Chương 4: Kiếm Tu Nghệ Thanh
Vưu Tiền
14/06/2018
Nghệ Thanh tỉnh lại
lần nữa, phát hiện hắn vẫn nằm bên trong sân viện, vị trí cũng không hề
xê dịch. Bị thương quá nặng, tầm mắt không nhìn rõ, hắn chỉ có thể thấy
mơ hồ hai cái bóng một xám một trắng đang nói chuyện, bóng trắng kia rất lớn, quanh người còn tỏa ra yêu khí.
Có yêu sao? Hắn có chút lo lắng, không phải lo chính mà mà lo lắng cho cô nương kia, không biết nàng có sao không? Chẳng qua hắn thật sự quá mệt mỏi, chỉ tỉnh được một lúc lại lần nữa hôn mê.
Lần thứ hai tỉnh lại, hắn vẫn nằm ở nơi đó, thân thể đều không hề lật lệt một cái, lần này tốt hơn lần trước, còn mơ hồ nghe được âm thanh.
“Thẩm thượng tiên, ta lại đến rồi! Đây là thức ăn ngon nhất ở Yêu Giới, người nhìn xem!”
“Củ cà rốt?”
“Đúng rồi, nhưng đậm đà, người nhìn màu sắc này, mười phần mọng nước. Là thứ trong tộc chúng ta thích ăn nhất.”
“Ây… Ngươi đúng là con thỏ, lần sau có thể đổi loại khác không?”
“Tốt thượng tiên, không thành vấn đề thượng tiên! Thượng tiên người còn cần thêm gì không?”
“Có thì có, ngươi có thể hay không…”
Có thể cái gì, phần sau hắn không nghe thấy, bởi vì hắn lại hôn mê.
Lần thứ ba tỉnh lại, hắn còn… Còn… Còn nằm ở trong sân, đúng, vẫn là vị trí cũ.
-_-|||
Lúc này ý thức của hắn cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo, có sức quay đầu, cuối cùng thấy rõ thân hình màu xám tro, chính là cô nương đêm đó, mà nàng giống như… Đang đào hầm!
…
“Yoo, Thì ra vẫn còn sống a!” Nàng đột nhiên thở dài.
Trong khoảnh khắc đó, Nghệ Thanh cảm thấy nàng tựa như có chút thất vọng, thất vọng cái gì? Hắn không chết?
Còn chưa hiểu rõ, lại thấy nàng trèo nửa người ra từ trong hố, tay đưa qua một vật đến bên miệng hắn, rất tùy ý nói một câu, “Có đói bụng hay không, ăn không?”
Nghệ Thanh nhìn một cái, lại là băng tố vạn năm cực kỳ hiếm thấy! Xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, đây là thánh dược chữa trị kinh mạch, dù là ba môn sáu phái cũng cực kỳ ít có. Nàng lại có thể tùy ý đưa cho hắn chữa thương! Cô nương này cũng quá hiền lành lương thiện.
Cảm thấy hơi lưỡng lự, ân tình lớn như vậy, không biết nên báo đáp thế nào, nhưng tình huống bây giờ của hắn, quả thật rất cần. Suy nghĩ một chút cuối cùng gật đầu, “Cảm ơn”
Ôm tấm lòng tràn đầy cảm động, hắn cúi đầu gặm từng miếng từng miếng băng tố vạn năm trong tay, mãi đến khi ăn xong. Chỉ trong nháy mắt, linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu khôi phục, gân xương gãy lìa bắt đầu tự chữa trị.
Thầm Huỳnh yên lặng nhìn, người này nằm trong sân không nhúc nhích đã mấy ngày, ngay cả thở cũng mất, ngay từ đầu nàng tưởng người này chết rồi, nhưng nàng luôn luôn lười đã quen, không muốn tốn sức kéo ra, liền kệ hắn nằm. Hôm nay có linh cảm muốn đàm hố chôn, kết quả hắn tỉnh rồi.
“No rồi? Còn muốn thêm không?” Thẩm Huỳnh lại móc ra một củ cà rốt Thỏ Vương đưa.
Nghệ Thanh rất muốn trả lời nàng, nhưng trên người thật sự quá đau rồi, quá trình đau đớn do chữa trị gân cốt người thường khó thể chịu đựng được, lại thêm tu vi của hắn bị yêu khí áp chế, không thể khép kín ngũ giác, càng đau đớn gấp vạn lần. Cố chống đỡ không tới mười hơi thở, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
“Này này! Ngươi không sao chớ?” Thấy người trên đất bỗng nhiên lại không động đậy, Thẩm Huỳnh cầm củ cà rốt chọc chọc, “Sẽ không phải là ăn cà rốt dị ứng chứ?”
(⊙ o ⊙)
Đưa tay lên mũi dò hơi, tiếp, lại không thở!
Thẩm Huỳnh: “…”
Cảm thấy có chút oan!
0| ̄|_
Nghệ Thanh tỉnh lại lần thứ tư, không sai, hắn còn nằm trên đất. Lúc này kinh mạch toàn thân đã được chữa trị, chẳng qua là yêu khí trong cơ thể không rõ ràng, không thể vận dụng linh lực. Mà cô nương áo xám đã cứu hắn, còn… Còn đang đào hầm.
-_-|||
Đào vẫn cùng một hố, lần trước sâu đến thắt lưng, lần này đã qua đầu rồi.
“Cô nương?” Hắn ngồi dậy, không nhịn được lên tiếng.
Người đang nghiêm túc đào hố, quay đầu lựa như đang ngẩn ra, “Ồ? Hóa ra còn chưa chết à?” Nàng nhíu mày một cái, thở dài, lúc này mới dừng lại, cả tay cả chân trong hố bò ra, một bên trèo một bên nói, “Không nói sớm, ta đàu lâu như vậy.”
“Nghệ Thanh thuận tay lôi nàng một cái, giúp nàng đi ra. Quay đầu nhìn lại hố sâu kia, theo bản năng hỏi, “Cô nương đây là…” Thế nào cảm giác so với lần trước nàng càng thêm thất vọng.
Sắc mặc Thẩm Huỳnh giống như cứng lại, ho khan một tiếng, vẻ mặt thành thật nói, “Cái này không phải bởi vì người áo đen lần trước sao, bổ ra rất nhiều hố, ta phải đắp bằng tất cả.”
“Nhưng ngài là đang đào hầm a!” Nghệ Thanh nghi ngờ hơn.
“Đúng nha!” Nàng tiếp tục nói, “Không đào, kiếm đâu ra đất lấp hố?”
“…”
Nghệ Thanh sửng sốt một chút, cứ cảm giác đạo lý này là lạ? Lại không hỏi tới, ngược lại xoay hướng đối phương cung kính chào, “Tại hạ Nghệ Thanh, đa tạ cô nương có ơn cứu mạng.”
Ồ? Thẩm Huỳnh ngẩn ngơ, nàng có cứu chữa qua sao?
(⊙_⊙)
“Xin phép hỏi tên của ân nhân?”
“Thẩm Huỳnh.”
“Thẩm cô nương, ơn cứu mạng, nhất định báo đáp, sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần không phạm vào đạo nghĩa, Nghệ Thanh quyết không từ chối.”
“Không cần đâu, ta lại không làm gì.”
“Không, ơn này nhất định phải báo, nếu không sẽ trái với tâm đạo của ta. Ân nhân cứ giao việc.”
“Ta cũng không có việc gì…” Nàng suy nghĩ một chút, cầm xẻng trong tay đưa qua cho hắn, “Nếu không ngươi giúp ta lấp lại mấy cái hố đi, ta đào hơn mười ngày rồi, thật phiền phức.”
“Vâng!” Nghệ Thanh vui mừng, lập tức nhận lấy xẻng trong tay nàng, “Nhất định không phụ lòng ân nhân đã nhờ.”
“Ây… Ngươi vui vẻ là được rồi, ta trở về rửa tay.”
“Ừ, người đi thong thả!” Hắn lần nữa cúi người.
Thẩm Huỳnh lúc này mới trở lại trong phòng.
Bản thân Nghệ Thanh có tố chất, vượt qua được thử thách kiếm tu, mặc dù cơ thể có yêu khí không rõ ràng, không thể sử dụng pháp thuật, nhưng lấp mấy cái hố với hắn mà nói không vấn đề gì. Không lâu sau, hắn đã đem tất cả hố trong sân lấp lên, bao gồm cả hố sâu 2m của Thẩm Huỳnh đào.
Đang muốn báo cáo kết quả làm việc cho ân nhân, lại cảm giác được một luồn Âm khí khổng lồ ập tới, cả người lạnh như rơi vào hầm băng, thân thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Đây là yêu khí! Yêu khí thật dày đặc!
“Người nào?” Hắn gọi ra vũ khí của mình, xoay người nhìn về nguồn phát ra yêu khí.
Chỉ thấy trong rừng, nhảy bật bật tới một hình ảnh to lớn màu trắng, tai dài môi đỏ mọng miệng ba múi. Là một Thỏ yêu, mà quanh thân nồng nặc biến ra không ít yêu khí, ít nhất là cấp tám, không! Có lẽ còn cao hơn! Yêu khí đậm đà tới mức này. Đây là một Yêu Vương!
Nghệ Thanh nháy mắt có chút tuyệt vọng, không nghĩ lúc này lại gặp phải Yêu Vương. Đừng nói hắn hiện tại chưa hồi phục linh khí, cho dù hắn trong thời kỳ mạnh mẽ không bị thương, lấy tu vi kim đan của hắn, so sánh với Yêu Vương tu vi nguyên anh trước mặt, chắc chắn không có phần thắng.
Mặc dù tu tiên từ trước đến giờ là trái ngược với trời, nhưng bước lên con đường này, hắn đều luôn sẵn sàng liều chết. Nhưng giờ phút này, hắn lại lo lắng cho người trong nhà, hắn chết không sao, nhưng ân nhân làm sao bây giờ? Ân tình không thể không báo, tuyệt đối không thể để nàng có chuyện gì sảy ra.
Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp tiến lên một bước, dùng sức nắm chặt kiếm trong tay, coi như liều cái mạng này, hắn cũng muốn che chở cho ân nhân an toàn. Cố gắng điều động linh khí, tựa như trong nháy mắt, hắn liền bị yêu khí trong cơ thể cắn trả, vị ngai ngái đầy miệng.
Có yêu sao? Hắn có chút lo lắng, không phải lo chính mà mà lo lắng cho cô nương kia, không biết nàng có sao không? Chẳng qua hắn thật sự quá mệt mỏi, chỉ tỉnh được một lúc lại lần nữa hôn mê.
Lần thứ hai tỉnh lại, hắn vẫn nằm ở nơi đó, thân thể đều không hề lật lệt một cái, lần này tốt hơn lần trước, còn mơ hồ nghe được âm thanh.
“Thẩm thượng tiên, ta lại đến rồi! Đây là thức ăn ngon nhất ở Yêu Giới, người nhìn xem!”
“Củ cà rốt?”
“Đúng rồi, nhưng đậm đà, người nhìn màu sắc này, mười phần mọng nước. Là thứ trong tộc chúng ta thích ăn nhất.”
“Ây… Ngươi đúng là con thỏ, lần sau có thể đổi loại khác không?”
“Tốt thượng tiên, không thành vấn đề thượng tiên! Thượng tiên người còn cần thêm gì không?”
“Có thì có, ngươi có thể hay không…”
Có thể cái gì, phần sau hắn không nghe thấy, bởi vì hắn lại hôn mê.
Lần thứ ba tỉnh lại, hắn còn… Còn… Còn nằm ở trong sân, đúng, vẫn là vị trí cũ.
-_-|||
Lúc này ý thức của hắn cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo, có sức quay đầu, cuối cùng thấy rõ thân hình màu xám tro, chính là cô nương đêm đó, mà nàng giống như… Đang đào hầm!
…
“Yoo, Thì ra vẫn còn sống a!” Nàng đột nhiên thở dài.
Trong khoảnh khắc đó, Nghệ Thanh cảm thấy nàng tựa như có chút thất vọng, thất vọng cái gì? Hắn không chết?
Còn chưa hiểu rõ, lại thấy nàng trèo nửa người ra từ trong hố, tay đưa qua một vật đến bên miệng hắn, rất tùy ý nói một câu, “Có đói bụng hay không, ăn không?”
Nghệ Thanh nhìn một cái, lại là băng tố vạn năm cực kỳ hiếm thấy! Xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, đây là thánh dược chữa trị kinh mạch, dù là ba môn sáu phái cũng cực kỳ ít có. Nàng lại có thể tùy ý đưa cho hắn chữa thương! Cô nương này cũng quá hiền lành lương thiện.
Cảm thấy hơi lưỡng lự, ân tình lớn như vậy, không biết nên báo đáp thế nào, nhưng tình huống bây giờ của hắn, quả thật rất cần. Suy nghĩ một chút cuối cùng gật đầu, “Cảm ơn”
Ôm tấm lòng tràn đầy cảm động, hắn cúi đầu gặm từng miếng từng miếng băng tố vạn năm trong tay, mãi đến khi ăn xong. Chỉ trong nháy mắt, linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu khôi phục, gân xương gãy lìa bắt đầu tự chữa trị.
Thầm Huỳnh yên lặng nhìn, người này nằm trong sân không nhúc nhích đã mấy ngày, ngay cả thở cũng mất, ngay từ đầu nàng tưởng người này chết rồi, nhưng nàng luôn luôn lười đã quen, không muốn tốn sức kéo ra, liền kệ hắn nằm. Hôm nay có linh cảm muốn đàm hố chôn, kết quả hắn tỉnh rồi.
“No rồi? Còn muốn thêm không?” Thẩm Huỳnh lại móc ra một củ cà rốt Thỏ Vương đưa.
Nghệ Thanh rất muốn trả lời nàng, nhưng trên người thật sự quá đau rồi, quá trình đau đớn do chữa trị gân cốt người thường khó thể chịu đựng được, lại thêm tu vi của hắn bị yêu khí áp chế, không thể khép kín ngũ giác, càng đau đớn gấp vạn lần. Cố chống đỡ không tới mười hơi thở, lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
“Này này! Ngươi không sao chớ?” Thấy người trên đất bỗng nhiên lại không động đậy, Thẩm Huỳnh cầm củ cà rốt chọc chọc, “Sẽ không phải là ăn cà rốt dị ứng chứ?”
(⊙ o ⊙)
Đưa tay lên mũi dò hơi, tiếp, lại không thở!
Thẩm Huỳnh: “…”
Cảm thấy có chút oan!
0| ̄|_
Nghệ Thanh tỉnh lại lần thứ tư, không sai, hắn còn nằm trên đất. Lúc này kinh mạch toàn thân đã được chữa trị, chẳng qua là yêu khí trong cơ thể không rõ ràng, không thể vận dụng linh lực. Mà cô nương áo xám đã cứu hắn, còn… Còn đang đào hầm.
-_-|||
Đào vẫn cùng một hố, lần trước sâu đến thắt lưng, lần này đã qua đầu rồi.
“Cô nương?” Hắn ngồi dậy, không nhịn được lên tiếng.
Người đang nghiêm túc đào hố, quay đầu lựa như đang ngẩn ra, “Ồ? Hóa ra còn chưa chết à?” Nàng nhíu mày một cái, thở dài, lúc này mới dừng lại, cả tay cả chân trong hố bò ra, một bên trèo một bên nói, “Không nói sớm, ta đàu lâu như vậy.”
“Nghệ Thanh thuận tay lôi nàng một cái, giúp nàng đi ra. Quay đầu nhìn lại hố sâu kia, theo bản năng hỏi, “Cô nương đây là…” Thế nào cảm giác so với lần trước nàng càng thêm thất vọng.
Sắc mặc Thẩm Huỳnh giống như cứng lại, ho khan một tiếng, vẻ mặt thành thật nói, “Cái này không phải bởi vì người áo đen lần trước sao, bổ ra rất nhiều hố, ta phải đắp bằng tất cả.”
“Nhưng ngài là đang đào hầm a!” Nghệ Thanh nghi ngờ hơn.
“Đúng nha!” Nàng tiếp tục nói, “Không đào, kiếm đâu ra đất lấp hố?”
“…”
Nghệ Thanh sửng sốt một chút, cứ cảm giác đạo lý này là lạ? Lại không hỏi tới, ngược lại xoay hướng đối phương cung kính chào, “Tại hạ Nghệ Thanh, đa tạ cô nương có ơn cứu mạng.”
Ồ? Thẩm Huỳnh ngẩn ngơ, nàng có cứu chữa qua sao?
(⊙_⊙)
“Xin phép hỏi tên của ân nhân?”
“Thẩm Huỳnh.”
“Thẩm cô nương, ơn cứu mạng, nhất định báo đáp, sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần không phạm vào đạo nghĩa, Nghệ Thanh quyết không từ chối.”
“Không cần đâu, ta lại không làm gì.”
“Không, ơn này nhất định phải báo, nếu không sẽ trái với tâm đạo của ta. Ân nhân cứ giao việc.”
“Ta cũng không có việc gì…” Nàng suy nghĩ một chút, cầm xẻng trong tay đưa qua cho hắn, “Nếu không ngươi giúp ta lấp lại mấy cái hố đi, ta đào hơn mười ngày rồi, thật phiền phức.”
“Vâng!” Nghệ Thanh vui mừng, lập tức nhận lấy xẻng trong tay nàng, “Nhất định không phụ lòng ân nhân đã nhờ.”
“Ây… Ngươi vui vẻ là được rồi, ta trở về rửa tay.”
“Ừ, người đi thong thả!” Hắn lần nữa cúi người.
Thẩm Huỳnh lúc này mới trở lại trong phòng.
Bản thân Nghệ Thanh có tố chất, vượt qua được thử thách kiếm tu, mặc dù cơ thể có yêu khí không rõ ràng, không thể sử dụng pháp thuật, nhưng lấp mấy cái hố với hắn mà nói không vấn đề gì. Không lâu sau, hắn đã đem tất cả hố trong sân lấp lên, bao gồm cả hố sâu 2m của Thẩm Huỳnh đào.
Đang muốn báo cáo kết quả làm việc cho ân nhân, lại cảm giác được một luồn Âm khí khổng lồ ập tới, cả người lạnh như rơi vào hầm băng, thân thể trong nháy mắt tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Đây là yêu khí! Yêu khí thật dày đặc!
“Người nào?” Hắn gọi ra vũ khí của mình, xoay người nhìn về nguồn phát ra yêu khí.
Chỉ thấy trong rừng, nhảy bật bật tới một hình ảnh to lớn màu trắng, tai dài môi đỏ mọng miệng ba múi. Là một Thỏ yêu, mà quanh thân nồng nặc biến ra không ít yêu khí, ít nhất là cấp tám, không! Có lẽ còn cao hơn! Yêu khí đậm đà tới mức này. Đây là một Yêu Vương!
Nghệ Thanh nháy mắt có chút tuyệt vọng, không nghĩ lúc này lại gặp phải Yêu Vương. Đừng nói hắn hiện tại chưa hồi phục linh khí, cho dù hắn trong thời kỳ mạnh mẽ không bị thương, lấy tu vi kim đan của hắn, so sánh với Yêu Vương tu vi nguyên anh trước mặt, chắc chắn không có phần thắng.
Mặc dù tu tiên từ trước đến giờ là trái ngược với trời, nhưng bước lên con đường này, hắn đều luôn sẵn sàng liều chết. Nhưng giờ phút này, hắn lại lo lắng cho người trong nhà, hắn chết không sao, nhưng ân nhân làm sao bây giờ? Ân tình không thể không báo, tuyệt đối không thể để nàng có chuyện gì sảy ra.
Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp tiến lên một bước, dùng sức nắm chặt kiếm trong tay, coi như liều cái mạng này, hắn cũng muốn che chở cho ân nhân an toàn. Cố gắng điều động linh khí, tựa như trong nháy mắt, hắn liền bị yêu khí trong cơ thể cắn trả, vị ngai ngái đầy miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.