Chương 28: Đề xuất thỏa thuận
Ash_knight17
02/08/2023
Nhạc đề xuất: Mrs. Elton Arrives at Hartfield - Isobel Waller
* * *
Eve nhìn chằm chằm vào bức vẽ người que và nhìn cô bé vẽ thêm một chữ "x" lên mắt còn lại của người phụ nữ. Một thành viên gia đình Moriarty đã giết cô ấy, Eve nghĩ.
"Cô Allie, gia sư đó đã chết chưa?"
Cô bé ngừng vẽ dấu thập, nhìn lên Eve. Trước vẻ mặt đau khổ của Eve, cô bé gật đầu, Eve hít một hơi thật sâu.
Tất nhiên, cô nhận thức được điều này, ít nhất là sâu trong thâm tâm cô. Một người càng mong muốn được làm việc trong gia đình thuộc xã hội thượng lưu thì phải hiểu được ích lợi và thiệt hại của nó.
Đó là lý do tại sao Vincent đã thích thú cười khi nghe trò đùa nhỏ mà em gái Marceline đã nói với cô. Gia sư trước đó đã bị giết vì cô ấy không làm đúng công việc của mình. Sao có người lại giết một người chỉ vì cái lý do nhỏ nhặt như thế nhỉ?
"Đó là lý do tại sao cô theo dõi tôi?" Eve hỏi, Allie nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi từ từ gật đầu.
Sau đó, Eve nhìn Allie vẽ một hình que khác, và bên cạnh nó là một hình que khác nữa, hai hình que này nắm tay nhau. Cô bé nhìn lên, chỉ vào Eve sau đó chỉ vào mình.
"Thật là an ủi làm sao." Eve hơi lo lắng đáp.
Eve nhận thấy Allie không buồn về chuyện cô bé đã chia sẻ và có điều gì đó mách bảo cô, rằng cô bé biết kẻ đã giết người gia sư. Nhưng mà cô không dám hỏi kẻ đã sát hại gia sư là ai.
"Hẹn gặp cô vào ngày mai, cô Allie." Eve nói, mỉm cười cúi chào. Cô bé cũng làm như vậy, học cách ứng xử từ gia sư mới của mình.
Eve cầm ô và hộp cơm đi về phía cửa, chuẩn bị rời đi..
"Em yêu chiếc ô của cô."
Giọng nói bất ngờ khiến Eve giật mình, tim cô đập loạn xạ, cô quay lại và nhận ra Allie vừa nói. "Cảm ơn cô, nó là vật yêu thích của tôi đấy." Eve cười đáp. "Giọng của cô thật đáng yêu, cô Allie. Cô nên nói nhiều hơn nhé."
Allie như quay về trạng thái câm, gật đầu. Nụ cười trên môi Eve tắt lịm, cô bước ra và một mình đi trên hành lang.
Cô miên man suy nghĩ về chuyện cô bé vừa nói, lúc bước đi, cô nghe thấy có tiếng bước chân từ phía hành lang đối diện.
Cô ngước mắt lên, cảm thấy tim mình như ngừng đập khi nhận ra đó là người đàn ông có vết sẹo trên mặt. Vết sẹo trông sâu đến nỗi sau nhiều năm vẫn chẳng thể phai mờ.
Hắn chính là một phần lý do cô nhận công việc ở đây. Mỗi bước tiến về phía trước, họ lại càng gần nhau hơn, đôi mắt của người đàn ông nhìn thoáng qua Eve, và cô cũng vậy. Mắt hắn đen, mái tóc cũng đen nốt. Quần áo hắn thật đắt tiền, khi chất bao quanh hắn đủ khiến người ta biết hắn giữ vị trí nào.
Người đàn ông đã đi qua Eve rồi, cô thở phào.
Eve nhớ lại khoảnh khắc đôi chân nhỏ bé của cô cố gắng bỏ chạy trong khi mẹ cô tuyệt vọng hét lên bảo cô mau trốn thoát.
"Chạy đi, Eve! Chạy đi!"
Tiếng khóc của mẹ ám ảnh cô trong bóng tối, đau đớn và thống khổ chất chồng. Eve muốn giúp mẹ, muốn khiến nó dừng lại, nhưng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được bởi cô không thể thay đổi quá khứ.
Khi Eve quay lại, người đàn ông đã biến mất khỏi hành lang. Cô nghiến chặt răng, tay siết lấy chiếc ô.
Chỉ cần thấy ai đó liên quan đến mẹ, cảm xúc sẽ lấn át lý trí của cô.
Đôi chân cô như có suy nghĩ riêng, quay ngược lại, theo hướng mà cô đã vừa đi qua, mắt cô tìm kiếm người đàn ông có vết sẹo. Cô phát hiện người đàn ông đang đi trên một hành lang khác, và cô lén đi theo hắn. Cô đặt hộp cơm của mình vào một góc, giữ ô gần ngực.
Dinh thự của Moriarty vô cùng rộng lớn với nhiều hành lang và gian phòng hơn những gì người ta thấy bên ngoài. Sau một phút, Eve mất dấu người đó, mắt cô tìm kiếm hắn. Hắn đang ở ngay trước mặt cô kia mà. Hắn đi đâu mất rồi? Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập lớn bên tai.
"Cô nghĩ mình đang làm gì ở đây vậy?"
Eve quay lại, nhận ra bà Annalise.
"Cô không biết rằng hầu hết các khu vực của dinh thự chỉ dành riêng cho các thành viên trong gia đình hoặc những người hầu dọn dẹp thôi ư." Bà Annalise gằn từng chữ.
Eve cúi thấp đầu, cố gắng trấn tĩnh con tim, nhắm mắt sắp xếp suy nghĩ trong chốc lát. Khi ngẩng đầu lên, cô nhận thấy người phụ nữ đã tiến lại gần mình một bước.
"Thành thật xin lỗi, thưa bà. Tôi chỉ mới ở đây vài ngày nên bị lạc đường đến phía bên này của dinh thự." Eve cho người phụ nữ một lý do đáng tin.
Nhưng với Eve, người đang đứng dưới mái nhà của bà Annalise, thì cho dù lý do có chính đáng đến đâu, người phụ nữ vẫn chờ đợi cơ hội để trả đũa việc tốt đứa con riêng kia gây ra.
"Cô đi lạc thì cũng tiện thật nhỉ, trong khi lối vào từ phòng piano không hề phức tạp. Nhưng cũng có thể hiểu được." Bà Annalise tặc lưỡi: "Vì một người phụ nữ xuất thân thấp kém như cô sẽ không biết sống ở một nơi như thế này có ý nghĩa gì đâu. Chắc giờ cô vẫn đang sống trong ngôi nhà dột mái và một phòng nhỉ?" Người phụ nữ cười nhạo Eve.
Nhưng trước sự khó chịu của người phụ nữ giàu có, Eve chỉ mỉm cười. Cô trả lời: "Nếu bà nhìn vào lịch sử của vùng đất chúng tôi, bà sẽ thấy, đã có rất nhiều người đã thay đổi số phận của mình, từ kẻ nghèo khó trở thành những người đầy quyền lực."
"Đó là lịch sử, cô gái à. Hãy nhìn vào thực tại, thế giới đã được viết lại và thế giới mà chúng ta đang sống là hai thế giới khác nhau." Bà Annalise chế giễu sự thiếu hiểu biết của con người này: "Nếu cô nghĩ rằng mình có thể leo lên từng bậc thang của xã hội bằng cách làm gia sư, thì hãy suy nghĩ lại. Nhìn lại bản thân đi. Gia đình cô trước đây có người làm gia sư, nên cô mới làm gia sư. Con gái của một người hầu sẽ trở thành một người hầu, con trai của một thợ săn sẽ trở thành một thợ săn, chính là như thế đấy."
Bà Annalise định cho con người này thấy nơi cô thuộc về.
Điều duy nhất mà bà Annalise không biết là Eve sống rất thoáng với bản thân mình. Eve có những người quan tâm và yêu thương cô. Cô chưa bao giờ thiếu thức ăn trên đĩa hay quần áo để mặc.
"Tôi đang nói về không gian của dinh thự, thưa bà. Không phải trạng thái." Eve trả lời.
"Cô không làm vậy, nhưng nhắc nhở một người, đặc biệt về sự vô liêm sỉ, không bao giờ là quá muộn cả." Bà Annalise nói: "Hay chúng ta thỏa thuận đi? Tôi sẽ cho cô một năm tiền lương. Thực tế sẽ nhiều hơn thế. Thôi việc ở đây và đừng bao giờ ló mặt ra nữa."
Một năm tiền lương? Eve không thể dối lòng, lời đề nghị quả thật rất hấp dẫn. Rất nhiều tiền vàng và bạc đó..
Bà Annalise mỉm cười, chờ nghe người phụ nữ đồng ý và nhìn xem con người này cuối cùng cũng nghỉ việc.
"Không." Eve trả lời.
* * *
Eve nhìn chằm chằm vào bức vẽ người que và nhìn cô bé vẽ thêm một chữ "x" lên mắt còn lại của người phụ nữ. Một thành viên gia đình Moriarty đã giết cô ấy, Eve nghĩ.
"Cô Allie, gia sư đó đã chết chưa?"
Cô bé ngừng vẽ dấu thập, nhìn lên Eve. Trước vẻ mặt đau khổ của Eve, cô bé gật đầu, Eve hít một hơi thật sâu.
Tất nhiên, cô nhận thức được điều này, ít nhất là sâu trong thâm tâm cô. Một người càng mong muốn được làm việc trong gia đình thuộc xã hội thượng lưu thì phải hiểu được ích lợi và thiệt hại của nó.
Đó là lý do tại sao Vincent đã thích thú cười khi nghe trò đùa nhỏ mà em gái Marceline đã nói với cô. Gia sư trước đó đã bị giết vì cô ấy không làm đúng công việc của mình. Sao có người lại giết một người chỉ vì cái lý do nhỏ nhặt như thế nhỉ?
"Đó là lý do tại sao cô theo dõi tôi?" Eve hỏi, Allie nhìn cô chằm chằm trong vài giây rồi từ từ gật đầu.
Sau đó, Eve nhìn Allie vẽ một hình que khác, và bên cạnh nó là một hình que khác nữa, hai hình que này nắm tay nhau. Cô bé nhìn lên, chỉ vào Eve sau đó chỉ vào mình.
"Thật là an ủi làm sao." Eve hơi lo lắng đáp.
Eve nhận thấy Allie không buồn về chuyện cô bé đã chia sẻ và có điều gì đó mách bảo cô, rằng cô bé biết kẻ đã giết người gia sư. Nhưng mà cô không dám hỏi kẻ đã sát hại gia sư là ai.
"Hẹn gặp cô vào ngày mai, cô Allie." Eve nói, mỉm cười cúi chào. Cô bé cũng làm như vậy, học cách ứng xử từ gia sư mới của mình.
Eve cầm ô và hộp cơm đi về phía cửa, chuẩn bị rời đi..
"Em yêu chiếc ô của cô."
Giọng nói bất ngờ khiến Eve giật mình, tim cô đập loạn xạ, cô quay lại và nhận ra Allie vừa nói. "Cảm ơn cô, nó là vật yêu thích của tôi đấy." Eve cười đáp. "Giọng của cô thật đáng yêu, cô Allie. Cô nên nói nhiều hơn nhé."
Allie như quay về trạng thái câm, gật đầu. Nụ cười trên môi Eve tắt lịm, cô bước ra và một mình đi trên hành lang.
Cô miên man suy nghĩ về chuyện cô bé vừa nói, lúc bước đi, cô nghe thấy có tiếng bước chân từ phía hành lang đối diện.
Cô ngước mắt lên, cảm thấy tim mình như ngừng đập khi nhận ra đó là người đàn ông có vết sẹo trên mặt. Vết sẹo trông sâu đến nỗi sau nhiều năm vẫn chẳng thể phai mờ.
Hắn chính là một phần lý do cô nhận công việc ở đây. Mỗi bước tiến về phía trước, họ lại càng gần nhau hơn, đôi mắt của người đàn ông nhìn thoáng qua Eve, và cô cũng vậy. Mắt hắn đen, mái tóc cũng đen nốt. Quần áo hắn thật đắt tiền, khi chất bao quanh hắn đủ khiến người ta biết hắn giữ vị trí nào.
Người đàn ông đã đi qua Eve rồi, cô thở phào.
Eve nhớ lại khoảnh khắc đôi chân nhỏ bé của cô cố gắng bỏ chạy trong khi mẹ cô tuyệt vọng hét lên bảo cô mau trốn thoát.
"Chạy đi, Eve! Chạy đi!"
Tiếng khóc của mẹ ám ảnh cô trong bóng tối, đau đớn và thống khổ chất chồng. Eve muốn giúp mẹ, muốn khiến nó dừng lại, nhưng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được bởi cô không thể thay đổi quá khứ.
Khi Eve quay lại, người đàn ông đã biến mất khỏi hành lang. Cô nghiến chặt răng, tay siết lấy chiếc ô.
Chỉ cần thấy ai đó liên quan đến mẹ, cảm xúc sẽ lấn át lý trí của cô.
Đôi chân cô như có suy nghĩ riêng, quay ngược lại, theo hướng mà cô đã vừa đi qua, mắt cô tìm kiếm người đàn ông có vết sẹo. Cô phát hiện người đàn ông đang đi trên một hành lang khác, và cô lén đi theo hắn. Cô đặt hộp cơm của mình vào một góc, giữ ô gần ngực.
Dinh thự của Moriarty vô cùng rộng lớn với nhiều hành lang và gian phòng hơn những gì người ta thấy bên ngoài. Sau một phút, Eve mất dấu người đó, mắt cô tìm kiếm hắn. Hắn đang ở ngay trước mặt cô kia mà. Hắn đi đâu mất rồi? Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập lớn bên tai.
"Cô nghĩ mình đang làm gì ở đây vậy?"
Eve quay lại, nhận ra bà Annalise.
"Cô không biết rằng hầu hết các khu vực của dinh thự chỉ dành riêng cho các thành viên trong gia đình hoặc những người hầu dọn dẹp thôi ư." Bà Annalise gằn từng chữ.
Eve cúi thấp đầu, cố gắng trấn tĩnh con tim, nhắm mắt sắp xếp suy nghĩ trong chốc lát. Khi ngẩng đầu lên, cô nhận thấy người phụ nữ đã tiến lại gần mình một bước.
"Thành thật xin lỗi, thưa bà. Tôi chỉ mới ở đây vài ngày nên bị lạc đường đến phía bên này của dinh thự." Eve cho người phụ nữ một lý do đáng tin.
Nhưng với Eve, người đang đứng dưới mái nhà của bà Annalise, thì cho dù lý do có chính đáng đến đâu, người phụ nữ vẫn chờ đợi cơ hội để trả đũa việc tốt đứa con riêng kia gây ra.
"Cô đi lạc thì cũng tiện thật nhỉ, trong khi lối vào từ phòng piano không hề phức tạp. Nhưng cũng có thể hiểu được." Bà Annalise tặc lưỡi: "Vì một người phụ nữ xuất thân thấp kém như cô sẽ không biết sống ở một nơi như thế này có ý nghĩa gì đâu. Chắc giờ cô vẫn đang sống trong ngôi nhà dột mái và một phòng nhỉ?" Người phụ nữ cười nhạo Eve.
Nhưng trước sự khó chịu của người phụ nữ giàu có, Eve chỉ mỉm cười. Cô trả lời: "Nếu bà nhìn vào lịch sử của vùng đất chúng tôi, bà sẽ thấy, đã có rất nhiều người đã thay đổi số phận của mình, từ kẻ nghèo khó trở thành những người đầy quyền lực."
"Đó là lịch sử, cô gái à. Hãy nhìn vào thực tại, thế giới đã được viết lại và thế giới mà chúng ta đang sống là hai thế giới khác nhau." Bà Annalise chế giễu sự thiếu hiểu biết của con người này: "Nếu cô nghĩ rằng mình có thể leo lên từng bậc thang của xã hội bằng cách làm gia sư, thì hãy suy nghĩ lại. Nhìn lại bản thân đi. Gia đình cô trước đây có người làm gia sư, nên cô mới làm gia sư. Con gái của một người hầu sẽ trở thành một người hầu, con trai của một thợ săn sẽ trở thành một thợ săn, chính là như thế đấy."
Bà Annalise định cho con người này thấy nơi cô thuộc về.
Điều duy nhất mà bà Annalise không biết là Eve sống rất thoáng với bản thân mình. Eve có những người quan tâm và yêu thương cô. Cô chưa bao giờ thiếu thức ăn trên đĩa hay quần áo để mặc.
"Tôi đang nói về không gian của dinh thự, thưa bà. Không phải trạng thái." Eve trả lời.
"Cô không làm vậy, nhưng nhắc nhở một người, đặc biệt về sự vô liêm sỉ, không bao giờ là quá muộn cả." Bà Annalise nói: "Hay chúng ta thỏa thuận đi? Tôi sẽ cho cô một năm tiền lương. Thực tế sẽ nhiều hơn thế. Thôi việc ở đây và đừng bao giờ ló mặt ra nữa."
Một năm tiền lương? Eve không thể dối lòng, lời đề nghị quả thật rất hấp dẫn. Rất nhiều tiền vàng và bạc đó..
Bà Annalise mỉm cười, chờ nghe người phụ nữ đồng ý và nhìn xem con người này cuối cùng cũng nghỉ việc.
"Không." Eve trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.