời.

(⊙_⊙)

“Được rồi, ăn đỡ đi.” Thẩm Huỳnh nắm củ cà rốt thở dài, một tay cầm cà rốt một tay ôm giỏ thức ăn trên đất, vừa cắn vừa đi vào nhà, quay đầu nhìn thấy Nghệ Thanh bên cạnh, sửng sốt một chút.

“Ồ? Ngươi sao lại chưa đi?” Nàng vừa cắn cà rốt răng rắc răng rắc, vừa nói, “Ngươi không phải có thể đi rồi sao? Không về nhà lại muốn ăn chực à? Ta chỉ có cà rốt thôi.” Nói xong đem giỏ đưa đến trước người hắn, ra hiệu hắn cứ thoải mái cầm.

Trong lòng Nghệ Thanh ấm áp, vội vàng chắp tay hành lễ, “Cảm ơn tiền bối, chỉ là kinh mạch ta đã chữa trị, không dùng cái này được nữa.”

“Ồ.” Thẩm Huỳnh không hiểu hắn nói gì, chỉ có thể đoán được là hắn không muốn ăn, vì vậy cầm giỏ lại, “Vậy gặp lại sau!” Nói xong xoay người đi vào nhà.

“Thẩm tiền bối!” Hắn gấp gáp kêu lên.

“Ừ?” Thẩm Huỳnh quay đầu lần nữa, “Còn có việc?”

Nghệ Thanh thả lỏng chân mày đang nhăn, hết sức xoắn xít, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục, do dự, lo âu, sùng bái, mong chờ, từng cái thoáng qua. Một lúc nâu mới cắn răng, như đang lấy hết can đảm, ùm một tiếng quỳ xuống hướng nàng cung kính lạy một cái, “Xin tiền bối, nhận ta làm đệ tử!”



“Hả?” Nàng trực tiếp ngốc, chuyện gì sảy ra vậy, nhận học trò? Muốn học cái gì của nàng? Học cách trạch lười sao?

“Ta là một tán tu không môn không phái, cũng không có sư phụ, hiện đang là Kiếm tu Kim Đan, một lòng học hỏi, chỉ mong lấy kiếm trong tay tiêu diệt tai họa trên thế gian.” Nghệ Thanh nghiêm túc nói, “May mắn được gặp tiền bối, ngưỡng mộ nhân nghĩa của ngài. Cả gan muốn bái sư phụ, xin tiền bối đồng ý.”

Nói xong, hắn đùng đùng hướng về nàng dập đầu ba cái, mặt khẩn trương mong đợi nhìn nàng.

“Ngươi… Đùa?” Khóe miệng Thẩm Huỳnh giật lên, người này não không bị gì chứ? Hắn hình như ăn cà rốt dị ứng kia mà, sẽ không có di chứng về sau chứ?

“Tiền bối.” Vẻ mặt hắn càng thêm nghiêm túc, “Ngài không quen biết ta, lại cứu ta thoát khỏi nguy hiểm, giúp ta chữa thương còn bảo vệ ta an toàn. Phần ơn nghĩa này, Nghệ Thanh cả đời cũng báo đáp không hết.”

“Cho nên… Người muốn ân đền oán trả?” Hắn không phải muốn ỷ lại vào nàng chứ? Nàng một nghèo hai trắng, ánh mắt ngươi lệch rồi!

“Tiền bối không nên hiểu lầm.” Hắn vội vàng giải thích, “Ta thật sự ngưỡng mộ tiền bối, nên mới muốn bái ngài làm sư. Không chỉ bởi vì tu vi của ngài, mà là bởi kính trọng đức hạnh của ngài.”

Thế gian nhiều tu sĩ như vậy, ai cũng biết tu Tiên phải tu tâm mới là chính thống, giống như thời điểm nhập đạo của hắn, lấy việc bảo vệ thiên hạ làm đạo tâm. Hắn là tán tu, gặp qua nhiều người đức cao vọng trọng, thủ đoạn bí mật lại hung tàn sắc bén. Thường thường tu vi càng cao lại càng quên đi tâm đạo hướng đến lúc ban đầu, cho nên Tâm Ma quấy nhiễu. Nhưng thế gian ai lại không có lòng riêng, ai có thể mãi mãi duy trì lương thiện. Hắn cũng không thể đảm bảo chính mình sẽ có ngày không bị lạc. Cho nên hắn tình nguyện khổ tu chính mình, cũng không muốn gia nhập môn phái nào, không liên quan đến nhân quả, cho dù trời sinh hắn là Kiếm thể.

Nhưng Thẩm Huỳnh thì khác, tu vi của nàng đã đạt đến trình độ người khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, lại tình nguyện ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, thậm chí là lối vào Yêu Giới. Không màng danh lợi, không sợ sống chết, tâm thiện của nàng càng hiếm có, đối với một người xa lạ không quen biết như hắn ra tay cứu giúp. Có thể kiên trì đạo tâm từ thuở ban đầu như vậy, thành tiên có là gì?

Giây phút biết được sự thật, nội tâm hắn mừng rỡ, người này nhìn qua dơ bẩn, lại là dòng suối trong duy nhất của thế gian này. Hắn cũng muốn như nàng, vĩnh viễn giữ được bản tâm này, càng muốn mạnh mẽ như nàng. Lần đầu tiên trong đời có ý bái sư, bái nàng làm sư phụ, là chuyện hắn cố chấp nhất từ khi bắt đầu tu hành. Chẳng qua lo lắng nàng sẽ không muốn.

“Tại hạ thật lòng muốn theo ngài tu hành, xin tiền bối đồng ý!”

“Ngươi nói thật sự?” Người này não có bệnh, làm sao bây giờ? Thật là phiền phức!

“Lòng này của Nghệ Thanh có nhật nguyệt nhìn thấy, trời đất làm chứng!”



“Ha ha…” Thẩm Huỳnh giật khóe miệng một cái, “Không nhận!”

Nói xong xoay người vào nha, bịch một cái đóng sầm cửa lại.

Nhận học trò cái gì! Nàng ngay cả tiểu học cũng ở lại lớp hai lần.

o(╯□╰)o

——— ——————

“Thượng tiên, quý nhân này làm sao vậy?” Thỏ Vương tò mò hỏi, chỉ chỉ bên ngoài phòng, “Ta thấy hắn quỳ ba ngày rồi.”

“Quý nhân?” Thẩm Huỳnh sửng sốt, mới hiểu được thỏ đang nói Nghệ Thanh, “Còn làm gì nữa, là suy nghĩ không thông thôi!” Từ sau ngày đó, người này đều như vậy, sống chết đều muốn làm học trò của nàng. Dù nàng tận tình khuyên bảo thế nào, thậm chí tật xấu đều nói ra hết, hắn đều giữ vững quyết tâm bái sư, ở trong sân quỳ suốt ba ngày, không chịu đứng lên. Hại nàng gần đây giấc ngủ không có chất lượng tốt.

Aiz, nếu biết sớm đã không cho hắn ăn mấy ngụm cà rốt, nhìn xem đó là hậu quả do dị ứng để lại.

“Đúng rồi, đồ lần trước nhắc ngươi mang đến đâu? Mang đến rồi sao?” Nàng kéo giỏ trong tay nó qua, trực tiếp tìm.

“Mang theo mang theo.” Thỏ Vương vội vàng gật đầu, “Thượng tiên sai bảo, ta sao dám quên?” Nói xong từ trong giỏ móc ra đống thịt, heo dê trâu đều có, “Đây là ta để cho thỏ trong nhà đi tìm suốt đêm, đến thị trấn của người phàm hơn trăm dặm mới tìm ra, thịt còn mới lắm!”

“Trấn của người phàm?” Thẩm Huỳnh quay đầu nhìn nó một cái.

Thỏ Vương cảm thấy hoa cúc căng thẳng, “Đã biến hình thành người, dùng ngọc trai với hạt châu đổi lấy, không làm người hoảng sợ.”

“Ồ, cực khổ.” Nàng giở lên miếng thịt, lập tức chạy về phòng bếp phía sau, gặm cà rốt mấy ngày cuối cùng có thịt ăn, chính là thịt heo nhà. Trong đầu nàng tưởng tượng ra các loại thức ăn từ thịt, thịt xào hạt tiêu, thịt kho, thịt nấu canh… Nghĩ một chút liền chảy nước miếng.

Khó khăn tới rồi, nàng không biết xào!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Phụ Lại Mất Tích Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook