Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
Chương 285: Tôi phản đối!
Chấp Niệm Thành Ma
26/01/2024
Tốc độ vô cùng nhanh, mắt thường hoàn toàn không thể thấy rõ.
Việc Hồ Nhất Phong có thể lên chức chưởng môn phái Không Động đã đủ để chứng minh ông ta khôn phải hạng tép riu, tuy hơi khiếp đảm nhưng phản xạ của ông ta vẫn rất nhanh nhẹn, chỉ mất một thoáng đã chém ra một đao.
Thân hình Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng và lanh lẹ, dễ dàng tránh thoát, sau đó tung ra một chưởng.
“Keng keng
Tình thế cấp bách, Hồ Nhất Phong chỉ có thể vung đao lên chắn.
Lý Trạch Vũ không hề dừng lại, đánh một chưởng vào thân đao.
“Ầm!"
Cơ thể Hồ Nhất Phong gập xuống, lập tức bay văng ra, đập vào mặt đất, nặng nề nện vào một cái cây trăm tuổi.
“Chưởng môn!”
“Mi dám đả thương chưởng môn bọn ta, chán sống rồi!” “Bắt hắn...”
Hơn trăm đệ tử pháo Không Động lập tức động thủ. “Kengl”
Lý Trạch Vũ cũng chẳng hề khách khí, rút kiếm Trường Thiên khỏi vỏ.
“Xoạt xoạt xoạt...”
Hơn mười tên đệ tử phái Không Động xông lên đầu tiên gần như đồng thời ngã gục xuống đất, tất cả đều chết bởi một luồng kiếm khí.
Lý Trạch Vũ cầm kiếm Trường Thiên trên tay như hổ mọc thêm cách, mỗi lần xuất kiếm đều có thể gặt được mấy cái
mạng liền.
Chỉ trong chốc lát, máu tươi thấm đỏ mặt đất, đệ tử phái Không Động chết hơn phân nửa!
“Hồ chưởng môn là cường giả cảnh giới tông sư, thế mà còn không tiếp nổi một chiêu của người này!”
“Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, hắn bao nhiêu tuổi thế?”
“Tôi nhớ ra rồi, người kia là Lý Trạch Vũ, hẳn là người giết chết Khương Mộ Bạch...”
Cảnh tượng này khiến mọi người khiếp hãi.
Mạnh! Thật sự quá mạnh!
Bốn, năm mươi tên đệ tử phái Không Động còn sống sót đều không dám xông lên nữa, tất cả nhao nhao lùi về bên cạnh Hồ Nhất Phong đang bị trọng thương.
“Bây giờ tôi lặp lại lần nữa, tôi nhất định sẽ bảo vệ Tê Tiên Nhi. Ai tán thành, ai phản đối?
Lý Trạch Vũ một người một kiếm đứng ngạo nghễ trong gió lạnh, trên người toả ra sát khí ngùn nghụt, giọng nói lạnh
lùng khiến người nghe tê dại da đầu.
Hắn không thích nói nhảm, hơn nữa hắn hiểu rằng vũ lực là thứ đạo lý cứng rẳn nhất.
Thay vì chơi bài tình cảm lảm nói lý với đám người này, chỉ bằng thể hiện sức mạnh khủng bố còn hơn.
Không phục thì giết đến khi chịu phục mới thôi.
“Lý Trạch Vũ, anh có biết anh làm vậy là đang đối nghịch với toàn thiên hạ hay không!”
Trương Bách Khâm lấy hết dũng khí nói ra một câu.
Lý Trạch Vũ liếc xéo đối phương, toát ra sát ý: “Vậy là cậu định phản đối?”
“Tôi...”
Trương Bách Khâm đón lất ánh mắt lạnh băng của đối phương, nuốt ngược nhữung lời đang định nói vào trong.
“Phế vật!”
Lý Trạch Vũ vốn ngứa mắt Trương Bách Khâm, chỉ cần đối phương dám to gan nói “Phải” là hắn chắc chắn sẽ hạ đòn sát thủ.
Hẳn chẳng quan tâm đến thế lực đạo môn gì hết.
Bị chửi là “phế vật” trước nhiều người như vậy, Trương Bách Khâm tức đến mức tím mặt.
Cự Vân Tử ở bên cạnh cũng hiểu ý, nhắc nhở: “Thiếu chủ, người này rất mạnh, tam thời đừng nên trở mặt.”
Dù rất không cam lòng nhưng Trương Bách Kham chỉ có thể âm thầm ghi lại món nợ này.
“Nếu không ai phản đối thì các người có thể đi rồi.” Lý Trạch Vũ nói như ra lệnh.
“Tôi phản đối!”
Một giọng nói vô cùng ngọt ngào bất ngờ vang lên.
Mọi người lần theo hướng phát ra giọng nói, cùng thấy một cô gái xinh đẹp yêu kiều bước tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
Cô gái mặc một bộ váy dài trằng muốt, bên ngoài khác một chiếc áo lông chồn màu đen.
Cô nàng khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt trong veo sáng ngời, mày cong lá liễu, da thịt trắng nõn không chút tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng ướt át.
Lý Trạch Vũ từng gặp đủ loại tuyệt sắc mĩ nữ, nhưng không có ai mang phong cách giống cô gái trước mặt.
Đẹp mà không tục, sắc nét mà chẳng lả lơi, vừa nhìn đã thấy nuột.
“Cô ta là ai?” Lý Trạch Vũ khế hỏi.
“Con gái của đảo chủ đảo Thiên Đường - Cung Nghê Thường, là đệ nhất mỹ nữ giới võ lâm."
Mộc Hãng Sinh đứng bên cạnh thì thào giải thích. Lý Trạch Vũ gật gù như có điều suy nghĩ, nheo mắt nhìn Cung Nghê Thường, nhếch môi cười lạnh: “Có phải người thấy mình rất xinh đẹp nên tôi sẽ không nỡ giết cô hay không?”
Trong lúc nói chuyện, trên người hắn toả ra sát khí lạnh băng, không hề che giấu!
Phái nữ thì cần thương hoa tiếc ngọc thật, nhưng điều kiện tiên quyết là đó phải là người phụ nữ thuộc về mình..
Tác phong làm việc của Lý đại đương gia là như thế đấy...
Việc Hồ Nhất Phong có thể lên chức chưởng môn phái Không Động đã đủ để chứng minh ông ta khôn phải hạng tép riu, tuy hơi khiếp đảm nhưng phản xạ của ông ta vẫn rất nhanh nhẹn, chỉ mất một thoáng đã chém ra một đao.
Thân hình Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng và lanh lẹ, dễ dàng tránh thoát, sau đó tung ra một chưởng.
“Keng keng
Tình thế cấp bách, Hồ Nhất Phong chỉ có thể vung đao lên chắn.
Lý Trạch Vũ không hề dừng lại, đánh một chưởng vào thân đao.
“Ầm!"
Cơ thể Hồ Nhất Phong gập xuống, lập tức bay văng ra, đập vào mặt đất, nặng nề nện vào một cái cây trăm tuổi.
“Chưởng môn!”
“Mi dám đả thương chưởng môn bọn ta, chán sống rồi!” “Bắt hắn...”
Hơn trăm đệ tử pháo Không Động lập tức động thủ. “Kengl”
Lý Trạch Vũ cũng chẳng hề khách khí, rút kiếm Trường Thiên khỏi vỏ.
“Xoạt xoạt xoạt...”
Hơn mười tên đệ tử phái Không Động xông lên đầu tiên gần như đồng thời ngã gục xuống đất, tất cả đều chết bởi một luồng kiếm khí.
Lý Trạch Vũ cầm kiếm Trường Thiên trên tay như hổ mọc thêm cách, mỗi lần xuất kiếm đều có thể gặt được mấy cái
mạng liền.
Chỉ trong chốc lát, máu tươi thấm đỏ mặt đất, đệ tử phái Không Động chết hơn phân nửa!
“Hồ chưởng môn là cường giả cảnh giới tông sư, thế mà còn không tiếp nổi một chiêu của người này!”
“Tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, hắn bao nhiêu tuổi thế?”
“Tôi nhớ ra rồi, người kia là Lý Trạch Vũ, hẳn là người giết chết Khương Mộ Bạch...”
Cảnh tượng này khiến mọi người khiếp hãi.
Mạnh! Thật sự quá mạnh!
Bốn, năm mươi tên đệ tử phái Không Động còn sống sót đều không dám xông lên nữa, tất cả nhao nhao lùi về bên cạnh Hồ Nhất Phong đang bị trọng thương.
“Bây giờ tôi lặp lại lần nữa, tôi nhất định sẽ bảo vệ Tê Tiên Nhi. Ai tán thành, ai phản đối?
Lý Trạch Vũ một người một kiếm đứng ngạo nghễ trong gió lạnh, trên người toả ra sát khí ngùn nghụt, giọng nói lạnh
lùng khiến người nghe tê dại da đầu.
Hắn không thích nói nhảm, hơn nữa hắn hiểu rằng vũ lực là thứ đạo lý cứng rẳn nhất.
Thay vì chơi bài tình cảm lảm nói lý với đám người này, chỉ bằng thể hiện sức mạnh khủng bố còn hơn.
Không phục thì giết đến khi chịu phục mới thôi.
“Lý Trạch Vũ, anh có biết anh làm vậy là đang đối nghịch với toàn thiên hạ hay không!”
Trương Bách Khâm lấy hết dũng khí nói ra một câu.
Lý Trạch Vũ liếc xéo đối phương, toát ra sát ý: “Vậy là cậu định phản đối?”
“Tôi...”
Trương Bách Khâm đón lất ánh mắt lạnh băng của đối phương, nuốt ngược nhữung lời đang định nói vào trong.
“Phế vật!”
Lý Trạch Vũ vốn ngứa mắt Trương Bách Khâm, chỉ cần đối phương dám to gan nói “Phải” là hắn chắc chắn sẽ hạ đòn sát thủ.
Hẳn chẳng quan tâm đến thế lực đạo môn gì hết.
Bị chửi là “phế vật” trước nhiều người như vậy, Trương Bách Khâm tức đến mức tím mặt.
Cự Vân Tử ở bên cạnh cũng hiểu ý, nhắc nhở: “Thiếu chủ, người này rất mạnh, tam thời đừng nên trở mặt.”
Dù rất không cam lòng nhưng Trương Bách Kham chỉ có thể âm thầm ghi lại món nợ này.
“Nếu không ai phản đối thì các người có thể đi rồi.” Lý Trạch Vũ nói như ra lệnh.
“Tôi phản đối!”
Một giọng nói vô cùng ngọt ngào bất ngờ vang lên.
Mọi người lần theo hướng phát ra giọng nói, cùng thấy một cô gái xinh đẹp yêu kiều bước tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
Cô gái mặc một bộ váy dài trằng muốt, bên ngoài khác một chiếc áo lông chồn màu đen.
Cô nàng khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt trong veo sáng ngời, mày cong lá liễu, da thịt trắng nõn không chút tì vết hơi ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng ướt át.
Lý Trạch Vũ từng gặp đủ loại tuyệt sắc mĩ nữ, nhưng không có ai mang phong cách giống cô gái trước mặt.
Đẹp mà không tục, sắc nét mà chẳng lả lơi, vừa nhìn đã thấy nuột.
“Cô ta là ai?” Lý Trạch Vũ khế hỏi.
“Con gái của đảo chủ đảo Thiên Đường - Cung Nghê Thường, là đệ nhất mỹ nữ giới võ lâm."
Mộc Hãng Sinh đứng bên cạnh thì thào giải thích. Lý Trạch Vũ gật gù như có điều suy nghĩ, nheo mắt nhìn Cung Nghê Thường, nhếch môi cười lạnh: “Có phải người thấy mình rất xinh đẹp nên tôi sẽ không nỡ giết cô hay không?”
Trong lúc nói chuyện, trên người hắn toả ra sát khí lạnh băng, không hề che giấu!
Phái nữ thì cần thương hoa tiếc ngọc thật, nhưng điều kiện tiên quyết là đó phải là người phụ nữ thuộc về mình..
Tác phong làm việc của Lý đại đương gia là như thế đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.