Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 254: Đồ Vô dụng!
Chấp Niệm Thành Ma
24/01/2024
Tần Chấn hết lần này đến lần khác âm thầm nhắc nhở mình không được tức giận, cũng không cần so đo với người chết quá nhiều.
"Chúng ta đi nào!"
Lý Trạch Vũ vung tay lên, kéo quân của mình mênh mông cuồn cuộn mà rời đi.
"Đồ vô dụng!"
"Đồ vô dụng!"
"Đồ vô dụng..."
Chín vua lính đánh thuê và mười hai chiến thần Tu La đều vô cùng ăn ý, mỗi người đi ngang qua Tần Chấn đều mở miệng mắng một câu.
Mặc dù giọng phổ thông của họ quả thực rất khó nghe...
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Anh Cũng Có Ngày Này
=====================================
Răng hàm của Tần Chấn đều nghiến đến sắp gãy.
Thân là chủ soái của một quân khu, đây là lần đầu tiên có nhiều người mắng ông là "đồ vô dụng" như vậy!
"Nguyên soái Tân, đừng tức giận, đại soái Lý bọn họ không phải măng ngài đâu!"
"Ừm, chắc là không phải!" "Chắc vậy..."
Một số tướng lĩnh ngoài miệng nói lời an ủi Tân Chấn, nhưng thực ra lại đâm thêm vài nhát vào tim ông ta.
Bọn họ đã sớm vô cùng bất mãn với những hành động của Tân Chấn, nếu không phải cấp trên một bậc đè chết người thì bọn họ cũng muốn mắng Tần Chấn là "đồ vô dụng”.
Cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ đầu tàu gương mẫu, dẫn hơn mười nghìn người chạy bộ về phía lối vào cửa phòng tuyến.
Mới đi tới cách đó vài dặm, bọn họ đã nghe thấy tiếng lửa đạn đỉnh tai nhức óc.
"Chia quân ba cánh!" "RõI"
Tuân theo mệnh lệnh của Lý Trạch Vũ, đội ngũ mấy vạn người vô cùng ăn ý mà chia thành đội hình ba cánh quân.
Tốc độ hành quân của họ rất nhanh, thời gian chưa đến một chén trà đã đến được cửa tuyến phòng thủ đang tràn ngập nguy cơ.
Hơn nghìn binh lính quân đoàn Thiên Long đã chết trận, chỉ còn hơn năm trăm người vẫn đang hăng hái tắm máu chiến đấu.
Những người lính này thật đáng kính, đáng thương và cũng thật đáng buồn!
Bọn họ dù có chết cũng không để kẻ địch đến gân nửa bước, luôn tin tưởng quân tiếp viện sẽ đến, nhưng lại không
biết mình đã bị Tân Chấn bỏ rơi.
Nói cách khác, nếu không có Lý Trạch Vũ tới, kết quả cuối cùng của năm trăm người này chắc chắn là cái chết!
Sẽ không có bất ngờ nào xảy ra cả.
"Bùm bùm bùm!"
"Thịch thịch thịch..."
Một cánh quân do Melos và Oni vừa lên đã dẫn đầu lao ra khỏi cửa tuyến phòng thủ, đối đầu trực diện với binh lính của nước Thần Tam.
Hỏa lực vô cùng dũng mãnh!
Đội quân của nước Thần Tam vốn dĩ đang khí thế mạnh mẽ bị đánh cho trở tay không kịp, muốn phản công cũng phải mất ít nhất vài phút để giảm xóc.
Nhưng chỉ trong vài phút này, một cánh quân khác đã phân tán ra đột kích, trong nháy mắt đã xử lý hơn hai nghìn quân địch.
"Sao bọn họ lại có vũ khí lợi hại như vậy!"
"Không lẽ quân tiếp viện của bọn họ đến rồi?"
"Mày hỏi tao, mẹ nó tao hỏi ai đây?"
"Chúng ta đi nào!"
Lý Trạch Vũ vung tay lên, kéo quân của mình mênh mông cuồn cuộn mà rời đi.
"Đồ vô dụng!"
"Đồ vô dụng!"
"Đồ vô dụng..."
Chín vua lính đánh thuê và mười hai chiến thần Tu La đều vô cùng ăn ý, mỗi người đi ngang qua Tần Chấn đều mở miệng mắng một câu.
Mặc dù giọng phổ thông của họ quả thực rất khó nghe...
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Anh Cũng Có Ngày Này
=====================================
Răng hàm của Tần Chấn đều nghiến đến sắp gãy.
Thân là chủ soái của một quân khu, đây là lần đầu tiên có nhiều người mắng ông là "đồ vô dụng" như vậy!
"Nguyên soái Tân, đừng tức giận, đại soái Lý bọn họ không phải măng ngài đâu!"
"Ừm, chắc là không phải!" "Chắc vậy..."
Một số tướng lĩnh ngoài miệng nói lời an ủi Tân Chấn, nhưng thực ra lại đâm thêm vài nhát vào tim ông ta.
Bọn họ đã sớm vô cùng bất mãn với những hành động của Tân Chấn, nếu không phải cấp trên một bậc đè chết người thì bọn họ cũng muốn mắng Tần Chấn là "đồ vô dụng”.
Cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ đầu tàu gương mẫu, dẫn hơn mười nghìn người chạy bộ về phía lối vào cửa phòng tuyến.
Mới đi tới cách đó vài dặm, bọn họ đã nghe thấy tiếng lửa đạn đỉnh tai nhức óc.
"Chia quân ba cánh!" "RõI"
Tuân theo mệnh lệnh của Lý Trạch Vũ, đội ngũ mấy vạn người vô cùng ăn ý mà chia thành đội hình ba cánh quân.
Tốc độ hành quân của họ rất nhanh, thời gian chưa đến một chén trà đã đến được cửa tuyến phòng thủ đang tràn ngập nguy cơ.
Hơn nghìn binh lính quân đoàn Thiên Long đã chết trận, chỉ còn hơn năm trăm người vẫn đang hăng hái tắm máu chiến đấu.
Những người lính này thật đáng kính, đáng thương và cũng thật đáng buồn!
Bọn họ dù có chết cũng không để kẻ địch đến gân nửa bước, luôn tin tưởng quân tiếp viện sẽ đến, nhưng lại không
biết mình đã bị Tân Chấn bỏ rơi.
Nói cách khác, nếu không có Lý Trạch Vũ tới, kết quả cuối cùng của năm trăm người này chắc chắn là cái chết!
Sẽ không có bất ngờ nào xảy ra cả.
"Bùm bùm bùm!"
"Thịch thịch thịch..."
Một cánh quân do Melos và Oni vừa lên đã dẫn đầu lao ra khỏi cửa tuyến phòng thủ, đối đầu trực diện với binh lính của nước Thần Tam.
Hỏa lực vô cùng dũng mãnh!
Đội quân của nước Thần Tam vốn dĩ đang khí thế mạnh mẽ bị đánh cho trở tay không kịp, muốn phản công cũng phải mất ít nhất vài phút để giảm xóc.
Nhưng chỉ trong vài phút này, một cánh quân khác đã phân tán ra đột kích, trong nháy mắt đã xử lý hơn hai nghìn quân địch.
"Sao bọn họ lại có vũ khí lợi hại như vậy!"
"Không lẽ quân tiếp viện của bọn họ đến rồi?"
"Mày hỏi tao, mẹ nó tao hỏi ai đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.