Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 277: Nên chọn thế nào đây?
Chấp Niệm Thành Ma
26/01/2024
Trần Thanh Dao thấp giọng nói: "Người phụ nữ họ Diệp kia lại tính mời anh rể ăn cơm."
Hửm?
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Tuyết bất chợt nghiêm lại.
Trần Thanh Dao ra vẻ thần bí: "Không biết họ Diệp đó gọi điện thoại cho ai, em chỉ nghe cô ta nói gì mà Lý Trạch Vũ trở về Tuyên Thành sao?' 'Được, tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi đặt tiệc tối ngay đây!"
Con ngươi Trần Thanh Tuyết bỗng nhiên co rút, chân mày cũng nhíu lại.
"Chị, hay bây giờ chị gọi ngay cho anh rể, hỏi có phải anh ấy đang trở về Tuyên Thành hay không đi."
Trần Thanh Dao đề nghị.
Trần Thanh Tuyết do dự một hồi rồi nói: "Nhưng có phải làm vậy không đúng lắm không?"
"Có gì mà không đúng!"
Trần Thanh Dao khích lệ: "Chị và anh rể đã được gia đình hai bên công nhận, nói trảng ra thì kể cả tối nay hai người về ngủ cũng không ai dám nói gì!"
"Con bé chết tiệt này, em chớ nói bậy bạ."
Trần Thanh Tuyết đỏ mặt, nhưng cô vẫn lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lấy hết dũng khí để ấn dãy số mà cô đã nhiều lần muốn gọi lại không dám gọi.
"Bao la chân trời là ta yêu..." Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên.
Ngay sau đó cô lại thấy Lý Trạch Vũ cầm điện thoại di động trong, đẩy cửa bước vào: "Tìm anh có chuyện gì?”
Bầu không khí rất lúng túng!
Ít nhất là Trần Thanh Tuyết cảm thấy lúng túng.
"Anh rể, anh đặc biệt đến thăm chị em đúng không?”
Trần Thanh Dao cười hì hì, phá vỡ sự ngượng ngùng.
Lý Trạch Vũ đầy vẻ khó hiểu.
Đây là công ty của hắn, hắn tới thì đặc biệt chỗ nào?
"Anh rể, lần trước anh không đi ăn cơm với ông nội em, ông nội em đã tức giận đấy, tối nay nói gì đi nữa thì anh cũng không thể trốn tránh được đâu."
Trần Thanh Dao tranh thủ cơ hội, cứ thế khiến Lý Trạch Vũ không có cách nào từ chối.
"Nhưng mà tôi..."
Khóe miệng Lý Trạch Vũ giật giật mấy cái.
Lúc nãy trên tầng hẳn đã nhận được lời mời của Diệp Khuynh Thành, nói là để cho hẳn đền bù lần trước bỏ lỡ bữa tiệc.
Mà bây giờ chị em Trần Thanh Dao lại lấy lý do y như vậy, khiến hẳn không thể từ chối được.
Con mẹ nó, không ăn cơm là sẽ chết người hay sao vậy? Do dự hồi lâu, Lý Trạch Vũ vẫn đồng ý với chị em Trần Thanh Dao. Có điều nhân lúc đi vệ sinh, hẳn cũng lặng lẽ gửi tin nhắn cho Diệp Khuynh Thành.
"Tạm thời tôi có chút việc phải xử lý, chắc phải dời bữa tiệc tối xuống trễ một chút."
"OK, chúng tôi chờ anh!" Diệp Khuynh Thành trả lời gần như ngay lập tức.
Lúc này Lý Trạch Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy khó xử.
Bởi vì hẳn nhận ra, bất kể là Diệp Khuynh Thành hay Trần Thanh Tuyết thì đều có cảm tình đối với cũng hắn, dù là ít hay nhiều.
Một người là đối tượng do người nhà chỉ định, người kia hì từng là nữ thần trong mộng của mình, hơn nữa còn trải qua một đoạn nghiệt duyên.
Nên chọn thế nào đây?
Lý Trạch Vũ bĩu môi.
"Mẹ nó, ông đây cũng không phải là con nít, đâu cần lựa chọn chứ..."
Hửm?
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Tuyết bất chợt nghiêm lại.
Trần Thanh Dao ra vẻ thần bí: "Không biết họ Diệp đó gọi điện thoại cho ai, em chỉ nghe cô ta nói gì mà Lý Trạch Vũ trở về Tuyên Thành sao?' 'Được, tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi đặt tiệc tối ngay đây!"
Con ngươi Trần Thanh Tuyết bỗng nhiên co rút, chân mày cũng nhíu lại.
"Chị, hay bây giờ chị gọi ngay cho anh rể, hỏi có phải anh ấy đang trở về Tuyên Thành hay không đi."
Trần Thanh Dao đề nghị.
Trần Thanh Tuyết do dự một hồi rồi nói: "Nhưng có phải làm vậy không đúng lắm không?"
"Có gì mà không đúng!"
Trần Thanh Dao khích lệ: "Chị và anh rể đã được gia đình hai bên công nhận, nói trảng ra thì kể cả tối nay hai người về ngủ cũng không ai dám nói gì!"
"Con bé chết tiệt này, em chớ nói bậy bạ."
Trần Thanh Tuyết đỏ mặt, nhưng cô vẫn lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lấy hết dũng khí để ấn dãy số mà cô đã nhiều lần muốn gọi lại không dám gọi.
"Bao la chân trời là ta yêu..." Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên.
Ngay sau đó cô lại thấy Lý Trạch Vũ cầm điện thoại di động trong, đẩy cửa bước vào: "Tìm anh có chuyện gì?”
Bầu không khí rất lúng túng!
Ít nhất là Trần Thanh Tuyết cảm thấy lúng túng.
"Anh rể, anh đặc biệt đến thăm chị em đúng không?”
Trần Thanh Dao cười hì hì, phá vỡ sự ngượng ngùng.
Lý Trạch Vũ đầy vẻ khó hiểu.
Đây là công ty của hắn, hắn tới thì đặc biệt chỗ nào?
"Anh rể, lần trước anh không đi ăn cơm với ông nội em, ông nội em đã tức giận đấy, tối nay nói gì đi nữa thì anh cũng không thể trốn tránh được đâu."
Trần Thanh Dao tranh thủ cơ hội, cứ thế khiến Lý Trạch Vũ không có cách nào từ chối.
"Nhưng mà tôi..."
Khóe miệng Lý Trạch Vũ giật giật mấy cái.
Lúc nãy trên tầng hẳn đã nhận được lời mời của Diệp Khuynh Thành, nói là để cho hẳn đền bù lần trước bỏ lỡ bữa tiệc.
Mà bây giờ chị em Trần Thanh Dao lại lấy lý do y như vậy, khiến hẳn không thể từ chối được.
Con mẹ nó, không ăn cơm là sẽ chết người hay sao vậy? Do dự hồi lâu, Lý Trạch Vũ vẫn đồng ý với chị em Trần Thanh Dao. Có điều nhân lúc đi vệ sinh, hẳn cũng lặng lẽ gửi tin nhắn cho Diệp Khuynh Thành.
"Tạm thời tôi có chút việc phải xử lý, chắc phải dời bữa tiệc tối xuống trễ một chút."
"OK, chúng tôi chờ anh!" Diệp Khuynh Thành trả lời gần như ngay lập tức.
Lúc này Lý Trạch Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy khó xử.
Bởi vì hẳn nhận ra, bất kể là Diệp Khuynh Thành hay Trần Thanh Tuyết thì đều có cảm tình đối với cũng hắn, dù là ít hay nhiều.
Một người là đối tượng do người nhà chỉ định, người kia hì từng là nữ thần trong mộng của mình, hơn nữa còn trải qua một đoạn nghiệt duyên.
Nên chọn thế nào đây?
Lý Trạch Vũ bĩu môi.
"Mẹ nó, ông đây cũng không phải là con nít, đâu cần lựa chọn chứ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.