Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 296: Bé trai Cốc Tùng

Phương Tưởng

19/03/2013

Người qua kẻ lại nhộn nhịp, tiếng cười nói vang lên không ngớt, làm Diệp Trùng cảm thấy cực kỳ không thích ứng. Đây là chỗ nào? Diệp Trùng nhìn về phía Quả lão đại đã từng tới một lần, Quả lão đại nhún nhún vai, vẻ mặt tôi cũng không biết, lại nhìn Hải Liên, tên này cũng đầy vẻ bó tay.

Không chỉ Diệp Trùng, mấy người Tang tộc khác cũng cực kỳ không thích ứng với loại hoàn cảnh này, trên mặt mỗi người đều là dáng vẻ cảnh giác, như lâm đại địch.

Vẫn là Hải Liên lanh trí, tùy tiện lôi một người đi đường bên cạnh lại: “Người anh em này, xin hỏi chỗ này là chỗ nào?”

Người đi đường ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, có chút không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là Hắc thị tập mậu rồi. Được rồi, buông ta ra, ta đang phải chạy đua với thời gian."

Hải Liên vội vàng nói cám ơn.

- Hắc thị tập mậu? Mọi người nhìn nhau, vẫn không biết nơi này là chỗ nào.

- Đi xem rồi nói. Diệp Trùng nói, người nơi này đã nói như vậy, làm hắn hơi tò mò. Dù sao trước mắt cũng không có việc gấp, đi vòng vòng cũng không tồi.

Nếu như nói chợ đen tự phục vụ vừa mới tới là một chợ đen cao cấp, nơi này lại tương đương với chợ đen cỡ nhỏ thấp cấp nhất. Hải Liên lúc trước cũng từng nghe qua, nhưng lại vẫn là lần đầu tới xem.

- Nơi này chỗ nào là chợ đen? Rõ ràng là mua bán công khai a. Hải Liên bất đồng líu lưỡi không thôi.

Chỉ thấy vô số cửa tiệm nhìn không thấy điểm cuối, trước mỗi cửa tiệm đều đặt lượng lớn hàng hóa, thậm chí còn có tiệm dựng quang giáp ở bên cạnh, quả thật quái dị vô bì. Đủ hình đủ dạng các linh kiện đặt lung tung, rõ ràng là hỗn loạn vô cùng.

Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, hắn không hiểu, nơi hỗn loạn mà không an toàn thế này tại sao lại có nhiều người như vậy?

Đường sá không hề rộng rãi, thêm vào người tới người đi, làm người ta cảm thấy vô cùng chật chội.

Chính ngay lúc này, một đứa bé trai chen tới trước mặt mọi người, non giọng hỏi: "Xin hỏi, các người cần hướng dẫn không?"

Soạt, mọi ánh mắt của cả đám người Diệp Trùng lập tức tập trung trên người nó. Không thể không nói, sát khí ánh mắt của người Tang tộc quá nặng, cho dù là cái nhìn bình thường vô cùng này, vẻ mặt đứa trẻ lập tức trắng bệch, rõ ràng là bị dọa khiếp vía rồi.

Diệp Trùng không khỏi đánh giá đứa nhóc trước mắt này, quần áo màu lam nhạt phẳng phiu, tuy rất cũ, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, chỉnh tề, một cặp mắt to đen láy, linh động dị thường. Sắc mặt đứa trẻ tuy trắng bệch, nhưng có thể nhìn ra nó đang cố gắng khắc chế.

Diệp Trùng không khỏi lộ ra chút vẻ tán thưởng, dưới cái nhìn của mấy người Tang tộc mà vẫn có thể chịu được, đối với một đứa trẻ chỉ có mười một, mười hai tuổi mà nói, vô nghi là rất đáng khen ngợi.

Gật gật đầu, Diệp Trùng nói: "Ừm, có lẽ là một đề nghị không tồi."

Ánh mắt đứa nhóc sáng lên, ưỡn ngực lớn giọng nói: "Tôi từ nhỏ đã ở chỗ này, đối với mỗi chỗ chỗ này đều rất quen thuộc. Nếu như các người thuê tôi, mỗi ngày chỉ cần trả tôi hai mươi điểm."



Diệp Trùng sâu sắc nhìn đứa trẻ một cái, dưới cái nhìn của hắn, đứa trẻ rõ ràng có chút thấp thỏm.

- Được. Diệp Trùng gật đầu, nhưng bổ sung một câu nghiêm trọng: "Nếu như ngươi làm không tốt, vậy chúng ta sẽ lập tức sa thải ngươi."

- Không thành vấn đề! Đứa trẻ hưng phấn suýt nữa thì nhảy lên, đứa trẻ vốn dĩ xem ra có vài phần sầu muộn lập tức trở nên phấn chấn. Nhưng rất mau, nó lại tiến vào vai diễn của mình, cố gắng làm ra vẻ nho nhã lễ phép: "Các vị tiên sinh, xin hỏi các người tiếp theo muốn đi đâu?"

- Trước tiên đi vòng vòng chỗ này đi. Người nói là Diệp Trùng, có hắn ở đây, căn bản không có ai sẽ đưa ra ý kiến khác.

- Được! Đứa trẻ vừa đi tới trước vừa giới thiệu nói: "Nơi này là Hắc thị tập mậu, các người đừng thấy bề ngoài đặt toàn là hàng hóa cấp thấp, bên trong lại rất ngoạn mục đó nha. Nơi này thông thường đều là giao dịch khối lượng lớn, à, cũng tức là rất nhiều, rất nhiều thứ cùng bán." Đứa trẻ vừa nói vừa cố sức múa may diễn tả.

Dáng vẻ một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi ra dáng người lớn cố gắng múa may diễn tả vô nghi là khá đáng yêu, ngay cả mấy người Tang tộc trước giờ không hiểu phong tình cũng không khỏi mỉm cười.

Là phụ nữ, Tang Lăng đối với đứa trẻ này càng thêm yêu thích, không khỏi đi tới bên cạnh nó, cong eo hỏi: "Tiểu đệ đệ, cậu tên là gì vậy?"

- Tôi tên Cốc Tùng. Đứa trẻ ưỡn ngực, lớn giọng trả lời.

Đoàn người vừa đi tới trước vừa nghe Cốc Tùng giảng giải, Diệp Trùng quét qua một lượt hàng hóa đặt trước mấy cửa tiệm này, quả nhiên đều là những thứ cấp thấp. Nhưng trên một số quầy đặt một vài thứ kỳ lạ, quái dị; đá, vật liệu xương, thực vật đều có thể nhìn thấy ở chỗ này, trong đó có rất nhiều thứ ngay cả Diệp Trùng cũng chưa từng thấy qua.

Lần này, Diệp Trùng không khỏi cảm thấy hứng thú.

Nhìn ra Diệp Trùng đối với mấy thứ tạp nham này rất có hứng thú, Cốc Tùng không khỏi giải thích nói: "Nơi này có rất nhiều thứ kỳ quái, hầu hết đều không có giá trị, nhưng hôm qua có một tên râu rậm ở chỗ này đào được một cục đá gọi là gì đó, nghe nói có thể bán được mười vạn điểm." Khi nói câu này, vẻ mặt Cốc Tùng đầy ngưỡng mộ.

Gần như mỗi cửa tiệm đều có một quầy chuyên dụng đặt một số vật tạp nham này.

Diệp Trùng đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi trên một quầy ven đường, trong mặt đột nhiên bùng lên một đạo quang mang, hắn bước mau tới trước quầy này.

Động tác đột nhiên của Diệp Trùng làm mọi người không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng rất mau mọi người liền phản ứng lại, trận hình liền biến theo, Diệp Trùng lại được bảo vệ ở chính giữa.

Diệp Trùng đi tới trước quầy này, trên quầy này đặt tùm lum đủ loại đồ tạp nham. Chủ tiệm vừa nhìn thấy có người tới, không khỏi lập tức chạy ra, với lại mấy người này tiền hô hậu ủng, biết ngay là khách sộp tới rồi, lập tức cặp mắt cười giống như hai vành trăng khuyết.

- Nào, vị tiên sinh này, nhìn trúng cái gì chứ lấy mà xem. Bổn tiệm giá cả tuyệt đối vừa phải, không hề lừa già dối trẻ, là cửa tiệm đã có mấy chục năm, ở đây trước sau đều được khen ngợi. Chủ tiệm thao thao bất tuyệt khoe khoang.

Hải Liên nhìn màu tường còn mới, không khỏi trề môi, lầm bầm nói: "Gì mà cửa tiệm mấy mươi năm? Đây không phải là tường mới sao?"

Diệp Trùng không để ý tới chủ tiệm, đi thẳng tới trước đống đồ, một tay chụp lấy thứ ở trong đống đồ tạp nham chỉ lộ ra một bàn tay kim loại nhỏ xíu, tay còn lại lại cẩn thận phủi đi đất đá, vật liệu xương phía trên. Rất mau, cả món đồ liền lộ ra toàn bộ.



Một mô hình quang giáp hình người chỉ cao có ba mươi cm, khắp nơi bề mặt quang giáp là dấu vết thời gian lưu lại, ảm đạm u ám, không ít chỗ lốm đốm rỉ sét. Nhưng Diệp Trùng lại không nói gì, chỉ cẩn thận quan sát mô hình trên tay này.

- Hì hì, tiên sinh quả nhiên có ánh mắt tốt a, đây là đồ cổ mấy trăm năm trước, không ngờ tiên sinh tuổi trẻ lại là một nhà sưu tầm có ánh mắt cao mình a, thật là thất kính thất kính! Chủ tiệm vừa ton hót vừa cẩn thận lục lọi trong đầu giá mua vào của món đồ vứt đi này. Tốn một phen công sức, hắn mới nhớ được thứ này là mua được từ tay một lão già, chỉ tốn năm điểm.

Người trước mắt này vừa nhìn liền biết là một con dê mập, chủ tiệm đang suy nghĩ làm sao để làm thịt cho tốt, không ngờ đứa trẻ trong đội ngũ đó đập tan nguyện vọng tốt đẹp của hắn: "Tiên sinh, thứ trên quầy đồ tạp nham, mỗi món đều chỉ có năm mươi điểm, tiệm nào cũng giống vậy."

Chủ tiệm không khỏi căm hận trừng mắt với đứa nhóc đáng chết này, Cốc Tùng không hề sợ sệt, trừng mắt lại chủ tiệm. Tang Lăng bên cạnh Cốc Tùng hừ lạnh một tiếng, sát cơ trong cặp mắt phượng lại đột nhiên xuất hiện, lập tức dọa chủ tiệm run rẩy.

Đám người này quả nhiên không phải là người tốt lành gì!

Chủ tiệm lập tức cười ha hả: "Vị tiểu huynh đệ này nói không sai, giá cả bổn tiệm trước giờ phải chăng, tuyệt không ra giá bậy bạ. Thứ này năm mươi điểm, tiên sinh nếu như thích thì lấy đi. À, không biết tiên sinh còn cần xem món khác không? Bổn tiệm linh kiện, phụ tùng quang giáp đủ loại đầy đủ, giá cả phải chăng. Ngài xem, nhóm hộ vệ này của ngài, vừa nhìn là biết cao thủ. Lời xưa nói rất đúng, bảo kiếm phối anh hùng, nhiều anh hùng thế này, tự nhiên cũng cần một vài trang bị tốt để phối hợp phải không! Ngài nếu có gì trúng ý, giá cả thương lượng được, nếu mua nhiều, cửa tiệm nhỏ còn có thể chiết khấu cho ngài! Tuyệt đối là lợi ích không còn gì phải nói a!"

Để cho ông chủ khoe khoang nói nhảm, bốn mươi lăm điểm tuy rằng ít, nhưng tục ngữ nói đúng, muỗi có nhỏ cũng là thịt a.

- Ừm, cần cái này. Diệp Trùng cầm lấy mô hình trên tay đứng dậy, ra dấu Quả lão đại trả tiền.

Nhiều người thế này chỉ mua thứ năm mươi điểm, thật là bủn xỉn quá, trong lòng chủ tiệm khinh thường, thiệt cho mình còn cho rằng có mối làm ăn lớn tới cửa, nhưng miệng vẫn thăm hỏi thân thiết vô bì: "Hoan nghênh lần sau lại tới!"

Tâm tình của Diệp Trùng khi ra khỏi cửa tiệm này rõ ràng khá tốt, Hải Liên và Quả lão đại không cảm thấy , nhưng mấy người Tang tộc vẫn cảm thấy được. Tang Phàm không khỏi mở miệng hỏi: "Tiên sinh, đây rốt cuộc là thứ gì?"

- Đồ tốt! Trong giọng nói của Diệp Trùng lộ ra sự vui vẻ nhàn nhạt, hắn lập tức nói: "Chúng ta bây giờ trở về." Hắn hiện giờ nào có tâm tình đi dạo gì, suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn hiện giờ chính là trở về nghiên cứu tỉ mỉ cái mô hình trên tay này.

Người Tang tộc vốn dĩ không có hứng thú gì với đi dạo, tự nhiên là nghe theo Diệp Trùng. Hải Liên và Quả lão đại lại muốn đi vòng vòng, nhưng bọn họ không có dũng khí đưa ra ý kiến phản đối, hơn nữa bọn họ cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ trên tay lão đại này. Bình thường thấy lão đại đều là bộ dáng lạnh lùng, vẫn chưa từng thấy qua hắn biểu hiện ra sự hứng thú mãnh liệt thế này đối với thứ gì.

Thứ có thể làm lão đại cảm thấy hứng thú nhất định là thứ tốt.

Tang Lăng liền nói cho Cốc Tùng tên khách sạn, Cốc Tùng lập tức gật đầu nói biết đi thế nào.

Mọi người liền theo Cốc Tùng trở về khách sạn.

Đột nhiên, phía trước nhốn nháo.

Phản hồi và góp ý: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=53212

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=55451

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Sĩ Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook