Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 251: Mười mấy phút sau
Chấp Niệm Thành Ma
24/01/2024
Tần Chấn cười to nói: "Đi, theo bổn soái tới nghênh đón quân tiếp viện."
Lần này, ông ta càng chắc chắn rằng quân tiếp viện đến lần này chính là tướng sĩ của quân đoàn Hổ Khiếu.
Mấy tên tướng lĩnh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Một chiếc máy bay vận tải C17 bình thường chỉ có thể chở khoảng tám trăm người, hai mươi ba chiếc máy bay vận tải chở tối đa chưa đến hai mươi nghìn người.
Tại sao quân tiếp viện chỉ có chút người này thôi?
Có điều mọi người đều sợ chạm vào lông mày của Tần Chấn nên không có ý định lên tiếng.
Còn Tân Chấn cảm thấy hầu hết mọi chuyện đang phát triển theo kế hoạch của mình, ông ta còn đang âm thầm vui vẻ cho nên nhất thời không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Mười mấy phút sau.
Từng chiếc máy bay vận tải đậu xuống sân bay thuộc khu vực quản lý của quân khu Tây Cương.
"Cạch!" "Cạch.." Tất cả khoang máy bay lần lượt mở ra. Hử? Chuyện gì vậy! Một đám tướng lĩnh do Tân Chấn cầm đầu đều sững sờ. Chỉ vì họ thấy bước ra khỏi máy bay vận tải không phải là quân đoàn Hổ Khiếu như dự liệu mà là những người nước ngoài với nhiều màu da khác nhau.
"Các người là ai?"
Một tên tướng lĩnh quát lên.
"Xoạt xoạt xoạt..."
Hàng ngàn tên quân đoàn Thiên Long lập tức giơ vũ khí lên, sẵn sàng chiến đấu.
"Dừng tay!"
Ngay tại lúc này, Lý Trạch Vũ là người cuối cùng bước ra từ bên trong khoang máy bay.
Tần Chân nheo hai mắt lại.
Dưới sự chăm chú của mọi cặp mắt, Lý Trạch Vũ thong thả đi tới trước mặt Tần Chấn: "Nguyên soái Tần, ông có nhận ra tôi không?"
"Lý Trạch VũI"
Tần Chấn cau mày cười lạnh.
"Sai!"
Lý Trạch Vũ quát lên, phản bác: "Ông nên gọi tôi là đại soái Lý!"
Lời này vừa nói ra, tất cả tướng lĩnh của quân đoàn Thiên Long đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tân Chấn cũng nở nụ cười không thèm để ý.
Nhưng mười lắm phút sau, ông ta không thể cười được nữa.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong ngực ra giơ lên trước mặt mọi người, trịnh trọng nói: "Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Lý Trạch Vũ, là chủ soái Tây viện do chính Long chủ tự ra lệnh bổ nhiệm!"
Nhất thời trên mặt mọi người lộ vẻ không thể tin nổi.
Họ hoàn toàn không ngờ Long chủ sẽ bổ nhiệm một người trẻ tuổi như vậy làm chủ soái.
"Hoang đường!"
La Đại Long tức giận bất bình nói: "Long chủ đang làm gì vậy? Sao ông ấy lại bổ nhiệm một thăng nhóc như cậu làm chủ soái được chứ, ông ấy bị điên rồi sao?"
"Đoàng!"
"A.."
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, sau đó mọi người nhìn thấy La Đại Long vừa mới còn kiêu ngạo hống hách đã ngã xuống đất.
Còn Lý Trạch Vũ thổi phù một hơi vào khẩu súng trong tay, có vẻ như muốn nói cho mọi người biết: Các người không nhìn lầm đâu, chính tôi là người nổ súng bắn chết ông ta!
"Đồ vô liêm sỉ!"
Vẻ mặt của Tần Chấn giận dữ.
"Két két két!"
Lần này, ông ta càng chắc chắn rằng quân tiếp viện đến lần này chính là tướng sĩ của quân đoàn Hổ Khiếu.
Mấy tên tướng lĩnh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Một chiếc máy bay vận tải C17 bình thường chỉ có thể chở khoảng tám trăm người, hai mươi ba chiếc máy bay vận tải chở tối đa chưa đến hai mươi nghìn người.
Tại sao quân tiếp viện chỉ có chút người này thôi?
Có điều mọi người đều sợ chạm vào lông mày của Tần Chấn nên không có ý định lên tiếng.
Còn Tân Chấn cảm thấy hầu hết mọi chuyện đang phát triển theo kế hoạch của mình, ông ta còn đang âm thầm vui vẻ cho nên nhất thời không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Mười mấy phút sau.
Từng chiếc máy bay vận tải đậu xuống sân bay thuộc khu vực quản lý của quân khu Tây Cương.
"Cạch!" "Cạch.." Tất cả khoang máy bay lần lượt mở ra. Hử? Chuyện gì vậy! Một đám tướng lĩnh do Tân Chấn cầm đầu đều sững sờ. Chỉ vì họ thấy bước ra khỏi máy bay vận tải không phải là quân đoàn Hổ Khiếu như dự liệu mà là những người nước ngoài với nhiều màu da khác nhau.
"Các người là ai?"
Một tên tướng lĩnh quát lên.
"Xoạt xoạt xoạt..."
Hàng ngàn tên quân đoàn Thiên Long lập tức giơ vũ khí lên, sẵn sàng chiến đấu.
"Dừng tay!"
Ngay tại lúc này, Lý Trạch Vũ là người cuối cùng bước ra từ bên trong khoang máy bay.
Tần Chân nheo hai mắt lại.
Dưới sự chăm chú của mọi cặp mắt, Lý Trạch Vũ thong thả đi tới trước mặt Tần Chấn: "Nguyên soái Tần, ông có nhận ra tôi không?"
"Lý Trạch VũI"
Tần Chấn cau mày cười lạnh.
"Sai!"
Lý Trạch Vũ quát lên, phản bác: "Ông nên gọi tôi là đại soái Lý!"
Lời này vừa nói ra, tất cả tướng lĩnh của quân đoàn Thiên Long đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tân Chấn cũng nở nụ cười không thèm để ý.
Nhưng mười lắm phút sau, ông ta không thể cười được nữa.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong ngực ra giơ lên trước mặt mọi người, trịnh trọng nói: "Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Lý Trạch Vũ, là chủ soái Tây viện do chính Long chủ tự ra lệnh bổ nhiệm!"
Nhất thời trên mặt mọi người lộ vẻ không thể tin nổi.
Họ hoàn toàn không ngờ Long chủ sẽ bổ nhiệm một người trẻ tuổi như vậy làm chủ soái.
"Hoang đường!"
La Đại Long tức giận bất bình nói: "Long chủ đang làm gì vậy? Sao ông ấy lại bổ nhiệm một thăng nhóc như cậu làm chủ soái được chứ, ông ấy bị điên rồi sao?"
"Đoàng!"
"A.."
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, sau đó mọi người nhìn thấy La Đại Long vừa mới còn kiêu ngạo hống hách đã ngã xuống đất.
Còn Lý Trạch Vũ thổi phù một hơi vào khẩu súng trong tay, có vẻ như muốn nói cho mọi người biết: Các người không nhìn lầm đâu, chính tôi là người nổ súng bắn chết ông ta!
"Đồ vô liêm sỉ!"
Vẻ mặt của Tần Chấn giận dữ.
"Két két két!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.